Trai Quê – Seri Truyện Siêu Hay 2020 ( Update Chương 32 )

Chương 26. (Tiếp)

*

*

*

Khuôn mặt lấm tấm mồ hôi vì lo lắng , tôi tiến gần đến người phụ nữ quyến rũ kia , chỉ một chút nữa thôi , tôi sẽ có một cơ hội nhỏ được tiếp xúc riêng nói chuyện với cô. Nếu thành công hơn , tôi có thể nói ngay về chuyện của thằng Hoàng…

Sau cuộc nói chuyện , cô bỏ chiếc điện thoại ra , nhưng mặt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình.

“Cô!.” Tôi gọi làm cô bỗng giật nảy mình lên…

“Có chuyện gì vui hả cô? Nãy cháu thấy cô cứ cười cười nói nói.”

“À chuyện công ty thôi cháu…”

“Nghe nói cô làm trong một công ty du lịch…”

“Đúng rồi , sao cháu biết… “

“Trang đã từng kể cho cháu , công việc đó cực kì thú vị , theo cháu cảm nhận là thế…” Tôi bắt đầu tiến sâu hơn về công việc của cô , bởi vì tôi chẳng biết nói gì cả… Tốt nhất là lên nói về chủ đề mà cô và tôi đều biết.

“Ừ , nhưng cũng không kém phần vất vả , thời buổi bây giờ kinh tế khó khăn , cạnh tranh gắt gao , chả biết cô có thể trụ được bao lâu nữa…”

“Cháu học chuyên ngành về Kinh tế nên cháu cũng hiểu điều đó , đối với cháu khó khăn không quan trọng bằng việc mình thay đổi , phải luôn luôn cải tiến theo đuổi thời đại mới thay vì những cái đã cũ và lạc hậu. Biết áp dụng các công nghệ số , mạng xã hội , đó là một điều rất cần làm trong thời đại công nghiệp 4.0 như hiện nay.” Thấy cô có vẻ thích thú khi ai đó nói về công việc của mình…..

“Nghe cách nói chuyện của cháu , thực lòng cô thấy rất ấn tượng, chắc chắn cháu cũng là người từng trải.”

Tôi thì có tài cán gì chứ , lòng nghĩ thâm, những câu nói đó toàn bộ là trong lý thuyết và các cuốn sách tôi đã đọc , còn thực hành ư.. Tôi chưa hề có cơ hội… Nhà trường cũng chỉ là cái móng , để làm sao tôi có thể tự xây lên ngôi nhà của mình. Đừng bao giờ chờ đợi bất cứ điều gì , khi mình thích điều gì , mình phải làm ngay , làm luôn… Tuổi trẻ là vậy… Đời ngắn đừng ngủ dài.

“Vâng! …. Cháu nói thế thôi , chứ cháu cũng chưa có nhiều cơ hội để thực tế cô ạ”. Tôi cũng nói bằng thái độ chân thành nhất.

“Ngành du lịch như cháu nhận định sẽ rất phát triển trong năm nay và những năm sau nữa , khi con người đã dần tích lũy được của cải rồi , học họ muốn tận hưởng một cảm giác mới , họ thường có xu hướng đi du lịch ,thoải mái chi tiêu cho bản thân…”

“Cháu có thích công việc đó không?…”

Tôi ậm ừ lăn tăn…. “Tất nhiên là có cô” … Tôi trả lời như thế vì tôi cũng có cảm giác thích thú khi được nói chuyện với cô. Có lẽ tôi sẽ được học hỏi cô nhiều hơn.

Nếu thế thì cháu phải thường xuyên sang đây , cô sẽ hướng dẫn cho cháu , và cô hứa sẽ sắp xếp một công việc tốt cho cháu ở công ty cô…

Không thể nào? Tôi có một lời đề nghị nào với cô đâu… Tôi chỉ có nói về công việc của cô đang làm , mà thành công hơn mong đợi , tất cả những điều này đều là những báo hiệu tốt về tương lai của tôi.
Trong hoàn cảnh hiện tại , tôi cũng cần một công việc , dù học rất quan trọng , nhưng thực hành , thực tế còn quan trọng hơn nhiều. Trên hết tôi muốn kiếm tiền để trang trải học hành cùng món nợ khổng lồ của gia đình.

“Nếu được như thế thì tốt cho cháu quá ạ!.”

“Không có gì , cô cũng mong có được những nhân viên là những người trẻ như cháu , luôn luôn nuôi dưỡng đam mê, sự nhanh nhạy và nhiệt huyết cho công việc…”

“Chưa gì mà cô đã đề cao cháu rồi…”

“Cô nhìn người không lầm được đâu…?”. Cô cười bí ẩn.

Sau đó cô lại có điện thoại của một đối tác nào đấy , không phải thằng hoàng , tôi ngồi ngay đối diện cô…

“Cô xin lỗi cô có điện thoại!”. Người làm dịch vụ luôn thế… Họ lịch sự và rất biết trân trọng người đang nói chuyện với mình…

“Vâng , cô nghe đi ạ!.”

Bầu vú cô nhúc nhích trong chiếc áo mong , đôi tay bóng mượt , đặc biệt là những chiếc móng tay được cô làm nails trông rất chi là quý phải , nó đỏ hồng , còn đính thêm chút hạt…

Nghe cách cô nói chuyện điện thoại , mà tôi học được rất nhiều điều , cô luôn cười , luôn nhẹ nhàng , đôi khi trầm , đôi khi lại bổng. Lời nói của cô giống như một khúc nhạc du dương trên đồng cỏ xanh ngát… Tôi nhanh chóng bị cô mê hoặc, con cặc trong buồi tôi lại tung ra , ngại quá tôi gác một chân lên để kìm nó lại tránh cô nhìn thấy.

Khi cô kết thúc cuộc điện thoại thì Trang từ trên tầng đi xuống…
“Mẹ với anh Tuấn nói chuyện rì rầm gì thế?”

“Chuyện người người lớn Trang có muốn nghe không?”. Tôi đánh bạo

“Trang cũng người lớn chứ bộ!!”. Nàng bĩu môi.

Mẹ Trang vội ngắt lời, mẹ đang nói chuyện với Tuấn về công việc thôi gái yêu,

“Mẹ thì lúc nào chả công việc…”

“Trang ai lại nói mẹ như thế!…” Nếu như người đó là cô Hương chứ không phải cô Chi thì mọi chuyện sẽ phức tạp hơn , ầm om hơn rồi..

“Mẹ xin lỗi!”… Cô Chi cầm tay nũng nịu , âm yếm Trang , bàn tay vuốt nhẹ lên mái tóc bồng bềnh của cô nàng.

“Tuấn muốn hỏi mẹ về công việc của mẹ…”

“Vâng!”. Nàng lại ngả người vào vai mẹ…

“Thôi , thế này mà cũng tự nhận mình là người lớn hở , Tuấn nó lại cười cho đấy…”

Trang vội buông mẹ ra “Con không cần mẹ nữa…”

“Mẹ cũng không cần nữa , lớn rồi kiếm thằng nào mà yêu đi… Chứ mẹ mệt với con lắm rồi”. Cô đùa với Trang…

“Con gái mẹ ai mà thèm yêu chứ…”

“Thôi đừng giả bộ nữa , chứ hôm nay lại tự dưng dẫn Zai về nhà à…”

“Mẹ….!……!.Mẹ này nữa…..” Nàng đỏ mặt ngượng ngùng tay đập thình thịch vào ngực mẹ… Bộ dạng phụng phịu.

Tôi chỉ biết cười tôi , muốn trêu lắm mà chỉ sợ nói quá đà đến lúc mọi chuyện lại không hay.

Ngồi thêm được một lúc không còn gì nữa , tôi xin phép cô và Trang ra về.
“Tuấn ngồi chơi đã cháu…”

“Thôi cháu xin phép cũng muộn rồi cô ạ?”…. Để hôm khác cháu sang…

Mặt Trang như bừng sáng lên , liếc qua tôi biết nàng vui lắm , nhưng nàng không nói ra đâu , vẫn còn làm giá tiểu thư mà.

Trang tiễn tôi ra tận cổng , cầm con xe đạp ghẻ lách cách đạp về , ngày đầu tiên đối với tôi như thế là quá thành công rồi , không còn gì để tả nữa , bước đầu gây ấn tượng với cô , chỉ có đúng hai điều làm tôi mất mặt còn lại thì hoàn hảo.