Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )

Tác Giả : Đang cập nhật

Thể Loại:

Lượt Xem: 9452 Lượt Xem

Phần 22: RẠN NỨT VÀ HÀN GẮN

13h05,

Từ trường Hồng Nghĩa chạy xe về nhà… Tôi tự căn dặn mình không được nôn nóng. Dù mẹ Vân Nhu có hồ đồ đến mức cho nàng lấy chồng sớm, thì tối thiểu cũng chờ nàng học hết năm Lớp 12… Nếu không thì bà ta cũng chẳng cần phải chuyển trường cho Vân Nhu làm gì. Việc tôi cần làm bây giờ làm tìm cách phơi bày gương mặt giả dối của Nguyên ra ánh sáng.

Về đến nhà, vừa bước vào phòng khách tôi hơi ngạc nhiên khi thấy chị Ngọc Trâm và cô Ngọc Nhi cùng có mặt như đang chờ mình. Tôi hơi ngạc nhiên, lên tiếng hỏi:

– Ủa, hôm nay có chuyện gì vậy ta ?!

Cô Ngọc Nhi không trả lời, nhưng cử chỉ có chút lo lắng bồn chồn mất tự nhiên. Chị Ngọc Trâm đứng lên, cầm chiếc điện thoại đưa cho tôi xem. Vừa nhìn vào màn hình điện thoại, lòng tôi liền trầm xuống. Trong tay tôi là tấm hình chụp tờ khai báo tạm trú của khách sạn, ghi rõ tên họ của tôi và chị Ngọc Trâm.

Tôi nhíu chặt hai hàng lông mày. Không ngờ gã Tùng kia đã phản ứng nhanh như vậy. Không đúng, gã không phải còn bị giam giữ sao ?! Hay đã được thả một cách đơn giản như cô Ngọc Nhi đã dự đoán. Trước khi làm chuyện này tôi đã nghĩ đến hậu quả của nó… Cũng không quá nghiêm trọng, cùng lắm tôi bị chị la mắng, rồi cười xoà vài tiếng là xong.

– Chị đi Khách sạn với em khi nào hả ?! Nói điii… – Giọng chị Ngọc Trâm run run kềm nén.

Đã không còn đường lùi, tôi thở dài trả điện thoại cho chị, nói:

– Em xin lỗi… Bạn gái em không mang theo giấy tờ… Nên em mượn của chị…

“Chát”

Tôi sững người nhìn chị Ngọc Trâm. Tôi không nghĩ rằng chị sẽ tát tôi vì một chuyện bâng quơ như vậy. Ngay cả cô Ngọc Nhi cũng hoảng hốt đứng phắt dậy.

– Ngọc Trâm… em làm quá rồi đó !

– Bạn gái em… ?! – Chị Ngọc Trâm hai mắt đỏ hoe rưng rưng, giọng nghẹn ngào như chính chị vừa bị người ta tát vào mặt. – Bạn gái em là ai ?! Sao em không nói luôn đi…

Tôi hơi bất mãn vì hành động thái quá của chị, hậm hực nói:

– Bạn gái em học ở trường, chị biết sao mà hỏi ?!

Chị Ngọc Trâm run run nhìn cô Ngọc Nhi, rồi quay qua tôi hỏi:

– Bạn gái em học ở trường… hay dạy ở trường hả ?!

Tôi chết điếng cả người nhìn chị Trâm. Cả cô Ngọc Nhi cũng không kềm được cả khuôn mặt tái nhợt sợ hãi.

– Chị… Chị nói cái gì lung tung vậy ah. – Tôi ấp úng, miệng lưỡi chợt trở nên vụng về như trẻ em mới tập nói. – Bạn gái em… dĩ nhiên là học chung với em rồi.

“Chát” – Lại một cái tát nảy lửa khác làm da mặt tôi rát buốt.

Không ngờ hai ngày nối tiếp nhau, tôi liên tục bị phụ nữ cho ăn tát… Nhưng lòng tôi lại không cất lên được nửa điểm tức giận, vì một nỗi sợ hãi khủng khiếp đang xâm chiếm tâm trí tôi.

– Còn muốn nói dối sao ?! Em nghĩ chị ngu ngốc lắm phải không ?! – Chị Ngọc Trâm nước mắt đã rơi dài trên mặt, ánh mắt đau đớn nhìn tôi hỏi.

– Không phải… Em nói thật mà… – Tôi thấy cả người mình thật yếu ớt trước ánh mắt của chị.

Chị Ngọc Trâm nước mắt giàn giụa, nghiếng răng vung tay tát thẳng vào mặt tôi.

“Chát”

– LÀ CHỊ… – Cô Ngọc Nhi hét lên, nức nở lao đến. – Là chị được chưa ?

Tôi thản thốt ngăn cô lại, nói gấp:

– Không… Cô liên quan gì đến việc này… Là lỗi của em…

“ĐỦ RỒI… Hai người tự mà nhìn đi…” – Chị Ngọc Trâm gào lên, ném mạnh cái điện thoại xuống đất.

– Anh Tùng nói đúng… Hai người… Hai người thật sự… – Ngón tay chị run rẩy chỉ vào tôi và cô Ngọc Nhi, nước mắt chảy tràn trên mặt.

– Trời ơi… – Chị Ngọc Trâm vùng người chạy ra khỏi nhà.

– Ngọc Trâm… – Cô Ngọc Nhi khóc ngất, chạy theo.

Đầu óc tôi trống rỗng không nghĩ ra được điều gì nữa. Cúi xuống nhặt chiếc điện thoại của chị Trâm lên… Tôi thấy một đoạn tin nhắn Zalo của gã Tùng với đoạn video trích xuất từ camera an ninh khách sạn. Trong đó, tôi và cô Ngọc Nhi đều che mặt, nhưng đối với một người quá quen thuộc như chị Ngọc Trâm thật không khó để nhận ra chúng tôi. Dù vậy, nếu chúng tôi kiên quyết chối phăng đi thì đoạn video này cũng không có ý nghĩa gì. Lướt qua đoạn chat giữa chị Ngọc Trâm và gã Tùng, lòng tôi liền trầm xuống…
Gã Tùng đã vẽ đường cho chị Ngọc Trâm… Dồn ép hỏi tội tôi, để bắt cô Ngọc Nhi thừa nhận.

Tôi ngồi bệt trên sàn nhà, hai mắt nhoè đi… Ngón tay chạm vào màn hình điện thoại chị Trâm vô thức kéo xuống. Những dòng chat xanh xanh dài dằng dặc trôi trôi mãi không ngừng. Không phải riêng hôm nay, mà nhiều nhiều ngày tháng liên tục… Chợt lòng tôi lại dâng lên một nỗi sợ hãi.

Tôi đứng bật dậy lao ngay ra cửa. Trước mặt tôi cô Ngọc Nhi ngồi dưới mái hiên, nét mặt thẫn thờ tuyệt vọng. Thấy tôi ra, cô không quay lại, thì thầm nói:

– Trâm đi rồi… Cô không ngăn được… Lần này nó sẽ không tha thứ cho cô…

Lòng tôi trầm xuống, bước đến dúi chiếc điện thoại vào tay cô.

– Đây là… – Cô Ngọc Nhi hỏi.

– Điện thoại của chị Trâm… Tất cả những chuyện này là gã Tùng đã bày ra… – Tôi nhíu mày, nói tiếp. – Nhưng còn có chuyện quan trọng hơn… Cô xem qua những tin nhắn cũ đi…

Cô Ngọc Nhi lau nước mắt, vội lướt lướt qua những dòng tin nhắn nối tiếp dài như không bao giờ dứt. Vẻ mặt cô mỗi lúc một tái xanh sợ hãi, cô nhìn lên tôi, ấp úng:

– Không phải em muốn nói là…

Tôi hít sâu một hơi, gật đầu nói:

– Em nghĩ chị Ngọc Trâm đã thầm yêu gã Tùng… Những tin nhắn này đã kéo dài trong thời gian quá lâu, nội dung lại quá thân mật so với bất cứ mối quan hệ bạn bè nào… thậm chí hơn xa tình cảm của em vợ và anh rể.

Cô Ngọc Nhi ôm mặt, bờ vai run rẩy kềm nén. Tôi đặt tay lên vai cô vỗ về nhẹ nhẹ, cô chợt bật khóc nức nở nói:

– Phong ơi, cô sai rồi. Cô thật sự sai rồi. Lẽ ra cô không nên giấu mọi chuyện đã xảy ra với Ngọc Trâm. Nếu cô nói ra từ sớm, Ngọc Trâm có lẽ không đi đến bước này.

Tôi ngồi xuống bên cạnh cô Ngọc Nhi, nắm chặt tay cô nói:

– Bây giờ không phải là lúc khóc hay tự trách… Em đang tự hỏi mục đích của gã Tùng là gì ?! Gã là người đồng tính luyến ái. Gã không có lý do gì tiếp cận chị Trâm !

Trầm ngâm một chút, tôi nói tiếp:

– Nếu nói hắn dùng chị Ngọc Trâm để trả đũa lại việc tố cáo cảnh sát vừa rồi, cũng không thuyết phục lắm… Vì những tin nhắn này có từ rất lâu rồi… Từ trước lúc em đến đây ở.

– Chính xác là một tuần sau ngày cô rời Hồng Nghĩa. – Cô Ngọc Nhi nhìn điện thoại, thì thào nói. – Hắn đã dự đoán rất đúng, cô đã không kể gì cho Ngọc Trâm nghe. Nên hắn mượn cớ muốn làm lành với cô, tiếp tục trò chuyện rồi từng bước chiếm lấy tình cảm con bé.

– Và sau chuyện hôm nay, gã Tùng có lẽ đã dành được lòng tin tuyệt đối của chị Trâm… – Tôi tiếp lời cô.

– Lòng tin tuyệt đối sao ?! – Cô Ngọc Nhi lẩm bẩm một mình.

– Không xong…

Tôi và cô Ngọc Nhi cùng hô lên, đứng phắt dậy. Cô mau chóng chạy vào nhà điện thoại cho bà ngoại. Chỉ một phút sau, cô quay lại vẻ mặt tái nhợt lo lắng nói:

– Ngọc Trâm không qua đó. Lẽ ra là phải đến lâu rồi…

—————++++++————

14h00,

Cơn mưa rào vừa dứt. Mặt đường nhựa hắt lên hơi nóng hầm hập gay gay mũi khó ngửi. Tôi đỗ xe bên bờ rào một căn biệt thự lớn, nhìn cơ ngơi khổng lồ của cha con lão Quốc Công mà cảm thán. Cô Ngọc Nhi bồn chồn đi quanh cánh cửa, rồi bấm chuông. Vài phút sau, cách cửa xịt mở, một người phụ nữ trung niên có vẻ hơi ngạc nhiên nhìn thấy cô Ngọc Nhi:

– Cô Nhi… lâu quá không gặp.

– Dạ, cô Tư. Cô cho con hỏi… anh Tùng có nhà không ? – Cô Ngọc Nhi vừa hỏi vừa lén nhìn vào khắp sân.

– À. Cậu Tùng đón taxi đi đâu đó… cũng được ba mươi phút rồi. – Bà ta nói.

– Dạ, vậy con cảm ơn.

Cánh cổng khép lại. Cô Ngọc Nhi bần thần quay người trở lại chỗ của tôi. Cô lo lắng nhìn quanh nói với tôi.

– Không có xe của Ngọc Trâm… gã Tùng cũng đón taxi đi nửa tiếng rồi.

Tôi nhíu mày nhìn quanh cố xoay chuyển suy nghĩ thật nhanh. Chợt nhớ đến một việc, tôi hỏi cô Ngọc Nhi:

– Lần cô bị gã Tùng hãm hại… đã xảy ra ở đây hay nơi khác ??

Cô Ngọc Nhi vẻ mặt tái nhợt thiếu tự nhiên, ấp úng một chút nói:

– Là ở khách sạn… Ngày hôm đó, hắn cứ nài nỉ… nài nỉ cô cho hắn tiến xa hơn. Cô đã nghĩ rằng cũng gần cưới nhau… cũng không có gì quan trọng.

– Thế là hắn dẫn cô đi khách sạn. Trước khi mọi chuyện diễn ra, hắn lại khăng khăng mời cô uống nước suối… Cô không khát nước nên chỉ uống một ngụm nhỏ. Sau đó, cô và hắn… nằm trên giường… rồi cô thiếp đi lúc nào không hay.

Tôi trầm giọng nói tiếp lời cô:

– Lúc cô tỉnh lại… cô thấy… bên cạnh mình không phải là gã Tùng, mà là lão Công…

Cô Ngọc Nhi gật đầu, đôi mắt đã đỏ hoe ươn ướt. Tôi nắm tay cô an ủi nói:

– Vì cô uống ít nước nên tỉnh lại sớm hơn cha con họ dự tính… Em dự đoán, nếu chuyện này không vỡ lỡ. Có lẽ giờ đây cô đã là vợ của gã Tùng… thậm chí còn không biết mình còn một người chồng khác ở chung nhà.

Cô Ngọc Nhi rùng mình, ánh mắt chợt hoảng loạn nhìn tôi:

– Không lẽ… Không lẽ cha con họ cũng sẽ làm như vậy với Ngọc Trâm ?!

Tôi trầm ngâm nói:

– Em sợ là kế hoạch của họ sẽ không khác nhiều. Điểm khác nhau là gã Tùng sẽ không lấy Ngọc Trâm… chị ấy không tương xứng với gã về tuổi tác lẫn nghề nghiệp.

– Trời ơi… Bây giờ phải làm sao ?! Điện thoại Ngọc Trâm thì chúng ta đang giữ… Biết đi đâu mà tìm nó.

Tôi chợt níu tay cô Ngọc Nhi, đứng nép vào hàng cây bông giấy. Trong tầm mắt chúng tôi, một chiếc xe Lexus màu nâu đỏ bóng lộn từ từ đỗ lại trước cổng nhà của lão Quốc Công. Tôi hơi nhíu mày nghi ngờ quan sát chiếc xe… lúc này, cửa xe sau bật mở, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng bước xuống. Người phụ nữ đó lại chính là mẹ của Vân Nhu. Trong đầu tôi khá nhiều nút thắt được tháo mở… Mẹ Vân Nhu quen với Hiệu trưởng trường Hồng Nghĩa, không quá ngạc nhiên khi nàng chuyển trường đơn giản như đi mua vé xem phim ah. Nhưng nếu vậy, tại sao Vân Nhu không học Hồng Nghĩa ngay từ đầu ?! Dường như vị trí Hồng Nghĩa còn gần với nhà nàng hơn ?!

Bà ta bấm chuông. Người giúp việc mở cửa và mời bà ta vào.

Ngay lúc này, chiếc điện thoại của Ngọc Trâm trong tay cô Ngọc Nhi rung lên. Cô vội mở ra xem, vẻ mặt liền biến đổi giận dữ. Tôi giật lấy từ tay cô. Trong màn hình là hình ảnh của gã Tùng… Hắn đang ôm một cô gái, chỉ nhìn lưng áo và mái tóc liền nhận ra chị Ngọc Trâm. Gương mặt điển trai của hắn tươi cười, mép môi nhếch lên đầy vẻ đắc thắng.

Tôi nhíu mày nhìn kỹ tấm hình… tấm lưng của chị Ngọc Trâm và đầu của hai người chiếm gần hết diện tích tấm hình, chỉ lộ ra một góc rèm cửa sổ sau lưng. Đúng là không chút manh mối để truy tìm vị trí của họ. Tôi trầm ngâm nhìn lên bờ rào cao 2,3 mét của căn biệt thự, rồi nhíu mày suy nghĩ.

– Khốn nạn… Khốn nạn… – Cô Ngọc Nhi giận dữ, mà nước mắt tuyệt vọng cứ trào ra.

– Cô phải bình tĩnh…

– Làm sao cô bình tĩnh được ?! Phong ơi, em không hiểu… Nếu Ngọc Trâm có mệnh hệ nào… Cô… cô… – Cô Ngọc Nhi oà khóc nức nở.

Tôi thở dài, siết chặt bàn tay cô, ánh mắt kiên quyết nói:

– Gã Tùng đã gửi một tấm hình như vậy vào máy chị Ngọc Trâm… thật ra là cho chúng ta xem… thay lời tuyên bố gã sẽ hành động ngay trong chiều nay…

– Vậy thì chúng ta phải làm sao ?! – Cô Ngọc Nhi rối ren trăm bề, chỉ biết hỏi.

– Chúng ta chờ ở đây ! – Tôi nhúng vai nói.

– Làm sao mà chờ ở đây được ?! Trong khi Ngọc Trâm đang ở nơi nào đó mình còn không biết… – Cô Ngọc Nhi hơi cáu gắt lên.

– Chính vì mình không biết nơi nào để đi tìm… Nên phải chờ ở đây… – Tôi điềm nhiên nói.

Cô Ngọc Nhi định nói nữa thì tôi xua tay ngăn cô lại, chậm rãi giải thích:

– Em suy đoán như thế này. Cô thấy người phụ nữ vừa rồi không ?! Bà ta là mẹ của Vân Nhu. Vân Nhu mới chuyển trường sang Hồng Nghĩa hôm nay… Gã Tùng không có nhà, mà bà ta vẫn vào nhà, tức là có hẹn với lão Hiệu trưởng kia.

Cô Ngọc Nhi ngờ ngợ bắt đầu hiểu ra sự việc. Tôi nói tiếp:

– Lão đang ở nhà tiếp khách thì gã Tùng không có ‘công cụ’ gây án… Tức là chị Ngọc Trâm lúc này vẫn rất an toàn.

– Việc của chúng ta là phải chờ… Chờ cho khách về, lão già kia sẽ xuất động và tự dẫn chúng ta đến nơi đó.

Nhìn cô Ngọc Nhi mím môi tràn đầy niềm tin, tôi lén thở dài, kềm nén lo lắng. Tôi vừa cố làm ra vẻ Sherlock Holmes thần bí để tăng niềm tin cho cô… dù tất cả những điều tôi vừa nói hoàn toàn là dự đoán với vô số yếu tố chủ quan.

Yếu tố chủ quan đại loại như: nếu gã Tùng thật sự cay cú chỉ nhằm vào mục đích trả thù, hắn sẽ không chờ dâng cho cha hắn miếng mỡ ngon này, mà tự tìm người hoặc cách gì đó huỷ hoại sự trong sạch của chị Ngọc Trâm. Hoặc, mẹ Vân Nhu không phải đang nói chuyện với lão già kia, mà là đang ngồi chờ lão… hoàn tất chuyện xấu rồi từ khách sạn trở về. Hoặc, hoặc và vô số cái hoặc đầy rủi ro mà tôi không thể lường hết được.

Nhưng ở tình cảnh rối ren này, tôi đã không còn lựa chọn nào khác… Tôi thấy mình như một thuyền trưởng lái con tàu đi xuyên vào đêm đen, chỉ thầm cầu nguyện không chạm vào đá ngầm bên dưới.

Năm phút sau, cánh cổng sắt bật mở. Mẹ Vân Nhu bước ra lên xe. Chiếc xe đi khuất, cánh cổng đóng lại im lìm không chút động tĩnh. Lòng tôi trầm xuống, nỗi lo lắng bất an thật sự đã vượt quá ngưỡng chịu đựng của một đứa con trai chưa đầy 18 tuổi. Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, lại cố tính tránh ánh mắt lo lắng chờ mong của cô Ngọc Nhi. Mười phút trôi qua dài như cả thế kỷ. Tôi đã sai rồi sao ?! Thật sự tôi đã tính sai sao ?! Khi lòng tin mỏng manh yếu ớt của tôi bắt đầu rạn nứt… Khi tôi chỉ muốn leo qua cái cổng rào kia mà lao vào lục tung cái nhà của lão già đê tiện kia… Đột nhiên cánh cổng sắt nặng nề rung lên, rồi chậm chậm mở ra.

Tôi vội kéo cô Ngọc Nhi nép sát vào người mình. Trước ánh mắt chúng tôi, từ bên trong, một chiếc Mercedes S500 đen bóng lộn từ từ lướt ra ngoài. Qua lớp kính đen của cửa sổ sau, tôi thấy một dáng người đàn ông trung niên đeo kính ngồi nghênh nganh bệ vệ.

– Đúng rồi… Đúng lão ta rồi… – Cô Ngọc Nhi kích động, siết chặt cánh tay tôi.

– Mình đi theo. Cô đeo khăn bịt mặt lên đi…

Tôi và cô Ngọc Nhi chậm chậm hoà vào dòng xe, không gần không xa, chạy theo chiếc xe. Gần 3 giờ chiều, nắng không gắt nhưng trời oi bức khó chịu. Chiếc xe dẫn chúng tôi đi về hướng Quận 7, qua Phú Mỹ Hưng và dừng lại trước một khách sạn nhỏ gần chân cầu Ánh sao.

Lão Công bước xuống xe, ánh mắt sắc bén lia xung quanh. May mắn tôi đã lường trước, không ngừng lại mà chạy lướt qua khách sạn như một người đi đường bình thường. Khi lão quay người bước vào trong, tôi vội quay đầu xe lại lao nhanh vào bãi.

Khi chúng tôi bước vào sảnh khách sạn, lão Công đã bước vào thang máy. Tôi giả vờ liên hệ đặt phòng, ánh mắt thì lén quan sát số tầng thang máy dừng lại.

– Mình còn phòng tầng tám không ?

Nghe tôi hỏi, cô Lễ tân có vẻ khó xử hơi ấp úng nói:

– Thưa anh, khách sạn chúng tôi chỉ cho thuê phòng từ tầng bảy trở xuống thôi ạ.

– Nhưng… – Cô Ngọc Nhi muốn lên tiếng, thì tôi đã bấm nhẹ tay cô để cô im lặng.

– Ok, cho tôi tầng bảy cũng được, có view đẹp nhé. Tốt nhất là có ban công.

Nhận chìa khoá căn phòng ở tầng bảy, hai chúng tôi ngay lập tức vào thang máy. Dãy số tầng trong thang rõ ràng là từ một đến tám, nhưng khi chúng tôi chọn số tám đèn không sáng lên. Ngay cả sử dụng chiếc thẻ từ khoá phòng quét qua mắt cảm ứng, vẫn không chọn được số tám. Cả tôi và cô Ngọc Nhi đều sốt ruột nôn nóng… đành phải chọn tầng bảy để đi lên.

Nhìn con số tầng nhảy lên từ từ, tôi trầm giọng nói:

– Nơi đây thật là ám muội… Rõ ràng là phân ra một tầng cho loại khách đặc biệt làm những chuyện không muốn người biết.

– Bây giờ phải làm sao ?! – Cô Ngọc Nhi lo lắng bồn chồn.

– Để thử đi lên lối thang thoát hiểm xem sao… – Dù nói vậy, nhưng chính tôi cũng không tin có thể đi lên tầng tám bằng cách đơn giản như vậy.

Và tôi đã đoán đúng, cửa vào lồng thang thoát hiểm bị khoá bởi loại ổ khoá điện tử, chỉ có thể mở một chiều từ bên trong hoặc bên ngoài nếu có mật mã… Tôi mở cửa bước vào căn phòng vừa thuê. Cô Ngọc Nhi đứng ngồi không yên đi qua đi lại không ngừng nghỉ. Tôi mở cửa ban công, nghiêng người ra ngoài nhìn lên trên.

– Phong… Em không được mạo hiểm… – Cô Ngọc Nhi níu chặt cánh tay tôi, nói gấp. – Cô không đồng ý em lấy tính mạng ra đặt cược.

– Đây là cách duy nhất ah… Em sẽ cẩn thận… – Tôi siết tay cô nói.

– KHÔNG… không… – Cô Ngọc Nhi vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt lại kiên quyết. – Cô thà chấp nhận Ngọc Trâm bị hại, cũng không muốn em nguy hiểm.

– Vả lại, dù em leo lên được ban công phía trên, chắc gì em đã vào được ? Và chắc gì là Ngọc Trâm đang ở căn phòng đó ?! Có khi lại là người khác, họ kêu bảo vệ bắt em thì không được việc gì hết…

Lời cảnh tỉnh của cô Ngọc Nhi làm tôi tỉnh táo lại… Đúng là mình đã quá nông nổi rồi. Mạo hiểm tính mạng leo lên, lại chưa chắc đạt được điều gì, quả thật không đáng. Lòng tôi nao nao lo lắng… Lão Công đê tiện dơ bẩn kia vào phòng chắc đã được năm phút. Bây giờ tôi phải làm sao ?! Đã đi đến bước này, tôi không dễ dàng chấp nhận thất bại.

Cô Ngọc Nhi ngồi trên giường, gương mặt thẫn thờ, những giọt nước mắt tuyệt vọng bắt đầu lăn dài. Nhìn quanh căn phòng, ánh mắt tôi chợt dừng lại trên trần nhà, nơi có một đầu phun nước chữa cháy cảm ứng nhiệt. Tôi nhíu mày suy nghĩ… Khách sạn này được trang bị phòng cháy chữa cháy kỹ lưỡng như vậy, thì không có lý do gì một thứ cứu mạng quan trọng như thang thoát hiểm lại khoá… Vậy trong trường hợp hoả hoạn, thang máy tắt điện thì phải làm sao ?! Trong đầu tôi chợt loé lên một suy nghĩ táo bạo.

Tôi quay lại nhìn cô Ngọc Nhi, trầm giọng nói:

– Cô có tin em không ?

Cô chưa hiểu tôi muốn làm gì, lau nước mắt, gật đầu.

Tôi cầm chiếc gạt tàn thuỷ tinh, bước ra mở cửa, nhìn ra ngoài… Đúng như tôi nhớ. Ngay xéo cửa phòng chúng tôi là một thùng sắt chứa vòi chữa cháy và một công tắc khẩn cấp có lớp kính mỏng che chắn.

– Cô theo sát em…

Cô Ngọc Nhi gật đầu. Tôi bước ra khỏi phòng. Cầm chiếc gạt tàn thuỷ tinh trong tay, tôi vung tay đập mạnh vào cái công tắc kia.

“Reng… Reng…”

Tiếng chuông báo cháy lập tức kéo lên inh ỏi. Tôi bước xăm xăm về phía thang thoát hiểm, cô Ngọc Nhi vẻ mặt căng thẳng theo sát phía sau. Đúng như tôi dự đoán, cửa thoát hiểm đã chớp đèn báo hiệu khoá điện tử tự động mở. Tôi đẩy thật mạnh, cánh cửa bật tung ra. Cô Ngọc Nhi ngay lập tức theo sát sau tôi, lao nhanh lên tầng tám.

Vừa đặt chân lên tầng tám, trước mặt chúng tôi là vô số người ùa tới. Nam nữ, trung niên đủ mọi lứa tuổi, ai cũng tái xanh sợ hãi và ai cũng quần áo xộc xệch da thịt lồ lộ khắp nơi. Nắm chặt tay cô Ngọc Nhi, tôi xô đẩy đám người trước mặt để tiến vào. Gần cuối hàng người ùn ùn chen lấn, ánh mắt tôi nheo lại nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông quần áo xộc xệch, che kín mặt bằng khẩu trang. Một trong hai kẻ đó, tôi nhận ra màu áo sơ mi xanh nhạt mà lão Công mặc khi rời khỏi nhà. Hai kẻ đó như biết tôi đang nhìn, liền cúi thấp đầu, lẫn vào đám đông chen qua cửa.

– Lo Ngọc Trâm trước…

Cô Ngọc Nhi cũng nhìn thấy, lại kéo tay tôi đi. Trước mặt chúng tôi, một dãy phòng cửa mở toang hoác… Không chút chần chừ, tôi và cô Ngọc Nhi tách ra hai đường cùng lao vào những căn phòng kia.

– Ngọc Trâm..

– Chị Ngọc Trâm…

Qua hai ba căn phòng trống rỗng. Tôi liền sững người la lớn:

– Chị Ngọc Trâm bên này…

Trong căn phòng gần cuối hành lang, chị Ngọc Trâm nằm trên giường mắt thiêm thiếp mê mang, cơ thể trần truồng không che đậy. Cơ thể chị làn da trắng nõn nà lại ửng đỏ, cơ thể ư ử vặn vẹo, hơi thở dồn dập như mất kiểm soát. Cô Ngọc Nhi lao đến gào khóc. Tôi túm vội chiếc chăn mỏng, phủ lên người chị…

– Ngọc Trâm… Tỉnh lại… Ngọc Trâm…

Bị cô Ngọc Nhi lay động thật mạnh, chị Ngọc Trâm chợt chớp mắt nhìn lên, rồi mếu máo oà khóc:

– Chị ơi… Chị đến rồi… Em xin lỗi… Anh Tùng… Anh Tùng… hắn… còn cha hắn… chị ơi…

– Lão già đó làm gì em hả ?! – Cô Ngọc Nhi rít lên giận dữ.

– Em… Em… không biết nữa… người em rất khó chịu… lão cứ sờ em… em không muốn… nhưng lại rất khó chịu… người em rất nóng… – Chị Trâm vùi mặt vào người cô Ngọc Nhi khóc ngất.

– Trâm ơi… Chị xin lỗi. Lẽ ra chị nên kể hết cho em nghe… Trâm ơi… Chị xin lỗi… – Cô Ngọc Nhi ôm ghì lấy em khóc nức nở.

– Không… là do em… ngu ngốc… đi tin lời người ngoài… Chị Hai ơi… Em xin lỗi… – Chị Ngọc Trâm thì thào từng hơi ngắt quãng.

Tôi ngồi xuống cạnh giường, trầm giọng nói:

– Chị Trâm bị lừa uống thuốc kích thích… nhưng có lẽ chúng còn chưa kịp xâm hại chị…

Nghe tôi nói, cô Ngọc Nhi như được an ủi một chút, lau nước mắt trên mặt Ngọc Trâm, rồi ôm ghì chị vào lòng.

Lúc này, chuông báo cháy tắt. Cô Ngọc Nhi chợt tái mặt nghĩ đến chuyện vừa rồi, nói gấp:

– Mình… làm vậy có khi nào bị bắt bồi thường không ?

– Dĩ nhiên là có rồi… Mà không sao, cô cứ để em nói chuyện.

Tôi nhìn cô nhoẻn miệng cười, bên tai đã nghe được tiếng bước chân dồn dập vội vã ngoài hành lang:

– Họ ở trong này…

Ngay lúc này, ba người bảo vệ to lớn hùng hổ chạy vào, chặn ngang trước cửa phòng. Từ phía sau, một người phụ nữ mặc vest đen cấp quản lý bước vào ánh mắt lướt quanh phòng. Thấy tình trạng bất thường của chị Ngọc Trâm, cô ta hơi nhíu mày rồi nhìn qua tôi nói:

– Hai người phá thiết bị báo cháy của chúng tôi… Tổn thất của khách sạn, hai người phải bồi thường… nếu không chúng tôi buộc phải báo cảnh sát.

Tôi bật cười, đứng dậy rút điện thoại bấm bấm số vừa nói:

– Tôi mới là người muốn báo cảnh sát đây ! Khách sạn các người dành một tầng riêng, chứa chấp, dung túng khách làm chuyện đồi bại… Ở đây có đầy đủ người làm chứng.

Người phụ nữ vẻ mặt cứng đờ, tái nhợt nhìn tôi, rồi nghiến răng nói cứng:

– Chúng tôi có đăng ký kinh doanh đầy đủ. Cho thuê tầng nào cho loại khách nào là việc chúng tôi, pháp luật không ngăn cấm… Việc khách làm trong phòng chúng tôi cũng không kiểm soát được.

– Cũng đúng. Vậy là khách sạn vô can ah… Chỉ tội nghiệp những người khách thuê ở tầng này… khó tránh cảnh sát liên hệ hỏi lung tung rồi…

Tôi quay người áp điện thoại lên tai, chợt cô ta bước đến, giằng lấy tay tôi nói gấp:

– Được rồi. Chúng tôi không truy cứu nữa… Các người có thể về…

– Được thôi ! – Dù sao cũng giả vờ, tôi điềm nhiên đút điện thoại vào túi. – Cho chúng tôi mười lăm phút…

– Được…

Người quản lý và đám bảo vệ hùng hổ tiến vào bao nhiêu, bây giờ rút đi lại nhã nhặn lịch sự bấy nhiêu. Trước khi ra, họ còn không quên khép chặt cửa cho chúng tôi… Phải lên Google đánh giá năm sao ah!

– Chị ơi… em… khó chịu lắm… trong người… em như… có lửa… – Chị Ngọc Trâm nói, giọng lại hổn hển như vừa chạy bộ vừa nói chuyện.

Cô Ngọc Nhi cũng nhận ra điều bất thường, nhìn tôi lo lắng:

– Cái thuốc đó có hại gì không ?! Có nên đưa Ngọc Trâm đi bệnh viện không ?!

– Theo em biết thì không sao ! Đây là loại thuốc nhẹ, còn giữ lại ý thức của người sử dụng… – Tôi trầm ngâm nói. – Vào bệnh viện cấp cứu… họ sẽ làm thao tác súc ruột, gây ói mửa kinh khủng lắm… Em nghĩ không cần thiết.

– Chúng… chúng không sợ chúng ta báo cảnh sát sao ?! – Cô Ngọc Nhi tức giận nói.

– Báo cảnh sát cũng vậy thôi… Cô biết mà… – Tôi nói. – Một sinh viên năm hai Đại học tố cáo thầy Hiệu trưởng trường cấp ba uy tín hàng đầu thành phố… dùng đầu gối nghĩ cũng biết người ta sẽ tin ai.

Tôi trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:

– Tên Tùng dùng loại thuốc nhẹ cho chị Trâm là có mục đích ! Hắn muốn sau chuyện này, chị Ngọc Trâm bị dày vò đến chết với ký ức ghê tởm trong đầu… Đó là cũng sự trả thù dành cho cô.

– Khốn nạn… Quân khốn nạn… – Cô Ngọc Nhi nghiến răng tức giận như muốn giết người.

– Chị ơi… em khó chịu quá…

Chị Ngọc Trâm trong lòng cô Ngọc Nhi lúc này đã thở dốc hổn hển, gương mặt đỏ gay gắt như say rượu.

– Ngọc Trâm… Ráng chịu một chút đi…

– Cô nên đưa chị Ngọc Trâm vào tắm. Dùng nước lạnh… ngâm trong nước lạnh một chút… Em nghĩ chị sẽ thấy dễ chịu hơn.

Cô Ngọc Nhi đỡ chị Ngọc Trâm trùm kín trong lớp chăn, gương mặt đỏ bừng, hai chân run rẩy, đi vào phòng tắm. Tôi thở dài, ngồi xuống cạnh giường đầu óc trống rỗng không cất lên được một suy nghĩ nào.

Cảnh tượng chị Ngọc Trâm toàn thân trần truồng vặn vẹo trên giường còn in rõ trong đầu tôi… Cặp đùi thon dài của chị mở rộng phơi bày trọn vẹn vùng âm hộ đỏ hồng khít khao ẩm ướt. Giây phút đó tôi nhìn chị lại hoàn toàn không gợi lên chút nhục dục nào.

Ký ức này có lẽ sẽ lưu lại trong đầu chị Ngọc Trâm một thời gian dài. Nhưng đối với phần còn lại đây có lẽ là kết quả tốt nhất cho cô Ngọc Nhi và chính bản thân chị. Bộ mặt kinh tởm của cha con Tùng bị vạch trần, cũng giúp cho tình cảm hai chị em cô Ngọc Nhi rạn nứt được hàn gắn. Lòng tôi dâng lên chút cảm giác nhẹ nhõm, vung hai tay nằm bật ra giường.

– Cái gì vậy ah…

Tay tôi chợt chạm phải cái gì ươn ướt, liền nhỏm dậy mà nhìn… Trước mặt tôi trên mặt nệm là một vùng tròn tròn ẩm ướt, nhận ra đây là vị trí chị Ngọc Trâm nằm khi nảy. Tôi lơ đễnh nhìn qua cánh cửa phòng tắm khép chặt, đưa tay lên mũi ngửi ngửi… Ôi… mùi thiếu nữ thật mê người ah.

“Uwmmm… Chị ơi…”

Trong phòng tắm chợt vang lên tiếng rên rỉ của chị Ngọc Trâm làm tim tôi nhảy thót một cái. Tôi hơi chột dạ, máu tò mò trỗi lên… tôi đứng lên áp tai vào cửa phòng tắm lắng nghe.

“Ưm…” – Tiếng nước chảy và âm thanh thở dốc của chị Ngọc Trâm.

“Im… Im đi… Ráng chịu một chút sẽ qua thôi…” – Cô Ngọc Nhi nói.

“Em… uwmmm… em… khó chịu quá…” – Tiếng chị nỉ non, vùng vẫy trong nước.

“Trâm… con gái không được làm vậy…” – Giọng cô Ngọc Nhi gắt lên.

“Ah… nhưng… em không… chịu được… Ôi…”

“Trâm… nghe lời chị… bỏ tay ra…” – Cô Ngọc Nhi gắt gỏng lo lắng hét lên.

“Ah… Ôi… Chị để mặc em… Ôi…”

Hơi thở dồn dập của chị Ngọc Trâm trong phòng tắm, làm tim tôi cũng loạn nhịp. Đũng quần tôi vô thức trỗi dậy u cộm ra một khối to lớn… Ây da, mày thật mất dạy ah. Tôi vừa cảm thán thì bất ngờ cánh cửa phòng tắm bật mở. Tôi giật bắn mình thấy cô Ngọc Nhi hai mắt đỏ hoe nhìn mình chằm chằm.

– Em…

Tôi vừa ấp úng định phân bua thì cô Ngọc Nhi bất ngờ bước đến, túm lấy áo tôi lôi mạnh vào phòng tắm. Tôi bàng hoàng chưa hiểu ra việc gì thì cô đã bước nhanh ra ngoài, đóng sập cửa lại.

– Này… Khoan đã… cô…

Tôi hô lên nhưng khi ánh mắt lướt qua góc bồn tắm liền ú ớ tắt nghẽn. Trước mắt tôi là một toà thiên nhiên hừng hực cháy bỏng. Chị Ngọc Trâm hai mắt nhắm chặt tựa lưng vào tường, cơ thể chị hoàn toàn loã lồ không che đậy trước mắt tôi. Hai bầu vú chị no tròn ươn ướt nước bóng nhẫy, hai nhũ hoa đỏ hồng không ngừng phập phồng lên xuống theo hơi thở dồn dập. Cặp đùi thon dài của chị gác lên hai mép bồn tắm, mở rộng trước mắt tôi… những ngón tay chị bóng nước không ngừng day day dày vò kích thích hai mép âm hộ đỏ hồng đến ướt đẫm… Hai cánh mũi tôi ê ê sắp xuất huyết, đũng quần căng tức muốn nổ tung.

– Không được… Không được ah…

Tôi hít một hơi thật sâu, quay mặt đi, xoay mạnh nắm cửa. Ngay sau cánh cửa, cô Ngọc Nhi đôi mắt rưng rưng nhìn tôi, cô ấp úng:

– Em giúp Ngọc Trâm đi… Được không ?

– Em không làm được. Em xin lỗi. – Tôi thở dài lắc đầu, bước ra ngoài.

– Tại sao ?! – Cô Ngọc Nhi lo lắng, ngồi xuống bên cạnh tôi.

– Haizz… Như lần đầu cô xuống phòng em thôi… Đầu óc chị Ngọc Trâm lúc này cũng vậy… không tỉnh táo… – Tôi nắm tay cô Ngọc Nhi, nói. – Em không muốn chị sau mọi chuyện lại hận em.

– Nhưng… – Cô Ngọc Nhi lo lắng.

“Uwmmm… Chị ơi… Ôi….”

– Ngọc Trâm… – Cô Ngọc Nhi kêu lên, lao vào phòng tắm.

“Uwmm…”

Tôi thở dài, quay người bước đến cửa sổ mà nhìn ra ngoài. Tôi không muốn nghe mà âm thanh rên rỉ mê người kia cứ vang vọng trong đầu. Thề với trời, tôi muốn ngay lập tức lao vào trong kia mà dày vò ngấu nghiến thân thể hừng hực nóng bỏng của chị Ngọc Trâm. Nhưng lý trí mách bảo cho tôi biết, nếu tôi thật sự làm như vậy mối quan hệ của tôi và cô Ngọc Nhi sẽ rạn nứt. Cô Ngọc Nhi trong tim tôi vị trí cũng gần như Vân Nhu, không thể đánh đổi dù với bất kỳ ai.

“Cạch” – Tiếng mở cửa vang lên sau lưng.

Không quay người lại, nhưng tôi vẫn nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên sau lưng. Đột nhiên, một vật mềm mại ẩm ướt thơm ngát trùm qua đầu tôi, kéo ngược ra sau…

– Này…

Chưa kịp phản kháng, tôi bị ném mạnh lên giường một cách thô bạo. Mấy cánh tay bao phủ lên người tôi. Khoá quần tôi bị mở tung, kéo tuột xuống… Mẹ ơi! Quá nhanh, quá nguy hiểm rồi… Tôi cuống cuồng kéo chiếc khăn lông phủ quanh đầu ra, kêu lớn:

– Bớ người ta… hiếp…

Tếng hô hoán của tôi tắt nghẽn, một đôi môi mềm mại ướt át liền trám kín miệng tôi. Cô Ngọc Nhi mặt đỏ gay gắt, rít khẽ trên môi tôi:

– Còn la lên… cô cắn chết em…

– Không la, không la nữa ah…

Tôi hé miệng đón lấy chiếc lưỡi nhỏ thơm ngát của cô. Choàng tay qua lưng cô không ngờ tay tôi chạm vào khoảng da thịt trống trải mềm mại…
Cô thật sự là… Gương mặt cô Ngọc Nhi áp sát vào tôi đang rất nóng, nóng như lò lửa. Bên dưới tôi đang bị một bàn tay khác vụng về lẫn háo hức cầm nắm dày vò…

– Uwmmm….

Một mái tóc đen óng ẩm ướt phủ xuống mặt tôi. Chị Ngọc Trâm ôm ghì lấy tôi, áp hai bầu vú mềm mại mát rượi lên cánh tay tôi. Đôi môi chị háo hức tìm đến… Cô Ngọc Nhi định lùi lại, nhưng tôi giữ chặt không buông.

– Phong…

– Ư…

Tôi hôn vùi cùng lúc cả hai đôi môi đỏ mọng hé mở… Ông trời ơi ! Thật sự điều này đang xảy ra ah. Miệng lưỡi tôi như bị hoà tan trong hơi thở nồng nàn của hai người. Hai đôi môi mềm mại ướt át, hai chiếc lưỡi nhỏ háo hức khao khát… Hai cánh tay tôi ôm choàng siết chặt lấy cơ thể trần truồng của cô Ngọc Nhi và chị Ngọc Trâm. Dương vật tôi dựng đứng được hai bàn tay nhỏ luân phiên vuốt ve liên tục…

– Phong…

Cô Ngọc Nhi gỡ cánh tay tôi ra, lùi qua bên cạnh. Ngay lập tức chị Ngọc Trâm chồm lên ôm cứng lấy người tôi.

– Uwmmm… Ư…

Tiếng rên rỉ nỉ non của chị Ngọc Trâm làm tim tôi đập loạn. Tôi choàng tay ôm ghì lấy cơ thể mềm mại của chị, lật người đè lên chị. Những nụ hôn cuồng nhiệt của tôi tới tấp liên miên rơi xuống cơ thể chị… Lên chiếc cổ thon dài, lên hai bầu vú căng tròn mịn màng, rồi hôn rít lấy hai nhũ hoa đỏ hồng xinh xắn của chị…

– Ôi… Uwmmmm….

Chị Ngọc Trâm cong ưỡn cả người mà rên rỉ ngất ngây. Hai tay chị ghì chặt lấy tóc tôi, ép mặt tôi chặt cứng vào hai bầu vú nức nở khao khát của chị. Miệng tôi ngậm lấy cái núm nhỏ xinh mềm mại của chị mà nút, nút say mê. Chị Ngọc Trâm như mê loạn, vuốt ve sờ nắn khắp cơ thể tôi… Cặp đùi chị mở rộng quắp lấy hông tôi mà siết, siết mạnh.

– Uwmmm….

Tôi nhỏm người ngồi dậy. Giờ phút này tôi nhận ra mình đang cầm dương vật căng cứng trong tay trước cặp đùi thon dài mở rộng mời chào của chị Ngọc Trâm. Cảm xúc tôi mâu thuẫn khó tả nổi. Trước khoảnh khắc định mệnh này, chị Ngọc Trâm chưa bao giờ là đối tượng truy cầu tình dục trong mắt tôi. Tôi cúi đầu nhìn khoảng da thịt trắng hồng loá mắt đang phơi bày trước mắt. Âm hộ chị Trâm rất đẹp ah. Một phần mu mủm mỉm hồng hào thưa thớt lông tơ… Hai mép âm hộ ửng đỏ ướt đẫm mời gọi làm tôi muốn ngạt thở. Tôi chợt nhìn qua bắt gặp đôi mắt ửng đỏ mâu thuẫn của cô Ngọc Nhi. Cô mỉm cười với tôi, nụ cười dù gượng cứng lại xinh đẹp tuyệt vời. Cô nói nhỏ với tôi:

– Em thương Ngọc Trâm… Nhẹ nhàng thôi nhé.

– Ưmmm…

Tôi chưa kịp hồi đáp cô thì sự kiên nhẫn cuối cùng của chị Ngọc Trâm đã tiêu tán mất. Chị đưa tay cầm lấy dương vật tôi mà quẹt quẹt đưa vào cửa mình chị. Tôi nghiến răng ngương theo, đẩy người vào thật chậm…

– Ôi… Uwmmm…

Tôi gạt tay chị ra, bàn tay nhẹ nhàng vạch hai mép âm hộ đỏ hồng của chị ra, khẽ đẩy người để dương vật đi vào thật chậm. Bên trong chị Ngọc Trâm thật chặt bóp nghiến lấy dương vật tôi… Càng vào trong tôi như tiến gần đến miệng núi lửa, thật nóng ah. Nước nhờn chị ra rất nhiều, nhiều đến mức dương vật tôi như được ngâm trong một dòng suối nóng mà ngược dòng tiến lên. Và hai phần ba đoạn đường, tôi chạm vào một ranh giới mong manh mềm mại…Tôi hít hà kềm nén xung động, chậm chậm lùi người lại. Nhưng bất ngờ, hai chân chị Ngọc Trâm quặp quanh người tôi, siết chặt.

– Ah…

Chị Ngọc Trâm kêu lên một tiếng đau đớn. Cô Ngọc Nhi bên cạnh cũng che mặt, đôi vai trần run run kềm nén.

Tôi giữ mình sâu bên trong người chị Ngọc Trâm, nằm xuống úp mặt vào hai bầu vú chị mà hôn hít. Cả cơ thể chị lạnh toát vì cơn đau đớn đầu đời, được tôi từng chút từng chút vuốt ve sưởi ấm lại. Chị Ngọc Trâm cúi xuống đón lấy môi tôi mà hôn. Chiếc lưỡi nhỏ nhắn của chị run rẩy tìm đến tôi như muốn xoa dịu cơn đau của mình.

– Uwmmm…

Hạ thể tôi bắt đầu nhấp nhỏm chậm chậm ra vào. Chị Ngọc Trâm nhắm nghiền hai mắt, cánh mũi phập phồng ư ử khe khẽ theo nhịp của tôi. Tư thế ân ái tôi đang làm với chị có thể nói vừa là truyền thống, lại vừa phổ biến nhất… Đặc biệt phù hợp với lần giao hợp đầu tiên. Hai chân mở rộng giảm thiểu tối đa sự ma sát gây đau đớn, lại có thể hôn, có thể vuốt ve an ủi… Có người còn gọi đây là tư thế ân ái nguyên thuỷ nhất của loài người. Sinh ra, lớn lên, động dục là tự khắc biết… không cần ai chỉ dạy.

– Uwmmm… Ôi…

Chị Ngọc Trâm há hốc rên rỉ, cánh tay chị ghì chặt cổ tôi. Tôi cắn nhẹ trên vành tai chị tiếp tục giữ cơ thể một vận tốc đều đều liên tục. Cá nhân tôi không hề thích phá thân con gái… Thật sự, ngoài thoả mãn tính chiếm hữu nguyên thuỷ của đàn ông, còn lại cái gì cũng phải nhẹ nhàng, kềm nén gò bó khó chịu. Thôi đành vậy, kiếp chim lợn của mình vốn gian nan ah.

– Uwmmm… Ôi….

Tôi gỡ tay chị Ngọc Trâm trên cổ, nhỏm người thẳng dậy. Hai tay tôi đặt ngực chị, xoa nắn hai bầu vú đã săng cứng tê dại, hạ thể bắt đầu tăng tốc từ từ… Chị Ngọc Trâm ghì chặt lấy hai bàn tay tôi trên ngực chị, đôi mắt xinh đẹp khép hờ nhìn tôi mê mẩn.

– Uwmmm… Ôi…

Cơ thể trắng muốt nõn nà của chị rung động liên tục theo nhịp điệu của tôi. Chị Ngọc Trâm nhắm mắt, mái tóc rũ rượi lắc lư tê dại… Những ngón tay hư hỏng của tôi đùa giỡn với hai nhuỵ hoa đỏ hồng đã săng cứng của chị, se se lấy chúng, miếc miếc liên tục…

– Ư…. Uwmmmm….

Chị Ngọc Trâm ưỡn cong người mà rên lớn. Hai chân chị quắp chặt hông tôi mà siết, siết mạnh… Một dòng nước ấm áp từ sâu trong người chị tuôn trào, ướt lan cả hạ thể tôi. Cả người chị Trâm run rẩy, rồi từ từ mềm nhũn lim dim như thiếp đi… Tôi chậm chậm ngồi dậy. Nhìn xuống dương vật bê bết ướt đẫm màu trăng trắng và máu đỏ, tôi chỉ biết cảm thán thở dài.

– Chị nghỉ ngơi chút đi… – Tôi kéo chăn đắp lên ngực chị.

Chị Ngọc Trâm bất ngờ choàng tay ôm lấy cổ tôi, hôn lên môi tôi, thì thào:

– Chị biết… tại sao chị Hai thích em rồi…

Tôi ngẩng người, rồi lắc đầu cười khổ:

– Có rất nhiều chuyện chị chưa biết thôi ! Sau hôm nay chị Nhi sẽ kể hết cho chị… Em chỉ có thể nói… Em và chị Nhi đến với nhau không phải vì thoả mãn những chuyện này.

– Ưm… chị tin chị Hai… cũng tin em nữa…

Nhìn chị Ngọc Trâm lim dim thiếp đi, gương mặt còn ửng đỏ xinh đẹp như một thiếu nữ mơ xuân, lòng tôi hơi rung động. Tôi chợt nhận ra trước đây tôi chưa bao giờ dùng ánh mắt này nhìn chị. Đối với tôi, chị Trâm như một đứa con nít phát dục sớm, đầu óc ngây ngô không hiểu nổi. Cũng có thể do tôi quen tiếp xúc với những người con gái suy nghĩ có chiều sâu như cô Ngọc Nhi, Vân Nhu và Thanh Thuỷ… Vì thế, mỗi ngày đối diện với chị Ngọc Trâm tôi lại không nhận ra chị xinh đẹp, cơ thể phát triển hoàn hảo và có những nét hấp dẫn rất riêng chỉ mình chị mới có. Nhìn chị ngủ yên lành, khoé môi ửng đỏ hơi nhếch nhẹ như mỉm cười tôi chợt nhận ra mình đã lo lắng quá nhiều. Sóng gió cuộc đời này dường như không bao giờ đổ lên người chị… Tôi chợt thấy lòng sinh ra chút hâm mộ và đố ky.

Thở dài, ngẩng đầu nhìn quanh phòng, tôi chợt ngớ người. Cô Ngọc Nhi đâu rồi ?! Trốn tránh trách nhiệm ah ?! Tôi nhẹ nhàng bước xuống giường, lao ngay đến phòng tắm. Xoay tay nắm, tôi thở phào nhận ra cửa phòng tắm không khoá. Mở cửa bước vào, đón tôi là ánh mắt ái ngại ngượng ngùng của cô Ngọc Nhi. Cô ngồi trên mép bồn tắm, bộ quần áo kín đáo đã mặc lại trên người không lộ ra chút da thịt nào.

– Cô… thật sự là lừa em ah ?! – Tôi nhăn nhó cười khổ.

– Ngồi xuống đây đi… – Cô Ngọc Nhi cười tủm tỉm, vỗ vỗ mép bồn tắm bên cạnh.

Tôi thở dài ngồi xuống bên cạnh cô Ngọc Nhi. Cô hơi đỏ mặt ngượng ngùng lấy chiếc khăn tắm phủ ngang hạ thể trần trụi của tôi.

Cô ngả đầu lên vai tôi, im lặng… Trái ngược với sự cuồng nhiệt hừng hực ngoài kia, tôi và cô không nói lời nào nhưng lại hoàn toàn hiểu rõ suy nghĩ của nhau. Chuyện hôm nay xem như tôi là kẻ được lợi, nhưng quả thật cá nhân tôi lại không muốn. Chị Ngọc Trâm không phải là chị Vi hay Thanh Thuỷ, càng không thể so sánh với cô Ngọc Nhi về sự chính chắn… Ngày tháng sau này, tôi thật sự không biết sẽ phải đối xử với chị như thế nào ?!

– Cô xin lỗi… Cô không nên để em dính vào chuyện này. – Cô Ngọc Nhi như đọc được suy nghĩ của tôi, nói nhỏ.

– Ơ… Em thích lắm nha… – Tôi giả vờ sửng sốt nhìn cô. – Cô còn người em gái nào khác không ?!

– Phì… – Cô Ngọc Nhi phì cười, nắm tay nhỏ đánh nhẹ lên người tôi.

– Có mỗi một đứa em gái mà cô lo còn không xong… – Giọng cô chợt trở nên trầm buồn.

Tôi nắm tay cô, siết chặt nói:

– Đừng tự trách như vậy… Chị Ngọc Trâm không còn nhỏ, đã đến lúc cô để chị tự chịu trách nhiệm với những quyết định của mình… Chỉ có như vậy chị mới trưởng thành được. Cô không thể ở bên chị cả đời… Cô còn phải lập gia đình, chăm sóc chồng con…

Đang nói hăng say, thấy cô Ngọc Nhi nhìn mình lom lom cười tủm tỉm, tôi sững người hỏi:

– Em nói sai sao ?

– Không sai… Em nói đúng mà… – Cô vuốt ve gương mặt tôi, ánh mắt long lanh, nhướng người đặt lên môi tôi một nụ hôn.

– Vậy sao cô nhìn em… – Tôi hé môi đón lấy chiếc lưỡi nhỏ ngọt lịm của cô, thì thầm.

– Em nói chuyện như ông cụ non vậy… Hi hi… Mà cô thích lắm… – Cô Ngọc Nhi cắn nhẹ lên bờ môi tôi, cười khúc khích.

– Thích thì… giúp ông cụ non này chút đi nha… – Tôi đặt tay bờ eo nhỏ của cô, từ từ luồn vào trong lớp áo mỏng.

– Phong… Không được. – Cô hơi đỏ mặt, kéo tay tôi ra. – Trâm còn ở ngoài kia… cô…

Đầu tôi nở to như cái đấu, nhăn nhó nói:

– Thì sao chứ ?! Chị Ngọc Trâm biết rồi mà… Khi nảy cô còn…

– Khi nảy khác, bây giờ khác… Cô xin lỗi… – Cô Ngọc Nhi ấp úng.

Thấy vẻ mặt đen thui bất mãn của tôi, cô cắn môi thoáng ngập ngừng mà khuôn mặt ửng đỏ lên. Cô đứng dậy lấy chiếc khăn tắm trên người tôi. Mở vòi nước, thấm ướt nó… Cô Ngọc Nhi hai gò má ửng đỏ, quỳ gối xuống sàn trước người tôi. Cô nhẹ nhàng lau qua khắp dương vật tôi… Cảm giác mát lạnh dễ chịu làm khúc thịt dang dở của tôi cứng dần lên. Đặt chiếc khăn sang bên cạnh, cô Ngọc Nhi vén nhẹ mái tóc qua vàng tai lộ ra bên gò má xinh đẹp ửng đỏ, cô chậm chậm cúi xuống… đôi môi nhỏ hé mở từ từ phủ kín lấy đầu dương vật to tròn của tôi.

– Ha…

Tôi hít hà cảm nhận cảm giác ấm áp trong miệng cô. Hai mắt cô nhắm chặt, hàng mi dài cong vút chớp động thật khẽ khi đôi môi không ngừng căng ra lên xuống nuốt sâu khúc thịt gân guốc của tôi.

– Ah…

Tôi xuýt xoa, cả người lâng lâng sung sướng vuốt ve gương mặt ửng hồng tuyệt đẹp của cô Ngọc Nhi. Cô mở mắt nhìn lên tôi, hai gò má đã đỏ ửng còn đỏ hơn nữa. Tôi than thở thầm nghĩ… Phụ nữ xinh đẹp luôn có lợi thế ah… Dù kỹ thuật ngậm mút dương vật của cô Ngọc Nhi chẳng ra làm sao, nếu so với Thanh Thuỷ thì như học sinh Lớp một ra mắt cô giáo… Nhưng chỉ cần nhìn gương mặt tuyệt đẹp của cô đang cam tâm tình nguyện rút vào giữa hai chân mình cũng đủ làm tôi sướng như đang bay giữa chín tầng mây. Tôi hít hà sung sướng nhìn bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống, nhìn đôi môi cô căng cứng, nhìn khối tròn tròn nổi phồng trên gò má ửng hồng, lại nhìn thân dương vật mình thò thụt đã ẩm ướt bóng lưỡng nước miếng của cô… Những chiếc răng trắng đều thẳng tắp của cô cọ lên đầu nấm to tròn của tôi vừa thốn thốn lại sướng không thể tả. Đầu dương vật tôi liên tục trượt ra trượt vào trên chiếc lưỡi nhỏ ẩm ướt của cô làm tôi mê ly tê dại… Cơn sướng khoái được tôi thả ra bồng bềnh dâng lên không kềm nén. Hơi thở của tôi càng dồn dập, cô Ngọc Nhi càng cố nuốt dương vật tôi vào thật sâu. Tôi đặt tay lên mái đầu nhấp nhô liên tục của cô, há hốc nhìn lên. Ôi mẹ ơi… sướng không thể tả nổi. Trần phòng tắm sơn trắng trong mắt tôi như một thảm pháo hoa tung toé nở rộ…

– Ah… Cô ơi… – Tôi bật rên lớn.

– Ư…

Cô Ngọc Nhi ư ử thật khẽ miệng cô vẫn ngậm dương vật tôi thật sâu. Hai gò má cô đỏ ửng lên khi từng dòng tinh dịch ồ ạt tung toé phóng xuất trong miệng cô… Sướng ah… Tôi sướng như phát điên há hốc nhìn đôi môi xinh xắn của cô vẫn căng tròn ngậm kín lấy dương vật tôi, gương mặt cô đỏ gay gắt. Những ngón tay thon dài của cô nhẹ nhàng tuốt dọc, tuốt dọc thân dương vật…

– Ahhh….

“Chị Hai ơi…”

Ngay lúc này, cánh cửa phòng tắm hé mở. Cô Ngọc Nhi giật bắn người đẩy tôi ngã nhào vào bồn tắm đầy nước. Chị Ngọc Trâm túm chặt chiếc chăn mỏng quanh người thò đầu vào tò mò nhìn quanh. Thấy tôi dụi dụi mặt đầy nước trong bồn tắm, lại nhìn qua chị mình ăn mặc nghiêm chỉnh, chị tròn mắt hỏi:

– Hai người… không có làm gì ah ?

Cô Ngọc Nhi mặt đỏ bừng lúng túng, mấp máy môi mấy lần… rồi len lén đành ực một cái, gắt khẽ:

– Làm cái gì chứ ?! Em toàn suy nghĩ lung tung.

– Không làm gì thì thôi… – Chị Ngọc Trâm phụng phịu, rồi nói tiếp. – Em cũng muốn tắm ah…

Tôi đang giả vờ lim dim trong bồn tắm, tức thì hai mắt sáng lên, gật gật đầu liên tục. Cô Ngọc Nhi nhìn tôi nghiến răng, túm tay chị Ngọc Trâm lôi ra ngoài:

– Ừ, để Phong tắm xong đi… Lát chị tắm cho em…

Năm phút sau,

Vừa tắm xong, chưa kịp phân bua gì thì tôi đã bị cô Ngọc Nhi tống ra khỏi phòng tắm một cách thô bạo… Ngay cả việc đòi lại 72,893,453 con tinh trùng cô cũng không cho tôi cơ hội nói.

“Haizz… Xem như tặng cô vậy…”

Tôi khoan khoái cười một mình, rồi ngã vật ra giữa giường. Vừa được bắn pháo hoa một hồi hoành tráng, tắm mát xong lại nằm trên tấm nệm êm ái còn vương mùi tình ái… cả người tôi thoải mái mí mắt cứ nặng trĩu lim dim. Chùm đèn pha lê trang trí trên trần nhà thật long lanh mờ ảo… Chớp đỏ, chớp đỏ, chớp đỏ… Mí mắt tôi vừa đóng lại, chợt mở bừng ra. Là cái gì chớp đỏ ?! Tôi dụi dụi hai mắt, nheo mắt nhìn thật kỹ vào chùm đèn pha lên ốp sát trần… Cả cụm đèn được ghép lại bởi rất nhiều mảnh pha lê trong suốt hình chiếc lá, phản chiếu ánh đèn led thật lung linh sang trọng. Nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy bên trong sự xinh đẹp đó tồn tại một mối uy hiếp đáng sợ. Lồm cồm ngồi dậy, tôi lao ra góc phòng đến bên công tắc đèn.

“Cách” – Chùm đèn tắt ngúm.

Cả gian phòng không mở rèm nên ánh sáng lờ mờ như đang đêm. Quay trở lại dưới giường, tôi nheo mắt nhìn lên… Một tia đỏ loé lên làm cả người tôi lạnh toát. Có camera quay lén ! Tôi bước lên giường, vương cánh tay dài hết cỡ mới mò được vào trong chùm đèn, rồi chậm chậm tìm đến chấm đỏ nhỏ xíu kia. Lấy được rồi… Cả bàn tay tôi nhẹ bẫng rụt về.

Bước nhanh ra cửa sổ, kéo nhẹ rèm cửa để thu ánh sáng vào. Tôi bần thần nhìn vật trong tay mình. Đúng là một chiếc camera, nhưng kích thước của nó nhỏ đến mức làm tôi bất ngờ. Nó chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay cái của tôi, vuông vức… Tôi tìm thấy cái nút nhỏ xíu trên đó, bấm tắt đi. Lật qua lật lại vật này trong tay, tôi dễ dàng nhận ra chiếc camera này là thiết bị ghi hình đơn thuần, không có chức năng truyền dữ liệu internet. Nó chỉ có một lỗ cắm sạc, một khe thẻ nhớ, ngoài ta không chứa thẻ sim hay ăng ten thu phát sóng.

Nhìn lại chiếc giường queen size với drap giường nhăm nhúm bên cạnh. Lòng tôi dâng lên một cơn sợ hãi đến cùng cực. Với những gì xảy ra trên chiếc giường khi nảy, nếu chiếc camera này lọt vào tay người khác và bị phát tán, tôi không thể tưởng tượng nổi phản ứng của cô Ngọc Nhi sẽ đi đến bước nào… Cô còn có thể sống sao ?! Mồ hôi lưng tôi rịn ướt như một kẻ vừa thoát chết sát bên làn bánh container lăn xược qua đầu.

Tôi cẩn thận cất chiếc camera vào túi quần và mặc quần áo vào. Sau đó, tôi làm một cuộc tìm kiếm thật kỹ mọi ngỏ ngách dù nhỏ nhất quanh phòng ngủ…

Cô Ngọc Nhi bước ra khỏi phòng tắm, quần áo chỉnh tề… Chị Ngọc Trâm khép nép sau lưng chị, đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc rất nhiều. Có lẽ cô Ngọc Nhi đã kể hết cho chị nghe những chuyện đã xảy ra mấy năm qua. Cô Ngọc Nhi nhìn tôi loay hoay dò xét khắp căn phòng, ngạc nhiên hỏi:

– Em tìm gì vậy ?!

– Không có gì… Em để rơi chìa khóa đâu đó…

Tôi không muốn giải thích với cô Ngọc Nhi lúc này. Tìm quanh phòng ngủ, tôi đi vào phòng tắm tìm hết một lượt vẫn không thấy gì khác. Vậy chiếc camera đó là của ai ?!

– Chị Trâm ! Khi chị đến, tên Tùng đó đã ở đây trước sao ?! – Đi ra khỏi phòng tắm, tôi hỏi.

Nhắc đến kẻ đó, vẻ mặt chị Ngọc Trâm hơi tái nhợt thiếu tự nhiên. Chị lắc đầu, rồi nói:

– Hắn đợi chị ở sảnh dưới… Sau đó mới lên đây!

– Ra vậy… – Tôi gật gù.

Thoạt đầu tôi đã nghĩ rằng gã Tùng nung nấu một kế hoạch trả đũa kinh người. ‘Mưu chồng mưu’… Gạ gẫm chị Ngọc Trâm đến đây như một con mồi, rồi dùng chính cha của hắn dẫn dụ hai chúng tôi vào tròng. Liều thuốc kích thích trong người chị Trâm là một ngòi nổ dẫn phát một hồi quan hệ tay ba kinh thiên động địa… Và tất cả mọi thứ được camera quay lại, sau đó gã sẽ thu thập và sử dụng làm dao giết người.

Nhưng tôi nhận ra mình đã tự hù doạ bản thân mình rồi ! Nếu đây thật sự là ‘mưu chồng mưu’ thì các tình tiết mắt xích có quá nhiều điểm hở không thể kiểm soát nổi. Ví dụ như quyết định phá thiết bị chữa cháy, không ai có thể dự đoán rằng tôi sẽ làm như vậy để lên tầng tám… Ví dụ như sau khi giải cứu được chị Ngọc Trâm, chúng tôi không ở lại mà hối hả chạy trốn… Ví dụ như chúng tôi không kịp chạy trốn mà bảo vệ khách sạn lên lập biên bản… Rất nhiều rất nhiều đoạn rẽ ngoằn ngoèo để dẫn dắt câu chuyện sang một hướng khác.

Càng phi lý hơn khi gã Tùng bỏ lại một cái camera có cả cảnh cha hắn đang xâm phạm chị Ngọc Trâm… Dù rằng nó được giấu rất kỹ, nhưng không phải tôi đã tìm thấy sao ? Trong mắt cha con Tùng, cô Ngọc Nhi có lẽ còn có tôi chẳng qua là hai con kiến để đùa nghịch giải trí, không đáng để lấy cả uy tín danh dự mình ra để đặt cược như vậy.

Càng nghĩ càng rối… Tôi quyết định về nhà xem qua nội dung trong thẻ nhớ rồi tính sau.

———+++++——-

Tối hôm đó cô Ngọc Nhi vào bếp. Có lẽ sau khi kể hết mọi chuyện với chị Ngọc Trâm, tâm trạng cô đã nhẹ nhõm dễ chịu hơn nhiều. Một chiếc bàn nhỏ, ba chiếc ghế… Không cần đoán, tôi là khách mời đặc biệt ngồi giữa hai người.

Bầu không khí ban đầu khá gượng gạo, không ai nói gì nhiều… Rời khỏi nơi hoang đàng mộng mị kia, trở lại căn nhà nhỏ thân thuộc, ai cũng thấy như vừa trải qua một giấc mơ không có thật. Chị Ngọc Trâm đã ngừng khóc, dù hai mắt vẫn đỏ hoe sưng húp. Cô Ngọc Nhi không ngừng gắp đồ ăn cho chị Trâm và tôi, đôi gò má còn ửng ửng hồng hồng.

Chị Ngọc Trâm gắp một nhúm cơm nhỏ cho vào miệng rồi nhìn tôi và cô Ngọc Nhi, ấp úng hỏi nhỏ:

– Rồi… hai người… định bao giờ cưới ?!

– Phì… – Tôi bụm miệng, suýt phun hết cơm ra bàn.

– Trời ơi… Em nói cái gì vậy ?! – Cô Ngọc Nhi đỏ mặt, kêu lên.

– Cái gì chứ ?! – Chị Ngọc Trâm ngơ ngác nhìn chúng tôi. – Ngủ với nhau rồi mà không định cưới sao ?!

– Ngọc Trâmmmm… – Cô Ngọc Nhi gắt lên, bưng kín gương mặt đỏ bừng.

Tôi kềm nén, hết nhìn lên trần nhà, lại nhìn xuống đất, thật khổ không chịu nổi. Chị Ngọc Trâm quay qua nhìn tôi, nghiến răng nhéo một cái đau điếng.

– Cười cái gì chứ ?!

– Không có gì… Bầm hết rồi đừng nhéo nữa… Ây da… – Tôi nhăn nhó, xoa xoa bắp đùi.

Tôi kéo tay chị Ngọc Trâm, cúi đầu sát chị hỏi nhỏ:

– Vậy… chị muốn bao giờ hai đứa mình cưới ?!

– Em điên rồi… Ai muốn cưới em chứ ?! – Chị Ngọc Trâm đỏ mặt, gắt lên.

Tôi chưng hửng nhìn chị, rối rắm ngổn ngang nói gấp:

– Ơ… nhưng mà chị với em cũng… em lại là người đàn ông rất có trách nhiệm nha…

– Cái đó… chỉ là tai nạn thôi… Ai cần em có trách nhiệm chứ ?! – Chị Ngọc Trâm bối rối mặt đỏ gay gắt.

– Không được đâu… Như vậy không nên ah… Em còn tám tháng nữa học xong lớp 12 nha… Chị xem… – Tôi cố níu kéo.

– Trời ơi… Em bị sao vậy ?! Chị không lấy em đâu ?! – Chị Ngọc Trâm ôm mặt rên rỉ.

– Nè… Ba Mẹ em chị cũng gặp rồi. Rất dễ tính nha… Ông bà lại rất mê có cháu bồng bế…

– Không nói nữa… Trời đất ơi… – Chị Trâm ôm gương mặt đỏ bừng, hét lên, vội vàng chạy thẳng lên lầu.

– Này… Này… Chị đi đâu vậy ?? Tám tháng cũng không quá lâu đâu ah… Mình phải tính từ bây giờ mới kịp đó… – Tôi bắt tay làm loa hô lớn theo chị.

“Quên điiii…” – Tiếng chị Ngọc Trâm vọng xuống từ trên lầu, sau đó dập cửa lại.

– Ha ha…

Tôi ôm bụng cười ha hả. Cô Ngọc Nhi cũng che miệng cười nắc nẻ. Được một phút vui vẻ cũng thật đáng giá… Cô Ngọc Nhi chợt nghiêm giọng nhìn tôi nói:

– Em không sợ sáng mai Ngọc Trâm đồng ý cưới em sao ?!

– Ặc… – Nụ cười trên môi tôi liền tắt ngúm, mặt tái nhợt, nhìn cô sợ hãi. – Không phải thiệt vậy chứ ?!

– Ha ha…

Lần này đến cô Ngọc Nhi phá ra cười lớn. Cười gập cả bụng lại, chảy cả nước mắt… Chưa bao giờ tôi thấy cô cười sảng khoái như vậy. Nhìn cô cười tôi chợt thấy lòng yên bình lạ thường…

Giữa hai chị em cô Ngọc Nhi hiện đã không còn điều gì giấu diếm. Tình cảm hai người đã hàn gắn còn bền chắc hơn từ trước đến nay. Mọi chuyện ân oán có nên chăng tạm gác lại… Kẻ làm ác hãy để ông trời trừng trị… Nhưng không, ông trời dường như không muốn làm việc… Nếu không thì chiếc camera và cái thẻ nhớ trong đó đã không lọt vào tay tôi.

Ban chiều, khi vừa về đến nhà tôi liền lên phòng mình khoá chặt cửa lại. Lấy chiếc thẻ nhớ từ camera, cho vào máy tính. Thứ tôi thấy trong đó làm tim tôi suýt nhảy ra ngoài.

Cả chiếc thẻ nhớ xoá trắng, chỉ có một đoạn video dài 58 phút. Từ đoạn đầu tiên, tôi thấy một bàn tay che gần kín màn hình… và khi bàn tay rút lại, tôi đã thấy một góc gọng kính vàng của gã Tùng hay đeo. Chính gã Tùng là người cài camera lên đó… Trong màn hình hiện lên cơ thể trần truồng vặn vẹo của chị Ngọc Trâm và không có ai bên cạnh. Ngoài tiếng hổn hển thở dốc của chị, tôi còn nghe được tiếng chuông báo cháy.

Điều đó tuyên bố tất cả suy đoán của tôi đều sai từ điểm xuất phát. Âm mưu hãm hại chị Ngọc Trâm là thật. Lão già Công đến khách sạn để hành sự cũng là thật… Nhưng dọc đường hay cách nào đó lão đã nhận ra chúng tôi theo đuôi. Dù lão yên tâm chúng tôi không thể lên tầng tám của khách sạn, nhưng vẫn cảnh báo cho con lão trông chừng. Khi chuông báo cháy reo lên, hai cha con ngay lập tức có thể đoán chúng tôi đã bị bức đến biện pháp cuối cùng… Trước khi rời đi, gã Tùng đã giấu lại một cái camera với thẻ nhớ xoá trắng để cầu may. Gã thả câu với một cái lưỡi trống trơn không mồi, nếu vài ngày sau quay lại không bắt được cá, gã cũng không mất gì… Thật ra, nếu tôi không may mắn phát hiện ra, thì cả ba chúng tôi đều trở thành một con cá cực lớn cho gã thu hoạch.

Nhưng đáng tiếc Thầy Trần Quốc Tùng, giáo viên ưu tú của Hồng Nghĩa lại dạy môn toán mà không phải là công nghệ thông tin… Nếu không, gã đã không phạm phải một sai lầm nghiêm trọng mang tính căn bản như vậy… Thẻ nhớ format thì đã sao ?! Ngày nay người ta có ít nhất cả trăm phần mềm khôi phục dữ liệu thẻ nhớ ah.

Sau mười phút thao tác, tôi dùng một ngọn lửa huỷ đi chiếc thẻ nhớ chứa cả đoạn video của tôi và chị em cô Ngọc Nhi. Trên màn hình máy tính của tôi còn lại ba đoạn video nhỏ. Những đoạn video đầy hình ảnh da thịt của những gương mặt khác nhau, chỉ có nam chính là cùng một người. Tôi tựa lưng ra ghế, lòng dâng lên một cảm xúc khó tả… Tôi thấy mình như trở thành thần sấm ‘Thor’ với một cây búa đầy quyền năng có thể lật tung cả trời đất.

Thấy tôi ngơ ngẩn lâu như vậy, cô Ngọc Nhi ngưng cười, dùng ngón tay quệt hai khoé mắt ươn ướt vì trận cười sảng khoái. Cô cười tủm tỉm nói:

– Em sao vậy ?! Cô nói đùa thôi… Lo lắng đến ngây cả người ra ! Hi hi…

– Em có lo đâu ?! Chị Ngọc Trâm muốn cưới em thì em nhận ngay, với điều kiện cô cũng gả cho em… – Tôi nhoẻn miệng cười, trêu cô.

– Phì… tham lam… – Cô Ngọc Nhi phì cười, nhéo tôi một cái.

Tôi bật cười thoải mái, chợt nhìn cô Ngọc Nhi nghiêm túc hỏi:

– Chuyện hôm nay dù chúng ta giải cứu chị Ngọc Trâm kịp thời, nhưng sự thật là vì âm mưu của gã Tùng đã đẩy chị đến việc thất thân… với em. Cô có nghĩ đến việc đòi lại công đạo cho chị Trâm không ?

Cô Ngọc Nhi im lặng nhìn tôi, nụ cười trên môi không tắt mà trở nên cứng nhắc gượng gạo. Cô thở dài, lắc đầu:

– Cô nghĩ mình nên quên việc đó đi… Không phải bây giờ mình rất tốt sao ? Cha con lão già đó em không chạm vào được đâu.

Tôi nắm tay cô Ngọc Nhi, siết chặt:

– Không… Cô không hiểu… Em có một kế hoạch khác có thể trả đũa cha con hắn… Đây là một đòn huỷ diệt thật sự.

Cô Ngọc Nhi mỉm cười, lắc đầu:

– Phong… Cô chỉ muốn những ngày tháng an lành như thế này… Ba năm nay cô đã quá mệt mỏi rồi. Hứa với cô… em đừng làm gì hết. Được không ?

Tôi nhíu mày, cảm giác trong lòng cực kì khó chịu như hai nấm đấm tràn đầy lực lượng lại không có chỗ phát tiết. Cô Ngọc Nhi bước lại, ngồi lên đùi tôi. Vuốt vuốt mái tóc loà xoà trên trán tôi, cô nói:

– Đôi lúc cô nghĩ… Em nên được sống đúng lứa tuổi của mình. Cô biết em trưởng thành hơn các bạn… Nhưng có một số chuyện không xét về khả năng mà phải tính đến thời điểm phù hợp hay không ?!

Tôi thở hắc ra một hơi. Chợt choàng tay qua bờ eo nhỏ nhắn của cô, ghì sát vào người mình… Hít hà hương thơm trên cơ thể cô, tôi hỏi:

– Vậy… việc này nên xét khả năng hay thời điểm đây ?!

Cô Ngọc Nhi hai gò má đỏ ửng, cúi đầu nói:

– Việc này không tính trong đó…

– Khà khà… – Tôi khoái trá, hôn nhẹ lên gò má mịn màng xinh đẹp của cô.

Chợt tôi hít sâu một hơi dùng một nét mặt nghiêm túc nhất của mình nói:

– Em nghĩ sau chuyện này… Cô nên lập một kế hoạch rõ ràng để tập cho chị Ngọc Trâm tự lập, bớt dựa dẫm vào người khác…

– Ừ… Em nói đúng. – Cô Ngọc Nhi gật gù.

Tôi xoa xoa cằm, rờ rờ mấy cọng râu cứng chưa cạo, ra vẻ trầm ngâm nói:

– Trong đó, một chuyện có thể bắt đầu từ đêm nay… Tập cho chị Trâm ngủ một mình đi ah.

– Ừ… nhưng mà… vậy cô ngủ đâu ?!

Cô Ngọc Nhi hơi nhíu mày lúng túng, chợt thấy khoé môi rung rung kềm nén của tôi liền hiểu ra…

– Quên chuyện đó đi… – Cô Ngọc Nhi đấm lên ngực tôi, gắt lên.

– Ha ha… Ha ha

– Dám âm mưu hả ?!

– Ui da… Ha ha…