Tôi Làm Nguyệt Lão Cho Cha Và Vợ Của Mình – Truyện SEX Bố Chồng con dâu – update Chương 400 HẾT
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Tôi Làm Nguyệt Lão Cho Cha Và Vợ Của Mình – Truyện SEX Bố Chồng con dâu – update Chương 400 HẾT
Tác Giả: markoleq
Danh Mục: Bạo Dâm, Biến Thái, Gái Xinh, Ngoại Tình, Ông Già, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Lượt Xem: 60047 Lượt Xem
Chương 257
Suy nghĩ hồi lâu, tôi gọi điện thoại cho Lãnh Băng Sương trước, ở bên kia điện thoại cô vẫn như trước, nói năng gọn gàng lưu loát, nhưng không hiểu sao trong giọng điệu của cô lại có chút u buồn. Mặc dù cô đã che giấu nhưng tôi vẫn nghe ra, rất hiếm người phụ nữ cứng rắn như cô lại có giọng điệu như vậy, cho nên tôi vẫn nghe ra.
Điều gì có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của một người phụ nữ như Lãnh Băng Sương? Tất nhiên, tôi chỉ tò mò và không muốn hỏi bất cứ điều gì. Việc tôi phải làm là yêu cầu cô cho tôi nghỉ việc sáng nay và Lãnh Băng Sương đã sẵn sàng đồng ý yêu cầu của tôi. Đồng thời, tôi cũng khẳng định hoạt động trong khoảng thời gian này. Tính trong đầu, hình như đã mấy ngày tôi không gập cô, cô chưa đi nước ngoài, nhưng đã lâu không có đến công ty, không biết cô đang làm gì, đối với tính cách cuồng phong như cô, mọi thứ đều lộ ra sự bất thường.
Sau khi gọi điện thoại cho Lãnh Băng Sương, tôi định gọi lại cho Tiểu Đình, nhưng sau khi nghĩ lại, tôi cảm thấy không nên nói rõ trên điện thoại, hơn nữa trong điện thoại cũng không nhìn thấy biểu tình của nhau, không cách nào kiểm soát được cảm xúc của nàng, cho nên tôi quyết định về nhà trước.
Tôi mặc áo khoác đi ra khỏi văn phòng, nhìn thoáng qua đồng hồ, đã 9:30 sáng, nếu nhanh hơn thì sáng mai có thể khám xong, trước khi lên xe, tôi gọi điện thoại cho bác sĩ điều trị chính kia, hẹn thời gian, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ chờ tôi một lát đưa Tiểu Đình đến bệnh viện.
Một lúc sau tôi lái xe đến dưới nhà tôi, cuối cùng tôi bấm máy gọi điện cho Tiểu Đình, trong điện thoại tôi nói với nàng xuống nhà, tôi đang đợi trên xe, về phần để làm gì, tôi không nói, chờ nàng lên xe rồi nói sau.
Chỉ một lát sau, Tiểu Đình mở cửa chung cư ra. Tôi nhìn thời gian, chỉ mất chưa đầy mười phút từ khi tôi gọi điện xong đến khi nàng xuống nhà.
Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý đợi rất lâu, dù sao nữ nhân ra ngoài đều trang điểm chưng diện, thiếu một chút hơn một chút sẽ không bao giờ kết thúc trang điểm, nhưng nhìn thấy bộ dáng của nàng, dung nhan không trang điểm trực tiếp đi ra.
“Không trang điểm sao?” Sau khi Tiểu Đình lên xe, tôi hỏi thẳng nàng.
“Ừm, sợ chồng có việc gấp cho nên sau khi anh nói xong em mặc đồ xong liền xuống…” Lúc này Tiểu Đình vẫn còn thở hồng hộc, nhìn ra nàng rất lo lắng mặc đồ và chậy xuống, hiện tại đối với lời nói của tôi nàng rất phục tùng, thậm chí ngay cả thời gian cũng vậy. Nhìn bộ dáng này của nàng, có vẻ như nàng không phải là vợ của tôi, ngược lại là thuộc hạ của tôi, lực chấp hành rất mạnh.
Kỳ thật tôi biết, sở dĩ Tiểu Đình có bộ dáng này là vì cảm giác tội lỗi, nhưng nàng càng như vậy với tôi, trong lòng tôi lại càng thêm áy náy và khó chịu, bởi vì nàng không biết bí mật của tôi.
“Không có gì, dẫn em đi tái khám. Tính toán thời gian cũng đã đến lúc rồi…” Tôi nhìn mái tóc hơi rối của Tiểu Đình, xem ra ngay cả tóc cũng không có thời gian để chải liền đi xuống. Với nụ cười trên môi, tôi che giấu mục đích thực sự của mình.
Nhưng sau khi Tiểu Đình nghe tôi nói, mặt vẫn xuất hiện vẽ mất tự nhiên, có nghi hoặc, có bối rối, có khẩn trương, dường như còn có một tia cảm xúc khác, chỉ là loại cảm xúc này tôi không chắc cũng không thể nói ra.
“Ừ…” Trong nháy mắt Tiểu Đình khôi phục nguyên dạng, có vẻ rất bình thường gật đầu, bộ dáng rất nhu thuận.
Trên đường đến bệnh viện, Tiểu Đình không có nhìn thẳng như trước, cũng không nói chuyện phiếm trong xe như trước, mà vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc dù nàng đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhưng tôi có thể dùng khóe mắt nhìn nàng. Ánh mắt nàng vẫn không nhúc nhích nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nếu như là thưởng thức phong cảnh, đầu và nhãn cầu hẳn là thỉnh thoảng chuyển động mới đúng. Nhưng ánh mắt của nàng lại không nhúc nhích, hơn nữa trong mắt lộ ra một ít cảm xúc.
Ánh mắt là cửa sổ tâm linh, có thể thấy được lòng của Tiểu Đình không hề bình tĩnh, không biết lần kiểm tra đơn giản này có khiến cho nàng nghĩ ra được điều gì không.
“Đến rồi…” Cho đến khi chiếc xe dừng lại. Tiểu Đình vẫn nhìn ngoài cửa sổ, tôi đã cởi dây an toàn, nàng còn chưa nhúc nhích. Điều này càng khẳng định rằng sự chú ý của nàng không phải ở trên mắt, cũng không phải ở trên tai, đều ở trong lòng.
Cuối cùng không còn cách nào khác, tôi nhắc nàng một chút, chỉ là sau khi tôi nhắc nhở, Tiểu Đình vẫn như cũ không nhúc nhích, phảng phất như không có nghe, dường như nàng đã thành một pho tượng bất động.
“Tiểu Đình, đến rồi!” Cuối cùng không còn cách nào khác, tôi đưa tay chạm vào cánh tay nàng và nói to.
“A… Ồ…” Tiểu Đình lập tức phục hồi tinh thần lại, hơn nữa vì cái chạm của tôi mà nàng nhảy dựng lên, khi bừng tỉnh có vẻ hoảng hốt, tựa hồ như đã làm cái gì sai, mặt nàng ửng đỏ, có chút ngượng ngùng.
Sau khi trả lời xong, Tiểu Đình vội vàng xuống xe, lúc mở cửa xe thiếu chút nữa đụng phải một người qua đường đi ngang qua bên cạnh xe.
Người đi đường hoảng sợ và nhảy dựng lên, vốn định nổi giận, nhưng nhìn thấy nàng mở cửa xe, người qua đường nam kia phảng phất như mất hết giận dữ và bỏ đi sau khi nói “không sao”. Tuy rằng lúc này Tiểu Đình không có trang điểm duy trì hình tượng bình thường, nhưng cũng không che giấu được dung nhan tuyệt mỹ xinh đẹp của nàng, ngược lại càng thêm phần xinh đẹp tự nhiên.
Trước khi bước vào bệnh viện, rốt cục Tiểu Đình cũng khôi phục tâm tình, vừa rồi nàng nghĩ tới cái gì? Chẳng lẽ nàng đoán được trong lòng tôi đã có điều không muốn chuyện của hai người? Hay là nói nàng nghĩ đến ba chồng, nghĩ đến quan hệ với ông có thể giảm tốc hay chấm dứt bởi vì bệnh thuyên giảm? Mọi thứ đều chưa rõ, tôi cần phải từ từ khám phá.
Như để che giấu sự bối rối vừa rồi của mình, hoặc có lẽ để gần tôi hơn, Tiểu Đình vòng tay ôm tôi và cùng tôi bước vào bệnh viện. Trên đường đi không thể nghi ngờ chúng tôi là cặp đôi bắt mắt nhất, bởi vì công việc nên tôi mặc đồ rất chỉnh tề, bởi vì bao bì Lãnh Băng Sương, quần áo trên người toàn thân không thích hợp với người bình thường. Mà Tiểu Đình lại càng hấp dẫn sự thu hút của nam nhân khác, với gương mặt và trạng thái ốm yếu của nàng, nó mang lại cho người ta một cảm giác tự nhiên và xinh đẹp, cũng như một cảm giác đáng yêu.
Khi thấy bác sĩ điều trị chính, tôi có cảm giác như cách thế, như mình đã qua đời. Tôi nhớ rõ lần trước đến khám cho nàng, tôi khi đó và tôi bây giờ hoàn toàn khác nhau như hai người, Tiểu Đình hiện tại cũng không giống nhau. Sau khi bác sĩ nhìn thấy tôi, có vẻ lịch sự hơn lần trước rất nhiều, dù sao trong khoảng thời gian này, tôi đã tiếp xúc với tầng lớp thượng lưu của thành phố, thanh danh cũng từng chút từng chút lưu truyền, phảng phất như từng chút từng chút dung nhập vào giới thượng tầng xã hội, nhưng không ai biết, tôi bị ràng buộc bởi một gia đình nhỏ lộn xộn trong tim tôi.
Sau khi lập xong danh sách, Tiểu Đình nhìn tôi, cầm danh sách cùng bác sĩ đi vào phòng kiểm tra. Tôi thì ngồi trong văn phòng chờ kết quả kiểm tra, không biết có phải là ảo giác hay không, lúc nàng đi vô phòng kiểm tra, từ trong ánh mắt của nàng tôi nhìn thấy sự sợ hãi, không biết nàng đang sợ cái gì.
Có lẽ Tiểu Đình sợ thân thể mình còn chưa chuyển biến tốt đẹp, thậm chí không có bất kỳ chuyển biến tốt đẹp nào, như vậy nàng vẫn bị mắc kẹt trong cảm giác tội lỗi đối với tôi và sự bất lực hãm sâu đối với ba chồng và nàng không thể thoát ra. Cũng có thể nàng sợ thân thể mình đã chuyển biến tốt đẹp, nhưng như vậy nàng phải đoạn tuyệt quan hệ với ông, trong trường hợp đó nàng sẽ không còn được tận hưởng những khoái cảm điên cuồng vô song mà chỉ có ông mới có thể đem lại cho nàng! Rốt cuộc Tiểu Đình đang lo sợ cái gì?
Tôi ngồi trên ghế, muốn châm một điếu thuốc, nhưng bệnh viện không cho phép hút thuốc. Lúc này tâm trạng của tôi cũng căng thẳng và phức tạp, tôi cũng rất lo lắng về kết quả kiểm tra. Nếu tình trạng của Tiểu Đình không thuyên giảm, vậy thì ngược lại không có chuyện gì, cùng lắm thì mình lại “chịu đựng” thêm cuộc sống như vậy, dù sao mình cũng đã quen với việc miễn dịch rồi. Nếu tình trạng của nàng được cải thiện, thậm chí còn khỏi hẳn, vậy thì ngược lại tôi có chút e ngại, tôi nên làm gì trong trường hợp đó? Nói thẳng với nàng để nàng chấm dứt quan hệ với ba chồng? Nếu như đột nhiên chấm dứt, Tiểu Đình thật sự có thể không? Hai người không biết trong nhà có chuyện giám sát, nếu tôi nói kết thúc, hai người lại phát sinh quan hệ sau lưng tôi một lần nữa, như vậy chẳng phải tôi lại bị kích động thật lớn nữa sao?
Liệu một màn bắt gian té ở vực đá trên đảo có thể lặp lại lần nữa hay không?…