Anh chọn Hotgirl, Singer, Cave hay Em?

XXI
“Reng… reng… reng…” – Tiếng chuông điện thoại reo thống thiết. Tuấn Anh đang miệt mài gỏ lách cách và chong mắt vào màn hình. Anh cáu bẩn liếc nhìn chiếc điện thoại đang trườn mình run rẩy trên mặt kính. Anh khó chịu chộp lấy nó, bắt máy. Anh ghét phải bắt điện thoại trong lúc làm việc, nhất là lúc anh đang đánh văn bản báo cáo.
“Alo” – Tuấn Anh trả lời cuộc gọi, giọng đầy khó chịu.
“Anh đến đưa tôi về nhà đi, không nhớ à? Hôm nay tôi xuất viện!” – Sau câu trả lời bên đầy dây, Tuấn Anh dễ dàng nhận ra đó là ai. Giọng “cục nợ to đùng” của anh hét lên bên đầu dây kia. Cô ả cũng đang khó chịu không kém.
“Cô không tự về được à?” – Tuấn Anh gắt.
“Làm sao tôi có thể tự về? Chân tôi vừa khỏi, anh lại bắt tôi đi bộ sao?”
“Đồ hâm, thế không biết bắt taxi sao mà cứ lằng nhằng bám lấy tôi suốt thế? Nghe giọng cô là tôi thấy chả có gì hay ho, toàn rắc rối và phiền phức đang chờ!”
“Thế anh nghĩ tôi thích nghe giọng anh lắm sao? Đồ điên, đến đây và đèo tôi về nhà ngay đi, anh có biết bệnh điên của anh đã làm tôi khổ sở thế nào khi sống trong địa ngục màu trắng toàn mùi thuốc kháng sinh này suốt một tuần không hả?”
“Vậy hả? Vậy thì cô cứ nằm ở đó, ráng tận hưởng cái địa ngục ấy và hít thêm một bụng kháng sinh nữa đi nhé, giờ thì tôi đang giờ hành chính ở công ty, tôi không ra ngoài được đâu, nếu cô không tự bắt taxi về mà muốn hành xác tôi, bắt tôi đến đón cô về thì ráng mà nằm ở đó đến chiều đi, ngay sau giờ tôi tan sở. Chào cô!” – Tuấn Anh dập máy.
Rỏ ràng là con bé ấy hành xác anh. Cả tuần nay nó làm anh phải chạy tới chạy lui bệnh viện để cung cấp cho nó những thứ nó cần. Đúng là một con bé phiền phức, rắc rối, một cục nợ đời từ trên trời quăng xuống, trúng ngay đầu anh. Lạy hồn ! Anh đã quá mệt mỏi với Thảo My, giờ anh phải chịu thêm một “cục nợ” của trời ban phát. Tuấn Anh rùng mình khi nghĩ đến những gì vừa xảy ra với anh không ít lâu trong vòng mấy tuần nay. Giống như một cơn ác mộng, họ là những bóng ma lảng vảng, còn anh – anh là nạn nhân đáng thương phải tìm đủ mọi cách để chạy trốn những bóng ma yêu nữ!
Tuấn Anh ngồi xoay xoay chiếc ghế, đầu anh căng ra, đầy mệt mỏi. Thì chuông điện thoại lại ngân vang, xoáy từng hồi trên mặt kính bàn nhẵn bóng…
“Alo…”
“Tuấn Anh à? Hợp đồng mới và bản báo cáo cũ của công ty AVN cậu đã thảo chưa?” – Đầu dây bên kia, giọng sếp tổng của anh hỏi đều.
“Vâng, tôi đang làm, thưa sếp”
“Ừ, cậu làm nhanh nhé, chiều ta có cuộc hợp 6 giờ. Cố gắng nhé, nếu hợp đồng lần này thành công nữa thì cậu sẽ được hưởng 1% trong đấy”
“Vâng, tôi hiểu rồi thưa sếp” – Tuấn Anh trả lời.
Bên kia, sếp của anh đã dập máy. Tuấn Anh thở dài. Chưa bao giờ anh nghĩ anh sẽ phải làm việc cật lực như thế chỉ để được nhận lấy 1% trong hàng trăm tỷ mà anh là người trực tiếp nổ lực nhiều nhất để kiếm được. Dự án cao ốc khu chung cư cao cấp lần này của anh với ý tưỡng tìm kiếm những đối tác khác để ký kết tìm nguồn đầu tư đã làm cho sếp anh rất hài lòng, ông ta hoàn toàn tinh tưỡng anh và giao cho anh nhiệm vụ lập danh sách cũng như lên kế hoạch tìm kiếm các nguồn đầu tư.
Sự nổ lực và mài mò của Tuấn Anh trong suốt vài tháng qua đã làm cho ông ta khá an tâm về anh. Và Tuấn Anh thì chỉ mong có thế.
Chiều nay, nếu tất cả những gì anh đã nỗ lực suốt mấy tháng qua thành công, anh sẽ có một khoảng nhỏ của 1% trong hàng trăm tỷ kia. 1% của hàng trăm tỷ, Tuấn Anh không xem đó là một sự nuối tiếc và rẻ mạc với mình khi ngày trước anh đã từng được hưỡng trọn vẹn 100% của nó. Nhưng đồng tiền ngày trước anh có, quá dễ dàng, nó gây cho anh sự thỏa mãn tột đỉnh và khi anh cầm nó anh chẳng hề có cảm xúc gì. Khác với những gì đã trải qua, với Tuấn Anh, 1% lần này làm anh thấy hồi hộp, mong đợi. Đó là sự cố gắng, công sức của những gì anh đã luôn cố gắng phấn đấu để đạt được.
Tuấn Anh mỉm cười đứng dậy, anh đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm thưa giả màn lên… Tấm rèm từ từ được kéo cao lên trên, lộ ra khung cảnh bên ngoài làm Tuấn Anh thấy mình như nhẹ bẫng, người anh như được nâng lên… Có thể là vì do một phần anh đang vui hoặc vì anh đang đứng trên một cao ốc cao nhất nhì trong thành phố.
Bên ngoài rèm, phía trên là vòm trời xanh cao rộng mở với những áng mây trắng trôi hững hờ vắt ngang qua những tòa nhà cao ốc phía bên kia đường… Những tia nắng của một buổi lưng chừng trưa soi nghiêng vào tấm kính trước mặt anh, chúng phản chiếu lại và bỗng trở nên rực rỡ nhiều màu sắc đan xen vào nhau. Bên dưới, dòng người và dòng xe đang cuốn đi, cuồn cuộn như nước lũ…
Tuấn Anh mỉm cười. Chưa bao giờ anh nhìn thấy cảnh vật nào đẹp như thế. Có cái gì đó làm anh thấy bình yên và thoải mái. Chắc là vì nhờ chiếc máy điều hòa đang làm việc hết công suất phía trên anh đang dội những hơi lạnh phà vào gáy anh hoặc vì một niềm vui nào đó bên trong anh, niềm vui khi anh đã hoàn toàn tìm được con đường cho mình để bước những bước đi chắc chắn, an toàn.
* * *
Đèn tắt phụp. Căn phòng tối om, chỉ duy nhất chiếc màn hình phẳng to và bản rộng được âm vào sát tường đang hoạt động, nó trình chiếu lên những bản đồ, những tòa cao ốc được vẽ bằng những bản vẽ với hình dạng những khối hộp không gian 3 chiều. Không khí im phăng phắc, chỉ có tiếng rè rè của chiếc máy chiếu ở cuối góc phòng, tiếng máy điều hòa làm việc không ngừng nghỉ, tiếng Tuấn Anh vang vang nói, anh đứng ở góc phải cái màn hình to và bắt đầu nêu những ý kiến hết sức thuyết phục về dự án của công ty anh. Bên dưới, mọi người hết thảy chong mắt vào màn hình để vừa xem vừa nghe những gì Tuấn Anh trình bày.
“Đến với Red Sea, đầu tư vào Red Sea, đó là một sự lựa chọn sáng suốt và thông minh. Bởi sự chất lượng và uy tính luôn được chúng tôi đặt lên hàng đầu. Các bạn không cần phải lo ngại, hãy mạnh dạn đến với chúng tôi và đặt niềm tin vào chúng tôi để chúng ta cùng nhau nâng cao cuộc sống của chúng ta cũng như nâng cao trình độ dân trí của quốc gia !”
Tuấn Anh kết thúc buổi trình bày bằng một đoạn nhấn mạnh với một sức thuyết phục khá chắc chắn. Nói xong, anh cúi đầu chào mọi người. Bên dưới, các đối tác đều ủng hộ và vỗ tay thật to. Cuộc hợp kết thúc. Đèn được bật lên, các cô nhân viên lần lượt đem đến cho họ những bản hợp đồng để họ xem và ký tên đóng dấu.
Không khí bắt đầu ồn ào hẳn lên, mọi người đang bàn bạc xem có nên đầu tư vào Red Sea hay không, bởi dự án lần này giá trị không nhỏ. Red Sea là một công ty địa ốc khá quy mô. Với dự kiến lần này, Red Sea sẽ khai hoang các vùng ngoại ô ngoài trung tâm thành phố để xây nên những cao ốc bề thế với chủ trương Cao ốc và cây xanh, cân bằng môi trường sinh thái. An toàn cuộc sống.
Tuấn Anh nhẹ nhõm hẳn ra sau khi đã nói liên hồi từ đầu cuộc hợp lúc 6 giờ cho đến tận bây giờ. Anh liếc đồng hồ, đã 8 giờ hơn. Vậy là anh đã nói được hơn 2 giờ ! Anh cũng không ngờ là mình lại có thể nói và làm nhiều được đến vậy. Tuấn Anh hài lòng với những gì anh vừa làm. Anh mở cửa và thoát ra khỏi phòng hợp một cách nhanh chóng. Tuấn Anh vào toilet rửa lại gương mặt cho phấn chấn tinh thần rồi trở vào phòng nhân sự với một chai nước suối ướp lạnh trên tay, mọi người trong phòng thấy anh đều xôn xao.
“Sao rồi Tuấn Anh? Mọi chuyện ổn chứ?”
“Ừ, chắc là vậy!” – Tuấn Anh trả lời. Anh vào bàn làm việc của mình ngồi và lẳng lặng uống nước.
Tầm 30 phút sau, cửa phòng hợp mở toang, các đối tác của những công ty khác lần lượt ra về. Cuộc hợp đã thật sự kết thúc. Cuối cùng là sếp tổng của Red Sea bước ra, gương mặt ông lấm tấm mồ hôi, ông đi như chạy với tư thế run run đến trước mặt Tuấn Anh và vỗ thật mạnh vào vai anh.
“Này, cậu trai, cậu đã làm được… Cậu sẽ được công ty thưởng cho 1% trong 500 tỷ của dự án lần này! Cứ như thế mà phát huy nhé!”
XXII
“Sao? Cậu được hưởng 1% trong 500 tỷ à?” – Gia Kỳ tỏ ra hết sức ngạc nhiên, cậu ta nheo mắt nhìn Tuấn Anh rồi vỗ vào vai anh – “Tốt, mày là nhất rồi nhé Tuấn Anh!”
Tuấn Anh mỉm cười nhìn bạn khiêm tốn.
“Ừ, tớ cũng chỉ làm hết sức của tớ để có thôi… Nhưng Gia Kỳ này, khoản tiền 5 tỷ ấy không đủ để tớ trả nợ cho Thảo My, tớ cần thêm 3 tỷ nữa cơ! Cậu sẽ giúp tớ khoản còn lại chứ?”
Gia Kỳ nheo mắt nhìn Tuấn Anh. Hình như cậu chàng đã chẳng còn nhớ gì về câu chuyện “hoàn cảnh” của cậu bạn thân Tuấn Anh của mình. Anh nghĩ ngợi vài giây như cố nhớ ra, rồi trả lời.
“Tất nhiên rồi. Tớ sẽ giúp cậu mà… Thế cậu muốn tớ cho cậu vay thế nào đây? Chuyển khoản ATM hay tiền mặt đây?”
“Chuyển khoản nhé, tớ định sẽ trả cho Thảo My bằng thẻ”
“Okay! Rồi, cứ yên tâm, ngày mai tớ sẽ chuyển khoản cho cậu qua ATM, giờ thì uống mừng cậu đã bắt đầu lại sự nghiệp của mình một cách tốt đẹp nhé?”
“Ừ, đồng ý, nhưng cậu làm ơn đừng có mà “mừng” cho tớ bằng cách giới thiệu cho tớ một cô chân dài với chiếc váy ngắn sát đùi nào nhé, tớ sợ lắm rồi!”
“Hahah… Sao thế? Con bé hôm trước không làm cậu hài lòng à?”
Tuấn Anh chẳng trả lời. Anh chỉ cười và ngoắt tay gọi bồi bàn đem đến cho cả hai một chai whisky để uống mừng sự kiện hôm nay của anh.
Trong hơi men kha khá, Tuấn Anh nghĩ về cô gái chân dài sát đùi hôm trước khi Gia Kỳ giới thiệu cho anh, cô điếm Hồng Anh – anh bỗng cười vu vơ. Thật dị hợm và quái gở !
* * *
“Ừ, khá giống tên tôi. Tôi là Hồng Anh !”
“Hả? Hồng… Hồng Anh?… Hồng… Anh?” – Tuấn Anh nhíu mày nhìn cô gái và lắp bắp hỏi.
“Ừ, Hồng Anh, có vấn đề gì với cái tên Hồng Anh đó sao?”
“Không… Chỉ là… Hồng Anh… Ừ, Hồng Anh, cô thích biển chứ?” – Tuấn Anh vẫn không thoát khỏi tình trạng nói lắp bắp. Anh nhíu mày cố gắng hỏi một câu trống không!
Cô điếm Hồng Anh chẳng thể nào hiểu nổi anh đang nói cái gì. Nhưng câu hỏi của anh chẳng biết có gì đó làm cô buồn cười. Vậy là cô nàng cười phá lên rỏ to…
“Haha… Anh có bị gì không đấy? Về vấn đề đầu óc ý!” – Cô gái giơ tay và chỉ vào đầu, nhăn mặt.
“Tôi là một con điếm, một con điếm nghèo kếch xiết với cuộc sống vất vưởng lang thang trong các xó xỉnh quán bar, trên giường, trên các nơi tồi tàn nhất của cuộc sống này… Anh nghĩ xem, tôi làm gì có đủ thời gian, tâm trí để xa xỉ đến những nơi ấy mà thích với chả yêu !” – Cô gái cười khẩy, xua tay và bắt đầu đưa thuốc lên môi rít tiếp.
“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Biển, chắc là đẹp… Nhưng tôi ghét những cái gì bao la lắm… Nó làm tôi thấy mình nhỏ mọn, thấp hèn… Nghĩ ngợi nhiều, mệt não !” – Cô nàng tiếp lời. Giọng bất cần.
Tuấn Anh bỗng thấy nhẹ nhõm, rồi anh quay lại mặt gương và tiếp tục thắt chiếc caravat trên tay vào cổ. Anh đã suy nghĩ và tưỡng tượng quá nhiều. Làm sao mà cô điếm kia có thể là Thần Biển – Biển bọt bèo của anh được cơ chứ? Chỉ là… Một con người, một cái tên… trung với một cái tên, một con người. Chỉ thế. Đời này còn biết bao cô nàng tên là Hồng Anh???
“Mà sao anh lại hỏi tôi một câu vớ vẩn như thế nhỉ?” – Cô nàng nheo mắt nhìn về phía Tuấn Anh, khi anh đã thắt gần xong chiếc caravat trên cổ. Anh cười mỉm với chính mình trong gương thoáng qua rồi liếc nhìn bóng cô gái in vào gương và trả lời.
“Ừ, chẳng có gì. Đôi lúc tôi bỗng hâm hâm như thế. Cô thông cảm!”
Cô gái chẳng nói gì, chỉ cười lớn rồi quăng tàn thuốc vào một cái gạt tàn trên bàn gần đó.
“Thật không hiểu nổi đàn ông các anh ! Nhưng dù sao tôi vẫn cám ơn anh một lần nữa về chuyện đêm qua, nếu gặp lại, tôi nhất định sẽ “đền đáp” anh!” – Hồng Anh nói.
“Còn tôi chẳng muốn gặp lại cô tý nào, nếu cô muốn trả ơn tôi thì… làm ơn, đừng để sự việc ngày hôm qua xảy ra một lần nữa. Giờ thì cô mặc thay áo tôi ra nào, tôi phải đi làm!”
Tuấn Anh quay hẳn người ra, anh nhìn cô gái nghiêm nghị nói. Hồng Anh nhúng vai, cô đủng đỉnh đi vào toilet cùng chiếc váy đêm qua của mình.
* * *
Tuấn Anh cảm thấy rùn mình khi nghĩ về cô điếm Hồng Anh ấy, anh vẫn còn nhớ như in cái cảm giác cô ta và Thảo My chạm mặt nhau ở căn hộ của anh và cũng như lần cô ta bấm chuông nhà anh cầu cứu. Lạy hồn, sao những người phụ nữ xung quanh anh cứ luôn quái dị và hợm hỉnh đến khó hiểu như vậy nhỉ?
Tuấn Anh rót thêm một ly whisky nữa. Anh uống ực. Cảm giác từng ngụm rượu trôi qua cổ họng làm anh thấy dễ chịu, đỡ cảm giác buồn nôn!