Tôi Và Em – Truyện Dâm Có Thật 100%

Chap kế…..
Thực sự lúc này nhìn tôi ko khác gì 1 cái lon rỗng. Đầu thì đã bê bết máu chảy thẳng xuống cái áo trắng. Cái quần đen lấm lem bụi bẩn. Toàn bộ cơ thể đau nhức. Tôi chỉ còn sức dựa lưng vào bức tường mà ôm bụng. Nghĩ đã là chấm hết khi tôi ko thể nào đứng dậy thì may sao…… con Tâm đã thấy tôi từ đằng xa. Nó vẫn hay qua nhà em như mọi khi. Nó xuống xe mà hỏi luôn.
– Trời ơi. Sao thế này. V mày nghe tao nói ko.
Nó vả liên hồi vào mặt tôi để mong tôi tỉnh táo. Ko chút đắn đó. Nó dìu tôi lên xe chở thẳng tới bệnh viện.
Tỉnh dậy sau cơn đau mà ngất đi. Tôi đã thấy mình trong bệnh viện từ lúc nào. Cái mùi tanh của máu cùng mùi kháng sinh làm tôi khó chịu. Nhìn quanh 1 lượt thì con Tâm cũng nch song vs ý tá bên ngoài bước vào.
– Mi tỉnh rồi hả ?!?! Bác sĩ nói mi chỉ bị ở mô mềm. Ko vào trong xương. Đi đâu mà qua nhà PA mà nhìn bê bết vậy. Xe đụng à.
– Ko…… tôi nhìn nó rồi nhìn ra cái cửa sổ nhìn lên bầu trời xa xăm kia.
– Sao mày ko gọi PA ra. Máu me be bét vậy ngồi đó may tao tới.
Thực sự lúc đó tôi ko còn muốn nói gì. Vừa ăn đòn lại vừa cảm giác tuột mất em.
– Mi cho tao mượn cái gương đi.
– Làm gì ?!?!
– Tao coi thôi.
Cái đầu băng đủ thú băng trắng rồi gì nó mắt phải thâm cùng 1 lượt. Sống mũi bị gãy. Môi bị sứt 1 miếng.
– Còn đẹp trai. Mi coi làm gì.
– Cảm ơn đã mang tao vào….. nhưng giờ tao chưa có tiền…. tôi với tay trả nó cái gương
– Tiền nong gì…. mày sau cưới PA tao ko đi phong bì trừ hôm nay.
Tưởng rằng câu nói đùa có thể khiến tôi vui hơn nhưng T đâu hay biết rằng nó vừa chạm vào nỗi đau lớn nhất của tôi lúc đó….. lòng như muốn khóc nhưng lại ko thể. Chỉ biết cười trừ.
Tất nhiên con T là 1 đứa rất chu đáo. Nó lo hết cho tôi song rồi cũng về. Đêm đầu tiên trong viện vs tôi là 1 cực hình. Cả người đau nhức, mùi máu mùi thuốc tanh bay thẳng vào mũi khiến tôi ko thể nào ngủ đc đem đó. Chiều hôm sau tôi trốn về.
Về căn phòng trọ mà trật vật lắm tôi mới mở đc cửa để vào…… thực sự tôi đau ko còn gì để tả. Nằm dài trên giường mà nhăn nhó thì tôi vớ đc cái áo em để quên. Tôi như hết hết cơn đau nhưng tôi lại nhớ em, ko biết em sao vì hôm qua em cũng đã chịu hộ tôi 1 vài đấm. Tôi muốn thấy em lúc này. Nhưng hiện tại tôi ko thể gặp em….. tôi nghĩ đành sáng mai gặp.
Sáng hôm sau tôi đi học rất sớm, tôi đã tự ý tháo băng đầu rồi. Chỉ còn con mắt và má là bị thâm. Nhưng em ko đi….. tôi ngồi chờ em thẫn thờ ở vị trí mà chúng tôi hay ngồi. Cả lớp chỉ chăm chăm vào tôi mặc tôi cứ như thế. Chúng nó như đã hiểu ra gì đó.
– Mi và PA có chuyện gì à….. Tâm đến ngồi cạnh tôi mà hỏi.
Thực sự lúc đó tôi ko thể nói đc gì. Môi bị khóa chặt. Tôi lặng lẽ cầm cặp đi về luôn mặc con T vẫn gọi ở sau.
– V mi đi đâu……
Tôi thẫn thờ bước dài trên con đường. Bước vào phòng khóa lại. Tôi ngồi 1 góc nhà 1 mình tôi khóc….. khóc vì sao tôi lại bị như vậy. Con T đã đi cùng từ khi nào.
– V mở cửa tao. Tao mua đồ ăn rồi. Ăn còn thuốc thang vào.
Tôi ko quan tâm nữa. Chỉ thút thít 1 mình ở trong 1 góc. Đc 1 lúc thì nó cũng bỏ cuộc.
– Đồ ăn tao để ngoài…. tao về trc có gì gọi tao nhé…..
4 ngày liên tục….. động lực duy nhất để tôi đến trường là đc gặp em nhưng ko 1 ngày nào tôi có thể nhìn thấy em….. ko đc nhìn thấy em tôi ngày nào cũng như con ma. Tắm rửa, ăn uống cũng ko còn thiết tha. Còn Tâm cố gắng để tiếp cận tôi để hỏi nhưng đều bị tôi tránh mặt. Ngày nào nó cũng mua cơm hộp gọi tôi 1 hồi nhưng ko đc rồi lại để trc cửa phòng.
Trưa hôm đó, vẫn ko gặp đc em….. tôi lại lững thững đi về. Tiếng gõ cửa quen thuộc làm tôi cũng thấy tội con Tâm.
– Mi đi về đi….. tao ổn…..
– V cậu mở cửa ra cho anh. Anh Bình đây…….
A Bình….. anh tới làm gì….. chả lẽ vẫn chưa buông tha cho tôi. Vẫn còn muốn đánh tôi hay muốn thấy bộ dạng của tôi. Nhưng lại 1 có một mặt tôi lại muốn mở cửa để hỏi a Bình giờ em ra sao.
Cuối cùng con tim cũng thắng lý trí….. tôi lao vội ra mở cửa thì….. a Bình cùng bố PA…. đnag ở trc cửa phòng tôi…..
Tối tiếp…. giờ làm cho song báo cáo đã nhé