Truyện Có Thật 2018 – Thời Học Sinh Hoang Lạc

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Truyện Có Thật 2018 – Thời Học Sinh Hoang Lạc

Tác Giả : Đang cập nhật

Thể Loại:

Lượt Xem: 3029 Lượt Xem

Cuối cùng cũng tới chổ trên bản đồ, Nhìn xung thì chỉ có 4 5 căn nhà bên đường tiện có quán nước kêu 2 thằng đưa xe dô ngồi uống sẳn hỏi đường. Trong quán có 1 bà tầm 30 chục với nhỏ con tầm 8 9 tuổi.
– Chú uống gì.
– Cho 4 ly ca phê đi con. Mà con biết nhà chị Dung ở đâu không con.
– Để con hỏi mẹ

Bà chủ quán cũng không biết, tôi thấy hết hi vọng mẹ rồi sao thì trên ủy ban chỉ ra tới chổ này mà h hỏi ai cũng không biết hết vậy. Mới trực nhớ tôi biết tên Mẹ của nhỏ Dung có lần thấy trong sổ liên lạc.
– Chị ơi biết nhà bà út ở đâu không

Bà chủ mạnh cứng lại lạnh tanh trả lời: – Đòi nợ phải không?

Tôi sửng sờ tim đập mạnh như nhảy ra khỏi lồng ngực, tụi đàn em lia mắt qua nhìn tôi chắc tụi nó tưởng đi đòi nợ thật. Lấy lại bình tỉnh trả lời theo kiểu nửa vời không nhận cũng không chối.
– Ủa bộ nhiều người đòi nợ lắm hã chị.
– 10 người tới hỏi chắc hết 8 là đòi nợ rồi. nhìn máy chú em đi xipo tới biết ngay dân đòi nợ. Bả út bả trốn đâu rồi nở nần không biết bao nhiêu lâu lâu có người lại đòi.
Tôi bây giờ thì mới vở lẽ, do nhà nhỏ Dung có chuyện thật. Cố gắng suy nghĩ hỏi thêm được càng nhiều càng tốt, người Miền tây hiếu khách lắm thân thiện là người ta kể hết à.
– Ủa bà út làm gì thiếu nợ nhiều vậy chị.
– Chắc mấy em không biết, bả đánh bài số đề đủ kiểu hết á.
– Vậy con cái bả đâu chị

– Cũng toàn thứ lêu lỏng à, thằng anh thì trốn đâu mất rồi nhỏ em mới về vài bửa thấy cặp với mấy thằng giang hồ trên thị trấn á.
Lòng tôi đắng ngắt gần như mất tự chủ đang uống ly cà phê mà mém sặc nước, mạch máu nảo của tôi gần như tắc ngẽn răng nghiến chặt. Nhưng chợt thằng Bi nói:
– Vậy nhà không có ai ở hã bà chủ.
– Có bà ngoại nó ở nhà, mà mổi lần có người lại đòi nợ bả sợ bả không dám ra với ai đòi nợ quá bả khóc nhiều lắm
Tôi chen ngang, bây giờ tôi chỉ muốn biết nhỏ Dung ở đâu thôi, giọng nói cũng gắt gỏng hơn: Tìm nhỏ con bả như thế nào?
– Nó hay đi với tụi giang hồ trên thị xả, đi với thằng này tới thằng kia vài bửa mới về đâu biết kiếm nó sao đâu.

Bà này chắc sợ tôi đập quán bả hay sao đó, mà lời bả nói còn hơn là đang lấy dao giết tôi nửa. Tôi kêu thằng Sáu kêu gì ăn đi.
– Thôi được rồi quán bà mì gói không? Có làm cho 4 tôi 4 cái trứng gà.
– rồi rồi.
Tôi nghĩ thầm, làm chị 2 giang hồ em không muốn giờ về đây cặp với mấy giang hồ bá dơ này nhà em thiếu tiền thì ở với anh bao nhiêu không có mà phải về cái chốn khỉ ho cò gáy này. Lòng vừa giận vừa tức móc điện thoại gọi nhỏ Dung lại không liên lạc được bất giác chửi thề thành tiếng: “Má nó”