Truyện Có Thật 2018 – Thời Học Sinh Hoang Lạc

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Truyện Có Thật 2018 – Thời Học Sinh Hoang Lạc

Tác Giả : Đang cập nhật

Thể Loại:

Lượt Xem: 3024 Lượt Xem

Ba thằng quay qua nhìn tôi rồi nhìn nhau: Anh 2, Giờ làm gì anh?
– Ngồi chờ tới 3 giờ chiều không thấy ai về, quay ra thị trấn.
Mấy thằng này biết tính tôi, nên tụi nó cũng không hỏi nhiều ăn mì rồi ngồi chờ tới 3h hơn mà không thấy gì, trong khi chờ thì tôi cũng gọi gần 50 cuộc cho Nhỏ Dung vẩn không liên lạc được.

Quyệt định đi lên lại thị trấn để còn về, đường trong này không rành mà đường xấu không có đèn tối đi ra bị lạc chết. Vừa mới chạy được chừng 10 phút trời mưa lâm râm, những giọt mưa rớt trên áo khoát dù của tôi nghe lộp bộp chắc bây giờ trong lòng tôi cũng đang mưa.

Chạy ra khoảng tới 4h30 tôi còn nhớ mưa nặng hạt lắm rồi, mà may mắn mặc áo mưa dù nên người không ướt, chợt tôi nghe tiếng “pô đam” 3 4 chiếc xe dream có wave có trong 1 con hẻm nhỏ chạy ra chở 2 chở 3 đủ loại nhưng điều mà làm tôi chú ý nhất là nhỏ con gái da trắng mặt cái áo khoát chính tay tôi mua ngồi bánh mì kẹp thịt trên chiếc xe…

Tôi la lớn : Thắng lại.

Hai thằng cầm lái là thằng Sáu với thằng Bi, thằng Sáu chở tôi chạy khá nhanh 2 xe song song, mà trời mưa đường đất trơn. Nói không xạo chứ 2 thằng nó bóp thắng mà xe trượt hơn chục mét mới đứng lại. Tôi nhảy xuống chạy 2 3 bước kêu: “Dung”. Mà 2 nhóm đi ngược hướng mà chạy nhanh nên khi đó nhóm kia đi khá xa. Tôi kêu lớn vậy mà tiếng mưa át hết, tôi có linh cảm Nhỏ Dung nghe được và còn nhìn lại nửa.
Đoàn xe xa dần bỏ lại tôi đứng giửa đường dưới con mưa nặng hạt rơi trên áo. Thằng Sáu vs Thằng Bi quay xe lại tôi leo lên lập tức đuổi theo Satria chạy 70km trên con đường đất mà hơn 10 cây số không thấy đám kia đâu. Tụi nhỏ mới nói:
Sáu: Anh 2 xe gần hết xăng rồi anh, đi nửa quay lại không tới thị trấn là đẩy bộ đó anh.
Bi: Mẹ nó, chắc nó quẹo hẻm nào rồi anh 2, chứ chạy kiểu cặc gì mà nảy giờ không thấy.
Tôi la lớn: Mẹ, quay lại thị trấn.

Chạy lại thị trấn khoảng 6h vừa vào tới cây xăng là xe thằng Bi tắt máy. Lúc này hết bình tỉnh rồi, 4 thằng bậm môi nghiến răng chửi thề liên tục. Tôi thì tức thấy nhỏ Dung rồi mà mất dấu, còn tụi kia chắc nghĩ sắp gặp con nợ rồi h phải về tay không.
Hảo: Giờ sao anh không lẽ về. [thằng này lầm lì mà giờ chịu lên tiếng chắc cũng đang tức]
Tôi: Chứ h mày nghĩ chạy dô đó mày biết đường đi chắc. Kiếm chổ nào thay đồ cái đi ăn rồi về [nói cứng vậy chứ trong lòng bây giờ không có nổi buồn nào hơn]

Mới đặt đít xuống ngồi nổi lẩu kêu trong quán bưng ra chưa sôi, thì tôi lại nghe tiếng “pô đam” 3 chiếc xe chạy tới trước cửa quán khỏi nhìn thì tôi cũng đoán được là tụi hồi chiều gặp. 7 thằng nam 2 con nử chỉ cần thoáng qua thì tôi cũng thấy dáng nhỏ Dung trong đó. Mắt tôi vẩn ghì xuống bàn ăn tỏ ra vẻ lạnh lùng sương gió như thật ra trong đầu bao nhiêu ý nghĩ chạy qua. Tụi này tới đây không lẽ muốn kiếm chuyện, 4 thằng mình có chơi lại được không, đủ thứ trong đầu.

Ba thằng đi chung tôi cũng không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn tôi rồi nhìn xung quanh chắc đang đánh giá tình hình. Tôi thì xưa giờ có đánh nhau nhiều nhưng mà chưa có chém nhau với giang hồ thật bao giờ, còn ba đứa đàn em thì khỏi phải nói như cơm bửa nên tụi nó bình tỉnh hơn tôi hẳn, sắc diện không thay đổi nhiều.

Một thằng trong nhóm bước dô quán, nhìn có vẻ du côn du cáo lắm đi thẳng tới phía tôi lấy ghé ngồi ngay bên cạnh nói:
– Mày là bồ nhỏ Dung đúng không?
– Mày nói Dung nào, nhiều lắm tao không nhớ
– À mày được, nhỏ dung trong hình này nè
Vừa nói nó móc điện thoại ra cho tôi coi mấy tấm hình, ôi thôi máu điên của tôi trào ngược lên não tay cung chặt cắn môi xíu nửa là tôi cho nó ăn chai bia rồi. Lướt mắt qua chiếc điện thoại thì tôi thấy những tấm thân lỏa lồ đang nằm trườn lên nhau không cần phải coi kĩ tôi cũng biết chắc là nhỏ Dung và nhân vật nam là thằng chó điên này.