TUỔI ĐỘNG CỠN (Truyện dài)

Phần 15

Tôi thoắt trở thành đàn bà từ đận ấy, sau những cơn đau xé ruột xé lòng. Có lúc tôi tưởng người tôi tanh bành tách bẹ hết trơn bởi những đâm qua chém lại, thấu suốt tận trong sâu lục phủ ngũ tạng. Tôi mang tâm trạng vừa mất đi tất cả, tuổi thơ, thời thiếu nữ; nhưng rồi lại như vớ được thêm một món gì không ngờ.

Nghĩ lại tôi ví như kẻ khờ khạo học đòi đi buôn chuyến bị tác tan vốn liếng, nhưng rồi may vớ được một bà tiên đến lại cho chút tiền đi đường. Thật phúc đức cho tôi, dù lúc ấy chú đang bị quay cuồng trong đam mê lôi cuốn, vậy mà chú còn kịp tỉnh táo để không trút hết hờn căm vào tận hang cùng ngõ hẻm thịt da tôi, bởi thế tôi còn nhâng nhâng dấu được tội với mẹ.
Càng ngày tôi càng thay da đổi thịt. Chính tôi cũng nhận ra vẻ phổng phao và ngồn ngộn trên người. Đôi vú nặng ra, đôi mông nở lớn, đôi giò ú na ú nần, chân đi không sao khép kín và dịu mềm như dạo trước.

Phải nói mẹ rất tinh, thoáng trông con gái đã đoán ra ý tứ, nên có lần mẹ vụt hỏi : tao xem mày có cái gì là lạ, thập thò, lén lút, như chực dấu diếm cả tao. Rồi mẹ chất vấn ra rít : hay là mày bị thằng phải gió nào nó lừa đóng cây cừ nêm chặt chỗ háng nên trông mày đi mất tự nhiên bỏ mẹ.
Tôi cãi bay cãi biến : mẹ đoán già đoán non chứ làm gì con được nếm mùi đời ấy. Chẳng qua tại dạo này mông nở háng nở nên con đi lịt phịt thế thôi. Mẹ gật gù, nhưng xem ra không mảy may tin tưởng tí tẹo nào.

Hai mẹ con bắt nọn nhau ráo riết : mày điêu toa vừa vừa chứ, đừng vờ tìm lối qua mặt tao. Con gái con nửa gì mà đi chân dạng háng, trừ phi có chồng hằng đêm bị nó cưa, đục, đẽo nên mới ra nông nỗi luễnh loãng như vậy. Tao kinh nghiệm đầy đầu, mày lấp liếm, tao mà vớ được thì tàn đời, con ạ.
Tôi cũng hơi khiếp, song đã trót thì cố trét. Tôi thách thức bằng lòng để mẹ khám, nhưng mẹ gạt đi. Chả hiểu mẹ có kể chuyện này với chú không mà từ đó chú lánh mặt tôi. Lảng vảng vừa thoáng thấy tôi là chân trước chân sau chú chém vè một nước.

Mấy lần tôi cố tình chạm trán, chú đều tảng lờ không thân thiện. Bực quá, tôi cáu kỉnh : chú sợ à ? Chỉ nghe chú qua quit : sợ gì mà sợ, nhưng ăn một lần bội thực, không muốn ăn thêm nữa. Tôi hì hụi cười ruồi, chú đùn tôi sang bên và lỉnh lẹ. Tôi dọa với theo : này, giờ cháu cũng có vai có vế với nhà này rồi nhé, chú mà lờ cháu, bữa nào cháu tương vào nằm giữa hai cụ, ôm chầm lấy chú cho chú chết giấc một phen.
Chú lầm bầm thoang thoảng : con giặc, con giặc. Tôi nhạo báng cười rung. Vốn đã bất cần đời, giờ thêm hơi đàn ông bám vào tôi càng bung xung phá phách tợn. Biết bọn nhóc còn cay cái khoản vú lù lù của tôi chưa được nghía xem sao nên tôi đi học cứ thả lơ thả lỏng, cóc dềnh dang với mấy món xú xì rắc rối.

Vú tôi đậm, to và lầng lẫng nhô cao, chưa kịp thấy người đã lù lù hai mâm xôi bự xìa xìa đi phía trước. Bọn giai há hốc mồm, trợn tròn mắt nhìn theo. Tôi nghịch ngợm lắc lia và hẹn hò linh tinh : chiều nay khao tất nhé, đứa nào muốn tham dự ghi tên cho chị soát danh sách trước.

Xem ra bọn chúng háo hức tợn. Thằng nào cũng chảy dãi lòng thòng, có thằng ngang nhiên đưa cùi tay lên quẹt nước miếng chẳng biết ngượng. Tôi chúm chím cười háy cái mông và nhún nhún, cha mẹ ôi thằng nào cũng bất giác kêu : pơ phếch, năm bơ oan và có thằng huýt sáo ngậu xị mới độc.
Hẳn nhiên bữa học hôm ấy có đứa nào nhét được lấy nửa chữ vào óc. Bò đặc xệt lổn nhổn trong ấy là vú mớm lẫn háng hiếc của tôi. Giá có thể chẻ óc của chúng ra củ soát, tôi cam đoan thằng nào cũng cháy đen, chứ sáng láng gì được.

Tôi ngồi học vô cùng thú vị. Thầy cũng muốn lùng bùng vì cái tật bá láp của tôi. Chắc thầy cũng nhìn thấy mớ hớ hênh cố ý của tôi nên thừa lúc đi ngang, thầy dặn dò nho nhỏ : bận sau vào lớp, trò phải nghiêm trang chứ không được thả bù lu bù loa thế này. Thầy còn bắt gặp sẽ phạt và đề nghị trường đuổi học.

Tôi nghiệm ra câu “ làm đĩ chín phương cũng phải dành một phương để lấy chồng “, nên dạ dạ, mạnh miệng hứa nhanh hứa nhảu. Thường giờ học qua nhanh, bữa đó hình như thời gian không được ai lên dây, bị đông cứng, nên lâu ơi là lâu. Tôi ngồi tê cả mông mà giờ uể oải vẫn chưa hết. Đến thầy cũng mệt nhoài, tại vì cái vạt áo hở hang của tôi, hay vì sốt ruột muốn xong để khỏi nhìn cái thứ không muốn nhìn ở lớp ?

Kẻng gõ oang, cả bọn như ong vỡ tổ. Chúng bu lấy tôi, róng rả, thúc giục : thực hiện lời hứa đi, không nhăng nhố lờ hẹn hươu hẹn cuội nữa. Tôi vênh mặt lên : chị sợ gì, có điều đứa nào giữ danh sách, đưa chị xem soát đã chứ !
Thằng nào thằng nấy răm rắp đứng nghiêm như trình diện tiểu đội với sĩ quan. Thằng nọ giúi hỏi thằng kia về cái danh sách ghi tên. Tội nghiệp chúng quính quá nên quên tịt để ở đâu rồi. Tôi lại hét : không có thì chừng nào thấy hẵng hay.

May sao có thằng hộc tốc thưa gửi : em giữ đây, tại mụ mị em quên khuấy đi mất. Dễ thương chưa, ở đâu ra cái thằng gọi tôi là chị và xưng em ngọt xớt. Tôi nhận lấy, vờ liếc qua một lượt, song dõng dạc phán : được rồi, hôm nay đặc cách thằng nào thích cho xem tất, có đứa bạn nào lôi cho nghé luôn, khỏi ăn năn và tiếc hùi hụi.
Bọn giặc hoan hô thiếu điều muốn vỡ chợ. Tôi xốc vạt áo, cái khe hở lóe ra, cả đám đã khè : ui chao, chết, chết đến nơi. Tôi cẩn thận khoèo chúng ra phía sau trường, đặt đứa canh gác trang nghiêm, soát lần cuối thấy vắng vẻ, tôi bèn nắm hai bên áo giựt khuy bấm nghe loạt xoạt.

Hai vú tôi nhẩy xổ ra ngoài. Có lẽ tại hấp tấp tôi vung tay hơi mạnh nên chúng rung rung, hai quầng long lanh lên và hai núm toét toe như trêu chọc. Bọn ngáo đến là vui, hẳn nhiên là chúng xuýt xoa, có thằng sợ kêu thét nên phải tọng luôn cườm tay vô họng để giữ bình tĩnh, còn đứa thì mở căng mắt ra như nếu vớ được một cái que nào thì cũng vội chống hai mí để nhìn mãn nhãn.
Tôi cười lăn cười lộn. Mẹ kiếp, càng cười vú càng ngoáy tít lên, tôi nghĩ chúng muốn rụng rơi lả tả như hoa trước gió. Bọn giai đờ đẫn cả người, tay chân thừa thãi, có thằng lao chao suýt ngã. Tôi giữ nguyên hai vạt áo mở rộng, chìa ưỡn đôi vú ra và lặng lẽ đi một vòng.

Gần thằng nào tôi cũng ướm lời : thấy chưa, nhìn cho rõ kẻo lại hối tiếc. Phải nói tụi nó nghệt ra cả lũ, có thằng khum khum coi thật tục tĩu. Tôi nào tha nên nện cho một câu xanh giờn : thằng này ăn gian, ngắm vú mà lại thủ thế. Có đứng ngay lên đường hoàng không thì bảo, tao cất bố nó đi thì phí của giời.
Những tên chưa đến lượt nhìn nên cáu tiết hét lên : mày đứng thẳng lên đi, đừng phá đám nhau chứ. Thế là tôi được một bữa thư giãn no nê, tuy dọa vậy thôi, chứ thằng nào cũng được nhá xèng đủ. Tôi chắc chắn tối nay có thằng về ngủ mơ, són đái ướt dầm dề cho bõ ghét.

Tôi lăng ba vi bộ giáp vòng, cu cậu nào cũng nghển cổ cò ra ngẩn ngơ, ngơ ngẩn. Tôi lại xỏ xiên gợi ý trêu thêm : nào còn ai muốn xem nốt cái khác thì để tớ mời chào luôn đủ lượt, kẻo lại kèo nài chỉ cho xem tập 1 còn tập 2 thì cắt lại.
Chẳng trự nào ú ớ nói nên lời. Tôi đủng đỉnh rao : tớ thực hành dứt giạt rồi nhé, có ai còn khiếu nại gì không ? Tớ còn về kẻo cụ via sốt ruột lại chửi cho thì khốn. Có tên nào đĩnh đạc ra hồn, cả lũ ngậm tăm như mắc nghẹn. Tôi thưởng cho các cậu một chầu lắc vú nữa rồi hể hả tháo lui : vậy nhé, tớ về đây, bái bai.

Thằng nào thằng nấy ngẩn tò te khi tôi xa dần chỗ biểu diễn.

Phần 16

Tôi về kể thành tích lột áo khoe vú cho mấy thằng ông mãnh xem, chú vò đầu bứt tóc than rầm trời :
– mày đổ đón đổ hư tệ hại rồi, con ạ. Và chú hớt hơ hớt hải hỏi : thế mày có bị sao không, có đứa nào nó đè mày ra làm bậy chưa ?
Tôi nảy ý định đùa dai chú :- có chứ, nhiều thằng áp vô, nhưng cháu chỉ cho một thằng đụng đến cháu thôi.
Chú quính lên rõ rệt : chết chửa, thế nó đã làm những gì với mày ?
Tôi hứng chí bất tử, ra vẻ ôn nhớ lại, kéo dài cái phút mong đợi lâu lắc lâu lơ, chú phải giục cầm canh.

Tôi cười toe toét ra cái điều thú vị :- thằng ấy nó dùng tóc ngoáy cháu kịch liệt. Cha mẹ ui ! người cháu bị dị ứng khắp nơi, nhất là cái chỗ háng, ngứa kinh ngứa khủng. Cháu cố gồng hai tay xô gỡ nó ra mà nó mắc chứng gì cứ húc tận húc tệ. Cuối cùng cháu đành chịu thua để nó làm gì mặc sức.
Chú kêu lên như xảy động đất cấp 8 :- vậy là tàn đời rồi, con ơi ! Mẹ mày mà biết có nước chết.
Tôi hí hí trêu nữa :- sức mấy cháu để cụ tỏ hết đường đi lối về của con ong nọc. Thế mới tài, phải không chú ?

Chú phắt sẵng rủa tàn rủa tệ :- nó quất phành phạch vậy mà mày còn hí hửng được, tao đến sợ mày.
Sẵn trớn chú định chêm ” mày y hệt bà í” , song may chú còn phanh kít cái rẹt.
Tôi lao chao kê thêm chi tiết vô :- nó cà qua cà lại, cà tới cà lui, mấy sợi tóc của nó xoáy da xoáy diết vào cái lỗ, vào lung tung thiên, cháu hết còn biết đầu cua tai nheo ra sao nữa.
Và sẵn trớn, tôi phom phom kể một lèo :- nó hôn nó hít, nó liếm nó láp, nó rà nó chọc, nó làm chảy nước chảy dãi cháu ra. Cháu run bằng chết, mà lại đâm nghiện mới chết, cứ để nó cù cưa cú cứa, nó hầm nó hừ, nó âm nó ư, nó giúi nó giụi, nó móc nó máy, cuối cùng nó ấn cái gì vừa đen vừa trợn, cháu chỉ nghe cái ót là tê cóng hết trơn.

Chú lim dim cặp mắt như để ngẫm nghĩ, cuối cùng chú nhận ra chỗ xỏ xiên của tôi thì giá bàn tay định đánh và mắng te mắng tát :
– con quỉ sứ, mày dám mọc chuyện trêu cả tao.
Và chú cười lên tồ tồ :- dẫu đó có là sự thật, tao cũng để cho mày lãnh một bài học, để sau đừng nhởn nhơ chọc ghẹo liền ông con giai nữa.
Tôi cười vung cười vẩy, áo xống tốc hở tốc hang, chú nhoáng thấy cặp vú tôi quẫy quẫy thì nhanh tay bịt chặt mắt lại mà phán :
– mày có đứng im hộ tao cái cho tao nhờ, mày đem của nả ra thẩy như vậy thì đến bố tao sống lại còn phải lên cơn sốt rét nữa là.

Hai chú cháu đùa nhau có vẻ tương đắc. Tôi lườm lườm nghịch chú :
– thì hôm nào mẹ cháu đình chiến, chú có lên cơn, cháu sẽ thay, miễn là chú cứ làm theo bận trước, đục thì đục ra trò, nhưng đừng trút cái của trời ơi vào người cháu thì có sao.
Chú ngắm tôi nhâng nhâng ra cái điều hết nói nổi. Tôi nghĩ đùa chú vậy cũng đủ nên vội tách chú mà đi lo việc khác. Tôi ùa vào phòng mẹ, bà đang nằm ườn trên giường. Tôi xồ vào giở tiếng tây u ra líu líu lo lo :
– măng, đêm nay con ngủ với măng nhen.

Mẹ mắng át :- con gái lớn không ngủ chung với mẹ được, phải nằm riêng.
Tôi cãi lý ngay :- con thì mẹ cấm, đàn ông thì mẹ cho là thế nào.
Mẹ nói quấy nói quá:- thì tại họ khỏe, họ có sức mạnh, đêm hôm nhỡ tao có mớ họ còn đủ lực lay tỉnh.
Tôi gân cổ lên truy bài :- họ khỏe để lay mẹ hay là để vần mẹ ngặt nghẽo du dương.
Mẹ đỏ mặt lên, đập tôi túi bụi :- con ranh chỉ hàm hồ nói bậy.
Một hai tôi nheo nhéo :- măng ui, đừng đánh con đau, để con đấm bóp xoa đầu măng nhe.
Mẹ phục phịch cười, nói vơ nói vào :- tao đến ể mình ể mẩy vì mày, còn gái mà như tướng cướp.
Được thể tôi lăn xả vào, nhè hai vú mẹ bấu chặt mà la làng kêu cứu :
– ối, ai giúp tôi, măng đánh tôi chết đến nơi rồi.

Chú nghe chạy vội vào, thấy hai con lùm xùm bóp vú và chống trả nhau, chú bị ức chế, lầm bầm lại lủi tiếp. Tôi quàng chân qua bụng mẹ, giữ chặt lại và tốc hẳn áo mẹ lên để bộ ngực lộ ra và tôi ôm xoa .Hẳn nhiên là mẹ nhột, trước còn đạp vung, giãy giụa chống trả, sau mệt lử cò bự, hết hơi hết sức, đành nằm im nói dỗi :
– đấy, mày muốn làm gì thì làm, tao hết đỡ chống nổi.
Tôi vừa bóp vú vừa kê luôn miệng vào bú mút tỉnh bơ.

Mẹ nằm nhìn con gái than thở :- cha mày, nhớn tướng còn ngậm vú.
Tôi thích thú nói trạo trọ :- con nhớn đã bằng bố và chú chưa, sao các ông ấy ngậm thì mẹ im thin thít, còn con thì mẹ chê ỏng chê eo.
Mẹ lịm đi, tắc tịt, chỉ lọng ngọng nói :- sư mày, chỉ giỏi lý sự cùn.

Tôi nằm bú ti mẹ một lúc thì ngưng. Tôi để khít 3 ngón tay ở mỗi bên ịn lên quầng vú màu nâu nhạt của mẹ. Bà đang phê vì các đầu vú ướt nhẫy, giờ lại bị tôi nhún nhún nhịp nhịp nên ú ớ khiếp. Mẹ buông lỏng người, để mặc cho các sớ thịt giãn ra mà đón nhận những cú nhấn ma níp của tôi.
Hai đầu vú trật chìa ọp ẹp, không ra cứng, không ra mềm. Tôi vuốt tha và dùng ngón trỏ ngón giữa kẹp lấy mỏm thịt thừa nhô mà xe, mà lăn như kiểu lăn xe sợi thuốc Vĩnh Bảo ùm ùm. Mẹ thở hắt ra nhè nhẹ, nhúc nhích thân mình vì nhột, hay vì lấn cấn gì chẳng biết.

Hẳn nhiên các núm vú mẹ hết còn căng cứng so với tôi. Mẹ già, vú cho hết đứa này đứa kia ngậm, lại thêm ông bố tôi và chú quần bà tăm tắp thì không nhão và mềm đi mới lạ. Tôi hiểu thế, nhưng vẫn tẩm ngẩm tầm ngầm ví von đánh giá cho vui.
Tôi nhớ cái lúc chú hết hôn và bú ở dưới lại mò vặt vú tôi bên trên, chú khen rối khen rít :
– vú mày căng dữ tợn, sau này đứa nào có phúc chỗm được mày, bú no bú nê chết thôi.
Tôi hỏi ngược lại :- thế còn chú thì không thiết à ?

Chú đang nhay nhay cái khúc sụn ở khe háng nên lụ bụ đấu hót :
– thích chứ sao không, tại vì tao đang giở miệng ở cái khoản này nên chỉ vói vói mò lên khoản ấy thôi.
Chưa chi chú đã chêm thêm, sợ tôi tự ái :- vậy mà vẫn thấy thích vì vú mày câng câng đáp trả, làm ngón tay tao tê dại đi.
Đang cơn hứng chí, tôi lôi hai đầu vú mẹ căng cớn hết cỡ ra và thình lình nghiến răng bóp chịt như người ta nặn mụn mủ, mẹ kêu ré lên, mở choàng mắt hớt hải, chửi thôi là thôi :
– con mẹ mày, tí toáy nghịch đã đời còn bóp choẹt đầu ti mẹ đau điếng.

Tôi cười gỡ tội, mẹ nhứ củng nhẹ vào trán tôi chì chiết :- sao mà bố con giống nhau như đúc, nghịch vú đủ rồi, còn làm người ta đau nhói phải hét lên mới ưng.
Tôi địa luôn vào :- thế hẳn chú hiền từ hơn, không nặn vỡ vú mẹ sao ?
Cụ lúng ta lúng túng rồi mắng át :- chỉ được cái lẻo mép, ông nào mà chẳng thế. Bú liếm, dày vò, mút mát, nhay nhay, còn cắn độp lên đầu vú cương cương, đau thấu trời xanh, nhưng không lẽ lại co chân đạp cho mấy bố một phát.

Tôi cười lên hô hố khen ***g khen lộn :- mẹ làm thế là đúng, các cụ có yêu mới cắn, mẹ mà co giò đạp phốc, nhỡ gãy nòng súng thì đúng thiệt thân.
Mẹ bĩu môi cằn nhằn :- con ranh con ăn nói bá láp, tao chờ xem mày lấy chồng rồi khi bị hành, liệu có chạy về khóc sướt mướt với bu không đấy con.
Tôi gân cổ lên cãi :- thằng chồng con mà cắn, con vả cho không còn cái răng để nhai.
Mẹ vừa cười dềnh dàng vừa căn dặn :- hãy chờ đấy, con ạ ! đừng vội hí hửng.
Rồi như sực nhớ ra, mẹ góp ý tận tình : -mày chớ dại, vả rụng răng nó, mẹ kiếp nội hai hàm lợi của nó cắn kẹp vô đầu vú thì mày có nước chết sớm. Chúng giống càng cua kẹp, có mà đập chết tươi, cũng không chịu nhả.
Tôi nghe ớn ợn, xẩu cả mình.

(Hết Phần 16 … Xin mời đón xem tiếp Phần 17 )