Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )

Tác Giả : Đang cập nhật

Thể Loại:

Lượt Xem: 9448 Lượt Xem

Phần 19: Tin tức chấn động

Sáng Chủ Nhật,

“Reng… Reng…”

Tiếng chuông điện thoại quấy rối tôi đang trong giấc mộng mơ màng. Theo quán tính, tôi quờ quạng chụp cái điện thoại, bấm nhấc máy, đặt lên tai… rồi ngủ tiếp. []

“Phong… Mày dậy chưa ?! Xuống mở cửa tao…”

“Khò… Khò…”

“PHONGGGG… Mẹ, tỉnh dậy ngay…”

Tiếng Quyền mập la inh ỏi trong điện thoại làm tôi tỉnh ngủ.

“PHONG… Dậy mau, mở cửa cho tao…”

Tôi nhíu mày, tắt điện thoại, rồi dụi dụi mắt ngồi dậy. Haizz… Thật là phiền phức ah. Từ cái này công khai với mọi người rằng tôi đang ở trọ nhà cô Ngọc Nhi, dù tôi nhiệt liệt phản đối nhưng cả đám bạn đứa nào cũng hứa hẹn sẽ đến chơi. Tôi nhìn đồng hồ, mới 7h30 ah… Mẹ cái thằng mập này ! Mày không biết đêm qua anh vật lộn tốn sức tới cỡ nào ah. []

Tôi thở dài, để nguyên hiện trạng vừa ngủ dậy, lò mò đi xuống nhà. Quyền mập thấy tôi ra, liền phấn khích cào cào cửa, quẫy đuôi liên tục.

– Vụ gì dậy sớm vậy ? – Tôi lè nhè, kéo cửa sắt.

– Đi tập thể dục ah…

– Phì… Mẹ ơi… – Tôi phì cười, quay lại nhìn cái mặt núc ních và bộ đồ thun quá cỡ căng phồng của nó.

Quyền mập hơi đỏ mặt, không nói, chỉ có ánh mắt nhìn tôi loé lên vẻ nghiêm túc. Tôi tròn mắt hỏi lại:

– Mày nói thật ?

– Dĩ nhiên là thật. – Nó gật gật đầu.

– À, để tao đoán xem nha… – Tôi ngồi xuống ghế, xoa xoa cằm. – Thanh Thuỷ kêu mày giảm cân phải không ?

– Ờ, thì…

Nhìn vẻ ngượng ngùng chảy mỡ của thằng Quyền tôi chợt thấy thương thương. Cá nhân tôi nghĩ rằng Thanh Thuỷ không hợp với nó… Nàng rành rẽ chuyện đời, yêu đương nhiều, trai theo đuổi nàng cũng không ít… Nếu Quyền yêu Thanh Thuỷ, tôi chỉ lo cho trái tim heo của Quyền không chịu nổi mà tan nát. Tôi muốn khuyên nhủ Quyền, nhưng vừa thấy ánh mắt không chết không sờn của nó, tôi nuốt ngược vào lời muốn nói… Haizz, cứ xem như tập thể dục tốt cho sức khoẻ ah. []

– Ok, đợi tao thay đồ chút nha…

Nghe tôi nhận lời, Quyền hớn hở ra mặt, gật gật lia lịa. Ngay lúc này từ trên lầu vọng xuống một giọng nói thánh thót làm Quyền mập giật thót mình,:

“Phong, chị Trâm về à em ?”

Nghe cô Ngọc Nhi hỏi, tôi liền ngẩng đầu trả lời:

– À không. Chị Trâm chưa về… Mà là…

Tôi chưa kịp nói xong thì cô Ngọc Nhi đã cắt ngang bằng một giọng nũng nịu khác hẳn khi nảy làm tôi chết điếng cả người.

“Tối qua em làm… giờ người ta ê ẩm hết cả người… Bắt đền em đó…”

– Ặc… – Quyền mập nuốt nước miếng đánh ực một tiếng tắt ngang cuống họng làm cả khuôn mặt đỏ bừng lên. []

Hai con mắt heo của nó mở lớn nhìn tôi như muốn thiêu đốt cả người tôi bằng ngọn lửa hâm mộ cuồng nhiệt… Tôi thản thốt mặt tái xanh vội xua xua tay lia lịa:

– Hiểu nhầm… Hiểu nhầm ah. Tối qua cô Ngọc Nhi bị cảm mỏi người, tao dần lưng cho cô hơi mạnh tay chút thôi ah.

Quyền mập thở phào lau qua cái trán ướt đẫm mồ hôi, lẩm nhẩm một mình:

– Mẹ ơi… Làm tao suýt trải chiếu bái sư ah.

“Phong… Em làm gì vậy ?! Không trả lời là cô đi tắm một mình nha… Lát không có đòi vô đâu…”

“Ầm” – Quyền mập té nhào xuống ghế. Tóc tai tôi dựng đứng, không kể đến nó, quay người lao thẳng lên lầu. Không ngăn cô Ngọc Nhi lại, không biết cô còn nói ra cái gì nữa ah… []

– Khoan đã… Cô… Khoan đã…

Nghe tôi hô lớn và tiếng bước chân huỳnh huỵch gấp gáp của tôi, cô Ngọc Nhi mặc trên người chiếc áo ngủ mỏng manh tựa người trên cầu thang lầu một, bật cười giòn tan:

– Khoan khoan cái gì chứ ?! Cô nói đùa thôi… Hi hi… Ngọc Trâm sẽ về đó… Không tắm chung được đâu…

“Ầm…” – Lại một tiếng động lớn như động đất dội lên từ phòng khách. Tôi chết sững giữa thành cầu thang bất lực nhìn cô. Xong rồi ah.

– Tiếng gì vậy ah ??

Lúc này, cô Ngọc Nhi mới nghe được, liền bước xuống. Tôi thở hổn hển xua xua tay, ngăn cô lại. Cô ăn mặc như thế xuống gặp Quyền mập là xảy ra án mạng ngay ah. []

– Không có gì đâu… Cô lên phòng đi ah.

– Nhưng tiếng mới nảy như là… – Cô Ngọc Nhi nhíu mày hỏi.

– Người ta giở nắp cống trước nhà thôi… Lên phòng ngủ tiếp đi nha… Em đi tập thể dục chút về sẽ mua đồ ăn sáng cho cô… Ngoan đi mà…

Cô Ngọc Nhi mỉm cười hôn nhẹ lên má tôi, rồi ngoan ngoãn đi về phòng. Tôi ngồi bệt xuống bậc thang, bóp trán bắt đầu suy tính… Trong chuyện này, không thể trách cô Ngọc Nhi. Cô đã lỡ miệng vì nhà cô chỉ có hai chị em quanh năm không có ai viếng thăm. Chuyện bí mật giữa tôi và cô Ngọc Nhi xem như không còn cơ hội lấp liếm với Quyền mập. Cũng may nó là một người biết chừng mực sẽ không nói lung tung. Vấn đề là dù chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ luôn là đấu tranh bảo vệ sự tôn nghiêm cho cô Ngọc Nhi. []

Nửa tiếng sau, công viên Tao Đàn,

– Nhìn cái gì chứ ?!

Tôi nhắn nhó gầm gừ với thằng Quyền. Đến đây từ nảy đến giờ nó cứ một mực ngồi nhìn tôi lom lom, nhìn đến mức tôi thấy gai ốc nổi lên khắp người… Tôi thật bó tay với thằng mập này, nghiến răng gắt lên:

– Muốn hỏi cái gì hỏi đi ah…

Quyền mập mấp máy môi một lúc vẫn không nói nên lời, mặt nó đỏ lên dần dần như đang tưởng tượng đến chuyện dơ bẩn gì đó… Mãi một lúc nó mới lúng búng rặn ra được vài tiếng:

– Mày… mày… với cô… cô Ngọc Nhi… là… là…

Tôi ngồi xuống bên cạnh Quyền mập, thở dài:

– Haizz… Bây giờ tao nói… Tao và cô Ngọc Nhi không có gì… Mày có tin không ?!

Quyền mập lắc lắc đầu lia lịa, nọng mỡ dưới cằm cũng lắc lư phành phạch.

– Vậy là được rồi…

Tôi vỗ vỗ vai nó, rồi đứng lên, thản nhiên bắt đầu vặn vẹo eo lưng làm nóng. Quyền mập nhíu mày, ấp úng hỏi:

– Được rồi… là sao ?!

– Thì mày không tin tao mà… Tao nói chi nữa ?!

Tôi nhìn nó chưng hửng hỏi lại, rồi quay người thả chân bắt đầu chạy. Quyền mập rối tinh rối mù, ấp úng cố chạy theo:

– Nhưng mà… nhưng mà…

Sức mạnh của sự tò mò thúc đẩy Quyền mập chạy theo tôi được hơn bốn trăm mét, rồi nó chỉ có thể ôm cây cột điện mà thở dốc. Thở đến mức cúi gập cả người mà ho sù sụ… Tôi quay lại, vỗ vỗ lưng cho Quyền, rồi xách cánh tay to béo lôi nó bước đi chậm chậm. []

– Đang chạy mệt mà dừng lại đột ngột… Muốn ngừng tim chết à. – Tôi càu nhàu.

– Khà khà… Tao không sao. – Quyền mập vừa thở hổn hển vừa cười nói. – Mày còn không nói, tim tao mới ngừng đập ah…

Tôi nhíu mày quay lại nhìn gương mặt béo ụ nhễ nhại mồ hôi của Quyền. Đằng nào cũng không giấu được… Quyền mập không ngây ngô ngờ nghệch như chị Ngọc Trâm để có thể lấp liếm bằng vài ba câu tiểu xảo. Thà rằng tôi nói thật, còn hơn để nó nghi ngờ rồi dò trước nghó sau rồi vỡ lỡ ra tùm lum. []

Tôi thở dài, gật đầu nói:

– Đúng. Tao và cô Ngọc Nhi có… chút quan hệ đặc biệt.

Quyền mập mặt đỏ bừng nghệch mặt ra nhìn tôi lom lom, nước miếng bắt đầu tứa ra khoé miệng. Thứ đã rõ rành rành ra, nhưng nghe được tôi công nhận vẫn làm nó mơ màng phấn khích đến phát điên.

“Chát” – Tôi nghiến răng tát vào má thằng mập một cái rõ kêu.

– Mẹ… Cấm mày nghĩ đến chuyện dơ bẩn !

– Khà khà… Không nghĩ… Không nghĩ ah.

Quyền mập xoa xoa má, ánh mắt vẫn láo liên nhìn tôi từ trên xuống dưới. Ấp úng hỏi tiếp:

– Mà… mà… quan hệ… không dơ bẩn… là quan hệ thế nào ah ?!

Đầu tôi muốn to ra như cái đấu, nhíu mày giải thích:

– Như thế này… Mày cũng biết tao quen Vân Nhu ah.

– Ờ… – Quyền gật gật đầu.

– Vậy mày có hỏi tao với Vân Nhu lúc riêng tư làm gì không ??

– Hỏi chi cha nội ! – Nó buột miệng nói.

– Vậy mày còn hỏi chuyện tao và cô Ngọc Nhi làm gì ah ?!

– Nhưng… nhưng… cô Ngọc Nhi là… cô ah… – Quyền mập lúng búng nói.

– Không. Cô Ngọc Nhi không dạy tao và mày. Nên về cơ bản, cô không khác gì Vân Nhu, cũng có thể xem như là… là bạn gái của tao. – Tôi cắt ngang lời nó.

Nhìn sâu vào mắt Quyền mập, tôi gằng giọng nói:

– Tao xem mày là bạn thân nhất của tao… Tao hy vọng chuyện này chỉ có tao và mày biết. Mày không được nói với bất cứ ai… bao gồm Thanh Thuỷ và ngay cả với Ngọc Nhi cũng không được nói… Đừng làm tao thất vọng… []

– Haizz… Tao biết mà. Yên tâm đi…

Quyền mập vỗ vỗ vai tôi trấn an. Chợt mắt nó ranh mãnh chớp chớp nói:

– Phong sư phụ… Sự phụ lợi hại như vậy. Làm ơn chỉ giáo cho đệ tử vài chiêu làm vốn lăn lộn được không ?!

– Ặc… – Tôi suýt bị một ngụm nước miếng của mình làm mắc nghẹn.

– Đi mà… Mày biết tao đến giờ này còn chưa có bạn gái ah… – Quyền mập giả vờ tủi thân thút thít.

Tôi nén cười, vờ gật gật đầu xoa cằm ra vẻ thâm thuý, nói:

– Ngươi đã nói như vậy ta đây cũng không keo kiệt ah. Chiêu thứ nhất ta truyền cho ngươi… có tên là… Nhất kiếm định giang hồ. Nam nhân chỉ với một chiêu này có thể đánh đông dẹp bắc, vô địch thiên hạ…[]

Quyền mập hai mắt sáng rỡ, lắng nghe đến miệng không khép lại được. Gật gật cái cằm nọng mỡ hỏi:

– Luyện làm sao ah ?!

– Đơn giản thôi. Mỗi ngày sau giờ học buổi sáng ra đây… Chạy mười vòng. Không chạy đủ không được về ăn cơm.

– Chạy sao ?! Chạy thì liên quan gì đến kiếm ah ? – Quyền mập nhăn nhó gãi gãi đầu.

– Mẹ… Không chạy thì đến cái chuôi kiếm còn không lấy ra được… Luyện cái rắm ah… Chạy mau.

Tôi nghiến răng đá một phát vào cái mông mỡ của Quyền mập.

– Có chạy không ?!

– Đừng đá… để tao chạy… để tao chạy… Phì phì…

—————–++++++++—————-

Tin tức chấn động

Sáng thứ Hai,

“Trời ơi, thật không vậy ?! Có khi nào nhầm lẫn không ?!”

“Mày đên à, có cả hình chụp đây này…”

“Che mặt mà… Làm sao biết phải hay không ?…”

“Đứa bạn tao học Hồng Nghĩa mới nhắn… Sáng nay Ban Giám hiệu họp khẩn… Căng lắm”

“Ôi… Trai đẹp đã ít, mà chúng nó còn yêu nhau…”

Còn 15 phút mới đến giờ học, vừa vào đến lớp, tôi đã nghe đám con gái bàn tán xôn xao. Ngay lập tức tôi mượn một tờ báo, ngồi đọc mà trái tim trong lồng ngực cứ nhảy thình thịch.

“Thầy giáo trường cấp 3 bị bắt vì quan hệ đồng tính với người dưới tuổi vị thành niên”

Hàng tít in đậm kéo ngang cả mặt báo, bên dưới là tấm hình chụp của tên Tùng còng tay ngồi khai báo ở trụ sở cảnh sát. Dù hình che mặt mờ, nhưng tôi vẫn nhận ra chính xác là hắn… Bài báo cũng không nêu đích danh, chỉ viết tắt tên hắn và tên trường… Nhưng lại nêu rõ thành tích giáo viên ưu tú toàn thành 2017 – 2018, thế thì cũng chẳng khác nêu đích danh là bao nhiêu. Cầm tớ báo mà hai bàn tay tôi run rẩy phấn khích muốn hét toáng lên… “Đây là do tôi, do chính tôi đã làm ah”. []

Chiến tích này thật vĩ đại, thật hoàn hảo… Lòng hư vinh trỗi dậy làm tôi muốn chia sẻ với người khác. Tôi nhìn quanh chợt nhận ra Vân Nhu bên cạnh có vẻ hơi khác lạ. Nàng chống cằm, tay cần viết lại vẽ vẽ tròn tròn vô định lên tờ giấy trắng mặt sau của cuốn tập.

– Nhu, em sao vậy ?! – Tôi hỏi.

Nghe tôi hỏi, Vân Nhu hơi giật mình nhìn lại, rồi mỉm cười hơi gượng, trả lời:

– Em có sao đâu ?!

Nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Vân Nhu, tôi hỏi:

– Em có vẻ đang phiền lòng gì đó ah. Nói cho anh nghe được không ?

– Không có gì mà… Chuyện nhà thôi… – Vân Nhu lắc đầu, rồi nhoẻn miệng cười.

Chợt nhớ đến kẻ tình địch bí mật được mẹ nàng mời cơm, tôi vờ hậm hực, nghiến răng tra hỏi:

– À, tối thứ Bảy đã xảy ra chuyện gì ?! Ăn tối xong đi đâu ?

– Phì… – Vân Nhu che miệng cười, ánh mắt nhìn tôi thích thú, nàng nói. – Anh ta ăn xong rồi về… Đi đâu chứ !

– Vậy là không phải em làm lỗi gì với anh đúng không ?! – Tôi lén lén cúi xuống hôn lên bàn tay nàng, hỏi.

– Hứ, người làm lỗi chỉ có anh thôi…

Vân Nhu chợt đỏ mặt rụt tay về thật nhanh. Tôi ngơ ngác nhìn lên chết sững. Cô Ngọc Nhi không biết từ lúc nào xuất hiện ngay trước bàn học của tôi. Nét mặt cô hơi nhợt nhạt mất tự nhiên né tránh ánh mắt của Vân Nhu, nhìn tôi nói:

– Liên quan đến đội bóng của trường… Em lên Phòng giáo viên nói chuyện với cô một chút. Cô đã nói qua với thầy Nghĩa, xin phép cho em quay lại lớp muộn mười phút.

Không đợi tôi trả lời, cô Ngọc Nhi liền quay người đi ra khỏi lớp tôi. Tà áo cô bay bay phất phơ theo dáng đi vội vàng hấp tấp. Không có tâm tư để ý đám bạn xì xầm bàn tán, tôi âm trầm bước theo cô. Làm gì có chuyện gì liên quan đến đội bóng chứ ?! Chẳng qua là cái cớ cho cô Ngọc Nhi lôi tôi ra khỏi lớp mà hỏi tội vụ báo chí vừa đăng sáng nay thôi. []

Tôi càng khẳng định dự đoán của mình khi cô Ngọc Nhi không đi về phía phòng giáo viên, mà dẫn tôi vòng ra khu đất trống phía sau trường. Phòng giáo viên giờ này đầy ắp người, không thể nói chuyện mà không để người ta nghe được ah. Vừa bước đến khu đất trống, cô Ngọc Nhi không lựa một góc khuất tầm nhìn như tôi nghĩ mà đứng lại chờ tôi ở chỗ trống trải không có gì che chắn. Có lẽ đây là kết quả suy tính trước của cô… Cô không muốn người khác hiểu lầm khi nhìn thấy hai người chúng tôi, chỉ cần không ai nghe được nội dung câu chuyện. []

– Em có lời nào giải thích với cô không ?! – Cô Ngọc Nhi khoanh tay trước ngực, quay lại hậm hực hỏi.

– Cô muốn nói chuyện gì ah ? – Tôi nghiêng đầu, cười tủm tỉm nhìn vẻ nghiêm nghị của cô Ngọc Nhi.

– Đừng có như vậy… – Cô Ngọc Nhi gắt lên. – Em biết cô nói về chuyện gì… Nếu không có gì sao tối đêm đó em hỏi số điện thoại tên Tùng làm gì ?!

Tôi thở dài, dí dí mũi giầy lên mẩu gạch vụn làm cho nó vỡ ra, thản nhiên nói:

– Đúng. Em là người gọi điện báo cảnh sát.

Đối diện với khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt và ánh mắt lo lắng mâu thuẫn của cô Ngọc Nhi, tôi nói tiếp:

– Em tình cờ phát hiện ra gã Tùng là đồng tính luyến ái và có quan hệ mại dâm với một gã thanh niên dưới tuổi vị thành niên trong nhóm hiếp dâm Thuận. Đêm đó em phát hiện gã thanh niên đó đi vào Khách sạn với một người đàn ông che mặt… Em lấy số điện thoại từ cô chỉ để xác nhận đúng đối tượng thôi… []

Cô Ngọc Nhi quay mặt đi tránh ánh mắt tôi, hít sâu một hơi như cố lấy lại bình tĩnh. Cô quay lại, đôi mắt đã ươn ướt nhìn tôi, giọng cô run run sợ hãi:

– Em đã quá… liều mạng rồi… Em không nghĩ rằng tại sao cô chọn im lặng mà không tố cáo cha con họ ?! Cha anh ta không đơn giản chỉ là một Hiệu trưởng trường cấp 3 như em nghĩ đâu. Ông ta có mối quan hệ bao trùm cả thành phố… Em lại hại con ông ta thân bại danh liệt…

– Khoan đã… Thân bại danh liệt là sao ?! – Tôi khó hiểu hỏi. – Hắn phải đi tù chứ ?! Đây là quan hệ tình dục với trẻ em nha.

– Hừ… Em nghĩ đơn giản, vì em không biết thế lực của người ta. – Cô Ngọc Nhi lắc đầu cười chua chát. – Hắn cùng lắm là bị tạm giam vài ngày thôi. Mất danh hiệu giáo viên ưu tú… cũng có khả năng là bị khai trừ khỏi ngành… và chỉ thế thôi.

Tôi nhíu mày không thể tưởng tượng nổi. Một đòn ‘bắt chết’ trong mắt tôi lại chỉ là một bãi nước bọt phun vào mặt đối với kẻ khác. Tôi chợt nhận ra trò chơi quyền lực xã hội đã vượt xa trí tưởng tượng của một đứa học sinh 18 tuổi như tôi. []

– Vấn đề cô lo sợ là… Nếu cha con Tùng điều tra ra thủ phạm báo cảnh sát… là em… Hậu quả đó chúng ta không gánh chịu nổi… – Cô Ngọc Nhi lo lắng không yên nói.

Tôi mỉm cười bước đến định nắm lấy bàn tay run rẩy của cô Ngọc Nhi. Cô liền lùi lại, đôi mắt tròn xoe xinh đẹp trừng tôi như nhắc nhở. Tôi thở dài đứng im tại chỗ, nói:

– Sẽ không có việc gì đâu ?! Cô yên tâm đi…

– Nhưng… nếu họ nhờ khách sạn tra lại danh sách khách đăng ký phòng đêm đó thì sao ?! Họ có thể không nhận ra em, nhưng giấy tờ của cô thì… – Cô Ngọc Nhi nhớ đến một chi tiết, lo lắng hỏi.

Tôi mỉm cười thần bí, nháy mắt với cô nói:

– Nếu họ tra lại, cùng lắm thì phát hiện ra… em đi khách sạn với… chị Ngọc Trâm ah.

Cô Ngọc Nhi tròn mắt nhìn tôi, không thốt nên lời. Tôi nhoẻn miệng cười nói tiếp:

– Em lên kế hoạch dẫn cô đi chơi… Dĩ nhiên, em phải tính tới chuyện này. Chứng minh nhân dân cô đưa cho em, em cất vào bóp. Em dùng cái bằng lái xe của chị Ngọc Trâm hay để trên đầu tủ lạnh ah. Dù sao khách sạn họ không quan tâm… Nếu họ quan tâm đã yêu cầu cô cởi khẩu trang bịt mặt rồi. Vì thế, khi gặp chuyện này, nhất cử lưỡng tiện nha. []

– Em thật là… – Cô Ngọc Nhi che mặt, lắc đầu không biết nói gì.

Tôi nhe răng cười, giả vờ ấp úng, khoanh tay:

– Xin lỗi… Em không nên dẫn chị Ngọc Trâm đi khách sạn. Em hứa sẽ không tái phạm nữa.

– Phì… – Cô Ngọc Nhi phì cười, rồi giả vờ gầm gừ. – Cô cấm em làm chuyện đó với Ngọc Trâm.

– Ha ha… Cô cứ làm như em muốn là được ah !

– Hi hi… – Cô Ngọc Nhi che miệng cười, nguých tôi một cái sắc lẹm. – Còn không phải sao ?!

Áp lực tâm lý nặng nề buông lỏng, Ngọc Nhi chợt hít sâu một hơi, hỏi nhỏ:

– Em phát hiện hắn là đồng tính khi nào ?! Sao không nói với cô ?!

Tôi cúi xuống nhặt viên đá, vung mạnh tay ném đi, nói:

– Em cũng có ý định kể cho cô nghe… Nhưng em cảm thấy chuyện đó không cần thiết. Quên hắn đi mới là kết quả tốt nhất cho cô.

Cô Ngọc Nhi cúi đầu, nói nhỏ:

– Từ lâu rồi, cô không nghĩ đến hắn nữa… Chẳng qua là điều này làm cô hiểu ra được nhiều khúc mắc trước đây thôi…

Chợt ngẩng đầu, cô Ngọc Nhi nhoẻn miệng cười, nói:

– Cô nghĩ không cần dặn em, em cũng biết là chuyện này em không được nói với ai… Kể cả Vân Nhu cũng không được.

– Em biết mà… – Tôi gật đầu.

– Vậy, em về lớp học đi…

Tôi gật gật đầu. Vừa quay người đi thì cô Ngọc Nhi lại nói:

– Chuyện Hoàng Phi cô đã nói chuyện với bạn ấy. Từ ngày mai bạn sẽ đi tập lại… Phi là một cầu thủ tốt chỉ có tính hơi sỹ diện… em làm đội trưởng nên biết mềm mỏng đúng lúc. []

– Em… đội trưởng ?! – Tôi quay lại, ngạc nhiên hỏi.

Cô Ngọc Nhi mỉm cười, nói:

– Cô đã bàn với thầy Đạt… Phương làm đội trưởng sẽ không ổn lắm. Phương rất nóng tính, lại nổi tiếng cả trường vì quậy phá và đánh lộn. Sẽ gây cho các bạn áp lực và không phục. Thầy Đạt đánh giá cao kỹ thuật và thể lực của em. Thầy đề nghị trước mắt em cứ làm đội trưởng…

Đã không còn lựa chọn nào khác, tôi đành gật đầu chấp nhận. Nhưng khi tôi vừa quay người đi, cô Ngọc Nhi lại gọi:

– Phong…

– Sao ạ ? – Tôi quay lại ngay.

Cô Ngọc Nhi nhoẻn miệng cười, hỏi:

– Cuối tuần này, sinh nhật em… Em muốn quà gì đây ?

– À… – Tôi chợt nhớ ra, rồi nhìn cô vờ cười bí hiểm. – Cô biết em muốn gì mà ! Hắc hắc…

– Xì… – Cô xì một tiếng, đỏ mặt gắt lên. – Cô không… lấy mình làm quà cho em đâu. Đừng có mơ.

– Ha ha… Vậy cũng đúng ý em nha. Lấy cô làm quà sinh nhật… rồi không lẽ sau này mỗi năm chỉ được… một lần. Vậy thì nhớ chết người ah.

– Phì… Mau đi học đi… Đáng ghét.