Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Sex Người Lớn
Thể Loại:
Lượt Xem: 9447 Lượt Xem
Phần 17: Đụng độ trên sân bóng
Sân bóng Hoa Lư, Đinh Tiên Hoàng, 16h00.
“Hotboy đến rồi…”
“Bữa nay đi với một em thôi, đúng giờ dữ…”
Dắt tay Vân Nhu đi ra từ phòng thay đồ, từ xa tôi đã nghe nhóm bạn trong đội bóng và đội cổ vũ bàn tán về mình. Nhưng kì lạ, nhìn qua Vân Nhu, tôi phát hiện nàng vẫn nắm tay tôi rất tự nhiên ah. Không phải nàng luôn ngượng ngùng trước ánh mắt người khác sao ?! Nhìn lại đám con gái ngồi bệt trên cỏ khoe những cặp đùi thon dài như ngọc kia, tôi chợt cười khổ. Cái này là dằn mặt khẳng định chủ quyền ah.
Một người phụ nữ bước ra khỏi nhóm, cô chạc tuổi cô Ngọc Nhi, dáng người nhỏ gọn khá xinh xắn. Dù tôi chưa gặp bao giờ, tôi đoán được đây là cô Quyên, giáo viên Khối 10.
– Hai em kia, biểu diễn thời trang hả ?! Nhanh vào nhóm, bắt đầu khởi động.
– Dạ. – Vân Nhu vội tách khỏi tôi, chạy đến cạnh Thanh Thuỷ.
– Tình chàng ý thiếp dữ… – Thuỷ trêu chọc.
– Vô duyên. Cô la bây giờ…
Tôi cũng bước nhanh về phía đội bóng. Hai mươi mốt thành viên đã sẵn sàng còn chờ mỗi mình tôi. Thầy Đạt vỗ vai tôi nói:
– Chào mừng em quay lại… Em qua đây, tôi giới thiệu em với đội bóng.
– Đây là em Đỗ Hồng Phi đội trưởng. Phi và Phương đều là tiền đạo
Thằng Phương nhìn tôi cười tủm tỉm. Phi lại dành cho tôi một ánh mắt dò xét.
– Huyến, Ngọc, Đức… Tiền vệ phòng ngự
– Thắng, Kha, Minh là… hậu vệ cánh
Và…
Lần lượt thầy Đạt giới thiệu mười tám thành viên đội bóng. Thầy nói tiếp với tôi:
– Trước mắt em là một thành viên dự bị của đội. Thầy cần quan sát quá trình tập luyện của em sau đó mới có sắp xếp khác. Em có ý kiến gì không ?!
– Dạ không ạ. – Tôi gật đầu đồng ý.
– Tốt, vậy cùng các bạn khởi động đi. Sau đó chạy 5 vòng sân làm nóng…
Tôi gia nhập vào thành viên đội bóng bắt đầu khởi động. Phương nhích người đến bên cạnh tôi, nói:
– Ráng mà thể hiện để vào đội hình chính, còn chơi với tao… Tao coi mấy đứa khác không lọt mắt ah.
Tôi vươn người làm động tác uốn lưng, nói:
– Mày cứ như vậy sao được ?! Đá bóng là đá cả đội, lẻ tẻ một hai người làm được gì chứ ?!
– Mẹ… tụi nó bợ đít thằng Phi… cô lập tao… – Thằng Phương gầm gừ. – Hừ… tao giành được bóng, cũng không thèm truyền cho tụi nó.
Tôi sững người nhìn qua thì bắt gặp ánh mắt của Phi – đội trưởng đội bóng đang nhìn mình. Nó cũng cao lớn như tôi và Phương, chân cẳng to bè cuồn cuộn cơ bắp đúng chuẩn một cầu thủ. Ánh mắt nó nhìn tôi lại nhìn qua Phương loé lên một tia lạnh lùng khó chịu. Tôi thở dài quay qua thằng Phương nói:
– Xem ra tao muốn thể hiện cũng không phải là chuyện dễ ah.
– Yên tâm đi. Tao giúp mày là được thôi. – Phương cười xoà.
Khởi động làm nóng cơ khớp xong, Phi dẫn đầu đội bắt đầu chạy quanh sân. Thành viên khác của đội đều cố giữ ngang tốc độ chạy theo Phi. Chỉ có tôi và thằng Phương rơi thong thả chạy cuối cùng. Một vài vòng sân Hoa lư đối với tôi rất đơn giản ah. Nhưng các thành viên khác của đội bóng không phải ai cũng giống tôi… Sau hai vòng, phần lớn mọi người đều chậm lại. Tôi và Phương lại dần chuyển về đầu hàng, ngang với Phi. Phi nghiến răng tăng tốc, vẫn không thể bứt phá bỏ lại hai đứa tôi. Ba đứa chúng tôi cùng hoàn thành 5 vòng chạy đầu tiên. Dù sao năm vòng cũng không nhiều, không đủ để tạo ra sự khác biệt thể lực giữa ba đứa.
– Mày bớt hút thuốc đi… Chạy có năm vòng mà thở nặng thế… – Tôi vỗ vai thằng Phương nói.
– Tao bỏ mấy hôm nay rồi. – Phương nói.
– Thật sự ?! Có phải chị Vi bắt bỏ không ?!
– Ha ha… – Thằng Phương chỉ cười, không trả lời.
Lúc này cả đám bạn đã về đến đích, đứa nào cũng thở hổn hển muốn lè cả lưỡi ra. Nhìn những khuôn mặt mệt mỏi tái xanh này, tôi chợt thấy hơi thất vọng ah. Đối với tôi, quyết định sức mạnh của một đội bóng có sáu phần là thể lực, ba phần là chiến thuật và chỉ một phần là kỹ thuật. Đội bóng trường thể lực trung bình còn yếu hơn khá nhiều so với đội bóng cũ của tôi.
– Xếp hình tròn đi… – Phi vỗ tay, hô lớn.
– Tới rồi đây… – Phương lầm bầm nói vừa đủ cho tôi nghe.
Mọi người theo hiệu lệnh xếp thành một vòng tròn lớn mười chín người, cách khoảng 1,5 mét. Tôi cũng không lạ gì bài tập luyện mang tên rất dân dã này, lùa vịt. Bài tập này đơn giản, lại phổ biến đến mức từ trẻ em mang chân đất đá banh nhựa, đến những cầu thủ siêu sao thế giới cũng sử dụng. ‘Lùa vịt’ nâng cao kỹ năng chặn bóng, tâng bóng, truyền cự ly ngắn, đòi hỏi tốc độ nhanh nhạy chính xác.
– Hai người, Phương và Tuấn Phong sẽ bắt bóng đầu tiên… – Phi dửng dưng nói.
Thầy Đạt không có ý kiến, ném trái bóng cho Phi. Thằng Phương hậm hực cùng tôi bước ra giữa vòng tròn. Phi bắt đầu truyền bóng. Dù có hai người, nhưng trong một vòng tròn lớn như vậy thật khó mà chạm kịp bóng. Trái bóng tròn lao qua lao lại như chơi đùa trước mắt hai đứa tôi. Mười bảy cặp chân nhảy múa, mười bảy cái miệng bắt đầu cười hô hố khoái chí.
Tôi nhíu mày, khoát vai Phương nói nhỏ. Nó liền gật đầu. Tôi và nó tách ra đứng song song với nhau, bắt đầu di chuyển theo bóng. Được hai vòng, chợt không một dấu hiệu báo trước, tôi và Phương cùng lúc đảo chiều ngược lại… Huyến Trung vệ vừa nhận bóng liền bị bất ngờ không kịp đổi hướng thì trái bóng đã bị Phương bắt được.
– Hừ, vô dụng… – Phi hậm hực nói.
Huyến nhăn nhó, gãi gãi đầu bước vào trong, còn Phương quay ra thế vào chỗ nó. Bóng tiếp tục lăn. Lần này trong vòng tròn có một đồng bạn, nhưng cũng không ai muốn nhân nhượng để thế chỗ cho nó. Chiến thuật đánh đôi của tôi lại không thể áp dụng với một kẻ không nghe lời mình. Thế là sự dằn co lại tiếp tục. Như ngầm hiểu nhau, cả đám mười sáu thằng hoàn toàn không truyền banh qua Phương. Chúng sợ Phương giở tiểu xảo giải cứu cho tôi…
Tôi vẫn thoải mái qua lại, hơi thở bình thường nhưng Huyến vừa vào đã đuối sức khò khè. Tôi thấy Huyến nhìn thằng Phi như cầu cứu. Phi âm thầm gật đầu. Tôi hít sâu một hơi tập trung chú ý… Khi trái bóng cắt nửa vòng tròn lăn về phía Phi, tôi ngay lập tức lao người qua… không đuổi theo bóng, mà chặn trước người Huyến. Đúng như dự đoán, bóng được Phi trả lại nhanh như cắt lao thẳng vào chân một thằng trong nhóm, bật ngược ra… bị tôi chặn ngang.
– Anh Phi… anh truyền nhanh vậy ai đỡ kịp ?! – Thằng Đức hậu vệ bị tôi bắt bóng liên nhăn nhó than phiền.
– Hừ…
Phi không thèm trả lời, hậm hực nhìn tôi. Kế hoạch hy sinh một đồng bạn của nó dĩ nhiên không phải để cứu tôi. Tôi nhúng vai cười, bước vào chỗ trống dành cho mình.
– Phong…
Đột nhiên Phương kêu lên nhắc nhở, tôi quay người thật nhanh, liền thấy trái bóng từ phía Phi lao vùn vụt thẳng vào chân mình. “Chát”. Một tiếng vang nhỏ, trái bóng xoáy tròn tròn rồi dừng lại dưới đế giày tôi.
– Hay lắm… – Phương khen một câu làm mặt Phi đen lại.
– Cảm ơn nha…
Tôi vừa cười với Phi vừa tâng bóng lên mũi giày tránh thằng Đức lao lại phục thù. Trái bóng nhẹ nhàng tránh qua mũi chân nó, lướt qua lưng Huyến rớt xuống trước chân thằng Phương. Huyến nghiến răng lao đến, liền bị Phương lừa bằng một bước nhỏ, rồi truyền bóng trả lại cho tôi…
– Coi chừng, nó truyền lại cho thằng Phương đó…
Nghe lời nhắc nhở của Phi nói với thằng Đức, tôi nghiến răng tức giận. Bất quá tam ah. Anh không cắn thì chúng mày cho anh là mèo bệnh. Trước khi mũi giày của Đức chạm đến, tôi co chân sút mạnh. Trái bóng nhanh như tia sét lao thẳng vào mặt Phi… “Chát” một cú đập thẳng giữa mặt làm nó choáng váng, không kịp hô lên tiếng nào. Trái bóng bật ra, rơi xuống trở về yên vị dưới chân Phương.
– Mày… Mày muốn gì hả ?! – Phi mặt đỏ bừng còn in dấu, gầm lên.
– Bật tường ah… – Tôi nhúng vai ra vẻ vô tội.
– Bật con bà mày… – Phi nghiến răng, lao xổ vào tôi.
Thằng Phi chưa chạm được vào áo tôi, thì Phương đã lao đến, chặn ngang trước mặt nó. Hai mắt trừng trừng nhìn Phi, nó gằng giọng:
– Tao cũng nhịn mày lâu rồi. Bước lên một bước, tao sẽ cho mày mềm xương.
Trước đôi mắt đằng đằng sát khí của thằng Phương, Phi hơi e ngại lùi lại… Thầy Đạt đang nói chuyện với cô Quyên ở xa xa phát hiện có biến liền chạy đến. Nhóm bạn nữ của đội cổ vũ cũng nháo nhào kéo sang xem trò hay.
– Dừng lại… Mấy em làm cái gì hả ?! – Thầy Đạt gắt lên.
Phi vẻ mặt âm trầm, nhìn lướt qua hai đứa tôi rồi nói với thầy Đạt:
– Hai bạn Phương và Phong không có kỷ luật đồng đội, chơi xấu chèn ép các thành viên khác. Em yêu cầu loại bỏ hai bạn ra khỏi đội bóng trường.
– Mày… thằng chó… – Phương nghiến răng ken két toan lao đến, tôi đã kịp kéo nó lại.
– Thầy thấy rồi đó… Thứ vô kỷ luật này em quản không nổi… – Phi cười nhếch mép nhìn hai đứa tôi, nói.
Thầy Đạt nhíu chặt hàng lông mày nhìn tôi và Phương. Nếu là thành viên khác có lẽ thầy không cần cân nhắc nhiều như vậy…
– Bạn Phi nói có đúng không ?! – Thầy Đạt nhìn tôi hỏi.
Tôi bước đến trước thầy, dỏng dạc nói:
– Đúng hay sai em không muốn tranh cãi. Bọn em chỉ có hai cái miệng không thể đấu lại mười bảy cái. Em chỉ muốn nói… Nhà trường muốn năm nay đội bóng đạt kết quả khả quan, thì điều đầu tiên quan trọng là điều chỉnh lại đội hình và chắt lọc những cá nhân không phù hợp. Cá nhân em thấy… Bạn Phi không thích hợp làm đội trưởng.
– Phì… Vậy bạn Phong muốn làm đội trưởng sao ?! Có khả năng không ?! – Phi hậm hực trêu chọc.
– Tại sao em nói Phi không phù hợp ?! – Thầy Đạt hỏi.
– Thứ nhất, về mặt chiến thuật. Đội trưởng nên là người có vị trí gần giữa sân để có tầm nhìn bao quát toàn đội. Mà vị trí đó phù hợp nhất là Tiền vệ phòng ngự, không phải là tiền đạo cánh.
– Cái đó… là vị trí thôi. – Thầy Đạt ấp úng nói. – Có thể thay đổi được.
– Dĩ nhiên vị trí có thể thay đổi, nhưng không phải vị trí cũ ban đầu được chọn dựa vào sở trường của mỗi người sao ?! Liệu vì một cái lon đội trưởng mà thay đổi vị trí có ảnh hưởng đến thực lực cả đội không ?!
Thấy thầy Đạt nhíu mày suy nghĩ, tôi tiếp tục nói:
– Thứ hai, về mặt tính cách. Đội trưởng nên là một người khoan dung, có tầm nhìn, không nên nhỏ mọn thích người khác tâng bốc. Đội trưởng nên so sánh như một chất keo để gắn kết toàn đội, không phải chia rẽ rời rạc… Theo em được biết phần lớn thành viên đội bóng hiện nay đã đá chung với nhau hơn một năm. Vậy cũng đủ để thầy đánh giá được sự đoàn kết của đội như thế nào.
Thầy Đạt nhíu mày suy nghĩ, ánh mắt nhìn Phí hiện lên chút đắn đo. Tôi biết thầy chẳng qua là một huấn luyện viên bất đắc dĩ do nhận phân công của nhà trường… Còn rất nhiều điều nếu thầy không trực tiếp tham gia sẽ không thấy được từ bề ngoài. Tôi nói tiếp:
– Thứ ba… Đội trưởng nên là người có kỹ thuật và thể lực nổi trội hơn những thành viên khác để xứng đáng là đầu tàu lèo lái cả đội.
– Ha ha… Vậy là bạn Phong muốn thi đấu kỹ thuật với mình sao ?! – Phi cười khinh thường. – Muốn đấu gì cũng được… nhưng đứa thua, rời đội bóng. Thế nào ?!
“Đấu đi…”
“Đấu đi…”
“Đấu đi…”
Nhóm bạn hùa vào, hô lớn. Thầy Đạt và cô Quyên nhíu mày khó xử.
Tôi đã biết đưa ra điều này, Phi chắc chắn sẽ không chọn đối đầu về thể lực với tôi. Dù sao lần trước tôi đã chứng minh thể lực mình rất nổi trội. Quay qua bắt gặp ánh mắt lo lắng của Vân Nhu và Thanh Thuỷ, tôi gật đầu trấn an hai người.
– Được thôi. – Tôi trả lời.
– Thằng Phong thua, cả tao cũng đi. – Phương nói thêm vào.
– Khoan đã… – Thầy Đạt định mở miệng nói, thì cô Quyên đã ngăn lại.
– Cứ để chúng thi đấu với nhau… Tuổi trẻ mà không phục nhau thì khó cùng chí hướng được. – Cô Quyên nói.
Thầy Đạt ngẫm nghĩ rồi gật đầu:
– Được… Tôi sẽ làm trọng tài cho hai em… Nhưng tôi mong rằng dù ai thắng hay thua thì mọi chuyện dừng lại đây. Xem như là một cơ hội giao lưu học hỏi lẫn nhau thôi.
Thấy ba gương mặt trơ trơ không thoả hiệp của chúng tôi thầy Đạt thở dài nói:
– Hai em Hoàng Phi và Tuấn Phong… Mỗi người một lần tự đưa ra đề thi của mình… Nếu chưa có kết quả, lần thứ ba sẽ do tôi đề xuất.
– Vậy được. Lần đầu tiên em ra đề. – Phi nhếch mép nhìn tôi nói.
– Ok. – Tôi nhúng vai dửng dưng.
– Thấy cái thùng rác kia không ?! – Phi như đã chuẩn bị trước, chỉ tay về phía cuối sân, nói. – Mỗi đứa ba trái bóng, trúng nhiều là thắng.
Tôi quan sát cái thùng rác kia. Nó là loại thùng rác nhựa lớn có nắp đậy. Cách chỗ tôi đứng khoảng 45 mét. Cũng không quá xa ah. Tôi mỉm cười gật đầu.
Thằng Phi nhếch mép cười, đón lấy trái bóng da từ tay đồng bạn đặt xuống cỏ. Phi thả chân chạy hai bước, sút mạnh. Trái bóng xé gió lao đi… “Thùng” – trái bóng chính xác đập thẳng vào cái thùng phát lên âm thanh vang dội.
– Wah, hay quá… – Đám con gái vỗ tay, reo hò inh ỏi.
Phi dương dương tự đắc, tiếp tục sút trái thứ hai. “Thùng” lại là một cú đá chính xác, đẩy cái thùng rác hơi trệt lên bệ xi măng trồng cây xanh, nghiêng nghiêng. Lại một cú sút khác, “Thùng” cái thùng rác đổ sụp xuống nền xi măng, nắp bật tung ra.
– Đá hay lắm… – Tôi thật sự lòng khen ngợi Phi, xem ra mình không thể xem thường một đội trưởng như nó.
Một đứa bạn định chạy lại giở cái thùng lên, chợt Phi ngăn lại:
– Để nguyên đó… tới lượt Phong. Đá đi.
Mọi người đều chưng hửng nhìn thằng Phi… Cái thùng rác có chiều cao gấp đôi chiều rộng. Bây giờ ngã xuống, chẳng khác nào mục tiêu của tôi nhỏ lại một nửa so với nó, tỷ lệ đá trượt cũng cao hơn nhường đó.
– Nhưng cái thùng đổ ra đất rồi, vậy không công bằng… – Vân Nhu tức giận, xen vào.
Phi nheo mắt nhìn Vân Nhu, gằng giọng:
– Này em gái… quy định là đá trúng cái thùng. Không có quy định phải xếp lại… Thằng Phong có thể không đá… Vậy thì nhận thua, rồi cút đi.
Trước thái độ ngông nghênh một cách vô lý của thằng Phi, bao nhiêu hảo cảm hâm mộ của đám con gái liền mất sạch. Ngay cả đám bạn trong đội cũng tỏ vẻ không đồng tình. Tất cả những biểu hiện đó tôi đều nhìn thấy tường tận… Cái tôi muốn không chỉ là hạ uy phong của Phi, mà còn là chiếm được lòng tin của mọi người.
– Thầy thấy… không hợp lý…
Thầy Đạt vừa muốn lên tiếng, thì tôi đã bước ra nói:
– Không sao. Em làm được.
Nhận một lúc ba trái bóng từ tay Phương. Tôi xếp chúng ngay ngắn thẳng một hàng. Rồi từ từ lùi lại một bước, ánh mắt nhắm thẳng đến mục tiêu… Đám con gái nắm lấy tay nhau hồi hộp như ngừng thở. Tôi chợt động…
“Phanh…. Phanh… Phanh…”
Ba cú sút liền kề nhau. Ba trái bóng biến thành ba vệt trắng vẽ một vòng cung tuyệt đẹp trên không… Vân Nhu nắm chặt tay Thuỷ, mở tròn hai mắt nhìn theo. Cả đám con gái như ngừng thở… Đám con trai há miệng không khép lại được… Chỉ có thằng Phương và tôi là thần thái thoải mái ung dung như không liên quan đến mình.
“Thùng… Thùng… Thùng…. Thùng…” – Ba trái bóng lần lượt lao thẳng vào miệng thùng rác, dội ngược qua lại làm ra vô số âm thanh vang dội.
– Wah… Anh Phong thắng rồi…
– Thắng rồi…
– Đẹp quá đi mất… Trời ơi…
Tiếng reo hò vang dội làm mặt sân Hoa lư như dậy sóng. Thằng Phi mặt sa sầm tức giận, nghiến răng gắt lên:
– Thắng cái gì mà thắng ?! Trận đầu hoà thôi…
– Ơ… – Đám con gái mừng hụt, liền tiu nghỉu bĩu môi im lặng.
– Tốt lắm. – Thầy Đạt nói. – Trận đầu hoà. Bây giờ đến Tuấn Phong ra đề…
Nhìn gương mặt tái nhợt lo lắng của Phi, tôi cười cười nói:
– Vậy xem khả năng dẫn bóng đi…
Theo hướng dẫn của tôi, đám con trai dùng nón nhựa, loại sử dụng để tập luyện, mỗi cái cách nhau một mét xếp thành hai hàng dọc theo đường biên của sân cỏ nhân tạo dài 42m. Nhiệm vụ của tôi và Phi là mỗi người dẫn bóng trên một đường, bóng phải đi xen kẽ vào chướng ngại vật mà không được va chạm, một đi một về ai đến trước là thắng.
Nhìn đường xếp nón nhựa xanh đỏ trước mặt, Phi có vẻ bồn chồn lo lắng… Tôi lại điềm nhiên mỉm cười, tâng tâng trái bóng trên mũi giày.
“Bắt đầu…” – Thầy Đạt hô to.
Lời thầy vừa dứt, tôi và Phi cùng lúc lướt đi. Hai trái bóng loang loáng qua lại giữa hai cặp chân điêu luyện. Trò chơi này, càng đi nhanh càng phải tập trung cao độ… Chỉ một sơ xẩy nhỏ, bóng có thể chạm nón hoặc thoát khỏi tầm khống chế, cả hai sự cố này đều dẫn đến kết quả thua cuộc. Tôi dù rất tự tin vào kỹ thuật của mình, nhưng không hề chủ quan dù chỉ một chút. Ánh mắt tôi không rời khỏi trái bóng, hai chân tiết tấu đều đều… dần vượt qua Hoàng Phi.
“Hay quá… Anh Phong dẫn rồi…”
“Anh Phong thắng rồi…”
“Anh Phong thắng rồi…”
Thanh Thuỷ và Vân Nhu hô lớn, liền kéo theo đám con gái reo hò inh ỏi. Bên kia thằng Phi bắt đầu mất tập trung, mồ hôi trán nhỏ giọt. Nó lén nhìn qua thấy tôi thật sự đang tiến lên rất nhanh… Tiếng kêu gào của đám con gái lại càng làm nó điên tiết.
– Mẹ, không chơi nữa… Thằng Phong ăn gian… – Thằng Phi hét lên, trút hết cơn giận lên quả bóng.
Tôi ngừng lại, nhíu mày hỏi Hoàng Phi:
– Tao ăn gian chỗ nào ?!
“Đúng, đúng… Ăn gian chỗ nào ?!”
“Thấy đấu không lại rồi kêu người ta ăn gian…”
“Phì… đội trưởng gì chứ ?! Còn không biết xấu hổ…”
– im lặng… – Thầy Đạt hô lớn, cắt ngang lời trêu chọc của đám con gái.
Thầy quay qua Phi, ánh mắt hơi thất vọng hỏi:
– Em nói Phong ăn gian, là ăn gian thế nào ?!
– Nó… nó kêu đám con gái hô hào… làm em phân tâm… – Hoàng Phi hậm hực nhìn tôi.
Thấy tôi cười tủm tỉm không nói gì. Thầy Đạt chán nản lắc đầu nói:
– Đó là tâm lý thi đấu của em có vấn đề… Không lẽ sau này trong trận đấu, em bắt khán giả phải im lặng hết sao ?
– Em…
Hoàng Phi ấp úng không biết nói gì. Trước bao ánh mắt hả hê của mọi người, Phi giận dữ nói lớn:
– Vậy được rồi. Em thua. Em sẽ rời đội bóng…
– Khoan đã… – Thầy Đạt lo lắng, ngăn lại. – Còn một lượt nữa mà… Em…
– Em không thi nữa…
Trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Hoàng Phi hậm hực quay người bỏ đi ra ngoài. Thầy Đạt mặt tối sầm nhìn theo nó, rồi thở dài chán chường. Tôi bước đến bên thầy nói:
– Thầy đừng lo… Em sẽ thuyết phục bạn Phi quay lại.
Thầy Đạt ngạc nhiên nhìn tôi, hơi khó hiểu hỏi:
– Em… Không phải em có hiềm khích với Phi sao ?!
– Em không thích tính cách của bạn Phi là chuyện cá nhân của em. Nhưng bạn ấy có kỹ thuật đá bóng tốt… Em sẽ không để đội bóng mất đi một cầu thủ giỏi chỉ vì hiềm khích của mình.
– Vậy vị trí đội trưởng… em…
– Em thấy bạn Phương làm đội trưởng phù hợp hơn em. Em sẽ thay thế vị trí tiền đạo cánh của bạn ấy.
– Khoan đã… tao không làm đâu… – Phương phản đối.
– Mày quản lý cả đám đàn em… Mày có kinh nghiệm hơn tao. – Tôi quả quyết nói.
Sau nửa tiếng giải quyết chỗ trống của Hoàng Phi để lại… Phương cuối cùng cũng đồng ý. Tiếp tục buổi huấn luyện, thầy Đạt chia 18 người còn lại thàng 2 đội bắt đầu vào trận đối kháng nhau. Dĩ nhiên hai tiền đạo là tôi và Phương sẽ phải tách đôi ra dẫn đội của mình đối kháng nhau. Cuộc chơi thật hào hứng, đám con gái cũng xếp thành đội hình bắt đầu tung bông vụ cổ vũ rung trời…
Phương có lợi thế là biết rõ khả năng từng cầu thủ, nên phối hợp rất kín kẽ… Tôi lại có kỹ thuật và sức bứt phá vượt trội để hoàn thành những đòn tấn công chớp nhoáng. Ba mươi phút đầu, tỷ số 1-3 nghiêng về đội của Phương. Trong thời gian nghỉ giải lao mười phút, tôi sắp xếp lại đội hình của đội mình… Ba mươi phút sau, tỷ số đã hoà 3 – 3.
Kết thúc buổi tập luyện, tất cả thành viên đội bóng đều hào hứng, khí thế bừng bừng. Mỗi người đều ấp ủ một tia chờ mong đến tháng sau, thời điểm bắt đầu vòng đấu loại giữa các trường.