TUỔI ĐỘNG CỠN (Truyện dài)
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: TUỔI ĐỘNG CỠN (Truyện dài)
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Sex Người Lớn
Thể Loại: doc truyen, truyen nguoi lon
Lượt Xem: 6961 Lượt Xem
Tôi nhớ mãi hôm đó. Tôi vào lớp như thường lệ. Bon con giai đang hí hửng chuyền tay nhau tấm ảnh gì đó, chợt nhìn thấy tôi, chúng im phăng phắc. Có đứa ngoe nguẩy như mèo bị bắt gặp ăn vụng, sợ bị chủ cắt tai.
Sự tò mò thúc đẩy tôi muốn biết nội dung tấm ảnh ra sao khiến tôi ngọt nhạt nịnh nọt mấy ông mãnh : các đằng ấy xem món gì mà thích thú thế, có thể cho tớ góp mắt nghía một tí chăng ? Thằng này đùn thằng kia, nhưng tuyệt chẳng thằng nào muốn khoe cái của khỉ ra cả.
Thậm chí cái thằng đang cầm bức ảnh còn tính bài chuồn, song tôi đã hét dọa : các cậu không cho tớ xem, tớ vào mách thầy, đừng trách. Bọn này vốn thích gạ nhìn ngực tôi, nên để khích bác bọn chúng, tôi hứa rồ hứa dại : nếu cho tớ xem thì tớ cũng đền đáp bằng cách cho các cậu nhìn lại ngực tớ.
Cả bọn thi nhau nuốt nước bọt ực ực, song vẫn đắn đo. Tôi phải vặn hỏi lại lần nữa : thế nào, các cậu định cho tớ xem, hay là tớ vào thưa với thầy đây. Nói đoạn, tôi ngúng nguẩy ra cái điều muốn nhón chân đi. Mấy nhóc ghé tai nhau thì thầm gì một lúc thì một thằng ra điều kiện : ảnh này con gái con nứa chẳng nên xem, thế nhưng đằng ấy nài quá, bất đắc dĩ chúng tớ phải chiều.
Rồi chúng còn bắt tôi giơ bàn tay lên thề, y như người ta làm lễ tuyên thệ khi vào hội kín. Tôi cũng ào ạt cho xong. Bọn chúng còn bắt tôi hứa cấm được nói đi nói lại thêm vài phen buộc chặt mới chịu. Mặt tôi đỏ ửng lên, cái đầu xoay xoay như vừa nhắp phải ngụm rượu mạnh khi vừa nhìn cái ảnh.
Chèn đéc ui, đúng là bọn giặc quỉ, chúng sưu tầm ở đâu ra bức ảnh cực kỳ tấn khích. Tôi chỉ mới hiếng mắt nhìn nhoáng nhoàng, ngờ đâu tôi phải trừng trừng mở to đồng tử và há hốc miệng ra. Các cụ có biết nội dung ra sao không ?
Lần đầu tiên tôi được tận mắt nhìn cái cảnh vô cùng gai mắt : trong ảnh một thằng tây lực lưỡng đang đằn ngửa con bé đen thui, dạng nhỉnh hai đùi ra, vú vê thòng lõng, và hai đứa đang đâm vào nhau bằng món gì trông như cái dùi cui bóng lưỡng.
Cả người tôi bỗng hầm hập, như lên cơn sốt nặng, tay chân nặng trĩu, như không sao nhấc lên. Tôi nhìn bọn nhóc thẫn thờ như chính tôi đang ở trong tình trạng phải nhăn nhó chịu đựng giống con nữ trong ảnh vậy.
Bọn giai thấy tôi như bị ma ám thì sợ, chúng nhao nháo cả lên, thằng nắm tay, thằng nắm vai lắc lia lắc lịa. Có thằng chả biết quính quáng thế đếch nào, hay mụ người vì khiếp, cứ vun hai tay ôm chặt lấy ngực tôi mà gọi cho tôi tỉnh.
Tôi thả hồn mãi tận đâu đó, miệng lảm nhảm nói lung tung, làm mấy thằng nhóc lo sốt vó. Tôi nghe loáng thoáng chúng hè nhau sai một thằng đi tìm nước vã vào trán tôi cho tôi thoát cảnh mê. Chả biết chúng học ở đâu mà có thằng tự dưng quay ra gọi ơi ới ba hồn chín vía mau về nhập lại thân tôi, có lẽ nó nghĩ là tôi đang bị ma nhập.
Mãi đến khi tiếng chuông điện réo ầm ĩ báo giờ vào lớp, tôi mới choàng tỉnh. Bọn giai thở phào, tôi còn ngơ ngác nhìn quanh để hồn nhập xác dần. Còn cái thằng đang ôm tịt hai bầu vú tôi bẽn lẽn nói lăng nhăng : tớ xin lỗi, tớ không chủ ý, tại thấy đằng ấy bỗng dưng khờ nghệt ra, nên tớ vớ đại để mong làm cho đằng ấy tỉnh.
Tôi chả trách cứ gì hắn, song mấy thằng bạn thi nhau kháo dồn dập : thằng ông mãnh sướng nhé, khi không bợ trúng hũ vàng. Cả buổi sáng đó, tôi vào lớp bị ám ảnh vì cái ảnh chết tiệt đó. Tôi thắc mắc hai đứa trong ảnh làm gì mà trông hùng hục, khiếp !
Hẳn nhiên tôi không còn tập trung được gì sất. Cũng may tôi không bị thầy truy bài nên còn dấu diếm được. Tôi về nhà nháo nhác như người đi lạc, mẹ nhìn thấy thất kinh, cứ nắm cổ tay tôi giằng giằng, hỏi thúc : mày có sao không, tự nhiên mặt mày xanh ra, hay có đứa nào nó hiếp mày ?
Tôi mệt mỏi cực độ, chỉ lí nhí đáp : con hơi mêt, con cần nghỉ. Rồi tôi lết chân về buồng, mẹ định đi theo dìu, nhưng tôi không khứng. Vào phòng tôi đổ chúi người nằm lăn ra, tay chân càng bải hoải hơn lúc ở trường.
Trí óc tôi bềnh bồng bay lượn đi khắp chốn. Trước mắt hoa đốm lập lòe, chói chang như bị một dòng điện mạnh chĩa vào người bị hỏi cung vậy. Tôi lườn ườn nằm quay quắt, miệng khô đắng, da sạm lại, tôi nghĩ bụng : kiểu này bệnh đến nơi.
Cứ vừa nhắm mắt là tôi lại thấy cái cảnh trong ảnh. Cha mẹ ôi ! hai đứa làm quái quỉ gì mà gớm ghiếc. Tôi thoáng nhớ cái đoạn thùi lùi đâm giữa háng con nhỏ, nó vâm thế mà còn nhăn nhó khó chịu. Bây giờ tôi mới sực nhớ ra hĩm con bé ngoạm đến vậy mà cái gậy thịt vẫn còn thừa ra một khúc.
Tôi bỗng liên tưởng của ấy nếu giúi vào người tôi, chắc nó đâm xuyên từ trước ra sau chứ bỡn. Tôi lắc đầu quầy quậy để hất rũ nỗi ám đó đi, song đôi mắt tôi vẫn không sao tránh khỏi hình cảnh bạo liệt đó.
Tôi lại nhớ đến cặp vú của con bé. Có lẽ nó to không kém gì vú mẹ. Nó bị xốc tênh hênh lên mà vẫn chè bè khắp ***g ngực, thấy nể luôn. Có chăng nó khác mẹ ở chỗ da đen nhánh, bóng bẩy, tuồng như một thứ ngọc thạch được thoa thêm dầu trơn vào.
Cả ngày hôm đó, tôi rất mệt. Mẹ gọi ra dùng bữa, tôi cũng nại ý không muốn ăn. Mẹ quá lo, hết lăng xăng sờ đầu, sờ cổ, lại lầm thầm hỏi : hay mẹ nấu cháo thịt cho mày nhấm nháp tí nhé. Thấy tôi lì lì và khăng khăng lắc, mẹ đã sụt sịt ngay được : mày đừng làm mẹ lo, mày cứ ngơ ngơ thế này thì mẹ biết nguyên do làm sao mà gỡ.
Mẹ tỏ ra thương quí tôi nên mẹ lăn vào nằm cùng. Tự động mẹ vạch áo lên, nhứ một bên vú vào miệng tôi : con ngậm đi cho tỉnh, rồi muốn gì mẹ cũng cho. Tôi lừ đừ chê, chỉ đưa tay sờ nhẹ vú mẹ lặng im.
Chợt tôi khóc thút tha thút thít. Nước mắt tôi trào ra hàng hàng lớp lớp. Mẹ quính quéo lấy vạt áo vừa lau, vừa than rầm trời : tội nghiệp con tôi, tội nghiệp con tôi. Mẹ càng dỗ, tôi càng thét và kêu lên vô thức : dã man, dã man, sao mày nỡ hành người ta như thế.
ẩm bẩm : con bé dại dột, chui rúc vào đâu, bị ma ám rồi. Chưa chi mẹ đã ngồi xốc lên, kéo vạt áo ngay ngắn, chắp hai tay khấn vạ khấn vật : xin vong linh tha cho con bé.