Tôi Làm Nguyệt Lão Cho Cha Và Vợ Của Mình – Truyện SEX Bố Chồng con dâu – update Chương 400 HẾT

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Tôi Làm Nguyệt Lão Cho Cha Và Vợ Của Mình – Truyện SEX Bố Chồng con dâu – update Chương 400 HẾT

Tác Giả:

Lượt Xem: 15748 Lượt Xem

Chương 19 Say Rượu

Khi tôi bắt máy, tôi nhớ giọng nói thiếu kiên nhẫn của Tiểu Đình. Theo như trước đây, chắc hẳn là nàng đã bắt đầu líu ríu như chim sơn ca để chào hỏi tôi. Nhưng lúc này, cuộc gọi đã được kết nối, mà bên kia lại im bặt, vừa lúc tôi nghĩ tín hiệu điện thoại di động không tốt…

"Chồng, anh ăn cơm chưa?" Thanh âm dịu dàng của Tiểu Đình đột nhiên vang lên ở đầu dây bên kia, câu thoại đầu tiên của nàng cho tôi trong điện thoại vĩnh viễn là câu này. Chỉ là hôm nay giọng điệu của nàng có chút không khác lạ, nhưng tôi vẫn không phát hiện ra có gì không ổn.

"Anh ăn rồi, có chuyện gì vậy? Tiểu Đình, nghe giọng nói của em rất yếu. Em bị bệnh à?" Tôi kỳ lạ hỏi.

"Không… không, em… sức khỏe tốt, sao mà ốm được?" Đột nhiên Tiểu Đình nói năng có chút lộn xộn, như là không ngờ tôi lại hỏi một câu như vậy, khiến nàng bất ngờ.

"Không bệnh là tốt rồi, cha và con thơ không sao chứ?" Tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều về nó.

"Tốt… tốt lắm, không có chuyện gì!" Tiểu Đình vẫn có chút nói năng lộn xộn.

"Một ngày không gặp, sao lại biến thành lắp bắp như vậy vợ?" Tôi bắt đầu trêu Tiểu Đình.

"Ai da, thấy ghét! Anh mới lắp bắp." Rốt cục Tiểu Đình trả lời bằng một giọng điệu bình thường. Nói xong những lời này, đột nhiên nàng lại im lặng ở bên kia. Lúc trước, khi tôi giao tiếp với nàng trong điện thoại, thường thì nàng là người chủ động đối thoại, nàng nói trước, tôi nói sau, tôi luôn bị động.

"Kim Thành…" Sau khi im lặng một lúc lâu, đột nhiên Tiểu Đình nức nở kêu tôi bằng biệt danh. Tôi cảm thấy hơi kỳ quái, tại sao nàng lại đột nhiên khóc?

"Tiểu Đình, đừng có dọa chồng, em bị sao vậy? Đang yên đang lành sao em bổng dưng em khóc ngon lành vậy? Có chuyện gì? Nói cho chồng nghe đi, ngoan." Tôi lo lắng hỏi. Lúc này tim tôi chợt thắt lại, chắc hẳn là đã xảy ra chuyện với Tiểu Đình rồi.

"Không có gì, chồng à, chỉ là em nhớ anh quá, sau khi huấn luyện xong hãy nhanh trở về, em rất nhớ anh." Tiểu Đình bình tĩnh lại một lúc lâu, cuối cùng cũng ngừng khóc, bắt đầu nói với tôi bằng giọng mũi nặng nề.

"Ngốc quá, đâu phải chồng em vĩnh viễn sẽ không về đâu. Cứ ở nhà đợi chồng, khi anh về sẽ mang quà cho em." Tôi an ủi Tiểu Đình. Dù trong lòng có vô số nghi vấn, nhưng lúc này trọng điểm là an ủi cảm xúc của nàng, sau đó tự mình tìm ra nguyên nhân, từ đó mà biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Ừm, chồng à, chú ý đến sức khoẽ, nghỉ ngơi một chút, hôn vợ một cái trước khi cúp máy được không?" Người vợ ngọt ngào nói qua điện thoại. Dựa theo trước kia Tiểu Đình luôn nói với tôi bằng giọng điệu vui vẻ, không như bây giờ. Thực sự rất khác thường khi nói chuyện với tôi nghiêm túc và đứng đắn như vậy.

"Chụt…" Sau khi hôn nàng qua điện thoại, tôi còn muốn nói thêm một câu với Tiểu Đình, nhưng vừa mới há miệng tôi phát hiện điện thoại đã bị nàng cúp ở đầu bên kia.

Nhìn vào điện thoại bị cúp máy, nghi ngờ trong lòng tôi càng tăng lên. Chuyện gì vậy? Lúc này, đột nhiên tôi nhớ tới tối hôm qua tôi không có kiểm tra giám sát, cũng không có theo dõi mọi chuyện phát sinh trong nhà tối hôm qua. Chẳng lẽ Tiểu Đình đã xảy ra chuyện với cha? Cho nên mới khiến cho tâm trạng hôm nay của nàng khác thường như vậy.

Tôi vội vàng lấy dongle ra, lắp nó vào máy tính xách tay, bật card mạng không dây của máy tính và vào trang giám sát. Sau khi nâng cấp, thiết bị giám sát tại nhà vừa có thể quay video vừa cung cấp hình ảnh thời gian thực. Tôi điều chỉnh thời gian giám sát thành thời gian vào lúc Tiểu Đình đi làm về hôm qua.

Sau khi về đến nhà, Tiểu Đình có vẻ suy sụp, có lẽ vì nàng nhớ tôi, hoặc vì tôi không có ở bên cạnh, niềm an ủi duy nhất của nàng đã không còn nữa, cho nên nàng cảm thấy trống rỗng trong lòng.

"Bố, tối nay bố muốn ăn gì, con làm cho." Tiểu Đình dọn dẹp phòng xong, không mở máy tính như thường lệ, ngược lại đứng ở phòng khách hỏi ba chồng.

"Ăn gì cũng được. Đồ ăn thừa từ hôm qua cũng còn, chỉ cần hâm nóng là được rồi." Cha tôi là một người sống giản dị, thức ăn còn lại không nỡ vứt đi, mãi cho đến khi ăn sạch mới thôi, thế hệ trước đều là như vậy.

"Bố, bây giờ cuộc sống đã tốt hơn rồi, không cần luôn luôn tiết kiệm như vậy, bố đã tiết kiệm cả đời rồi, từ bây giờ bố nên hưởng thụ." Nói xong, Tiểu Đình bước vào bếp.

Bữa tối, Tiểu Đình làm món mặt bò kho yêu thích của ba chồng. Nàng đang ăn với ông, ông mở chai rượu ra và tự rót cho mình một chén. Phải biết rằng, trừ phi trong nhà có khách hoặc là ngày lễ, bình thường cha ít khi uống rượu, hôm nay đột nhiên rót rượu cho mình, Tiểu Đình cảm giác được kỳ quái. Nhưng làm con dâu, nàng cũng không thể quản thúc ba chồng mình, tuy rằng lông mày nhăn lại có chút không muốn, nhưng nàng cũng không nói gì, thục nữ nhai cơm thật kỹ nuốt cơm thật chậm.

"Tiểu Đình, hay là cùng uống một chén với bố đi. Hôm nay hiếm khi chúng ta ở nhà mà không có Kim Thành, chúng ta hãy nói chuyện với nhau, lúc trước con đã bỏ qua rất nhiều người đàn ông tốt hơn Kim Thành, chịu kết hôn với nó vào nhà của chúng tôi, và đã chịu rất nhiều khổ cực, làm việc cần mẫn và tiết kiệm với nó, bây giờ đã có được như ngày nay, bố, với tư cách là trưởng giả duy nhất trong nhà này, thực sự cám ơn con." Cha lấy một ly rượu khác và rót một nửa ly rượu trắng cho Tiểu Đình .

Khi cha nói điều này, tôi nhìn thấy lòng biết ơn trong mắt ông, đó là một loại cảm kích thuần túy, tôi tin rằng khi ông nói điều này, trái tim của ông rất trong sáng.

Có lẽ vì nàng nhớ lại những thăng trầm và đau buồn mà chúng tôi đã trải qua sau khi kết hôn, Tiểu Đình nghe những lời này của ba chồng, cảm nhận được ông đối với mình biết ơn, hai má nàng ửng đỏ, tiếp nhận nửa chén rượu của ông.

"Bố nói gì vậy? Kim Thành rất yêu con. Anh ấy là một người đàn ông tốt, và bố cũng là một người cha tốt. Bố coi con như con gái ruột của mình, gia đình này chưa bao giờ khiến con bất bình. Thực ra, có một người chồng tốt, một bố chồng tốt và một cậu con trai khỏe mạnh đáng yêu, con còn gì mà không hài lòng chứ?" Tiểu Đình rưng rưng nước mắt mang theo nụ cười cùng ba chồng chạm chén, sau đó uống một ngụm rượu trắng. Có lẽ không quen với vị cay của rượu, nàng uống một ngụm đã ho khan.

"Không uống được thì đừng uống nữa." Cha nhìn Tiểu Đình ho khan, trong mắt hiện lên một tia xót xa.

"Không sao, hiếm khi được uống rượu với bố.&ququot; Sau khi Tiểu Đình bình phục, nàng bắt đầu cùng ba chồng vừa nói chuyện vừa uống rượu, hai người đã uống hết rượu trong chén. Có lẽ vì trong lòng cởi mở, hai người lại rót chén thứ hai.

"Tiểu Đình, gần đây dường như con có tâm sự phải không?" Tựa hồ như cha đã xem chỉ tay nói với Tiểu Đình.

Đột nhiên nghe ba chồng nói ra những lời như vậy, thân thể Tiểu Đình cứng đờ, chén rượu trong tay thiếu chút nữa rơi xuống bàn.

"Không… không có gì, bố đã suy nghĩ nhiều, con không có chuyện gì a?" Bỗng nhiên Tiểu Đình ửng đỏ sắc mặt cúi đầu không dám nhìn ba chồng nói. Mái tóc dài buông xuống che đi hai má đỏ bừng của nàng, tựa hồ như lúc này nàng nhớ tới chuyện đêm đó. Cũng dường như nhớ đến cơ thể của tôi, đã không còn khả năng tình dục đầy đủ, không thể mang lại cho nàng sự nuôi dưỡng của tình dục.

"Không có là tốt rồi, nếu con và Kim Thành gặp phải khó khăn gì về tài chính thì nói với bố, bản thân bố cũng tiết kiệm được một ít tiền trợ cấp và tiền tử liệm, nếu con và Kim Thành cần, bố lấy ra toàn bộ cho các con, dù sao thì bố cũng già rồi nên không mang lại được gì cho gia đình, chỉ tăng thêm gánh nặng, nếu chết đi thì có giữ tiền cũng vô dụng, không bằng mang đến chút gì cho gia đình này." Cha nói với Tiểu Đình, tôi có thể cảm nhận được sự chân thành tha thiết trong lời nói của ông.

"Bố, thật sự không có chuyện gì đâu. Bố suy nghĩ nhiều rồi. Con và Kim Thành hoàn toàn có thể quán xuyến mọi việc trong gia đình. Nếu bố nói điều này nữa, sau này con sẽ không để ý đến bố!" Tiểu Đình nghe những lời này, rất cảm động, nàng ngẩng đầu lên dùng tay vén mái tóc dài rải rác ra sau đầu, bộ mặt xinh đẹp tràn đầy phong tình của nàng khi làm hành động này. Có lẽ bởi vì cha hiểu lầm nàng bị ủy khuất, cho nên đối với ông, đột nhiên tâm tính thiếu nữ như làm nũng nói ra câu này. Nàng ý thức được lời của mình không ổn, cái cổ trắng của nàng đỏ lên.

Cha cũng choáng váng vì lời nhận xét như làm nũng của Tiểu Đình, làm cho ngây ngẩn cả người, trong tay cầm chén rượu, cầm hay buông cũng không biết, cả hai đều ngượng ngùng.

Cả hai lúng túng một hồi, Tiểu Đình là người đầu tiên phản ứng: "Không nói nữa, bố, tiếp tục uống rượu đi." Hai người uống rượu từng chút, sắc mặt hai người cũng từ từ ửng hồng say rượu. Rượu trong chén giảm bớt từng chút, cuối cùng chén rượu cũng chỉ còn lại đáy…