TUỔI ĐỘNG CỠN (Truyện dài)

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: TUỔI ĐỘNG CỠN (Truyện dài)

Tác Giả : Đang cập nhật

Lượt Xem: 6957 Lượt Xem

Phân 12

Tôi lại thiếp đi một lúc vì cái đầu hừng hực nổi giận. Đến lúc tỉnh giấc, hé mắt ra lại thấy chú đã ngồi đó. Chú còn cẩn thận kéo chăn đậy lên thân hình lõa lồ của tôi. Đang cơn sửng cồ, tôi đạp rơi tấm mền mỏng ra, chú hoảng hốt quay phắt đi.

Tôi ương ngạnh ngồi thốc dậy, để mặc không che đậy gì cả. Chú càng lúng túng hoảng hồn, một hai khuyên can tôi : cháu đừng làm thế, không nên. Tôi vênh váo bất cần, hai tay đập túi bụi vào chú mà thét : cháu cứ làm để xem chú xử sự ra sao ?

Tôi gào lên giận dữ : cháu hận chú, cháu ghét chú. Tội nghiệp, chú vò đầu bứt tai nhoang nhoáng, hàm râu chớp lia chớp lịa. Tôi vẫn xấn tới đấm chú thùm thụp, hét như cái còi : tại sao chú đang nằm với cháu lại bỏ đi.
Chú lụ bụ nói chẳng ra hơi : chú sang bên mẹ để cháu ngủ yên giấc. Tôi càng bực tợn nên mỉa mai : phải, chú sang bên đó ôm ấp mẹ cháu sướng hơn, còn cháu phận con nít, sá gì. Chú nhăn nhó như cắn phải quả ớt hiểm : cháu nghe chú, mặc quần áo vào đi, kẻo bất chợt mẹ sang, coi không được.

Tôi làm già thách thức : mẹ sang thì cứ sang, cháu sợ gì. Cháu thích để toang hoang như thế cho chú mất mặt. Ai bảo chú lừa cháu để cháu ngủ rồi chú lẻn đi. Chú năn nỉ thiết tha : thôi mà, đừng cau có, con gái ai lại tồng ngồng như ma dại, người ta lại nghĩ là cháu điên.

Tôi bị chạm nọc nên càng quá quắt : cháu điên thì đã điên rồi. Nhưng người lớn làm cháu mất tin tưởng thì cháu phá tung lên như thế cho hả. Chú đưa mớ áo xống đã thu vén dụ dỗ tôi : này, cầm lấy mặc vào, ngoan, chú cưng.

Tôi chống đối ra mặt : chả cưng thì đừng, tôi thích trả thù cho chú chuế. Chú nghe tôi bướng bỉnh thì định bỏ đi. Tôi choàng lên ghịt chú lại và nằm phóc lên đùi chú. Tôi lăn lộn, cốt khoe hết của nả tôi đang có cho chú thấy.

Chú khổ sở kêu lên từng chặp : cháu làm chú khó chịu. Tưởng là để cháu nằm nguyên một giường, ai dè cháu đổ quạu, mắng chú như mưa. Tôi bãi buôi cãi : ai mắng chú, nhưng cháu cần có người ôm để đỡ sợ mà chú nỡ bỏ bê chạy sang ôm mẹ cháu, để cháu trơ vơ một mình.

Sẵn đà tôi móc máy nói kháy chú luôn : phải rồi, mẹ người lớn đẫy đà hơn nên chú săn chú đón, còn cháu trẻ con chú để ý tới làm gì. Tôi xốc tung cặp vú lên, nhún đùng đùng trên nệm, chim cò gì cũng muốn bay tá lả túa lủa, chú càng kinh thiên động địa cả lên.

Chú chạy chữa lỗi lầm : chú biết rồi, bận sau chú nhớ không bỏ rơi cháu nữa. Ngoan, tha cho chú đi, mặc áo vào rồi chú cháu mình nói chuyện đàng hoàng mới ổn. Tôi có vẻ chưa bằng lòng, chú kiên nhẫn cầm cái áo và cái quần nhong nhóng đợi.

Tôi nói bâng quơ như không kể gì đến chú : mặc hay chẳng mặc thì cũng thế. Có lót liếc gì đâu mà gọi là che với đậy. Thà để tông hổng thế này đỡ phải tưởng tượng, trời sinh ra phận gái ai chả vậy, càng nết na làm dáng càng tổ khích động đàn ông con giai sàm sỡ.

Chú biết tôi hờn mát nên kín tiếng cho xong. Tuy vậy tôi vẫn cố tình trêu chú. Tôi vồ lấy bàn tay chú đặt lên một bên vú tôi, hỏi xỏ xiên : chú rờ thử xem của mẹ hay của cháu, món nào chú thích. Chú ơ hờ bàn tay như cục bột nhão, tôi càng ấn day sát sàn sạt gây ấn tượng nơi chú mới ưng.

Chú lãng đãng rên : khổ thân tôi, sao nặng nợ thế này. Tôi lặp lại lời chú trong khi miết đè lòng bàn tay chú lên quầng vú. Tôi chợt nhận ra cả hai núm vú mọng lên, dù tôi mới khích chú nơi một vú thôi. Mấy ngón tay đâm quờ quạng, chú đờ đẫn một phen, hai phen rồi nhúc nhích và xoa xoa đều khắp.

Tôi nhắm mắt lại, thả lỏng hồn. Tôi phiêu dạt theo những đầu ngón tay kỳ diệu bắt đầu vọc xới trên thịt da non của tôi. Hai bầu vú càng dầy, càng thêm nặng, chú hết còn sững sờ mà đã di động vờn vuốt quanh quanh.
Tôi rướn ưỡn lên, cặp vú càng ửng lên tròn lẳng. Chú lừ nhừ điều gì trong cuống họng. Tôi lim dim chịu đựng sự dày vò để tìm ra cảm giác. Các ngón tay chú giờ đã biết nhanh nhạy, níu bắt lấy đầu vú tôi kẹp nhẹ và xoe xoe.

Bất giác tôi rên lên khe khẽ. Chú cũng hưởng ứng rên theo rồi người chú thoắt cúi xuống đặt nhẹ một cái hôn lên miệng tôi đang he hé…

(Hết Phần 12 … Xin mời đón xem tiếp Phần 13 )

Phần 13

Những ngón tay của chứ hết còn hờ hững trước da thịt bày biện ngồn ngộn của tôi. Chúng bắt đầu ngọ nguậy lăn tăn vào nơi nhạy cảm nhất làm cho tôi lao xao cả ruột. Chú dùng ngón trỏ khảy khảy lên đầu vú, vun vén cho nó sưng mọng lên. Có lúc tôi nhận ra nó không còn mềm nhũn nữa mà to căng tựa cái nhọt bọc.

Chú lơ là hất bầu vú tôi từ bên này sang bên khác, giống như người cầm mớ đông sương vừa rón tròn lại. Chú tung tung hứng hứng ví bằng đang đong đếm xem ngực tôi vón vén cách nào. Tôi lặng đi, ngầm thích trò tung tang của chú.

Tôi nghĩ đến chú cũng đùa nghịch với mẹ như vậy và tôi nghiệm ra lý do tại sao mỗi lần mẹ nhìn chú dễ say mê đắm đuối thế nhỉ ? Bất giác tôi khẽ rên lên, chú dợm lại, hỏi yêu : cháu thốn đau hả ? Tôi lắc đầu thay cho câu trả lời.

Chú nói chống chế : chú không muốn làm với cháu thế này, khốn nỗi cháu hung quá, chú sợ vỡ chuyện nên cố nghịch cho cháu vui. Giờ cháu đã hết hờn, nghe chú, mặc xống áo vào rồi chú cháu ta nói chuyện tiếp.

Tôi vùng vằng không nghe, hất giụi mái tóc lình xình vào khoảng giữa đùi chú. Miệng nheo nhẻo : chưa, chưa, cháu chưa ưng mặc gì cả, cháu còn muốn chú đền thêm. Tôi nói mà cặp môi bụ ra nũng niu, coi đắng chát.
Chú lắc rung cái đầu, né tránh loạt xoạt, tôi hiểu ra chú đang bị cấn cái vì mớ tóc cù cứa vào háng chú, gây cho chú một cảm giác là lạ. Giờ chú hét lên để ngừa chừng tôi : nói thôi, đừng ngoáy tóc tít thò lò lên, chú hãi !
Tôi càng trêu chú : ráng chịu ! ai bảo chú xem thường cháu ! Chú đính chính không kịp : chú mà dám xem nhẹ cháu, trời ơi, cháu lanh như giặc, chú chống đỡ gì nổi. Tôi nổi khùng nên miệng ri rỉ “ này giặc, này cướp “ vừa dọng tóc vào háng chú dồn dập thêm lên.

Tôi chợt thấy có một đoạn gì cưng cứng va vào gáy, tôi bật cười khan, chú thẹn đỏ rừ mặt. Được thể tôi lại chọc : đàn ông đàn ang gì mới thế đã mắc cỡ. Chú tiu nghỉu tựa em mèo bị hắt nước, nói vắng xi lê : khốn nỗi cháu quậy tợn, bố ai mà nhịn được.

Tôi gân cổ ăn miếng trả miếng : cháu quậy gì chú, nãy giờ cháu năm yên, tại chú nói xóc cháu mới phản kháng chứ. Chú lăm tăm nói sủi bọt : phản kháng thì cũng phải ôn tồn thế mới là tính nữ, đàng này cháu thúc như thúc ngựa đua, chú là con người chứ có là thần thánh đâu bảo chú vững, đến cơ khổ với cháu.

Tôi nghe tội tội nên chữa cháy : thôi được rồi, bây giờ cháu sẽ ngoan, chú chịu chưa ? Tôi nằm im không vạ vịt chòi thúc chú nữa, chú cũng xuôi xuôi, song cái khoảng cưng cứng thì vẫn y nguyên. Tôi chúm chím cười thú vị, chú hỏi chừng chừng : mắc gì cháu cười ?

Buột miệng tôi nói vanh vách hình ảnh cái bánh mì ba ghét tôi xem lóm từ mấy thằng nhóc ở lớp. Chú tắc tắc lưỡi như thạch sùng than của, kêu loạn xạ : vậy là cháu đốn quá rồi, con gái xem chi mấy thứ ma quỉ đó. Chú xua tay như đuổi tà, đổ hất đổ tháo lời quanh tôi : dẹp, dẹp, không đề cập đến chuyện đó nữa.

Tôi nổi cơn bốc đồng, phá phách như tính động cỡn bất nể, tôi xoạc hai đùi ra, khoe cái chỗ nhu nhú và hoạnh họe chú : có gì đâu mà tránh né, chú cứ nhìn và so sánh đi xem cháu giống ai. Mặt chú cau lại, ngượng ngùng đậm nét, bàn tay lùi xùi trên ngực tôi cũng dừng tắp lự.

Tôi cảm thấy lòng bàn tay chú nhấc hổng lên, các ngón đờ ra, không còn khoắng đùa nơi cái núm vú nữa. Tôi hỏi thách đố : chú sợ à, hay là chú chê ? Tôi phá phách loạn xà ngầu : của cháu trơn lụi khiến chú mất cảm giác chắc ?

Chú khổ sở cách chi. Chú ồm ồm than thở : mày điên thật sự rồi, con ạ ! Lần đầu tiên chú gọi tôi với danh xưng “ con “. Tôi vả lả đối đáp : ai là con của chú, người là bố cháu đã bỏ rơi cháu như chú làm đêm qua từ lâu rồi. Bởi vậy cháu mới hư, mới điên, mới khùng, mới ngựa vía, mới động cỡn cả lên.

Rồi cong cớn tôi nhướn người lên kéo gật đầu chú xuống ngang tầm giữa háng tôi. Tôi thét lên : bắt buộc chú phải nhìn đến nơi đến chốn rồi cho cháu nhận xét trung thực. Chú lằng nhằng, cháu đếch chịu được.

Tôi ngổ ngáo đến độ bất ngờ. Chú cố vặn cổ nghiêng đi từ chối nhìn vào ốc xoắn của tôi. Tôi đâm tức tối ngang xương, vùng ngồi lên hét : chú không được trốn. Thoăn thoắt tôi hiên ngang đứng lên, khoảng háng lềnh phềnh tầm mắt chú : này, chú đã không muốn nhìn thì tự động cháu bày hàng để chú trông cho rõ.

Tôi chờ chờ một lúc lại hỏi ráo hoảnh : thế nào chú nhận ra sự khác nhau giữa mẹ và cháu ra sao ? Chú lục bục không lên tiếng, chỉ hàm râu ngoáy tít thò lò. Tôi đang vênh váo cật lực mà cũng thoáng thấy nhột nhạt cả người.

(Hết Phần 13 … Xin mời đón xem tiếp Phần 14 )

Phần 14

Chú luôn than khổ sở không dừng. Mặt chú luôn tránh né cái hướng tôi cố tình bày cái giống của tôi ra để chú chiêm ngưỡng. Tôi ưỡn ẹo trêu ngươi, hất qua hất lại, tưởng văng sỏi, vất đá ráo nạo. Chú rì rầm van nài luôn miệng : đừng, đừng bắt vạ chú mà cháu. Tội nghiệp chú quá đi.
Tôi gắt gỏng quặc lại : chú bảo tội nghiệp chú thì ai tội nghiệp cho cháu đây. Cả đêm chú bỏ cháu mình ên, chú qua bên ấy, cháu muốn biết mẹ cháu tài cán gì mà khiến chú quến tợn vậy. Chú hết sức phân trần : cháu đừng nghĩ quẩn, người lớn nằm với nhau đâu phải chỉ vì ý nghĩa tình dục cả đâu.

Tôi càng hét lên : không phải vì tình dục thì vì cái gì. Chả lẽ hai ông bà nằm chay tịnh bên nhau rồi ngủ da diết, không đụng chạm, tí toáy gì với nhau sao ? Chú có vẻ bí xị, song vẫn cố nói trơn tru : thì cũng nắm tí tay, gác tí chân cho thư giãn, sau đó thì ngủ sâu.
Chẳng hiểu sao tôi cười châm biếm : chú nói nghe dễ như chơi, nhưng ai biết đâu chỗ ma mò của hai ông bà, đèn tắt tối thui, có nhìn cũng không ra, huống chi là nghe theo chú có mà bán thóc giống, tin sao nổi.

Chú nhăn nhó cực kỳ, than vớ than vẩn : thế này thì biết giải thích ra sao đây giời ! Tôi nhấm nhẳng lườm lườm dò xét. Tôi lượn lờ ngoáy cái háng rầm rập trêu ngươi. Tôi đưa tay lôi gáy chú ấn vào chỗ con bướm đa tình.
Một khoảnh râu của chú cọ ngang một đường lả lướt. Một luồng điện bắn tóe ra, chạy ùn ùn theo các động mạch, tản nhanh vào các tứ chi tôi, gây một cảm giác nhốn nháo. Tôi nhột rần rần, cái ngứa lan đi rất nhanh, cày xới các tế bào tôi lên, làm nổi gai da gà, cộn cạo.

Bất giác tôi kêu lên lạ lùng : ui, kích thích dữ. Tôi chụm phía sau đầu chú ấn trịt vào, chú vùng vằng cố thoát ra, vô hình dung tôi lãnh đủ các cú cào từ bộ râu chú. Tôi bất lực thật sự, cả tóc cả râu chú cọ thiên cọ địa, cả cái giống của tôi nổi mẩn nổi mụn hết trơn.
Như con đười ươi chộp được mồi, ngửa mặt cười sặc sặc chờ bóng nắng tắt, tôi ôm khư khư khoảng đầu chú dí dí vào háng tôi. Từ từ tôi chìm dần vào đê mê, tưởng có thể tan thành nước, thành nhựa tất cả.

Chú cuống cuồng càng chống trả mạnh. Cả châu thân tôi chợt nóng bừng bừng, phảng phất như có một sợi lông mịn đang rà rà, khuấy nát, làm tôi nhão tan vữa bể khắp chỗ. Hai vú tôi đồng thời cũng mọng lên, hơi đau đau, buốt buốt nơi đầu vú.
Mặc dù chua bị ai sờ mó và bú mớm lần nào, song tôi có cảm tưởng như hai vú tôi đang được liếm láp cẩn thận. Quanh quầng vú như đang có những ngón tay mằn mò, búng khảy liên tục. Tôi rên lên hư hử, tay vẫn cố nhấn đầu chú không buông.

Chú lục ục nói gì tôi nghe không rõ, hai bàn tay chú vít hai bên đùi tôi cố ẩy ra. Tôi càng ương ngạnh thi gan với chú, nhất định không cho chú trốn đi. Dục vọng ngùn ngụt dâng lên, tôi thúc giục cầm canh với chú : ngắm cho kỹ đi, xem mẹ và cháu khác gì nhau mà chú ăn ở không công bằng gì hết.
Phần chú tựa con thú lỡ hám mồi bị dính lưới không gỡ được ra. Chú lúng túng, vùng vẫy, sau cùng thì lại gan nên chẳng thiết gỡ rối tơ lòng nữa. Trái lại chú ôm choàng lấy hai đùi tôi, áp hẳn mặt vào thật sự mà khoắng trả.

Trước chỉ hành động thế thôi, nhưng khi tôi bắt đầu đổ xiêu đổ vẹo, chực ngã thì chú ghị lại mà giúi cả mũi, cả môi, râu, tóc làm tôi xính vính, đến chết khiếp. Đến lúc này tôi mới nghe rõ lời chú hăm dọa : con ranh con, mày muốn chết thì tao cho mày chết, khỏi ân hận.
Tựa hồ hồn phách tôi đều bị rạn vỡ cả. Chỗ háng tôi bị xới tung xới tóe, các sợi râu chú chọc bậy chọc bạ vào bất cứ cái khe, mẩu thịt nào. Chúng như những mũi kim đâm vằm, chích nhói và âm âm làm cho cơn đau nhức vừa lóe lên đã tắt ngấm.

Phiêu phiêu lãng lãng tôi thấy như đang bị một bụm chấy rận đục phá trong người. Chú hùng hục banh lơi giò tôi ra, tôi đã khuỵu, chú vẫn đằn ngửa mà hôn tới hôn tấp. Miệng chú phá hại tôi thì ít mà râu mép chú khiến tôi muốn nổi khùng, mới thực là vạ thấu đời.
Tôi lờ mờ mường tượng ra đúng là bọn nhóc ở lớp chúng kinh nghiệm thật. Hèn chi đố mấy bà bị chồng để râu ngoáy mà dám cự nự hoặc định tâm lừa dối, bỏ bê các ông ấy cho được. Chừng nhận ra sự thật thì âu phần tôi cũng đã muộn rồi.

Phần chú giờ hết còn năn nỉ ỉ ôi gì nữa mà chăm chăm chút chút lăn xả vào phục vụ tôi. Mớ râu quét qua chỗ da non của tôi như chiếc chổi thần vẩy rưới nước thiêng làm cho máu dồn cứng, các sớ thịt căng lên múp míp, chính tôi có cảm giác như chúng ngạo nghễ lớn hẳn ra.
Đã thế chú còn mằn mằn tách banh gì lục cục ở đó, khiến tôi hồi hộp và hổn hển rối rít. Bất lực, tôi hoàn toàn bất lực, không lẽ giờ đến phiên tôi phải năn nỉ chú xin tha ? Tôi cắn răng cố chịu, song cái nôn nao len lách và chọc ghẹo gớm quá.

Chú trau chia lục soát múi sầu riêng của tôi, chỉ nghe khè khè giống tiếng rắn hổ. Đôi lúc lại chêm vô tiếng tắc tắc tiếc của như Thạch Sùng. Tôi điếng người trong khi râu chú quết quết làm bỗ bã thịt da tôi hết cả ra.
Tôi đang ở giữa trạng thái vừa được phấn khích vừa nhận ra một chân lý tàn nhẫn. Tôi tràn ngập lòng thương mẹ khi hình dung cảnh mẹ phải chịu đựng sự dày vò liên tục như tôi lúc này. Âu tôi mới chỉ một lúc mà tôi muốn phát điên, phát rồ, huống chi nếu chú cứ hành mẹ như tôi thì sao bà chịu cho xuể.

Ấy nhưng tôi lại chưng hửng khi nhớ lại mẹ lúc nào cũng có vẻ hớn hở khi nhìn râu chú mấp máy. Phải chăng, đối với mẹ đó chẳng phải là một cực hình mà trái lại còn là một nỗi vui tuyệt đỉnh cũng nên.
Nghĩ thế nên tôi chộp lấy mặt chú mà ấn tới tấp vào háng. Chú không chống cự mà còn ngoan ngoãn sà vào theo. Hai mu tôi đã căng phồng giờ bị chọc ngoáy càng ngứa ran, ngừa rộ, giá giàu tí tưởng tượng đã nghĩ nó sắp tiêu tán mất cũng nên.

Chợt tôi nghe róc rách như có tiếng mội nước vỡ. Trước còn từ từ sau ồ ạt tuôn, không be bờ kịp. Tôi nghe chú ừng ực nuốt vội nuốt vàng, cái lưỡi liếm lau liếm vét như sợ mạch bể cuốn trôi phăng giường nệm theo nhau đi.
Tôi quíu lại chẳng còn tỉnh táo nhận ra sự thể gì được hết. Tôi thả mặc cho cộn cạo dâng tràn, cho yêu đương rạn nứt, cho thịt xé da tan, tôi lịm đi trong vòng tay và miệng, và môi, và râu, và lưỡi và thứ gì đau thốn như chưa từng bị đau như thế.