TUỔI ĐỘNG CỠN (Truyện dài)

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: TUỔI ĐỘNG CỠN (Truyện dài)

Tác Giả : Đang cập nhật

Lượt Xem: 6955 Lượt Xem

Thế nhưng điều mẹ sợ không xảy đến với tôi vì bất cứ một anh giai nào ở bên ngoài, mà mọi chuyện đã xảy ra từ một người bạn của mẹ. Số là bố mẹ giận dỗi nhau từ đời nào không biết, đùng cái hai ông bà ly dị nhau. Chả cần mất công lênh ra hầu tòa, hay chạy thầy cãi, hai ông bà quyết định ngon ơ, tự xé giấy hôn thú và sống riêng, không làm phiền nhau mảy may chi cả.

Tôi đứng giữa, cả hai bên ai cũng muốn giữ tôi, song mẹ gạt phắt : ông là đàn ông, đến tự thân còn lo chẳng xuể, ôm nó vào chỉ hại con bé thôi. Bố có nghe ra hay không chả rõ, song vẫn lừng khừng phán : ờ bà muốn nuôi nó thì cũng được. Song bố lại dọa : nhưng mà bà để nó thiếu thốn hay gầy người thì đừng trách.
Có lẽ thế mà dù mắng cứ mắng, chửi cứ chửi, mẹ vẫn rất yêu tôi. Mẹ thường ca cẩm : đàn ông sướng thật, vui thì ở, buồn thì tếch, lại còn hăm he dọa nạt. Hai người chia tay, buồn, mẹ ấp ủ tôi ra rít. Tối hai mẹ con ngủ chung giường, tôi hay rúc vào mẹ nhõng nhẽo.

Nói nào ngay, người cụ thơm thật, lúc nào cũng thoang thoảng hương trầm, tôi thích ghếch mũi vào hít vú mẹ qua làn lụa ngực áo và lịm dần vào giấc ngủ. Lắm khi trằn trọc, tôi đùn đẩy ngực áo mẹ xổ khuy ra, tôi trầm trồ reo và khen : mẹ trắng quá, vú lại đầy và đẹp, sao mẹ không tìm một người bạn bước thêm mà cam phận hẩm hiu chi vậy.

Mẹ mắng yêu : nỡm ạ ! Mày mới nhớn nên chả biết gì sất, lấy chồng chỉ bận tâm thêm, mày xem bố mày khắc biết. Đàn ông gì mà ghen kinh khủng, lúc nào cũng cuồm cuỗm sợ mất vợ, thế nên mới bỏ mẹ con dông.

Tôi cố bênh bố : có yêu thì mới ghen chứ. Tại mẹ không biết chiều nên bố mới giận. Mẹ cáu tiết không kịp giữ lấy lời : mày còn muốn tao chiều lão thế nào nữa ? Thân tao lão bầm dập thỏa thuê, đêm nào cũng sùng sục mấy phùa, cóc ngủ nghê gì được. Lại thêm còn học mò ở đâu ra ba cái trò khỉ, bắt tao áp dụng, mệt bỏ bu.

Tôi tò mò muốn biết, mẹ giẫy nẩy kêu lên : học chi mấy các món bệnh hoạn đó, chỉ tổ róc liệt người thêm. Đại khái thì ông nào cũng thích nằm với vợ kiểu này kiểu khác mới chịu. Và chưa chi mẹ đã bù lu bù loa : dẹp, con nít con nôi đừng hỏi chi ba mớ rối rắm đó.

Thấy tôi xụ mặt, mẹ vớt vát : mày chả cần học đâu, mẹ kiếp, mai kia bị thằng nào cuỗm về, nó rành sáu câu, nó hành mày tà la, chừng đó lại ước giá gì mình đừng biết cho đỡ khổ. Tôi vẫn chưa chịu nhượng bộ : ừ thì mẹ đã bị bố hành, nhưng mẹ còn trẻ, chả lẽ đành cui cui sống lẻ suốt đời, mẹ phải thực tế nghĩ đến thân một chút chứ !

Để phụ họa vào ý tưởng khích lệ mẹ thêm mạnh mẽ, tôi khều khào lật vạt áo mẹ lên và chúi đầu vào hít day lên cặp vú mềm và đầy của mẹ mà nịnh : con nhìn cũng đã mê, huống gì là các bố, mẹ dấn tới bước nữa đi, con ẩm hộ hết mình.

Mẹ cười khùng khục : chị khéo nịnh như bố chị, trách gì tôi chẳng tả tơi và giờ sống côi cút. Và mẹ nói lảng đi : giờ cũng già rồi, còn ai nhìn nhỏ chi mà tính chuyện nọ kia. Thế nhưng mẹ nói thế mà chắc gì đã đúng thế.

Bằng cớ là thỉnh thoảng vẫn có ông bạn bố lờn vờn đến thăm. Lúc đầu mẹ còn e dè, sau quen quen, lại thấy chú khéo nói và thiết tha muốn tới lui thăm chừng và an ủi mẹ thì mẹ có vẻ xiêu. Trước chú còn đến thưa thưa, chỉ vào ban ngày ban mặt, dần dần mẹ mời chú ở lại, lo phục dịch cơm nước và nói chuyện đến khuya, tôi buồn ngủ díu cả mắt nên đi kềnh sớm.

Tôi ngủ một giấc dài, chợt tỉnh, nghe xung quanh im ắng, mò mò chẳng thấy mẹ đâu, song lại lăn ra ngáo tiếp. Sáng dậy, nhìn vẻ mẹ hí hửng, tôi nhận ra mẹ rất vui. Mẹ lo cho tôi từng miếng điểm tâm, ly sữa, và ríu ra ríu rít như chim sáo. Tôi không thấy chú nên đặt câu hỏi, mẹ xí xóa kể : hôm qua chú ngồi cà kê mãi đến khuya khuya mới về, mẹ ngại vào lại đụng chạm làm mày thức dậy nên ghé nằm tạm nơi cái xô pha cho mày yên giấc. Kế liền mẹ hoạt kê oang oang : sướng nhé, ngủ một mình tha hồ lăn quẫy không sợ va vào mẹ.

Nhìn dáng mẹ tươi tắn, người như phổng phao ra, tôi đoán mò đoán mịt, nhưng giữ không thốt ra miệng. Tôi bắt đầu lưu ý đến mẹ, tuy thâm tâm vẫn mong mẹ có chú để tâm sự cũng vui. Sự hiện diện của chú trong gia đình càng lúc càng nhặt lên, mẹ đã mời chú nay cơm trưa, mai tiệc sáng. Có lần chú nửa đùa nửa thật ướm ý : có lẽ phải tính đến chuyện góp gạo thổi cơm chung để khỏi tới lui phiền phức.

Mẹ tế nhị im ỉm, nhưng tôi reo toáng lên : phải đấy, chú đến ở cho mẹ cháu vui, để bà vò võ cháu cũng sốt ruột. Chú cười hề hà liếc nhìn mẹ, mẹ vờ quay đi tránh. Vậy mà chú đến thật, mẹ sửa soạn cho chú một phòng riêng và hai mẹ con vẫn ngủ chung.

Tôi vẫn xà nép vào bên mẹ, rúc rich lòn tay vạch áo mẹ mà sờ cặp vú, hay luồn vào cạp quần mẹ xoa xoa chỗ mông và khen líu lo. Mẹ nhột nhột, la choe chóe và lấy tay đùn đẩy ra chống trả. Cẩn thận hơn, lúc ngủ tôi gác đùi qua bụng mẹ và nằm cuộn tròn hưởng hơi mẹ cho ấm.

Tuổi con gái ăn chửa no, lo chửa tới, nhưng dăm lần tôi phát hiện đang đêm mẹ lẻn đi đâu, bỏ tôi nằm chèo queo một mình mà tôi không hay biết. Tôi không buồn, không sợ, mà sao vẫn có tiếng thở dài. Thường sau mỗi đêm ấy, sáng ra nhìn mắt mẹ long lanh hơn, người nhanh nhẹn hơn và thoáng có lần gặp cảnh mẹ hớ hênh mặc cái áo mỏng mà bên trong vắng cái lót.

Tôi nhận ra đôi vú mẹ như căng nở hơn trước, cái màu nâu non ở quầng vú đã nhạt bớt và ưng ửng hồng. Tôi chúm chím cười bâng quơ, mẹ chột dạ hét : mày cười cái quỉ quái gì mà hềnh hệch ra thế. Tôi lấp liếm cho qua : con vui thấy mẹ trẻ ra mà mẹ cũng mắng.

Sự thân mật giữa chú với mẹ diễn ra đã đành mà đến phần tôi chú cũng dành sự ưu ái hơn lên. Chú đã bàn hỏi ý mẹ bữa nào cả nhà tổ chức dã ngoại để tình thân thêm đậm đà, cởi mở. Vốn là con bé thích bay nhảy, tôi vun vào ngay tức khắc : phải đấy mẹ, mình nên trở thành một gia đình quan tâm đến nhau thật sự đi.
Những bức rào đã giỡ bỏ, nên chỗ nào trong nhà giờ đều trở thành chốn ra vào tự nhiên của bất cứ ai. Mẹ lấy cớ tôi đã lớn, nên cho ở riêng, nên từ đó tôi có một giang sơn không ai động chạm đến, tha hồ mà bày xả.

Có lần chú ghé vào xem và phê phán : con gái con nứa phải thận trọng. Quần áo nên xếp gọn gang, kín đáo, đừng bỏ vương bỏ vãi khắp nơi. Tập cái thói quen để sau này không bị ai chê trách. Chú vừa nói vừa nhón ngón tay xỏ qua cái dây nịt vú của tôi vứt chỏng trơ ở đầu giường la bải hải : mặc cái nào xong thì giặt và cất vào tủ, ai lại bạ đâu quẳng đó, bận sau chú không muốn thấy cảnh tuềnh toàng như thế nữa.