Tôi Làm Nguyệt Lão Cho Cha Và Vợ Của Mình – Truyện SEX Bố Chồng con dâu – update Chương 400 HẾT

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Tôi Làm Nguyệt Lão Cho Cha Và Vợ Của Mình – Truyện SEX Bố Chồng con dâu – update Chương 400 HẾT

Tác Giả:

Lượt Xem: 58743 Lượt Xem

Chương 371​

Mặc dù che mặt bằng chăn bông nhưng tôi vẫn nghe rõ mọi thứ bên ngoài, tôi cảm giác được hô hấp Tiểu Đình ở bên cạnh rất dồn dập, tựa hồ như rất kích động, chỉ là không biết vì thương tâm hay tức giận.

Kỳ thật nói xong câu này ra miệng, trong lòng tôi rất hối hận, dù sao trong khoảng thời gian này, hai chúng tôi vô luận nói cái gì, cũng đều tránh nhắc tới người này, hơn nữa chuyện của hai người bọn họ cũng giống như trở thành cấm kỵ giữa chúng tôi. Nhưng trong thời gian dài này, vẫn là tôi người đầu tiên nói ra vấn đề này, bởi vì vấn đề này vẫn quấy rối nội tâm của tôi, vừa mới bị kích động, tôi liền thốt ra ngay lập tức.

“Vương Kim Thành ngươi đứng lên cho tôi, ngươi hãy nói cho rõ ràng lời nói này, ý tứ của ngươi là gì?” Ngay sau đó, đột nhiên Tiểu Đình xốc chăn bông trên người tôi lên và dùng tay đẩy mạnh tôi, vừa khóc vừa nói.

Lời nói này có vẻ làm cho cô ta rất kích động và tức giận, dường như tôi đã làm tung cái hàng ràu đau khổ trong lòng cô ta, có lẽ tâm tình đè nén mấy ngày nay của cô ta rốt cục cũng bộc phát ra.

“Đừng đụng vào tôi, cái đồ đàn bà khùng…” Vừa mới bắt đầu tôi còn chịu đựng. Nằm ở trên giường thân thể bị cô ta đẩy đung đưa, cuối cùng tôi thật không nhịn được nữa, lập tức hất tay cô ta ra và lớn tiếng mắng.

Dường như giọng nói và động tác của tôi quá lớn, Tiểu Đình bị tôi hất tới tấp khiến cho người cô ta loạng choạng, ngồi phịch xuống ghế, thất thần nhìn tôi với khuôn mặt đẫm nước mắt.

Chúng tôi đã kết hôn nhiều năm, hầu như tôi không bao giờ hành hung với cô ta, ngay cả lần trước ly hôn cũng là chia tay êm đềm. Đây là lần đầu tiên tôi có xung đột về thể xác với cô ta và cũng là lần đầu tiên tôi gọi cô ta là đồ khùng.

“Ngươi rống tôi, ngươi mắng tôi, có phải ngươi còn muốn đánh tôi không?” Tiểu Đình ngây người một hồi, vừa nói vừa khóc, chỉ là cô ta yên lặng ngồi ở đó, không có đứng dậy lôi kéo tôi nữa.

“Đúng vậy, tôi muốn đánh cô, chỉ là…” Lúc này tôi cũng đang tức giận, sau khi nghe cô ta nói cũng phẫn nộ nói ra. Cuối cùng tôi muốn nói là đánh cô sợ làm bẩn tay tôi, nhưng nói lời này quá đáng, nên tôi dừng lại ở cuối. Tôi nói xong, rồi thở dài một hơi, sau đó kéo chăn bông lên người và che mặt lại.

“Hôm nay chúng ta phải nói cho rõ ràng…” Sau khi yên lặng một lúc, Tiểu Đình lại nhấc chăn lên khỏi người tôi, chỉ là tiếng nói không lớn lắm, có vẻ trầm hơn rất nhiều, nhưng trong giọng nói mang theo kiên quyết.

Tôi để cô ta kéo chăn đi, tôi chỉ nằm ở đó mà không có bất kỳ cử động nào.

“Không phải anh có rất nhiều chuyện muốn hỏi tôi sao? Anh cứ hỏi đi, lần này tôi sẽ nói hết cho anh biết…” Nhận thấy tôi không nói một lời nào, Tiểu Đình ngồi bên cạnh tôi vừa thở gấp vừa nói.

“Hiện tại tôi không muốn hỏi gì cả, tôi cũng không muốn nói về nó, cô yêu ai như thế nào thì thây kệ cô đi…” Tôi nói một cách yếu ớt, tôi nhớ rõ lúc cô ta vừa mới phát hiện ra camera, có rất nhiều lần tôi muốn nói với cô ta, nhưng đều bị cô ta dùng phương pháp Thái Cực né tránh không cho tôi có cơ hội để giải bày, làm cho tôi có cảm giác mình đấm vào không khí, lúc đó tôi còn cho rằng nhân cách cô ta phân liệt bị mất trí nhớ, hiện tại xem ra là cô ta cố ý.

“Anh định sau này chúng ta đều như vậy, đúng không?” Những lời này của cô ta giống như trút giận, tràn ngập bi thương, nhưng trái tim tôi đã bị cô ta làm tổn thương quá sâu và nó trở nên cứng rắng tàn nhẫn hơn trước, tôi không trả lời và vẫn thờ ơ.

Thực ra câu hỏi này của cô ta tôi cũng không cách nào trả lời, cuộc sống sau này của chúng tôi phải trải qua như thế nào, tôi còn chưa đưa ra quyết định cuối cùng.

“Tôi biết anh oán tôi, hận tôi, nhưng tôi có ngày hôm nay là ai đã ban cho?” … “Tôi thừa nhận tôi đã làm quá đáng, nhưng anh thì sao? Nếu lúc đó anh tha thứ cho tôi, mua cho tôi một bó hoa hồng thì chuyện này đâu có xảy ra!” … “Nhìn thấy anh nằm trên vũng máu, trong lòng tôi vừa hối hận, vừa sợ hãi, lúc đó tôi quá bốc đồng, hận anh, oán anh, khiến cho tôi mất đi lý trí.” … “Nhưng bây giờ tôi biết tôi đã sai rồi, tôi thật sự sai rồi, hiện tại tôi không muốn đổ lỗi cho anh, cũng không muốn rối rắm bản thân, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường trong tương lai, để cho chúng ta hoàn toàn đoạn tuyệt với quá khứ, có được không?” Tiểu Đình ngồi bên cạnh tôi thì thào, toàn bộ căn phòng tràn ngập giọng nói của cô ta, nhưng tôi vẫn không trả lời. Những lời này của cô ta đã không còn cảm động nội tâm của tôi, khi cô ta bị ông ta cắm vào cúc huyệt thời điểm đó, khi cô ta mặc váy cưới vào thời điểm đó, tôi đã quyết định không tha thứ cho cô ta nữa.

“Khi tôi nhìn thấy video DV đó, vấn đề này không phải là một vấn đề có thể giải quyết nữa rồi. Sau này tôi sẽ không quan tâm đến cô, cô yêu ai thì yêu, tôi chỉ muốn sống cuộc sống của riêng tôi. Thậm chí tôi không về nhà cũng được, cô với ông ta đã làm phu thê rồi, so với tôi, hai người ở chung một chỗ hạnh phúc hơn nhiều…” Tôi nhắm mắt lại nói. Tiểu Đình thừa nhận sai với tôi, trong lòng tôi không có bao nhiêu vui mừng, hơn nữa cũng không tính là cô ta xin lỗi tôi, lúc mới bắt đầu cô ta cũng là lý oán tôi, chuyện này cũng là do tôi ban cho, cô ta nói vậy cũng không có gì quá đáng.

“Nếu không có video DV đó, anh sẽ tha thứ cho tôi, phải không?” Sau khi nghe tôi nói, tôi nghe hơi thở của cô ta trở nên rối loạn, sau đó cô ta nói với một giọng nói run run.

“Có một số chuyện tôi không còn muốn giải thích nữa, sự tình đã phát sinh không cách nào vãn hồi được, cô không cần nói nữa, sau này chuyện của cô với ông ta tôi sẽ không quản nữa. Cô nói đúng, chuyện này ngay từ đầu đều là vì tôi mà ra nông nổi này, thì tôi phải nhận cái hậu quả này.” Những lời này xem như là lời tỏ bày tâm lý của tôi lúc này đi, nửa thật nửa giả, bởi vì tôi không tìm được bất kỳ lý do nào để tiếp nhận cô ta một lần nữa.

“Thật không thể cứu vãn sao? Chẳng lẽ trái tim anh thật sự tàn nhẫn như vậy sao?” Rốt cuộc Tiểu Đình nhịn không được, che mặt khóc lớn.

“Trái tim tôi không tàn nhẫn như cô, tối thiểu tôi lưu lại cho cô một đường, nhưng cô lại nhẩn tâm bầm dập tôi, da thịt bầy nhầy, cũng không chừa cho tôi một con đường sống, so với cô tôi tự thẹn mình không bằng…” Tiếng khóc của cô ta làm cho nội tâm tôi có một tia kích động. Nhất thời lời nói của mình không lưu lại bất kỳ tình cảm nào, sau khi mình tự hại mình, nội tâm tôi cũng đã thay đổi, đã trở nên lạnh lùng hơn.

“Tôi thật sự đã hối hận, anh nói phải làm sao anh mới tha thứ cho tôi? Chỉ cần anh nói với tôi là tôi làm… Đừng làm như vậy, được không? Chồng, em cầu xin anh…” Tiểu Đình nói xong câu đó, đồng thời, tôi nghe được âm thanh vật chạm đất, tôi mở mắt nhìn cô ta quỳ trên sàn nhà, mái tóc đã bị nước mắt dính trên trán.

“Cô khổ sở cái gì? Tôi đâu có ly hôn với cô…” Tôi đã nói rõ điểm giới hạn của mình, thực sự tôi không có ý định ly hôn với cô ta. Thứ nhất, cha mẹ cô ta đã già và đã trải qua những gì xảy ra lần trước, không biết ông bà có thể chịu đựng được lần thứ hai hay không. Nói đi cũng phải nói lại hai ông bà với tôi quá tốt, tôi không muốn làm tổn thương họ, hơn nữa tôi cũng không muốn con trai tôi sống trong một gia đình cha mẹ đơn thân. Vợ chồng ly hôn người bị thương nhiều nhất thường là con cái, cho nên sau khi suy nghĩ kỹ, tôi quyết định không ly hôn.

Sau khi nghe tôi nói những lời này, Tiểu Đình ngừng khóc ngay lập tức và nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ, trong mắt cô ta có một chút nhẹ nhõm và ngạc nhiên.

“Nhưng từ nay về sau chúng ta chỉ có danh nghĩa vợ chồng, sẽ không có thực tế vợ chồng. Từ nay về sau, chúng ta sẽ duy trì tổ ấm gia đình hoàn chỉnh của chúng ta đối với thế giới bên ngoài, cô có tụ họp gì, kể cả về nhà cha mẹ đẻ tôi đều sẽ phối hợp với cô, nhưng tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cô, cô yêu ai thì yêu, nhưng tôi hy vọng cô vì lợi ích con trai, đối với chuyện này làm kính và lưu ý là tốt rồi.” Đây là kế hoạch và dự định hiện tại của tôi, nhưng vẫn chưa xác định được. Từ khi cô ta hỏi tôi, tôi mới nói ra dần dần suy nghỉ của mình.

Trước khi nói những lời này, tôi không biết khi cô ta nghe được kế hoạch này thì cao hứng hay là khổ sở, nếu như cô ta thật không yêu tôi mà yêu ông ta, thì khi nghe quyết định này hẳn là vui mừng mới đúng. Cho nên lúc nói chuyện, tôi nhìn mắt Tiểu Đình, muốn hiểu rõ từ trong mắt cô ta nội tâm của cô ra sao. Lúc nghe tôi nói những lời này, trong mắt cô ta hiện lên một tia mất tự nhiên, tựa hồ như cũng là sự mong đợi của cô ta, ánh mắt vừa rồi còn đang mừng rỡ, dần dần ảm đạm xuống.

“Chỉ cần anh không ly hôn, chỉ cần anh để cho em ở bên cạnh, anh đối với em ra sao cũng được, em sẽ chứng minh cho anh thấy em đã thay đổi, chỉ cần anh cho em một cơ hội, một cơ hội để chúng ta hiểu nhau một lần nữa, em đã vui rồi.” Tiểu Đình nói xong, cười buồn.

Nhìn thấy biểu tình của cô ta, khiến cho tôi có chút thất vọng, nhìn thấy ánh mắt của cô ta, tôi không nhìn thấy cái gì đáng để cho tôi vui mừng. Hơn nữa, từ đầu đến cuối cô ta không có nói với tôi một câu xin lỗi, một câu xin lỗi chân chính có ý nghĩa, tuy rằng chỉ có hai chữ, nhưng đó là một thái độ, chẳng lẽ cô ta không nghĩ ra, hay đơn giản là cô ta không muốn nói ra? Dường như nội tâm của cô ta không muốn hoàn toàn nhận sai với tôi.

“Bố muốn tới thăm anh…” Sau khi im lặng một hồi lâu, Tiểu Đình nói một câu như muỗi bay…