Tôi Và Em – Truyện Dâm Có Thật 100%

Truyện đêm muộn….
Người ta nói tình chỉ đẹp lúc tình còn dang dở. Với tôi, PA là tất cả, là tình yêu mà tôi đặt cả trái tim mình. Nhưng ông trời thật bất công….. đã lấy đi PA của tôi.
Thấm thoát cái thì cũng là gần cuối năm nhất, tình yêu của tôi vẫn thế….. tôi rất yêu em cho dù dạo gần đây chúng tôi có cãi nhau vặt vãnh. Nhưng rồi đâu vào đấy, gương vỡ lại lành.
Đến 1 ngày cuối tháng 4, mọi người đã biết tôi yêu em từ lâu và đã thầm công nhận tình yêu của 2 đứa duy chỉ 1 đứa, Tùng…. thực sự nó là người mà tôi hận nhất mà cũng thầm cảm ơn nhất, nó mang em đi rồi cũng mang em về bên tôi.
Vẫn như mọi khi, ra chơi chúng tôi ra căng tin ăn sáng, ko còn đc mua vào lớp vì nội quy mới. Chúng tôi vẫn vui vẻ vừa ăn vừa nói chuyện cho đến lúc xuất hiện bản mặt nó.
– Bà Hà lấy tôi bao thuốc nào !?!?
Thằng Tùng cùng đám loi nhoi đến. Rồi cũng ko tránh khỏi. Nó đã nhìn thấy tôi và em.
– À….. hôm nay ko còn chim chuột nhau ở trong lớp ăn sáng mà đến những chỗ văn minh hơn rồi nhỉ.
Vẫn cái vẻ mặt câng câng của nó. Thực sự đã từ lâu tôi ko có ngàn thằng Tùng từ lâu lắm rồi chỉ là….. tôi ko có đủ điều kiện để thắng nó thôi.
Câu nói như đụng vào lòng tự ái của tôi, tôi thực sự muốn đứng dậy để nói cho ra nhẽ thì em đã với cổ tay tôi để tôi ko làm điều gì dại dột. Bất giác em đứng lên.
– Anh Tùng à….. anh Bình hỏi thăm anh nhiều lắm đấy.
Tự nhiên sau khi em nói tới a Bình mặt nó tái bệch lại. Tôi vẫn còn chưa hiểu gì xảy ra em đã kéo vội tay tôi lên đển đi về lớp. Trên đường đi về, tôi cố hỏi em chuyện lúc nãy.
– Chuyện a Bình vs nó là sao đấy.
– Anh ko muốn biết đâu….. nhưng thực sự em đói lắm rồi ấy. Chưa ăn hết 1 nửa nữa. Lát anh mua sữa chi em nhá……
– Rồi….. rồi….. Nói anh nghe đi mà. Mắt tôi mở to khẩn khoản em kể vì chuyện thg T thực sự làm tôi rất khoái.
Em nhìn tôi cười rồi cũng đồng ý kể. Em kể rất lan man nhưng nội dung chính là.
– Nó chơi ma tuý vs 1 đứa nữa trong bar rồi công an bắt rồi a Bình phải xin cho nó. Mà từ bé tới giờ mỗi lần a Bình gánh hộ nó cái gì là a Bình lại bị bố chửi nên cũng bực nó lắm chỉ là nể chú Hải. thôi. Nó sợ nhất a Bình.
Tự nhiên nghe song mà tôi cũng thấy vui. Hóa ra nó cũng có điểm yếu. Từ nay tôi cũng có cái phòng thân khỏi nó rồi.
Học hành 5 tiết, thật sự rất nóng và mệt….. tôi như muốn lao thật nhanh khỏi lớp để chạy về nên cái quạt yêu thương. Thì em cầm cái cánh tay áo của tôi mà gọi thất thanh.
– Anh….. em để rơi điện thoại ở đâu rồi ấy.
– Em để đâu mà rơi….. có gì quan trọng trong đó ko.
– Cũng ko….. chỉ có mấy tin nhắn hôm bữa em chưa xóa thôi.
– Hôm nào ?????
Em ghé thẳng tai tôi mà nói nhỏ…..
– Hôm em bảo anh đi mua thuốc ấy đó.
– Ôi….. sao em chưa xóa. ( chả là trc đó làm hăng quá, vào hết trong mà lúc về em nt bảo ngày ko an toàn nên đi mua cho em).
2 đứa cuống cuồng tìm cái điện thoại sẽ là ko có gì đặc biệt nếu em ko đặt pass điện thoại là 0000.
Đang toan chạy ra căng tin để tìm thì a Bình đã tới đón em từ lúc nào. Chềnh ềnh 1 con ô tô giữa sân trường.
– PA….. đi về thôi.
– Ơ….. sao anh lại ở đây.
– Tao nói đi về. Ko hỏi nhiều.
Chưa bao giờ tôi thấy mặt a Bình hình sự như vậy.
– Em…..
PA chỉ kịp ú ớ rồi cũng phải tiến về chỗ ô tô mà leo lên. Tôi thấy vậy cũng lặng lẽ quay đầy đi về thôi. Thì….
– Đi đâu đó. Mày cũng có phần đó. Lên xe…..
Giọng nói như đạp thẳng vào lồng ngực khiến tôi khó thở. Tôi linh tính là có chuyện ko may sảy ra rồi, chỉ là lúc đó đâu còn cách gì cũng chịu vào xe. A Bình bắt tôi ngồi ghế trc vs anh còn em ngồi ở sau. Không khí trong xe não nề, đầy mùi hình sự.
Đánh lái 1 lúc cũng về tới nhà em. 2 đứa tôi bước vào trc để a Bình đi vào sau như dẫn tội phạm. Vẫn bức bình phong đó. Bố PA ngồi chễnh chệ trên ghế đọc tờ báo. Trên bàn kính là….. cái điện thoại em. ( Đoán già đoán non đi là thg lol Tùng thấy PA để quên nó xem trộm đấy)
– Con chào bố.
– Cháu chào bác.
Bố PA vẫn ko nói gì chỉ đợi a Bình vào đứng ngay bên phải tôi bố PA mới nói câu đầu tiên.
– PA lên nhà. Cấm đc xuống dù có nghe gì.
Bình thường em cãi bố ghê lắm nhưng hôm nay cảm giác ko ổn em cũng đành lên. Vừa nghe tiếng cạch khóa phòng…… bụp….. ông Bình như vận hết sức bình sinh mà đấm 1 cái thật mạnh vào bụng khiến tôi quỳ xuống ôm bụng. Ông nắm lấy tóc tôi kéo cái đầu tôi lên mặc tôi đang ôm bụng.
– Thằng chó….. mày biết mày phạm tội gì ko.
Lúc này tiếng quá to. Em đã nghe thấy lao thẳng xuống nhà khóc to từng cơn. Anh Bình vẫn nắm tóc tôi chỉ vào mặt PA.
– Mày có lên nhà ko…..
Em chỉ khóc mà gào lên.
– Bố….. huhu….. bố làm gì vậy.
Tiếng em khóc to lên gào lên như cho cả thiên hạ nghe thấy. Như ko chịu nổi bố em đã vo tờ báo lại mà gắt.
– Mày biết mày làm gì ko….. sao mày có thể ngu thế hả. Hôm nay tao phải giết thằng này. Rồi hếch mặt vs a Bình. A Bình như biết ý đám liên tiếp vào người tôi. Lúc thì bụng. Lúc thì mặt. Tôi đã gục xuống đất mà chịu trận đòn. Em khóc rồi lao tới bên tôi ôm tôi mà che chở trận đòn.
– Sao mày ngu vậy hả em….. a Bình gắt lên kéo tay em ra mà lôi lên phòng mặc em vùng vẫy mà khóc.
Tôi đang giục dưới sàn. Bác tới bên tôi mà dẫm lên đầu đã bê bết máu của tôi.
– Sao mày dám đụng vào đứa con gái duy nhất của tao….. mày có biết nó là gì vs tao ko.
Tôi ko thể nói đc lời nào lúc này chỉ biết nhăn mặt. Bác cúi xuống nắm tóc tôi kéo cả người tôi lên mà hét vào mặt.
– Hả….. hả….. hả…..
Sau mỗi lần hả. Bác lại giáng 1 đấm nặng như búa tạ vào mặt tôi. Tôi ko nhớ đã ăn bao nhiêu đấm. A Bình xuống và đã khóa trái cửa phòng em cũng vừa xuống. Tiếng em la hét đập cửa phòng trong vô vọng.
Bác vẫn nắm tóc tôi rồi ngồi xuống. Nhìn thẳng mắt tôi.
– Mày có biết nó như thế nào vs tao ko. Nó là tất cả với tao….. nó là điều ngọt ngào nhất mà Hoa ( mẹ em ) để lại cho tao…. mày biết ko. Vừa quát bác vừa ngân ngấm 2 dòng nc mắt.
Nhưng ko tha bác tiếp tục xả sự giận dữ vào cơ thể tôi. Tôi như 1 cái bao cát chỉ để bác ra sức đấm đến khi tôi ko thể chống cự. Cánh tay tôi đã buông thõng ko còn che cái đầu nữa. Tiếng em đạp cửa cũng ko còn thay vào đó là tiếng em bắt đầu đập phá đồ trong phòng.
– Cút…. mày hãy cút khỏi mặt tao trc khi tao giết mày…. CÚT….
Tôi ko còn sức lực chỉ nhìn bác vs 1 ánh mắt vô hồn của 1 đứa vữa lãnh trọn sự giận dữ của 1 con mãnh hổ. A Bình nắm tóc tôi mà kéo ra trc cổng. Tôi đau quá chỉ biết dùng 2 tay cầm lấy chỗ tóc đang bị kéo chân lết theo những bước chân hùng hục của anh.
Đến cổng, anh ném tôi như ném 1 cái lon rỗng. Tôi ngã lăn quay ra giữa đường bò lê bò lết kéo thân thể tơi tả của tôi dựa vào bờ tường trc khi bị a Bình ném cái cặp của tôi vào mặt. Tôi ko còn sức để đứng dậy nhưng may sao…..
Đây là đoạn đầu trong chuỗi những ngày bi kịch của tôi. Hơi ngắn mai sẽ viết tiếp