Tớ không tin là cậu đã quên

– My ơi! I’m sorry! Lẽ ra tao không nên để mày về một mình! Sao mà tao ngốc đến thế chứ!
– Giận mày rồi đó! – My dỗi
– Thôi mà, cho tao xin lỗi mà!
– Hức, mày có anh Tuấn rồi nên không cần đến tao nữa chứ gì?
– Tao không có…
– Mày thật là quá đáng!
– My ah…tao…tao…
– Hi`hi`, đùa mày thôi! Làm gì mà cuống cuồng lên thế? Tao không có giận mày đâu!
– Ôi, bạn My thân yêu của tao! Yêu mày lắm cơ!- Trang ôm lấy cổ My
– Thôi thôi, cho tao xin!
– Đi nào, tao khao mày ăn kem để chuộc lỗi!
– Yeah!!!Mày hiểu tao nhất đấy!
– Bạn tốt mà lại!!!
………………………………………………………………………………..
– Cô ơi, cho cháu 2 cây kem Socola!
– Cô ơi, cho cháu 1 cây kem Socola!
– Con có 2 cây thôi các cháu ơi!
– Cháu mua trước nè cô!
– Cháu mua trước nè cô!
– Trang ơi! Sao lâu thế ?
– Mày xem, thằng cha này giành kem của tụi mình này!
– Cậu thật là…Thôi nhường 2 cậu đấy, tớ đi đây!- Đứa con trai kia giận dỗi
Một thoáng ngỡ ngàng…Giọng nói đó…Là giọng nói đó…My có cảm giác như tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực và quá bất ngờ, quá vui sướng. Tớ đã tìm thấy cậu rồi! Nhất định là cậu, là cậu! Tớ không nhầm, tớ không nhầm phải không?- My lắp bắp…
– Nhầm gì cơ? Lúc sàng mày uống nhầm thuốc ah?
– …
– My?
– …
– MY!!!!!!
– …
– Chết nè! – Trang cốc mạnh lên đầu My- Mày làm gì mà như người mất hồn thế kia?
– Trang…
– Gì cơ?
– Cậu ta là ai?
– Ngớ ngẩn! Làm sao tao biết được. Tao chưa hề gặp hắn ta trong trường mình, cũng có thể là học sinh mới chuyển đến thôi! Mà chuyện đó có liên quan gì đến chúng ta đâu?
– Là cậu ấy!
– Mày lại lẩm bẩm cái gì thế nữa? Vào lớp thôi!
– Thông báo! Thông báo! – Con Hà “phóng viên” làm rộn cả lớp.
– Gì nữa đây?
– Tình hình là có một học sinh mới chuyển đến trường mình. Mà vấn đề ở đây là cậu ấy cực kì…cực kì…handsome!!!!!!
– Waaaa!!!! Khai báo họ tên, lớp học tao nghe! – Con Hương chớp mắt
– Trần Đông Thành, lớp A3
– Đúng rồi!- My đập bàn hét lớn
– Mày bị ấm đầu hả My?- Cả bọn đến sờ trán nó.
My vẫn ngồi sững sờ. Chình là cậu rồi! Thành ơi! Là cậu thật rồi! Tớ biết là cậu sẽ quay lại mà, cậu sẽ không bỏ lại tớ mà! Tớ phải đi tìm cậu. Ngay bây giờ!
My vùng dậy thì cái Trang đẩy nó xuống ghế:
– Đi đâu? Vào học rồi cơ mà!
– Ah…uhm…
Cả buổi học hôm đó, My không tài nào tập trung được. Kí ức ngày nào lại ùa về…Tiếng nói ấy, nụ cười ấy, ánh mắt ấy, tất cả đều rõ nét, không còn mơ hồ nữa! Nhất định hết giờ học, mình phải đến tìm cậu ấy mới được…
– My !
– Dạ…
– Em nhắc lại thầy vừa nói gì?
– Dạ…em…em…
– Sao em không tập trung vào bài giảng?
– Em…xin lỗi thầy
– Thôi ngồi xuống, lần này thầy tha đấy. Không có lần sau đâu nhé!
– Dạ…
My ngồi đếm thời gian, từng phút, từng giây cho giờ học qua thật nhanh. Suốt chín năm không gặp, mà bây giờ chỉ còn mấy phút thôi, My lại thấy nó trôi qua lâu ơi là lâu. Cô bé hồi hộp, mong ngóng được đứng trước mắt Thành và nói với Thành những gì mà mình chưa có cơ hội để nói. Lời đầu tiên có lẽ là lời xin lỗi…Xin lỗi vì sự vô tâm của mình. Xin lỗi vì tính trẻ con hiếu thắng của mình. Xin lỗi vì tất cả…
Tùng….tùng….tùng….
My vơ vội sách vở vào cặp và chạy nhanh ra khỏi lớp. Tim cô bé như đập nhanh hơn, và những bước chân cứ chậm lại khi đến sát phòng học của lớp A3. Bình tĩnh nào, My hít một hơi thật sâu…Làm sao để gọi cậu ấy ra nhỉ? Hay là…
– My! Cậu đi đâu thế?
– Ah..tớ…Lóp cậu…
– Lớp tớ về hết rồi, hôm nay cô giáo dạy văn ốm nên cả lớp được về sớm!
– Ra thế!
– Uhm, có chuyện gì thế?
– Không…không có gì….
– Đợi tớ cùng về nha!
– Uhm…
– Huy này!
– Gì cơ?
– Lớp cậu vừa có học sinh mới chuyển vào ah?
– Uhm, Đông Thành. Cậu có biết cậu ấy hả?
– Không…tớ…
– Ăn kem không?
– Uhm…
………………………
– My, cậu làm sao thế?
– Tớ…làm sao cơ?
– Sao cậu cứ sững người suốt đường về thế? Hay cậu ốm?- Huy sờ tay lên trán My
– Không, tớ không sao! Đến nhà rồi, tớ vào nhà đây! Tạm biệt cậu!
– Uhm, tạm biệt
*************************
My nằm phịch xuống giường, thở dài mệt mỏi. Thế là hôm nay mất cơ hội gặp cậu ấy mất rồi! Chán thật! Thôi, sáng mai vậy! Đằng nào bọn mình cũng học cùng trường cơ mà! Liệu cậu ấy có quên mình không nhỉ? Không đâu, bạn bè ngồi cùng bàn suốt một năm học, quên sao được chứ! Không biết khi gặp lại mình, cậu ấy sẽ như thế nào nhỉ? Vui mừng, bất ngờ, hay là sao nhỉ? Ôi, ngày mai, ngày mai! Đến nhanh lên nào!!!
TỚ KHÔNG TIN…
Suốt đêm hôm ấy, My cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Những suy nghĩ về Thành cứ luẩn quẩn trong đầu cô bé. Quá khứ…Hiện tại…Hình ảnh của cậu bé ngày xưa và của chính cậu bé ấy sau 9 năm…Tất cả đều mang lại cho My một cảm giác thật khó tả. Có những thứ mất đi rồi con người ta mới cảm thấy nó thật sự đáng quý. Nhưng My là một người may mắn, vì My không đánh mất nó. Thành đã trở lại…
My thiếp đi với nụ cười hạnh phúc vẫn nở trên môi…
…………………..
Sáng hôm sau…
– Cuối cùng thì cũng đến giây phút này! Hura!!!
My ngồi bật dậy và nhanh chóng tụt xuống giường vội vàng chuẩn bị đến trường!
– Cuộc đời vẫn đẹp sao! Tình yêu vẫn đẹp sao!
My đang tung tăng vừa bước đi vừa khe khẽ hát thì…”Bốp”…My va phải một người con gái và ngã sóng soài trên mặt đất. Ôi mình thật là bất cẩn- My lầm bầm…Nhưng chợt My khựng lại…Một giọng nói quen thuộc:
– Cậu có làm sao không? Có bị đau ở đâu không? Cậu phải cẩn thận chứ!
Là cậu ấy, là cậu ấy!! Thành, cậu ấy đã nhận ra mình…
– Tớ…tớ..cậu…- My lắp bắp không biết nói gì vào lúc này, cảm giác hạnh phúc bất ngờ làm má cô bé ửng hồng. Nhưng đáp lại My là…
– Tớ đỡ cậu dậy nhé! Từ từ nào
– Cảm ơn cậu
– Cảm ơn gì chứ, nhưng cậu có chắc là không sao đấy chứ?
– Yên tâm đi…
– Bạn cũng không sao chứ?- Cô gái kia quay sang hỏi My.
– Tớ…
– Chúng ta đi ăn sáng nào, Mai Chi! Tớ đói lắm rồi đây
– Được rồi, chúng ta đi thôi, Đông Thành!
My sững sờ…Chuyện gì đang xảy ra thế nào? Tại sao lại là cô gái đó, mà không phải là mình? Thành đang lo lắng cho cô gái ấy sao? Vậy còn mình…? Cậu ấy không nhận ra mình àh? My thấy đầu óc mình quay cuồng…Dường như đó là một cú sốc quá lớn đối với cô bé…
– My! Cậu làm sao thế?- Huy hốt hoảng chạy đến.
– Hãy nói với tớ, đây không phải là sự thật.
– My…- Huy nhìn theo hướng mà ánh mắt My đang dõi theo, lòng rối bời…- My ah, hai người đó…
– Tớ phải gặp cậu ấy!- My vùng dậy
– My! Đợi tớ với!
Hai người bước đi thảnh thơi, vô tư lự..Một người chỉ biết đuổi theo, trong đau khổ…Và một người nữa…Vẫn âm thầm…theo gót…
– Trương Đông Thành! Cậu đứng lại cho tớ!
Thành quay lại…4 mắt nhìn nhau…Một không gian im lặng…Chỉ có những giọt nước mắt của một người con gái bắt đầu tuôn rơi…Những giọt nước mắt xuyên thấu tâm can của Thành làm cho cậu có một cảm giác rất lạ…
– Thành ơi! My nè! Diễm My nè!
– …
– Cậu đã từng bảo tớ là cô bạn thân nhất của cậu còn gì. Cậu đã từng bảo một ngày nào đó cậu sẽ làm tặng tớ một sợi dây chuyền bằng ốc biển thật đẹp còn gì. Cậu đã từng hứa sẽ…
– …
– Sao cậu không nói gì cả vậy?
– …
– Thành!- My lay mạnh hai bờ vai Thành, nước mắt vẫn thi nhau tuôn rơi…- Hãy nói gì đi chứ! Nói cho tớ biết tại sao ngày ấy cậu lại ra đi mà không một lời từ biệt! Nói cho tớ biết bao năm qua cậu đã sống ra sao! Nói cho tớ biết chuyện gì đã xảy ra với cậu…Thành ơi!!!
– Cô ấy là ai vậy Thành?- Mai Chi lên tiếng
– Xin lỗi, có lẽ cậu nhầm tớ với ai rồi. Mai Chi là cô bạn thân duy nhất của tớ. Bọn tớ mới chuyển đến trường này học, làm sao quen cậu được?
– Cậu nói gì vậy hả Thành? Cậu nói gì cơ? Nói lại cho tớ nghe đi!
– Tớ…không hề quen cậu!
– Không…không thể nào! – My buông thỏng hai tay, bước giật lùi…- Không! Tớ không tin! Tớ không tin là cậu đã quên tớ! Hãy dừng lại đi, cậu đùa hơi quá rồi đấy! Tớ không thích trò đùa nghịch ngợm này của cậu đâu, không thích chút nào cả, cậu biết không?
My ngã khuỵu xuống đất…mắt nhòa đi nghẹn ngào.
– Chúng ta đi nào Mai Chi!
– Nhưng cô gái đó…
– Chỉ là một sự nhầm lẫn thôi mà, đi thôi!
– Uhm
………………………………………………….
– My! Cậu đừng như thế… – Huy lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt ướt đẫm của My, mắt cậu cũng đã nhòa lệ…
– Hãy để mặc tớ! – My vùng chạy…
– My! My! Đợi tớ!
Bất chấp tiếng gọi của Huy, My vẫn chạy…Có lẽ cô bé muốn chạy trốn tất cả. Chạy trốn Thành, chạy trốn sự thật, chạy trốn cả bản thân mình nữa…Cô bé chỉ biết chạy…và chạy…
Hai con người ngồi bên nhau…nhưng chỉ biết im lặng…Có một tâm hồn vô cảm…Và một tâm hồn đang rối bời trong đau khổ…
My ơi! Rút cuộc chuyện này là thế nào? Trương Đông Thành! Trương Đông Thành là ai mà lại quan trọng với cậu như thế? Tớ xin cậu…đừng thế nữa! Hoặc là cậu nói gì…hoặc là cậu hãy tựa vào vai tớ mà khóc thật lớn để vơi bớt nỗi buồn…Tớ sẽ yên tâm hơn là như thế này…Tớ biết làm gì cho cậu đây hả My?
– Vào lớp thôi!
– My! – Huy bất chợt nắm chặt lấy tay My, nhìn thẳng vào mắt cô bé – Hãy nhìn tớ này!
– …
– Nếu cậu thật sự xem tớ là bạn, thì hãy nói gì đi, đừng như thế…được không?
– …
– Nếu cậu không nói gì, nghĩa là…đối với cậu, tớ chẳng là cái gì cả!- Huy chắc nịch.
– Tớ sẽ kể cậu nghe… Đó là một câu chuyện dài…
Và My bắt đầu kể…Một cảm giác xúc động dâng trào trong tim Huy. Cậu đã hiểu tất cả! Hiểu tại sao My lại coi trọng Thành đến thế. Hiểu tại sao tối hôm đó khi nhìn thấy hai đứng trẻ ở nhà Huy, My lại đứng thẩn thờ ra như thế, Hiểu tại sao lúc nãy, My lại đau khổ như thế…Nhưng…Có một điều mà Huy thật sự chưa hiểu…Đó là Thành…Tại sao Thành lại đối xử với My như thế? Thành có thật sự đã quên My? Hay vì Mai Chi? Hay vì một lý do nào khác nữa…
– My ah! Cậu hãy tin tớ! Rằng mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó. Không có gì là không có cách giải quyết cả! Chúng ta vào lớp thôi
– Cảm ơn cậu!
Rồi mình sẽ gặp Đông Thành. Mình sẽ hỏi cho ra chuyện này. Mình không tin Thành là người như thế. Mình không tin cậu ấy có thể quên được My dễ dàng như thế! My àh! Hãy mạnh mẽ lên nhé! Tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu..
Chap 6:SỰ THẬT
Thành…
Mình làm sao thế này? Rõ ràng là mình không hề quen cô gái đó…Nhưng tại sao khi nhìn vào đôi mắt ấy, mình lại có cảm giác rất quen thuộc? Diễm My…Cái tên đó…nghe chẳng hề xa lạ…Và cả những con ốc biển nữa…Tất cả những lời nói của cô ấy…tất cả…đều ẩn chứa một bí mật nào đó…Ôi, đầu mình sao lại đau thế này? Quá khứ…Có một điều gì đó mà mình không thể nhớ nỗi…
– Thành! Tớ có chuyện muốn nói với cậu!
– Ah…uhm…Có chuyện gì thế Huy?
– Tớ muốn hỏi cậu về chuyện của My…
– Lại là chuyện ấy àh?
– Có thật…là cậu đã quên My rồi không?
– Tớ đã nói với cậu rồi mà! Tớ không hề quen cô ấy, tớ chỉ có một cô bạn thân duy nhất là Mai Chi thôi!
– Vậy còn My thì sao?
– Tớ…không biêt!
– Thành àh! Tớ không tin…quên một người lại dễ dàng đến như vậy đâu!
– My đã kể hết với tớ…về cậu bé Trương Đông Thành của 9 năm trước…Kể cho tớ nghe về một cậu bé đã mong muốn biết nhà cô bé đến nhường nào…Mà rút cuộc lại bị lừa một vố thật nặng bởi chính cô bé ấy…Kể cho tớ nghe cả những lời quan tâm của cậu bé: “Cậu đi từ từ kẻo ngã bây giờ…”…Thành, cậu có biết không? Tớ đã thật sự xúc động khi nghe câu chuyện của hai người…Tớ không tin cậu là người phũ phàng như thế!
– Đừng nói nữa! Tớ xin cậu đấy!- Thành ôm lấy đầu, hét lớn…
– Thành ! Cậu làm sao thế? Thành ơi! Đừng làm tớ sợ…
– Tớ…
– Để tớ đưa cậu lên phòng y tế!
…………………………………………………..
– Cô ơi! Đông Thành có làm sao không ạ?
– Không sao đâu! Cậu ấy sẽ sớm tỉnh lại! Chỉ là vết thương trên não bị kích động mạnh nên…
– Vết thương trên não? Vết thương gì cơ ạ?
– Là vết thương để lại sau vụ tai nạn của 8 năm về trước.- Tiếng Mai Chi cất lên
– Mai Chi, cậu…đến lúc nào vậy?
– Tớ nghe tin Đông Thành bị ngất nên vội chạy đến đây. Cậu ấy không sao là tốt rồi!
– Cậu có thể nói rõ hơn cho tớ biết được không?
Hôm đó là sinh nhật lần thứ 7 của Đông Thành…
– Mẹ ơi, hôm nay là sinh nhật con, mẹ đưa con đến thăm trường cũ của con được không mẹ?
– Con muốn đến đó làm gì?
– Con có thứ này muốn tặng cho một người bạn…
– Là ai thế con?
– Bạn Diễm My mẹ ạ! Con đã từng hứa sẽ tặng cho cậu ấy một sợi dây chuyền làm từ ốc biển. Chắc hẳn cậu ấy sẽ rất vui khi nhận được nó!
– Được rồi, nhưng ngày mai mẹ con mình mới đi được. Con không nhớ hôm nay là chủ nhật àh?
– Hoan hô mẹ! Mẹ hứa đấy nhé!
– Mẹ hứa!
– Chúng ta qua bên kia mua bánh kem đi mẹ!
– Coi chừng con! Thành!!!
Tiếng bà mẹ hét lên thất thanh…Cả thân hình nhỏ bé của cậu ấy nằm bất động…Máu chảy xuống cả lòng đường. Và cậu ấy nhanh chóng được đưa đến bệnh viện…
Còn tớ, thật ra tớ chính là con gái của người tài xế đâm phải Thành. Lúc nhìn thấy cậu ấy, tớ đã hoảng sợ đến mức ngất đi một hồi lâu…Lúc tỉnh dậy thì được bố tớ cho hay, Thành đã thoát khỏi bàn tay của thần Chết. Tuy nhiên…do đầu của cậu ấy bị va đập quá mạnh nên đã bị mất trí nhớ…Lúc cùng bố đến thăm Thành, mẹ cậu ấy không những không nói gì bố con tớ mà còn cho phép tớ được chơi với Thành nữa. Nhìn đôi mắt đươm buồn của cô ấy, tớ xúc động lắm. Tớ tự nhủ sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ cậu ấy làm quen với cuộc sống một lần nữa. Cậu ấy bắt đầu lại từ đầu…tất cả mọi chuyện…rất khó khăn và gian nan. Và tớ đã trở thành người bạn đầu tiên của Thành, động viên cậu ấy những lúc cậu ấy chán nản…
– Thì ra Thành bị mất trí nhớ!
– Đúng vậy…
– Thảo nào, cậu ấy không thể nào nhớ được My…
– Uhm
– Tớ cần giải thích cho My hiểu.
– Không cần đâu!- My bước vào, nước mắt giàn giụa
– My! Cậu đã nghe hết rồi sao?
My không nói gì, chỉ mím chặt môi, bước đến bên Thành:
– Cậu đã chịu đựng quá nhiều…Tớ sẽ không để mất cậu một lần nữa đâu! Cậu phải khôi phục lại trí nhớ, tớ không tin là cậu đã quên! Nhất định cậu phải làm được…