Anh chọn Hotgirl, Singer, Cave hay Em?

XVIII
“Cậu có chuyện gì à? Sao trông cậu dạo này gầy đi thế?” – Gia Kỳ kề môi vào thành tách café đen ngòm không đường không đá, khói nghi ngút nhấm nháp và hỏi, mắt anh ta đảo một vòng bao quát qua Tuấn Anh và khung cảnh của quán.
“Ừ, dạo này tình hình cuộc sống của tớ cứ căng thẳng làm sao ấy, chã ra làm sao cả !” – Tuấn Anh thở dài, trả lời
“Sao lại như thế? Đã có chuyện gì à? Dạo này cậu vẫn làm ở “Chứng khoáng Bến Thành” đấy chứ?”
“Không, tớ đã nghỉ việc ở đấy lâu rồi, tầm một tháng rồi… Giờ tớ đang công tác tại Sao Việt…”
“Sao thế? Hồi trước tớ thấy cậu rất tự hào về công ty ấy mà?”
“Ừm… Nhưng có một vài chuyện không hay đã xảy ra Gia Kỳ à! Tớ tình cờ gặp một người tên là Giang Nam, hắn bày cho tớ cách chơi chứng khoán, lúc đầu thì mọi việc thuận lợi và diễn ra khá tốt nhưng sau đó thị trường chứng khoán đột ngột khủng hoảng, thế là tớ mất sạch và thậm chí còn phải vay nóng những 8 tỷ đễ chi trả các khoản nợ đấy!” – Tuấn Anh lại thở dài, anh ngồi duổi hai tay ra sau thành ghế, tìm chút cảm giác thoải mái cho mình.
“Chuyện lớn thế cơ à? Tớ cũng có nghe nói về chuyện thị trường chứng khoán khủng hoảng vào mấy tháng trước nhưng tớ không quan tâm lắm vì không tham gia. Thế bây giờ tình hình của cậu thế nào? Cậu vay nóng thế đã chi trả được chưa?”
“Làm sao mà tớ có thể ngồi yên ở đây với cậu nếu không chi trả cái khoản 8 tỷ vay nóng vay lạnh đấy ! Cậu có biết tớ khổ sỡ thế nào không?” – Tuấn Anh nhăn mặt kễ.
“Sao nào?” – Gia Kỳ bất đầu tò mò vào câu chuyện của người bạn thân lâu ngày gặp lại.
“Cậu nhớ Thảo My chứ?”
“Thảo My?” – Gia Kỳ nhíu mày, ra chiều cố nhớ lại những cái tên.
“Ừm, Thảo My ca sĩ đấy… Tớ đã kể với cậu về con bé ấy rồi mà!” – Tuấn Anh gợi ý thêm.
“Ừ, nhớ rồi, làm sao? Thế nó giúp cậu à?” – Gia Kỳ đã nhớ ra, anh liếc nhìn người bạn của mình. Gương mặt Tuấn Anh đầy mệt mỏi, nghĩ ngợi.
“Ừ, cô nàng giúp tớ trả 8 tỷ một cách nhẹ nhàng mà không ra bất cứ một điều kiện lời lãy nào!” – Tuấn Anh lại thở dài lần nữa.
“Thế thì cậu tốt số quá rồi còn gì?” – Gia Kỳ nhúng vai, anh đưa tay cầm muỗng khuấy đều tách café dù nó chẳng hề có thứ gì ngoài chất lỏng sền sệt đen ngòm đắng ngắt ấy, rồi anh đưa lên môi nhấp nháy môi vài ngụm.
“Mọi chuyện không đơn giản như cậu nghĩ đâu, hôm nọ, cô nàng bay từ Sài Gòn ra đây, cậu biết để làm gì không? Để đòi tớ cưới đấy !” – Sắc mặt Tuấn Anh vô cùng khổ sỡ khi nói ra cây ấy còn Gia Kỳ thì bỗng cười phá lên.
“Haha.. Thế thì thích quá còn gì? Cưới con bé ấy, cậu khỏi phải trả nợ!”
“Có hâm nặng tớ mới chấp nhận cưới cô nàng… Người hợm hĩnh, tính tình lại trẻ con! Eo ôi.. Cậu chẵng phải là tớ nên cậu không bao giờ hiểu !” – Lúc này, trông Tuấn Anh thật thê thảm, anh cứ như vừa bị người ta kéo lên từ một đống đổ nát nào đấy, trông anh cực kỳ tồi tệ.
“Có gì đâu, lấy vợ ca sĩ nổi tiếng, cậu là nhất rồi còn gì?” – Gia Kỳ cười haha như muốn trêu vào nổi éo le của Tuấn Anh.
Tuấn Anh thở dài, anh đưa tay xoa trán đã lấm tấm mồ hôi. Không khí trong quán café Today hôm nay bỗng dưng làm anh thấy ngột ngạt đến lạ. Gần 10 giờ mà quán lại bật nhạc dance ầm ĩ.
“Thế cậu không yêu con bé ấy hay sao mà không muốn lấy nó?”
“Không phải là tớ không muốn yêu nhưng Thảo My là một người không thể yêu được, cậu hiểu chưa? Giờ tớ chỉ muốn làm cách nào đó để có ngay thật nhiều tiền mà trả quách cho Thảo My để rãnh nợ, thật là mệt mỏi khi tớ chỉ muốn được sống yên ổn mà cũng không xong!”
Gia Kỳ nhíu mày nhìn Tuấn Anh một vài giây, anh luôn là người hiểu Tuấn Anh nhất. Trông anh bạn mình có vẻ chán đời thế kia thì anh biết chuyện xảy ra với Tuấn Anh là không hề đơn giản gì.
“Thôi, gác qua chuyện đó đi, cái đó tớ sẽ từ từ nghĩ cách giúp cậu, quan trọng là bây giờ cậu nên để đầu óc thư giãn đã. Chỉ là cô nàng mới đề nghị cậu cưới thôi mà, đã đến đâu đâu mà cậu cứ rối lên…”
“Tớ chỉ lo Thảo My sẽ lại làm chuyện điên rồ gì đó thôi, gọi cho mẹ hoặc ba tớ chẳng hạn?”
“Haha, con bé ấy cũng thông minh đấy chứ? Mà này, tớ với cậu uống vài ly nhé? Lâu rồi tớ và cậu chè chén với nhau !”
“Ừ, tớ cũng định như thế đấy !”
Tuấn Anh gật đầu, Gia Kỳ lắc nhẹ tách café một lần nữa rồi đưa lên miệng nhấp nháy môi một ngụm rồi đứng dậy cùng Tuấn Anh. Khác với Gia Kỳ, tách café của Tuấn Anh trên bàn vẫn y nguyên, anh không uống ngụm nào trong suốt từ đầu câu chuyện. Anh có nhiều thứ để nói và nghĩ hơn Gia Kỳ, cậu bạn thiếu gia của anh lúc nào mà chẳng vô tư lạc quan như thế. Ở đấy Hà Thành này, Gia Kỳ là một thiếu gia có tiếng tăm nhất nhì vì nhờ vào gia đình kinh doanh địa ốc, Tuấn Anh bỗng thấy mình ngu ngốc, vì sao khi ấy anh không tìm đến Gia Kỳ để được trợ giúp khỏan tiền 8 tỷ? Tuấn Anh khẻ liếc Gia Kỳ, cậu bạn thân của anh đang vừa đi vừa nguýt sáo với một tâm trạng thoải mái hơn bao giờ hết.
* * *
Hai người rời quán café và cùng nhau tạt vào một quán bar phía bên kia đường. Lúc ấy đã hơn 11 giờ. Quán Bud đông nghịch khách chơi bời nhảy nhót.
Tuấn Anh và Gia Kỳ chen mình vào một góc nhỏ của quán và gọi vài ly Volka. Sau đó là cả một chai bởi cả hai vẫn chưa cảm thấy đủ.
Khi Tuấn Anh bắt đầu cảm thấy lâng lâng thì anh nhận được một phát vỗ vào vai của Gia Kỳ, cậu bạn thân của anh hình như cũng đã thấm men, cậu ta ngồi gục gật và nói dứt quãng…
“Cậu yên tâm đi, tớ sẽ giúp cậu… Cậu cứ thoải mái đi, đừng lo nhé! Này, thấy cô gái mặc chiếc váy đen sát đùi kia không? Nãy giờ tớ thấy cô ta cứ nhìn cậu đấy, thích không, tớ gọi nhé?”
Tuấn Anh mệt lả, anh chẳng biết mình vừa nghe bạn nói gì bởi tiếng nhạc quá to và anh cũng đã bắt đầu say men, anh gục gật ừ hử rồi lại rót rượu vào ly và uống cạn….
XIX
Tuấn Anh thức dậy trong trạng thái mệt mỏi, đầu anh đau buốt vì đêm qua anh uống khá nhiều, kế bên, cô điếm mặc váy đen mà Gia Kỳ đã gọi cho anh ở bar đã theo anh về tận nhà và có lẽ anh đã ngủ với cô ta.
Chắc là thế rồi, vì cả anh và cô ta đều không mặc gì mà đắp chung một chiếc chăn, dưới sàn thì gối và quần áo thì nằm vươn vãi ra đấy… thế nhưng anh vẫn không nhớ đêm qua anh đã làm gì ngoài chuyện anh đã café cùng Gia Kỳ, sau đó cả hai cùng vào bar….
Tuấn Anh thần người ngồi nhìn cô gái lạ hoắc đang ngủ thiếp đi cạnh mình, mí mắt cô ta thâm quầng ẩn sau mộ lớp phấn xanh vàng nhệch nhạt trông đến thảm hại, những ngón tay thon dài với một bộ móng nhọn dài tô đỏ đen lẩn lộn của cô ta bấu vào mặt gối, Tuấn Anh bỗng thấy ran rát ở phần lưng, rỏ rồi, chắc chắn đêm qua anh và cô ta đã làm mây làm gió với nhau rồi, bởi phần da đau rát ở lưng của anh và chiếc Durex đã qua sử dụng đang nằm bệt trên sàn nhà, lẫn trong mớ quần áo loạn xạ.
Tuấn Anh nhỏm dậy và bước vào toilet xã nước đầy bồn để tắm. Anh chẳng thấy mình bớt đi tý stress nào của ngày hôm qua mà chỉ thấy mệt mỏi, thiếu sức sống hơn. Chẳng bao giờ anh thấy mình tệ như bây giờ… Ngày trước, khi còn là một người nắm trong tay tiền tỷ, anh chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó anh sẽ phải vui thú với một cô đĩ quán bar thế này. Tuấn Anh từ từ thả mình ngụp xuống làn nýớc mát, anh ýớc gì mình trôi mãi trong làn nước để được yên thân. Nhưng anh nhầm, anh sẽ chẳng bao giờ được yên thân bởi làn nước kia hoàn toàn không có khả năng giúp anh trốn thoát được thực tại.
Tiếng chuông cửa réo vang dồn dập từng hồi làm Tuấn Anh giật mình, anh bước nhanh ra khỏi bồn, kéo chiếc khăn tắm quấn hờ ngang hông bước ra mở cửa.
Cửa mở hờ, vừa nhìn thấy người đối diện, Tuấn Anh muốn ngay lập tức đóng sầm cửa lại nhưng người kia lại nhanh tay hơn anh.
Bên ngoài, Thảo My nắm lấy khóa cửa, đẩy ra và cô bước vào phòng anh chỉ mất vài giây ngắn ngủi với gương mặt cười tít mắt.
“Chào buổi sáng anh yêu !” – Cô nói và choàng tay ôm lấy cổ anh.
“Sao em cứ như quả bom nổ chậm thế? Thích nổ bao giờ thì nổ ngay?” – Tuấn Anh bắt đầu thấy lo lắng khi anh nghĩ đến việc nếu Thảo My biết đang có một người thứ 3 nữa đang hiện diện trong căn hộ, anh chưa tưỡng tượng ra được rằng Thảo My sẽ làm gì ngay sau đó, chắc cô nàng sẽ nổ một cái “bùm” thật to. Giáng xuống đầu anh… Tuấn Anh rùn mình. Anh cố đứng thẳng lưng để che cánh cửa đang mở toang ở phòng ngủ.
“Ứ, sao lại nói em như thế chứ… Em…” – Thảo My ngưng bật câu cô đang định nói gì đó, mặt cô gần như tái đi khi thấy cô điếm ở quán bar mà đêm qua Tuấn Anh dắt về, cô ta đang đứng dựa lưng vào sát cửa phòng ngủ, trên người chỉ mặc mỗi chiếc chip dây bên dưới, vừa nhìn Thảo My cười vừa bật quẹt châm điếu thuốc trên tay, đôi mắt cô ta lả lơi, bỡn cợt… đầy vẻ trêu ngươi.
“Cô ta là ai?” – Thảo My hét lên, đúng như anh nghĩ, cô đang bùm nổ ! Thảo My đẩy bật Tuấn Anh ra và đi như chạy đến cô chổ cô điếm đang đứng.
“Cô là ai hả?”
“Thôi mà Thảo My ! Đêm qua anh quá chén, cô ấy ở làm ở bar chỉ tình cờ theo anh về nhà thôi” – Tuấn Anh kéo tay Thảo My lại, cốngăn không cho cô bước đến gần cô gái kia.
“Còn cô, làm ơn mặc đồ nhanh vào giúp tôi và ra khỏi đây đi” – Tuấn Anh quay về phía cô điếm và nói như đang rên lên khẩn khoản.
Cô nàng cười lệch môi một cách đầy mỉa mai, rít mạnh thuốc, phà khói vào không gian rồi lẳng lặng nghe lời bước trở vào phòng nhặt lại chiếc váy mặc vào người. Khi trở ra, cô điếm bước đến gần Tuấn Anh và Thảo My đang đứng rồi khẽ liếc nhìn Tuấn Anh trêu.
“Bạn gái anh đó hả? Trông cũng xinh đó nhưng ồn ào quá !” – Rồi cô cười thật lớn và bước đon đả ra cửa.
“Cái gì hả? Ai ồn ào hả? Đồ điếm mạc hạng !” – Thảo My bực dọc mắng và cố gắng chồm ra khỏi vòng tay của Tuấn Anh khi anh đang cố gắng giữ cô lại.
Cô điếm dường như chẳng hề quan tâm gì đến những thái độ đầy căng thẳng của Thảo My. Cô ta cứ ung dung vừa đi vừa rít thuốc phì phà. Đến cửa, như chợt nhớ ra điều gì, cô quay lại nháy mắt nhìn Tuấn Anh, nói tiếp :
“Khi nào anh buồn thì lại đến tìm em nhé! Anh tuyệt lắm !”
* * *
“Như vậy là sao? Hả? Sao anh lại đi giao du với loại rác rưởi đó chứ hả? Anh chê không lấy em là để đi lại với cái loại không ra gì đấy à? Anh điên rồi !” – Thảo My nói không ngừng. Cô gần như bấn loạn với những gì vừa xảy ra.
“Nói ít thôi Thảo My, anh và em đã là gì của nhau mà em lại lồng lộng lên như vậy?”
“Là gì à? Anh muốn biết là gì lắm chứ gì? Vậy để tôi gọi điện cho mẹ anh, hỏi xem chúng ta là gì của nhau, kể cho mẹ anh nghe rằng anh đã làm cái gì, để tôi phải lồng lộng để rồi anh lại hỏi tôi là gì của anh !”
Tuấn Anh làm thinh, thì vốn dĩ Thảo My chỉ có thể mang mẹ anh ra để dọa anh thôi chứ cô nào trói buộc được gì ở anh. Anh ghét cái cách trẻ con đó của Thảo My, anh kéo cô đến sát anh và nói rành mạch…
“Thảo My, nếu em cứ ấu trĩ như thế này thì sẽ chẳng có ai yêu nổi em và cưới em dù em hát hay đến mức nào, còn nữa, đừng mang mẹ ra dọa anh, anh không phải con nít để suốt ngày phải nghe lời mẹ, em hiểu chưa? Còn nếu em không chấp nhận được việc anh ngủ với một cô gái thuộc hàng rác rưởi thì em đừng đến tìm anh nữa, em không thấy mệt mỏi sao?”
“Mệt mỏi á? Vậy để tôi nói cho anh biết về sự mệt mỏi của tôi khi phải tốn bao nhiêu công sức như thế nào để có 8 tỷ cho anh vay nhé?” – Thảo My trừng mắt nhìn Tuấn Anh, cô đã không thể nào chịu được trước thái độ của Tuấn Anh. Bởi cô cũng nào có tốt lành gì khi giúp anh số tiền 8 tỷ kia, cô không phải lọai người tốt bụng, càng không phải một thiên thần. Thảo My đúng như Tuấn Anh nghĩ, cô cho anh vay thứ này nhưng muốn anh trả lại cô thứ khác, thứ đó được tính bằng cả đời anh cơ !
“Em quên chuyện đó đi, tôi sẽ trả cho em số tiền đó trong vòng một tuần nữa, giờ thì ra khỏi đây đi, tôi không muốn tiếp chuyện với em nữa!”
Tuấn Anh đi về phía cánh cửa và vặn khóa mở toang ra, mắt chẳng nhìn Thảo My, anh đang chờ cô bước ra.
Mặt Thảo My trắng bệch. Chưa bao giờ Tuấn Anh lại tỏ thái độ quyết liệt thế này với cô, từ khi cô biết anh đến nay, anh chỉ toàn nhường nhịn cô và chiều chuộng cô dù cô có ngang bướng đến đâu. Thảo My đứng dậy, cô bước nhanh ra khỏi căn phòng của Tuấn Anh mà chẳng nói một câu nào, hoàn toàn khác với cô của lúc trước.
XX.
Buzz !
t_a_nguyen : Biển à… Tôi thấy mệt mỏi.
t_a_nguyen : Hôm qua, tôi đã làm một việc tôi chưa bao giờ làm… Kể ra chắc làm cô hoảng hốt… Tôi qua đêm với một cô điếm…
t_a_nguyen : Những câu chuyện mà tôi đã từng kể cho cô nghe về một người bạn nào đó của tôi, cô nhớ không? Và cô biết không? Người đó là tôi !
* * *
Điện thoại của Tuấn Anh bổng reo liên hồi… Một số máy lạ hoắc nào đó đang gọi cho anh.
“Alo…” – Tuấn Anh bắt máy.
“Này anh, tôi muốn đọc sách, anh ghé nhà sách nào đó tìm mua quyển “Vì anh chấm em” cho tôi đi!”
“Lại là cô à?”
“Lại là tôi là sao? Hay anh lại muốn trốn tránh trách nhiệm, anh mua gấp đi, tôi đang nằm nhìn 4 bức tường chán chết đây. Tại anh đấy!”
“Biết bây giờ là mấy giờ không?”
“Cóc cần biết, tôi muốn thì anh phải đáp ứng!”
“Đồ hâm, giờ này thì nhà sách nào mở cửa để mua mà cô đòi tôi đáp ứng cho cô, 12 giờ rồi đấy!”
“Thế thì anh đến bệnh viện làm trò hề đi, tôi buồn quá !”
“Ngủ đi, tôi không rãnh”
Tút tút… lần này thì Tuấn Anh dập máy ngang với câu nói bỏ lững.Con bé kia là cái thá gì mà anh phải cung phụng cho nó cơ chứ? Anh chỉ vô tình làm nó ngã trật chân thôi mà… Rỏ quá đáng !
Tuấn Anh ngồi ngã dài ra sô-pha miên man vớ những suy nghĩ căng cứng trong đầu, anh không biết phải nên làm gì tiếp với những gì đang diễn ra xung quanh mình, bây giờ, việc trước mắt anh cần làm là tìm cho ra 8 tỷ để trả cho Thảo My như lời đã hứa. Nhưng tìm ở đâu? 8 tỷ đâu phải là 1 con số nhỏ?
Tuấn Anh thấy mệt mỏi tột cùng khi cứ phải lẩn quẩn trong một khối vòng tròn không lối thoát và điểm dừng ấy.
“Bíng boong… bíng boong…” – Có tiếng chuông cửa, Tuấn Anh giật mình.
Dạo này, vì Thảo My liên tục làm anh phải tiếp nhận nhiểu bất ngờ đột ngột nên mỗi lần anh nghe có tiếng chuông báo cửa là y như rằng anh nghĩ ngay đến cô. Tuấn Anh chần chừ, anh không biết có nên bắt máy hay không… Anh liếc nhìn cánh cửa, tiếng chuông đang réo liên hồi. Rỏ rồi, cách nhấn chuông điên cuồng như thế này thì chỉ có thể là Thảo My mà thôi. Tuấn Anh bực mình đứng dậy, anh bật nắm lấy ổ khóa, vừa mở cửa vừa nói.
“Anh đã nói là hết tuần này anh sẽ trả đủ tiền cho em mà ! Để anh yên được không?”
“Rầm” – Có một cái gì đó vừa ngã gục vào anh, Tuấn Anh nhíu mày nhận ran gay nét quen thuộc của cái thân hình mảnh khảnh, nhợt nhạt ấy. – Là cô điếm ở quán bar hôm trước.
“Gì thế này? Cô ơi… Sao thế?”
“Đóng cửa lại nhanh, đóng cửa lại giúp tôi với!” – Cô gái khẩn khoản nói trong tình trạng say khước.
“Sao thế?” – Tuấn Anh chưa kịp hiểu gì thì bỗng anh nghe thấy nhốn nháo của một đám đông ở phía cuối cầu thang của khu chung cư đang lao đến. Như chợt hiểu ra cô gái đang gặp một chuyện gì đó chẳng lành, Tuấn Anh vội kéo rầm cửa và khóa chốt cẩn thận.
“Cô ơi, sao thế?” – Tuấn Anh hỏi.
Cô gái không trả lời, chỉ lặng im với hơi thở phập phồng đầy mùi rượu và thuốc lá quyện sệt vào nhau, tanh nồng.
Rồi vội vã, cô gái bấu lấy cổ Tuấn Anh ghì môi anh vào môi cô, bằng một động tác rành nghề, cô nàng nút mạnh lưỡi của Tuấn Anh vào môi mình, được vài giây cô thả anh ra và cười nhợt nhạt…
“Cám ơn anh…”
Dứt lời, cô nằm sấp ra sàn… Hình như là bất tỉnh.
* * *
Tuấn Anh mở laptop để online, chốc chốc anh lại nhìn về phía cô gái lạ, đây là lần thứ 2 anh gặp cô ta nhưng hoàn toàn trong một hoàn cảnh khác. Lần trước thì anh là khách bao của cô, còn giờ thì anh… chẳng biết anh và cô đang là gì. Chỉ biết, có lẽ đêm nay anh phải nhường cái giường duy nhất của anh cho cô nằm.
Lúc nãy, khi bế cô từ sàn nhà lên giường, Tuấn Anh vô tình trong thấy một bệt máu loang ra trên nền sàn… Hình như hôm nay là một ngày của chu kỳ “đèn đỏ” của cô, ngày mà bất cứ người phụ nữ nào lớn lên cũng có.
Tuấn Anh chợt hiểu chuyện gì đã xảy ra với cô nàng. Có không ít những kẻ dắt mối tàn nhẫn và vô tâm như thế lắm… Dù là “ngày đỏ” hay ngày xanh, một khi đã bước chân vào con đường này, tất cả đều phải sống chết vì đồng tiền.
Lặng nhìn cô gái đang nằm thiếp đi trong sự mệt mỏi với mi mắt lem nhòe mascara Tuấn Anh bỗng thấy có chút gì đó thương cảm. Phận anh đã éo le, nay có kẻ còn éo le ngang trái hơn anh… Anh dù có khốn khổ đến đâu, anh vẫn hơn cô điếm kia nhiều thứ. Tuấn Anh lặng lẽ gỏ gỏ vào bàn phím cho một cái nick mà anh nghĩ là hình như sẽ không bao giờ sáng icon mặt cười nữa, thế nhưng, anh vẫn hy vọng…
t_a_nguyen : Nghĩ lại, giờ tôi mới thấy mình hơn khối người… Biển à !
* * *
Trời sáng lúc nào không hay, Tuấn Anh uể oải đứng dậy và rời khỏi laptop, cả đêm qua anh đã ngủ trong trạng thái ngồi gục bên chiếc máy tính nên bây giờ cả người anh mỏi nhừ.
Tuấn Anh liếc về phía chiếc giường, chiếc chăn nhăn nhó đang nằm một cục ở trên đấy, cô điếm có lẽ đã thức trước anh. Anh nhìn quanh quẩn khắp căn phòng tìm cô thì chợt thấy cô đang đứng bên cửa sổ trong chiếc sơ-mi trắng rộng thùng thình của anh, tay cô đang cầm điếu thuốc nhạt nhòa loang lỗ những làn khói ngoằn ngèo.
“Anh dậy rồi à?” – Cô ta rít thuốc và hỏi lững một cậu. Mắt không nhìn Tuấn Anh.
“Sao hôm qua cô lại tìm đến nhà tôi mà trốn bọn người kia?” – Tuấn Anh nheo mắt nhìn cô gái, hỏi.
“Tại bọn nó đuổi tôi đến tận đây đấy chứ, cũng may là tôi nhớ nhà anh!”
“Nếu cô không biết tôi thì hôm qua cô tính sao?”
“Sao à? Thì đưa lưng ra cho chúng nó đập thôi ! Mẹ kiếp, lũ khốn! Tôi đau bệnh mà bọn nó lại bắt tôi tiếp khách, đúng là lũ *** mà!”
“Ừ, giờ thì tốt rồi nhưng lần sau phiền cô đừng có “cũng may là tôi nhớ nhà anh” như thế nữa. Cả đêm qua tôi phải ngủ trên ghế đấy !”
“Ai bảo anh ngủ trên ghế làm gì? Sao không lên thẳng giường mà nằm, anh sợ gì tôi nào?”
“Tôi sợ nữa đêm cô lại làm tôi khó chịu để rồi cô sẽ chữi tôi như cái bọn cô vừa chữi!” – Tuấn Anh nhúng vai, anh đứng dậy và đến tủ quần áo, chọn một cái sơ-mi công cở ra.
“Haha… Được đấy ! Mà anh chuẩn bị đi làm à?”
“Ừ”
“Thế anh làm gì?”
“Chỉ là một tên nhân viên văn phòng thuộc loại “quèn” thui! Không phải đại gia đâu!” – Tuấn Anh trả lời, anh cởi bỏ chiếc áo thun trên người và khoác nhanh chiếc sơ-mi vừa chọn vào.
Cô gái bỗng tự cười vu vơ một mình vì lời mỉa mai cũng thật vu vơ của Tuấn Anh dành cho mình. Thế rồi cô nàng lại tiếp tục hỏi.
“Ừ quên, Mà anh tên là gì nhỉ?”
“Tuấn Anh !” – Tuấn Anh đến trước gương, chăm chút lại những chiếc cúc trên cổ áo và cổ tay áo, anh nghiêng ngó người ngắm mình trong gương rồi chỉnh trang lại cho chỉnh tề trước khi vớ tay lấy chiếc caravat thắt vào.
“Ừ, khá giống tên tôi. Tôi là Hồng Anh !” – Cô gái trả lời. Tuấn Anh sững người, tay anh bấu chặc vào chiếc caravat, anh quay lại nhìn thẳng vào cô gái đối diện.
Những tia nắng sớm lia nhanh qua ô cửa nhẹ nhàng hất vào phòng, loan ra đầy trên khuôn mặt của cô nàng rồi trải dài xuống hai bờ vai thon gầy. Chiếc môi cong nhợt nhạt chốc chốc lại rít mạnh điếu thuốc từ tay đưa lên rồi thả hơi ra thật dài, lặng lẽ. Đôi mắt cô nàng đặc quánh một nổi muộn phiền. Cô điếm kia có cái tên là Hồng Anh khiến Tuấn Anh cảm thấy giật mình. Anh khẽ rên lên trong tâm trí… “Chúa ơi… Không phải vậy chứ????”