Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Teen
Thể Loại: doc truyen
Lượt Xem: 243 Lượt Xem
1.
Hỷ Hỷ thuê phòng trong một khách sạn nhỏ giá rẻ trong khu Shinjuku ở Tokyo. Khi bước vào phòng, việc đầu tiên cô làm đó là treo bức Đêm đầy sao lên tường.
Sau đó cô nhấc máy gọi vài cuộc, cuộc cuối cùng gọi đến quầy lễ tân của khách sạn bên đường đối diện.
Cô hỏi bằng tiếng Anh:
“Xỉn hỏi có ai tên là Lâm Khắc ở đây không? Anh ta từ Đài Loan tới.”
Nhân viên lễ tân trả lời:
“Có, cô có cần chuyển cuộc gọi này tới phòng đó không?”
Cô cúp máy.
Cuối cùng thì cũng tìm ra. Thì ra Lâm Khắc ở ngay bên đó.
Cô đến bên cạnh cửa sổ, đứng sau chiếc rèm nhìn sang tòa khách sạn tiêu điều phía bên kia đường. Trời đã xẩm tối, từng ngọn đèn vàng ấm áp bật sáng trong những khung cửa sổ khách sạn.
Lúc ra khỏi sân bay cô không nhìn thấy Lâm Khắc, còn tưởng rằng anh ta đã bị mất dấu.
Liệu anh ta có thắc mắc rằng vì sao chỉ trong một đêm mà cô lại muốn trốn chạy khỏi Trịnh Lỗ? Hay anh ta cũng giống như cô, cũng cảm thấy trống rỗng hoang lạnh khi đứng trước những kẻ yêu mến cuộc đời?
Cô khoác chiếc áo gió màu đỏ đun rời khỏi khách sạn, đến quán rượu gần đó ăn một bát mỳ.
Trong quán không có vodka, nên cô uống tạm hai ly hazel, sau đó cuốc bộ trở về khách sạn.
Cô mệt mỏi, nằm cuộn tròn trên chiếc giường chật chội, ngắm nhìn bức Đêm đầy sao rồi chìm dần vào giấc ngủ.
Cô gặp lại anh trong mơ.
Cô và anh ngồi đối diện trên chuyến tàu đi về phương bắc.
Anh hỏi cô một cách khó hiểu:
“Tại sao em không cưới người đó? Như vậy em có thể sẽ hạnh phúc mà…”
“Nhưng… nhưng mà…” cô ấp úng, “em sợ một ngày nào đó em sẽ biến thành một con vẹt…”
Anh bật cười:
“Vậy thì anh sẽ biến thành con thằn lằn Vô Hoa kia…”
Ba tuần sau, Hỷ Hỷ đi đôi bốt da cao cổ màu đỏ đun, đội chiếc mũ lông cừu màu tím đậm, ngồi lên chuyến tàu cao tốc Shinkansen về Nagano.
Cô kéo hành lý đi xuyên qua các khoang tàu, cuối cùng, cô tìm được một chỗ ở khoang cấm thuốc lá.
Cô đặt hành lý xuống, cởi mũ và để sang chiếc ghế trống bên cạnh.
Chuyến tàu chầm chậm rời khỏi ga, cô mở tờ báo tiếng Anh mới mua ở ga đọc Chòm sao hôm nay, sau đó cô lại đọc Chòm sao hôm nay trên một tờ báo Nhật Bản.
Cô thử đoán ra nghĩa của cả câu từ những chữ Hán trên đó. Bỗng nhiên cô phát hiện ra rằng, việc này cũng chẳng khác gì giải đố sudoku! Thế là trong cả chuyến hành trình, cô đều đọc báo Nhật.
Bên ngoài trời đang mưa, từng giọt lất phất rơi vào ô cửa kính, kéo dài thành từng vệt trong mướt như sao sa.
Cả khoang tàu chìm trong im lặng.
Cô dụi dụi mắt, tựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi.
Khoảng một lúc sau, cô động đậy một chút, mơ mơ hồ hồ trông thấy chiếc mũ của mình bị rơi xuống đất. Cô muốn đưa tay xuống nhặt, nhưng lại quá buồn ngủ, nên đành phó mặc tiếp tục thiếp đi.
2.
Lúc tỉnh lại trên lưng ghế, cô nhìn thấy những bông tuyết bay đầy ngoài cửa sổ, cô thích thú áp mặt vào cửa ngắm tuyết rơi.
Ngắm được một lúc, cô quay đầu lại rồi chợt sững người.
Cô phát hiện ra chiếc mũ lông cừu của mình vẫn nằm nguyên vẹn trên chiếc ghế trống không có người ngồi.
Cô nhẹ nhàng thò đầu ra ngoài lối đi và ngó nghiêng xung quanh, trong khoang tàu này chỉ có hai người phụ nữ trung niên cùng đi du lịch, một ông cụ già và người tình trẻ của ông ta.
Cô cầm mũ lên ngắm nghía rồi đội lại lên đầu, miệng khẽ nở một nụ cười.
Lúc này, một trong hai người phụ nữ trung niên ngồi bên phía đối diện lối đi bỗng nhìn qua, sờ lên mái tóc bạc của mình, rồi lại chỉ chỉ vào đầu Hỷ Hỷ, mỉm cười lầm bầm nói gì đó mà cô không hiểu.
Thì ra là bà ấy chứ không phải Lâm Khắc?
Khuôn mặt Hỷ Hỷ lộ lên vẻ thất vọng, không tài nào cười nổi.
Cô chuyển sang chuyến tàu hỏa ở ga Nagano, xuống tàu ở ga thứ ba.
Cô kéo hành lý ra phía ngoài ga.
Tuyết rơi ngày càng dày, cô giơ tay lên, từng bông tuyết thoáng đậu rồi lại vụt lướt qua lòng bàn tay.
Tuyết đẹp biết bao!
Anh ơi…
Cô bắt taxi đến một khu nhà trọ có suối nước nóng lộ thiên, làm thủ tục thuê phòng ở quầy tiếp tân.
Cô vào phòng, thay bức tranh thêu Ukiyo trên tường bằng bức Đêm đầy sao.
Sau đó, cô mặc bộ đồ tắm kiểu Nhật của khách sạn, mang theo một chiếc khăn bông nhỏ, đi đôi guốc Nhật Bản lộc cộc xuống dưới tầng tắm suối nước nóng.
Trong khu hồ nước nóng mờ hơi nước chỉ có mình cô, cô trút bỏ quần áo bước vào chiếc bồn gỗ đang sủi ùng ục, mặc cho những bông tuyết rơi lác đác trên đôi vai trắng ngần của cô.
Suối nước nóng của nam và nữ được chia tách bởi dãy tường làm bằng trúc đan, cô ghé mắt qua kẽ tường nhìn trộm, nhưng cũng chẳng thấy gì.
Sau này cô mới phát hiện ra Lâm Khắc không ở đây, anh ta thuê một căn nhà trọ khá rẻ khác ngay gần đó. Ở bên ngoài nhà trọ có một khu suối nước nóng để khách du lịch ngâm chân, cô từng qua bên đó ngâm chân mấy lần.
Hỷ Hỷ ở Nagano hai tuần liền, ngày nào cũng cầm theo bản đồ đi chu du khắp nơi, cô mua được một đôi găng tay len màu xanh thật đẹp ở cửa hàng bách hóa, ăn mỳ lúa mạch một cách thỏa thích, buổi tối sau khi ngâm suối nước nóng xong thì nằm ngủ trên chiếu tatami.
Sau đó, cô ngồi tàu hỏa đi về phía bắc, rong chơi vài tuần liền ở Akita và Aomori, rồi đi về Sapporo.
Trên cả chặng đường, Lâm Khắc cải trang thành đủ các nhân vật để bám theo cô.
Cô thử liệt kê ra những lần cải trang của anh ta:
Khi ở Nagano, anh ta là vị khách du lịch trên tay cầm bản đồ, và một vị đầu bếp sushi mặc kimono.
Lúc ở Akita, anh ta là viên công chức mặc comple và khoác áo gió bên ngoài, trên tay xách tập tài liệu. Sau đó là một nhân viên phục vụ nhà hàng mặc đồng phục.
Khi ở Aomori, anh ta là người đàn ông trung niên Nhật Bản với mái tóc bạc và chỏm râu nham nhở, tay kẹp chiếc túi xách, dáng đi hình chữ bát trông rất khệnh khạng. Lần đó suýt chút nữa cô đã không nhận ra.
Lúc ở Sapporo, anh ta lại biến thành vị khách du lịch mặc áo jacket màu xanh.
Buổi tối trước ngày rời Sapporo, cô đến công viên Odori xem Lễ Tế tuyết, dòng người đông nghịt chảy về chen vai bên nhau, những ánh đèn màu rạng rỡ phủ lên những bức tượng băng đăng mờ mờ ảo ảo, trông thật đẹp mắt.
Cô len qua dòng người để đi về phía trước, có vài lần cố ý dừng lại để xem băng đăng, nhưng không thấy bóng dáng Lâm Khắc đâu.
Anh ta mất dấu rồi sao?
Ra khỏi công viên Odori, tuyết vẫn bay đầy trời, cô lập cập men theo con đường dành cho người đi bộ thẳng hướng về khách sạn.
Cô đi thẳng về phía bắc, cách xa dòng người nhộn nhịp, xuyên qua dãy phố mua sắm đã tắt đèn, ngang qua một bến xe hiu quạnh, rồi bước đến một con phố vắng tĩnh mịch.
Cửa hàng bách hóa đã đóng cửa im lìm, cô quệt ngón trỏ lên dãy cửa kính của gian trưng bày đang phủ mờ hơi nước, để lại sau lưng một dấu tay dài cong cong lượn lượn.
Khi đi đến ô cửa kính chỗ ngã rẽ, cô phát hiện ra mình đã đi sai đường, đành phải quay đầu lại.
Hỷ Hỷ trông thấy một cột trụ đá hình tròn phía đầu đường, cô đổi tay, rồi vẽ lại một đường đè lên nét vẽ cũ trên cửa kính của gian trưng bày.
Bất thình lình, cô phát hiện ra nét ngón tay uốn lượn trên khung cửa đã rộng hơn, dường như có ngón tay nào đó nhân lúc cô không để ý, đã lướt qua dấu tay cô để lại.
Tim cô rung lên một nhịp, không dám quay đầu lại.
Cô tiếp tục bước đi, ngón tay của nụ cười và hạnh phúc tiếp tục chầm chậm lướt lại trên dấu tay giờ đã hoen rộng hơn trên khung cửa.
Cho tới khi nó biến mất phía trước trụ đá, cô mới thu ngón tay trắng ngần đã tê buốt lại, đặt lên trên môi hà hơi sưởi ấm.
3.
Ngày thứ hai, cô đáp chuyến tàu từ Sapporo đi Kushiro. Lần này, cuối cùng Lâm Khắc đã ngồi cùng khoang với cô.
Anh ta đội tóc bạc, vận một bộ comple với dáng may lỗi mốt, tay chống một chiếc gậy, đóng giả thành một ông cụ lưng gù, chân đi tập tễnh tìm đến chỗ ngồi ở dãy phía trước, cách cô khoảng mười hai hàng.
Trên cả chặng đường, hai người đã đi qua rất nhiều nơi, Hỷ Hỷ không còn lo Lâm Khắc sẽ lạc mất cô nữa.
Cô cúi đầu, chăm chú đoán mò mục Chòm sao hôm nay trên tờ báo Nhật, rồi lại quay sang đọc sách. Hơi ấm từ máy sưởi trên tàu và chuyến hành trình gập ghềnh khiến con người ta dễ dàng buồn ngủ. Và cô cũng không phải ngoại lệ.
Cô ngủ mê mệt không biết trời đất là gì, trong cơn mơ vô thức, cô cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng lay vai cô. Cô mặc kệ, nhưng bàn tay kia vẫn tiếp tục lay một hồi.
Cô mở mắt tỉnh dậy, khuôn mặt mông lung phía trước dần dần hiện rõ, người nhân viên phục vụ trong bộ đồng phục mỉm cười với cô. Anh ta chỉ chỉ ra bên ngoài, lẩm nhẩm vài câu tiếng Nhật gì đó.
Thì ra tàu đã đến ga cuối, và hành khách đều đã xuống cả.
Cô vội vàng đứng dậy xách hành lý.
Lúc này, cô nhìn thấy ông cụ lưng gù cũng lọm khọm chống gậy rời khỏi toa xe.
Cô bèn rời khỏi toa bằng cửa khác.
Ở bên ngoài ga, tuyết đóng thật dày, hình như nơi này còn lạnh hơn cả Sapporo nữa.
Cuối cùng cô cũng đi đến ga cuối của hành trình, đặt chân lên miền tuyết trắng mênh mông này.
Trong giấc mơ kia, cô đã cùng anh đáp chuyến tàu đi về phương bắc.
4.
Từ rất nhiều năm trước, cô từng hứa với anh rằng, đợi sau này có thật nhiều tiền, hai người sẽ cùng nhau phiêu bạt đến chân trời góc bể.
Ký ức sớm nhất trong cuộc đời, giờ đã phai mờ hoen ố. Cô chỉ lờ mờ nhớ rằng đã từng cùng anh áo quần rách rưới, ăn mày trên phố để sống qua ngày.
Vậy mà, anh đã phủ định mảnh ký ức này của cô.
Anh nói, sau khi cha mẹ lần lượt lâm bệnh nặng rồi qua đời, hai đứa mới bị đưa đến cô nhi viện, và trước nay hai anh em chưa bao giờ phải đi ăn xin.
Nhưng cô không tin anh.
Cô cảm thấy cha mẹ không phải lâm bệnh mà chết. Trong trí tưởng tượng của mình, cha mẹ cô là những người tuyệt vời. Cha là một vị giáo sư nổi tiếng, thường xuyên đưa mẹ và hai anh em cô đi khắp nơi trên thế giới để giảng dạy. Có một ngày, chiếc máy bay mà cả gia đình ngồi không may gặp nạn ở sa mạc, tất cả mọi người đều chết cả, chỉ còn cô và anh sống sót một cách kỳ diệu.
Sau đó, cô lại thay đổi suy nghĩ.
Cô ảo tưởng rằng cha mình là một nhiếp ảnh gia tự do phiêu bạt khắp thế gian, còn mẹ là một nghệ sĩ. Từ tấm bé, cô và anh đã cùng cha mẹ bôn ba khắp thế giới, được gặp vô vàn những nhân vật huyền thoại. Họ cùng nhau chung sống trong hạnh phúc êm ấm, cho đến một ngày một vụ tai nạn đã cướp đi tất cả, chỉ để lại anh và cô lủi thủi nương tựa lẫn nhau để sống.
Ngày qua ngày, cô không ngìmg thêm thắt thêu dệt rất nhiều những chi tiết mới cho câu chuyện này, rồi dần dần, ngay chính cô cũng tin vào điều đó.
Câu chuyện tưởng tượng này đã sưởi ấm trái tim cô qua bao màn đêm đằng đẵng và cô độc.
Bỗng nhiên, gió ào ào thốc tới, những bông tuyết trút xuống như mưa như khói, tựa như khung cảnh trong những quả cầu tuyết. Gò má cô sáng lấp lánh, kéo chiếc vali rồi nhanh chóng bước lên một chiếc taxi.
Cô dừng chân ở một khách sạn nhỏ bị che phủ bởi một biển tuyết trắng. Xung quanh đây không còn khách sạn nào khác, Lâm Khắc theo sau cô vào trong khách sạn này.
Từ một ông cụ lưng gù, anh ta đã biến thành một du khách trẻ với đôi kính cận và chiếc mũ lông cừu màu xanh nhạt.
Hỷ Hỷ ở phòng 211, còn anh ta ở phòng 212.
Phòng của hai người chỉ được ngăn cách bởi một bức tường. Cô đứng lên ghế treo bức Đêm đầy sao lên bức tường đó.
Trên cả chặng hành trình dài, chắc hẳn đây lần đầu tiên?
Lâm Khắc đang ngủ ngay gần kề, đằng sau bức Đêm đầy sao của cô.
Mấy ngày đầu, cô thực sự không thể ngủ ngon, cũng không thể chuyên tâm đọc sách. Cứ đến đêm, cô thường áp tai lên bức tường đó, tim đập thình thịch để nghe trộm xem anh ta đang làm gì trong phòng.
Lâm Khắc thực sự rất yên tĩnh. Đây là bản năng nghề nghiệp của một thám tử chăng?
Anh ta ngủ không ngon. Cô nghe thấy tiếng đi đi lại lại trong căn phòng lúc nửa đêm, và cũng nghe thấy tiếng anh ta trằn trọc trên chiếc giường. Có một lần thậm chí anh ta còn bất cẩn cộc đầu vào thành giường, cô đã nghe rõ một tiếng “cộp” rất to.
Liệu có phải anh ta mắc chứng mất ngủ? Hay là anh ta lạ giường?
Nửa đêm không ngủ được, anh ta thường làm gì? Giải đố sudoku, hay là nhớ về người vợ cũ đã bỏ anh ta mà đi trong màn đêm lạnh lẽo? Lúc này đây, anh ta có cảm thấy cô đơn không?
Một đêm nọ, cô nghe thấy đằng sau bức tường vọng lại những tràng ho sù sụ.
Lâm Khắc bị cảm rồi sao?
Cô đặt cuốn sách đang đọc xuống, nhẹ nhàng xuống giường, rón rén bước qua, đầu áp vào tường lắng nghe hồi lâu.
Anh ta lại ho vài tiếng. Cô còn nghe thấy cả tiếng xì mũi.
Tất cả đều là tại cô, đã dẫn anh ta đến vùng đất tê tái nơi phương bắc này.
Cô dán chặt má lên tường để nghe ngóng. Do quá chú tâm, đầu cô chẳng may đụng phải bức Đêm đầy sao. Khi bức tranh rơi xuống, cô kịp thời đưa tay ra đỡ, nhờ vậy mới không tạo ra tiếng động nào. Cô đặt tay lên ngực để hoàn hồn, thở phào một cái rồi lại nhẹ nhàng treo lại bức tranh, sau đó chuồn về giường ngủ.
Bọn họ đã đi cùng nhau một chặng đường dài như vậy, cô chợt nhớ ra đây mới là lần đầu tiên cô nghe thấy tiếng của Lâm Khắc, nhưng đó lại là những tiếng ho.
Một đêm sau hôm đó, khi đang nằm trằn trọc trên giường không thể ngủ được, bất chợt cô nghe thấy tiếng hát ai oán dặt dìu của một người phụ nữ văng vẳng từ sau bức tường.
5.
Cô bật ngọn đèn nhỏ trên đầu giường, lật chăn ngồi dậy, đi chân đất qua rồi tựa lưng vào tường.
Tiếng hát mơ hồ truyền qua, như ma như quỷ, như kể như khóc, đó là bài Dạ khúc của ban nhạc Secret Garden.
Lâm Khắc đang nghe nhạc sao?
Lưng cô áp chặt vào tường.
Con tim khẽ hòa theo rung động.
Cô nâng hàm lên, giơ cao một bên đùi như một chú mèo, trên người mặc chiếc váy ngủ trắng dài đến gót chân, ôm lấy cánh tay và tự phiêu bồng với bản nhạc đêm. Cô lướt qua ô cửa sổ đọng mờ hơi sương, phiêu qua thành giường, trôi về dưới bức Đêm đầy sao, chìm đắm tha thướt trong căn phòng. Tiếng hát vẫn vang lên lanh lảnh không ngừng. Mãi cho tới khi thấm mệt, cô mới thả mình nằm xuống giường.
Đêm hôm đó, cô ngủ rất ngon.
Sáng muộn ngày hôm sau, Hỷ Hỷ gần như phải đem tất cả quần áo chống lạnh để mặc lên trên người, đội mũ, khăn len và găng tay, lập cập rời khỏi khách sạn.
Tuyết phủ rất dày. Mười một giờ, cô bước đi trên khu đất ẩm ướt mênh mông, không rõ bến bờ.
Một mình cô chìm trong mưa tuyết, từng dấu chân in hằn phía sau, rồi lại lập tức bị tuyết phủ lấp.
Mọi người đi xem sếu Nhật Bản. Nhưng cô không đi.
Cô sợ những loài chim lớn, sợ vẹt béo, và cũng sợ chim ưng nữa.
Anh từng kể với cô, chim ưng là loài ăn thịt thối và xác chết. Kế từ đó, mỗi lần nhìn thấy chúng là cô lại nổi hết cả da gà.
Từng mảng tuyết lớn rơi xuống trắng xóa đất trời, khung cảnh trước mắt như càng thêm diệu vợi.
Ở đây lạnh quá đi mất!
Anh ơi.
Cô ôm chặt chiếc áo khoác trên người.
Lời hứa cùng anh phiêu bạt chân trời góc bể, vẫn chưa thành hiện thực.
Giờ cô lại đến đây cùng một người khác.
Rốt cuộc anh đang trốn nơi đâu? Tại sao lại mất tăm mất tích như vậy?
Cô bật khóc nức nở, với tay ra sau để kéo chiếc mũ lông của áo khoác bị gió thổi ngược. Cô vụng về kéo mãi mấy lần mà không được, đến lúc định mặc kệ thì bỗng nhiên lại kéo được. Hình như cô vừa chạm phải tay ai đó.
Ngày xưa cứ mỗi dịp sinh nhật, anh đều sẽ tặng cô một món quà, lúc thì đĩa nhạc, vòng tay, khi thì cặp sách, vở hay chỉ đơn giản là vài cái kẹo…. Anh thường trêu cô rằng:
“Em đọc nhiều sách như vậy, không sợ sau này biến thành một cô nhóc cận thị sao?”
Rời khỏi vùng đất ẩm ướt kia, cô đến cửa hàng bách hóa mua một đôi tất dài cho chính mình, năm nay là một đôi tất lưới.
Sáu giờ, cô đi ăn cơm hải sản và uống hai chai sake.
9 giờ 10 phút, cô bước vào một quán rượu gần khách sạn. Cô cởi mũ, khăn quàng và chiếc áo phao dày cộp, kéo đầu ngón tay cởi găng tay rồi quẳng trên bàn, ngồi xuống cạnh cửa sổ.
Lâm Khắc không có ở đây, nơi này quá chật, anh ta chẳng thể ẩn mình.
Cô đoán anh ta đang ngồi trong cửa hàng game phía bên kia đường.
Cô lau hơi nước bám đầy trên cửa sổ, khe khẽ nhìn sang. Bên đó vẫn sáng đèn, cô trông thấy lố nhố bóng người đang ngồi trước máy điện tử.
Cô ăn cá nướng, thịt bò, đậu phụ, và uống rất nhiều rượu ấm.
Một lúc sau, cô cảm thấy mặt nóng rần rần, quang cảnh phía trước hơi mông lung.
Cô lại đưa tay lau cửa sổ, bên ngoài tuyết rơi ngày càng nặng. Mắt cô bắt đầu hoa lên.
Rượu này mạnh thật đấy!
Anh ơi.
Cô vịn lên bàn, lảo đảo đứng dậy mặc áo khoác, rồi ra quầy thu ngân trả tiền.
Tuyết vẫn rơi mịt mùng.
Cô bước ra từ quán rượu, chếnh choáng đi trên mặt đất phủ đầy tuyết, được một vài bước, cô bỗng trượt chân rồi ngã phịch xuống.
Cô luống cuống bò dậy, đôi tay đã lạnh cóng, lúc này cô tìm thấy một chiếc găng tay trong túi áo, nhưng không tìm thấy chiếc còn lại.
Cô nhìn sang bên cạnh, không thấy chiếc găng tay kia, chắc là để quên trong quán rượu mất rồi.
Cô lại lảo đảo quay lại quán rượu kia.
Cô đẩy cánh cửa gỗ của quán rượu, nhìn thấy chiếc găng tay lông màu xanh lục đang nằm chơ vơ phía dưới gầm bàn.
Đúng là cô đã quên nó ở đây. Cô mỉm cười bước qua kéo ghế, định khom lưng nhặt chiếc găng lên.
Thế nhưng, chiếc găng kia cách xa cô quá!
Cô co tay lại, cảm thấy rất chóng mặt, bèn nằm bò lên bàn, vùi mặt vào cánh tay rồi mơ hồ chìm vào trong giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trên chiếc giường khách sạn, dưới lớp chăn ấm và trên người vẫn mặc nguyên đống áo quần dày cộp.
Đôi găng tay màu xanh và cuốn Trăm năm cô đơn nằm gọn gàng ngoan ngoãn trên chiếc tủ đầu giường, bên cạnh đặt một cốc nước.
Cô nhỏm dậy, vặn công tắc chiếc đèn vàng ở đầu giường, miệng khô chát, cầm cốc nước uống cạn.
Cô bỗng thấy nóng, cởi quần áo vứt xuống dưới chân, cầm găng tay và sách lên ngắm nghía.
Lâm Khắc có mở cuốn sách này ra không? Anh ta đi từ khi nào?
Trên tường, bức Đêm đầy sao vẫn nguyên vẹn, không gian vẫn im lặng như tờ.
Bên ngoài tuyết vẫn xao xác rơi.
Cô ôm cuốn sách, nhẹ nhàng chui vào trong chăn rồi lại ngủ thiếp đi.
Đêm hôm đó Lâm Khắc không tài nào ngủ được, cứ mải nghĩ về cô gái kia, niềm khao khát và nỗi thương xót dâng tràn trong tim.
Anh rất muốn được yêu, được bảo vệ cô.
6.
Đến tháng tư, Hỷ Hỷ bay từ Sapporo trở về Đài Loan.
Cô ở trong phòng 303 của khách sạn Lan Hoa. Vừa đặt hành lý xuống, cô liền bắc ghế gỡ bức tranh cây diên vỹ trên tường xuống cất sau chiếc kệ tivi, rồi treo bức Đêm đầy sao lên.
Buổi tối hôm đó, cô ngồi trước gương cắt ngắn mái tóc đã mọc dài trong chuyến du lịch đến sát gáy, sau đó nhuộm sang màu tím đỏ.
Bây giờ trông cô như 19 tuổi.
Màu tím là màu may mắn của Song Ngư.
Cô lạc mất bóng dáng Lâm Khắc ở sân bay Đài Loan. Nhưng đến đêm, cô lại trông thấy anh ta trong lúc uống vodka vị đào ở quán bar gần đó.
Như thường lệ, anh ta lại nhâm nhi brandy, và giải đố sudoku.
Sang ngày hôm sau, khi rời khỏi khách sạn vào buổi chiều muộn, cô thấy anh ta đeo một chiếc kính râm, khoác áo jacket xanh đứng lẫn trong đám người đang chờ xe buýt bên kia đường, tay cầm bút cúi gằm mặt giải sudoku.
Khi không thể giải được, liệu anh ta có liếc trộm đáp án phía cuối sách không?
Và rốt cuộc là anh ta có bao nhiêu chiếc jacket màu xanh nhỉ?
Sáng nay, cô mở máy tính xem bản báo cáo theo dõi mà Đới Đức Lễ gửi đến. Trong hành trình mà họ vừa mới kết thúc, thứ Lâm Khắc chụp đều là những bức ảnh lúc cô đang đi bộ ở sân bay, bến xe, đầu đường, công viên, vùng đất ẩm ướt, con đường tuyết… cô đuổi theo xe buýt, lúc chuyển sang tàu hỏa, khi bước đi giữa dòng người náo nhiệt trên con phố đi bộ…
Trong mắt Lâm Khắc, dường như đôi chân của cô chưa bao giờ dừng lại.
Chỉ có những kẻ không nhà mới luôn phải đi bộ như vậy.
Cô đi về phía đông, dừng lại trước một cửa hàng và mua một tờ báo, vừa đi vừa đọc Chòm sao hôm nay.
Kể từ khi anh tặng cô cuốn sách chiêm tinh có in hình mười hai cung hoàng đạo năm cô 10 tuổi, cô bắt đầu yêu thích thuật chiêm tinh.
Ai có thể lén nhìn thấy sự bí ẩn của các vì sao?
Người phàm trần chỉ có thể ngước lên trời đêm và mỉm cười an phận.
Dù cho ngày đó là bao giờ, chỉ cần khi đó cô vẫn muốn biết Chòm sao hôm nay nói gì, có điều gì khác so với hôm qua? Và khi sao kim tiến vào cung Song Ngư thì sẽ có duyên ngộ gì mới? Vậy thì cô sẽ có thêm sức mạnh và trí tò mò đế tiếp tục sống.
Bạn bè sẽ tìm đến sự giúp đỡ của bạn,
Với bản tính lương thiện, Song Ngư sẽ không thể cự tuyệt,
Chuyện gì cũng nên lượng sức để làm,
Trái tim quá mềm yếu sẽ chỉ làm khổ bản thân.
Đọc xong Chòm sao hôm nay, cô cầm máy gọi cho Bích Bích.
“Bích Bích hả, em Hỷ Hỷ đây. Em thay số điện thoại rồi nhé.” Cô đọc số điện thoại, “sau này nếu cần tuyển diễn viên thì gọi số này cho em. Vâng, em vẫn ổn… em vừa đi du lịch cùng anh trai, vừa về hôm qua xong… Anh em à? Anh ấy hơn em năm tuổi, chúng em thân nhau lắm. Giới thiệu cho chị hả? Chị lại thất tình rồi sao? Mà chị cung nào ấy nhỉ? Kim Ngưu? vậy không được rồi… Anh em Bọ Cạp cơ. Bọ Cạp và Kim Ngưu yêu nhau thì chỉ có sex mà chẳng có tình cảm đâu… Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên là một cặp nam Bọ Cạp và nữ Kim Ngưu nổi tiếng đấy, không có kết quả đâu… Hơn nữa, anh em cũng có bạn gái rồi!”
Năm giờ, cô mang những món trang sức tự làm trong chuyến du lịch đến tiệm của Tiểu Lục.
Tiểu Lục vừa trông thấy cô, liền sung sướng như gặp đấng cứu thế vậy, mồm liến thoắng:
“Tớ gọi điện tìm cậu không biết bao nhiêu lần! Tại sao gọi vào số cậu đưa cho mà không được vậy?”
“Tớ thay số rồi mà.” Cô đọc số điện thoại, sau đó móc từ trong túi ra một chiếc túi vải, đổ mấy món trang sức lên mặt kính của quầy.
“Cậu trông hàng thay tớ được không?” Tiểu Lục hỏi.
“Hôm nay?”
“Không phải hôm nay, mà là từ cuối tuần này, chỉ khoảng ba tuần thôi. Tớ phải đi Ấn Độ du lịch, lúc đầu có đứa bạn đồng ý trông giúp rồi, nhưng mấy hôm trước nó lại bảo không được. Làm tớ cuống chết đi được!”
Người bạn mà Chòm sao hôm nay nhắc đến thì ra là Tiểu Lục, chứ không phải Bích Bích.
“Được thôi!” Hỷ Hỷ vui vẻ đồng ý.
“Ôi! Tốt quá rồi! Tớ sẽ mua tặng cậu một chiếc khăn nhé!”
Tiểu Lục vừa nói, vừa vuốt vuốt mái tóc tím mềm mại của cô.
“Cậu đúng là chỉ được cái nhuộm màu nào cũng đẹp.”
“Cậu đừng chỉ dùng một loại màu, mà phải tự pha màu lấy.” Cô vừa nói vừa đeo thử chiếc nhẫn thủy tinh tím tự làm lên tay.
Lần này chắc Lâm Khắc không thể chỉ chụp cô lúc đang đi bộ nữa rồi nhỉ? Chí ít anh ta sẽ phải chụp ảnh cô khi đang trông tiệm chứ.
Bắt đầu từ cuối tuần, cứ đến chiều là cô lại đến tiệm trang sức rồi ở đó cả ngày. Có lúc thì đọc sách, có lúc thì tiếp khách, rồi trò chuyện cùng họ. Nếu gặp phải những vị khách hay phân vân, cô sẽ tư vấn cho họ rằng món đồ nào đáng mua.
Có vài vị khách khen mái tóc tím của cô thật đẹp, trong đó có một cô gái ăn vận rất hợp mốt, khen rằng mái tóc tím của cô trông đáng yêu như một chiếc chổi đánh phấn. Hỷ Hỷ nói cho họ tên của loại thuốc nhuộm mà cô dùng, rồi cả mã màu tím và mã màu đỏ phai nào. Thế là sau khi về nhà nhuộm tóc, những vị khách kia lại thường xuyên đến ghé thăm tiệm hơn.
Lâm Khắc bỗng dưng nhìn thấy bao nhiêu cô gái tóc tím đi vào trong tiệm như vậy, liệu có đau đầu nhầm lẫn loạn lên, rồi một hôm lại theo dõi nhầm sang người khác không nhỉ?
Mỗi tối sau khi đóng cửa tiệm, Hỷ Hỷ sẽ đi ăn cơm và uống vodka đào.
Hàng ngày Lâm Khắc đều đi làm, rồi lại tan làm cùng cô. Cả ngày anh ta ngồi trong quán trà phía đầu đường để canh chừng.
Đến tháng năm, tiết trời bắt đầu ấm dần. Cô cất đôi bốt, chuyển sang đi giầy lười và mặc quần áo mỏng.
Khi không có khách, cô thường ngồi ở trong quầy, ngắm nhìn dòng người và xe cộ qua lại sau khung cửa kính.
Một hôm, khi đang thẫn thờ nghĩ ngợi mông lung, cô nhìn thấy một chiếc ô tô thể thao đen phóng vụt qua rồi lại chầm chậm lùi lại, dừng hẳn phía bên kia đường.
Một người đàn ông mở cửa bước xuống, anh ta khoác chiếc jacket bò, bên trong mặc áo cộc tay và quần bông, đôi vai gầy nhỏ, mái đầu đinh cắt sát như trong quân đội, cao khoảng lm8, đang băng qua đường bước về phía cô.
7.
Anh ta dừng lại trước cửa xem xét một hồi, sau đó đi thẳng vào trong, giả bộ ngắm nghía các món đồ trang sức đang bày trên kệ.
Hỷ Hỷ tò mò liếc nhìn người khách lạ. Anh ta chưa đến 30 tuổi, gương mặt toát lên vẻ kiêu ngạo lạnh lùng nhưng lại có chút gì đó lơ đễnh mơ màng, thỉ thoảng lại sờ lên đai cổ của chiếc jacket bò.
Sau một lúc anh ta mới quay lại, bước đến phía trước quầy, mỉm cười nhờ Hỷ Hỷ tư vấn:
“Anh định mua một món quà để đem đi tặng, nhưng không biết là nên mua thứ gì…”
Hỷ Hỷ hỏi:
“Anh tặng cho người yêu à?”
“Không… là tặng cho em gái anh.”
“Em gái anh thích trang sức kiểu gì?”
Anh ta lại sờ lên cổ áo:
“Anh cũng không rõ lắm…”
“Vậy cô ấy khoảng bao nhiêu tuổi?”
Anh ta nhìn nhìn cô rồi nói:
“Chắc tầm tuổi em.”
“Anh có biết cô ấy thuộc cung gì không?” Cô dò hỏi.
Dường như anh ta không nghĩ rằng cô sẽ hỏi như vậy, nên làm bộ suy nghĩ, sau đó nói:
“Ừm… Anh cũng không hiểu về cung lắm.”
Cô lại hỏi:
“Anh có nhớ sinh nhật cô ấy là ngày nào không?”
Anh ta tặc lưỡi phó mặc:
“Tháng 11… Hình như là mùng 7 hoặc mùng 8 gì đó?”
Cô nhìn anh ta chằm chằm, nói một cách lười biếng:
“Căn bản là anh chẳng có cô em gái nào cả… Đúng không?”
Khi bị cô nói trúng tim đen, anh ta lại sờ lên cổ áo, tỏ ra ngại ngùng bẽn lẽn. Lúc này, vẻ kiêu ngạo kia bỗng bay biến đi đâu mất. Giọng anh ta chùng xuống, có vẻ áy náy và pha chút muộn phiền:
“Thực ra anh có một đứa em gái…”
Anh ta đặt tay ngang đùi để mô tả chiều cao, “nhưng nó chẳng may mất từ khi còn rất bé, chỉ mới 3 tuổi.”
Tim cô bỗng nhiên mềm nhũn, nhìn anh ta với ánh mắt thông cảm.
Tại sao cô lại phải vạch trần anh ta cơ chứ?
“Nhưng anh vẫn có thể mua một chút gì đó cho cô bé mà.” Cô nhẹ nhàng nói.
Như để chuộc lỗi, cô chọn một chiếc vòng đeo tay bằng bạc đính rất nhiều những ngôi sao nhỏ xíu, rồi ướm thử lên cổ tay, nói:
“Anh xem những ngôi sao này được làm rất đẹp! Dù cô bé thuộc cung nào đi nữa, chắc chắn vẫn sẽ rất thích.”
“Được. Anh sẽ lấy cái này.”
Anh ta mua chiếc vòng tay đó.
Vài hôm sau vào một buổi tối, anh ta quay trở lại, bộ dạng có vẻ mệt mỏi, bảo rằng vừa mới đi làm xong, tiện đường qua gần đây rồi tự nhiên nhớ đến cô, hỏi cô có muốn đi ăn tối cùng anh ta hay không.
Cô nhìn ra khung cửa, bên ngoài trời đã sẩm tối, chỉ còn lác đác vài bóng người rảo bước dưới ánh đèn đường mờ vàng. Lúc này, lời một bài hát bỗng dặt dìu vang lên trong tiệm:
Buổi tối mùa hạ,
Bỗng thật muốn bắt đầu một tình yêu,
Nắm lấy tay anh,
Ngắm nhìn bộ dạng ngốc nghếch khi anh nhìn em…
Cô đóng cửa tiệm, rồi đi cùng anh ta.
Anh ta tên là Mã Lâm, lúc ăn cơm còn nói đùa là mình thuộc cung Tiểu Khuyển, nhưng thực ra là cung Song Tử, ngày 23 tháng 5 năm sau, anh ta sẽ tròn 29 tuổi.
Mã Lâm và Lâm Khắc, cùng có một chữ giống nhau.
Chín năm trước, Mã Lâm cùng ba người bạn thành lập một ban nhạc rock, đã từng ra một album ế chỏng ế chơ và đến nay đã chẳng mấy ai còn nhớ nó nữa. Ban nhạc không gặp thời này thường đi biểu diễn ở các quán bar, câu lạc bộ và vài tụ điểm party khác nhau, họ có một nhóm fan thường mặc những bộ trang phục kỳ dị, trông giống như những thiếu nữ dạt nhà cùng đi theo họ.
Hỷ Hỷ chưa từng nghe qua những bài hát của họ.
Cô không thích rock.
Nhưng anh ta lại thích cô, vì cô không thích rock, vì cô chưa từng nghe những bài hát của họ, và vì cô không hề biết đến bài Nicole chán nản.
Một tối nọ, Mã Lâm đi bộ cùng cô về khách sạn. Anh ta nhắc đến bài hát này, khuôn mặt lộ chút kiêu ngạo. Hỷ Hỷ thuận miệng hỏi:
“Ai hát bài đó vậy?”
Anh ta thất vọng tràn trề:
“Em chưa từng nghe bao giờ sao?”
Hỷ Hỷ mỉm cười lắc đầu.
Mã Lâm đột nhiên đứng giữa con phố đêm đông người qua lại, ngân giọng hát vang bài Nicole chán nản do chính anh ta sáng tác. Người đi đường lần lượt quay lại nhìn họ, có người dừng bước.
Anh ta đắc ý đưa mắt nhìn Hỷ Hỷ, rồi lại tiếp tục say sưa ngân nga, như những nghệ sỹ hát dạo nơi đầu đường vậy.
Cô khoanh tay thưởng thức tiết mục ngẫu hứng này.
Đợi anh ta hát xong, và người đi đường cũng tản dần, Hỷ Hỷ vỗ tay tán thưởng, sau đó lấy từ trong túi ra một đồng xu quăng về phía anh ta.
Mã Lâm giơ tay bắt lấy đồng xu, trên mặt vờ tỏ vẻ chán nản.
Cô nheo mắt cười tinh nghịch.
“Ai là Nicole vậy nhỉ?”
“Bài hát này có phải anh ta viết cho cô ấy không?”
“Anh ta từng thích cô ấy phải không?”
Hỷ Hỷ thầm nghĩ trong lòng, nhưng không cất lời hỏi.
Tình yêu, dường như luôn bắt đầu từ những sự ghen tỵ vô duyên vô cớ?
Cô đưa mắt liếc ngang qua khuôn mặt của Mã Lâm, thoáng thấy bóng áo jacket xanh cô độc lẩn khuất phía xa xa.
Lúc đầu, Lâm Khắc đi song song cùng họ trên con phố đi bộ đối diện, nhưng dần dần tụt lại phía sau.
Lòng đố kỵ chính là ngục tù của tình yêu.
8.
Mỗi tối, Hỷ Hỷ đều đến xem ban nhạc của Mã Lâm biểu diễn. Đến tháng 9, cô đã cùng họ đi tới rất nhiều quán bar, hộp đêm và những buổi party với đám đông hò hét nhảy múa điên cuồng.
Ba thành viên còn lại trong ban nhạc: Kiều, Hàn và Tiểu Bắc, cô đều đã khá thân. Họ là dân sống về đêm, đều thích uống rượu, nhưng chẳng ai thích uống vodka cả. Kiều và Hàn hút thuốc rất kinh. Tiểu Bắc thì thường hay trêu chọc và giả vờ quyến rũ cô những lúc Mã Lâm không có ở đó.
Những khi cô ở bên cạnh họ, Lâm Khắc giống như một chú chó vàng trung thành, luôn đứng đâu đó trông ngóng và bảo vệ cô.
Cô nhìn mấy cô gái với bộ dạng như những thiếu nữ dạt nhà kia lần lượt qua tay Kiều, Hàn và Tiểu Bắc, hôm nay với người này, ngày mai lại với người khác.
Đêm hôm đó trong một buổi party chật ních người, những người khác đều ra ngoài nhảy múa, bàn của họ chỉ còn lại cô và Mã Lâm.
Hỷ Hỷ nhấp vodka vị đào, nghịch chiếc xắc xô của một fan nào đó bỏ lại trên ghế. Mã Lâm thì uống bia.
Cô hỏi anh ta:
“Trước anh cũng hay nhập nhằng với fan như vậy à?”
Mã Lâm giật mình, bĩu môi oan ức:
“Anh chưa từng làm như vậy với fan của mình.”
Uống thêm một ngụm bia, anh ta tiếp tục nói:
“Anh đã cảnh cáo Kiều và mấy đứa kia rất nhiều lần, đừng có lăng nhăng với fan, nhưng họ không chịu nghe. Mấy cô bé đó còn quá nhỏ.”
Cô nhìn anh ta:
“Nếu như em gái anh vẫn còn, chắc cũng tầm tuổi như mấy cô bé đó phải không?”
Mặt Mã Lâm thoáng buồn, giọng như thu lại:
“Có lẽ hơn một hai tuổi…”
Hỷ Hỷ lắc chiếc xắc xô trên tay:
“Nếu như em chết rồi, anh trai em nhất định sẽ rất đau lòng. Anh ấy rất thương em. Anh ấy sẽ xoa đầu và bảo rằng, em là niềm tự hào của anh ấy. Khi còn nhỏ, chúng em ở trong một căn nhà ngay sát biển, cứ tối đến là lại nghe thấy tiếng gió thổi vù vù và tiếng ếch kêu ộp ộp.”
Tiếng xắc xô vang lên leng keng, lạc lõng giữa tiếng nhạc sàn ồn ã.
“Phòng ngủ của anh ấy cạnh phòng ngủ của em. Em sợ bóng tối, nên anh ấy thường cuộn chăn và gối mang sang rồi trải xuống nằm dưới tấm thảm cạnh giường, cứ như vậy cho đến khi em ngủ rồi mới rời đi. Anh ấy bảo rằng, những con ếch kia cũng sợ bóng tối nên mới kêu như vậy. Nếu em cũng sợ bóng tối, vậy thì em chính là con ếch!”
Cô mỉm cười kể tiếp:
“Anh ấy còn cầm gối giả vờ làm đàn ghi ta rồi hát cho em nghe! Nhưng em quên hết những bài anh ấy hát rồi, hình như có một bài thế này…”
Cô để chiếc xắc xô bên cạnh tai, chầm chậm đánh nhịp hát theo.
Mã Lâm dịu dàng đặt tay lên vai cô, hỏi:
“Anh của em đang làm gì?”
Cô nói:
“Anh ấy là phi công máy bay vận tải loại nhỏ. Nhưng không phải ở đây, mà ở Tây Phi…”
Khuôn mặt Mã Lâm bừng lên vẻ tò mò và ngưỡng mộ.
Cô nói: \’\’Anh ấy chuyên chở hàng hóa, cả người và động vật nữa. Những con vật trên máy bay đều không bị nhốt trong những khoang sắt riêng biệt, mà chúng đều được tiêm thuốc mê trước khi lên máy bay để tránh bị hoảng loạn. Có một lần, anh ấy còn chở cả một con hươu cao cổ…”
Cô đặt chiếc xắc xô lên trên đầu, vươn dài cổ ra nói:
“Vì hươu cao cổ quá dài, nên chẳng có lồng nào nhốt được, họ đành phải tiêm cho nó một liều thuốc mê. Sau đó cả đống nhân viên hô hào khiêng lên máy bay, nó nằm ngủ mà bò dài từ đầu đến cuối khoang, chân còn khều cả vào buồng lái…”
Cô rụt cổ lại nói:
“Anh ấy bảo, lúc ngủ hươu cao cổ còn nói mê chảy nước dãi ròng ròng, nhưng đến khi máy bay hạ cánh, nước dãi nó mới chảy được đến nửa cổ…”
Cô bật cười sảng khoái:
“Nhưng em biết đấy chỉ là câu chuyện hài anh ấy bịa ra thôi. Anh ấy cũng từng chở cả tinh tinh, còn bảo rằng cứ trông thấy tinh tinh là lại nhớ tới em, bởi vì tay em rất dài…”
Cô giơ tay ra trước mặt Mã Lâm.
Mã Lâm đặt một nụ hôn lên cánh tay đó.
“Em rất thích nghe anh ấy kể những chuyện ở Tây Phi! Chúng em hứa với nhau rằng, mỗi năm sẽ gặp nhau ở một nơi nào đó của Tây Phi…”
Cô nốc cạn vodka trong ly, nhìn lên chiếc đèn treo nhấp nháy khổng lồ đang quay như bay trên sàn nhảy, mím chặt môi trầm ngâm im lặng.
Mã Lâm bỗng nhiên nói:
“Em có phát hiện thấy hình như có một gã nào đó toàn xuất hiện ở những nơi em đến không?”
Cô giật mình sửng sốt, cất lời hỏi:
“Là anh hả?”
Mã Lâm bĩu bĩu môi:
“Là người khác! Trông cao cao, bộ dạng lôi thôi lếch thếch. Anh thấy hắn ta mấy lần rồi, vậy mà em cũng không phát hiện ra?” Đột nhiên anh ta chỉ tay ra phía sau lưng Hỷ Hỷ, “bên kia kìa!”
Tim cô chợt run lên, cố tình quay lại thật chậm. Phía xa sau lưng cô là quầy bar, bên đó chật kín những người.
Cô không trông thấy Lâm Khắc.
Cô trấn tĩnh lại, hỏi:
“Anh bảo em nhìn gì cơ?”
Mã Lâm nói, giọng hơi ngà ngà:
“Vừa xong hình như anh thấy hắn ta ở bên đó…”
Cô nói:
“Là ai cơ chứ?”
Mã Lâm lại nhìn quanh tìm kiếm một hồi, nhíu mày nói:
“Bây giờ lại chẳng thấy đâu nữa…”
Cô quay đầu lại, nói:
“Có bao giờ anh từng gặp một ai đó hoàn toàn xa lạ, hai lần liền trong cùng một ngày và cùng một địa điểm chưa? Có một số người, sẽ đến đúng nơi mà anh đến… và một số người cũng sẽ yêu người mà anh yêu…”
Cô nhoẻn miệng cười, mơ hồ trong men say:
“Ý của em là, cuộc sống có rất nhiều điều trùng hợp ngẫu nhiên… mặc dù thế gian này có hàng ngàn hàng vạn người, thời gian thì không ngừng trôi, nhưng anh vẫn sẽ gặp được một ai đó vào một ngày và một nơi nào đó… và đó, chính là định mệnh…”
Cô đang lảm nhảm cái gì thế?
Dường như cô nói nhiều như vậy chỉ nhằm kéo dài thời gian, để Lâm Khắc có cơ hội chuồn đi.
Hộp đêm sôi sục trong tiếng người và tiếng cười đùa, cô lạc mất bóng dáng chú chó vàng trung thành của mình.
Mã Lâm nắm lấy đôi tay đang cầm xắc xô của cô, nói:
“Có khi gã đó mê mẩn em rồi, thế nên mới theo dõi em cả ngày như vậy… không biết lúc nào hắn sẽ đột nhiên lao ra…”
Hỷ Hỷ thè thè lưỡi:
“Anh đừng có dọa em nhé!”
Mã Lâm ôm cô vào lòng:
Cô nũng nịu:
“Nhưng mà… rõ ràng chẳng có người đó.”
Ngày cuối cùng của tháng 10, Hỷ Hỷ nhận được bản báo cáo theo dõi từ Đới Đức Lễ.
Mấy tháng gần đây, rõ ràng gần như ngày nào cô cũng đi cùng Mã Lâm, có những khi Mã Lâm còn ở lại qua đêm trong phòng của cô. Thế nhưng bản báo cáo này lại giống hệt với những bản báo cáo trước đó, trong ảnh chỉ có mình cô xuất hiện.
Cô đi bộ một mình bên ngoài quán bar…
Cô bước ra từ những hộp đêm khác nhau…
Cô vừa đi trên đường vừa mở báo đọc Chòm sao hôm nay…
Cô lẻ loi giữa ánh đèn vàng mịt mùng trên con phố đêm, khuôn mặt đượm vẻ cô đơn…
Trong bản báo cáo, anh ta không hề nhắc đến Mã Lâm, Kiều, Hàn, hay Tiểu Bắc.
Đây là báo cáo theo dõi kiểu gì vậy?
Cô lưu lại bản báo cáo, rồi tắt máy tính.
5 giờ, cô rời khỏi khách sạn, mua một hộp kẹo ho hiệu Ngư Phu và một tờ báo.
Buổi sáng lúc tỉnh dậy, cô bắt đầu cảm thấy cổ họng khan ngứa, chắc là do đêm hôm trước đã hít phải quá nhiều khói thuốc lá của Hàn và Kiều trong quán bar.
Cô ngậm một viên kẹo ho, vừa đi vừa mở báo đọc Chòm sao hôm nay.
Với một người nặng tình và lúc nào cũng khao khát được người yêu quan tâm, săn sóc như cự Giải,
Ngày hôm nay sẽ là ngày mà bạn sẽ phải chịu đựng sự giày vò của lòng đố kỵ.
Đừng để lòng đố kỵ khiến cho bạn mất đi lý trí,
Yêu một người,
Cần phải cho họ một chút không gian,
Một chút thời gian,
Một chút tự do và một chút phóng túng,
Đừng dùng chiếc càng cua của bạn kìm kẹp anh ấy quá chặt…
Hỷ Hỷ nhoẻn miệng cười, tiếp tục đọc những dòng viết về cung Song Ngư.
Một người yêu mến bạn,
Hôm nay sẽ không kìm được lòng mình và bày tỏ nỗi niềm,
Khiến cho bạn bối rối,
Thế nhưng,
Một người khi càng yêu càng đắm say như Song Ngư,
Khi phải đối diện với sự bày tỏ chân thành và say đắm,
Có lẽ sẽ cảm thấy do dự,
Nếu như bạn yêu một người,
Hãy thử cho anh ta biết được tình cảm của bạn nhé…
Hỷ Hỷ gấp tờ báo lại.
Bao nhiêu năm nay, thứ mà cô yêu thích nhất chỉ đơn giản là được đọc Chòm sao hôm nay mà thôi.
Tác giả là một nhà chiêm tinh tự xưng “Chú lùn của các chòm sao”.
Cô không biết người đó là nam hay nữ, cao hay thấp, già hay trẻ, hay quả thực là một vị nho sĩ thông thái. Nhưng từ trước tới nay, người này đoán đều rất chuẩn.
Khi đưa mắt nhìn lên bầu trời sao vô biên và khoảng không vũ trụ thần bí kia, chẳng phải chúng ta đều chỉ là một chú lùn vô cùng nhỏ bé hay sao?
Năm mười tuổi, anh tặng cô cuốn sách chiêm tinh, trên bìa in hình mười hai cung hoàng đạo. Cô chỉ lên bìa hỏi anh rằng:
“Đây là cái gì thế anh?”
Anh nói:
“Cái này à?… Là hình của các vì sao, mỗi người trên trái đất này đều thuộc về một vì sao trong số đó…”
Anh chỉ cho cô xem:
“Đây là mặt trời, đây là mặt trăng, đây là sao của em… Còn anh là ngôi sao kia… Bọ Cạp và Song Ngư cách nhau xa thế này này…”
“Anh ơi…” cô ngước lên nhìn anh, ánh mắt trong veo, “Em rất vui khi có anh là anh của em.”
10 giờ 40 phút đêm, những vì sao đều đã lần lượt thắp sáng trên bầu trời. Khi bước đến bên ngoài hộp đêm, Hỷ Hỷ trông thấy dòng người xếp hàng để đợi đi vào.
Đôi nam nữ tiếp tân đứng ngoài cổng nhận ra cô là bạn của Mã Lâm, bèn kéo dây rào chắn cửa để cho cô vào.
Cô gái tiếp tân đưa cho cô một chiếc mặt nạ phù thuỷ.
9.
Hôm nay là giáng sinh của người phương Tây.
Cô đeo mặt nạ bước vào hộp đêm.
Đến những nơi như thế này, muốn ngậm kẹo ho xem chừng có vẻ cũng khó.
Nhạc đánh ầm ĩ, chỗ nào cũng chỉ toàn người là người, cô trông thấy một đám quỷ hút máu, xác ướp Ai Cập, xác ướp ngàn năm, tu nữ quái dị, Frankenstein, vài tù nhân mặc bộ đồ sọc đen trắng chân đeo xiềng xích và những quả cầu sắt, một quái nhân với khuôn mặt bị băm nát và cả thằng gù ở nhà thờ Đức Bà.
Cô thầm nghĩ, không hiểu anh chàng cải trang thành xác ướp với băng quấn đầy người kia lát nữa đi WC kiểu gì nhỉ?
Hỷ Hỷ len lỏi qua dòng người, đi tới phía quầy bar gọi một ly vodka vị đào.
Cô kéo chiếc mặt nạ lên một chút, nhấp một ngụm rượu.
Mã Lâm, Kiều, Hàn và Tiểu Bắc đang hát trên sân khấu.
Có một gã quỳ hút máu trông thấy cô vừa kéo chiếc mặt nạ lên, bèn đi tới lân la tán chuyện. Cô muốn bảo với anh ta rằng, hình như từ trước tới nay phù thủy chưa từng qua lại với quỷ hút máu. Nhưng cô không nói gì, và quỷ hút máu cũng đành tiu nghỉu đi ra chỗ tu nữ quái dị.
Một tiếng trôi qua, Mã Lâm vẫn đang ở trên bục diễn.
Bọn họ lại hát bài Nicole chán nản.
Cô nhón chân vẫy Mã Lâm, Mã Lâm cũng vẫy tay về phía cô.
Ba ly vodka cô đã uống cạn, thêm năm viên kẹo ho khiến bụng cô hơi đầy.
Cô đi xuyên qua sàn nhảy chen chúc người, đột nhiên một cánh tay từ đâu thò ra chụp lấy vai cô. Cô quay đầu lại, thì ra người đó nhầm cô là phù thủy khác, nói lời xin lỗi và đi mất.
Cô bước qua dãy hành lang dài, cuối cùng cũng đến được phòng vệ sinh.
Frankenstein bước ra từ bên WC nữ. Hỷ Hỷ không ngờ rằng người đó lại là nữ.
Cô đứng trước gương ngắm nghía chỉnh lại chiếc mặt nạ, bây giờ cô là một phù thủy tóc đỏ, với chiếc mũi khoằm trông thật đáng sợ.
Nếu cô thực sự biến thành như vậy, liệu còn ai dám yêu thương cô nhỉ?
Chắc chỉ còn có anh.
Cô kéo cánh cửa nặng trịch của phòng vệ sinh và bước ra ngoài. Một làn khói trắng thơm nhẹ lan tỏa khắp dãy hành lang, khiến cô húng hắng vài tiếng, thoáng thấy hơi rượu nồng xộc lên phía sau mặt nạ.
Lúc này, một xác ướp Ai Cập với dáng người cao to từ đầu bên kia hành lang bước thẳng về phía cô, trên người khoác một chiếc áojacket xanh.
Cô giật nảy.
Nhưng cô không thể dừng lại, nếu không, anh ta sẽ nghi ngờ.
Cô chầm chậm bước về phía trước, cố gắng không đưa mắt nhìn về phía anh ta.
Thế nhưng, khi anh ta tiến sát về phía cô, và khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài chục centimet, bỗng nhiên anh ta dừng lại.
Hỷ Hỷ không còn cách nào khác, đành phải ngước lên nhìn.
Anh ta cũng đang nhìn cô.
Khoảnh khắc khi bốn mắt gặp nhau, cô nhìn thấy phía sau chiếc mặt nạ xác ướp vô cảm kia, một đôi mắt to đa tình như có điều gì muốn nói, nhưng chẳng thể thốt ra.
Đôi mắt kia lưỡng lự.
Rồi bỗng nhiên, anh ta bước sang một bên, quay người nhường đường cho cô.
Hỷ Hỷ gật đầu tỏ ý cảm ơn.
Tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Một người yêu mến bạn,
Hôm nay sẽ không kìm được lòng mình và bày tò nỗi niềm,
Khiến cho bạn bối rối….
Khi bước ngang qua anh ta, cô nhìn thấy bên túi áo jacket nhô ra một góc của cuốn sách.
Chẳng cần nhìn, cô cũng biết đó là cuốn Sudoku.
Cô không quay đầu lại, đi thẳng về phía trước.
Cuối cùng cô cũng ra đến sàn nhảy, cố len qua đám người còn đông hơn khi nãy, ngồi xuống cạnh quầy bar và gọi một ly vodka.
Nhân viên pha chế đang rất bận, cô chống tay trên quầy chờ đợi.
Cô cảm thấy họng mình khô rát, bất giác cúi đầu ho sù sụ.
Lúc này, bỗng nhiên cô cảm thấy một bàn tay to bản đang nhẹ nhàng vỗ về lưng mình.
Cô rùng mình hoảng hốt không biết phải làm sao, cũng chẳng dám quay đầu lại, cơn ho cũng vì thế mà không kìm lại được.
10.
Bàn tay kia vẫn nhẹ nhàng vuốt ve.
Dứt cơn ho, cô chầm chậm quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một bộ mặt nham nhở đầy máu.
Mã Lâm tháo chiếc mặt nạ quỷ kia ra, cười nói:
“Tự dưng có một trai đẹp vỗ lưng cho như vậy, em cũng không coi xem đó là ai à? Làm sao em biết chắc chắn đó là anh?”
Giọng cô khàn đặc:
“Em biết chắc là anh, vỗ lưng em mà cũng theo nhịp cơ đấy…”
Mã Lâm ngẩn tò te:
“Vậy ư? Làm gì có?”
Tim cô cũng đập chậm lại.
Cô nhìn Mã Lâm, mặt anh ta mồ hôi nhễ nhại. Đôi mắt này trông vui vẻ hơn nhiều so với ánh mắt cô vừa gặp trong dãy hành lang.
Rốt cuộc, cô hy vọng bàn tay vừa đặt trên lưng mình thuộc về ai đây?
“Em uống hết bao nhiêu cốc rồi?” Mã Lâm hỏi.
Cô trả lời, giọng hơi chếnh choáng:
“Em còn chưa bắt đầu uống cơ…”
Anh chàng pha chế kia hình như quên béng ly vodka của cô.
“Chúng mình ra nhảy đi.” Mã Lâm kéo cô ra sàn.
Trên sàn đặc quánh tiếng nhạc DJ và ánh đèn chớp nháy, dân tình bám lấy nhau reo hò nhảy múa, Mã Lâm đặt tay lên vòng eo thon tròn của cô.
Kẹo ho đã hết, cô lại sù sụ vài tiếng.
Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
Cô ngẩng mặt, mỉm cười với Mã Lâm.
“Anh lại vỗ em hả?”
“Anh có làm gì đâu…”
Hai tay anh ta vẫn đang đặt trên eo cô.
Hỷ Hỷ giật mình ôm vội lấy anh ta rồi quay lại nhìn, những chiếc mặt nạ xác ướp lướt qua thấp thoáng như ảo ảnh.
Mắt cô hoa lên, vòng tay lại càng siết chặt.
“Có phải em yêu anh quá rồi không nhỉ?” Cô thỏ thẻ.
Phải chăng đã đến lúc cô nên kết thúc tất cả những chuyện này?
Ngày mai cô sẽ gọi cho Đới Đức Lễ.
Mã Lâm thì thầm bên tai cô:
“Em vừa nói gì ấy nhỉ?”
Cô mỉm cười im lặng, bởi khi nãy là một câu hỏi.
Cô kề sát mặt anh ta, giọng như chùng xuống:
“Có một dịp Giáng sinh, em biểu diễn trong vũ hội được trường tổ chức, anh ấy cũng đến xem. Đó là lần đầu tiên em được làm diễn viên chính, có hẳn một đoạn độc diễn. Nhưng do căng thẳng quá, nên vừa lên đến sân khấu là em vấp ngã.”
Cô tiếp tục nói:
“Trên đường về, em không chịu nói câu nào, cứ cúi gằm mặt lủi thủi bước đi. Anh ấy cũng lẳng lặng đi cạnh chẳng nói câu nào. Mãi tới khi sẩm tối em vẫn không chịu về nhà. Đột nhiên anh ấy nghiêm giọng bảo rằng: \’Hỷ Hỷ, em cứ dán mắt xuống đất như vậy, nếu như nhặt được tiền thì phải chia cho đều cho anh đấy…’ Nói xong câu đó, hai đứa không nhịn được cùng bật cười ha hả.”
Cô tựa đầu trên vai Mã Lâm, lặng nhìn những chiếc mặt nạ ma quỷ mờ mờ ảo ảo, lẩn khuất trong ánh đèn phía sau anh ta.
Lúc này, ý nghĩ ngày mai sẽ gọi cho Đới Đức Lễ đã biến mất trong cô.
Một sáng nọ, cô tỉnh dậy trên giường khách sạn, uể oải bước ra mở cửa sổ, bỗng nhìn thấy một chiếc ô tô con đang chầm chậm đi qua, trên nóc xe buộc một cây thông Noel màu xanh thẫm, cành lá um tùm xum xuê, dưới gốc gắn một cái giá bằng gỗ được bọc bằng giấy bạc.
Chỉ còn hai ngày nữa là đến Giáng sinh.
Vậy là một năm lại trôi qua.
11.
Hỷ Hỷ khoác chiếc áo gió màu trắng gạo và đi đôi bốt ngắn màu đỏ, ra khỏi khách sạn với một túi quần áo cũ trên tay.
Cô mang quần áo cũ đi quyên góp cho hội tình nguyện viên. Gần đến dịp Giáng sinh, người đem đồ đi tặng nhiều hơn bình thường, cô phải xếp hàng chờ đợi một lúc.
Cuối cùng cũng đến lựợt cô, nữ nhân viên kia nhận ra cô, cứ luôn miệng khen mái tóc đỏ tím của cô thật đẹp.
Hỷ Hỷ vuốt tóc và mỉm cười.
Tiếc là mái tóc này cũng chẳng thể quyên góp được!
Mục Chòm sao hôm nay viết rằng:
Gần đến Noel,
Khắp nơi tràn ngập niềm vui,
Đến gần với những điều thần thánh sẽ giúp ích cho bạn…
Cô đưa mắt nhìn lên bức tượng Chúa Jesu bị đóng đinh trên chữ thập ở trên tường, và quyết định đem quyên góp luôn cả túi đồ trang sức vốn định mang đến tiệm bán cho Tiểu Lục.
Hôm nay không đến tiệm của Tiểu Lục nữa.
Cô dạo bộ trên con phố lớn ồn ào náo nhiệt, ngắm nghía những ô cửa kính ngập tràn hàng mẫu của các shop thời trang. Dòng người đi mua quà giáng sinh đổ về từ tứ phía, hết người này đến người khác liên tục nhét vào tay cô những tờ rơi giảm giá và rút thăm trúng thưởng, tổng cộng cô nhìn thấy ba ông già Noel và năm cây thông treo đầy những món đồ trang trí bắt mắt, trong đó có một cây còn gắn đèn nhấp nháy.
Cô mua một đôi giày cao gót màu đỏ thẫm giảm giá, trên mũi giày có đính một bông hoa hồng màu đỏ tím.
Lúc bước ra từ cửa hàng cô đã đi luôn đôi giày mới, thỉ thoảng lại cúi xuống ngắm bông hoa hồng một cách thích thú.
Bốn giờ chiều, cô ngồi co đùi trong quán bar nhấm nháp vodka vị đào, đọc cuốn Mùi hương của Suskind trong im lặng.
Trong lúc đọc sách, cô thích đoán xem nhân vật chính thuộc chòm sao nào. Ví dụ như Grenaa, một chuyên gia điều chế hương liệu vì theo đuổi hương thơm nên đã ra tay mưu sát thiếu nữ sẽ thuộc cung nào?
Liệu anh ta có phải là cung Bọ Cạp, vị thần bảo hộ của quốc vương địa ngục Pluto?
Hay là Sư Tử, một cung luôn thích nắm giữ và khống chế tất cả?
Hay đó là Cự Giải, một cung luôn vương vấn nỗi nhớ nhà mà chẳng ai hay biết?
Hỷ Hỷ khẽ đưa mắt nhìn ra xung quanh, lòng chợt cảm thấy phiền muộn. Đã cả ngày hôm nay, cô không thấy bóng dáng Lâm Khắc đâu.
6 giờ 20 phút, cô đi bộ về khách sạn.
Một cây thông Noel nằm nổi bật giữa đại sảnh khách sạn, phía trên gắn những bóng đèn nhỏ sáng nhấp nháy, dưới gốc là những hộp quà đủ kích cỡ được bày la liệt.
Cô đi qua cây thông, bước vào thang máy và lên tầng ba.
Ra khỏi thang máy, cô dừng lại trước phòng 303, móc chìa khoá ra mở cửa.
Căn phòng tối om, cô cảm thấy hình như chân mình vừa đá phải thứ gì đó, bèn đưa tay mò mẫm công tắc trên tường. Đèn liền bật sáng, một phong thư màu trắng nằm ngay cạnh chân cô.
Cô bỏ đồ trên tay xuống, đóng cửa rồi nhặt phong thư lên.
Cô lật phong thư lại nhìn. Nét bút xanh gọn gàng viết ở phía trên: “Gửi cô Lộ Hỷ Hỷ.”
Cô tò mò lần sờ phong thư, ngồi xuống cạnh giường xé phong thư ra. Bên trong không có thư, chỉ có vài bức ảnh.
Cô chăm chú nhìn.
Bức ảnh đầu tiên, Mã Lâm đang âu yếm nắm tay một người phụ nữ trên đường. Người phụ nữ kia khoảng 30 tuổi, trông cũng khá xinh đẹp, cô ta mặc một chiếc váy dáng suông với cái bụng lồ lộ, chí ít cũng phải có bầu năm đến sáu tháng.
Bức ảnh thứ hai, Mã Lâm đang đi cùng người phụ nữ mang bầu, một bé trai khoảng 3, 4 tuổi đang ngồi giữa hai người. Đứa bé trai kia thực sự giống Mã Lâm như hai giọt nước. Ba người đang ăn cơm, và người phụ nữ kia đang xúc cho cậu bé ăn.
Bức thứ ba được chụp trộm bên ngoài một căn nhà. Vẫn là người phụ nữ kia đang đứng trước cửa sổ, gương mặt nở một nụ cười hạnh phúc, Mã Lâm vòng tay ôm lấy cô ta từ phía sau, đôi tay đặt trên chiếc bụng bầu, và người phụ nữ cũng nắm lấy tay anh ta.
Trong cả ba bức ảnh, trên cổ tay phải của người phụ nữ kia đều đeo chiếc vòng tay bạc đính đầy những ngôi sao nhỏ. Ngày đầu tiên khi Mã Lâm đến tiệm trang sức, chính Hỷ Hỷ đã giúp anh ta chọn chiếc vòng tay này cho người em gái đã mất lúc 3 tuổi do miệng anh ta nói ra.
Bức ảnh cuối cùng chụp hình Mã Lâm đang ngồi trên ghế phía trước của chiếc xe thể thao màu đen của anh ta, đang ôm hôn cuồng nhiệt một cô gái khác. Hỷ Hỷ nhận ra cô gái đó là fan của họ.
Tất cả những bức ảnh này đều được chụp gần đây.
Cô thẫn thờ ngồi bệt xuống giường, khuôn mặt méo mó một cách đau khổ. Sự phẫn nộ và hối hận như những con sóng lạnh lẽo cuồn cuộn dâng lên trong lồng ngực, cô cảm thấy đôi chân mình tê rần rần từng hồi, khiến cho bông hoa hồng dưới mũi giày cũng không ngừng run rẩy.
Cô cắn chặt môi, cánh mũi phập phồng từng hơi gấp gáp.
Lúc này, một tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên. Cô yếu ớt đưa tay ra đằng sau, với lấy chiếc túi đang vứt phía cuối giường, lấy điện thoại ra.
“Hỷ Hỷ, anh đến rồi, em vẫn chưa xuống à?”
Cô thẫn thờ đứng dậy, chầm chậm bước ra bậu cửa sổ, nhìn thấy chiếc xe thể thao đen của Mã Lâm đang dừng phía dưới.
Cô đáp một câu rồi cúp điện thoại.
Năm phút sau, cô từ khách sạn đi ra.
Mã Lâm đang ngồi trong xe, tay gác trên vô lăng, mắt nhìn về phía trước, đầu đang đung đưa theo tiếng nhạc nền.
Anh ta không nhìn thấy cô.
Hỷ Hỷ bước thẳng đến. Mã Lâm trông thấy, liền mỉm cười với cô.
Nhưng cô không lên xe.
Cô bước vòng qua cửa xe chỗ Mã Lâm ngồi, móc bốn bức ảnh trong túi ra, kẹp vào giữa cần gạt nước và kính chắn gió.
Cô không thèm ngoảnh lại nhìn Mã Lâm lấy một lần.
Đèn giao thông vừa chuyển xanh, dòng xe cộ bắt đầu di chuyển, cô lao qua đường, tiếng phanh tiếng còi vang lên inh ỏi không ngừng.
Cô sải bước men theo con đường bộ hành, băng qua những ô cửa trưng bày hỗn tạp của dãy cửa hàng.
Mã Lâm đã đuổi kịp theo, bực tức hỏi:
“Em thuê thám tử theo dõi anh?”
Cuối cùng, cô cũng nhìn anh ta một cái, nét mặt hằn vẻ đau đớn.
Thật nực cười! Người mà cô thuê thám tử để theo dõi chính là cô.
Cô tiếp tục bước về phía trước, những giọt nước mắt uất ức lăn dài trên gò má.
Mã Lâm chụp lấy tay cô, nhỏ giọng nói:
“Hỷ Hỷ, chúng mình lên xe rồi nói.”
Cô hất tay ra.
Nhưng anh ta vẫn bám lấy không buông.
Cô lạnh lùng nói:
“Anh chẳng có cô em gái nào cả, đúng chứ?”
Mã Lâm không đáp, vẫn thẳng tay lôi cô đi.
“Đi thôi! Chúng mình lên xe!”
“Bỏ tay ra!” Cô hét lên, vùng vằng thoát khỏi anh ta.
Lúc này, một ông già Noel to béo bỗng từ đâu nhảy ra chắn giữa hai người, liên tục múa may chặn tay Mã Lâm.
“Chào anh, giáng sinh vui vẻ nhé!”
Hỷ Hỷ thoát khỏi Mã Lâm, bước thẳng không thèm nhìn lại.
“Làm gì thế! Bỏ tôi ra! Hỷ Hỷ!”
“Chúa Gỉê-su yêu anh!”
“Yêu cái thằng cha ông!”
Cô đi ngày càng xa. Những dàn đèn trang trí bên ngoài các tòa nhà đã lần lượt thắp sáng, từng đợt từng đợt sóng người như những hình nhân vô cảm chen xô qua vai cô. Cô đút tay vào túi áo, cúi đầu lặng lẽ bước đi.
Nếu như có anh ở bên, nhất định anh sẽ không tha cho bất kỳ ai dám bắt nạt cô. Nếu như có ai đó bắt nạt cô, cô sẽ nói với người đó rằng:
“Hừ! Tôi sẽ đi mách anh tôi!”
Trên phố tràn ngập tiếng người, tiếng xe, tiếng cười. Có người hỏi đường, cô tiện tay chỉ ra sau lưng.
Một gã ăn mày xin tiền cô, nhưng cô không trông thấy. Vài người tay xách nách mang chẳng may va phải cô, nói lời xin lỗi. Cô vẫn chẳng buồn để tâm.
Bởi vì cô đang khóc.
Từng giọt ấm nóng lăn dài xuống gò má, rẽ vào kẽ môi khô khốc hoang lạnh.
Tiếng người, tiếng xe, tiếng cười đều đã bỏ lại ở phía xa. Cô bước tới một con ngõ dài tăm tối không một bóng người, bỗng nghe thấy tiếng hát tiếng đàn vang lên du dương trầm bổng.
Cô ngẩng đầu lên, trông thấy một tòa giáo đường vẫn chưa đóng cửa, ngọn đèn ấm áp chiếu tỏa từ bên trong.
Cô bước lên bậc cầu thang tam cấp, tò mò ghé vào.
Bây giờ đã 10 rưỡi đêm. Cô ngồi xuống ở băng ghế đầu tiên. Trong giáo đường vẫn còn hơn hai mươi người. Phía bục đài thắp đầy ánh nến, khoảng mười thành viên của dàn hợp ca mặc bộ áo dài trắng đang tập hát thánh ca, đôi tay của vị nữ tu sĩ bắt nhịp xinh đẹp bay lượn dặt dìu trên phím đàn đen trắng.
Trên lối đi dẫn tới bục đài, một thanh niên dáng cao dong dỏng đang cẩn thận dán những dải ruy băng và đồ trang trí giáng sinh đầy màu sắc lên trần nhà, vài chàng trai cô gái khác đứng bên dưới vừa giữ chiếc thang vừa ngước lên rì rầm chỉ bảo.
Một cụ bà tay cầm tràng hạt đang quỳ phía trước hàng ghế rầm rầm cầu nguyện.
Hỷ Hỷ ngước nhìn bức tượng Đức mẹ đồng trinh đặt ở trước sảnh giáo đường. Ánh mắt Đức mẹ nhân từ hiền hậu, mỉm cười ngắm nhìn hài nhi trong lòng. Trên đầu hài nhi có một chiếc vòng ánh sáng, đôi mắt tròn to, toát ra một nỗi cô liêu hằng cổ.
Đôi giày đò mới mua khiến gót chân cô bị mài xước, âm thầm rỉ máu. Hỷ Hỷ bèn cởi giày ra và đặt cạnh chân.
Cô đọc cuốn Kinh thánh trong làn nước mắt mơ hồ mụ mị. Một lúc sau, cô đặt lại cuốn sách lên lưng ghế phía trước, đứng dậy bước ra ngoài lối đi.
Cô nhìn thấy Lâm Khắc đang ngồi ở dãy ghế phía sau, gần cửa ra vào.
Anh ta vẫn mặc chiếc jacket xanh, hai tay đan vào nhau, nhắm mắt cúi đầu cầu nguyện.
Khi đi ngang qua, cô thoáng thấy chân anh ta đi đôi bốt cao su cổ tròn màu đen của ông già Noel.
Ra khỏi giáo đường, cô liền rẽ sang phải.
Cô thừa biết hôm nay ai đã nhét phong thư qua kẽ cửa phòng cô.
Lâm Khắc nghĩ mình là ai cơ chứ? Cô có bảo anh ta làm vậy không? Tại sao lại xen vào chuyện người khác như thế? Lẽ nào anh ta nghĩ rằng cô ngu si ngốc nghếch, sẽ chẳng bao giờ phát hiện ra bí mật của Mã Lâm? Hẳn là anh ta muốn giễu cô có mắt không tròng đây mà.
Anh ta dám coi thường người mà cô yêu thương.
Trái tim cô rừng rực lửa hận, chỉ muốn xông đến cho anh ta một trận ra trò.
Khi đi qua góc rẽ, cô bỗng dừng bước rồi đùng đùng quay ngược trở lại.
Quả nhiên Lâm Khắc không ngờ cô sẽ quay lại, suýt chút nữa anh ta đã không kịp tránh. Đúng lúc này, anh ta đột nhiên rẽ thẳng sang bên phải, ở đó vừa hay có một tòa chung cư nhỏ chỉ cao có vài tầng, anh ta đút tay trong túi, điềm nhiên bước thẳng vào bên trong.
Lúc đi ngang qua, cô liếc thấy anh ta quay lưng về phía mình, giả vờ là một vị khách thuê phòng vừa mới trở về, đang móc chìa khóa chuẩn bị mở cửa.
Vốn dĩ cô có thể bước thẳng tới, chờ xem bộ dạng lúng túng ngô nghê của anh ta khi không thể mở được cửa. Nhưng bỗng nhiên, cô không còn thấy hận anh ta nữa. Cô coi như không có chuyện gì, tiếp tục đi về phía sáng đèn.
Cô quay trở lại giáo đường, tìm thấy đôi giày đỏ mà cô bỏ quên ở đó.
Cô xách đôi giày, đi chân đất rời khỏi giáo đường.
Lúc này, cô bỗng nhìn thấy một khách sạn nhỏ trông rất tầm thường nằm ngay bên cạnh giáo đường, phía ngoài cửa không treo những món đồ trang trí Noel thường thấy. Nếu không có tấm biển quảng cáo, suýt chút nữa cô đã không nhận ra sự tồn tại của nó.
Tối hôm đó, cô xách theo đôi giày cao gót vào thuê phòng số 412 của khách sạn có tên Hà Tây này.
Khi bước vào phòng, cô cũng chẳng buồn đóng cửa, cởi phắt chiếc áo gió đang mặc trên người, tháo luôn áo ngực rồi co tròn trên giường, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, sáu tiếng chuông của giáo đường lay tỉnh cô trong cơn mê.
Cô trở về khách sạn Hoa Lan để dọn dẹp đồ đạc.
Trong phòng không treo tranh ảnh gì, cũng chẳng có đinh vít, cô đành đặt bức Đêm đầy sao cạnh chiếc đèn chụp trên tủ đầu giường.
Cô nhuộm lại tóc đen, màu tóc thẳm tối tôn lên khuôn mặt nhợt nhạt sầu muộn.
Sau đó, cô ngồi trên giường đọc Chòm sao hôm nay.
Cô vô tình nhìn thấy một mẩu tin nhanh.
Tin lạ Noel,
Một ca sĩ quán bar bị một ông già Noel tấn công ngay trên hè phố,
Sau khi sự việc xảy ra, kẻ tình nghi lập tức bỏ chạy, chỉ vứt lại một chiếc bụng giả.
Ca sĩ kia chỉ bị thương nhẹ, không yêu cầu truy cứu.
Cô cười, nhưng đó không phải nụ cười vui.
Cô cười trong làn nước mắt lã chã.
Hôm nay là lễ Giáng sinh.
Đúng nửa đêm, chuông giáo đường ngân vang 12 tiếng. Cô ngồi trong quán bar nhỏ gần đó, nốc cạn nửa chai vodka vị đào.
Cô tính tiền, rồi đi bộ trở về khách sạn.
Cô lảo đảo bước đi trên con phố vắng không một bóng người.
Đi được một quãng, cô thấm mệt, bèn ngồi bệt xuống dãy cầu thang đá nhô ra cạnh vệ đường.
Khi Lâm Khắc đi qua trước mặt, cô khẽ nói:
“Đừng có bám theo nữa.”
Toàn thân Lâm Khắc như đông cứng.
Vài giây im lìm trôi qua, Hỷ Hỷ bỗng cúi người, ôm lấy chú chó vàng nhỏ đang luẩn quẩn cạnh chân. Sau khi rời khỏi quán bar, nó cứ lẽo đẽo theo sau cô một cách tội nghiệp. Trên chóp mũi nó có một vết sẹo, xem ra là một chú chó vô chủ.
Lâm Khắc thở phào, tiếp tục bước về phía trước.
Hỷ Hỷ đứng dậy, ôm theo chú chó nhỏ, đi sau Lâm Khắc.
Trên con phố vắng, chỉ có hai người im lìm sải bước dưới ánh đèn vàng, bóng Lâm Khắc hắt xuống nền đường, nghiêng ngả trước mắt cô.
Cô thả chú chó qua khung cửa gỗ đang hé mở của giáo đường, phía bên trong đèn vẫn sáng, tiếng người cười nói vẫn vang lên ấm áp.
Cô bước xuống cầu thang, bài thánh ca vẫn ngân lên du dương, dìu dặt phía sau lưng.
Cô vẫn luôn muốn nuôi một chú mèo.
Người khác tưởng rằng cô yêu mèo, không yêu chó. Nhưng thực ra cô nghĩ rằng, chỉ có chó mới có thể là bạn của cô, sẽ luôn trung thành đi theo cô đến cùng trời cuối đất mà chẳng cần phải buộc dây để dắt đi.
Cô bước dưới ánh đèn đường khuya muộn trở về khách sạn. Bỗng chợt nghĩ rằng, một người cũng có thể dắt theo hình bóng của chính mình, hoặc của người khác.
Cũng giống như đêm nay và vô số màn đêm lạnh lẽo trong quá khứ, cô đã dắt theo hình bóng của Lâm Khắc, và Lâm Khắc cũng dắt theo hình bóng của cô.