Tôi Làm Nguyệt Lão Cho Cha Và Vợ Của Mình – Truyện SEX Bố Chồng con dâu – update Chương 400 HẾT

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Tôi Làm Nguyệt Lão Cho Cha Và Vợ Của Mình – Truyện SEX Bố Chồng con dâu – update Chương 400 HẾT

Tác Giả:

Lượt Xem: 15717 Lượt Xem

Chương 82 Một Món Quà​

Chúng tôi mang theo mọi thứ và khởi hành. Dọc theo đường đi, tôi không ngừng suy nghĩ về món quà mà Tiểu Đình tặng cho ba chồng, thật bí ẩn, hơn nữa nàng có để cho ông mở nó trước mặt tôi không? Mặc dù tò mò nhưng tôi không đặt câu hỏi, nếu quá tò mò có thể sẽ bị vạch trần một số manh mối.

Sau khi đi thuyền đến đảo Giang Tâm, chúng tôi bước vào căn nhà nhỏ của cha tôi. Vì muốn tạo bất ngờ cho ông, tôi không gọi cho ông trước để báo tin chúng tôi sẽ tới. Khi chúng tôi bước vào căn nhà nhỏ, cha đang đeo tạp dề, làm sủi cảo bằng tay phủ đầy bột mì trắng, là sủi cảo nhân trứng hẹ đơn giản. Còn lại, không có bất kỳ món ăn nào khác.

Khi cha nhìn thấy chúng tôi đột nhiên vào nhà, bàn tay đang làm sủi cảo đột nhiên dừng lại, ông nhìn thấy Tiểu Đình lần này cũng tới, trong mắt hiện lên một tia bối rối, ẩn chứa một niềm vui và nhung nhớ, nhưng loại cảm xúc này chỉ thoáng qua trong mắt.

“Sao các con không nói trước với bố? Bố tưởng hôm nay tổ chức sinh nhật cho mình một mình, nên chỉ chuẩn bị một ít sủi cảo đủ ăn thôi, không có làm món nào khác.” Cha nhìn thấy rượu Mao Đài cùng đồ ăn trong tay tôi, vội vàng nâng hai tay dính đầy bột lên mặt, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, trên mặt lộ ra vẻ áy náy, tỏ vẻ kinh ngạc trước sự xuất hiện đột ngột của chúng tôi.

Nhìn cái trán ướt đẫm mồ hôi và bàn tay dính đầy bột trắng của cha, không hiểu sao, mũi tôi hơi cay. Hôm nay là sinh nhật của ông, ông vẫn không chịu về nhà ăn sinh nhật mà một mình ở trên hòn đảo hoang này làm ít sủi cảo tự tổ chức sinh nhật cho mình, thậm chí không làm món nào khác, có thể nói chỉ tổ chức cho mình một sinh nhật đơn sơ. Cha đã lớn tuổi, hơn nữa một tay ông nuôi nấng tôi, ngay cả Hạo Hạo cũng do ông nuôi nấng, dù ông có làm sai điều gì thì ông cũng là cha đã sinh ra tôi và nuôi nấng tôi nên người. Bây giờ, do kế hoạch của tôi, buộc ông đến mức không thể trở về nhà, ông ấy đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, giờ phút này, lần đầu tiên kể từ khi tôi bắt đầu kế hoạch, tôi cảm thấy hối hận, mình thực sự đã làm sai sao?

Tôi vội vàng quay đầu lại, nhẹ nhàng lau khóe mắt, Tiểu Đình nhìn thấy lệ quang trong mắt tôi, nàng cũng giật giật sống mũi, có thể biết nàng cũng rất khó chịu. Tôi đặt thức ăn và rượu vang trong tay xuống rồi vội vã đi rửa tay.

“Bố, hôm nay con đến đây, con sẽ cùng làm sủi cảo với bố, chúng con sẽ cùng nhau tổ chức sinh nhật cho bố. Hôm nay Hạo Hạo được mẹ vợ con đón đi, đêm nay chúng con không say không về.” Sau khi rửa tay xong, tôi liền ngồi xuống làm sủi cảo với cha. Ban đầu vốn tôi định đưa Hạo Hạo đến chúc mừng sinh nhật cho cha, nhưng xét thấy bây giờ nó hoạt bát và hiếu động, đảo Giang Tâm lại rộng lớn, rừng cây ẩn hiện đầy rẫy nguy hiểm, vạn nhất chúng tôi đang uống không chiếu cố được cho nó, rất dễ xảy ra tai nạn, cuối cùng vì an toàn cho nên chúng tôi đành từ bỏ ý định đem nó theo.

“Hai người đừng gói nhiều quá. Hôm nay, tụi con mua rất nhiều đồ ăn, con sẽ nấu, bố đưa tạp dề cho con.” Tiểu Đình cũng đặt đồ trong tay xuống, nhìn cha và tôi đang làm sủi cảo, nàng không thể giúp vì không gian chật hẹp trong bếp, vì vậy nàng tính định rửa đồ ăn và nấu.

Khi cha nghe Tiểu Đình nói chuyện với mình thì vội vàng đưa tạp dề cho nàng, bắt đầu liếc mắt nhìn thoáng qua nàng. Sau khi nhìn nàng, ông liền cúi đầu quay lại, có thể thấy ông vẫn không cách nào bình tĩnh trước mặt nàng. Còn nàng thì ngược lại, sau khi suy nghĩ thông và giải tỏa trong khoảng thời gian này, nàng đã bình tĩnh trở lại đối mặt với ba chồng, trong mắt đã không còn phần lạnh lùng kia, ngược lại mang theo một tia quan tâm và đau lòng. Sự chuyển biến của nàng tôi nhìn thấy ở trong lòng, đây là một sự thay đổi rất quan trọng.

Cuối cùng khi bữa ăn đã chuẩn bị xong, gia đình ba người chúng tôi ngồi vào bàn, cha ngồi ở chủ vị trên ván, chúng tôi ngồi rải rác ở hai bên trên ghế đẩu. Bữa tối đồ ăn rất phong phú vì sự xuất hiện của chúng tôi, chẳng hạn như uyên uyên xào cay, cá dưa chua cay, địa môn thập cẩm các loại, v.v. Tôi mở một chai rượu Mao Đài ra, bắt đầu uống với cha. Lúc Tiểu Đình kính ba chồng một chén rượu, sau đó cũng không động tới rượu nữa. Xét thấy trong trường hợp cha con tôi uống quá nhiều, cần phải có người tỉnh táo để chăm lo.

“Bố, đây là quà mà con và Kim Thành đã chuẩn bị cho bố.” Rượu qua ba tuần, Tiểu Đình đột nhiên lấy từ trong túi ra phần lễ vật có bao bì kia, đặt ở trước mặt ba chồng.

Cha có vẻ rất vui vì sự xuất hiện của chúng tôi. Có lẽ đã lâu lắm rồi ông không được buông lỏng như vậy. Trong lòng tôi cảm thấy kỳ lạ, món quà này không phải Tiểu Đình tự mình chuẩn bị cho cha sao? Tại sao nàng nói là do “chúng tôi” chuẩn bị cho ông? Tôi càng tò mò muốn biết cái gì ở bên trong!

“Phần lễ vật này không phải em tự mình chuẩn bị sao? Anh còn không biết trong đó có gì!” Tôi không cho Tiểu Đình “thể diện”, trực tiếp “vạch trần” trước mặt cha.

Tiểu Đình bậm môi giận dữ huých nhẹ cùi chỏ vào người tôi. Sau màn chơi khăm, tôi che miệng cười khúc khích, cha nhìn chúng tôi đang vui đùa, trong mắt ông hiện lên một tia an ủi và hâm mộ. Nghe những lời này của tôi, trên mặt ông mang theo biểu tình đã hiểu.

“Hai con đã đến trong ngày sinh nhật của bố, bố rất vui mừng, tại sao còn chuẩn bị quà nữa?” Cha nhìn thấy phần lễ vật kia, trên mặt cũng có chút kinh ngạc. Theo như trước đây, sinh nhật của ông, chúng tôi đều chuẩn bị cho ông một cái bàn thịnh soạn có rượu và bánh ngọt, hôm nay cũng không ngoại lệ, thỉnh thoảng chúng tôi mua quần áo hoặc giày dép cho ông, nhưng chưa từng chuẩn bị quà khác cho ông, đặc biệt là vì đây là lần đầu tiên Tiểu Đình tự tay chuẩn bị quà cho ba chồng, nên ông có vẻ hơi ngạc nhiên, thậm chí có chút thụ sủng nhược kinh.

“Bố mở ra xem bố có thích hay không?” Tiểu Đình nhìn thoáng qua tôi, nói với ba chồng. Lúc nàng nhìn về phía tôi, đột nhiên nháy mắt với tôi một cái, có vẻ rất nghịch ngợm, ý là không phải anh rất muốn xem bên trong có thứ gì sao? Khi tôi nghe nàng yêu cầu ông mở nó ngay tại chỗ, trong lòng tôi cũng chờ mong, rốt cuộc là cái gì?

Cha nhẹ nhàng mở lớp giấy gói và cuối cùng cũng mở được cái hộp. Những gì trong hộp hoàn toàn hiện ra trước mắt cha và tôi. Có hai thứ, một là cái tẩu màu cà phê làm bằng gỗ đàn hương, là loại tẩu thuốc thoạt nhìn rất cao cấp, vừa nhìn thấy cái tẩu này liền biết giá trị không hề rẻ, ít nhất cũng phải mấy trăm USD. Một thứ khác có vẻ hơi đặc biệt, đó là một số nhu yếu phẩm chăm sóc y tế, bao gồm que bông, thuốc khử trùng và dụng cụ hỗ trợ băng bó v.v… Khi tôi nhìn thấy cái thứ hai, tôi luôn cảm thấy một số hương vị đặc biệt, nhưng tại lúc này tôi không hiểu đó là gì.

Cha cầm cái tẩu thuốc lên, nâng ở trong lòng bàn tay, yêu thích không nỡ bỏ xuống, nhưng khi nhìn về phía những loại thuốc dán và thuốc khử trùng kia, trên mặt ông chấn động mạnh, tựa hồ như nghĩ tới cái gì đó, nhưng trong tích tắc biểu tình của ông lại chuyển biến trở lại, nhưng khoảnh khắc này lại bị tôi bắt được.

“Bố, con nghe Kim Thành nói bố nhặt thuốc lá khô lên hút. Hút thuốc đối với thân thể rất có hại cho sức khỏe của bố. Nếu bố có thể tránh được, hãy cố gắng đừng hút, con tặng bố cái tẩu thuốc này cũng không phải là cổ võ bố hút thuốc. Nếu bố thật sự muốn hút, cứ dùng ống tẩu này hút đi, ống tẩu này có chức năng lọc, có thể giảm thiểu tác hại của thuốc lá đối với cơ thể!” Tiểu Đình nhìn ba chồng ôn nhu nói, giọng điệu rất tự nhiên bình thường, tràn ngập hiếu tâm của nữ nhi đối với trưởng bối, chỉ bởi vì hai người có sự thân mật tiếp xúc đêm đó, lời nói tự nhiên này phảng phất như có thêm một chút hương vị khác, đương nhiên phần hương vị đặc thù này chỉ có tôi mới có thể thưởng thức được.

Nhìn cái tẩu thuốc mà Tiểu Đình tặng, tôi không thể không bội phục dụng tâm lương khổ của nàng. Chúng ta đều biết rằng thuốc lá được làm từ những lá thuốc vụn thô, thông qua xử lý đặc biệt, được cuốn trên loại giấy trắng thông dụng, sau đó được hút trực tiếp. Do đó, tác hại của thuốc lá khô lớn hơn thuốc lá hộp nhưng sức thuốc lá khô mạnh, vì vậy, một số người cao tuổi thích hút thuốc lá khô. Với tẩu thuốc Tiểu Đình tặng này, có thể tránh dùng giấy trắng cuốn thuốc lá, không có giấy trắng đốt cháy, có thể loại bỏ một phần nguy hại, đầu lọc của tẩu này còn có chức năng lọc nicotine, có thể giảm thiểu tác hại của thuốc lá khô đối với cơ thể của cha.

Mặt khác, những vật dụng y tế cơ bản này, trong trường hợp sau này trên đảo bị thương nhẹ, có thể trực tiếp chữa trị bằng những thứ này. Dù sao trên đảo cũng không có bệnh viện, những thứ này rất cần thiết.

Lúc này, tôi mới nhớ ra ý nghĩa của món đồ này là gì, chẳng phải những thứ này Tiểu Đình đã dùng khi chữa vết cắn cho ba chồng sao? Lúc đó, sau khi nàng xử lý vết thương xong, nàng nói rất tàn nhẫn, ông vì thương tâm không có cảm nhận được sự quan tâm của nàng dưới mặt nạ vô tình lúc ấy, có mấy thứ này chỉ điểm, ông có thể suy nghĩ lại tình cảnh lúc đó hay không? Có lẽ ông sẽ phát hiện lúc ấy con dâu không chỉ vì tiêu trừ dấu vết mà còn có sự quan tâm và chăm sóc bí mật nhất dành cho ông. Vừa mới nhìn thấy ông chấn động còn có cái tẩu thuốc này trong tay, tôi nghĩ bây giờ ông đã hiểu được ý tứ của nàng.

Nghe Tiểu Đình giải thích, trong mắt cha hiện lên một tia vui mừng, thậm chí mang theo một tia giải thoát. Rõ ràng, ống tẩu và vật dụng y tế của nàng, mang theo sự quan tâm nồng đậm, đã làm cho ông thấu hiểu mạnh mẽ, nên ông không kìm được, mắt rưng rưng, vội lấy tay quệt nước mắt rồi khụt khịt mũi. Ông cúi đầu điều chỉnh cảm xúc của mình rồi vội vàng ngẩng đầu nhìn tôi, sau khi phát hiện biểu tình của tôi rất tự nhiên, ông mới thở phào nhẹ nhõm hơn một chút.

“Cám ơn hao con, bố rất thích những món quà này, hôm nay các con đã đến chúc mừng sinh nhật bố và tặng quà này, bố rất cảm động, hiếu kính của các con bố nhận. Món quà hôm nay rất đặc biệt và quý giá.” Cha nhìn chúng tôi nói một cách trìu mến.

Cha đã hiểu ý của Tiểu Đình chưa? Cha không cám ơn một mình nàng mà cả hai chúng tôi cùng lúc, ông giả vờ cho rằng món quà đó là do chúng tôi cùng nhau chuẩn bị cho ông, lời nói của nàng bị ông khéo léo che dấu. Không thể không nói, gừng càng già càng cay, ông cư xử vẫn là nhỏ giọt, không để cho tôi sinh ra bất kỳ nghi ngờ gì. Ông nghĩ rằng chỉ có ông và Tiểu Đình biết ý nghĩa của hai món quà này, nhưng ông không bao giờ ngờ rằng tôi đã hiểu rõ.

Cha gói món quà lại và đặt nó trên đầu ván. Nhận được lễ vật “đặc biệt” của Tiểu Đình, ông có vẻ rất cao hứng, bắt đầu nâng chén đối chén với tôi, trước khi tôi kịp nhận ra thì tôi và cha đã uống hơn nửa chai Mao Đài, cuối cùng dưới sự ngăn cản cực lực của Tiểu Đình, chúng tôi mới ngừng uống.

Chúng tôi đã uống say khướt, thực ra thì tôi coi như còn khá tỉnh táo, hẳn là cha cũng vậy, ít nhất khi nói chuyện vẫn có điều độ, chỉ là hai chúng tôi đi lại có chút không ổn định. Tiểu Đình đỡ tôi và cha lên ván, sau đó một mình nàng bắt đầu thu dọn “tàn cục”.

Nương theo tửu ý, tôi rất muốn trực tiếp ngủ, nhưng trong lòng cũng có chút mong đợi, trải qua “ám chỉ” mà hai người trao đổi hôm nay, đêm nay thừa dịp tôi “bất tỉnh nhân sự”, hai người có thể một lần nữa xẹt ra tia lửa gì không?

Với kỳ vọng này, tôi cố gắng kiểm soát ý thức của mình, giả vờ nhắm mắt lại ngủ, đồng thời cố gắng để cho bộ não hoạt động với tốc độ cao để duy trì sự tỉnh táo, tôi chú ý đến tất cả mọi thứ xung quanh, theo thời gian trôi qua, kỳ vọng của tôi trong mấy ngày nay càng cấp bách hơn…