Tuổi trẻ nổi loạn và sự lẳng lơ của Wanda – Tự truyện Nữ Viết – Update Chap 42

Thật ra bị covid ko có gì nguy hiểm mình bị nhập viện là do sốt khá cao nên bị mê man. Chồng mình thì ko bị dương tính nên hắn chỉ có thể gọi cấp cứu và đưa mình đến cổng bệnh viện. Đầu tiên là mình được đưa vào nằm ở giường cấp cứu. Vì dịch bệnh lại còn nhập viện buổi tối nên hầu như ko có ai ở phòng cấp cứu chỉ có 2 anh bác sĩ trực. Mình thì chỉ có 1 mình, do mình quá mệt nên chỉ đành nằm mê man trên giường cấp cứu, anh bác sĩ mặc đồ bảo hộ kín mít bắt đầu đo thân nhiệt và thăm khám, vì trời hôm đó cũng khá lạnh nên mình ko mặc hớ hênh gì đâu nhưng tất nhiên là ko có đồ lót rồi. Đo nhiệt độ xong anh bác sĩ yêu cầu mình ngồi dậy để kiểm tra phổi, bác sĩ lấy ống nghe ra nên mình phải cởi mấy hàng cúc áo ra để bác sĩ nghe tim phổi, thật sự lúc đó mệt quá rồi người thì sốt nên bảo sao nghe vậy hơi sức đâu mà để ý cơ thể nữa. Vậy là mình mắt nhắm mắt mở cởi hàng cúc áo ngực ra để cho bác sĩ áp ống nghe vào ngực nhưng anh bác sĩ cũng lịch sự lắm bảo mình ko cần thiết phải cởi áo anh ấy chỉ cần luồn ống nghe vào giữa hàng cúc áo là được. Tất nhiên là trong lúc kiểm tra tim phổi ko thể tránh được đụng chạm, ngón tay của anh bác sĩ có vô tình chạm vào đầu nhũ nhưng mình cũng đành kệ vậy. Kiểm tra tim phổi xong anh bác sĩ đi giúp mình thủ tục nhập viện, nhận đồ bệnh nhân rồi yêu cầu mình thay đồ trước khi vào khu nội trú. Anh bác sĩ đưa cho mình bộ đồ bệnh nhân rồi bảo mình đi vào nhà vệ sinh của phòng cấp cứu thay đồ nhưng lúc này mình mệt quá rồi mình nằm bẹp trên cái giường cấp cứu ko dậu nổi nên đành bảo anh bác sĩ che hộ cái rèm của giường cấp cứu rồi thay đồ tại chỗ luôn. Cái rèm này chỉ là 1 tấm vải xanh mỏng tang che cái giường bệnh nhưng mình ko hề muốn đi ra khu vệ sinh chút nào vì ko đủ sức. Anh bác sĩ đành kéo cái rèm lại rồi bước ra xa vài bước để giữ ý nhưng nói thật là dù đứng xa cỡ nào cũng đều nhìn xuyên qua được tấm rèm, mình cũng ko để ý xung quanh nhưng anh bác sĩ trực tiếp khám cho mình thì đứng cách mình chục bước chân hơi nghiêng người có lẽ là cũng có ý nhìn trộm mình còn 1 anh bác sĩ khác ngồi ở bàn làm việc phòng cấp cứu thì có thể nhìn trực tiếp vào chỗ mình đang thay quần áo. Mình thì chỉ cố gắng thay bộ đồ bệnh nhân vào cho nhanh để nằm nghỉ tiếp chứ hoàn toàn ko có ý phô dâm gì hết, qua tấm rèm chắc chắn anh bác sĩ đã thấy hết cơ thể của mình vì mình đâu có mặc đồ lót. Thay đồ xong mình lại nằm xuống giường bệnh mê man đến nỗi anh bác sĩ thấy tội quá đành bảo mình đêm đó nằm tại phòng cấp cứu luôn, cắm cho mình 1 chai truyền dịch bắt mình uống mấy viên thuốc để hạ thân nhiệt rồi đẩy giường bệnh vào 1 góc trong phòng cấp cứu để mình nằm đó cả đêm đến gần sáng mới gọi mình dậy chuyển qua khoa nội trú.
Trong suốt những ngày mình nằm viện thì luôn có 1 anh bác sĩ hàng ngày đến thăm khám cho mình mình ko biết có phải là anh bác sĩ đã giúp mình đêm cấp cứu ấy ko nhưng anh ta luôn quan tâm hỏi han mình làm mình cảm động ghê gớm. Nằm viện đc 3 hôm thì mình khoẻ và cũng do trong đó nhiều ca covid quá nên mình chủ động xin về nhà nghỉ ngơi, đến hôm nay mình mới dám kể câu chuyện này vì lỡ đâu anh bác sĩ kia cũng là mem tđ thì chết toi ^^.
Chắc là do di chứng covid nên gần 2 tuần liền mình ko hề có cảm giác ham muốn tình dục cho đến tận lúc này mình mới có hứng thú trở lại vậy là mình đã tự thưởng cho bản thân 1 cái sextoy mới và chuẩn bị cho 1 kế hoạch đi du lịch vào dịp lễ 30/4 tới đây. Mọi người chờ đợi bộ ảnh mới của mình nha.