CHUYỆN CHÀNG SINH VIÊN – 72 Phần

Phần 26: Nỗi Truân Chuyên Của Mẹ (tiếp theo)

Tỉnh dậy khi mặt trời đã đứng bóng, Nga không nhớ mình đã đi ngủ như thế nào. Người đau ê ẩm và bụng đói cồn cào, nàng ngồi dậy trên giường và ngó xung quanh. Căn phòng vắng lặng chỉ có mình nàng, vẫn là căn phòng đêm qua nơi mà nàng trải qua một trận mây mưa tơi bời với ba người đàn ông, nhưng lúc này họ đã biến đi đâu cả rồi. Nga ngó xuống thấy mình đang ở trần, ngực nàng đang buông thõng giữa hai cánh tay, không cần mở chăn ra xem nàng cũng biết mình đang ở truồng nữa vì đêm qua ngoài tấm khăn khoác từ ngoài bể sục vào, nàng và tất cả mọi người đâu có ai mặc cái gì. Tung chăn tụt xuống khỏi chiếc giường lớn đi ra cửa và mở ra ngó xung quanh. Cánh cửa này thông ra một hành lang vắng lặng, nàng mở cánh cửa kia, nó thông ra phòng tắm sục, cũng không có ai. Thôi mặc kệ, phải tắm cái đã, cần phải gột rửa cho sạch những nhơ nhớp đã phải hứng chịu suốt đêm qua. Nàng mở cửa phòng tắm và chui vào, nước ấm làm nàng tỉnh táo trở lại. Nga tắm thật lâu, cọ rửa kỹ càng mọi ngóc ngách trên cơ thể mình.

Tắm xong, Nga bước ra ngoài, những tưởng không có ai nên nàng không mặc quần áo, mà cũng chẳng có cái gì để mặc, chỉ cầm tấm khăn tắm vừa đi vừa lau. Bất chợt ngẩng lên thấy một người đàn ông đứng sững giữa phòng đang nhìn mình chăm chú, nàng hét lên sợ hãi vội tung tấm khăn ra che trước người.
– Anh là ai? Sao anh vào được đây. – Nàng co rúm người lùi lại cửa phòng tắm.
– Cô đừng sợ. Tôi thấy cô thức dậy đi loanh quanh nên đến để xem cô có cần gì không. – Người đàn ông ôn tồn đáp lời.
– Sao anh biết tôi đi loanh quanh, tôi có thấy anh đâu. – Nga ngạc nhiên hỏi lại,
– Ở đây có camera khắp nơi mà, cô không để ý à? – Người ấy cười nói.
– Ôi thôi chết, thế à… – Nga ngước mắt nhìn quanh, quả nhiên có một cái ở góc phòng đang chĩa ống kính đen ngòm xuống phía cô. “Chết thật, thế này thì bao nhiêu cảnh trụy lạc đêm qua nó ghi hình hết lại rồi còn gì”, Nga sợ hãi cứng cả người.
– Sao vậy cô? – Người kia lại hỏi.
– Không… Không sao, tôi chỉ ngạc nhiên thế thôi. Anh ra ngoài đi để tôi mặc quần áo.
– Thì tôi mang đồ vào cho cô thay đây.

Bấy giờ Nga mới để ý trên tay anh ta đang đỡ bộ đầm đẹp mà nàng được mua hôm qua cùng vài thứ đồ lót. Thấy anh ta mang những thứ đó của mình nàng hơi ngượng, bèn nói.
– Anh cứ để đấy cho tôi…
– Cô còn cần gì nữa không? – Anh ta hỏi tiếp
– Tôi mặc vào xong đã… Cám ơn. – Nàng đáp.
Người kia đặt các thứ xuống giường rồi quay gót đi ra ngay. Nga vội vàng mặc đồ vào. Xong, nàng gọi to người đàn ông ban nãy:
– Tôi xong rồi, anh vào đi.
Người ấy quay trở lại, bây giờ Nga mới nhìn kỹ anh ta mặc bộ đồ như nhân viên gác cửa khách sạn, nàng đoán anh ta là người phục vụ nên không còn sợ hãi như lúc đầu.
– Tôi muốn ra khỏi đây. Anh gọi cho tôi một chiếc xe nhé.
– Tôi được dặn khi nào cô dậy thì chuẩn bị bữa ăn và đưa cho cô cái này. – Người đó chìa cho Nga một mảnh giấy.

Nga vội cầm lấy, mảnh giấy viết tay có nội dung: “Em rất tuyệt vời, anh thật sung sướng khi có được em. Cứ ở lại đó nghỉ ngơi cho thoải mái, cần gì thì gọi người phục vụ. Tối nay anh sẽ quay lại và ta sẽ lại ở bên nhau.”

Không thấy ký tên, nhưng Nga đoán là của lão Khoát. Nàng tức giận run người, bọn họ giam lỏng mình ở đây để bắt mình phục vụ đến bao giờ nữa đây. Nàng lục lọi trong túi áo, vẫn còn mảnh giấy ghi số điện thoại của lão Khoát, nàng hỏi người phục vụ kia:
– Anh có thể cho tôi mượn điện thoại một lúc được không?
– Dạ không được. Tôi không được phép làm như thế. – Người kia nhẹ nhàng đáp.
– Tôi muốn ra khỏi đây… Các người không được phép giữ tôi… Tôi sẽ kiện. – Nàng tức giân hét lên với anh ta.
– Tôi được dặn phải phục vụ chu đáo vì cô là khách quý. – Người kia thản nhiên.
– Khách quý cái gì… Anh có biết đêm qua… – Nàng im bặt ngay vì lỡ lời.
– Tôi không biết gì cả… Giờ cô ăn gì để tôi chuẩn bị – Người kia vẫn kiên nhẫn.
– Tôi không muốn ăn gì cả… Tôi muốn ra khỏi đây. – Nàng kêu toáng lên và lao ra cửa.

Nga chạy một mạch đến cuối hành lang nhưng ở đây có một cánh cửa và đã bị khóa. Tức giận điên cuồng, nàng đấm đá đạp liên hồi vào cánh cửa cho đến khi người phục vụ đến đằng sau nhẹ nhàng nói:
– Cô không cần làm thế, không phá được nó đâu. Tốt nhất cô hãy trở lại phòng và ăn một chút, tôi sẽ gọi người mang đồ ăn lên.
– Tôi đứng ở đây… Anh cũng sẽ phải ra, anh ra là tôi ra theo. – Nàng vênh mặt nhìn anh ta.
– Vậy thì tôi sẽ không ra nữa. – Người đó đáp.
– Trời ơi… Tức chết đi được. Các người làm trò gì thế này. – Nàng dậm chân bình bịch.
– Cô hãy quay lại đi. – Người đó vẫn ôn tồn.
– Không… – Nàng xô mạnh vào người anh ta làm anh ta chới với ngã dúi vào tường.

Nga sợ hãi đứng nhìn, tưởng anh ta sẽ lao vào đánh mình. Nhưng không, người đó đứng dậy với vẻ bình thản kỳ lạ, nét mặt không hề giận dữ, người đó nói:
– Thôi được rồi, nếu cô chịu quay về phòng thì tôi sẽ mang điện thoại đến cho cô.
– Được, tôi chỉ gọi một cuộc thôi. – Nga hậm hực.
– Cô định gọi cho ai?
– Gọi cho cái người đang nhốt tôi ở đây. Anh yên tâm tôi không gọi cảnh sát đâu.
– Tên người ấy là gì?
– Sao cơ… Anh biết người đấy à? – Nga tròn mắt nhìn anh ta.
– Cô cứ nói, tôi biết hầu hết những người đến đây. – Anh ta thản nhiên đáp.
– Ông Khoát. Anh biết chứ. – Nàng hỏi như thách thức.

Người ấy khẽ gật đầu rút điện thoại ra và bấm số. Nàng ngạc nhiên quá, anh ta biết cả số của lão Khoát cơ à? Vậy đây không phải là người phục vụ tầm thường rồi, hẳn anh ta phải là người khá thân tín của bọn họ. Người kia bấm số xong thì chìa máy cho Nga, nàng nghi ngờ móc mẩu giấy trong túi ra so, hai dãy số hoàn toàn khác nhau. Nga ngước nhìn người kia tỏ vẻ không tin tưởng. Anh ta mỉm cười nói:
– Cô cứ gọi đi, tôi không bấm nhầm đâu.

Nga nhấn OK rồi đưa lên nghe. Đầu bên kia có tín hiệu và một giọng nói đã thành quen với nàng cất lên:
– Alo,… Ai vậy?
– Em… Nga đây… Em muốn ra khỏi đây.
– Em cứ ở đấy, không sao đâu. Lát nữa anh tới. – Giọng nói đó cắt ngang.
– Nhưng…

Đầu bên kia tút tút. Nga bực bội trả lại máy cho người phục vụ và ấm ức gần khóc. Nhìn thấy vậy anh ta cũng tỏ vẻ thương cảm nói:
– Thôi cô cứ trở lại phòng, tôi sẽ gọi đồ ăn cho cô. Dù sao cũng cần ăn một chút.
– Vâng… Cũng được, cám ơn anh. – Nga nói và sụt sịt đưa tay chùi nước mắt.

Nàng lững thững quay lại căn phòng và ngồi xuống chiếc sô pha mà mới đêm qua một đôi nam nữ vừa làm tình trên đó. Một lúc sau, vẫn người phục vụ đó bưng vào cho nàng một tô phở bò rất to bốc khói nghi ngút. Ngửi mùi phở bò thơm nức bấy giờ Nga mới thấy đói cồn cào. Nàng lí nhí cám ơn anh ta và cầm đũa ăn luôn. Thật ngon, rất hợp khẩu vị, nàng ăn nhiệt tình và chẳng mấy thì đã hết sạch cả tô. Thở phào khoan khoái, nàng buông đũa xuống ngẩng lên nhìn người đàn ông vẫn đang kiên nhẫn đứng nhìn nàng ăn suốt nãy giờ. Nàng thấy nên cám ơn anh ta, anh ta cũng chỉ là người phục vụ bọn họ thôi, chẳng có ác ý gì với nàng.
– Cám ơn anh. Tô phở rất ngon… Anh… là gì với những người kia.
– Tôi làm phận sự của mình. Họ đến và tôi phục vụ. – Người đó dọn bát đũa định đi.
– Khoan đã… Vậy có thường xuyên anh phải phục vụ những vị khách như tôi không?
– Cái đó thì cô hỏi làm gì. – Anh ta vẫn tiếp tục dọn dẹp.
– Tôi thấy anh rất kiên nhẫn đối với tôi. Phải chăng anh quen với những chuyện thế này rồi.
– Việc của tôi mà. Thôi cô nghỉ ngơi đi.
Anh ta nói rồi lẳng lặng đi ra.

(Hết Phần 26 … Xin mời đón xem tiếp Phần 27)