Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Sex Người Lớn
Thể Loại:
Lượt Xem: 9435 Lượt Xem
Phần 14: Đồng phạm án hiếp dâm
Quán cafe Legend, đường Tú xương, Quận 3.
Ánh mắt tôi lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào màn hình laptop. Trước mặt tôi là hình ảnh một người đàn ông chạc 60 tuổi, tóc hoa râm, gọng kính mạ vàng sang trọng. Nhìn dáng vẻ đạo mạo đáng kính trọng này, không ai có thể ngờ được bên trong ông ta là một kẻ suy đồi, bại hoại…
“Trần Quốc Công – Hiệu trưởng trường PTTH Hồng Nghĩa”
Hình ảnh của con quỷ đội lốt người này lại chễm chệ nằm ngay trên Trang chủ website trường Hồng Nghĩa. Vào trang giới thiệu đội ngũ giáo viên, ngay lập tức tôi nhận ra gã đàn ông đêm qua.
“Trần Quốc Tùng” – Giáo viên ưu tú toàn thành 2018 – 2019 – Giáo viên dạy giỏi 5 năm liên tục.
Nhìn khoé miệng tươi cười của hắn tôi thấy rùng mình chán ghét. Tôi thầm ghi nhớ thật kỹ nét mặt của hai cha con khốn nạn này. Rồi bấm xoá cookies của máy tính.
Còn một ngày nghỉ. Tôi muốn tận dụng triệt để thời gian này để nghiêng cứu một kế hoạch khác. Một kế hoạch kinh thiên động địa liên quan đến ba mạng người, bao gồm cả tôi.
“Reng…” – Điện thoại tôi chợt reo vang.
Hơi bất ngờ thấy số của bác Dũng, tôi vội nhấc máy:
“Phong, con có thể xin thầy ra khỏi lớp… Nói chuyện chút không ?”
Bác Dũng nghĩ rằng tôi đang đi học. Có lẽ chị Vi về nhà cũng không kể lại chuyện đã gặp tôi và tôi đang xin nghỉ học 2 ngày. Cũng may quán cafe này không mở nhạc, không thì bác sẽ nghi ngờ. Nhưng chính việc bác gọi tôi trong giờ học, lại làm lòng tôi dâng lên cảm giác bất an.
– Dạ, bác đợi con chút.
Tôi lấy tay che điện thoại lại vài giây rồi đặt lên tai.
– Con nghe đây Bác. Có chuyện gì không ạ ?!
“Phong. Cảnh sát mới tới nhà tìm con… Không có con. Họ lại mời con Vi lên làm việc… Bác hỏi họ dứt khoát không nói. Bác lo lắm.”
Tôi sững người, điện thoại cũng suýt tuột tay rơi xuống đất. Mồ hôi tôi rịn ướt trán lo lắng.
“Con nghe không Phong ? Con và con Vi có làm gì liên quan gì không ?! Nói để hai bác biết mà tìm đường…”
– Dạ, không có gì đâu bác. Bữa trước con đi với chị Vi có nhặt một cái bóp, đem lên Phường nộp… Chắc có liên quan đến việc đó thôi ạ. – Không còn đường xoay xở, tôi bịa đại một lý do.
“À. Trời ơi. Báo hại hai bác lo quá trời…”
– Dạ, vậy thôi nha Bác. Con phải vào lớp đây ạ.
Tôi đặt điện thoại xuống bàn. Lòng bàn tay đã ướt mồ hôi. “Suy nghĩ… Suy nghĩ…” Day day hai bên đầu, tôi tự bảo mình phải tỉnh táo. Cảnh sát mời chị vì việc gì thì tôi đã có thể chắc chắn liên quan đến thằng Thuận. Tốc độ điều tra này có phải là quá nhanh không ?! Vụ một thằng sinh viên dính thuốc mê cũng không quá nghiêm trọng như vậy chứ ?! Hay có chuyện gì khác đã xảy ra khi tôi và Thanh Thuỷ rời khỏi đó.
Tôi bóp trán ngồi nhớ lại từng chi tiết…
Chuyện Thuận bị lạm dụng tình dục bởi một người đồng giới, trước khi đoạn video được tung ra, chính hắn cũng không thể biết được. Bị người ta khẩu dâm trong lúc ngủ mê man thì đối với nạn nhân, kẻ thực hiện là nam hay nữ đều như nhau. Theo tôi dự tính, lúc tỉnh lại Thuận có lẽ còn sướng rơn vì tưởng rằng do chính cô gái tên Phi Nhung – Thanh Thuỷ đã phục vụ hắn.
Sau khi gã đồng tính hoàn tất, tôi đã đuổi ra ngoài. Thu gom hết ba chai nước suối còn lại bỏ vào balo và đi ra, tôi còn khoá trái cửa cẩn thận. Suốt quá trình đó tôi đều đeo nguyên cặp găng tay. Sau đó, để không gây nghi ngờ, Thanh Thuỷ đã rời đi trước tôi. Sau đó tôi trở lại phòng 401, lấy luôn bốn chai nước suối nguyên bỏ vào balo, rồi thanh toán tiền phòng rồi rời khách sạn.
“Không xong rồi…” Tôi bất ngờ đánh mạnh vào đầu mình. Còn bốn chai nước suối có thuốc trên phòng 301 tôi lại quên khuấy mất chi tiết này. Theo kế hoạch để chắc chắn Thuận chọn căn phòng có ban công nào cũng bị sập bẫy. Tôi phân công Phương và chị Vi chuẩn bị thuốc cho căn phòng đó… Rồi trả phòng chờ con mồi vào. Theo kế hoạch nếu 301 không được chọn, Phương phải quay lại như quên đồ, rồi lấy mấy chai nước thuốc chưa sử dụng đem đi. Nhưng tất cả chi tiết đó đều được lên kế hoạch, nhưng một sơ sót nhỏ của chị Vi mọi thứ đều đảo lộn. Tôi không trách chị, nhưng hối hận vì đem chị theo…
Tuy chúng tôi có bàn tính tất cả tình huống có thể xảy ra… Nhưng đối diện với những câu hỏi hóc búa của cảnh sát, chị Vi sẽ nói những gì ?!
Tôi không thể mãi ngồi đây. Tôi lập tức chuyển file video kia vào máy tính, rồi chép sang một cái usb nhỏ bằng đầu ngón tay. Xoá mọi vết tích trên điện thoại, tôi thu dọn máy tính, kêu tính tiền và lao ra khỏi quán cafe với tốc độ nhanh nhất.
Về đến nhà, tôi chôn cái usb vào một chậu cây trước cổng. Không vào nhà, tôi lập tức quay đầu xe chạy lên Phòng cảnh sát.
– Cậu đến gặp ai ?! – Một người đàn ông mặc cảnh phục hỏi tôi.
– Em đến trình diện… Em tên Lê Tuấn Phong, số nhà….
Người đàn ông kia lật lật sổ rồi gật đầu nói:
– Cậu theo tôi vào đây…
Tôi hít sâu một hơi nén sự lo lắng trong lòng. Vừa đi qua dãy phòng tôi vừa nhìn dáo dác tìm kiếm bóng dáng chị Vi. Người đàn ông kia dừng lại trước một căn phòng, mở cửa… Ông ta không bước vào, mà vào nói vào trong:
– Lê Tuấn Phong tới rồi…
– Cho cậu ta vào đây… – Giọng nói vang lên bên trong lại làm tôi thấy hơi ngờ ngợ như đã gặp ở đâu.
– Vào đi… – Người đàn ông ra hiệu, đẩy cửa mở ra.
Tôi khẽ gật đầu, tránh qua ông ta bước vào trong. Vừa bước vào ngay lập tức tôi thấy chị Vi đang ngồi co ro trên ghế, sụt sùi khóc. Thấy tôi, chị nức nở kêu lên:
– Phong ơi, cứu chị với…
Tôi sa sầm mặt bước lại bên chị, nâng mặt chị rồi nhìn quanh người, tôi hỏi:
– Ai đánh chị ?!
Chị Vi ngơ ngác, dụi nước mắt trên mặt chưa kịp trả lời, thì một giọng nói vang lên:
– Eh… Thằng nhóc… lo đi học, bớt coi phim Hồng Kong đi, biết chưa ?! Ai đánh gì con bé đó hả ?! Mới hỏi có một câu mà nó ngồi khóc cả buổi. Nhức đầu đéo chịu nổi.
Tôi nhìn lên, chợt ngạc nhiên kêu lên:
– Là anh sao ?! Hôm trước em thấy anh ở chỗ khác mà…
Người đàn ông mặc cảnh phục ngồi sau bàn gỗ trước mặt tôi lại chính là người đã cứu tôi ở tiệm cầm đồ. Tôi chợt cảm thấy mình có vận mệnh rất đỏ ah.
– Thằng ngớ ngẩn… Lần đó là trạm y tế Phường. Mày nghĩ tao ngồi đó thật à ?! – Anh ta nói chuyện khá thô tục, nhưng tôi lại thấy gần gũi lạ kì.
Để chị Vi ngạc nhiên ngồi phía sau, tôi kéo ghế lên sát bàn gỗ. Tôi đọc được bảng tên trên ngực anh ta. Tôi hỏi:
– Anh Tín, cho em hỏi anh kêu tụi em liên quan đến việc gì ?!
Anh ta nhếch mép cười, gập bì hồ sơ lại, chìa ra trước cho tôi đọc. Tôi nghiêng đầu lẩm nhẩm:
“Vụ án hiếp dâm tập thể ông Vũ Ngọc Thuận”
– Cái gì ?! – Tôi suýt té xuống ghế, mặt tái nhợt sợ hãi.
Dù đã dặn mình cả ngàn lần phải vững lòng, vậy mà tôi lại không kềm được hoảng hốt la hoảng. Từ khi nào một cái “thổi kèn” nho nhỏ trở thành hiếp dâm tập thể ah.
– Nhìn biểu hiện của mày là tao biết mày có liên quan rồi ! – Anh ta cười cười, mở tập hồ sơ, bắt đầu ghi chép.
– À, anh hai. Xin lỗi, anh Tín… – Tôi phân bua. – Em không liên quan gì đến việc này mà. Ai đọc cái tiêu đề đó mà không kinh hãi chứ ?! Anh nói phải không ?! Cái gì chứ hiếp dâm em cam đoan không bao giờ làm… Hiếp dâm đàn ông lại càng không thể nào nha.
– Tao có nói mày hiếp nó đâu ?! Nhưng còn tội tiếp tay thì khó thoát nha… – Anh ta không ngẩn đầu lên, vẫn ghi ghi chép chép.
– Ặc, không có anh ơi…. – Tôi lau mồ hôi trán.
Anh ta đặt cây viết xuống, rút điếu thuốc đặt lên môi bật lửa. Thở ra một hơi khoan khoái, anh ta hỏi:
– Vậy mày nói tao nghe lúc đó mày vào khách sạn một mình làm gì ?!
– Đánh ghen ah… – Tôi tỉnh rụi nói.
“Hụ.. Hụ…” Anh Tín bất ngờ, không nhịn được ho sặc sụa.
Chị Vi cũng ngẩng đầu nhìn tôi, rồi cúi xuống giấu đi hai má đỏ bừng. Đây là một phần kế hoạch đối phó của chúng tôi.
– Mày đánh ghen ai ?! – Cơ mặt anh ta giật giật, hỏi tiếp.
– Haizz… Em được bạn báo là thấy chị Vi đi khách sạn với trai ah… – Tôi thở dài não nề, ánh mắt buồn buồn nhìn về phía chị Vi.
Chị Vi cúi gằm mặt, xấu hổ muốn đào lỗ chui xuống đất. Tình thế bắt buộc ah !
Người cảnh sát nhìn tôi lại nhìn qua, cười tủm tỉm rồi ghi vào biên bản. Anh ta lại ngẩng đầu nhìn chị Vi hỏi:
– Bạn trai em tên họ là gì ?! Đừng nói đi khách sạn với nhau mà không biết nha.
Tôi toát mồ hôi đầy đầu nhìn qua chị Vi. Câu hỏi này chính tôi cũng không trả lời được ah… Chị Vi nhìn qua tôi, rồi cúi đầu lí nhí:
– Dạ, Trần Hồng Phương, sinh năm 2000. Nhà ở số 203 Hai Bà Trưng, Quận 1.
Chị nói xong tức khắc mặt tôi liền đen thui, thiếu tự nhiên. “Xong rồi… Phản thật rồi!” Cả mấy thứ này cũng biết. Không phải hai người mới đi chung nhau một ngày sao hả ?!
Biểu hiện sững sờ, ghen ra mặt của tôi là thật, vô tình lọt vào mắt người cảnh sát lại càng thật hơn. Anh ta trầm ngâm nhìn tôi, lại nhìn qua chị Vi. Lật sổ vụ án, anh ta trầm giọng đọc:
– Ông Vũ Ngọc Thuận, ngày 23/9/ 2018, cùng một đối tượng nữ chưa rõ danh tính thuê phòng 201 tại Khách sạn Á Châu. Cùng ngày lúc 16h30, nhân viên khách sạn nhìn thấy ông Thuận bò ra khỏi phòng cầu cứu. Tình trạng cơ thể: còn lưu lượng thuốc mê trong máu, ngộ độc nhẹ thuốc cường dương, rách cơ hậu môn 2,5 cm, đa tổn thương ngoài cơ thể và bộ phận sinh dục… Đối tượng tình nghi chia làm 2 nhóm:
– Một nhóm học sinh, sinh viên khoảng 3 – 4 người.
– Một nhóm đồng tính nam khoảng 4 – 5 người.
Chị Vi tái mặt, cơ thể run rẩy ngồi im thin thít. Tôi cố giữ bình tĩnh, nhưng hai lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Tôi vừa nhận ra hậu quả của việc này. Tôi thuốc một thằng công tử đẹp trai, lột truồng nó còn kéo một gã bê đê phục vụ phòng vào làm chuyện bẩn. Tôi bỏ đi, nhưng gã kia là nhân viên Khách sạn có sẵn chìa khoá trong tay, làm sao bỏ qua cơ hội tốt như vậy… Thế là kéo bè kéo lũ lên lần lượt thông cúc hoa thằng Thuận. Tôi chợt thấy ớn lạnh cả người.
Người cảnh sát gập hồ sơ lại, nhìn hai đứa tôi nói:
– Bây giờ như thế này… Không úp úp mở mở nữa, mất thời gian của nhau.
Anh ta đứng lên, bước quanh ghế chị Vi, giọng trầm trầm như kể chuyện:
– Thuỳ Vi cãi nhau với Thuận ở trường. Nhờ em trai, hay có thể gọi là bạn trai, ở cùng nhà, tên Tuấn Phong lên kế hoạch trả thù. Tuấn Phong kéo hai đứa bạn cùng trường cùng tham gia, một là Hồng Phương, hai là một cô gái cao 1,7 mét, ngoại hình xinh đẹp… dự đoán là bạn cùng lớp với Tuấn Phong, cô gái này muốn tìm không hề khó. Sau đó, nhóm bốn người đi tìm mua thuốc ngủ liều cao… Chia thành hai nhóm thuê phòng khách sạn Á Châu… Sử dụng kim tiêm bơm vào chai nước suối, ngay vị trí dưới tem nhãn… Cô gái kia theo kế hoạch dụ dỗ Thuận đến…
– Đủ rồi…
Tôi cắt ngang anh ta. Khi anh ta nói đến chi tiết bơm thuốc vào chai nước, tôi biết họ đã tìm ra bốn chai nước để lại ở phòng 301. Tôi thở dài, biết có chối tội cũng khó thoát. Giây phút này tôi lại vô cùng bình tĩnh, tôi nói:
– Em thừa nhận đây là kế hoạch của em. Vì em muốn trả thù cho chị Vi nên em đã lôi kéo ba người họ… Em chịu trách nhiệm hết…
– Phongggg… Không được… Là chị đã lôi em vào việc này… Là lỗi của chị…. – Chị Vi khóc nức nở.
– Thôi thôi đi… Nín… – Người cảnh sát khó chịu gắt lên. – Khóc khóc cái gì… Đâu còn có đó…
Lời anh Tín vừa nói, lòng tôi chợt loé lên chút hy vọng. Tôi hơi chồm đến, nhìn anh nói:
– Anh có thể giúp bọn em đúng không ?! Em sẽ không quên ơn anh… – Câu cuối cùng tôi có nhấn nặng một chút, người trong nghề nghe sẽ hiểu ngay.
Anh ta mỉm cười nhìn tôi, rồi thở dài nói:
– Chuyện này thật ra khó mà lại dễ… Dễ là dễ với bốn đứa mày, chỉ cần thủ tiêu bốn chai nước kia là xong. Còn lại ai hỏi gì cứ chối bay đi…
Lúc này Thuỳ Vi cũng nín khóc, mừng khấp khởi kéo ghế ngồi sát vào bàn, ngoan ngoãn lắng nghe. Tôi nhận ra anh Tín lúc nghiêm túc rất đáng sợ, còn lúc xưng mày tao lại vô cùng dễ nghe ah.
– Nhưng khó là khó cho tao. Mày biết thằng Thuần là con ai không ?! – Thấy ánh mắt ngơ ngác của tôi và Thuỳ Vi, anh thở dài. – Con trai út của Phó giám đốc Trường đào tạo huấn luyện cảnh sát ah…
– Mẹ tụi mày… – Anh ta văng tục. – Muốn chơi cũng phải biết lựa đối tượng chứ ?! Bây giờ nó còn phải mặc bỉm trong bệnh viện… Mày nghĩ xem ông già nó đang điên đến mức nào ?!
Chị Vi sững sờ, túm chặt lấy tay tôi. Bàn tay chị lạnh băng như nước đá. Tôi thấy mặt mình ê ê như mất cảm giác, lòng lo lắng thấp thỏm, hỏi lại:
– Nhưng… em cùng lắm là… thuốc nó… Bọn em có hiếp nó đâu ?!
– Ai cần biết điều đó ?! – Anh ta gằng giọng. – Tao không biết, cũng không cần biết mày có quan hệ như thế nào với đám bê đê kia… Đám chuột đó đã trốn mất dạng, chỉ còn cách đem tụi mày ra thế mạng ah… Dù sao tụi mày cũng không oan lắm đâu.
– Em oan ah… – Tôi kêu lên thảm thiết.
– Oan cái đầu mày… – Anh Tín cốc lên đầu tôi một cái đau điếng. – Đưa đoạn video ra đây !!?
– Video gì ?! – Tôi xoa xoa đầu, ấp úng.
– Mẹ… Còn giả ngây thơ ?! Đừng nói mày thuốc nó chỉ để ngắm nó khoả thân nha… Trò con nít này xưa rồi…
– Em… – Tôi gãi gãi đầu, không dám chối, càng không muốn nhận.
– Thôi được rồi. Mày liệu hồn tự xử lí cái đó… Nó mà lộ ra ngoài, trời cũng không cứu mày được.
Nhìn tôi gật đầu, anh Tín nói tiếp:
– Bây giờ như thế này… Tao cho đám tụi mày 3 ngày… Làm cách nào không biết… Tìm ra nhóm bê đê kia, rồi gọi tao bắt. Không tìm được thì cùng nhau vào thế chỗ chúng nó.
Bước ra khỏi trụ sở Công an, chị Vi líu ríu đi theo sau lưng tôi. Tôi bước một, chị phải đi một rưỡi mới theo kịp sải chân cú tôi. Vừa ra đến bãi xe, chị dừng phắt lại dậm chân gắt lên:
– Em làm cái gì vậy hả ? Sao lại đi nhanh như vậy ?
Tôi hơi sững người, quay lại. Quả thật mãi ngẫm nghĩ về phương án tìm kiếm đám người kia, đến giờ tôi mới nhận ra chị Vi thở phì phò bên cạnh mình. Tôi nhúng vai, nói:
– Em chỉ đang nghĩ chuyện thằng Thuận thôi…
– Em còn giận chị sao ? – Chị Vi hơi cúi đầu, hỏi.
– Giận gì chứ ?! – Tôi ngạc nhiên hỏi.
– Em…
Chị Vi sững người, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi như tìm kiếm sự giả dối, nhưng tôi đang nói rất thật ah. Tôi đâu có gì mà giận chị ?! Đôi mắt chị long lanh như thuỷ tinh chợt ngấn lệ… Chị cười, cười mà giọt nước mắt lăn dài xuống mặt. Chị lẩm nhẩm như tự nói với mình, quay người bước đi:
– Là chị suy nghĩ nhiều rồi… Em thật sự không giận chị… Vì lòng em vốn dĩ không có chị…
– Chị… Sao vậy ?! – Tôi sững sờ, vội níu tay chị lại.
– Buông tay… – Chị giằng mạnh, tuột khỏi tay tôi.
– Chị nói cái gì em không hiểu !? – Tôi chắn ngang người chị hỏi.
– Em không hiểu hay cố tình không hiểu ?! – Chị Thuỳ Vi uất nghẹn gắt lên.
Tôi sững người như hiểu, lại như không hiểu. Nhìn sâu vào mắt chị Vi, chị lại tránh đi không cho nhìn. Tôi cười tủm tỉm cúi đầu thật thấp tìm ánh mắt chị, hỏi:
– Chị cố tình đi với Phương để chọc tức em ?
– Hừ, em nghĩ em là ai chứ ?! Tôi không rảnh… – Chị Vi phụng phịu bĩu môi.
Tôi làm ra vẻ mặt đau lòng, rồi tự lẩm nhẩm:
– Vậy do em nghĩ nhiều rồi… Chị thật sự không rảnh làm chuyện đó… Vì lòng chị vỗn dĩ không có em…
– Dám nhại chị hả ?! Đáng ghét… Đáng ghét… – Chị Vi vung nắm đấm đánh lên ngực tôi thùm thụp.
Bắt lấy nắm tay nhỏ nhắn mềm mại của chị Vi, tôi bật cười lớn. Dường như áp lực căng thẳng đang đè nặng trong lòng cũng nhẹ bớt đi nhiều.
– Thật ra em thấy Phương khá được nha… Nếu không phải vậy, em đã ngăn cản chị lâu rồi… – Tôi cười tủm tỉm nói.
Chị Vi cúi đầu hơi đỏ mặt, ấp úng nói:
– Anh Phương… rất tốt với chị…
– Cái gì ?! Chị… Chị…
Tôi tròn mắt hô lớn làm chị Vi giật bắn mình. Mấy người cảnh sát trong bãi xe cũng quay phắt lại nhìn chúng tôi.
– Em làm cái gì la to vậy ?? – Chị Vi ngượng ngùng nhìn quanh gắt lên.
– Chị mới gọi… thằng Phương là… anh ?! – Tôi nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Chị Vi rụt cổ lè lưỡi, lúng túng nói:
– Ờ, dù Phương nhỏ hơn chị một tuổi, gọi anh vẫn được mà…
– Hừ… Vậy em nhỏ hơn chị hai tuổi thì sao ? – Tôi hậm hực bắt bẻ.
– Em khác… Phương khác… – Chị Vi cúi đầu bẽn lẽn nói. – Chị chỉ muốn em nhỏ thôi… Em mà không nhỏ… thì chị yêu em mất.
Thấy mặt tôi còn đen thui, chưa sáng lên được chút nào, chị Vi nắm tay tôi nói tiếp:
– Chị và Phương là hoàn toàn trong sáng nha… Anh ta chăm sóc chị là tình nguyện… Chị không hứa hẹn gì hết.
– Chăm sóc ?! Mới quen nhau hai ngày nha… Nó làm gì chăm sóc chị ?! – Tôi nhướng mày hỏi.
– Thì… hai ngày dù ngắn… cũng có tới sáu bữa ăn ah. Phương bận thì mua đồ ăn, rảnh thì chở chị đi ăn… – Chị cúi đầu, càng nói tiếng càng nhỏ. – Em… em biết chị thích ăn mà… sao từ chối được…
“Haizz…” Tôi thầm thở dài nhớ đến Phương. Số phận nó có lẽ đã định sẵn như vậy ah. Người theo nó rất nhiều, nhưng nó không để vào mắt. Duy nhất hai người con gái nó thích lại chỉ biết lẽo đẽo theo sau… Mà ông trời lại trêu ngươi hơn khi trao cho tôi cả hai người chị Vi và Vân Nhu.
Từ hôm Vân Nhu chia tay, tôi đã suy nghĩ và nhận ra những thiếu sót của mình. Dù tôi có rất nhiều bạn gái, nhưng tôi chưa hoàn thành trách nhiệm với bất cứ người nào… Lần cuối tôi mua đồ ăn cho chị Vi là khi nào tôi còn không nhớ nổi.
– Nè… – Chị Vi nắm tay tôi dùng dằng. – Bộ ghen hả ?! Em không thích… thì chị không gặp Phương nữa là được rồi.
Tôi nhìn chị Vi, xua xua tay nói:
– Bây giờ mà mình còn không họp nhóm bàn kế hoạch tìm đám người kia thì… trong vài năm tới… đừng nói gặp thằng Phương, ngay cả em… chị cũng không gặp được.
15h00 cùng ngày, quán cafe Tùng Bách – Bùi thị Xuân,
– Là lỗi của tao… Lẽ ra tao phải nhớ đến việc thu hồi bốn chai nước suối đó… – Thằng Phương trầm ngâm.
Tôi thở hắc một hơi, xua xua tay:
– Bây giờ không phải thời gian quy trách nhiệm do ai hết ! Chúng ta phải bàn phương án tìm kiếm nhóm pê đê kia thôi.
– Cảnh sát mà không tìm được có chút vô lý ?! – Thanh Thuỷ xen vào.
– Thật ra… Chẳng ai muốn bỏ công tìm kiếm một nhóm bệnh hoạn vô công rỗi nghề đâu. – Tôi thở dài. – Chúng ta là kẻ đánh cắp mâm cỗ, dù cuối cùng là kẻ khác ăn sạch, nhưng mâm cỗ mất đi chúng ta là đối tượng truy cứu đầu tiên…
– Trời ơi, sao anh lấy gã Thuận ra so sánh với mâm cỗ chứ ?! Mắc ói quá đi… – Thuỷ che miệng làm như ờn ợn.
– Ha ha…
– Thật ra cũng không hoàn toàn mò kim đáy bể đâu… Anh Tín cho mình một số thông tin như sau… Đầu mối của nhóm người ta cần tìm là Tám mèo, gã pê đê đầu tiên tiếp xúc với Thuận. Hắn không có hợp đồng lao động. Vì hắn chỉ là người làm thay 3 ngày cho bạn trai hắn tên là Hùng béo, vốn là nhân viên tạp vụ của Á Châu. Bạn trai hắn ở Quận 8, trong khu nhà ổ chuột không số, nhưng hiện giờ khả năng rất lớn là Tám mèo ngửi thấy mùi nguy hiểm đã bỏ trốn…
– Tại sao hắn có tên Tám mèo chứ ?! – Chị Vi nhíu mày hỏi.
– À. Tám mèo có biệt hiệu như vậy vì hắn… cũng giống chị nha… hâm hộ Kitty… – Tôi nheo mắt nhìn chị Vi cười. – Hắn còn có một hình xâm Kitty trên vai trái…
– Phải không vậy ?! Làm xấu Kitty của tui… – Chị Vi lầm bầm bất mãn.
– Ha ha… – Cả nhóm bật cười vui vẻ.
Giờ đây dưới áp lực nặng nề một tiếng cười đối với chúng tôi cũng rất quý giá. Phương vừa cười vừa rút gói thuốc ra, thấy chị Vi đang nhìn, nó lại đút vào túi.
– Quận 8… tao có quen anh Long Chà Và… là một trong 4 Đại Ca nắm trưởng quản khu vực. – Phương nói.
– Vậy thì tốt. Tao và mày sẽ chia ra… – Tôi bắt đầu phân công. – Tao sẽ đi đến nhà thằng bạn trai kia và rảo quanh khu vực xóm trọ gần đó… Mày tìm Đại ca Long nhờ tìm người…
– Còn chị thì sao ?! – Chị Vi hỏi.
– Em đi với anh… – Thanh Thuỷ nắm tay tôi, nói.
– Không… Quận 8 rất phức tạp… Hai đứa con gái qua đó làm gì ? Không tốt đâu… – Tôi gạt ngang ý nghĩ của hai người.
– Hừ. Nói cứ như dân Sài Gòn… Em đặt chân qua đó bao giờ chưa ? Chị có bạn bên đó, ít ra cũng qua được vài lần nha. – Chị Vi ưỡn ngực nói.
– Em cũng vậy nha. Nhà bà ngoại em ở Quận 8 gần cầu chữ Y. Hồi nhỏ em còn chạy chơi ngay dưới chân cầu. Phức tạp gì chứ ?! – Thanh Thuỷ bĩu môi hậm hực.
Thấy tôi gãi đầu nhăn nhó, thằng Phương nói:
– Không sao đâu… Để hai người đi theo. Ở nhà sốt ruột sẽ khó chịu hơn.
“Reng…. Reng….” Bất ngờ điện thoại tôi reo vang. Tôi nhíu mày nhận ra số anh Tín.
– Alo, em nghe. – Tôi nhấc máy.
“Tao đã dặn mày rồi… Sao lại ngu ngốc share cái video đó lên mạng hả ?! Lần này ông trời cũng không cứu được tụi mày…” – Giọng anh Tín cáu gắt.
– Cái gì ?! Em không có… – Tôi sửng sốt la lên.
“Mày nói thật là không có ?!” – Giọng anh nghi ngờ hỏi lại.
– Em thề với anh là không có…
“Đoạn video đó lại up lên Group Facebook của trường Eden. Bởi một tài khoản nặc danh tên Thỏ ngọc… Bây giờ thằng Thuận trong bệnh viện cứ giãy đành đạch đòi chết. Ba mẹ nó gào cấu lật tung cả cái sở Cảnh sát… Haizz… Thời gian rất gấp rút rồi… Trong hôm nay mày không tìm ra đám kia thì tao cũng không còn cách nào khác…”
Tắt máy. Tôi nhíu chặt hàng lông mày lo lắng suy nghĩ. Ba người còn lại đều âm trầm nhìn tôi, chờ tôi nói. Tôi hít một hơi thật sâu, vắn tắt kể lại những tình tiết mới phát sinh. Áp lực như núi đè lên đầu bốn đứa chúng tôi, nặng nề không thở nổi.
Chúng tôi chia hai nhóm hành động ngay lập tức. Tôi và Thanh Thuỷ là một nhóm đi tìm tung tích Tám mèo. Phương và chị Vi là nhóm thứ hai liên hệ Đại ca Long xin giúp đỡ.
———+++++———
Tôi và Thanh Thuỷ mất gần một tiếng đồng hồ để tìm đến địa chỉ nhà gã bạn trai của Tám mèo. Hắn ở sâu trong khu nhà lấn chiếm khu vận Kênh đôi. Đối với tôi những địa danh này đều lạ tai, nhưng quan cảnh nghèo nàn rách nát lại khá quen thuộc. Sóc Trăng còn có những nơi mục nát hơn xa thế này…
Không muốn gây chú ý. Chúng tôi gửi xe ở một khu chung cư xa xa ngoài khu vực.m, rồi đi bộ vào. Rẽ qua vài con hẻm lầy lội, trước mặt chúng tôi là dầy đặc những căn nhà không số bằng tôn cũ hoen rỉ… Thanh Thuỷ dù khi nảy ra vẻ rất tự tin, giờ lại khép nép ôm chặt cánh tay tôi.
– Vào đây hỏi thử đi…
Không có thông tin gì. Chúng tôi lại đi tiếp. Lần lượt từng dãy nhà vừa đi vừa hỏi. Chúng tôi đi hơn một tiếng đồng hồ, đến hai chân rã rời, miệng khát khô vẫn không có thông tin gì có thể sử dụng:
– Vào uống nước chút đi…
Tôi kéo Thuỷ vào một quán nước ọp ẹp xơ xác có đúng một cái bàn nhỏ và ba cái ghế. Hai đứa ngồi xuống, gọi hai chai nước suối. Người đàn ông bán nước chạc 40 tuổi, thân hình khá cao hơi gầy, bề ngoài không thấy chút gì như một người đồng tính.
– Chú cho con hỏi… – Tôi bắt chuyện. -… con là bà con của anh Hùng béo… Ảnh cho địa chỉ trong này mà không biết ở căn nào ?!
– Hùng… Hùng béo nào ?! Chưa từng nghe qua…
Người đàn ông chủ quán trả lời cộc lốc rồi tiếp tục rửa ly rửa tách. Nhưng chợt tôi nhận ra vẻ bất thường trong lời nói của ông ta. Tim bắt đầu đập nhanh phấn khích… Tôi kêu tính tiền, rồi kéo Thuỷ còn ngơ ngác bỏ đi.
– Sao vậy ?! Sao không nghỉ chân thêm chút… Ôi cái giày sandal của em nó cứng quá. Đau hết cả chân. – Thuỷ giơ bên giày trắng lấm lem bùn đất, nhượng chân đã tấy đỏ lên.
– Ừ, ráng chịu chút nữa thôi.
Tôi dẫn Thuỷ đi bộ một vòng nhỏ, rồi âm thầm quay lại gần quán nước, nép mình chờ đợi. Gã đàn ông kia đã lấy hai chai nước suối đặt lên kệ trở lại chỗ cũ. Gã ngồi trên ghế mà cả người cứ như bồn chồn lo lắng. Một lúc sau, gã nghiến răng hậm hực, dọn hàng, rồi quay người đi sâu vào trong con hẻm.
– Không phải mình tìm tới tìm lui rồi hỏi ngay mặt Hùng béo chứ ?! – Thuỷ thì thào bên tai tôi.
– Chắc không phải. Hùng béo làm tạp vụ khách sạn, sẽ không mở quán cafe đâu. Nhưng gã này chắc chắn có vấn đề…
Gã đàn ông đi sâu vào một lối đi nhỏ chỉ vừa một người lách ngang. Tôi không muốn đi gần, nhưng lại sợ gã có thể rẽ ngang bất ngờ. Đến giờ phút này, đây là hy vọng duy nhất của chúng tôi…
Rẽ qua vài hẻm nhà sâu hun hút, gã bất ngờ quay lại. Ngay lập tức, tôi gạt tay kéo Thuỷ nép sát vào một vách nhà. Vài giây sau, tôi nhìn lại tôi sững người nhận ra gã đàn ông đã biến mất. “Không thể nào” tôi vội chạy đến vị trí của gã đứng, nhìn qua nhìn lại liền phát hiện một khoảng hở giữa hai vách nhà. Bên dưới nền đất ẩm ướt còn vài dấu dép loại kẹp ngón mà gã đàn ông kia dùng.
– Suỵt… – Ra hiệu cho Thuỷ giữ im lặng, tôi rút điện thoại ra, chuyển sang Silent.
Tôi hít một hơi thật sâu, ngửi được mùi khai khai như nước tiểu trong không khí. Tôi trước, Thuỷ sau chậm rãi nép người từng bước đi sâu vào trong. Qua một ngã rẽ, che khuất bởi vách tôn hoen rỉ, cảnh vật liền thay đổi trước mắt hai đứa tôi. Trước mặt tôi và Thuỷ là một bờ kênh nhầy nhụa nước đen ngòm bốc mùi hôi thối… Một thân dừa mục đưa ra ngoài đóng cọc như một bến đò tạm bợ. Tôi thấy ngoài xa khoảng 60 mét là gã đàn ông đó. Gã ngồi trên một chiếc ghe nhỏ, lặng lẽ chèo xéo qua phía bờ bên kia.
– Không xong… Quay lại ngay…
Hối thúc Thuỷ, hai đứa hối hả quay lại lối cũ. Tôi nhắm hướng gã đàn ông đó, hối hả kéo tay Thuỷ chạy thẳng theo. Tôi không muốn vuột mất cơ hội khó khăn này, lại không đủ can đảm lao vào dòng nước kinh tởm đó để bơi theo. Chạy hơn trăm mét, tôi lại tìm một lối nhỏ đi xuống bờ kênh. Xác định gã vẫn chèo, tôi quay lại với Thuỷ tiếp tục dùng đường bộ truy đuổi không dứt. Xuống rồi lên, xuống rồi lên hơn 15 phút, cuối cùng tôi cũng thấy chiếc ghe neo lại dưới chân xà cừ của một căn nhà xiêu vẹo bên kia kênh. Gã đàn ông đó đã mất hút trong chính căn nhà đó…
– Bây giờ phải làm sao ?! – Thanh Thuỷ lo lắng hỏi.
Tôi nhíu mày suy nghĩ. Chợt sáng kiến loé lên. Tôi rút điện thoại ra mở Google map. Bản đồ điện thoại chỉ ra vị trí của chúng tôi là một chấm xanh. Từ điểm xanh đó tôi ước tính lên phía Bắc 120 mét và đánh dấu vị trí căn nhà.
– Ra lấy xe… Mình tìm đường đi qua đó…
Vòng ra bãi xe khá xa, Thanh Thuỷ đã lấm tấm mồ hôi, gương mặt xinh đẹp lại ửng đỏ vì phấn khích. Lên xe, tôi ngay lập dò theo bản đồ để tìm đường. Đường chim bay thì chỉ hơn trăm mét, nhưng cách một con kênh, chúng rôi đi vòng qua cây cầu sắt và quay lại mất hơn 2 km. Qua bờ bên kia, cảnh quan xung quanh cũng lụp xụp tồi tàn như vậy. Tôi để Thanh Thuỷ ở lại trông xe, mình thì tìm một con hẻm gần nhất đi theo theo bản đồ mà tìm. Năm phút sau, vị trí của tôi trên bản đồ đã gần sát chấm đỏ đánh dấu khi nảy. Trước mặt tôi là một nơi miễn cưỡng gọi là nhà, cũng có mái, cũng có vách, nhưng mái xệ lệch hẳn một bên như sắp sụp, vách tôn lại thủng lỗ chỗ như những vết đạn bắn. Tôi nép mình sát vách, cố tránh những lỗ tròn để bóng mình không bị phát hiện bên trong.
“Ưm… Cưng còn giận em hả ?!”
Một giọng đàn ông nũng nịu vang lên trong nhà làm tôi nổi gai ốc. Tôi lựa một lỗ nhỏ, hé mắt nhìn vào.
Bên trong nhà, gã đàn ông kia đang ngồi dựa lưng vào cột gỗ, dáng vẻ hậm hực không vui. Bên cạnh gã, một thằng thanh niên khá trẻ chạc 17, 18 tuổi mặt mũi sáng láng đẹp trai đến mức tôi hơi bất ngờ… Có thể nói, nếu nó không phải đang mặc trên người bộ đồ ngủ ren của phụ nữ mà thay bằng bất cứ một bộ jean nam tính nào thì cá nhân tôi và thằng Phương có xách dép cũng theo không kịp. “Mày lại đi ghen tị với một thằng pê đê, thật oái ăm ah”
“Hừ… Tránh tôi ra…” – Gã đàn ông kia còn giận dỗi.
“Em yêu ai… không lẽ anh không biết…” – Gã trai trẻ chồm qua, đặt lên môi gã kia một nụ hôn.
“Mẹ ơi!” Tôi suýt nôn hết đĩa cơm tấm ăn hồi trưa ra ngoài. Tôi thấy mình thật nhảm nhí, đang yên đang lành tự nhiên chui vô xó này nhìn lén hai thằng pê đê hôn hít nhau. Nhưng vừa dợm chân định bỏ đi, một câu nói vang lên bên trong làm tôi dừng phắt lại.
“Đã nói bao nhiêu lần… Không chơi được với con Tám mèo kia mà em có nghe đâu ?! Bây giờ thì hay rồi. Trốn chui trốn nhủi…”
Hai mắt tôi sáng lên, mừng rỡ như điên… Qua lời của gã đàn ông kia, tôi có thể khẳng định mình vừa tìm được một trong những kẻ đã cùng Tám mèo tham gia trò hiếp dâm dơ bẩn kia.
“Người ta chỉ ham vui chút thôi mà… Em chỉ đứng xem có làm gì đâu ?!”
“Anh mà tin em được anh chết liền… Đứng xem… Đứng xem…”
“Thôi mà… Xin lỗi mấy ngày rồi còn giận nga… Mà anh mới nói… chỉ là hai đứa kia nhỏ như sinh viên thôi… có phải cảnh sát đâu… Có thể tụi nó tìm Hùng béo là thật thì sao ?”
“Chưa chắc đâu… Đừng tưởng bở… Cả tuần này cứ ở nhà yên cho anh…”
Ngay lúc này, điện thoại tôi lại rung lên. May thở phào may mắn vì mình đã tắt âm thanh. Tôi rút điện thoại, thấy số của Thanh Thuỷ thì hơi nhíu mày, rồi tắt đi. Nàng có lẽ chờ lâu, đã hết kiên nhẫn rồi.
Tôi lấy điện thoại áp lên lổ hổng trên vách, zoom vào thật gần, chụp khuôn mặt gã trai trẻ. Rồi bấm số anh Tín, gửi ngay vị trí (send location) căn nhà cho anh, cả tấm hình vừa chụp, kèm một lời nhắn: “đối tượng tham gia cùng Tám mèo, nam, tuổi 17 – 18”.
“Nhưng mà… không được… Thứ Sáu anh Tùng đã hẹn em rồi…” – Bên trong lại vang lên tiếng nỉ non của gã trai trẻ kia.
“Anh anh cái gì ? Sao không ở với nó luôn đi…” – Gã đàn ông như đang ghen, gắt lên.
“Trời ơi, sao tui khổ vậy nè…” – Gã trai trẻ mếu máo. – “Em đi bán thân để lấy tiền nuôi ai ?! Có phải cho em mua sắm hay chưng diện gì đâu ?!”
“Thôi… Thôi… Nín… Ngoan anh thương…” – Gã kia vỗ về an ủi.
“Thương yêu cái gì ?? Hở ra là ghen tuông… Người ta làm tới… giáo viên ưu tú trường Hồng Nghĩa, còn muốn bỏ tiền ra thuê nhà riêng cho em… Em không thương anh thì sao phải ở trong cái xó xỉnh này hả ?!”
Ngay lúc này, điện thoại tôi lại rung lên. Tôi thấy số Thanh Thuỷ liền tắt đi.
Thật sự lúc này đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng chỉ còn mỗi thanh âm nghẹn ngào ỏn ẻn của gã trai trẻ kia… “Thứ Sáu anh Tùng đã hẹn em… giáo viên ưu tú trường Hồng Nghĩa…” đây là chuyện gì ?!
Chợt nhớ đến vẻ yếu ớt khiếp sợ của tên Tùng đêm qua tôi đã có chút nghi ngờ. Nhớ lại chuyện cô Ngọc Nhi kể lại, tôi càng thêm khẳng định. Và bây giờ sự thật đã rõ ràng… Thầy Tùng, giáo viên ưu tú, tấm gương sáng chói của trường PTTH Hồng Nghĩa lại là người của giới tính thứ ba.
Mọi chuyện trở nên logic thông suốt… Không một thằng đàn ông nào cam tâm tình nguyện nhường người yêu của mình cho người khác, dù người đó là bố đẻ của mình. Hắn có lẽ đã sử dụng cô Ngọc Nhi như một bức bình phong che đậy giới tính thật của mình. Ông bố đốn mạt của hắn lại không nhịn được trước nhan sắc của con dâu tương lai, trong khi thằng con thì thờ ơ vô cảm.
Tôi thấy mình như chạm vào một cột mốc đột phá quan trọng để lột trần bộ mặt ghê tởm của cha con tên Tùng. Nhưng… mặt tôi liền tối sầm lại. Tôi bắt đầu hối hận đã gửi vị trí gã trai trẻ này cho anh Tín. Nếu anh bắt hắn, vậy cơ hội mong manh duy nhất của tôi liền vuột mất. Tôi phải làm thế nào đây ?!
Điện thoại lại rung lên… Lại là Thanh Thuỷ, tôi tắt máy. Tôi bắt đầu hơi bực mình khó chịu vì sự thiếu kiên nhẫn của nàng.
Tôi hít sâu một hơi, bình tĩnh nghĩ lại. Dù gã trai trẻ này không bị bắt thì tôi hầu như cũng không có cơ hội nào… Có lẽ kết quả tốt nhất tôi có thể làm là theo dõi và báo cảnh sát khi tên Tùng và thằng trai bao này đi khách sạn. Dù vậy thì thế nào ? Tội mua bán dâm chẳng qua là một tờ giấy phạt hành chính không có chút ý nghĩa gì.
Tôi chán nản lắc đầu, xoay người chậm rãi rút lui. Lầm lũi đi thẳng ra theo lối cũ ra ngoài, về đến chỗ đậu xe, tôi chợt sững người. Thanh Thuỷ không biết đã đi đâu, không còn bóng dáng. Nàng có thể đi đâu chứ ?! Chợt nhớ đến mấy cuộc điện thoại liên tục của Thuỷ, tôi chợt dâng lên một nỗi bất an.
Tôi rút điện thoại, bấm số gọi ngay lại cho Thuỷ. Không gọi được, nàng đã tắt điện thoại. Tôi lo lắng bấm lại lần nữa. Vẫn không được. Tôi chợt nhận ra một ô cửa sổ nhỏ báo tin nhắn trong hộp thư thoại. Vội mở ra áp điện thoại lên tai:
“Anh Phong… Em thấy Tám mèo…” – Giọng Thuỷ gấp gáp vang lên trong điện thoại.- “Hắn đeo khăn bịt mặt, nhưng em thấy được hình xăm Kitty trên vai hắn… Em gọi anh không được. Bây giờ em sẽ đi theo. Hắn đi bộ về hướng Phà Phú Định…. Tút… Tút…”
– Không… Đừng đi theo…
Tôi gấp rút chạy về hướng bến phà, tay bấm tin nhắn thoại thứ hai áp lên tai. Giọng Thanh Thuỷ vang lên, hổn hển như vừa đi vừa nói…
“Em gửi xe ở Bãi của bến Phà Phú Định. Tám mèo đi vào con hẻm nhỏ bên trái…. Phía trước là tủ thuốc lá nhỏ… Khoan đã… Hắn đi đâu rồi ??… Á… Bỏ tay… Buông tôi ra… Tút… Tút…”
“Không xong rồi…” Tôi nghiến răng chạy thật nhanh. Thanh Thuỷ có lẽ đã bị Tám mèo bắt. Hắn biết mặt nàng, rất có thể đã biết nàng đang truy tìm hắn. Tôi vừa chạy vừa bấm điện thoại chuyển thành chế độ share location (vị trí) của mình cho Phương và anh Tín.
Chạy được ba trăm mét, tôi lướt qua bãi xe phía trước ngã rẽ vào bến. Tôi chưa bao giờ đặt chân đến đây, mà chỉ thấy qua vị trí trên bản đồ. Nơi đây rộng lớn hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Những chiếc xà lan lớn chở hàng đậu dài dài nối đuôi nhau… Người xe lên xuống tấp nập không ngớt. Tôi rất nhanh thấy được một con hẻm nhỏ ngay phía trước cổng bến, có một bà lão ngồi trước tủ thuốc nhỏ. Tôi đi ngay vào… Con hẻm này rất nhỏ được tạo ra từ vách tường rào của bến phà và vách gỗ sau lưng dãy nhà dân. Nó như một lối đi tắt dẫn sang một nơi khác, không phải đường vào nhà của ai hết. Tôi bước đi sâu vào trong, không chậm, cũng không quá nhanh, đủ để ứng phó đòn tập kích bất ngờ từ những ngã rẽ ngang khuất tầm nhìn.
“Đây là…”
Tôi chợt dừng lại, ngờ ngợ nhìn một chiếc giày sandal trắng lấm lem bùn đất. Nhận ra đây là giày sandal của Thanh Thuỷ, lòng tôi liền trầm xuống. Tôi vội vàng đi thẳng đến trước. Qua hết con hẻm cặp theo bờ tường tôi lại gặp một khoảng sân trống rất lớn. Không còn giấu vết gì của Thuỷ. Tôi nhíu mày suy nghĩ. Thanh Thuỷ không nhỏ bé như một đứa trẻ, để mang nàng đi với một chân không mang giày… Tối thiểu phải là hai người đàn ông cùng ra tay. Và họ cũng không dại gì mang một đứa con gái bị khống chế đi thẳng ra đây, vì khoảng sân rộng này không có gì che chắn… Thanh Thuỷ chỉ có thể đang bị nhốt đâu đó trong dãy nhà tôi vừa đi qua.
Tôi âm thầm quay lại. Chiều dài con hẻm này khoảng 300 mét. Những căn nhà ọp ẹp sát khít tầng tầng như một rừng lau không có khe hở… Nơi này tôi ước tính có đến cả vài trăm căn nhà như vậy. Nhìn lên bầu trời ráng chiều gần tối, tôi nhíu mày lo lắng. Làm sao tôi có thể tìm ra Thuỷ trong mớ hỗn độn này.
Tôi chợt loé lên một suy nghĩ liều mạng. “Nếu không thể tìm ra Thuỷ, thì mình có thể để chúng mang mình đi gặp nàng”. Bắt đầu từ nơi có chiếc giày rơi của Thuỷ, tôi chọn một con hẻm khá tối tăm đi vào. Vừa đi, hai tay tôi che lên miệng làm loa bắt đầu gọi lớn:
“Thuỷ ơi…. Em ở đâu ??”
“Thuỷ ơi… Em đang ở đâu ?!”
Qua một lớp nhà đầu tiên, tiếng hô lớn của tôi bắt đầu có người chú ý. Vô số ánh mắt nhìn vào tôi bộc lộ nhiều cảm xúc khác nhau: tò mò, bực tức, nghi hoặc… Nhưng chỉ thế mà thôi. Không một ai quan tâm hỏi han gì. Những kẻ sống ở nơi tối tăm không có ánh sáng này dường như đã vô cảm với tất cả mọi thứ xung quanh. Tôi đã sớm biết như thế. Tôi gọi tìm người, không mong chờ Thuỷ trả lời mình, mà để những gã kia biết tôi đã tới.
“Thuỷ ơi, em đang ở đâu ?!”
Tôi vừa đi vừa gọi và bắt đầu cảm giác một số ánh mắt khác thường đang quan sát mình. Con mồi đã gần dính câu…
“Ê…” – Có tiếng gọi sau lưng, tôi quay lại.
Sau lưng tôi là một gã đàn ông cao lớn, vai u thịt bắp, môi bôi son nổi bật trên phần cằm da xanh rì của lớp râu được cạo nhẵn… làm tôi thấy ghê ghê cả người.
– Phải anh tìm con bé mặc quần jean áo sơ mi trắng không ?! – Giọng ồm ồm lại cố tỏ ra nhỏ nhẹ làm tai tôi ngưa ngứa.
– Đúng rồi ! Anh thấy bạn tôi ở đâu sao ?! – Tôi ra vẻ mừng rỡ hỏi dồn.
– Anh cái gì chứ ?! – Hắn lầm bầm, rồi ngoắc tay tôi. – Đi theo tui, tui thấy nó bên kia….
Tôi gật đầu lia lịa, vội bước theo hắn. Đi qua hai con ngõ nhỏ bằng một người đi. Tôi nhận ra mình đặt chân vào một lối đi nhỏ, ngăn cách hai bên bằng vách tôn sét rỉ lẫn gỗ ván mục rệu rã… Dường như nơi này không còn ánh mắt nào nhìn thấy tôi lẫn gã đàn ông trước mặt. Gã đàn ông chợt dừng lại, quay đầu nhìn tôi… Tôi hơi nhíu mày ngạc nhiên nhìn lại gã. Chợt từ ánh phản chiếu trong tròng mắt gã, thôi thấy một vật thẳng dài từ phía sau lao xuống đầu mình với tốc độ cực nhanh… Tôi chỉ kịp nghiêng đầu ra trước, hai vai gồng cứng vồng lên cao…
“Chát”….
“Đau ah” Một cảm giác đau buốt trên vai và sau đầu làm tôi choáng váng. Tôi ngã dụi về phía trước, thẳng vào hai cánh tay hộ pháp đón chờ sẵn của gã đàn ông phía trước.
“Mang nó đi nhanh…”
Một giọng nói khác ồm ồm vang lên phía sau. Âm thanh lục đục của khúc gỗ bị ném xuống đất… Rồi hai chân tôi bị giở lên, cả người đung đưa nâng bổng đi tới. Tôi nhắm chặt hai mắt, nghiến răng chịu đựng cơn đau ê ẩm. Khoảnh khắc vừa rồi tôi đã kịp dùng vai đỡ phần lớn lực đạo của cú đánh từ phía sau. Dù gáy cũng trúng đòn, nhưng tôi không bất tỉnh như hai gã nghĩ.
“Mở cửa…”
Hai gã đã tính toán đoạn đường đưa tôi về, chỉ vài chục thước từ chỗ tôi bị đánh lén. Âm thanh cánh cửa ọp ẹp bằng tôn rung động rồi mở ra… Tôi bị mang vào trong, ném thẳng trên nền đất làm một bên mặt đập xuống ê ẩm.
– Uwmmmm…. Uwmmmm…
Có tiếng ư ử tắt nghẽn của con gái bị nhét khăn trong miệng vang lên bên tai tôi. Tôi nhận ra tiếng của Thanh Thuỷ, thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàng có lẽ hoảng sợ khi nhìn thấy tôi bị đem vào ném xuống đất như heo chết. Tôi không nhìn Thuỷ, càng không thể cho nàng biết mình đang giả vờ.
Hai ba người bắt đầu dùng dây trói chân tay tôi lại, tôi không hề phản kháng. Nhiệm vụ của tôi đến đây có thể nói là hoàn thành mỹ mãn. Điện thoại tôi vẫn ở chế độ share location… Tôi có thể giả ngất nằm đây đánh một giấc đợi hai nhóm người kia giải cứu. Nhưng mọi việc dường như không đơn giản như tôi nghĩ…
“Chị Bảy, giờ mình làm gì với hai đứa nó…” – Giọng ỏn ẻn của Tám mèo vang lên.
Có lẽ hắn và đồng bọn còn lại đều ở đây. Và kẻ có tiếng nói quyết định có biệt hiệu là chị Bảy. Lúc này một giọng nói the thé vang lên:
“Thì chờ đến mai ghe lên, mình đi lánh nạn vài tháng… Hai đứa nó cứ trói ở đây ! Tới lúc chúng nó thoát được thì mình đã đi xa mãi tới đâu rồi…”
“Chị Bảy, em thấy…” – Giọng nói của gã đàn ông dẫn tôi vào ổ mai phục nói. – “Con nhỏ kia thì thôi đi… Còn thằng này… hắc hắc… Đẹp trai lại cứng cáp như vậy… Hay là…”
“Ha ha… Tuỳ tụi mày thôi… Tao thấy nó cũng nóng rang cả người…”
“Mẹ ơi… Không phải chứ ?!” Tôi kêu gào trong đầu. Trăm tính, ngàn tính tôi lại không nghĩ mình tự dâng mình lên cho đám bệnh hoạn này ah. Tôi chỉ nghĩ đến an toàn của Thanh Thuỷ, lại không ngờ rằng kẻ bị nguy hiểm lại chính là bản thân mình ah. Biết vậy tôi đã không để chúng trói tay chân mình… Ôi… kiếp chim lợn lần này sẽ ô nhục muôn đời sao ?!
– Uwmmmmm…. – Thanh Thuỷ vô lực phản đối.
Một bàn tay thô kệch túm lấy dây nịt tôi bắt đầu cởi. Tôi nghiến răng, hít một hơi thật sâu, hai mắt mở ra tràn ngập tức giận… Cả người đang bất động chợt vùng lên. Hai chân trói chặt đạp mạnh vào mặt gã đàn ông bên cạnh.
– Ui chao… – Gã la lên, ngã ngữa ra đất.
Tôi ngã uỵch trên nền đất, liền cố vùng vẫy cởi trói. Nhưng ba bốn gã khác đã nhào đến đè cứng trên người tôi…
– Khà khà… Ngoan cường lắm… Mà chị thích…
– Buông tao ra… Tao sẽ thiến tụi mày… Cứu… Cứu mạng ah…. – Tôi la hét trong tuyệt vọng.
– Bịt miệng nó…
Một bàn tay thô kệch to lớn bịt ngang miệng tôi. Tôi ú ớ không ra tiếng nào. Hai cánh tay tôi bị kềm cứng giở qua đầu. Một bàn tay khác mở khoá quần tôi, rồi từ từ kéo xuống… Cơn uất ức sôi trào làm tôi muốn điên lên. Tôi bất ngờ dùng răng cắn mạnh vào lòng bàn tay gã đàn ông đang bịt miệng mình. Gã hét lên, rụt tay lại. Tôi liền dùng hết sức bình sinh gào lên:
– MẸ MÀY PHƯƠNG… CỨU TAOOOO….
Hai bàn tay khác bịt thẳng vào mặt tôi. Cả xương hàm tôi bị bó cứng ú ớ không phát ra được tiếng nào… Quả báo… Trên đời này thật sự có quả báo sao ?! Không. Tôi không tin… Tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng… Cơn uất nghẹn làm nước mắt tôi ứa ra…
“Rầm”
Ngay lúc này cánh cửa nhà bật tung. Một bóng người lao vào trước, theo sau là vô số bóng xanh xanh ùa vào. Tiếng đấm đá huỳnh huỵch và âm thanh la hét đau đớn vang lên bên tai. Thằng Phương, anh Tín và một nhóm cảnh sát đã đến kịp lúc. Cả người tôi nhẹ bỗng, vật lộn với bốn thằng đàn ông giờ bắt đầu thoát lực nằm yên tại chỗ.
Thằng Phương bước tới cười tủm tỉm nhìn xuống tôi.
– Lần sau mà còn chửi mẹ tao… Tao sẽ cho cúc hoa mày nở to bằng cái chén…
– Con mẹ mày… tới trễ một chút là lỗ đít tao nhét cái chén cũng vừa ah… Ha ha… – Tôi bật cười sặc sụa.
– Ha ha… – Phương ôm bụng cười ha hả.
– Trời ơi… Phong… Sao không mặc quần vô…
Chị Vi vừa vô thấy tôi phơi quần lót nằm tênh hênh giữa nhà còn cười như điên như dại, liền gắt lên. Chị chạy lại giúp tôi ngồi dậy, kéo quần lên.
– Anh có sao không ?! – Thanh Thuỷ vừa được cởi trói, nhào vào lòng tôi hỏi.
– Không sao. Không sao… Suýt nữa… sau này ra đường phải mặc bỉm rồi…
– Ha ha… Hi hi….
—————-++++++++————–
Đám bê đê bị hốt trọn ổ, ngay cả thằng trai trẻ bị tôi chỉ điểm ban đầu cũng tóm gọn đem về phòng tạm giam của Cảnh sát. Chúng khai nhận tội hiếp dâm Thuận, lại một mực không nhận đã tung video lên mạng. Cùng thời điểm, bất ngờ đồng nghiệp của anh Tín tìm thấy trong điện thoại của ‘chị Bảy’ một đoạn video, do chính chúng quay, cảnh dày vò thân xác thằng Thuận.
Vì thế, mọi lời khai của chúng đều trở thành gian dối, lấp liếm sự thật… Ngay cả lời khai của Tám mèo về việc tôi thuê hắn làm nhục Thuận để quay video đều bị anh Tín mượn cớ gạt bỏ khỏi tờ khai cảnh sát. Trước khi tôi về, anh Tín còn dặn dò thật kỹ là phải huỷ đoạn video kia đi.
Để đền ơn anh Tín, tôi gửi anh một số tiền kha khá dù sao đây là kế hoạch phụ thù cho chị Vi do chính tôi lập ra… Nhưng bất ngờ là thằng Phương lại khăng khăng muốn cưa đôi với tôi khoản tiền đó. Thế là nhẹ nhõm đôi đường.
Chiều tối hôm đó tôi về đến nhà thì đồng hồ đã điểm 21h00. Thân xác mệt lả, nhưng tinh thần nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Đẩy xe vào nhà, tôi chợt thấy ít đất đen vung vãi trên sàn xi măng. Tôi hơi ngạc nhiên vì nhà cô Ngọc Nhi hầu như rất sạch sẽ tươm tất. “Đất sao ?! Đất…” Tôi chợt rùng mình kinh sợ. Vội lao đến chậu cây kiểng nhỏ kia, đưa tay vào trong lớp đất, rồi xới tung lên… Không có. “Là ai ?! Là ai đã lấy cái thẻ nhớ đó ?!” Tôi chợt nhớ đến chị Ngọc Trâm. Hôm nay chị không đi học buổi sáng. Trước khi lên phòng cảnh sát trình diện, tôi đã về lại không vào nhà mà vội vùi cái thẻ nhớ vào đây. Không xong rồi.
Tôi lao ngay vào nhà thì phát hiện một bầu không khí bất thường. Cô Ngọc Nhi nhìn tôi vẻ mặt âm trầm giận dữ. Chị Ngọc Trâm lại khép nép ngồi bên cạnh, bĩu môi nhìn tôi. Ánh mắt tôi chợt lướt qua mặt bàn, rùng mình thấy chiếc thẻ nhớ của mình.
– Phong. Em ngồi xuống đây !
Cô Ngọc Nhi trở lại vẻ uy nghiêm thường ngày, khác xa cô gái khóc thút thít trong lòng tôi đêm qua. Tôi ngồi xuống, đầu óc trống rỗng không biết nói gì.
– Em không có lời nào giải thích về cái thẻ nhớ này sao ?!
Thấy tôi không trả lời, cô tức giận run rẩy, gắt gỏng:
– Sao em có thể chứa thứ dơ bẩn này trong nhà chị hả ?! Chị thật không ngờ em… em…
Nhìn ánh mắt thất vọng xen chút chán ghét kinh tởm của cô Ngọc Nhi, tôi chỉ biết than khổ trong lòng. Cô hiểu lầm tôi là giới tính kia sao ? Cô không biết rằng để quay hoàn tất cảnh đó tôi đã nôn mửa không biết bao nhiêu lượt ah.
Tôi hít sâu một hơi, tựa lưng ra ghế, hai tay thong thả để bên ghế. Tôi dường như đã nắm bắt được nhiều tình tiết mới… Đám bê đê đó bị oan ah. Chúng dù muốn cũng không biết Thuận học trường nào mà đưa video lên Group của trường Eden. Tôi nhìn sang chị Ngọc Trâm, chị liền cúi thấp đầu né tránh ánh mắt tôi. “Thâm nha, phụ nữ thật như rắn độc… Cắn phát chết tươi…”. Dù sao cũng đã có người chùi đít thay mình, tôi gật gù, không trả lời cô Ngọc Nhi mà nhìn sang chị Ngọc Trâm hỏi:
– Chị ghét thằng Thuận như vậy sao ?!
– Ai mà không ghét nó… Ah… – Chị Ngọc Trâm buột miệng nói, liền ngưng ngang, lắc đầu. – Không… Chị cũng không có gì… Không ghét…
Cô Ngọc Nhi hơi ngạc nhiên hết nhìn tôi rồi nhìn chị Ngọc Trâm.
– Không ghét mà dùng nick nặc danh đăng video lên Group trường ah ?! – Tôi hỏi.
– Không có… – Chị Ngọc Trâm chối ngay, rồi cúi đầu lí nhí. – Chị… Chị… chỉ đưa lên năm phút rồi… xoá đi rồi…
– Em… Em… – Cô Ngọc Nhi run rẩy tay chân, chỉ em gái. – Em dám đăng thứ đó lên Group trường… Trời ơi… Em điên hả ?!
– Em… – Chị Ngọc Trâm cúi gằm mặt, nín lặng.
– Chị đi làm về… bắt gặp em xoá file trên máy tính… Chị hỏi em còn dám nói dối là video của Phong ?! Không ngờ là bạn học của em… Em làm sao có thứ dơ bẩn này…. Lại còn dám bôi nhọ người ta… – Cô Ngọc Nhi tức giận thở hổn hển.
– Em không có… của Phong thiệt mà… – Chị Ngọc Trâm mếu máo. – Thằng đó xấu tính lắm… Nó suýt hại cả Vi… Bọn em ai cũng ghét nó… Vi nói sẽ nhờ Phong trả thù… Nên em nhìn cái này là biết…
Thấy cô Ngọc Nhi rối tung rối mù mấp máy môi, tôi xua xua tay cắt ngang lời cô:
– Lát em sẽ giải thích cho chị nghe… Bây giờ em muốn hỏi chị Ngọc Trâm một chút.
Chị Ngọc Trâm thút thít, hai mắt đỏ hoe nhìn tôi.
– Chị đăng bằng nick nặc danh tên Thỏ Ngọc đó… có bảo đảm không bị truy ra ?!
– Không truy được… Chị dùng điện thoại quay lại màn hình ảnh trên màn hình máy tính. Rồi đi ra ngoài, lựa một tiệm điện thoại xa nhà, đeo khẩu trang, mua một sim 4G rác không đăng ký tên người sử dụng, cho vào điện thoại… rồi mới tạo một tài khoản email giả, dùng email đó đăng ký Facebook… rồi xin tham gia vào group trường. Sau đó… đăng xong. Năm phút sau chị hối hận… muốn xoá đi thì admin đã xoá, kick nick chị ra khỏi group… Chị bẻ gãy, bỏ sim luôn rồi.
Chị Ngọc Trâm nói xong rồi bẽn lẽn cúi đầu không dám nhìn hai cặp mắt trợn tròn của tôi và cô Ngọc Nhi. “Thông minh ngầm ah…” bên trong vẻ ngoài đần độn là một bộ óc đầy logic sáng tạo. Cô Ngọc Nhi nhìn nhìn lại em gái mấy lượt rồi trầm giọng nói:
– Em không được tiết lộ chuyện này cho bất cứ ai… kể cả Vi. Bây giờ lên lầu tắm rửa, học bài đi… Chị muốn nói chuyện với Phong.
– Em biết rồi…
Chị Ngọc Trâm lí nhí trả lời. Chị đi ngang qua bàn, thình lình nhặt cái thẻ nhớ ném vào người tôi, rồi thè lưỡi trêu tức rồi chạy thẳng lên lầu. Tôi nhìn theo chị lắc đầu cười khổ, rồi cầm chiếc thẻ nhớ trong tay, bóp mạnh. Chiếc thẻ gãy ngang.
Cô Ngọc Nhi mím môi nhìn tôi, rồi hạ thấp giọng hỏi:
– Em thật sự làm ra chuyện này sao ?! Vì trả thù cho Vi ?!
– Phải… – Tôi trả lời đơn giản.
– Em… Em điên rồi. – Cô hậm hực.
Ngồi đối diện chiếc bàn trà nhỏ, lời nói và ánh mắt sâu thẳm của tôi làm cô Ngọc Nhi bối rối. Tôi nói:
– Cô nói em điên cũng được. Nhưng em vẫn sẽ làm tất cả trong khả năng mình để bảo vệ, cũng như dành lại công bằng cho người thân của mình.
Cô mấp máy môi mấy lần vẫn không thốt ra thành lời. Chợt đứng lên, cô nhìn tôi nói nhanh:
– Em lớn rồi, cô không thể khuyên giải em… Cô chỉ mong em suy nghĩ thật kỹ về hậu quả trước khi muốn làm những chuyện như vậy.
Cô Ngọc Nhi vừa dợm chân quay người, thì bàn tay đã bị tôi nắm chặt. Tôi kéo mạnh, cả người cô ngã thẳng vào lòng tôi.
– Buông ra… Em muốn chết hả ?! – Cô Ngọc Nhi đỏ mặt gắt khẽ, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía cầu thang.
Tôi choàng tay ôm ghì lấy vòng eo thon nhỏ của cô, cảm nhận bờ mông mềm mại ép chặt trên hạ thể mình.
– Cô nợ em một lời xin lỗi nha… – Tôi dúi mặt vào mái tóc đen dầy, hít sâu mùi hương của cô.
– Xin lỗi gì chứ ?! Cô làm gì em ?! – Mặt cô đỏ hây hây thật xinh đẹp làm tôi muốn cắn một cái.
Tôi cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô Ngọc Nhi đưa lên miệng… Cô muốn rút lại, rồi mặt đỏ gay gắt nhìn tôi hôn vào lòng bàn tay e ấp ngượng ngùng của cô.
– Không phải cô nghi ngờ em là pê đê sao ?! – Tôi thì thầm như nói cho bàn tay cô nghe.
– Thì… thì do đêm qua… em như vậy. – Cô lí nhí, mặt càng đỏ hơn. – Hôm nay… lại có cái video kinh tởm đó… Em muốn cô phải nghĩ sao ?!
– Ah…
Tôi nhìn cô chưng hửng. Ra là mình ngu như vậy ah ?! Khổ sở kềm nén cả đêm rồi để người ta ‘oánh giá’ là không được thẳng’ ah. Oan khuất, quá oan khuất rồi. Máu nóng tôi dồn lên mặt… Tôi choàng tay qua cổ cô Ngọc Nhi, đặt lên môi cô một nụ hôn thật mãnh liệt.
– Ư… đừng…
Cô cố giãy ra nhưng khi lưỡi của tôi cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cô, cả người liền yếu ớt vô lực. Hơi thở cô dồn dập gấp gáp, đôi môi đỏ mọng hé mở để tôi hôn rồi hôn đến say mê… Một tay tôi vô thức luồn qua lớp áo thun mỏng, nhẹ nhàng đặt lên bầu ngực nung núc gò ép căng tròn dưới lớp nịt ngực của cô…
– Phong… Ư…
Cô thở hổn hển không rời khỏi môi tôi. Tay cố chặn lại bàn tay hư hỏng của tôi… “Bựt” một âm thanh nhỏ vang lên, khoá nịt ngực phía trước bị tôi tháo mở. Bàn tay tôi như lọt vào chốn thần tiên của sự ôn nhu mềm mại không thể tả…
– Trời ơi… Phong…
Cô thản thốt muốn kéo tay tôi ra, nhưng đã muộn. Một tay tôi đón lấy bầu vú căng trong mềm mại của cô mà mân mê…
– Em… đừng… mà… – Cô thở hổn hển, nài nỉ.
– Cho em âu yếm cô một chút thôi nha… – Tôi thì thào, đón lấy chiếc lưỡi nhỏ ướt át của cô, mút say mê.
– Ư… ở đây không được…
– Vậy về phòng em…
– Không được…
Gợi ý rồi phản đối, gợi ý rồi lại phản đối… nhưng môi tôi và cô vẫn không rời nhau. Dưới lớp áo mỏng, bàn tay tôi vui sướng mân mê mơn trớn hai bầu vú căng tròn làm hơi thở cô gấp gáp hổn hển. Hạ thể tôi u cứng một khối cảm nhận được nơi mềm mại giữa mông cô đang nóng hầm hập. Tôi cắn nhẹ bờ môi đỏ mọng của cô, ngón tay bên trong áo đón lấy nhuỵ hoa nho nhỏ kia mà se se nhẹ nhẹ…
– Ư… – Cô bật rên khẽ, ngực hơi ưỡn lên, cặp đùi vô thức kẹp cứng lại.
Đột nhiên, trên lầu vang lên một tiếng động lớn. Cô Ngọc Nhi giật bắn người bừng tỉnh. Cô gạt tay tôi ra khỏi người, tức khắc đứng phắt dậy.
Tôi cũng sợ hãi không kém, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cầu thang. Vài giây sau vẫn không có gì xuất hiện… Quay lại thì cô Ngọc Nhi đã cài lại áo, mặt đỏ bừng nhìn tôi như trách móc.
– Không có gì hết… Mình nói chuyện tiếp nha… – Tôi nhe răng cười, chìa tay về phía cô.
– Quên đi… – Cô bĩu môi, đánh vào bàn tay tôi thật đau.
Cô Ngọc Nhi ngồi xuống ghế đối diện, tay xoa xoa hai gò má xinh đẹp còn đỏ bừng vì ngượng. Hít vài hơi thật sâu, cô nhìn tôi nói:
– Cô không muốn em động chạm gì đến… hai cha con tên Tùng… Em hứa với cô được không ?!
Tôi hơi bất ngờ nhìn cô. Trong mắt cô tràn ngập sự lo lắng dành cho tôi.
– Hứa với cô đi… Được không ? – Cô lập lại một lần nữa.
Tôi thở dài nhìn cô, không trả lời mà hỏi lại:
– Em muốn biết… cô nhìn nhận mối quan hệ giữa hai chúng ta như thế nào ?!
– Quan hệ gì chứ ?! – Cô đỏ mặt bối rối.
– Em là gì trong lòng cô ?! … – Tôi hỏi nhỏ, giọng nghiêm túc. – Là người yêu, người tình, bạn trai hay… vẫn là học sinh của cô ?!
– Em không phải học sinh của cô… – Cô Ngọc Nhi gắt lên, mặt đỏ gay gắt. – Có thể… có thể là bạn ah… hay trên chút…
– Vậy là bạn trai rồi… em cũng xem cô như bạn gái em nha…
– Cô sao làm bạn gái em được ?! – Cô che gương mặt đỏ bừng, gắt lên. – Trời ơi… mà em muốn nói gì chứ ?!
Tôi cười tủm tỉm, bước đến trước cô. Nhìn xuống đôi mắt xinh đẹp của cô, tôi nói:
– Em muốn lặp lại câu nói khi nảy… Em sẽ dùng tất cả trong khả năng mình để bảo vệ, cũng như đòi lại công bằng cho người thân của mình…
Tôi cúi xuống, nhẹ nhàng ôm cô, nói nhỏ:
– Em chỉ có thể hứa với cô… Nếu có hành động gì sau này em sẽ suy nghĩ thật kỹ và… nói cho cô biết trước khi thực hiện.
Cô Ngọc Nhi dúi mặt vào cổ tôi hơi thở ấm áp, khẽ gật gật đầu.
Lúc này, tiếng chị Ngọc Trâm lại kêu vọng từ trên lầu, làm hai đứa tôi lần nữa giật bắn người:
“Chị Hai ơi ! Chị lên chưa ?! Đem dùm em ly nước…”
– Ừ… Lên đây…
Cô Ngọc Nhi bối rối đẩy tôi ra, còn giả vờ lớn tiếng nói chuyện với tôi:
– Chiều mai họp đội bóng trường lúc 16h00 tập hợp ở sân Hoa Lư… Em nhớ mà đi đó.
“Trời ơi, nhầm rồi….” – Tôi xua xua tay, che miệng thì thào trước ánh mắt hoảng hốt rối tinh rối mù của cô.
“Ủa đội bóng trường chị, Phong tham gia được sao ?!” – Chị Ngọc Trâm lững thững vừa đi xuống vừa hỏi.
Cô Ngọc Nhi vội nói chữa cháy, liền đi vào bếp:
– À, chị mới nói đội bóng Hồng Nghĩa đá rất hay ah. Phong có thể ra xem họ tập luyện…
Chị Ngọc Trâm đã đến tầng một, nhìn xuống tôi, rồi quay qua bếp nói:
– Ờ… Nghe nói anh Tùng làm huấn luyện viên bên đó… mà Phong lại…
Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của tôi, chị nín bặt.