Tôi Làm Nguyệt Lão Cho Cha Và Vợ Của Mình – Truyện SEX Bố Chồng con dâu – update Chương 400 HẾT

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Tôi Làm Nguyệt Lão Cho Cha Và Vợ Của Mình – Truyện SEX Bố Chồng con dâu – update Chương 400 HẾT

Tác Giả:

Lượt Xem: 15596 Lượt Xem

Chương 79 Phải Đối Mặt​

+++Lời nói đầu: Sau lần đầu tiên giữa Tiểu Đình và ba chồng, cốt truyện đã tiến vào giai đoạn trọng điểm, chủ yếu là hậu quả và tương lai của hai người. Trải qua lần đầu tiên, nhất định hai người sẽ rơi vào giai đoạn thấp, điều này là không thể tránh. Có rất nhiều người nói rằng truyện càng lúc càng nhàm chán như chạy tài khoản, trì hoãn… Tựu chung lại là những bình luận rất tiêu cực, điều mình muốn nói là mình đã cho mọi người biết trước cái này rồi, các bài viết của tôi là bài viết tường thuật, ít nhất một nửa là sự thật, nếu bạn cảm thấy cốt truyện chậm và muốn xem cốt truyện nhanh, tôi đề nghị bạn xem tiểu thuyết súng lục, tốc độ nhanh, bài viết của tôi thì không phù hợp với những người như bạn. Bài viết của tôi là giữa màu sắc và tiểu thuyết ngôn tình, cốt truyện trong bài viết của tôi là để sau này lần thứ hai giữa hai người họ không thể thiếu, miệng khó vản hồi, tôi chỉ có thể nói như vậy.

TG

###​

Sau khi cha cởi áo, Tiểu Đình nhìn đồng hồ ở cửa và phát hiện thời gian tôi đi làm về không còn bao lâu nữa. Nàng cắn răng và bắt đầu lấy đồ vật từ trong túi ra, hình như là dược vật linh tinh. Nàng cầm một que khử trùng nhúng vào thuốc để bắt đầu sát trùng vết thương trên vai của ba chồng, vết thương kia chính là vết cắn mà nàng cắn đêm qua, mặc dù nó đã thành sẹo nhưng mặt trên vẫn thấy rõ là có máu.

Tiểu Đình có chút lo lắng trong khi xử lý vết thương cho ba chồng, thậm chí còn coi vị trí trên cổ tay ông bị nàng cào tối hôm qua. Sau khi điều trị, nàng băng bó vết thương, có tổng cộng 6 vết xước ở hai cổ tay và 2 vết cắn trên vai. Sau khi sứt thuốc xong, nàng lấy ra một miếng thạch cao lớn khác, nhưng tầm nhìn của video bị hạn chế, tôi không thể đọc rõ chữ. Nàng đặt miếng thạch cao lên vai ông.

“Hãy đeo hai cái găng cổ tay bảo vệ này vào. Nếu Kim Thành có hỏi, ông nói rằng ông đã vô tình duỗi cổ tay trong hai ngày qua nên các cơ bắp đã bị căng. Miếng thạch cao trên vai là để điều trị viêm quanh vai, ông hãy nói là viêm quanh vai tái phát, nói tóm lại, tôi không muốn ảnh phát hiện bất kỳ dấu vết nào!” Sau khi Tiểu Đình dán thạch cao cho ba chồng xong, bọc hai cổ tay bằng găng nhựa cứng cho ông, đó là loại bông đàn hồi bảo vệ cổ tay làm ra, trước kia khi tôi học trung học chơi bóng rổ thường xuyên mang theo.

Thật không ngờ Tiểu Đình có thể dùng cách này để che đậy dấu vết, có thể nói là liền mạch. Đầu tiên, cánh tay ba chồng vẫn chưa hoàn toàn bình phục nên việc dùng găng bảo vệ cổ tay để che giấu vết căng là điều dễ hiểu. Hơn nữa, cha luôn có tật xấu viêm quanh vai, đó là do hồi trẻ ông quá mức làm việc, về già mỗi khi trời mưa thời tiết râm mát, đều bị hành. Phải nói rằng suy nghĩ của nàng rất chu đáo “tùy theo điều kiện thời điểm”.

Lúc Tiểu Đình nói chuyện với ba chồng vẫn chú ý trọng điểm, không có một từ dư thừa, trong quá trình nói chuyện vẫn rất lạnh lùng, không nghe được một chút cảm xúc nào. Nghe xong câu đó, trên mặt ông có chút chua xót nhưng cũng không có biểu hiện quá rõ ràng, ông chỉ khẽ gật đầu đáp lại.

“Tôi chỉ không muốn để Kim Thành phát hiện ra mọi chuyện, ông đừng có suy nghĩ lung tung!” Sau khi xử lý hết thảy mọi thứ cho ba chồng, Tiểu Đình cầm túi xách trở lại phòng ngủ, lúc nắm tay nắm cửa, nàng đưa lưng về phía ông đột nhiên lạnh lùng nói.

Nghe những lời này của con dâu, ba chồng không khỏi cắn chặt môi dưới, trên mặt đau khổ đến cực hạn. Tiểu Đình nói những lời này là biểu thị cho ông “tôi xử lý vết thương cho ông, là vì không muốn để cho chồng tôi phát hiện dấu vết của hai người tối hôm qua, chứ không phải vì quan tâm đến ông!” đây rõ ràng là không để cho ông “tự mình đa tình”, đây cũng là biểu hiện muốn ông triệt để giữ khoảng cách. Nghe lời nói “tuyệt tình” của nàng như vậy, có thể hình dung được nỗi đau trong lòng của ông.

Nhìn đến đây, tôi không khỏi xót xa và thương cảm cho cha, suy cho cùng, ông chỉ là một lão nhân bình dị với con dao trên đầu, có bao nhiêu người đã gục ngã dưới lớp váy hạt lựu của phụ nữ, còn cha tôi, chỉ là một người đàn ông chất phát mà thôi. Qua rất nhiều “sắp đặt” và “thúc đẩy” của tôi, liệu ông có thể giữ vững không bị sa ngả không? Tất cả những chuyện này không phải đều do cái tay đẩy sau lưng ông của tôi tạo thành sao? Ông có gì sai? Chỉ có thể nói ông có sai lầm, nhưng không phải sai lầm chính, những sai lầm mà ông mắc phải bất cứ người đàn ông bình thường nào về mặt sinh lý cũng bị, ông càng không ngoại lệ vì con dâu quá xinh đẹp của mình.

Mặc dù tôi rất có lỗi, thông cảm và yêu thương cha tôi nhưng tôi không vì nỗi đau như ông mà mất đi suy nghĩ bình thường. Tiểu Đình là vì để che dấu vết mà làm tất cả những điều này cho ba chồng sao? Tôi thấy không hoàn toàn đúng, bởi vì nếu chỉ để che dấu vết, nàng chỉ cần đeo bảo vệ cổ tay cho ông và đắp thuốc chữa viêm quanh vai cho ông là hoàn toàn có tác dụng thực tế, không cần phải khử trùng và thêm một lớp dán bên trong, những chi tiết nhỏ này, hoàn toàn có thể thấy được nàng vẫn quan tâm đến ba chồng ! Dù sao những vết thương này là do nàng tạo thành, đồng thời ông cũng là ba chồng và là trưởng bối của nàng, nàng đã làm trưởng bối của mình bị thương như vậy, một chút áy náy nàng cũng không có sao? Mặt khác, trải qua cuộc giao tiếp sâu sắc tối hôm qua, vị trí của ba chồng trong lòng nàng có phải cũng lặng lẽ phát sinh biến hóa hay không?

Tất cả những điều này chỉ có tôi đoán được, chứ lúc này chắc cha chất phát không nghĩ nhiều như vậy. Sau khi ông cúi đầu thương tâm một hồi rồi ngẩng đầu nhắm chặt hai mắt, mím môi cứng rắn chặn lại nước mắt trong mí mắt, cuối cùng không để cho nước mắt chảy ra. Ông dùng tạp dề lau khóe mắt, rồi thỉnh thoảng ngoáy mũi, bắt đầu đeo găng cổ tay, mặc áo và tạp dề vào, rồi vào trong bếp tiếp tục làm. Lúc này tôi mới phát hiện cha tôi rất đáng thương…

Sau khi Tiểu Đình trở về phòng ngủ, nàng không quan tâm ba chồng đang làm gì, chỉ lục lọi trong tủ quần áo. Cuối cùng lấy ra một bộ đồ ngủ đã lâu không mặc. Đó là một bộ đồ ngủ rất bảo thủ với tay áo và cổ áo che kín, chỉ mặc vào mùa đông, lúc này nàng đã lục ra và mặc nó. Trong quá trình nàng thay đồ, tôi phát hiện ra nhiều dấu hickey trên nửa người trên của nàng vẫn còn tồn tại, mặc dù nó đã mờ đi rất nhiều, đó là do ba chồng để lại vào đêm qua. Nàng mặc bộ đồ ngủ bảo thủ này, là để che đi những vết hôn này.

Sau khi thay đồ xong, Tiểu Đình ngồi đờ đẫn trên giường trong phòng ngủ, gần như cách một phút nàng coi thời gian trên điện thoại, có lẽ nàng biết cách thời gian đối mặt với tôi càng lúc càng gần. Cha đặt thức ăn lên bàn, sau đó cũng trở lại phòng ngủ của mình, nằm úp mặt xuống giường không thấy rõ biểu hiện của ông lúc này. Mọi thứ trong nhà đều mang áp lực đến cực điểm.

Tôi nhìn đồng hồ, đã đến giờ tan sở, cuối cùng cũng phải đối mặt, tôi xoa xoa cơ mặt căng cứng, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Trên đường, thậm chí trên xe buýt, tôi đã suy nghĩ về mọi thứ khi về đến nhà, tôi không ngừng suy nghĩ về những chiến lược để đối phó. Trong vô thức, tôi đi đến trước cửa nhà, tôi đứng ngoài cửa với chìa khóa trong tay, nhưng không dám tra vào ỗ khóa, tôi do dự.

Ngập ngừng hồi lâu, tôi lấy hết dũng khí cho mình, đang lúc tôi do dự thì điện thoại của tôi đột nhiên đổ chuông. Nhìn thấy ID người gọi là Tiểu Đình, hẳn là sau giờ tôi vẫn chưa về đến nhà, cho nên nàng lo lắng mới gọi điện hỏi. Khi điện thoại đổ chuông, tôi biết mình không thể do dự nữa, tôi không bật điện thoại, mở cửa. Cảnh trong nhà đập vào mắt tôi, tôi thấy Tiểu Đình đang chạy về phía tôi trong bộ đồ ngủ mùa đông bảo thủ. Không giống như trước đây, lần này nàng trực tiếp nhảy vào vòng tay tôi và ôm tôi thật chặt.

« Có chuyện gì vậy, em yêu?” Mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng tôi vẫn bình tĩnh, dịu dàng hỏi Tiểu Đình, đồng thời, mắt của tôi tuần tra trong phòng khách, không có cha, ông vẫn còn trong phòng ngủ? Chưa ra ngoài?

“Không có gì, chỉ là em nhớ anh quá, chồng à.” Tiểu Đình run giọng nói, thậm chí còn hơi nức nở.

“Chỉ có một ngày một đêm không gặp mà đã nhớ anh rồi sao? Ngốc.” Tôi nhẹ đẩy Tiểu Đình ra, sau đó ôn nhu vuốt ve tóc nàng, trên người nàng vẫn còn mang theo mùi thơm sữ tắm lưu lại tối hôm qua. Tiểu Đình lau nhẹ khóe mắt, sau đó bắt đầu giúp tôi thay giày và cởi âu phục.

“Đúng vậy, tối hôm qua, không biết tại sao, em rất nhớ anh a, hìhì.” Tiểu Đình cười vui tươi nói với tôi, nhưng tôi luôn cảm thấy đó là một nụ cười gượng gạo, mặc dù nàng đã cố tình che dấu, nhưng dù có che dấu như thế nào cũng không thể tự nhiên bằng nụ cười từ nội tâm.

“Bố đâu rồi?” Tôi làm bộ tự nhiên nghi hoặc hỏi, trong khi nhìn quanh phòng khách.

“Ồ… À… bố bị viêm vai, cơ thể đang khó chịu, ở trong phòng ngủ.” Nghe câu hỏi của tôi, Tiểu Đình chuẩn bị đem âu phục của tôi treo lên, tay đột nhiên chấn động, bộ âu phục thiếu chút nữa rơi trên mặt đất, lúc nàng nói, giọng nói hơi run.

“Ồ, vậy à, để anh đi gặp bố.” Tôi giả vờ trả lời một cách tự nhiên, trong khi đi tới phòng ngủ của cha. Trong quá trình này, tôi dùng dư quang quan sát Tiểu Đình, phát hiện thân thể nàng càng run dữ dội hơn và rõ ràng, có lẽ nàng sợ tôi phát hiện ra dấu vết.

Tôi mở cửa phòng ngủ của cha, ông đang nằm trên giường, nghiêng mặt quay vào trong giường. Nghe tiếng bước vào phòng của tôi, thân thể ông cũng run lên, dường như ông đang cố gắng kiềm chế.

“Bố, con nghe vợ con nói bố không được khỏe, có vấn đề nghiêm trọng gì không?”

“Ồ, không có gì… chỉ là vai… bị viêm, cơ cổ tay… cơ… cơ bắp bị thương, không sao đâu, dưỡng một chút là tốt thôi.” Có lẽ vì quá mức khẩn trương, Tiểu Đình đã dạy cho ông những lý do, nhất thời ông cũng không có hoàn toàn ghi nhớ câu trả lời nên nói lắp bắp, hơn nữa còn kích động khi nói chuyện.

“Bố, tại sao bố lại run khi nói chuyện? Thật không có gì đáng ngại sao?”

“Không có! Con mau đi ăn cơm đi, bố không khỏe nên không ăn cơm tối.” Cha vẫn như cũ bảo trì tư thế kia, cho dù đang nói chuyện với tôi cũng không quay đầu lại đối mặt.

Tôi đã cố gắng thuyết phục cha ăn cơm, nhưng ông cứng đầu không chịu ăn, vì vậy tôi không còn cách nào khác đành phải trở lại phòng khách và ăn cơm với Tiểu Đình. Hai người sợ tôi phát hiện dấu vết, tôi cũng sợ hai người phát hiện về tôi, vì vậy tôi có ý nghĩ “nói nhiều tất mất”, cho nên tôi đã cố gắng nói càng ít càng tốt.

Trong bữa ăn, Tiểu Đình chậm nhai nuốt với cái miệng nhỏ nông, uôn luôn tao nhã khi ăn, chỉ là trong bữa ăn, nàng để mắt đến tôi, ánh mắt thâm sâu hơn nữa mang theo áy náy thật sâu, như thể nước mắt có thể chảy ra và nhỏ giọt bất cứ lúc nào. Nàng không ngừng gắp thức ăn cho tôi và liên tục hỏi về việc làm của tôi, tựa hồ như hôm nay nàng nói chuyện với tôi vĩnh viễn không hết.

“Chồng ơi, đưa em đi du lịch được không? Chỉ hai chúng ta thôi.” Đột nhiên Tiểu Đình nhẹ giọng nói câu này với tôi. Tôi đang nhai cơm trong miệng, hả lớn miệng ra, thiếu chút nữa cơm trong miệng rơi ra ngoài…