Tớ không tin là cậu đã quên

– Cậu đi từ từ kẻo ngã bây giờ!
– …
– Này, cậu k thể đợi tớ đi với sao?
– …
– Đợi tớ với nào!!!
Cô bé quay phắt lại, tay chống hông, lắc lư hai bím tóc, bực giọng :
– Sao cậu cứ lẽo đẽo theo tôi thế?
Cậu bé lấy áo lau vội những giọt mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt đáng yêu, cuời bảo:
– Vì…tớ là bạn của cậu mà!
– Thì sao?
– Tớ muốn biết nhà cậu ở đâu thôi mà. Như thế cũng k được sao?
– Để làm gì?

em_da_quen

– Để tớ đến chơi với cậu. Sau này mỗi dịp nghỉ hè không gặp nhau được ở trường, tớ sẽ đến nhà cậu chơi. Nhé!!!
– Cậu thật là nhiều chuyện quá đi!
– Nhưng tớ là bạn của cậu mà!
Cô bé thở dài, lẩm bẩm:”Lúc nào cũng lấy cái cớ bạn học ra nói với mình. Hức, chán ngắt! Phải cho tên rắc rối này một bài học mới được!”. Một kế hoạch hoàn hảo vạch ra trong đầu cô bé :
– Thôi được rồi, theo tôi!
Cậu bé mừng rỡ chạy về phía cô bé, hỏi thăm rối rít:
– Thế nhà cậu có còn xa nữa không? Chắc nhà cậu đẹp lắm nhỉ! Ba mẹ cậu có hiền không vậy? Cậu có…
Cô bé ngắt lời:
– Nói nhiều quá! Đi cách xa tôi 3 mét!
– Sao thế?
– Đi cách xa tôi 3 mét! Nhanh!
Thấy cô bé lớn giọng, cậu bé lí nhí:
– Uhm, tớ biết rồi. Cậu là con gái mà sao dữ vậy?
Nhưng bắt gặp “ánh mắt hình viên đạn” của cô bé, cậu bé vội nín thinh, giả vờ ngẩng đầu lên trời ngắm… mây.
Cô bé không thèm nói gì, vẫn tiếp tục bước những bước chân nhanh nhẹn. Đây rồi, ngôi nhà của ông Hùng nổi tiếng với “chú chó thám tử” đã lù lù xuất hiện trước mắt hai đứa trẻ. Cậu bé chạy lại xuýt xoa:
– Ôi! Nhà cậu đây hả?
– Uhm. Cậu ấn chuông đi!
– Sao lại phải ấn chuông? Nhà cậu mà…
– Đã bảo làm theo lời tôi mà lại!
Cậu bé ngoan ngoãn tiến đến bên chiếc cổng cao ngất, rụt rè ấn chuông:”Ting…tong…”. Một giây sau đó là sự xuất hiên của CHÚ CHÓ THÁM TỬ với tiếng sủa đâm thủng cả đất trời. Cậu bé luống cuống nhìn quanh, cô bé đã cao chạy xa bay từ khi nào, chỉ còn mỗi mình cậu bé run lẩy bẩy. Và thế là:
– My ơi! Cứu tớ với! My ơi!!!!!!!!!!!!!!!
Cậu bé ba chân bốn cẳng chạy một mạch về nhà mà không dám ngoái đầu lại. Cậu đâu biết là có một cô bé đang thích chí cười vì kế hoạch thành công mỹ mãn của mình…
Hôm sau, ở lớp:
– Hôm qua sao cậu lừa tớ?
– Tôi có bảo cậu tin tôi đâu! Ai bảo cứ lẽo đẽo theo người ta làm gì? Hức, đáng đời!
– Cậu…
– Tôi làm sao?
– Không…
Lúc nào cũng thế, cậu bé lại nhường nhịn cô bé. Còn cô bé thì…chạy lẹ ra sân chơi đuổi bắt với đám bạn. Cậu bé với theo:
– Này! Cậu chạy từ từ kẻo ngã chứ!
– Mặc kệ tôi!
Cô bé đáp gỏn lọn rồi biến mất tăm. Bỏ lại cậu bé tay chống cầm thở dài buồn chán…
– MY!!!! Tao gọi mày lần này là lần thứ 101 rồi đấy!
– Ah….Uhm, gì cơ?
– Hừ! Mày làm gì mà ngẩn người ra thế hả?
– Tao…Có làm gì đâu!
Trang khẽ dí vào đầu My:
– Nói dối! Mày lại nhớ anh chàng handsome nào chứ gì?
– Uhm tao nhớ đấy! Được chưa cô nương?!
My nói đùa với con bạn thân rồi bước ra khỏi lớp. Cái Trang gọi theo:
– Mày đi đâu đấy?
– Tao có đi đâu đâu!
– Rõ ngớ ngẩn!- Trang lẩm bẩm
My không trả lời mà đi vòng lui bãi đất phía sau trường. Đây là nơi My thích nhất. Vì nó mang lại cho My một cảm giác thật thoải mái, yên bình. Cơn giớ thoảng qua làm tung bay mái tóc cô bé thật dễ thương. My nhắm mắt lại, khẽ thở dài:
– Sao cậu đi mà không cho tớ biết ? Mà cũng phải, cậu nói với tớ bằng cách nào khi tớ không cho cậu biết nhà mình ở đâu chứ. Tớ ngớ ngẩn lắm phải không Thành?
Kì nghỉ hè năm ấy, tớ đã không gặp cậu mãi cho đến bây giờ cũng đã 9 năm rồi nhỉ! Còn nhớ buổi học cuối năm ngày hôm đó, cậu đã năn nỉ tớ:
– Làm ơn đấy! Cho tớ biết nhà cậu ở đâu đi mà! Nếu không thì nghỉ hè không đến trường nữa, tớ sẽ nhớ cậu lắm đấy!
Sao tớ lại trẻ con đến thế nhỉ? Cậu biết không, tớ luôn bảo cậu là đứa nói nhiều, rằng tớ không thèm chơi với cậu. Thế mà nghỉ hè có vài bữa là tớ lại thấy buồn và nhớ cậu. Tớ muốn nghe cậu kể về những con ốc biển tuy chẳng bao giờ tớ tập trung nghe cậu nói hết câu chuyện. Tớ muốn nghe cậu nhắc nhở tớ đi đứng cẩn thận, nghe cậu chỉ bảo cách cầm bút thế nào cho mực khỏi dính tay…Tớ cầu mong 3 tháng hè qua thật nhanh rồi tớ lại được gặp cậu, bắt nạt cậu. Thật buồn cười phải không? Nhưng ngày đầu tiên trở lại lớp học, tớ không nhìn thấy cậu. Tớ tự nhủ chắc cậu bị ốm, rồi cậu sẽ sớm đi học lại thôi. Ấy vậy mà 2 ngày, 3 ngày, một tuần trôi qua vẫn không thấy cậu đâu. Cảm giác lo lắng, bực bội, tớ đã tìm hỏi cô giáo. Và cô cho tớ hay cậu đã chuyển trường rồi…Lúc đó, lần đầu tiên tớ biết thế nào là hụt hẫng, là tiếc nuối. Tớ hối hận vì chưa bao giớ nói với cậu một câu tử tế. Tớ hối hận vì tớ quá kiêu căng, không cho cậu biết nhà mình mà còn lừa cậu một vố nữa. Tớ hối hận vì tất cả, vì sự hững hờ của tớ, vì sự quan tâm của cậu…
– My ! Cậu đang làm gì thế?
Tiếng gọi của Huy làm My lúng túng khi dòng suy nghĩ bị cắt ngang:
– Ah….tớ đi dạo mát thôi!
– Thế tớ đi cùng cậu nhé! Được không?
– Uhm, tất nhiên là được.
Huy cười, lòng tràn ngập sung sướng khi được sánh bước bên cạnh My. Còn My chỉ im lặng, đầu óc trỗng rỗng…