Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )

Tác Giả : Đang cập nhật

Thể Loại:

Lượt Xem: 9442 Lượt Xem

Phần 26: Vân Nhu không ‘kẹt’ nha

Xuống đến tầng Trệt, vào phòng ăn.

Tôi hơi bần thần đứng yên tại chỗ trước cái bàn ăn đá xanh bóng loáng. Ánh mắt tôi nhìn lướt qua vô số đĩa thức ăn phủ kín mặt bàn dài 3,5 mét. Các món ăn trên bàn thì… tha hồ gọi tên các món ăn thượng hạng ở một nhà hàng Hoa năm sao, đều có đủ ah. Một bữa trưa thật quá… quá sức tưởng tượng ah. Tôi nhìn qua người quản gia, lại nhìn về phía Vân Nhu, hỏi:

– Còn khách mời à ?!

– Không. – Vân Nhu lắc đầu, rồi hiểu ra nhìn tôi cười tủm tỉm. – Không có khách mời… chỉ có hai đứa mình thôi.

– Ặc… chỗ này ăn mười người từ trưa đến tối… không hết ah. – Tôi cười khổ, bóp bóp trán. – Anh hiểu tại sao em cần đi xe đạp giữ eo rồi…

– Hứ… em ăn ít lắm nha… Dám nghĩ xấu em… Tại mẹ em thích như thế ! – Nàng che miệng, nói nhỏ. – Mẹ em… ăn bằng mắt nhiều hơn… bằng miệng nha. Nhiều khi ngồi xuống nhìn một bàn thức ăn… rồi chép miệng vài cái là no. Hi hi…

– Không được. Như vậy thì phí quá…

Tôi rút điện thoại, định bấm số gọi đi… Chợt nhớ ra nơi này không phải nhà mình. Tôi nhìn qua Vân Nhu như hỏi ý… Nàng gật gật đầu vui vẻ, ánh mắt lại có chút ái ngại nhìn qua người quản gia. Vân Nhu chưa mở lời, thì tôi đã mở miệng hỏi:

– Con có thể mời hai đứa bạn cùng lớp không ?!

Dù người phụ nữ này chỉ là quản gia, nhưng ánh mắt ái ngại của Vân Nhu cũng nói lên quyền hạn của bà ta trong căn nhà này. Tôi không thể không hỏi ý kiến ah. Vân Nhu cũng có chút hồi hộp nhìn bà ta… Không ngờ bà quản gia đơn giản gật đầu:

– Bà chủ có dặn… Hai ngày này tất cả mọi chuyện do cậu Phong làm chủ. Cậu Phong không cần hỏi ý kiến tôi đâu ạ.

Lần này không những tôi, mà cả Vân Nhu cũng ngạc nhiên há hốc cả miệng… Ánh mắt Vân Nhu nhìn tôi loé lên vui sướng, lẫn chút hâm mộ. Nếu nàng biết tôi còn được mua sẵn một hộp bao cao su 50 cái, không biết nàng còn hâm mộ đến mức độ nào ah. Tôi cười tủm tỉm, rút điện thoại gọi cho Quyền mập.

Mười lăm phút sau,

Đầu tôi to như cái đấu, rối tinh rối mù nhìn căn nhà sang trọng yên tĩnh của mẹ Vân Nhu trở thành một vườn bách thú… Tôi không ngờ mình chỉ mời một con hà mã và một con ngựa Pony xinh đẹp, chúng lại kéo theo đông đủ cả một thảo cầm viên ah.

Số là sau khi tôi rời trường sớm, Quyền và Thanh Thuỷ không muốn đi ăn một mình nên rủ thêm vài đứa bạn cùng lớp. Ai ngờ tâm lý chiều thứ Sáu đứa nào cũng có… Thế là hơn nửa lớp 12A7 đàn đúm trèo néo nhau đi tìm chỗ ăn. Lựa chọn một chỗ ăn làm hài lòng cả lô cả lũ này vô cùng khó… Và lúc cả đám còn ngoài đường đang tranh cãi khí thế về chỗ ăn thì có một thằng đen đủi gọi điện rủ qua nhà bạn gái nó đập phá.

“Mẹ ơi, cái này có gọi là chủ vắng nhà gà mọc đuôi tôm không ah ?!”

Tôi lo lắng nhìn qua Vân Nhu, chỉ thấy nàng che miệng cười đến đỏ mặt. Bà quản gia cùng hai người phụ việc thì tất bật tìm cho đủ ghế ngồi và đồ ăn thức uống… Cũng may còn có Thanh Thuỷ và Thuỳ Dương – Lớp Trưởng chạy đông chạy tây kiểm soát tình hình.

– Này… Này… Bỏ cái đó xuống… Bể bây giờ !

– Tui nhìn chút mà… Đẹp quá đi mất…

– Nhìn thì để nguyên trên kệ mà nhìn…

– Trời ơi ! Giày dép để ngoài kia sao đi lên thảm của người ta… !

– Í quên! Xin lỗi nha…

– Này… Tui nói bà đó ! Ừ, làm ơn ngồi sofa bỏ cái chân xuống ! Nết na chút đi nha.

– Ah! Mẹ Vân Nhu cũng sài cây rung giống của tui nè !

– Thôi đi má… Cây mát xa đó ! Chỉ có voi mới chọc cái này vào nổi thôi !

Quyền mập hơi ái ngại gãi gãi cái đầu bù xù, nói với tôi và Vân Nhu:

– Tao thiệt là… Biết vậy tao và Thanh Thuỷ tách nhóm…

– Có sao đâu ! Mấy bạn đến nhà Nhu vui lắm… Đừng nghĩ gì hết. – Vân Nhu tươi cười nói.

Lúc này, Thanh Thuỷ đã mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn nhà bỏ cuộc… Thuỳ Dương nghiến răng tức giận đỏ mặt hít sâu một hơi, gân cổ nổi cuồn cuộn…

“MƯỜI HAI AAA BẢY – TẬP HỢPPPPP…” – Một tiếng hét vang dội đầy uy lực làm cả dãy cửa kính rung lên bần bật.

Cả đám 12 đứa con gái 4 đứa con trai, tính cả tôi và Quyền mập cũng giật bắn người đứng phắt dậy. Phì phì… ! Thuỳ Dương vỗ vỗ bộ ngực sữa thở dốc, rồi nhìn quanh nói:

– Tôi đề nghị các bạn điều chỉnh tác phong ngay lập tức ! Bạn Vân Nhu đã chuyển trường, còn nhớ đến chúng ta đã là điều rất đáng quý. Chúng ta không nên để Vân Nhu hối hận vì đã mời chúng ta đến nhà chơi. Có phải khônggggg ?!

– Yes, sir madam !

– Đã sir còn madam. Đã ngu còn dốt !

– Được rồi, im lặng đi…

Dưới uy nghiêm của Lớp trưởng, đám bạn bắt đầu kềm chế hơn, ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn. Tôi và Vân Nhu vẫn yên vị đầu bàn, bên cạnh trái phải là Thanh Thuỷ và Quyền mập. Chiếc bàn rộng thênh thang khi nãy, giờ đã chật kín người chen chút nhau mà ngồi… Lúc này, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào những đĩa thức ăn hấp dẫn mà ngầm nuốt nước miếng.

– Em mời mấy bạn đi… – Tôi nói nhỏ vào tai Vân Nhu.

– Ơ! Hai hôm nay anh là chủ nhà nha ! – Vân Nhu cười tủm tỉm nói.

Tôi cười khổ, chọc léc nàng một cái. Vân Nhu giãy nảy, cười nắc nẻ, rồi lên tiếng:

– Giờ này ai cũng đói rồi ! Bọn mình cùng ăn nha !

– Cảm ơn nha !

– Dzô…

– Wah… Món này ngon quá…

– Ôi… Ngon quá đi mất…

Văn Khiêm cầm cái móng heo vừa ngồm ngoàm miệng nhẫy mỡ, vừa xuýt xoa. Quyền mập lúc này lại khinh khỉnh nhìn, điềm đạm gắp miếng salad bỏ vào miệng, quay qua nói:

– Mày ăn vừa vừa thôi… Thứ đó tăng cân dữ lắm.

Văn Khiêm ngơ ngẩn nhìn thằng Quyền, cái miệng nhẫy mỡ cũng không khép lại được. Tôi cười tủm tỉm nhìn vẻ ngạc nhiên trên mặt Vân Nhu, nói nhỏ vào tai nàng mấy câu. Vân Nhu sửng sốt quay qua Thanh Thuỷ hỏi:

– Thuỷ… với Quyền… thật sự là ?!

Thanh Thuỷ ngượng ngùng, mặt đỏ lựng lí nhí nói:

– Thì… người ta gặm xương lâu ngày… chuyển qua ăn mỡ lại thấy ngon ah…

– Ha ha… – Tôi phá ra cười nghiêng ngả.

Vân Nhu che mặt cười chảy cả nước mắt:

– Trời ơi… Thuỷ à… Cái gì mà ăn uống ở đây chứ ?!

Lúc này thức ăn trên bàn cũng vơi đi nhiều. Vài bạn nữ bắt đầu no liền quay qua chuyện trò rôm rả.

– Vân Nhu nha ! Học chung 3 năm mà không biết ở nhà bồ là công chúa đó ! – Bích Ngọc lên tiếng.

– Bạn này… Công chúa gì chứ ! – Vân Nhu hơi ngượng nói.

– Phải… Phải đó… Mới nảy đến trước cái cổng to đùng tui còn tưởng anh Phong đưa nhầm địa chỉ đó !

– Ờ… Tui cũng hết hồn…

– Ui… Bạn Phong chuyến này chuột sa hũ vàng rồi… Hâm mộ quá…

Thằng Phước vừa nhai nhồm nhoàm vừa xuýt xoa nói, bất ngờ Quyền mập thụt một cái cùi chỏ làm nó đau đến suýt nhả hết đồ ăn ra.

– Ăn đi… Không tới phiên mày hâm mộ đâu ! Tao còn xếp hàng trước mày xa.

Tôi cười tủm tỉm nhìn Vân Nhu, nàng nắm tay tôi thật chặt. Có nhiều chuyện chỉ cần hai người tự hiểu là được… Người ta nghĩ thế nào đều không quan trọng.

– Thôi… Không nói mấy chuyện lung tung nữa… – Thuỳ Dương đứng lên vỗ vỗ tay. – Bây giờ bàn tính sau ăn trưa thì lớp mình đi đâu !?

– Karaoke đi…

– Ok, chơi luôn…

– Đang trưa nắng lắm… Đi đâu bây giờ ?

– Vân Nhu nhà bồ có karaoke không ?! – Thanh Thuỷ quay qua hỏi.

– Không có. Mẹ mình không thích ồn ào… – Vân Nhu áy náy nói. – Mà… có hồ bơi…

– Hả ?! – Hơn ba chục con mắt sáng bừng nhìn trừng trừng vào Vân Nhu.

– Ở đâu ?? Đâu đâu ?!

– Trên lầu ah. – Vân Nhu chỉ chỉ tay.

– Trời ơi… Giờ này mà bơi là sướng phải biết…

– Chơi luôn…

Thế là cả đám bỏ đũa bỏ bát… ùn ùn như thuỷ triều đẩy tôi và Vân Nhu dẫn đường đi lên tầng hai căn nhà. Nơi này tôi còn chưa đặt chân tới… Bước hết cầu thang tầng hai trước mặt chúng tôi là một vách tường chắn ngang dài bằng chiều ngang căn biệt thự. Phía trước là một bộ cửa lùa khung kính màu đen. Vân Nhu đẩy hai cánh cửa mở rộng sang hai bên, bật đèn sáng lên… Cả đám bạn và ngay cả tôi đều không hẹn cùng hít sâu một hơi than thở. Như thế nào là hưởng thụ ?! Đây mới là hưởng thụ cuộc sống ah.

Trước mặt chúng tôi là một cái hồ bơi trong nhà kéo dài gần hết chiều ngang căn nhà. Sàn gỗ sồi Tây Ban nha phủ kín sàn nhà… Làn nước trong veo lăn tăn hắt sáng lên trần nhà những vệt xanh lung linh tuyệt đẹp.

– Wah… Tui bơi… Tui bơi… – Thanh Thuỷ nhảy cỡn lên mà hét.

– Tui cũng bơi…

– Xuống hết luôn… Quá đã rồi…

– Mà đồ bơi ở đâu ??

Mọi người nhìn qua Vân Nhu, nàng lúng túng đỏ mặt ấp úng nói:

– Mình… không biết bơi, lâu lâu ngâm nước chút thôi. Nên… nên chỉ có 2 bộ phòng hờ ah.

– Ặc… Giờ làm sao ?!

– Ùiiiii… – Nguyên cả đám đang phấn khích căng cứng chợt ỉu xìu như quả bóng xì hơi…

– Cần gì đồ bơi… Bơi truồng ah… – Thằng Phước buột miệng hô lên.

– Vô duyên…

– Muốn ăn đậu hủ bà sao ?! Tưởng bở hả ?!

– Phì… Ông giỏi thì cởi truồng nhảy xuống bơi một vòng cho tụi này xem đi…

– Ờ… Mà phải bơi ngửa tui mới chịu nha… Ha ha…

– Ặc… Thôi đi. – Phước đỏ mặt lắc đầu.

Thuỳ Dương xua xua tay, nhìn lướt qua bốn người chúng tôi:

– Túm lại là 4 bạn nam phải hy sinh… làm ơn dắt tay nhau xuống lầu chơi. Để trên đây chị em tụi tui tự do thư giãn… Mọi người đồng ý không ?!

– Đồng ý… Ok luôn. – Đám con gái nhao nhao lên.

– Ặc… Chơi kỳ vậy ?! – Văn Khiêm không can tâm.

– Thấy kỳ thì… giơ tay biểu quyết đi…

Nhìn một rừng cánh tay trắng nõn trước mắt, Quyền mập, Văn Khiêm và Phước mặt mày đều tối sầm khó coi. Ai biểu lọt vô cái lớp thuộc nữ quyền chứ ?! Tôi cười tủm tỉm, quay người đi ra… Chợt một bàn tay mềm mại vội khoát cánh tay tôi, Vân Nhu cũng đi theo. Tôi không hề ngạc nhiên, nắm tay nàng. Vân Nhu đang ở kỳ nha… Muốn nhuộm nước hồ thì kêu nàng xuống.

– Vân Nhu… Sao vậy ?! – Thanh Thuỷ hô lên.

Vân Nhu quay lại cười, nói:

– Mấy bạn bơi đi… Mình bơi hoài mà… Với mình chỉ muốn bên anh Phong thôi.

– Này… Này… Không được. Chủ nhà không ở đây thì không ổn nha.

– Phải… Phải đó… Vân Nhu ở lại… Anh Phong cũng… ở lại luôn… Ba người kia đi ra ngoài.

– Ừ, cho anh Phong ở lại… Muốn nhìn cho nhìn luôn.

– Ơ… Hai con dâm nữ này… Thân thể bà còn chưa có đàn ông nhìn đâu…

– Eh… Eh… Chơi trò gì kì vậy ?? Phân biệt hả ?! – Quyền mập mặt đỏ bừng phản đối.

– Ông quê rồi ! Không đi đâu hết ! – Văn Khiêm hậm hực khoanh tay ngồi bệt xuống sàn nhà ăn vạ.

Thấy tình hình không ổn, tôi xua xua tay hô lớn:

– Bọn này xuống dưới thôi ! Vả lại, Vân Nhu ở lại cũng không bơi được đâu…

– Tại sao không được ?! Hồ cạn xều mà…

– Ờ… Tại sao ?!

Vân Nhu cũng tròn mắt nhìn tôi như muốn hỏi. Tôi hơi lúng túng, cúi xuống nói nhỏ vào tai nàng… Mặt Vân Nhu từ từ chuyển sang đỏ rực lên, chợt vung nắm đấm nhỏ đánh thùm thụp vào ngực tôi gắt lên:

– Cái đó… không phải… Em không có…

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của tôi, Vân Nhu mặt đỏ bừng, vít lấy vành tai tôi mà nói:

“Cái đó không phải là kỳ… kinh. Mà là… mà là… mỗi tháng con gái… sẽ có vài ngày… ướt hơn bình thường… hiểu chưa ?! Đáng ghét…”

Tiếng Vân Nhu nhỏ như mũi kêu rót vào tai lại làm hai mắt tôi bừng sáng. Tôi nhìn nàng mặt đỏ bừng phấn khích, ấp úng:

– Vậy… vậy… là… rụng…

– Im ngay… – Vân Nhu đỏ mặt gắt lên.

– Ờ… Ờ… Hắc hắc…

Tôi nhìn nàng xấu hổ mà lòng dâng lên nỗi sung sướng tột độ. Vậy là tối nay sẽ có một bữa bắn pháo hoa hoành tráng rồi nha… Ha ha… Vân Nhu thẹn thùng đỏ mặt nhìn tôi, cứ suy nghĩ gian tà của tôi được in rõ trên trán. Nàng xoa xoa gương mặt nóng rang, bước lại chỗ công tắc đèn… “Cách”

Dàn đèn bên dưới hồ bơi tắt ngúm. Cả không gian hơi tối lại, chỉ có ánh sáng trời xuyên qua những lỗ thông gió sát trần nhà. Nước hồ bơi không có ánh đèn bên dưới trở thành một màu xanh thẫm không thấy được đáy hồ.

– Bây giờ như này đi… Không mở đèn… Nam một bên, nữ một bên… Không ai được nhìn ai… Được chưa ?!

– Ờ… Được đó… – Văn Khiêm ủng hộ đầu tiên.

Phước và Quyền mập bốn mắt sáng lên, gật gật liên tục. Đám con gái còn e ngại, nhìn nhau bàn luận một chút… cuối cùng cử Thuỳ Dương ra đại diện thương thảo:

– Ok, bốn người ra ngoài trước… Đóng cửa lại… Không được nhìn lén. Khi nào tụi này kêu mới được vào…

– Ok. Chấp luôn.

Tôi nhìn Vân Nhu cười cười. Mặt nàng cũng bắt đầu hơi ửng đỏ lên vì sáng kiến táo bạo của mình. Tôi đi theo ba thằng bạn học bước ra ngoài đóng cửa lùa lại sau lưng.

– Này… Lát tụi mình vào thế nào ?! – Văn Khiêm hơi chột dạ hỏi tôi.

– Thì… cứ cởi ra mà vào thôi. – Tôi nhúng vai nói.

– Mẹ… như vậy tụi nó dưới hồ thấy hết còn gì ?! – Phước thấp thỏm nói.

Quyền mập thong thả cởi áo, cúi người cởi quần lầm bầm nói:

– Tụi mày thật là… đàn ông mà sợ gì chứ ?! Đứa nào nhìn đứa đó thèm ráng chịu.

– Á đù… Thằng béo này tự tin gớm…

Văn Khiêm và Phước nhìn Quyền mập cởi quần áo mà lo lắng không yên, lại quay qua nhìn tôi cũng cởi sạch quần áo. Không biết hai thằng bạn nhìn cái gì trên người tôi mà tự dưng mất sạch tự tin, lắp bắp nói:

– Tao… chắc tao về trước ah.

– Ừ, thôi. Tao về với mày….

– Ủa… Sao kì vậy ??

Quyền mập cuộn quần áo kẹp vào nách, tênh hênh bụng to như cái trống nhìn hai thằng bạn học lúng túng đỏ mặt chạy vội xuống cầu thang, gọi theo. Nó quay lại nhìn tôi muốn đặt câu hỏi, chợt nhìn chằm chằm vào khúc thịt đung đưa lủng lẳng giữa hai chân tôi, cười khổ:

– Là mày hù doạ tụi nó phải không ?!

– Hắc hắc… Hù mẹ gì… Do tụi nó thiếu tự tin thôi. Hai thằng đó về cũng hay… Khỏi nhìn ngắm Vân Nhu của tao… – Tôi vắt quần áo lên vai, nhe răng cười.

– Vậy tao nhìn thì sao ?! Hắc hắc… – Quyền mập nhe răng cười.

– Mày á…. Mày sẽ không dám rời mắt khỏi Thanh Thuỷ đâu ! Tao biết mày quá rồi…

– Ha ha…

“Vào đi… Vào đi…” lúc này bên trong đã vang lên tiếng í ới của đám con gái.

Tôi bước đến cửa… Quần áo cuộn tròn trong tay che vào chỗ kín giữa hai chân. Dù tự tin mấy thì chuyện trần trụi xuất hiện trước mười hai đứa con gái cũng làm tim tôi đập thình thịch không yên. Quyền mập mặt hơi đỏ lên, nép sát sau lưng tôi. Hai đứa lò dò bước vào, chợt thở phào nhẹ nhõm…

Con gái lớp tôi rất biết điều nha… Đầu bên kia hồ, cả đám đều đã trầm mình xuống nước chỉ lộ lên những bờ vai trần trắng nõn. Dù không giao hẹn trước, mười hai đứa đều thống nhất như một, đứng im tại chỗ, quay lưng về phía chúng tôi. Quyền mập và tôi thoải mái hẳn, đặt quần áo xuống… thong dong bước đến sát mép hồ. Nhón chân vừa chuẩn bị nhảy xuống… thì bất ngờ “Một… Hai… Ba…”_đồng loạt cả đám con gái quay phắt lại…

– Ohh….

– Oa… Trời ơi…

– Ôi! To quá…

– Mẹ ơi… trúng phục kích rồi…

Tôi và Quyền mập như hai trái đạn pháo nhảy ùm xuống hồ, nước bắn tung toé. Quyền mập lóp ngóp trồi lên vuốt vuốt gương mặt xấu hổ đỏ bừng, mồm to tru tréo:

– Mấy bà chơi ăn gian… Dám lừa gạt nhìn lén cơ thể ông…

– Em cho nhìn đấy ! Thì sao hả ?! – Thanh Thuỷ bên kia hồ, chống nạnh để hai bầu vú lập lờ giữa làn nước nói.

Quyền mập nhăn nhó, vỗ nước ầm ầm than thở:

– Em… Em thật là… Thân thể của anh chỉ để dành cho mình em thôi… Sao em nỡ lấy ra chiêu đãi mọi người như vậy chứ ?!

– Phì… Tụi tui nhìn anh Phong thôi… Đừng tưởng bở.

– Của ông nhìn tới nhìn lui chỉ thấy mỗi cái bụng…

– Ôi… Anh Phong… Cái đó thiệt là… to nha…

– Ghen tị với Vân Nhu rồi… Tôi ghen rồi…

– Trời ơi… Mấy bạn… vô duyên quá đi…

– Ủa… anh Phong đâu rồi ?!

“Ái…”

“Có người dưới nước…”

“Đừng sờ…”

“Anh Phong đó… Cẩn thận…”

“Á…”

Lợi dụng mặt nước tối đen, tôi như một con rái cá luồn lách sát mặt hồ… Dù không cố ý trả đũa nhưng ngụm lặn giữa mười mấy cơ thể con gái trần truồng túm tụm với nhau thật khó không va chạm nhạy cảm ah. Thật sự là vui nha… Bên trái, bên phải, trước sau đều là những khối thịt mềm mại mát rượi. “Á…” dù cách mặt nước tôi vẫn nghe được tiếng Vân Nhu la hoảng truyền đến. Đúng mục tiêu rồi. Tôi hướng lên trên… Gương mặt trượt vào giữa hai bầu vú mềm mại quen thuộc của nàng mà trồi lên…

– Anh… Trời ơi… – Vân Nhu mặt đỏ gay gắt thấy tôi liền kêu lên.

– Hà hà… Dám âm mưu làm xấu anh ?! – Tôi ôm choàng cứng lấy vòng eo nhỏ của nàng, nghiến răng gầm gừ.

– Em không có… Thuỳ Dương đó… – Vân Nhu xấu hổ muốn vùng ra khỏi người tôi, nhưng đã bị tôi ôm cứng.

– Eh… Tui muốn chọc Phước thôi… Hắn tối ngày cứ ra vẻ tinh tướng rành rẽ đời… Muốn xem hắn lợi hại thế nào thôi ! – Tiếng Thuỳ Dương vang lên bên tai, ngay sát bên cạnh.

– Ờ… Mà sao chỉ có hai người… Phước và Văn Khiêm đâu rồi ?!

Lúc này, tôi quay lại mới phát hiện ra mình và Vân Nhu đang bị mười đứa con gái vây quanh. Mặt đứa nào cũng ươn ướt nước, đỏ ửng nhìn nhìn tôi… Dù nhìn xuống nước không thấy gì, nhưng chỉ vương một cánh tay là hốt vào một đống nha. Tôi thấy mình tim đập thình thịch như Đường Tăng lọt vào động đào tơ trong phim Tây Du Ký…

Thằng Quyền lúc này lò dò bì bõm đi tới, sau lưng nó Thanh Thuỷ bám chặt cứng như một con cá voi lưng gù. Hai bầu vú trắng nõn ép lên vai Quyền căng tròn ra hai bên…

– Hai thằng đó thấy Tuấn Phong cởi quần, bị hù chạy mất dép rồi… – Quyền mập vòng tay ra sau đỡ lấy mông Thanh Thuỷ, cười cười nói.

– Hi hi…

– Ha ha… đáng kiếp…

Con Ngọc há hốc nhìn Thanh Thuỷ và Quyền mập, lên tiếng hỏi:

– Thanh Thuỷ ah… Bà với Quyền mập thân thiết da thịt như vậy từ lúc nào hả ?!

– Ừ… Không công bố cho người ta biết… rủi lúc nào tôi thèm thịt heo kho tàu lỡ ăn luôn thì làm sao ?!

– Ha ha…

– Hi hi… Bây giờ tui công bố, anh mập đẹp trai này là thuộc sở hữu của tui… – Thanh Thuỷ chợt ôm lấy cổ Quyền mập, hôn lên má nó một cái rõ kêu. – Tuy nhiên, bạn gái nào thèm mỡ tui nhường chút cũng được…

Quyền mập sung sướng ra mặt, nháy nháy mắt với tôi, choàng cánh tay to béo ôm ghì quanh bờ eo nhỏ của Thanh Thuỷ.

– Hắc hắc… Nồi thịt của tui bận rồi… Miễn tiếp khách vãng lai nha…

– Phì… Tết này tao thề không ăn thịt kho tàu…

– Mà sao… bình thường thấy Quyền mập chán phèo. Bữa nay lại thấy đẹp giai hẳn mày ạ…

– Người ta nói bông hoa lài cắm bãi cức trâu… Cắm xong thì bãi cức cũng đẹp hơn được chút ah.

Quyền mập cười tủm tỉm, bỏ ngoài tai lời châm chọc của đám con gái. Ngoại trừ Vân Nhu, Thanh Thuỷ ai cũng phải thừa nhận là xinh đẹp nổi trội nhất lớp… Đã đi với một con thiên nga, thì tiếng vịt xiêm kêu oan oác không lọt vào tai nữa rồi. Ôm ghì vòng eo nhỏ của Thanh Thuỷ, Quyền mập chồm đến đặt lên môi Thuỷ một nụ hôn. Thuỷ hơi ngượng, rồi cũng hé môi đón nhận cái lưỡi to béo của Quyền mập.

– Á… Trời ơi… Đui mắt tui rồi…

– Ôi! Cảnh tượng người đẹp hôn quái vật thật chẳng khác nào phim khiêu dâm JAV…

– Mày cũng coi JAV nữa hả ?! Đồ gái hư hỏng…

– Mày không xem thì sao biết JAV là gì hả ?!

– Haizz… Đứng xích xích ra… Hai đứa dâm nữ này đừng làm ô uế bà…

– Mẹ ơi, tao nóng hết người rồi… Cho mượn bàn tay chút… – Con Ngọc che mặt than thở.

– Kinh… Qua mượn tay anh Phong đi…

Vân Nhu nhìn cảnh tượng trước mắt mà hai gò má cũng đỏ hồng lên. Nàng hơi lùi lại áp sát lưng vào người tôi, một bàn tay bên dưới lén lút mò ra sau cầm lấy dương vật tôi mà vuốt ve nhẹ nhẹ. Ôi! Thật là… Phụ nữ thời kỳ rụng trứng nha… Nghĩ đến chuyện này mà tôi đã muốn điên lên được. Dương vật tôi nở to ra nhanh như được thổi hơi… Hai tay tôi chậm chậm đưa lên, đón lấy hai bầu vú mềm mại to tròn của Vân Nhu mà mân mê. Nàng khẽ cúi đầu giấu đi gương mặt đỏ như gấc chín, bờ mông căng tròn cọ sát vào hạ thể tôi. Mẹ ơi… Cái cảm giác lén lút vụn trộm này thật mê người ah.

Thuỳ Dương đứng bên cạnh gần chúng tôi nhất, dù hai đứa tôi có khéo léo nhẹ nhàng đến thế nào thì Dương cũng đoán được. Mặt Thuỳ Dương đỏ ửng lên nóng rang, bước ra trước một chút như muốn tránh xa hai kẻ truỵ lạc này. Nhìn lại thấy Quyền mập và Thanh Thuỷ còn hôn hít say mê, Thuỳ Dương hét lên:

– Hai người dừng lại đi có được không ?! Ở đây còn trẻ vị thành niên đó !

– Là ai ?!

Mọi người chưng hửng, quay qua hỏi Thuỳ Dương. Tôi và Vân Nhu cũng hơi ngượng rời nhau ra.

– Con Xuân đó… – Thuỳ Dương chỉ qua đứa bạn học đang bưng kín mặt nép người sát mép hồ bơi. – Nó học sớm 1 năm, lại sinh nhật muộn… Tính ra mới 16 tuổi nha.

– Wah… Thì ra là em gái nha… Vậy mà học mấy năm nay đều không nói…

– Em gái cái gì hả ?! Người ta lớn rồi chớ bộ…

Xuân hậm hực quay lại ưỡn ưỡn ngực lên. Dù trầm mình dưới nước nhưng dáng người Xuân khá cao, vô tình một nhuỵ hoa hồng hồng lộ ra khỏi mặt nước. Tôi vội quay đi, hít hít cái mũi ê ê suýt xịt máu cam.

– Con nhỏ này… Mày muốn lộ hàng với âm mưu gì hả ?!

– Ơ… Của tui, tui khoe… Bà giỏi thì tự khoe đi…

– Hừ… Có mỗi hai đứa con trai ở đây ! Lại đều có chủ… Bà không rảnh khoe chùa đâu nha…

Thuỳ Dương vỗ tay bốp bốp, huơ huơ cái điện thoại trong tay, nói:

– Tập trung lại… Mình đề nghị chụp một tấm hình kỷ niệm… Cuối năm dán vào lưu bút của Lớp…

– Trời ơi… Chụp mà lộ hàng thì làm sao ?!

– Không thấy được dưới nước đâu… Chỉ lộ vai như mình mặc bikini thôi mà… Chụp xong tôi sẽ đưa máy cho các bạn kiểm tra, nếu có gì không thích thì tự xoá đi… Được chưa ?!

– Chụp không thành vấn đề… – Thanh Thuỷ khoanh tay ngang ngực, cười tủm tỉm hỏi. – Nhưng tui thắc mắc nảy giờ bà Dương giấu cái điện thoại ở đâu ah ?

– Ờ… Phải ah. Có phải là…

– Vậy là tiện nhất nha. Lúc nào cần rung thì rung, cần chụp hình, gọi điện lại lấy ra…

– Há há… Hi hi…

– Tui để ở mép hồ bơi nha… Đầu óc bậy bạ…

– Có ai thấy nó để trên hồ bơi không ?!

– Không… Không thấy… Rõ ràng mới rút từ dưới lên… Ha ha…

– Lớp trưởng mua cái điện thoại vừa dài, vừa chống nước ở đâu vậy ?! Tui đang rất cần nha…

– Trời ơi… Mệt mấy bạn quá ! Không chụp thì thôi đi… – Thuỳ Dương mặt đỏ bừng, gắt lên.

“Chụp… Đừng giận… Chụp nha…”

Thuỳ Dương hậm hực, quay qua đưa cái điện thoại cho tôi. Tôi chợt hiểu ra, ở đây mình là cao nhất, cánh tay cũng dài nhất. Chụp nhóm thế này thì tôi liền trở thành cây gậy selfie có sẵn. Tôi mở máy thành chế độ chụp hình camera trước, rồi đưa lên cao ngắm nghía đón chiều ánh sáng từ lỗ thông gió…

– Được rồi… Lại đây…

Vân Nhu hơi ngượng áp ngực sau lưng tôi. Nàng còn cố tình níu chặt một cánh tay tôi như sợ tôi sờ loạn lung tung ‘trêu hoa ghẹo bướm’. Sau Vân Nhu là Thanh Thuỷ, rồi Quyền mập. Mười đứa con gái còn lại ùa vào chen chút sát cứng quanh người tôi. Đứa nào cũng nhìn chằm chằm lên màn hình điện thoại trên cao để tìm cho mình vị trí tốt nhất. Ôi mẹ ơi ! Cảm giác này vô cùng YoMost nha. Bên trái, bên phải, trước, sau đều là những làn da mịn màng mát rượi áp sát… Khúc thịt giữa hai chân tôi vô thức từ từ cứng lên, chĩa ra ngoài…

– Chuẩn bị… – Tôi hô lớn.

Ngay lúc này có gì đó hơi nhột nhột bên dưới của tôi. Một bàn tay vuốt dọc cặp chân gân guốc rắn chắc của tôi, rồi rụt rè tiến vào trung tâm giải trí bợ đỡ lấy hai bìu dái tôi mà vuốt ve… Tôi rùng mình, lén nhìn xuống. Tôi phát hiện Xuân, bạn học nữ 16 tuổi đang áp sát ngay trước người mình. Con bé vẫn tập trung nhìn lên màn hình điện thoại, như không biết gì… nhưng gương mặt xinh xắn đã hơi đỏ ửng lên.

– Ơ kìa… Chụp đi… Cười mỏi cả miệng rồi…

– Ờ… – Tôi gật gật lại nhìn lên.

Tâm trí tôi lúc này không thể tập trung nổi… Bên trái một bàn tay, bên phải một bàn tay khác cứ như vô tình chạm vào thân dưới của tôi… rồi mân mê vuốt ve. Rồi không hẹn cùng gặp, cả ba bàn tay cùng tìm đến nắm lấy dương vật căng cứng của tôi mà vuốt… Mặt tôi nóng rang lên… Không ngờ có một ngày mình lọt vào một ổ toàn dâm nữ ah. Mà… mình lại thích mới chết chứ ?!

– Chụp lẹ đi… – Thanh Thuỷ hô. – Ông mập đè tui thở không nổi rồi…

– Ờ… Chụp đây… Cười lên nào…

Tôi nghiến răng nặn ra một nụ cười như khóc. Bấm bấm liên tục mấy tấm…

– Oà… Xong rồi…

– Đâu đâu… Đưa máy xem…

Cả nhóm họp lại nhanh, rã ra cũng nhanh không kém. Chỉ có vài gương mặt đỏ bừng lấm lét là còn đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ. Vân Nhu kéo tôi qua sát mép hồ bơi, ánh mắt liền nhìn chằm chằm vào tôi như dò xét…

– Cái gì vậy ah ? – Tôi giả vờ tỉnh rụi hỏi nàng.

– Mới nảy… anh làm gì ?! Sao mặt đỏ như vậy ?!

– Không có… – Tôi ấp úng nói.

Lúc này, đám con gái túm tụm lại soi mói từng tấm hình trong điện thoại Thuỳ Dương. Tôi cũng kéo Vân Nhu đứng phía sau mà nhìn vào…

“Eh… Hình đẹp nha…”

“Ừ đẹp… Quan trọng là không lộ hàng…”

“Mà sao… Anh Phong, con Xuân, con Ngọc, Hải Yến đều mặt đỏ ửng vậy ta ?!”

“Đâu… Đâu… ?!” – Cả đám nhao nhao lên.

Xuân, Ngọc, Hải Yến cả ba người đều mặt mày đỏ bừng bối rối muốn điên lên. Quay qua nhìn, bắt gặp ánh mắt hình viên đạn của Vân Nhu, tôi rùng mình, vội vàng chồm qua giật cái điện thoại từ tay Thuỳ Dương… Cả đám con gái la hét inh ỏi lao qua bâu chặt lấy tôi và Vân Nhu…

– Ờ… Cũng có hơi đỏ… – Tôi đưa điện thoại lên trước mặt Vân Nhu, nói. – Mà đúng rồi… tay trái anh chụp hình, tay phải của anh lúc đó nắm tay em còn gì… Anh có táy máy ai đâu ?!

– Phải không mấy bạn ?! – Tôi nhìn quanh đám con gái hỏi.

– Ờ, mà anh có sờ… em cũng không nói đâu ! Hi hi…

– Mày dâm vừa vừa thôi ! Thích thì cứ im lặng mà thích được không hả ?!

– Mày mới dâm đó… hừ…

Vân Nhu nhìn nhìn tôi rồi bĩu môi hậm hực không nói gì. Tôi cười tủm tỉm, lướt lướt qua mấy tấm hình… Đúng là rất đẹp, mọi người nhìn vào chỉ thấy những gương mặt đầy sức sống vui vẻ túm tụm lại bên nhau… Chẳng thể tưởng tượng ra được là bên dưới mặt nước đen thẫm kia chúng tôi không mặc gì. Qua mấy tấm hình nhóm, chợt tôi sững lại… Hai mắt nheo lại nhìn chằm chằm vào tấm hình đang hiện lên trên máy Thuỳ Dương.

– Mẹ tui đó… – Thuỳ Dương đứng sát với Vân Nhu, sau lưng tôi, lên tiếng.

– Oh… Mẹ Thuỳ Dương còn trẻ quá vậy ?! Lại đẹp nữa.

– Ừ… Nó nhìn chán bỏ xừ… Sao mẹ lại đẹp như vậy ha… – Quyền đứng xa xa phía sau nói xen vào.

– Đánh phát chết tươi ông bây giờ… – Thuỳ Dương chu mỏ, gắt lên.

– Nghe nói mẹ bồ dạy bên Hồng Nghĩa hả ?! – Thanh Thuỷ hỏi, ánh mắt nhìn qua Vân Nhu.

– Ừ. Mà trước đây thôi. Năm ngoái mẹ mình được lên chức Trưởng Phòng Tài vụ đó… Thầy Hiệu trưởng còn đến nhà chúc mừng, nhậu với ba mình nha…

Vân Nhu hơi mất tự nhiên nhìn qua Quyền và Thanh Thuỷ, khẽ lắc lắc đầu… Nàng không muốn mọi người biết ba nàng lại chính là người Hiệu trưởng mà Thuỳ Dương vừa nói. Hay nói đúng hơn là người cha trên pháp luật… Dĩ nhiên điều này cho đến hiện giờ chỉ có tôi và Vân Nhu biết.

– Wah… Hâm mộ quá… Sao bồ không qua Hồng Nghĩa học luôn… Đi theo Vân Nhu kìa.

– Thôi đi. Ở trường gặp mẹ, về nhà cũng gặp mẹ… Khó chịu chết người ah.

Tôi hơi bần thần trả điện thoại cho Thuỳ Dương, kéo Vân Nhu rời khỏi nhóm bạn còn bàn tán râm ran. Vân Nhu như đoán được điều gì, chỉ im lặng nép sát vào người tôi không nói gì… Trong đầu tôi đang ngổn ngang suy nghĩ. Trong số ba cái clip video tôi lưu bí mật ở nhà, có một cái nhìn rất rõ mặt của một người phụ nữ chạc 35 tuổi rất xinh đẹp. Người đó lại chính là mẹ của Thuỳ Dương.

Tôi không biết mẹ Thuỳ Dương chấp nhận lên giường với lão Công Hiệu trưởng để đánh đổi cái gì ?! Có thể vì cái chức Trưởng phòng Tài vụ kia. Điều đó tôi không quan tâm… Nhưng chuyện làm tôi đắn đo suy nghĩ là… Tôi nhận ra món vũ khí trong tay mình quá nguy hiểm. Nếu tôi đem nó ra sử dụng, tầm sát thương sẽ vượt quá khả năng kiểm soát của tôi. Tôi không những huỷ hoại lão Công, còn kéo theo bao nhiêu con người và gia đình sụp đổ tan nát. Nhìn gương mặt xinh xắn, tươi vui hạnh phúc của Thuỳ Dương, lòng tôi trầm xuống đầy mâu thuẫn.

Sau hai tiếng ngâm mình, chơi đùa thoả thích… Mọi người đã đến giờ về… Chúng tôi lại theo một quy trình cũ, bên quay mặt, bên chạy ra ngoài. Có lẽ do cái gì muốn thấy cũng đã thấy, cái muốn sờ cũng đã sờ… nên lần này đám nữ rất nghiêm túc, không giở trò quỷ gì nữa.