Vợ Chồng Mình Thật Hạnh Phúc……. – Update Chap 56

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Vợ Chồng Mình Thật Hạnh Phúc……. – Update Chap 56

Tác Giả:

Lượt Xem: 1895 Lượt Xem

Thằng Long nằm im trên giường, nó vẫn sợ từ hôm bố nó đánh mẹ nó.
Nó biết gì đâu, đã hiểu gì đâu, vì câu nói như đùa của nó, mà bố đánh mẹ, đuổi mẹ nó ra khỏi nhà.

Ông Đức, ngồi trên cái chõng, tay cầm chai rượu, miệng chửi linh tinh…..

Mẹ…. Con đĩ….. Chúng mày…. Chúng mày…..

Ực…. Ực…….. Khốn nạn thật, khốn nạn thật……

Bố nó say sỉn từ hôm mẹ nó bị đuổi khỏi nhà, bố Long bảo nó vào ông bà nội ở, rồi ăn cơm ở đó nhưng nó không nghe muốn ở nhà với bố.

Thằng Long sáng chạy ra chợ cá xin được mấy con cái về rán.

Nó nấu cơm, dọn ra cho bố nó ăn, nhìn đĩa cá rán không có dầu, cá cháy gần như than, nồi cơm thì nữa bị cháy, nửa chưa chín.

Đức ôm con vào lòng, anh thật chua sót, cay đắng muôn phần……

Con ăn đi, bố chưa đói, rồi nước mắt ông cũng chảy ra…..

Long thấy bố nó khóc, nó cũng òa lên khóc theo.

Bố….. Bố….. Đừng uống rượu nữa, bố say con sợ lắm……..

Nghe con nói mà lòng anh đau như cắt…

Ừ…. Ừ…. Bố sẽ không uống nữa….. Bố hứa…..

Từ hôm đó, Đức uống ít rượu hơn, 2 bố con cơm nước vui vẻ hơn.

Nhưng ở nhà suốt thì cũng chẳng được, anh lại phải đi biển thôi, ở nhà lấy gì nuôi con, lấy gì cho con ăn học.

Ngồi ôm con trong vòng tay Đức, chảy nước mắt, hận người vợ đã phá vỡ hạnh phúc gia đình mình.

Để con anh không còn có mẹ nữa……
…….

Dẫn con sang nhà ông bà nội gửi Long.

Đức dặn con đủ điều.

Long con….. Con ở nhà phải ngoan, nghe lời ông bà nghe chưa….

Con phải chăm chỉ học hành, quê hương nghèo khổ chỉ con đường học thì mới thoát nghèo mà thôi.

Đức bước khỏi nhà, Long gọi vọng ra.

Con sẽ ngoan, và nghe lời, bố cứ yên tâm đi biển…..

……….
Từ hồi gửi con cho ông bà nội, Đức đi biển dài ngày hơn 1 tháng, 2 tháng có khi 3 tháng, mới về thăm con.

Giờ Long đã lớn thật rồi, nó cậu thanh niên mới lớn, biết lo việc nhà, biết phụ giúp thêm cho gia đình, những ngày được nghỉ học, Long thường đi nhặt cá, cào chai lấy tiền phụ giúp ông bà.

Đức ngồi nhìn xung quanh nhà toàn giấy khen, 12 năm học, Long luôn đạt học sinh giỏi, đang nhâm nhi chén nước chè, thì có anh đưa thư tới gọi.

Long mừng rỡ chạy thật nhanh ra cổng, mặt mũi nó mừng rỡ, nó reo lên.

Đậu rồi, con đậu đại học rồi bố ơi……

Đức ở trong nhà nhìn ra, ông cũng thấy mình thật hạnh phúc, đứa con trai phải chịu mọi vất vả ,khổ sở nhưng đã vươn lên học hành…..

Nhìn vẻ mặt hơi buồn, bước chân càng đi vào nhà càng chậm, Đức thấy làm lạ.

Hay đậu hay sao mà con buồn thế, thôi không Sao con à…… Không sao hết….

Long ôm chặt bố, nước mắt nó lại chảy ra.

Không phải con không đậu, mà đậu rồi, nhà mình có tiền đâu mà đi học.

Con chỉ thi cho biết thôi ạ, con sẽ đi làm cho bố đỡ vất vả, đỡ khổ.

Đức nhìn vào mặt con.

Ai cho con đi làm, con phải đi học tiếp. Bố sẽ cố gắng kiếm thêm tiền, cho con ăn học, bố còn khỏe lắm…..

2 bố con lại ôm nhau rồi khóc……

……

Cậu thanh niên nhà quê lên hà nội,

Năm đầu tiên Long vào trường đại học, Long chọn khoa công nghệ thông tin, Long biết khoa này học xong thì xin việc sẽ khó, nhưng xin được thì lương sẽ cao.

Năm đầu đó thật là khó khăn với nó, lạ nước, lạ cái, bạn bè chưa quen, học trong môi trường khác hơn, nó phải cố gắng hơn nhiều.

Long chỉ giám thêu trọ ở khu rẻ tiền, cùng 1 thằng bạn nữa, đúng là 2 thằng nghèo ở chung với nhau lên rất thân,

Hai thằng học cùng trường, sống và chăm sóc nhau như anh em ruột thịt.

Tới năm 2 thì nó mới đi làm thêm ở quán cà phê gần nhà trọ.

Đúng là cuộc sống, đói thì đầu gối phải bò.

Long vẫn ngày chăm chỉ đi học, tối về thì đi làm thêm, tuy có thêm thu nhập, nhưng cũng vất vả cực cùng.

Tết năm nay nó về quê ăn tết với gia đình.

Nói gia đình cho nó oai thôi, chứ có ông bà thôi, bố nó phải đi ra khơi từ đầu tháng 12 rồi, cho kịp chuyến về mở cửa lương đầu năm.

Ông bà nó rất vui, nhìn thằng cháu dán dỏi ra nhiều, không còn ngố ngố như trước nữa.

Ông bà thật mừng, tết năm nay là cái tết nó sắm đầy đủ cho ông bà nhất.

Và nó cũng biết là cái tết ông bà vui nhất.
Mấy ngày nó ở nhà, kể cho ông bà nghe bao chuyện.

Chuyện Hà Nội đẹp, Hà Nội 36 phố phường……. Những con đường rộng lớn, những cây cầu nối khắp mọi nơi, những tòa nhà chọt trời……..

Cuối năm 3 đầu Năm học thứ 4 ,cũng là năm Long vất vả nhất, vừa phải đi thực tập, nó cũng định không đi làm thêm nữa nhưng sợ nghỉ thì. Bố nó lại vất vả hơn.

Thằng Long thuộc kiểu ít nói, nó rất hòa đồng với mọi người, anh chị chủ quán cũng quý nó lắm.

Mỗi tháng khi trả tiền công, anh chủ thường cho nó thêm 100k coi như tiền thưởng, thỉnh thoảng có tiết học thì anh cho nó đi muộn 1 chút,

Nhưng thằng Long nó chăm chỉ lắm ,lúc nào cũng lau dọn, bàn ghế để ngăn lắp mọi thứ.

Buổi chiều chủ nhật như mọi, chiều chủ nhật khách vẫn ra vào,

Nó mang nước ra bàn của khách ở ngoài khu vườn, nhà hàng này có khu ngồi trong nhà và vườn cây rất đẹp,

Nó cũng chẳng để ý tới khách xem họ mặc gì, xinh hay không xinh……. Họ nói chuyện gì.

Long chỉ nghe vài câu cười đùa, trò chuyện của mấy cô học trò…….

Lúc nhóm khách hàng của bàn này về hết ,nó ra dọn dẹp, vô tình nhìn trên ghế còn 1 chiếc túi xách để trên ghế.

Biết là của khách để quên, nó chạy ra chỗ gửi xe nhưng chẳng còn ai.

Nó bước vào trong quầy, giờ quán chỉ có nó và 1 người làm nữa.

Nó chẳng biết làm sao, nếu có anh chủ ở đây thì nó sẽ đưa cho anh chị……. Nhưng giờ đây đưa cho người kia cũng không được, mà mình cất đi thì người ta lại nghĩ mình tham.

Nó cầm cái túi xách, cho vào 1 cái túi li lông, buộc kín vào vứt trong túi đồ dưới gầm quầy, rồi đi dọn dẹp.

20 phút rồi mà sao chẳng có ai tới lấy, thời gian vẫn chạy, nó lại nhìn đồng hồ 1 tiếng rồi.

Vừa bước vào quầy thì có 2 cô gái 1 cô chạy trước, cô chạy sau, mồm lắp bắp

A….nh.. An….. H……. Anh cho em….. mm….. Hỏi….. Hỏi ……

Cô thở chẳng ra hơi….

Cô gái chạy theo sau liền nói.

Anh cho em hỏi…… Em có để quên cái túi xách ở đây không ạ……..

Long nhìn 2 cô gái xem có quen không, hình như là vừa ngồi kia thì phải.

À…. À…… Tôi có thấy có 1 cái túi…. Nhưng cho hỏi túi màu gì nhỉ….

Cô gái như trả lời ngay……

Màu đen anh ơi, màu đen…..

Long đang không hỏi gì nữa thì ,cô bạn làm cùng đã tới gần hỏi.

Thế cô chứng minh cái túi xách của cô đi nào….

Cô gái giờ đã hết mệt,

Trong ví có 100 triệu, toàn tờ mệnh giá 500k.
Còn có giấy tờ tùy thân của em, với cái điện thoại iPhone màu hồng bị hết pin…..

Long đi vào quầy, mang cái túi li lông ra, tay nó run run khi mở cái túi xách.

Đúng rồi, đúng cái túi của mình rồi. Ơn trời, con cảm ơn ông trời

Bịp…… Cái khóa túi bật ra,

Đập vào mắt 4 người 1 tập tiền toàn tờ 500 mới cứng, cùng 1 chiếc điện thoại iPhone màu hồng……

Khi đã xác định được chủ nhân của chiếc túi. Long đóng cái khóa lại, 2 tay đưa túi xách ra trả cô gái.

Cô gái vô cùng xúc động, tay đỡ chiếc túi, miệng nói cảm ơn……..

Cô gái rút 5 tờ tiền mệnh giá 500k ra đưa cho Long để cảm ơn, nhưng Long nhất định không lấy.

Hai người dằng co mãi, cô gái đành chịu và cất tiền đi.

Cô xin phép ra về với 1 câu cảm ơn nữa, nụ cười nở trên môi.

…….
Ngày hôm sau, cô gái lại tới uống nước 1 mình, lần này cô chọn 1 bàn ở góc tường, dễ quan sát cả quán.

Thằng Long vô tư như mọi ngày, nó mang nước ra, rồi cười với cô 1 cái.
Cô gái cũng đáp lại bằng nụ cười duyên.

2 tháng liền sau đó, cô gái vẫn thường xuyên tới quán, có lần đi với bạn, nhưng đa số là đi 1 mình.

Mỗi lần ngồi trong quán, cô chẳng chơi điện thoại, hay suy nghĩ gì, cô chỉ nhìn về phía thằng Long.

Đôi khi là những ánh mắt nhìn trộm, rồi cười duyên.

Hai tháng trôi qua cũng là thời gian để thằng Long để ý tới vị khách này.

Cô gái cao dáo, có nước da trắng, sống mũi cao, khuôn mặt trái xoan, nhìn rất hiền lành.

Nó cũng có giao động vì vị khách này,

Những đêm vắt tay lên trán, nó cũng nhớ tới mình ảnh cô gái dịu dàng đấy. Nhưng rồi nó cũng đành dặn lòng mình,

Mình là ai chứ, mình có gì mà giám nghĩ tới nàng ấy chứ, bao suy nghĩ làm nó chìm vào giấc ngủ…….

………..

Reng…… Reng….. Reng….
Tiếng chuông báo hết giờ học vang lên, mọi người thì còn cười đùa chêu nhanh, nhưng Long đã thu sách vở và chạy ra khỏi phòng đầu tiên.

Nó đi như chạy ra cầu thang, rồi phi bộ xuống tầng 1.
Ngày nào cũng thế, nó có việc.

Đi tới tầng 2 của khu giảng đường.

Á……… Choang……. Có tiếng gì đó rơi.

Á……. Anh đi đứng kiểu gì đấy, rơi vỡ điện thoại của tôi rồi.
Thằng Long mất đà cũng tí ngã, thấy cái điện thoại rơi xuống đất, nó cúi xuống nhặt.

Anh làm vỡ anh phải đền tôi cái khác,
Nó nghe như sét đánh bên tai, cái tay run run cầm cái điện thoại bị vỡ.

Nó ngẩng mặt lên nhìn cô gái mình vừa va vào người.
Cô gái cũng quay lại nhìn xem mặt mũi tên kia như nào.

Ơ……… Cô há hốc mồm nhìn nó Long.

Là anh sao, Anh…… Anh…..

Long nhận ra cô gái mình đã trả túi, rất hay ngồi uống nước ở chỗ nó làm,

Long cũng không ngờ cô ấy cũng học trường này.

Tôi….. Tôi ……xin lỗi…..

À….. Hóa ra người quen, giờ tôi đang có việc, chiều cô tới quán tôi đền cho cô nhé……

Nó nói xong lại chạy vội đi,

Mấy người bạn của cô gái vừa bước tới bên cô gái.
Chàng Trương Chi của mày kìa, sao chạy nhanh thế.

Cô gái đang bực tức, nhìn lũ bạn.

Tao đang điên đây, vỡ mất điện thoại rồi.

Hehe. …..chàng ấy làm vỡ thì bắt chàng đền cả tính mạng cho mày đi, chúng mày nhỉ……

Cả lũ bạn cười phá lên.

Cô gái mặt đỏ bừng, chạy xuống cầu thang. …….