Anh chọn Hotgirl, Singer, Cave hay Em?

XVII
Tuấn Anh bật dậy như một cái máy nén lò xo bị bung, anh thở ra khi biết những hình ảnh vừa rồi chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ kinh dị làm anh sởn hết cả tóc gáy, trán anh lấm tấm mồ hôi.
Tuấn Anh xoa trán để lấy lại cảm giác cân bằng cho mình rồi bước xuống giường đi vào toilet làm vệ sinh cá nhân, anh giật mình nhìn đồng hồ – còn kém 15 phút nữa là 7 giờ, anh sẽ muộn giờ làm mất.
Tuấn Anh cuống cuồng thay đồ, rửa mặt và lao khỏi nhà thật nhanh chóng rồi dắt xe lao nhanh xuống đường, anh chẳng còn nhớ gì nhiều về giấc mơ quái đản khi sáng nữa.
Đến ngã tư, anh liếc vội đèn đường, đèn đang ở tín hiệu còn vài giây đèn xanh, sau đó chuyển sang vàng. 3 – 2 – 1 – Tuấn Anh đã rờ gần đến mép đường, anh liếc đồng hồ, còn 5 phút. Anh gồ ga, bắn nhanh vào lòng đường khi hai bên kia dòng xe sắp chuẩn bị lao qua. Cuối cùng, Tuấn Anh cũng “vượt đèn” một cách trót lọt, anh tự cười một mình về tay lái cừ khôi của mình nhưng anh không hề lường trước được phía trước mặt anh, một bóng đen vừa vụt qua từ con hẻm nhỏ.
Trong khi anh đang định thần và định giãm phanh thì “rầm” – anh đã tông vào bóng đen ấy. Tuấn Anh ngã nhào xuống xe, tay anh chống xuống mặt đường, trầy xước. Bên kia, đối phương có lẽ cũng bị cọ xát không kém, đó là một cô gái đi một chiếc mobylette màu trắng, mặc một chiếc áo sơ-mi màu xanh biếc và chiếc quần jeans giản dị, tóc cô ta xõa dài, cú ngã đã làm tóc cô hất tung, rối rắm che gần cả khuôn mặt. Mọi thứ xảy ra chỉ vài giây nhưng gây ra cảm giác không thích thú tí nào. Tuấn Anh nhăn mặt đứng dậy, dựng lại hai chiếc xe qua một bên và đỡ cô gái lên. Cô ta đang ngồi bệt dưới đường, tay không ngừng suýt xoa vầo cổ chân, hình như bị trật khớp rồi.
“Cô ơi, có sao không?”- Tuấn Anh lo lắng hỏi, giọng anh vô cùng nhẹ nhàng và đầy thiện cảm biết lỗi.
“Đau chết tôi rồi, anh đi đứng kiểu gì mà đoảng thế?” – Cô gái trả lời, giọng hình như sắp khóc, tay vẫn xoa vào cổ chân, rồi cô vén lại mái tóc, ngước mặt lên nhìn tên “đoảng” vừa tông vào cô.
Mặt Tuấn Anh như đờ ra khi nhìn thấy khuôn mặt ẩn sau lớp tóc vừa được vén ra.
“Chúa ơi !” – Tuấn Anh rên lên khi nhận ra người đối diện. Lại là con nhỏ vừa hun dữ vừa nhí nhảnh hôm trước. “Có phải mình mắc nợ con bé này không nhỉ?” – Tuấn Anh thầm nghĩ, anh nhăn mặt nhìn cô gái đã gặp những 3 lần nhưng không lần nào vui vẻ gì.
“Hả? Lại là anh à?” – Cô gái trợn tròn đôi mắt. Rồi dường như quên hết tất cả những cảm giác đau đớn khi vừa bị ngã, cô ta gượng đứng dậy, đánh vào người Tuấn Anh liên tục như trút giận
“Lại là anh à? Đồ xấu xa, đồ côn đồ, đồ dở hơi hâm nặng, anh làm gì mà không để tôi yên hả? Sao cứ phải đeo lấy tôi mà ám thế hả? Đồ điên !”
Tuấn Anh chỉ biết lấy tay né đòn, cô gái quá dữ. Nhưng cô nàng chỉ vừa gượng đứng dậy và đánh anh được vài cái thì đã ngã khụy xuống vì khớp ở cổ chân của cô quả thật đã bị tổn thương.
“Hức, đồ xấu xa, anh làm gẫy chân tôi rồi… Hư hư…” – Cô gái bắt đầu đến trò mau nước mắt.
Tuấn Anh cắn răng nhìn cô gái khổ sở mà không biết làm gì, anh nhìn quanh quẩn mọi người đi đường, họ đang đổ mắt về phía anh và cô, xì xầm.
Mà trông cũng giống lắm, cô gái thì ngồi khóc, anh thì đứng tần ngần, cứ như kẻ phụ tình với người bị phụ tình rồi ăn vạ !
Anh bắt đầu thấy mùi rắc rối loang ra khắp không khí, anh đến bên cô và đỡ cô dậy, ghé tai thì thầm :
“Đi nào, tôi chở cô đến bệnh viện khám, đừng làm ầm lên nữa người ta nhìn kìa, thấy kỳ không?”
Có vẻ như cô gái này cũng là một người biết nghe lời, cô im lặng để yên cho Tuấn Anh dìu cô đứng dậy để lên xe. Còn chiếc mobylette của cô, anh dắt vào một tiệm sửa xe gần đấy để sữa chữa, vì cú tông quá mạnh nên một vài chiếc căm của bánh xe đã bị gãy, còn cô nàng chủ nhân của nó giờ đây đang ủ ê ngồi nhìn cái cổ chân sưng đỏ lên của mình.
* * *
“Đây, số điện thoại của tôi. Vì cô bị trật khớp nên bác sĩ sẽ không cho cô về nhà để hạn chế đi lại nên cô cần gì thì gọi, tôi sẽ đến bất cứ lúc nào nếu cô muốn, làm bất cứ thứ gì khi cô cần trong thời gian cô chưa hồi phục lại cái chân !” – Tuấn Anh nói. Anh chìa ra cho cô gái một tờ giấy nhỏ có ghi số phone của anh.
Cô nàng nhận lấy, nhìn chăm chú vào đó rồi liếc mắt lên nhìn thủ phạm vừa tông cô.
“Anh không lừa tôi đấy chứ?”
“Cô nghĩ tôi xấu đến vậy hả?”
“Chứ tôi phải nghĩ thế nào khi 3 lần tôi gặp anh tôi điều gặp chuyện chẳng lành?”
“…” – Tuấn Anh định cãi lại, nhưng anh thấy cô gái nói cũng đúng nên đành thôi. Anh hạ giọng.
“Cô hoàn toàn có thể tin tôi, tôi sẽ ghi thêm địa chỉ công ty của tôi cho cô, được chưa?”
“Ừ, vậy đi !” – Cô gái nói, ánh mắt lém lỉnh.
“Hừ” – Tuấn Anh chán nản nhìn cô gái rồi rút cây viết trong túi ra và cắm cúi viết số địa chỉ nơi anh làm vào mảnh giấy cho cô nàng…
XVII
Buzz !
t_a_nguyen : Biển bọt bèo à, cô onl chứ?
t_a_nguyen : Hừ, cô biết không? Cả ngày nay tôi gặp xui xẻo, bây giờ tôi phải gánh một cục nợ ! Thật là chán !
t_a_nguyen : Mà cô còn giận tôi không nhỉ? Sao mấy hôm nay cô không online?
t_a_nguyen : Thôi mà, đừng giận nữa nhé, hãy replay lại nếu cô onl và nhận được pm của tôi.
Tuấn Anh cắm cúi gỏ vào bàn phím và chong mắt nhìn màn hình, anh chờ một cái nick trong hàng cái nick ở list bạn mà anh có sáng đèn, nhưng cái i-con với gương mặt tối sầm trên nick của Biển bọt bèo vẫn y như thế, y như đang cáu giận và chọc tức anh.
“Reng… reng… reng…” – Chiếc điện thoại trên bàn rung đều và đổ từng hồi chuông đồn dập. Tuấn Anh chộp lấy nó, bắt máy.
“Alo”
“Tôi thèm táo xanh, mua gấp và mang đến đây!”
“Hả?” – Tuấn Anh trả lời, ngạc nhiên. – “Ai vậy? Nhầm số rồi!”
“Nhầm gì? Đụng người ta rồi cho số bảo cần gì thì gọi, giờ bảo nhầm là sao?” – Bên kia, giọng cô gái như the thé hét vào máy.
Tuấn Anh chợt hiểu ra đó là ai. Còn ai vào đây ngoài cái “cục nợ” to đùng ở tận đẩu tận đâu ông trời quăng xuống, trúng ngay lưng anh. Anh liếc đồng hồ – 10 giờ kém.
“Này, khuya thế này, đòi ăn táo xanh là thế nào? Sáng mai đi!”
“Không, ngay bây giờ, anh bảo là anh sẽ đáp ứng mọi lúc mọi nơi cho tôi mà, làm đi và đừng có càm ràm, tôi muốn ăn táo xanh, đúng 10 giờ tôi phải được ăn táo xanh!”
Tút… tút… “cục nợ to đùng” dập máy cái “cụp”.
Tuấn Anh thở dài, anh gỏ lách cách vào bàn phím.
t_a_nguyen : Tôi phải đi đây, đúng là nợ đời, cô xem, gần 10 giờ, con ả muốn ăn táo xanh !!!!!
* * *
Buzz !
t_a_nguyen : Cô chơi trò mất tích với tôi à?
t_a_nguyen : Nhớ cô lắm !
t_a_nguyen : Giận dai quá đi, có biết là tôi có biết bao nhiêu chuyện muốn nói không?
t_a_nguyen : Sáng nay, mẹ tôi vừa gọi điện, bảo tôi về SG, cưới Thảo My – cái cô ca sĩ mà cô đã từng bảo với tôi là cô khá thích cô ấy hát đấy, cô ấy từng là bạn học chung phổ thông với tôi, dần dần trở thành bạn gái tôi nhưng chúng tôi đã chia tay, không hiểu sao bây giờ cô ta lại đòi tôi cưới còn mẹ tôi thì lại ủng hộ điều đó… Thật mệt mỏi.
t_a_nguyen : Này, Biển… Dù thế nào, tôi vẫn muốn gặp cô…
t_a_nguyen : Biển à… Đừng lạnh lùng với tôi nữa. Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô thôi mà, hãy replay Biển nhé…
Tuấn Anh thở dài, anh tắt màn hình máy tính rồi ngồi im lặng đăm chiêu suy nghĩ. Sáng nay, mẹ anh vừa gọi điện bảo anh về Sài Gòn gấp mà chẳng để làm gì, để lấy Thảo My ! Mẹ anh bảo đó là ước nguyện của mẹ anh, bởi mẹ anh khẳng định rằng trong tất cả các cô gái anh đã từng quen mà bà biết thì chỉ mình Thảo My là cô gái dễ thương ngoan hiền nhất. Anh ngao ngán khi thấy mẹ anh bị cô nàng quăng quả mìn làm mù mắt, Thảo My đâu có được như mẹ anh nghĩ cơ chứ?
Mà cũng tại anh, bởi anh nợ tiền Thảo My nên giờ anh phải trả thứ khác cho cô, đó là cả cuộc đời anh. Mà nghĩ xem, với chút lương vài triệu mổi tháng ở công ty anh làm bây giờ, cho đến bao giờ anh trả được hết nợ cho cô?
Còn Biển? Cô ta là ai? Sao lại khiến cho anh cứ như một tên điên khùng tối tối lại chỉ muốn online để trò chuyện với cô, với một thứ gì đó vô hình, không thật? Để rồi anh lại chờ đợi, lại khẩn khoản từng ngày khi cô bỗng dưng biến mất làm anh có cảm giác như chưa bao giờ cô tồn tại?
“Ring… ring… ring” – Điện thoại của Tuấn Anh bỗng dưng rung bật lên trên mặt bàn thủy tinh, anh ngó màn hình – là Gia Kỳ, một người bạn khá thân thời đại học của anh. Thoáng chút nhíu mày suy nghĩ vì chưa bao giờ Gia Kỳ liên lạc với anh gần ấy năm trời, kể từ khi anh ra trường đến nay, gần như chưa lần nào anh gặp lại Gia Kỳ. Tuấn Anh với lấy chiếc điện thoại và bắt máy.
“Hello ông bạn già !” – Anh nói, giọng bỡn đùa.
“Tuấn Anh à? Dạo này cậu thế nào rồi?” – Bên kia, giọng Gia Kỳ vẫn như ngày nào. Cái giọng ồm ồm vỡ vỡ dù hắn đã qua lâu rồi cái tuổi dậy thì vỡ giọng.
“Tớ à? Đang chán đời đây, còn cậu? Sao lâu thế mới gọi cho tớ?”
“Àh, tớ vừa đi lang thang đó đây du lịch về, định chơi cho chán rồi đi làm… hì hì… Cậu đang ở đâu thế? Đi café không nào? Nhớ cậu quá!”
“Chà, thật không? Bây giờ à?”
“Ừ, Bây giờ, café Today nhé !”
“Ok, 30 phút nữa gặp nhé”
“Ok”
Tút… tút… Tuấn Anh dập máy. Khoác thêm chiếc áo da lên người, Tuấn Anh bước ra khỏi nhà. Anh cũng đang thấy ngột ngạt, và cũng định ra ngoài để tìm kiếm thứ gì đó cân bằng lại đầu óc mình thì Gia Kỳ lại gọi điện rủ đi café, thế cũng hay ! Cũng đã lâu anh chưa gặp bạn bè để trao đổi chuyện này chuyện kia kể từ khi anh cuộc sống của anh bỗng dưng chấn động mạnh về kinh tế tài chính.
Và anh cũng cần gặp Gia Kỳ, cậu bạn thân duy nhất mà anh có thể nói chuyện được trong tất cả những người bạn mà anh có.Tuấn Anh bỗng thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, hít một hơi thật sâu, anh gồ ga, lao thẳng đến Today café.