Tuổi trẻ nổi loạn và sự lẳng lơ của Wanda – Tự truyện Nữ Viết – Update Chap 42

Nay đi test covid lần 3 ở bệnh viện, ngồi ở bệnh viện này chờ đến lượt test mới nhớ đến lần đi khám sức khoẻ định kỳ năm 2016. Cũng ở cái bệnh viện này, lần đầu tiên được đi khám sức khoẻ theo chính sách của công ty, mình lại đi khám có 1 mình nên ko có kinh nghiệm gì, bệnh viên tư nên cũng tương đối ít người, mình mặc ngay quả váy body liền thân, cũng đề phòng khoác thêm cái áo mỏng bên ngoài che vai trần rồi. Nhưng cuối cùng ko tránh nổi phải nude. Lúc chụp ảnh xquang, anh bác sĩ hỗ trợ khá trẻ, bên phòng kỹ thuật có 2 bác sĩ nữa 1 già 1 trẻ ngồi làm việc. Anh bác sĩ trẻ yêu cầu mình… cởi đồ vì có mấy phụ kiện kim loại trên váy, mình hơi ái ngại nói nhỏ với bác sĩ:

-em ko mặc đồ lót anh ơi, cởi ra … ngại lắm

Anh bác sĩ cười:

Em lần đầu đi khám sức khoẻ đúng ko, em ko cởi cũng được nhưng kết quả sẽ ko chuẩn xác. Mà có vòng vèo đính lên thế này hỏng máy chụp đấy

Mình ái ngại quá, thật ra cởi trần thì ko sao, chứ mặc cái váy này mà cởi là… cởi hết, quần lót thì ko có vì tự tin cái váy dài đến đầu gối ko lộ hàng được. Mình cởi nhẫn, vòng cổ cất vào túi, treo túi đồ lên tường rồi cởi áo kéo xuống ngang bụng, mình định đứng lại máy xquang thì ông bác sĩ già đẩy cửa vào. Hic… 3 ông đàn ông nhìn mình hau háu luôn, ông bác sĩ già đưa cho mình 1 cái áo của bệnh nhân bảo mặc vào chụp, cái áo này hở sau lưng chỉ luồn 2 tay vào xong buộc cái dây ở cổ ra đằng sau là được, mình mặc vào rồi tụt luôn váy xuống nửa mông chắc mấy ông bác sĩ cũng ngạc nhiên vì con bé ko có quần lót, mình đứng vào máy xquang, may mà cái váy khá dài che được bím, nhưng khi úp ngực vào máy chụp thì lại… hở mông. Anh bác sĩ trẻ vẫn hồn nhiên chỉnh tay chống vào hông bắt mình áp sát người vào máy. Lúc chụp xong thì mình mặc đồ vào anh bác sĩ trẻ bước vào mở cửa cho mình vừa cười vừa dặn lần sau đi khám sức khoẻ ko cần mặc cầu kỳ đâu nhé. Mình đỏ mặt dạ vâng rồi đi ra.

Rồi lại đến chụp ct, lần này thì ko có áo phẫu thuật, lại vì đám kim loại trên người mà mình phải tụt váy cởi trần nằm lên máy ct, lần này thì cũng vẫn là 3 anh bác sĩ khác, anh bác sĩ lại nhắc lại câu chuyện mặc đồ có đính kim loại, bắt mình cởi đồ . Mình nằm lên cái máy scan, cởi váy xuống, phải tụt hẳn váy qua… bím, tụt đúng đến hết bím luôn vì cái máy sẽ quét hết cả từ đầu xuống tử cung. Anh bác sĩ này có vẻ nghiêm túc hơn nhưng vẫn ko thôi nhìn vào cơ thể mình vì mình ko có lông bím, mình nằm trên máy scan hướng về phía mấy ông bác sĩ trong phòng kỹ thuật, phải nằm im trong 1 phút mà biết rõ ở dưới người ta đang nhìn cơ thể mình làm mình thấy rạo rực, mặc dù trong phòng điều hoà lạnh 18 độ nhưng mình vẫn thấy người nóng ran, bím hơi ướt ướt. Lúc này mình nghĩ cũng chỉ có vài người nhìn, mà họ chắc gì đã gặp lại mình nữa, thôi cho họ nhìn thêm tý, mình mới dạng nhẹ 2 chân ra cho khe bím lộ ra thêm tý. Lắc lắc cái mông kiểu tỏ ra khó chịu thế là cái váy tụt xuống thêm tý nữa. Mấy ông bác sĩ đã thấy hết rồi, lúc chụp xong mình bước xuống khỏi máy chụp, Nếu là 1 đứa con gái biết xấu hổ thì sẽ khép 2 chân rồi cho đồng thời 2 chân xuống để che bím đi còn mình bước xuống mình cố tình bước 1 chân xuống trước, cố bước rộng ra để cái chân váy tốc lên và banh luôn bím cho mấy ông bác sĩ xem, mình liếc nhìn 2 ông bác sĩ trong phòng kỹ thuật,1 ông thì có vẻ ngại liếc qua 1s rồi lại cúi xuống còn 1 ông thì trơ hơn cứ nhìn vào bím mình chăm chăm, mình kéo quần áo chỉnh đốn lại xong chào mấy anh bác sĩ, 1 anh còn trêu: “bệnh nhân đi khám mà cứ ăn mặc như em thì bọn anh tổn thọ sớm” mình cười hì hì thanh minh: “lần đầu em đi khám nên ko biết phải cởi đồ thôi ạ”. Cảm giác kích thích đến nỗi lúc đi ra phòng khám phụ khoa cô bác sĩ lấy dịch âm đạo bảo con bé này dễ lấy dịch nhỉ haha.​