Tôi Làm Nguyệt Lão Cho Cha Và Vợ Của Mình – Truyện SEX Bố Chồng con dâu – update Chương 400 HẾT

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Tôi Làm Nguyệt Lão Cho Cha Và Vợ Của Mình – Truyện SEX Bố Chồng con dâu – update Chương 400 HẾT

Tác Giả:

Lượt Xem: 58799 Lượt Xem

Chương 368​

“Chồng, rốt cuộc anh cũng tỉnh lại…” Hai tay cô ta nhẹ nhàng nắm tay tôi, cô không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, nhưng tôi vẫn luôn nhìn cô ta, cô không có một tia “kháng cự” chịu bại trận, chẳng lẽ vì cảm giác tội lỗi? Tôi không trả lời mà nhẹ nhàng giựt giựt tay trái, muốn rút tay ra, bây giờ khi cô ta sờ tôi, khắp người tôi nổi da gà, trong lòng đã bài xích cô ta đến cực điểm rồi.

“Anh đừng nhúc nhích, cẩn thận với cây kim…” Nhận thấy vậy, Tiểu Đình vội vàng đè tay tôi, trong miệng lo lắng lẩm bẩm. Trên mu bàn tay trái của tôi còn cây kim nhỏ giọt, tôi tự nhiên cũng biết điều đó, nhưng tôi thà bị kim đâm cũng không muốn để cho cô ta chạm vào tôi.

Cô ta nhanh chóng giữ tay tôi lại, cả người tôi không có bao nhiêu khí lực, cho nên căn nguyên không thể thoát ra được, khi nhận thấy tôi an tĩnh trở lại, cô ta vội buông lỏng hai tay, không chạm vào tôi nữa, tự nhiên cô biết tại sao tôi lại như thế này.

“Chồng à, anh đừng nhìn em như vậy được không?” Tiểu Đình cúi đầu thì thào nói, biểu tình rất thống khổ, hai tay đan chặt vào nhau thể hiện sự căng thẳng trong lòng.

Trước kia, chúng tôi đã nói câu này rất nhiều lần, chẳng qua lúc đó biểu tình của cô ta là thẹn thùng, bởi vì lúc nói những lời này, đại bộ phận đều là lúc chúng tôi đang làm tình, tôi ở phía trên cô ta, một bên bơm một bên nhìn chằm chằm mặt cô ta ngây ngất rên. Cô ta thường sẽ thót ra những lời này, mà khi đó sau khi nghe những lời này, thường làm cho tôi kích thích mới, để cho tôi dũng mãnh đưa cô ta lên đỉnh cao. Chỉ có điều, lần cuối cùng cách đây đã bao lâu rồi? Có ít nhất là ba năm rồi, bây giờ mọi thứ đã thay đổi, lúc nghe cô ta nói những lời này, trong lòng tôi tràn ngập phản cảm.

Lúc này tôi đã cảm giác được tròng mắt của mình có chút gợn gợn, hơn nữa nhìn thấy hết thảy phản ứng của cô ta hiện tại đều thật kinh tởm, tôi dứt khoát nhắm mắt lại, không muốn nhìn cô ta nữa. Lúc này trong đầu tôi hoang mang lắm, sau này tôi phải đối xử với gia đình tôi như thế nào đây?

Haha, bây giờ chỉ có Hạo Hạo là người thân của tôi, bây giờ hai người đã bị loại khỏi danh sách người thân trong lòng tôi, sau này họ sẽ giống như những người qua đường.

Bởi vì không nhìn thấy, lúc này bên tai toàn bộ yên tĩnh lại, chỉ nghe thanh âm hô hấp của mình và cô ta, tôi cảm giác được rõ ràng hô hấp của cô ta rất không đều, tựa hồ như đang ấp ủ cái gì đó, phỏng chừng cô ta có rất nhiều chuyện muốn nói với tôi, nhưng không biết phải nói như thế nào.

Cảm nhận bộ dáng này của Tiểu Đình, phản ứng của cô thực sự nằm ngoài dự liệu của tôi. Tôi vốn tưởng rằng cô ta hẳn là: ở trước mặt cha mẹ vợ và những người khác, cô ta sẽ “làm bộ” chăm sóc cho tôi, như vợ thương chồng v.v., chờ đến khi không có ai, cô ta sẽ lạnh nhạt với tôi, nghiêm khắc nhìn tôi, thậm chí sẽ xem thường loại hành vi nhu nhược tự cắt xẻo bản thân của tôi. Dù sao loại hành vi này của tôi, ngay cả tôi sau khi tỉnh lại cũng xem thường, nhưng thấy bộ dáng điềm đạm đáng thương hiện tại của cô ta, cái loại thương tâm khổ sở này còn có tự trách, tuyệt đối không phải là giả vờ mà ra, chẳng lẽ cô ta thật sự đã trở thành một người hai mặt rồi sao? Chẳng lẽ bởi vì bị kích thích quá nhiều, cô ta có nhân cách song tính? Hoặc mất trí nhớ ngắn?

Không nghĩ tới nữa, tôi không muốn chuyện đó xẩy ra nữa, bởi vì cô ta đã làm cho tôi thân tàn ma dại, hành hạ tôi như người điên rồi, trong tương lai tôi sẽ không quan trọng hoá những chuyện xảy ra của cô ta, chỉ cần cô ta không chạm đến điểm giới hạn của tôi: để cho người khác biết chuyện này, những thứ khác thì mặc kệ cô đi. Tôi coi như cô ta không tồn tại, sau này chỉ là một lá công trong gia đình của tôi.

“Chồng à, em biết anh có rất nhiều điều muốn hỏi, em cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, bất quá tất cả đều chờ anh khỏe lại rồi nói sau, được không? Việc bây giờ anh cần là nhanh chóng bình phục chấn thương…” Không biết đã ấp ủ bao lâu, Tiểu Đình mới nói ra mấy câu này, chẳng qua tôi nhắm mắt lại không đáp.

“Allô, ảnh đã tỉnh lại…” Đang lúc tôi nhắm mắt lại thì nghe cô ta gọi điện thoại, không biết là nói với ai?

Cha mẹ vợ à? Hay là ông ta? Cô ta nói xong câu đó liền trở nên yên lặng trở lại, chỉ có một câu ngắn gọn như vậy, rốt cuộc là nói với ai vậy?

Thời gian trôi qua từng phút, tựa hồ như cô ta không biết nên nói cái gì với tôi, cũng tựa hồ như cho rằng tôi đã ngủ không dám lên tiếng quấy rầy tôi, toàn bộ phòng bệnh chìm vào im lặng. Hiện tại đã sinh ra giữa chúng tôi một khoảng cách rất lớn, vết nứt này không biết có thể được tu bổ hay không.

Không biết qua bao lâu, tôi lại nghe được tiếng bước chân, bước chân rất nhẹ, hẳn là một nữ tử, nhưng bước chân rất trầm ổn, rất có quy luật, tôi nghe tiếng bước chân này liền biết là ai, chỉ có Lãnh tổng của tôi, một mỹ nhân băng giá mạnh mẽ: Lãnh Băng Sương.

Đối mặt với Lãnh tổng, tôi chỉ có cảm kích và áy náy thật sâu, không biết tại sao, khi đối mặt với Lãnh tổng, tôi cũng không dám đối mặt, cảm giác rất áy náy. Tiểu Đình đã bồi dưỡng tôi, nâng đỡ tôi, thật không ngờ cuối cùng nâng đỡ tôi thành một thái giám, có lẽ lúc này ở trong lòng cô ta tôi đã trở thành một vũng bùn vĩnh viễn không chống đỡ được tường.

“Ngươi ra ngoài đi…” Khi nữ nhân kia đi tới bên cạnh tôi, tôi ngửi được mùi hương cơ thể độc đáo của Lãnh Băng Sương, nghe Lãnh tổng nói ra một câu lạnh lùng, nhất định là Tiểu Đình đang nói chuyện với Lãnh tổng. Chẳng qua thanh âm của Lãnh tổng đã không còn cái loại ôn nhu khuê mật nên có, chỉ có lạnh lẽo, cái loại cảm giác cự tuyệt người ngoài ngàn dặm này.

“Tôi biết anh không có ngủ…” Khi tiếng bước chân của Tiểu Đình biến mất ở cửa, tôi nghe lời nói của Lãnh Băng Sương, tuy rằng vẫn lạnh lùng, nhưng cảm xúc hơn là nói chuyện với cô ta, có không ít màu sắc tình cảm. Tôi biết mình không thể giấu được điều gì với Lãnh tổng, vì vậy tôi mở mắt ra, nhưng không dám nhìn Lãnh tổng, mà chỉ nhìn lên trần nhà.

“Xin lỗi…” Thật lâu sau, tôi chỉ có thể dùng giọng nói khàn khàn nói ra ba chữ này. Đối với Lãnh Băng Sương, tôi chỉ có kính nể, cảm kích, áy náy, không biết tại sao, hiện tại trong lòng tôi có một tia ái mộ, thời gian tiếp xúc với cô càng lâu thì tôi càng dành nhiều thời gian cho cô, tim tôi đập càng nhanh, thậm chí nhìn thấy cô tôi có một tia ngượng ngùng, tôi không biết đây có phải là biểu tình yêu cô hay không, nhưng tôi không muốn thừa nhận, dù sao tôi cho rằng mình là một người chuyên nhất, mặc kệ Tiểu Đình đối với tôi như thế nào, tôi đối với mình chuyên nhất vấn tâm không thẹn.

“Anh cảm thấy thế nào?” Lãnh Băng Sương ngồi trên ghế bên giường của tôi, chân mang bốt cao bắt chéo nhau, nhưng lại không có loại cảm giác tùy tiện ảnh hưởng đến hình tượng này, hai tay cô thọc vô túi áo gió của mình, lạnh lùng nhìn tôi. Nếu như không phải lúc này tôi bị thương ở trong người, phỏng chừng cô đã lớn tiếng quát, nhục mạ tôi rồi? Tôi không dám nhìn vào mắt cô, vì vậy tôi không thể đọc được trong tim của cô.

“Tôi quá nhu nhược, bây giờ chỉ có hối hận và xem thường bản thân mình, đi dùng phương pháp như vậy, thực xin lỗi, tôi biết cô đối với tôi rất thất vọng.” Tôi chỉ có thể bày tỏ cảm xúc trong lòng mình, cảm thụ chân thật.

“Tôi chỉ hỏi anh cảm thấy thế nào? Có khó chịu hay không? Đây là bệnh viện của công ty chúng tôi…” Sau khi nghe tôi nói, Lãnh Băng Sương thở dài.

“Không có gì, tôi cảm thấy rất tốt … Chẳng qua…” Tôi không biết nên giải thích rõ ràng như thế nào với Lãnh Băng Sương, tôi đặc biệt để ý quan điểm của cô đối với tôi, còn muốn xấp đặc ngôn ngữ để giải thích.

“Được rồi, anh nghỉ ngơi thật tốt đi, nguyên nhân và hậu quả của sự tình tôi đã biết một ít, tuy rằng cách làm của anh rất cực đoan, nhưng tôi hiểu tâm tư của anh, có lẽ ở phương diện nào đó, hai chúng ta đều là người đáng thương đồng mệnh tương liên mà thôi. Lần này đến cứu anh, tôi không vì Tiểu Đình, tôi vì anh, anh không cần suy nghĩ lung tung, dưỡng tốt thân thể, một nam nhân cần phải sống một phiên bản khác của chính mình, tôi sẽ cho anh nền tảng và địa vị, có thể nắm chắc hay không chỉ phụ thuộc vào chính anh. Đương nhiên, đây là cơ hội thứ hai, cũng là cuối cùng, hiểu chưa?” Có lẽ Lãnh Băng Sương không muốn làm tổn thương trái tim của tôi, thanh âm nói chuyện của cô rất ôn nhu, tuy ôn nhu, nhưng trong lời nói vẫn tồn tại một loại ngữ khí ngăn cách, cô có thể nắm bắt rất rõ biện pháp này, để không có người đàn ông nào dám khinh thường cô, có lẽ lần đó trên máy bay, tôi là nam nhân duy nhất dám mạo phạm cô.

“Cám ơn Lãnh tổng còn quan tâm đến phế nhân như tôi…” Nghe lời của Lãnh Băng Sương, cảm xúc hưng phấn ban đầu của tôi đã mất đi. Lúc này nghĩ đến thảm trạng của mình, mình đã không còn là một người đàn ông tiêu chuẩn, tương lai mình sống như thế nào đây? Cho dù mình muốn sống tốt, phỏng chừng cũng cần thời gian rất dài để điều chỉnh tâm lý bản thân, để thích ứng với mình sau này.

“Một người có phải là phế nhân hay không, không phải dựa vào một phương diện nào đó để cân nhắc, mà là từ năng lực tổng thể mà cân nhắc, những gì anh nói chỉ là một khía cạnh trong đó. Hơn nữa, cho dù là phương diện kia cũng không nhất định anh trở thành một phế nhân, hãy tin vào thực lực của bệnh viện của chúng ta… Được rồi, tôi phải đi đây, sau này có thời gian tôi sẽ tới thăm anh, tôi sẽ gọi điện và nói với bác sĩ nếu tôi cần…” Lãnh Băng Sương nói xong liền đi, nhưng tôi lại ngây ngẩn cả người: “không nhất định tôi sẽ trở thành phế nhân”, những lời này rốt cuộc là có ý gì.