Tôi Làm Nguyệt Lão Cho Cha Và Vợ Của Mình – Truyện SEX Bố Chồng con dâu – update Chương 400 HẾT

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Tôi Làm Nguyệt Lão Cho Cha Và Vợ Của Mình – Truyện SEX Bố Chồng con dâu – update Chương 400 HẾT

Tác Giả:

Lượt Xem: 15746 Lượt Xem

Chương 81 Xa Nhà​

Lời nói đầu: Mấy hôm nay mình bận một số việc, bị trì hoãn một vài ngày, hôm nay mình sẽ trình bày với các bạn. Mấy ngày nay đọc comment mình thấy nhiều người thắc mắc và cho rằng diễn biến bài viết không hợp lý, thực sự mình lười trả lời các bạn ở đây, vì những người đặt câu hỏi không có nghiêm túc đọc mấy chương trước của tôi viết. Trong bài viết của tôi rất thực tế, một số người thậm chí còn rất bức xúc và khó tính. Tôi hy vọng những người còn nghi ngờ xem lại bài viết của tôi một cách nghiêm túc. Trên thực tế, ý tưởng về tiểu thuyết của tôi được phỏng theo những gì đã thực sự xảy ra. Tôi hy vọng một số người sẽ không để tôi nghĩ rằng “phê bình” của bạn rất là não tàn, nhìn vào nó làm cho người ta nhịn không được muốn nổi giận.

TG

###​

Mặc dù tôi rất nghi ngờ về việc cha ra ngoài chơi hàng ngày, nhưng tôi cũng không có hỏi ông ta, điều đó sẽ tự vạch trần. Lúc tôi đi làm, không nhịn được suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ cha không nhịn được dục vọng muốn đi tìm gái? Hay là… bí mật “hẹn” với Tiểu Đình ở nơi khác? Nhưng những nghi vấn này đều bị tôi phủ nhận, tiền ông dùng đều là của tôi, về già ông không còn nguồn thu nhập nào, làm sao có tiền đi tìm bồ nhí? Phải biết rằng, hiện tại giá cả của gái điếm cũng không rẻ. Cùng con dâu “hẹn” cũng không có khả năng, bởi vì có thể thấy qua màn thể hiện của hai người ở nhà trong những ngày qua, nàng vẫn không có tha thứ cho ông, thậm chí còn không dành cho ông một cái nhìn tốt nào sau lưng tôi.

Trong khoảng thời gian này tôi vẫn luôn làm việc hết mình, bởi vì tổng kiểm tra hàng quý của trụ sở công ty tới hoàn thành kiểm tra toàn diện, cho nên trong khoảng thời gian này tôi vẫn chỉnh đốn hạng mục công tác phải kiểm tra, chuyện đi du lịch với Tiểu Đình phải tạm gác lại, chờ tuần tra tổng hợp qua đi, mới có thời gian đi du lịch.

Bất tri bất giác, thời gian một tuần đã trôi qua. Khi tôi về nhà sau khi tan sở, Tiểu Đình đã chuẩn bị bữa ăn tối ở nhà. Có lẽ vì cha phát hiện nàng không thích ăn đồ ăn do ông nấu, cho nên bây giờ đều do nàng nấu cơm tối ở nhà, có vài việc cần hai người làm, nàng cũng cố gắng tránh nói chuyện với ba chồng. Có vẻ như nàng không thể quên được đêm “thất hẹn” của ông tại thời điểm đó, khiến cho mình hoàn toàn mất đi sự trong sạch của mình. Chỉ là theo thời gian, sự “trách cứ” của nàng đối với ông đã vơi đi đôi chút.

Theo lý mà nói, Tiểu Đình đã cho ba chồng quy mô tình dục rất lớn, khẩu dâm, giao cước, vuốt ve v.v., chỉ còn hôn môi và quan hệ tình dục chân chính là điểm giới hạn trong nội tâm của nàng, bởi vì sự tồn tại của tôi, nàng vẫn luôn không chịu cùng ông đột phá, rồi đột nhiên bị ông không tuân thủ “ước định” mà cưỡng ép đoạt đi, cũng khó trách nàng “đổ tội” cho ông. Tôi biết nỗi đau trong lòng vợ tôi cần có thời gian để xoa dịu, cho nên tôi vẫn chưa nghĩ tới kế hoạch cho bước tiếp theo!

“Kim Thành, Tiểu Đình, bố đã tìm được việc làm, ngày mai bố sẽ đi làm sau khi thu dọn đồ đạc.” Cha đang ăn cơm trên bàn, cúi đầu quăn quả bơm với chúng tôi, khiến cho chúng tôi nhất thời như hóa đá.

Cha tìm việc làm? Cha còn tìm việc làm ở độ tuổi này? Cuối cùng tôi cũng biết ông đã làm gì ở ngoài trong khoảng thời gian này, hóa ra ông đi tìm việc làm.

“Bố, bố nói đùa phải không? Ở cái tuổi như bố còn tìm việc làm để làm gì? Với tiền lương của chúng con, đã quá đủ để nuôi gia đình, bố nên ở nhà hưởng an nhàn, sao lại phải ra ngoài làm việc?” Có lẽ tôi đoán được chuyện này, nhưng nghe cha nói sắp sửa lôi thân già đi làm, trong lòng tôi vẫn không khỏi đau xót. Tiểu Đình nghe được, cũng sững sờ, tựa hồ như nàng cũng hiểu được chuyện này, biểu tình của nàng mờ mờ mang theo một tia đau lòng.

“Bố không đùa đâu, hơn nữa bố chưa tới 60 mà, thân thể vẫn còn dẻo dai. Hạo Hạo đã vào trường mầm non rồi, không cần bố chăm coi nữa, bây giờ bố có nhiều thời gian rảnh. Con biết không, bố ở quê cả đời, đột nhiên đến thành phố, thành thật mà nói, sống mấy năm nay rồi, thực sự bố không quen, vẫn thích cuộc sống nông thôn hơn.” Lúc này, cha mới ngẩng đầu cười nói với tôi, tuy rằng ông đang cười, nhưng từ biểu hiện của ông tôi nhìn ra phần bất đắc dĩ và luyến tiếc trong lòng ông.

“Nông thôn? Ý bố là sẽ rời khỏi nhà và sống ở chổ làm việc? Bố làm việc ở nông thôn à? Bố làm việc gì ở nông thôn?” Nội tâm của tôi tràn ngập nghi hoặc, ngữ khí không khỏi có chút dồn dập.

“Đừng có lo, đây không phải là công việc nặng nhọc, rất dễ làm. Chỉ canh giữ cơ sở sản xuất năng lượng gió và cây trồng trên đảo Giang Tâm, giống như một nhân viên canh gác, không có lao động chân tay. Hơn nữa đảo Giang Tâm có phong cảnh tốt, bố có thể trồng một ít rau trên đó, thậm chí nuôi gia súc, làm việc ở đó giống như làm ở nông thôn, bố sẽ rất vui.” Nói đến đây, cuối cùng tôi cũng biết công việc của ông là gì.

Cáp Nhĩ Tân gần sông Tùng Hoa, ở trung tâm sông Tùng Hoa có rất nhiều đảo Giang Tâm, hiện nay nhà nước khuyến khích các dự án xanh vì vậy đã ký hợp đồng với một số người để phát triển năng lượng gió. Trên đảo giang tâm lớn nhỏ có rất nhiều turbin gió quy mô lớn và một số người đã trực tiếp trồng các loại cây như ngô trên đảo Giang Tâm. Cha đã đến hòn đảo Giang Tâm để làm người canh gác. Quần đảo Giang Tâm này nằm biệt lập với thế giới bên ngoài, chỉ có tàu du lịch đặc biệt mới có thể đến được, phí đường bộ căn cứ vào khoảng cách của đảo Giang Tâm thiết lập.

Tôi cố gắng thuyết phục bố nhưng từ đầu đến cuối ông không buông lỏng, tôi hiểu tính tình của ông, khi ông tỏ ra bướng bỉnh, vừa thối vừa cứng. Theo phương ngữ Đông Bắc của chúng tôi, ông ấy rất bướng bỉnh. Từ đầu đến cuối Tiểu Đình vẫn nhìn tôi và cha thuyết phục đối phương, nàng vẫn không nói gì.

Có lẽ Tiểu Đình đã nghĩ ra nguyên nhân ba chồng muốn bỏ nhà ra đi, mặc dù ông đã “làm tổn thương” nàng nhưng nàng biết lỗi không hoàn toàn ở một mình ông, sau một thời gian dài, có thể nàng sẽ hoàn toàn tha thứ cho ông. Nguyên nhân khiến nàng thờ ơ với ông là nàng chưa nguôi ngoai nỗi lòng của mình. Nhưng khi nghe nói ông quyết định rời khỏi nhà, nàng vẫn rất không nỡ mà nhìn ông, trong mắt hiện lên một tia bối rối, ngay cả bàn tay đang cầm đũa cũng khẽ run lên. Thỉnh thoảng nàng nhìn tôi đầy mong đợi, tôi có thể cảm thấy biểu tình đó của nàng đang mong tôi có thể thuyết phục được ông.

“Bố đã già rồi, hay bất cẩn, nếu như rời khỏi nhà, con và Kim Thành không thể chăm sóc cho bố thật tốt được.” Nhìn tôi vẫn không có khuyên động ba chồng, cuối cùng Tiểu Đình vẫn không nhịn được nhìn ông, bắt đầu thuyết phục ông mặc dù lời nói rất ngắn gọn, nhưng những lời này đối với ông đã đủ rồi, bởi vì đây là lần đầu tiên trong khoảng thời gian này nàng chân chính dụng tâm nói câu đầu tiên với ông.

“Các con đừng thuyết phục bố nữa, nếu các con thực sự tốt với bố thì nên ủng hộ bố, bởi vì đây là cuộc sống mà bố muốn, trước kia vì có Hạo Hạo bố không có thời gian và cơ hội, nhưng bây giờ bố đã có thời gian, các con hãy thỏa mãn nguyện vọng này của bố đi.” Sau khi nghe câu nói kia của Tiểu Đình, trong mắt cha hiện lên một tia vui mừng, nhưng không có kinh hỉ, nội tâm ông yếu ớt, có lẽ mấy ngày nay nàng “làm vẻ” đã làm cho tâm ông nguội, sự thuyết phục của nàng còn lâu mới có tác dụng, nếu không hẳn là ông phải kinh hỉ mới đúng.

Cuối cùng chúng tôi không thuyết phục được cha, ngày hôm sau ông bắt đầu thu dọn đồ đạc, tôi đau lòng trợ giúp ông thu thập đồ dùng cần thiết hàng ngày và đồ mềm, Tiểu Đình cũng yên lặng hỗ trợ ở bên cạnh. Bởi vì nàng còn phải đưa đón và chăm sóc cho Hạo Hạo cho nên một mình tôi đưa ông đến đảo Giang Tâm làm việc. Đến nơi đó, tôi phải đi thuyền một mình. Giá thuê thuyền là 50 nhân dân tệ. Đảo Giang Tâm có phong cảnh tú lệ và không khí trong lành.

Mấy ngày nay cha ra ngoài, còn mua cần câu, thời gian rảnh rỗi có thể ở trên đảo câu cá cho qua ngày. Phải nói sinh hoạt trên đảo Giang Tâm này, tôi không khỏi có chút ganh tị, cảm giác hoàn toàn là một loại thế ngoại đào nguyên, trên đảo Giang Tâm này chỉ có một mình cha, phải chịu đựng tịch mịch. Phía trên đảo có một ngôi nhà gạch nhỏ, chỉ có một gian phòng và một cái nhà bếp, ở phía sau phòng còn có một túp lều căn phòng, có vẻ như được sử dụng để đồ lặt vặt. Vì trên đảo chủ yếu phát triển phong điện vì vậy ngôi nhà nhỏ không thiếu điện, cuộc sống sinh hoạt cơ bản cũng có thể đáp ứng được, nhưng phải vào bờ mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày.

Tôi bận rộn đến tối mới trở về nhà, đột nhiên không có cha, tôi cảm thấy vắng vẻ hơn rất nhiều. Ban đêm nằm trên giường, nội tâm tôi tràn đầy hối hận, chẳng lẽ tôi đã làm sai? Tất cả những điều này đều do tôi tạo thành, nếu như không phải vì thỏa mãn phần “tư dục” biến thái kia của mình thì cha đã không rời bỏ tổ ấm này, kéo theo thân thể già nua và sinh hoạt cô độc một mình trên hòn đảo nhỏ này.

Buổi tối chờ Tiểu Đình ngủ say, như thường lệ tôi bật video giám sát ở nhà, không có cha, bộ thiết bị này bây giờ có vẻ hơi thừa. Trước khi tôi về nhà, nàng thường ngồi trên ghế sô pha ngẩn người, sau khi thu dọn nhà cửa và làm xong bữa ăn tối, thậm chí cũng không bật TV. Có khi nàng ngồi cả tiếng đồng hồ không nhúc nhích, không biết suy nghĩ những gì. Chỉ là tâm tình của nàng rất phức tạp, tóm lại là thống khổ và luyến tiếc, đôi khi nàng nhìn vào màn hình gia đình trên tường ở của phòng khách mà ngẩn người. Trong đó có tôi, cha tôi, Tiểu Đình và Hạo Hạo. Bức ảnh này là khi Hạo Hạo được một tuổi, chúng tôi đã cùng nhau chụp.

Có đôi khi, Tiểu Đình dùng hai tay nắm chặt ghế sô pha, hai tay dùng sức lộ ra gân xanh, trên mặt mang theo vẻ tự trách và hối hận, có lẽ khi mất đi nàng mới biết quý trọng. Cha rời đi, đồng thời cũng mang đến cho nàng kích thích thật lớn, có lẽ nàng vẫn không phát hiện nội tâm của mình, cho đến khi ba chồng thực sự ra đi, nàng mới biết trải qua tiếp xúc thân mật với ông, tình cảm của nàng đối với ông đã không chỉ đơn giản như thân tình, vô hình trung có thêm một tia ràng buộc khác, dù sao ông cũng là người đàn ông đã hoàn toàn chiếm hữu nàng.

Trong những ngày sau đó, tôi thường xuyên cung cấp cho cha một số nhu cầu thiết yếu của cuộc sống, cố gắng làm cho ông làm việc và sống thoải mái ở đó hơn. Có lẽ vì ông rời khỏi nhà, không có chúng tôi ở bên chăm sóc, cho nên đã gầy đi một chút và vì không có ai để giao tiếp, thậm chí tinh thần của ông cũng bắt đầu sa sút. Hơn nữa vì cuộc sống trên đảo quá tẻ nhạt nên ông đã nhặt những điếu thuốc lá khô đã bỏ nhiều năm, đó là khi ông còn ở quê, là một người nghiện thuốc lá lâu năm gần như không bỏ được thuốc lá, cơ hồ là điếu thuốc không rời tay. Chỉ sau khi đến thành phố, nhất là trong nhà có Hạo Hạo, vì sức khỏe của em bé, ông đã kiên quyết từ bỏ thuốc lá mà ông đã nghiện hơn 30 năm. Không ngờ bây giờ lại hút lại.

Tiểu Đình thường xuyên hỏi tôi xem tình hình ba chồng gần đây như thế nào. Mặc dù nàng hỏi rất tự nhiên và ẩn ý nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng của nàng dành cho ông. Mỗi khi tôi nói về tình trạng thể chất và tinh thần của ông, Tiểu Đình đều nhíu mày khi tôi nói với nàng ông đã bỏ thuốc nhiều năm mà bây giờ hút lại, nàng cắn chặt môi dưới, thiếu chút nữa không khống chế được tâm tình của mình.

Buổi tối lúc tắm, Tiểu Đình che miệng bí mật khóc trong nhà tắm thật lâu, cuối cùng chờ sau khi tôi ngủ say, mới lẻn ra khỏi nhà tắm với đôi mắt sưng đỏ, mà tất cả những điều này đã bị tôi theo dõi trong video giám sát.

Trong khoảng thời gian này, tôi vẫn khổ tư minh tưởng rất nhiều, mỗi lần đi gặp cha, tôi cũng không mất hy vọng thuyết phục ông về nhà, chỉ là mỗi lần đều tranh phong mà về. Có lẽ Tiểu Đình thẹn với ba chồng, nàng chưa từng theo tôi đi thăm ông. Khi nàng nhớ ông, thường ngây ngốc nhìn bức chân dung gia đình trên tường phòng khách trước khi tôi về nhà.

Không lâu sau, sinh nhật của cha đã đến, bởi vì cha đang sống ở đảo Giang Tâm, tôi gọi điện thoại cho ông về nhà để tổ chức sinh nhật, nhưng ông vẫn không chịu về, vì vậy tôi quyết định mua đồ để tổ chức sinh nhật cho ông trên đảo. Vào ngày sinh nhật của ông, lần này Tiểu Đình không trốn tránh, chủ động muốn gặp ba chồng với tôi. Dù sao, vào ngày sinh nhật của ông, nàng không thể tránh được.

Tôi bỏ tiền ra mua hai chai Mao Đài, chuẩn bị sẽ uống một bữa với cha, chúc mừng sinh nhật cho ông, thuận tiện nói chuyện vui vẻ với ông một chút, tranh thủ để cho ông sớm về nhà. Tiểu Đình cũng đã chuẩn bị phần lễ vật cho ba chồng, chỉ là phần lễ vật kia dùng bao bì kiểu cũ bọc lại, tôi không nhìn ra bên trong là cái gì, mà nàng cũng từ chối không cho tôi biết bên trong là gì, chỉ nói với tôi đó là quà sinh nhật tặng cho ông.

Nhìn thấy Tiểu Đình thần bí như vậy, trong lòng tôi không tránh khỏi có chút ngứa ngáy, thần bí quá, đây là món quà gì?…