Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn

1.
Tám giờ sáng, Hỷ Hỷ tỉnh dậy, việc đầu tiên cô làm là đi chân đất ra cửa sổ, nấp sau chiếc rèm và nhòm xuống phía dưới. Phía dưới là cửa chính của khách sạn Tân Nguyệt, cô nhìn thấy vài người đi đường rảo bước ngang qua, nhưng không có ai dừng lại.
Cô đưa mắt qua con đường bộ hành phía đối diện, có hai nữ sinh mặc váy đồng phục màu trắng vừa bước ra từ siêu thị vừa tíu tít chuyện trò.
Không có bất kỳ bóng dáng khả nghi nào đi lại hoặc nhìn trộm ở phía dưới.
Mười một giờ, cô thay quần áo trang điểm tươm tất, bước ra từ thang máy rồi đưa chìa khoá cho lễ tân.
Cô liếc nhanh về phía dãy sô-pha dài ở đại sảnh, một người đàn ông đang chăm chú ngồi đọc báo, trang báo che gần hết cả khuôn mặt, đôi chân dài mặc quần bông màu ghi thẫrn, phía dưới xỏ một đôi giày thể thao sạch tinh tươm.
Khi đi ngang qua người đó, tim cô khẽ rung lên một nhịp. Hình ảnh phản chiếu vào mắt cô không phải là Lâm Khắc, mà là một ông cụ với mái đầu nhẵn thín.
Cô rời khỏi khách sạn, vào trong siêu thị mua một tờ báo, lúc trả tiền ở quầy thu ngân, cô liếc ra bên ngoài qua khung cửa kính.
Nếu chỉ dựa vào một bức ảnh chụp cô năm 13 tuổi, liệu Lâm Khắc có nhận ra cô ở ngoài đời không nhỉ? Cô cảm thấy mình bây giờ đã không còn giống những ngày xưa cũ nữa. Thuở trước, có một cô bạn tương đối thân trong vũ đoàn đã nói với cô không chỉ một lần rằng:
“Hình như cứ cách một quãng thời gian là trông cậu lại khác hẳn ấy nhỉ!”
Điều tồi tệ đó là khi soi gương, ngay cả cô cũng cảm thấy như vậy.
Là điều gì khiến cho khuôn mặt của một người thường xuyên thay đổi?
Khi đó, cô mỉm cười, đặt một ngón tay lên phía trên ngực, nói với cô bạn rằng:
“Có thể là vì, tim tớ lúc nào cũng thay đổi thôi!”
Cô nhét tờ báo vào trong túi sách, ra khỏi siêu thị rồi băng qua đường, đi vào một con ngõ phía sau, rẽ ngang qua chợ Lộ Thiên Thái, rồi vào một quán cà phê nhỏ gọi một chiếc bánh bông lan trứng và một ly cà phê.
Cô ngồi xuống bên chiếc bàn đặt cạnh lề đường, vừa uống café vừa đọc Chòm sao hôm nay.
Sao Kim hôm nay sẽ tiến vào cung Song Tử,
Cuộc đời của bạn như được chiếu rọi bởi những vì sao sáng,
Những cơ duyên mới đang đợi ở phía trước…
Cô bất giác đưa mắt lên tìm kiếm xung quanh, quang cảnh phía sau tờ báo vẫn tĩnh tại nhàn hạ, hai cô gái đang say sưa buôn chuyện, một anh chàng công sở mải gõ nhịp trên bàn phím laptop, và một cụ già chăm chú đọc sách bên tách trà nóng, nhưng bóng dáng mà cô đang mong đợi vẫn chưa xuất hiện.
Ba giờ chiều, cô mua được một thỏi son và một chiếc kính mát trong cửa hàng bách hoá, rồi lại đứng ngắm đi ngắm lại một hồi bên quầy trang sức, chọn vài chiếc dây chuyền khảm đá ướm thử lên cổ.
Thi thoảng cô lại liếc trộm qua gương, muốn thử xem liệu có phát hiện ra anh ta qua chiếc gương này hay không.
Nhưng vẫn chẳng thấy gì cả.
Cô quá căng thẳng, nếu như Lâm Khắc vẫn đang dõi theo cô từ một góc khuất nào đó, chưa biết chừng anh ta đã phát hiện ra cô đang cố gắng tìm xem ai đang theo dõi mình.
Lúc năm giờ, cô đeo chiếc kính râm, nhàn nhã ngồi trên băng ghế dài màu xanh, đọc Đời nhẹ khôn kham.
Cô đọc sách mà hồn như treo trên mây, thi thoảng lại ngước nhìn ra phía sau cuốn sách. Lúc này một chú chó ngao bỗng từ đâu xuất hiện, khuôn mặt vừa xấu vừa dị hợm tuột xích chạy đến sủa ầm ĩ phía sau lưng cô.
Cô hốt hoảng quay đầu lại nhìn đám cây rậm phía sau lưng, nhưng không thấy gì cả, chỉ nghe thấy một cơn gió thoảng qua, khiến cành lá xao động một hồi.
Chủ nhân của chú chó ngao chạy đến, nắm lấy chiếc vòng cổ của nó, quát:
“Đa Lợi! Không được như vậy.”
Trước khi bị kéo đi, chú chó có tên Đa Lợi kia như không cam chịu, vẫn cố sủa thêm vài tiếng. Hai chân trước toàn thịt của nó khều khều vào không trung vài cái một cách bất lực.
Hỷ Hỷ đặt cuốn sách vào trong túi rồi đứng lên, chầm chậm rời khỏi công viên.
Cảm ơn Đa Lợi.
Cô đưa tay gạt chiếc kính trên sống mũi, khoé môi khẽ đượm một ý cười.
2.
Hai giờ chiều ngày hôm sau, Hỷ Hỷ mua một ít tlần châu thủy tinh, đá quý giả và những miếng kim loại óng ánh trong khu chợ chuyên bán đồ nguyên liệu phụ kiện trang sức, bà chủ của một cửa hàng còn tặng cô hai cuộn dây xâu.
Năm giờ chiều, cô mua vài cuốn sách trong một tiệm sách.
Khi trả tiền, cô thoáng thấy một bóng áo jacket xanh mơ hồ vụt qua. Trên tay người đó hình như cũng đang cầm sách.
Tám giờ, cô mua một lọ thuốc nhuộm tóc ở cửa hàng thuốc.
Tám rưỡi, cô trở về khách sạn, lấy chìa khóa ở quầy lễ tân, anh chàng khuân vác với dáng người thấp béo mỉm cười chào hỏi cô.
Bước vào phòng, cô cởi hết quần áo, cầm kéo ra đứng trước gương, đưa tay cắt hẳn mái tóc dài ngang sát cổ, sau đó mở vòi hoa sen tắm gội.
Khi rời khỏi khách sạn lần thứ hai, mái tóc ngắn ngang vai của cô đã biến thành màu đỏ.
Cô muốn một mái tóc đỏ từ rất lâu rồi.
Liệu Lâm Khắc có không nhận ra cô?
Cô đi về hướng tây, đến một quán bar trên dãy phố tấp nập, ngồi xuống nhấp ly vodka vị đào và mở sách ra đọc.
Thi thoảng cô lại âm thầm đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Lâm Khắc.
Cô nhìn thấy anh ta rồi.
Anh ta khoác chiếc jacket màu xanh, ngồi ở một góc quầy cách xa chỗ cô ngồi, ẩn phía sau hai anh chàng thủy thủ đang vừa đứng uống rượu vừa tán gẫu.
Khi bạn đã biết có ai đó đang dõi theo mình, vậy sẽ không khó để bạn phát hiện ra anh ta.
Lâm Khắc hoàn toàn không nhìn về phía cô.
Khi cuộc chuyện của hai thủy thủ bắt đầu rôm rả, người của họ bỗng nhiên lay động một chút, cô mới trông thấy anh ta.
Nhìn anh ta có vẻ cô đơn, một mình ngồi nhâm nhi ly brandy và đọc một cuốn sách, thi thoảng còn lấy bút ghi chép gì đó.
Cuốn sách đó để ngụy trang hay sao? Rõ ràng anh ta trông chẳng có vẻ gì là đang theo dõi cô cả.
Hai anh chàng thủy thủ cao to chặn mất tầm nhìn của cô.
Ngày trước khi sống trong cô nhi viện, ở đó có một phòng đọc sách và cô thường đến đó để mượn quyển tập vẽ.
Cô thích dùng bút chì viết chi chít những dòng nhỏ xíu lên những chỗ trống trong sách. Những thứ cô viết đôi lúc sẽ mang ý nghĩa nào đó, có thể là chép lại từ trong sách, nhưng có lúc thì lại viết linh tinh, chẳng có nội dung gì cả.
Cô quản lý phòng đọc sách thì rất lười biếng, chẳng bao giờ buồn kiểm tra những cuốn sách được trả lại. Bởi dù sao rất nhiều sách ở đó đều là sách cũ được quyên tặng từ những tổ chức từ thiện.
Nhưng một hôm, đứa bạn cùng phòng bỗng dưng chạy đi mách tội cô, bảo Lộ Hỷ Hỷ phá hoại của công.
Cô quản lý nhận ra nét chữ của cô, phạt cô phải quét dọn phòng đọc sách.
Ngày hôm đó, anh lén đến đưa bánh bao cho cô ăn, hỏi cô vì sao lại làm như vậy.
Khi ấy cô chỉ mới sáu tuổi, không phải cô muốn phá hoại của công, mà chỉ thấy muốn chiếm lĩnh những cuốn sách đó.
Bao nhiêu năm sau, khi bất chợt nhớ về những cuốn sách đã bị cô viết lung tung lên từng trang giấy, cô luôn ngậm ngùi nhớ về sự chiếm lĩnh hạnh phúc của ngày xưa. Có lẽ, khi đó cô vẫn chưa thể hiểu được rằng, từ nơi sâu thẳm con tim, cô muốn lưu lại dấu vết của mình ở những nơi đã từng đi qua, giống như một chú chó vàng để lại bãi nước tiểu phía dưới ngọn đèn đường, lưu lại dấu ấn của mình.
Mười một giờ, cô trở về phòng khách sạn.
Cô bật đèn, nấp sau bức rèm và ngó xuống phía dưới.
Anh ta đã về nhà chưa? Nhà anh ta ở đâu?
Anh ta không nhìn lên, thế là cô bạo gan thò hẳn đầu ra ngoài để nhìn anh ta cho thỏa nỗi tò mò.
Cô dùng ánh mắt để chiếm lĩnh bóng dáng cô độc lẻ loi trong màn đêm kia.
Đêm hôm đó, cô không tài nào ngủ được, ngọn đèn nhỏ trằn trọc bật suốt đêm, cô uể oải ngồi dậy, đến bên chiếc bàn gỗ trong phòng, lụi cụi làm những chiếc vòng trang sức được kết bởi chuỗi nguyên liệu được mua hồi sáng.
3.
Thứ tư hôm đó, Hỷ Hỷ rời khỏi khách sạn và bắt một chiếc taxi.
Mười hai giờ, cô xuống xe giữa một dãy phố với những cửa hàng thời trang tấp nập, rồi đi vào một cửa hàng trông khá nhỏ nhắn và thời thượng.
Cô nhân viên có dáng người mảnh khảnh nhìn thấy cô liền thốt lên:
“Hỷ Hỷ? Cậu nhuộm tóc đỏ từ khi nào thế? Trông khác quá nhỉ!”
Cô gái đó tên là Tiểu Lục, chủ cửa hàng này, hai vành tai cô đính tổng cộng 5 chiếc khuyên tai, còn trên người chỗ nào có thể đeo được phụ kiện thì cũng treo đủ các thể loại dây vòng bắt mắt.
Hỷ Hỷ nhìn thấy cô ấy, liền hỏi:
“Cậu định làm gì thế?”
“Tớ á?” Tiểu Lục lấy một chiếc gương soi một lượt từ đầu đến chân, nói, “Tớ muốn xem xem một người có thể đeo tối đa bao nhiêu đồ trang sức ấy mà.”
“Đồ thần kinh!”
Cô nói xong rồi lấy từ trong túi ra một bọc nhỏ màu đen, dốc ra vài món đồ trang sức bày trên mặt quầy. Có ba chiếc vòng tay đá, trong đó có một chiếc vòng được xâu bằng đá thạch lựu, hai chiếc vòng cổ kim loại có gắn mặt chữ thập và cung Bọ Cạp, cùng một đôi khuyên tai thủy tinh xanh.
Tiểu Lục xuýt xoa:
“Đẹp thế! Cậu làm nhiều hơn đi nhé! Mấy thứ lần trước bán hết veo từ lâu rồi, bao nhiêu khách hỏi đấy.”
Hỷ Hỷ ướm thử một chiếc khuyên thủy tinh xanh lên tai, quay đầu hướng ra phía ngoài tiệm, lơ đễnh nói:
“Còn phải xem tâm trạng tớ có tốt không đã…”
Tiểu Lục vơ lấy tất cả những thứ còn lại đeo lên người.
“Cậu đang nói chuyện cùng tớ đấy à?”
Hỷ Hỷ quay đầu lại, nói:
“Trong này còn ai khác ngoài cậu cơ chứ?”
Cô không nhìn thấy Lâm Khắc, có lẽ anh ta đang nấp ở đầu đường.
Cô đặt chiếc khuyên thủy tinh xanh xuống mặt quầy.
Tiểu Lục lập tức cầm lên xỏ nốt vào tai, ngắm nghía chiếc vòng tay ngọc thạch trên tay Hỷ Hỷ:
“Bao giờ cậu mới chịu bán chiếc vòng tay này đấy?”
“Không bán đâu. Tớ tìm mãi mới gom đủ mười hai viên to bằng nhau đấy. Ngọc thạch là loại đá hộ mệnh cho Song Ngư mà.”
Cô sờ sờ lên chiếc vòng, rồi nói:
“Những thứ này bán hết thì bảo với tớ một câu. Tớ thay số điện thoại rồi, sau này có việc gì thì gọi số này cho tớ nhé.”
Sáu giờ tối, cô lượn lờ một vòng trên phố, mua một đôi tất dài màu tím in hình bướm vàng và một chiếc bánh ngọt.
Hỷ Hỷ có thói quen cứ đến dịp sinh nhật hàng năm là lại mua tặng mình một đôi tất. Cô kể với người khác rằng:
“Đây là phong tục ở quê tôi, vì tất dài có nghĩa là trường thọ mà!”
Đây là phong tục ở nơi nào cơ chứ?
Rồi sau đó, chẳng còn ai hỏi đến chuyện này nữa.
Chín giờ tối, cô ngồi trên bờ cát dài ngắm sao, nghe sóng vỗ rì rầm và ăn bánh ngọt.
Cô nhìn thấy Lâm Khắc đang một mình ngồi trong quầy bar trên bãi biển, hóng gió tây bắc cùng cô.
Đó là một ngày mùa đông lạnh lẽo, cô và anh cùng nhau lẻn ra ngoài cô nhi viện. Họ trốn trong tháp viễn vọng nơi bãi biển không người, ban ngày tha thẩn đi nhặt vỏ ốc, đến tối thì nằm ngắm sao, nhai lương khô để sống qua ngày.
Sau đó cô lên cơn sốt, người anh trai hơn cô năm tuổi đành phải cõng đứa em bốn tuổi của mình cuốc bộ trở về cô nhi viện.
Cô nằm phủ phục trên lưng anh, hai cánh tay nắm chặt chiếc túi nặng trịch đựng đầy vỏ ốc, không nỡ vứt đi.
Cô hỏi anh:
“Chúng mình đừng về được không ạ?”
Anh nói:
“Em ốm rồi mà.”
“Đợi khi nào em khỏi bệnh, mình lại trốn tiếp nhé?”
Anh gật gật đầu, khom lưng cõng cô cao thêm chút nữa, lê từng bước nặng nhọc trên con đường dài giữa đêm tối mịt mùng.
“Đống vỏ này đều là của em à?”
“Tất cả là của em.”
“Em phải tìm chỗ để giấu mới được.”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh đèn lập lòe le lói phía xa xa.
Đó là cô nhi viện. Là chốn về của họ.
Cô đứng dậy, đi về phía quầy bar chăng kín những bóng đèn vàng trên bãi biển.
Vài đôi tình nhân trẻ đang thì thầm âu yếm trong quán bar.
Cô cố tình bước về phía Lâm Khắc. Anh ta vẫn cúi đầu đọc sách như không có chuyện gì xảy ra, trên tay đang cầm bút ghi chép gì đó.
Cô lướt ngang qua anh ta, đi đến quầy bar phía sau lưng.
Anh ta có một khuôn mặt ưa nhìn, toát lên một thần thái rụt rè nhưng thanh tú.
Rốt cuộc anh ta đang đọc thứ gì vậy.
Cũng là Chòm sao hôm nay chăng?
Liệu tối nay anh ta có chụp trộm cô một bức ảnh không nhỉ?
Cô ngồi bên quầy bar, đối diện với ngàn vạn ngôi sao đang lấp lánh trên bầu trời, nhấp ly vodka vị đào đầu tiên của tuổi 25.
Đến cuối tháng Ba, Hỷ Hỷ nhận được một bản báo cáo do Đới Đức Lễ cho người mang tới khách sạn và chuyển cho cô.
Cô xem những bức ảnh trước.
Có một bức chụp ngày đầu tiên, tóc cô vẫn đen và đang dạo trên phố.
Trong một bức ảnh khác, tóc cô đã chuyển sang màu đỏ, và mới đi ra khỏi khách sạn.
Hôm sinh nhật cô, cũng có một bức trong quán bar bên bờ biển, chụp lúc cô đang mơ màng nhấp vodka.
Trong quán rượu nhỏ cũng có một bức, cảnh cô đang cúi đầu đọc sách.
Có một bức chụp bên ngoài nhà hát, cô đang lưỡng lự không biết nên xem vở kịch nào, dựa vào góc chụp thì hình như hôm đó Lâm Khắc ngồi mãi hàng ghế phía sau.
Có một bức chụp cô vừa thả bộ vừa mờ báo đọc Chòm sao hôm nay. Cô không nhớ hôm đó là hôm nào.
Còn lại, đại đa số đều là những bức ảnh chụp trên phố. Dường như Lâm Khắc rất thích chụp ảnh cô lúc đang đi bộ.
Cuộc sống của cô đều được anh ta liệt kê thành danh sách:
Ở phòng 103 khách sạn Tân Nguyệt, mỗi tuần thanh toán một lần.
Có thói quen uống vodka. (Lưu ý: chỉ uống vị đào)
Mỗi ngày đều xem mục Chòm sao hôm nay trên báo.
Thỉnh thoáng đến tham quan hội chợ triển lãm (bao gồm triển lãm nghệ thuật ướp xác, triển lãm xác ướp mới được được khai quật, triển lãm dụng cụ tra tấn qua các thời đại).
Cô nằm bò trên giường cười ha hả. Những hội triển lãm kia là cô cố ý dẫn Lâm Khắc đi, giống như một đứa trẻ muốn khoe rằng mình dũng cảm, hay một cô gái muốn chứng tỏ ma thuật của mình.
Cô tiếp tục đọc.
Dường như không có công ăn việc làm,
Thường xuyên một mình lang thang trên phố,
Nguồn thu nhập rất khả nghi,
Không có bạn bè,
Không nhận ra bất cứ dấu hiệu gì của việc có bạn trai,
Cô độc.
Cô gấp bản báo cáo đó lại.
Ngày hôm sau, cô đến hòm thư ngay gần đó, gửi một phong bì bên trong chứa chi phiếu cho Đới Đức Lễ.
4.
Thứ năm, cô rời khỏi khách sạn, mang theo những chiếc vòng tay vừa làm xong hôm kia đến tiệm trang sức.
Vừa bước vào cửa, cô nhìn thấy chiếc khuyên thủy tinh xanh đang đung đưa óng ánh trên tai Tiểu Lục, mái tóc đã cắt ngắn và nhuộm thành màu xanh, trông chẳng khác gì một chú ếch cốm.
“Ô! Hỷ Hỷ?”
Ếch cốm Tiểu Lục đang chống khuỷu tay trên quầy, gõ bàn phím cành cạch, ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi lại chúi xuống.
“Đây là tiền lần trước nhé.” Tiểu Lục với tay lấy vài tờ tiền trong máy thu ngân đưa cho Hỷ Hỷ, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính, “có khách muốn một cái mặt dây chuyền hình cung cự Giải…”
Hỷ Hỷ hỏi:
“Là con trai phải không?”
Hỷ Hỷ gõ từng nhịp thật mạnh trên bàn phím, đáp:
“Con gái, ngực cực to. Ngực của bọn Cự Giải đều rất to!”
Hỷ Hỷ tò mò thò đầu vào, hỏi:
“Cậu đang bận gì thế?”
“Tớ phải tìm bằng được thằng khốn nạn ấy!”
“Cậu đang chơi game phải không?”
“Tớ làm gì có tâm trạng để chơi game chứ! Tên khốn bỉ ổi lưu manh kia đá tớ, nhưng vẫn nợ tiền không trả, tớ đang truy lùng hắn! Mày đang ở chỗ quái quỷ nào, ra đây ngay cho bà!”
Hỷ Hỷ cầm lấy tiền, rồi cũng chúi đầu dán mắt vào màn hình máy tính.
Ba giờ chiều, cô trở về khách sạn, thấy anh chàng khuân vác béo ục ịch đang ưỡn đầu ưỡn ngực đứng chờ cô trước cửa phòng.
“Cô Lộ, có một người đàn ông hỏi tôi về cô đấy…” Anh ta nói, mặt có vẻ rất nghiêm trọng.
“Người đàn ông nào vậy! Trông anh ta như thế nào?”
“Hai mấy tuổi, chưa đến ba mươi, mặc jacket màu xanh, dáng người cao, ăn mặc trông có chút luộm thuộm, đến khách sạn mấy lần rồi, trên tay lúc nào cũng cầm cuốn Sudoku, tôi còn nhìn thấy anh ta chăm chú dõi theo cô ở tiền sảnh, có thể đang âm mưu gì đó. Tôi biết, nhưng không nói gì.”
“Cảm ơn anh đã cho tôi biết.”
Nói xong, Hỷ Hỷ vào luôn phòng mà không tip. Trông anh ta thất vọng ra mặt. Cô lập tức nhét đồ đạc cùng bức Đêm đầy sao vào vali, rồi xuống quầy lễ tân làm thủ tục trả phòng.
5.
Một tiếng sau, Hỷ Hỷ đã chuyển đến phòng 601 của khách sạn Con thỏ.
Cô gỡ bức tranh màu nước hình hai chú thỏ đang gặm cà rốt trên tường đặt sang một bên, rồi treo bức Đêm đầy sao lên.
Thì ra cuốn sách Lâm Khắc thường hay đọc là Sudokul.
Không phải anh ta cần ghi chép gì, mà chỉ đơn giản là đang giải câu đố.
Sáu giờ, cô rời khỏi khách sạn, uống một ly vodka vị đào ở quán bar, sau đó đến cửa hàng điện tử mua một chiếc máy tính.
Tám giờ, cô xách chiếc laptop về đến khách sạn.
Trong tiền sảnh, cô thoáng thấy bóng dáng Lâm Khắc.
Anh ta đội một chiếc mũ lưỡi trai màu xanh, ngồi trên ghế sô pha chăm chú giải sudoku.
Cô ngẩng cao đầu đi ngang qua, không chú ý đến sự tồn tại của anh ta.
Cô bước vào phòng, lấy laptop từ trong hộp đựng ra và cắm giắc nguồn điện.
Lâm Khắc vẫn ở dưới sảnh giải đố sudoku.
Cô ở trong phòng 601, đăng nhập google.
Cô đánh tên Lâm Khắc trong ô tìm kiếm.
Một phông nền chi chít chữ hiện ra trên màn hình, tổng cộng có 487.000 kết quả có liên quan đến từ khóa “Lâm Khắc”.
Có Lâm Khắc Hoa, Lâm Khắc Trung, Lâm Khắc Quang, Lâm Khắc Bỉnh, Lâm Khắc Châu, và cả một đống Lâm Khắc gì gì đó nữa.
Có bốn gã trai bao Lâm Khắc, ba võ sỹ quyền anh Lâm Khắc, một cuốn tiểu thuyết dở ẹc có tên là Lâm Khắc cô đơn, một vị giáo sư nhân loại học cũng tên Lâm Khắc (chuyên nghiên cứu hắc tinh tinh thời tiền sử)…
Không hề có cái tên Lâm Khắc mà cô muốn tìm kiếm.
Khoan, chờ chút đã… cô tìm thấy một trang blog cá nhân. Chủ tài khoản tên là Anna.
6.
Hỷ Hỷ truy cập vào blog Anna.
Một bức ảnh xuất hiện ở phía trên cùng, là một bức chụp chung cùng ai đó.
Mười bốn nam sinh và nữ sinh khoảng 16-17 tuổi đang tươi cười hướng về phía máy ảnh. Bức ảnh được chụp trước tấm bảng đen trong lớp học.
Chỉ cần nhìn thoáng qua là cô đã nhận ra anh ta rồi.
Lâm Khắc đứng đầu tiên bên trái ở hàng sau.
Một tay anh ta đút túi quần, nụ cười bẽn lẽn nở trên môi.
Một cô bé đứng bên cạnh anh ta, khuôn mặt trái xoan thanh tú, trên cổ quàng một chiếc khăn voan điệu đà nổi bật dưới nền tóc dài đen nhánh phía sau.
Anna viết một bài blog như sau:
Lúc chuyển nhà vô tình tìm thấy bức ảnh cả lớp hồi trung học.
Người đứng thứ hai bên phải phía trước, đeo kính cận kia chính là tôi.
Người đứng đầu tiên bên trái hàng sau, trông bảnh nhất, là cậu bạn mà tôi vẫn luôn thầm thương trộm nhớ, tên là Lâm Khắc.
Cậu ấy là hội trưởng hội suy luận học của trường. Hồi đó để tiếp cận cậu ấy, tôi đã cày rất nhiều bộ phim và tiểu thuyết trinh thám các loại!
Những giọt nước mắt từng âm thầm rơi, nếu như giờ đây có thể gom lại, chí ít cũng có thể đong đầy một bể cá vàng nhỉ?
Thế nhưng, dường như cậu ấy vẫn chẳng hề hay biết rằng, tôi đang yêu thầm cậu ấy.
Anh chồng hiện tại của tôi cũng giống cậu ấy đôi phần.
Đã rất lâu rồi không có cơ hội gặp lại. Mấy dịp cả lớp tụ tập cậu ấy đều không đến, và cũng mất liên lạc với mọi người.
Rốt cuộc bây giờ cậu ấy đang ở đâu?
Cậu ấy đang làm gì?
Cuộc sống có vui vẻ không?
Có nhiều khi, tôi thực sự mong rằng giờ cậu ấy đã trở thành một gã béo ục ịch.
Ai bảo cậu ấy không yêu tôi cơ chứ!
Nhất định cậu ấy sẽ hối hận vì trước kia đã không chọn tôi!
Nếu ai đó có tin tức về cậu ấy, xin hãy báo với tôi một câu nhé.
Vậy thì, cô gái đeo khăn đứng bên cạnh Lâm Khắc là ai nhỉ?
Anna nói “Nhất định cậu ấy sẽ hối hận vì trước kia đã không chọn tôi”… Liệu có phải vì anh ta đã chọn một trong những cô gái trong bức ảnh này?
Cô để lại lời nhắn trên blog:
Anna,
Tôi biết cậu ấy!
Cậu ấy là bạn của một người bạn tôi,
Vẫn đam mê tiểu thuyết trinh thám như vậy,
Thích uống vodka nữa.
Cậu ấy rất kiệm lời, nhưng chỉ cần nhắc đến tiểu thuyết trinh thám là lại thao thao bất tuyệt, lần gặp gần đây nhất, cậu ấy còn kể với tôi về Holmes và Seicho Matsumoto đấy!
Nếu như cô muốn biết tin tức về cậu ấy, hãy reply hoặc gửi mail về hòm thư của tôi nhé.
Cô để tên “Cá Bong Bóng”, rồi gửi tin nhắn đi.
7.
Một buổi tối của ba tuần sau, cô nhận được email từAnna.
Cá Bong Bóng thân mến,
Xin lỗi vì vừa rồi tôi có việc bận, giờ mới trở về và thấy tin nhắn của bạn.
Bạn quen Lâm Khắc thật à?
Cậu ấy vẫn ổn chú?
Tôi cứ tưởng rằng sau cú sốc đó, cậu ấy sẽ trở nên rất trầm lặng. Thế nhưng khi bạn kể cậu ấy thao thao bất tuyệt cùng bạn về Holmes và Seicho Matsumoto, tôi cũng thấy yên tâm hơn nhiều.
Cậu ấy là tan của Seicho Matsumoto và Conan Doyle mà.
Xem ra cậu ấy đã không sao nữa rồi.
Cô gái này thật là ngốc! Những bậc thầy về tiểu thuyết trinh thám cũng chỉ có vài người thôi mà!
Lâm Khắc chắc chắn không thích những cô nàng ngốc nghếch.
Cậu ấy uống rượu có bị đỏ mặt không?
Trước kia chưa bao giờ tôi thấy cậu ấy uống rượu, huống hồ còn là vodka.
Vodka không phải chỉ có bợm rượu mới thích uống hay sao?
Bây giờ tôi lại có chút lo lắng rồi.
Hỷ Hỷ trả lời email đó.
Anna thân mến,
Anh ấy uống rượu chỉ xanh mặt chứ không đỏ mặt.
Anh ấy bảo rằng, vodka là loại rượu chỉ dành cho những người hiểu được sự đau thương.
Nếu như muốn biết thêm tin tức về anh ấy, xin hãy gọi đến số điện thoại này của tôi nhé.
Cô đứng dậy đến bên giường lấy điện thoại, đi đi lại lại trong phòng một cách thấp thỏm.
12 phút sau, một hồi chuông điện thoại vang lên.
Anna đã cắn câu.
Một giọng nữ trẻ trung cất lời:
“Bạn là Cá Bong Bóng à?”
“Đúng. Còn chị là Anna phải không?”
“Xin lỗi, hình như rất mạo muội…”
“Không sao đâu, chắc em ít tuổi hơn chị.”
“Ồ vậy hả, em quen Lâm Khắc như thế nào?”
“Anh ấy là bạn của bạn em, chúng em mới chỉ gặp nhau có vài lần, thực ra em và anh ấy cũng không được gọi là thân thiết cho lắm. Tính anh ấy có vẻ rất trầm.”
“Nhất định là vì chuyện đó rồi.”
“Chính là cú sốc mà chị nói tới phải không? Em chưa nghe thấy bạn em kể về điều này. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
“Chính là người vợ trước kia của cậu ấy đó.”
Lâm Khắc từng kết hôn rồi sao? Sau đó lại ly hôn? Cô sững sờ một hồi, rồi tiếp tục hỏi:
“Anh ấy và người vợ trước kia làm sao cơ?”
“Vợ của cậu ấy là bạn học cùng lớp với bọn chị…”
“Chị ấy cũng có mặt trong bức ảnh kia phải không?”
“Đúng. Chính là cô gái đứng bên cạnh cậu ấy.”
Cô không đoán sai, quả nhiên là cô gái đeo khăn kia.
“Họ là mối tình đầu của nhau. Hồi còn đi học, cô ấy chủ động theo đuổi Lâm Khắc, khi vừa tốt nghiệp đã đòi kết hôn ngay. Chẳng ai ngờ cưới nhau chưa được một năm, cô ấy đã làm ầm lên đòi ly hôn, nói rằng hồi đó kết hôn là vì hiếu thắng. Nhưng Lâm Khắc vẫn dành rất nhiều tình cảm cho cô ấy, nên tất nhiên không chịu ly hôn…”
“Vậy sao? Cuối cùng họ có ly hôn không?”
“Một ngày nọ, cậu ấy về nhà và không thấy cô ấy đâu nữa, đồ đạc cũng đã dọn đi hết. Cậu ấy đi tìm rất lâu, cuối cùng mới biết được rằng cô ấy đã sang Anh. Sau đó cậu ấy liền bay sang Anh để tìm cô ta, sang đến nơi mới phát hiện ra cô ta đang sống cùng một người đàn ông khác và đang mang bầu.”
Cô nghe xong, bỗng cảm thấy một nỗi buồn không tên dâng trào trong lòng.
“Thế là anh ấy lại lủi thủi trở về?”
“Còn biết làm thế nào nữa cơ chứ? Sau khi ly hôn, cậu ấy trở nên rất trầm lặng, ngày họp lớp cậu ấy cũng không tham gia nữa, cũng không còn tìm tới những người bạn học cũ, chị nghĩ chắc là cậu ấy muốn tránh mặt thôi! Cậu ấy bây giờ có ổn không?”
“Anh ấy rất béo, ít nhất là béo hơn gấp mấy lần so với trong bức ảnh, nếu như không phải là cùng họ cùng tên, em còn không nhận ra anh ấy cơ!” Cô cúi đầu mân mê chiếc vòng ngọc thạch trên tay, lơ đễnh trả lời.
“Trời ạ! Chắc là cậu ấy cố tình ăn nhiều đây mà!”
“Đúng vậy, một khi đã đau khổ, con người ta sẽ phó mặc chính mình mà.”
“Thật không ngờ người mà chị thầm yêu ngày trước, giờ đã biến thành một gã mập.” Mặc dù nói như vậy, nhưng giọng của Anna dường như rất vui vẻ.
Hỷ Hỷ nương theo niềm hy vọng trong lòng của Anna và nói:
“So với trong ảnh, bây giờ anh ấy cũng già đi rất nhiều rồi! Nhìn qua chí ít cũng phải 35, 36 tuổi.”
“Thật à?” Anna quả nhiên trúng kế, “Chị nghĩ rằng cậu ấy sẽ chẳng bao giờ muốn gặp lại bọn chị nữa đâu! Em đừng kể với cậu ấy về cuộc trò chuyện của chúng ta nhé.”
“Em sẽ không nói đâu. Phải rồi, anh ấy là cung Bọ Cạp hả chị?”
“Cung Bọ Cạp à? Không, Lâm Khắc cũng giống chị, là cung Cự Giải, vì vậy chị nhớ rất rõ.”
8.
Song Ngư, Cự Giải và Bọ Cạp đều là cung thuộc tính nước, tính cách mềm mại uyển chuyển, hai trong ba cung này mà yêu nhau, thì quả là trời sinh một cặp.
“Em tuyệt đối đừng kể với cậu ấy về chuyện trên blog nhé. Cậu ấy không biết chị yêu thầm cậu ấy đâu…” Anna nói.
“Chuyện tối hôm nay, em sẽ không nói cho ai cả. Chị yên tâm nhé.”
Hỷ Hỷ cúp máy.
Nam Cự Giải luôn có bản năng bao bọc mạnh mẽ, luôn đa sầu đa cảm với tình yêu, sẽ vĩnh viễn bảo vệ người mà họ yêu thương và hy vọng rằng người mình yêu sẽ mãi mãi cần đến sự chăm sóc của họ giống như một đứa trẻ.
Nam Cự Giải cũng tương đối nặng tình, họ là một chú cua lãng mạn luôn chạy trốn để giấu đi những giọt nước mắt, luôn tiếc nhớ về dĩ vãng một cách vô phương cứu chữa.
Và bọn họ đều có tâm lý luyến mẫu.
Chín giờ, Hỷ Hỷ khoác áo mưa ra khỏi khách sạn.
Mưa phùn ảm đạm lất phất bay qua ánh đèn đường vàng vọt, cô kéo chiếc mũ áo mưa lên, che đi mái tóc đỏ của mình.
Mình cô lẻ bước trong màn mưa, đôi môi mím chặt đè nén nỗi niềm đang chực dâng trào trên khóe mắt.
Tiếng bước chân vang lên vô định trên con phố đêm, đôi bốt ngắn màu đỏ càng lúc càng gấp gáp, tựa như muốn rũ bỏ tất cả những chuyện cũ đang đeo bám trong hồn.
Dĩ vãng là không thể chạm đến, bởi chỉ cần khẽ chạm, nước mắt sẽ ào ạt tuôn xuống.
10 giờ 47 phút, cô đi vào quán bar.
Lâm Khắc đến sớm hơn một bước.
Anh ta ngồi trong một góc của quầy bar, lưng quay về phía cửa, đang giải sudoku.
Lúc đi ngang qua, cô thoáng thấy một khoảng ướt lớn trên lưng áo jacket xanh thẫm của anh ta.
Lúc này, bartender đặt trước mặt anh ta một ly brandy và tấm lót ly.
Cô cởi áo mưa rồi vắt lên lưng ghế, ngồi trong góc cạnh cửa sổ ngắm mưa rơi.
Mưa vẫn âm thầm rả rích. Tối hôm đó, cô uống hai ly vodka vị đào.
Khi cô uống đến ly thứ hai, một gã đàn ông khoảng 30 tuổi chếnh choáng men rượu từ đâu sáp lại hỏi:
“Chào em, không phiền nếu anh ngồi đây chứ?”
Cô liếc nhìn anh ta một cái, rồi quay ra cửa sổ:
“Không phiền. Nhưng anh phải đợi sau khi tôi đi khỏi.”
Gã đàn ông ngật ngưỡng vẫn kéo ghế qua ngồi, trên tay cầm một ly whisky, giở giọng trêu chọc:
“Thảo nào người ta nói, vô tình nhất là những cô gái tóc đỏ!”
Hỷ Hỷ khẽ cười nhạt, nhưng nụ cười không phải dành cho gã đang ngồi tán tỉnh trước mặt.
Ánh mắt sầu muộn xuyên qua vai gã đàn ông, ngóng nhìn những hạt mưa đang bay lất phất bên ngoài khung cửa. Cô đang tự cười với chính mình.
“Anh, bao giờ anh đến đón em vậy?”
Lúc vừa mới dọn đến nhà mẹ nuôi, cô viết rất nhiều thư gửi cho anh, và lần nào cũng hỏi như vậy.
Cô tin rằng một ngày nào đó anh sẽ đến đón cô.
Cô thích bê chiếc ghế đẩu tròn ra ngoài ban công, ngồi đằng sau dãy lan can lan quấn đầy những khóm nho leo tím ngóng ra ngoài đường và chờ anh đến.
Biết đâu một ngày nào đó, anh sẽ đột nhiên xuất hiện trên con phố vắng, ngẩng đầu gọi tên cô:
“Hỷ Hỷ!”
Cô dốc cạn ly vodka vị đào, cầm áo mưa rời khỏi quán bar.
Gã say kia liền bám theo cô ra ngoài.
Cô đi qua ba dãy nhà, băng qua con phố có những quán bar náo nhiệt, rồi rẽ vào một con ngõ vắng.
Gã say kia sán vào cô, trơ tráo:
“Người đẹp tóc đỏ ơi! Đuổi theo em khó quá!
Cô chẳng thèm đếm xỉa đến gã.
“Chúng mình tìm chỗ uống một ly nữa nhé!” Gã đột nhiên chộp lấy tay cô.
Cô hất tay gã ra.
Gã đàn ông từ phía sau tóm lấy mũ áo mưa của cô, gầm ghè chửi:
“Con chó cái này! Mày không muốn chơi sao lúc nãy còn cười với tao!?”
Cô loạng choạng vài bước, gồng sức đẩy gã ra rồi nhanh chóng chạy ra khỏi con ngõ.
Chạy được một đoạn, cô bỗng nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết từ đằng sau.
Cô quay đầu lại, trông thấy gã say kia bị ai đó đấm một cái thật mạnh, mất thăng bằng ngã vật xuống cạnh cống, ôm đầu quằn quại đau đớn.
Lúc này, một cái bóng jacket xanh thẫm vụt qua như điện, rồi biến mất trong chớp mắt nơi đầu ngõ.
Cô quay người lại, tiếp tục chầm chậm bước về phía trước.
Mười phút sau, cô về đến khách sạn, cởi áo mưa quẳng lên trên ghế.
Cuốn Đời nhẹ khôn kham nằm trên chiếc tủ đầu giường.
Cô bước qua, kéo dây công tắc của chiếc đèn đầu giường, một con muỗi bị ánh đèn làm giật mình, vo ve bay ra từ trong lồng đèn, rồi đậu trên trần nhà.
Cô mở sách, ngồi bên cạnh giường đọc một đoạn:
Câu chuyện tình yêu bắt đầu từ sau đó:
Cô lên cơn sốt, nhưng anh thì không thể lái xe đưa cô về nhà giống như bao cô gái mà anh từng tán tỉnh. Anh nhẹ nhàng quỳ xuống cạnh đầu giường, trong lòng mơ hồ một suy nghĩ:
Tựa như cô bị ai đó đặt trong một chiếc làn, rồi thuận theo dòng nước trôi dạt đến cuộc đời anh.
9.
Mười giờ ngày hôm sau, Hỷ Hỷ rời khỏi khách sạn Con Thỏ.
Mười giờ bốn mươi phút, cô ngồi đọc Chòm sao hôm nay trên chiếc ghế dài trong công viên, sau đó gọi điện thoại cho Đới Đức Lễ, nói với ông ta rằng cô đã đổi khách sạn, dặn từ sau gửi hóa đơn và báo cáo theo dõi qua email.
Đới Đức Lễ hỏi:
“Cô Lộ, tiểu thuyết tiến triển thuận lợi chứ?”
Tiếu thuyết? Cô đã quên khuấy đi mất.
Cô trả lời:
“Tôi viết chậm lắm… cũng không được ổn cho lắm…”
Mười hai giờ, cô đi vào một tiệm sách.
Với lấy cuốn Sudoku từ kệ sách.
Cô lật đại một trang và thử đọc một câu đố.
Người chơi phải điền một con số từ 1 đến 9 vào mỗi ô trong hình cửu cung, mỗi một số chỉ được xuất hiện một lần, và không được trùng lặp. Tổng của mỗi hàng dọc và mỗi hàng ngang phải tương đồng nhau.
Cô giải mãi mà vẫn không ra, ngay cả chút manh mối cũng không đoán được.
Đành xem trộm đáp án phía sau quyển sách. Ồ… thì ra là như vậy.
Trong sách nói, đây không phải là thuật toán, đoán bừa cũng không được, mà phải là suy luận một cách logic. Người chơi phải căn cứ theo dấu vết để lần ra đáp án.
Các câu đố của cuốn sách này được chia thành bốn cấp, có cực dễ, dễ, khó và cực khó.
Lâm Khắc đang giải đến cấp nào rồi nhỉ?
Bậc thầy Sudoku – Goode đã từng ví von rằng: “Nếu như bạn là một tử tù, sáng hôm nay sẽ bị hành quyết, người canh ngục nói rằng nếu kịp thời giải được câu đố Sudoku khó nhất, bạn sẽ bảo toàn được tính mạng của mình. Vậy thì chia buồn, bạn chết là cái chắc.”
Nếu như cô là tử tù kia, vậy thì cô chết là cái chắc, trừ phi… anh làm thay cô.
Dù cho câu đố đó có khó đến mấy, chắc chắn anh vẫn sẽ giải được.
Cô tưởng tượng trong ngày hành hình, cô mặc quần áo phạm nhân. Hai nữ canh ngục trói chặt cô trên chiếc ghế điện.
Vị mục sư trên tay cầm quyển Kinh thánh, nhân từ hỏi cô rằng:
“Lộ Hỷ Hỷ, cô có đồng ý hối cải không?”
Cô nhìn mục sư một cái, bình thản trả lời:
“Không gấp mà!”
Đoạn liếc nhìn chiếc đồng hồ to bản trong phòng hành hình, chỉ còn lại năm phút… ba phút… và mười lăm giây cuối cùng…
Chỉ còn lại một giây, nhưng bên ngoài phòng hành hình, anh đã giải được câu đố.
Họ đành phải thả cô đi.
Cô đặt cuốn Sudoku xuống, rồi cầm sách ra tính tiền ở quầy thu ngân.
Cô mua cuốn Cuộc sống không ở đây của Milan Kundera, Trăm năm cô đơn và Khách tha hương của Garcia Marquez.
Đến cuối tháng, cô nhận được bản email báo cáo theo dõi từ Đới Đức Lễ.
Đầu tiên, cô xem ảnh.
Có một bức chụp cô đang tản bộ trên bờ biển.
Đó là một ngày đầy gió, cô bỗng nổi hứng thèm nghe tiếng sóng biển.
Một bức chụp lúc cô bước ra từ tiệm trang sức của Tiểu Lục.
Ngày hôm đó, cô bán được vài đôi khuyên tai, có một đôi cô thực sự không nỡ bán, cứ mang đi rồi lại mang về. Lúc ra ngoài, cô đeo kính râm che khuất nửa khuôn mặt, trên tai đeo đôi khuyên đá ngọc thạch hồng, nổi bật cùng mái tóc đỏ của cô.
Một bức chụp lúc bước ra từ nhà hát, hôm đó cô xem vở Bóng ma trong nhà hát.
Một bức khác chụp lúc cô bước xuống từ trò bánh xe khổng lồ.
Tối hôm đó, bầu trời tràn ngập các vì sao, những gợn mây mờ lờ lững trôi dưới ánh trăng sáng vằng vặc. Khi bánh xe khổng lồ chậm rãi bò lên tới đỉnh, cô nhìn xuống phía dưới, âm thầm tìm kiếm bóng dáng anh ta.
Cuộc sống của cô đều được anh ta liệt thành danh sách.
Bản báo cáo viết, cô là một nhà thiết kế trang sức tự do.
Cô gần như ở hẳn trong khách sạn.
Cô là fan cuồng của Chòm sao hôm nay, và ngoài điều này ra, cô không có tín ngưỡng nào khác.
Cô thường xuyên ăn cơm một mình.
Anh ta lập hẳn một danh sách những món mà cô thích ăn, phía dưới còn viết chú thích “(Có thể cha mẹ cô ấy sẽ muốn biết)”.
Cô lưu lại bản báo cáo, ngồi lặng một hồi rồi viết một bức thư cho anh trai, gửi đến một hòm thư yahoo. Hòm thư đó là cô lập cho anh.
10.
Một ngày đầu tháng 10, Hỷ Hỷ rời khỏi khách sạn lúc 12 giờ, ngồi trong quán cafe đọc Chòm sao hôm nay.
Đừng nghĩ ngợi lung tung,
Cứ như vậy sẽ chỉ lãng phí tuổi xuân.
Hãy học một kỹ năng nào dó,
Bạn sẽ thu hoạch được những điều không ngờ.
Hai giờ chiều, cô bước ra từ quán cafe, nhét chi phiếu tháng này vào hòm thư gửi cho Đới Đức Lễ.
Năm rưỡi chiều, cô mua một đôi giày giả da đỏ trong cửa hàng giày.
Lúc bước ra khỏi cửa hàng, cô vô tình ngước lên nhìn ánh sáng dần tắt của buổi chiều tà đang phản chiếu từ dãy cửa số kính kiểu Pháp trên tầng hai của khu nhà đối diện, thấp thoáng bóng dáng vài cô gái đang tập Yoga trên đó.
Cô đi qua, đăng ký ở quầy tiếp tân.
Mỗi tuần hai buổi, cô học Hatha Yoga.
Huấn luyện viên hướng dẫn là NiNa, một cô gái xinh đẹp người Ấn.
NiNa dạy cô rằng, lúc luyện tập phải xóa hết mọi tạp niệm trong đầu.
Vậy nhưng cô chẳng tài nào làm được. Khi cố tĩnh tâm, ngàn vạn suy nghĩ cứ lướt qua tâm trí cô.
Cô thích chiếm chỗ ngồi ngay cạnh cửa sổ, thi thoảng lén nhìn xuống quán cafe phía đối diện. Lâm Khắc thường ẩn mình trong quán cafe kia.
Ngồi ở đó, anh ta đã giải được bao nhiêu câu sudoku rồi nhỉ?
Anh ta sắp thành tinh rồi.
Một ngày giữa tháng 12, giống như những học viên khác, cô trải một tấm nệm trên sàn phòng học, chuẩn bị đến giờ lên lớp.
Hôm đó, NiNa không đến.
Một đôi chân dài trắng ngần bước vào trong lớp.
Nhưng đó là của một người đàn ông.
11.
Hỷ Hỷ ngồi ưỡn ngực, hai chân duỗi thẳng, đôi tay vươn về phía trước nắm lấy gót chân.
Cô tò mò nhìn người đàn ông. Anh ta trạc 30 tuổi, mặc chiếc áo cộc tay màu trắng và chiếc quần thể thao rộng rãi, có một sải vai rộng và đôi mắt ánh lên vẻ sáng lạn.
“Bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi sẽ tạm thời thay NiNa.” Anh ta giới thiệu với mọi người bằng một giọng thanh sảng, “Tôi tên là Trịnh Lỗ, Lỗ trong Lỗ Tấn, nhưng tất nhiên không già bằng ông ấy.
Trong lớp vang lên vài tiếng cười.
Cô phát hiện ra trên người anh ta toát lên một phong thái rất đặc biệt, bây giờ rõ ràng đã là buổi chiều muộn, nhưng trông anh ta như vừa dạo bộ từ một cánh rừng sớm mai, trở về mang theo ánh sáng của buổi bình minh. Có lẽ trên da anh ta còn vương lại mùi của lá cây và sương ướt.
Sau đó có một lần tan lớp, cô cuộn chiếc thảm và đứng dậy, Trịnh Lỗ đi qua hỏi:
“Có phải em đã từng học múa rồi không? Anh thấy người em rất dẻo.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh ta, nhún vai trả lời:
“Em múa không được ổn cho lắm.”
Trịnh Lỗ hào hứng nói tiếp:
“Nhưng em tập Yoga rất tốt, có tài năng.”
Mặt cô ừng đỏ, bối rối đáp:
“Làm gì có? NiNa bảo khi tập Yoga phải rũ sạch hết tạp niệm trong đầu, nhưng em không làm được.”
Anh ta không nghĩ như vậy:
“Tại sao lại phải làm được?”
Cô kinh ngạc nhìn anh ta.
Mắt anh ta trong vắt như nước hồ.
“Em ngồi xuống đây.” Trịnh Lỗ bảo cô.
Cô đành trải thảm ra, ngồi xuống sàn nhà, khép hai chân lại, đôi tay vươn về phía trước theo thói quen, nắm lấy mười đầu ngón chân.
Trịnh Lỗ ngồi khoanh chân nhìn cô, nhíu mày nói:
“Em không cần nắm vào ngón chân như vậy, anh dám đảm bảo là chúng sẽ không chạy đi đâu mất đâu.”
Cô cười, rồi làm theo anh ta, buông lỏng tay, lòng bàn tay úp xuống hai bên đầu gối, ngón cái và ngón trỏ cuộn lại.
Anh ta cười cười:
“Anh cũng có rất nhiều tạp niệm. Nhưng nếu em thực sự muốn không suy nghĩ lung tung, vậy hãy làm theo anh…”
Anh ta nói xong, rồi chầm chậm mở miệng phát ra một âm tiết đơn điệu từ bên trong:
“Gâng…”
Anh ta dừng lại, giải thích:
“Đây là một từ Phạn âm…”
Nói xong, anh ta nhắm mắt, hít một hơi dài rồi tiếp tục:
“Gâng…”
Cô nhắm mắt đọc theo:
“Gâng…”
Rồi mở mắt ti hí nhìn trộm.
Mắt anh ta nhắm nghiền, mái tóc nhuộm màu nâu đậm mềm mại phủ trên đôi mày rậm nam tính.
Cô lại nhắm mắt, tiếp tục “gâng…”, tư tưởng như được giải phóng.
Cuối cùng anh ta cũng dừng lại, mở mắt hỏi:
“Tốt hơn nhiều rồi phải không? Em cảm thấy thế nào?”
Cô trả lời:
“Em thấy mình như một con muỗi.”
Anh ta mỉm cười:
“Là một con muỗi không có tạp niệm.”
Tối hôm đó, họ đi ăn cùng nhau. Cô ăn thịt, còn anh ta ăn chay.
Cô uống vodka vị đào, còn anh ta uống nước khoáng có ga.
Trịnh Lỗ từng đi làm ở phố Wall – New York, sau đó vứt bỏ tất cả sự nghiệp để tầm sư học đạo nhiều bậc thầy Yoga của Mỹ, sau khi trở về Đài Loan, anh mở câu lạc bộ Yoga này.
Anh ta vẫn độc thân, ở một mình, cung Xử Nữ và rất yêu thích thiên nhiên.
Trịnh Lỗ có một vài người bạn cùng chung chí hướng, trong đó có một anh chàng sau khi tốt nghiệp đại học thì lại bỏ về quê làm nông dân, một cô gái khác thì mở một cơ sở trị liệu bằng liệu pháp hương thơm.
Họ đều là những người yêu mến cuộc sống.
Những người này cô đều gặp ở nhà Trịnh Lỗ. Bà chủ của cơ sở trị liệu hương thơm kia hỏi cô đang sống ở đâu, cô trả lời:
“Khách sạn Con Thỏ.”
Nhà của Trịnh Lỗ ở vùng ngoại ô, đó là một căn phòng lớn với ba mặt cửa sổ kính kiểu Pháp lọt thỏm giữa lưng chừng núi .
Hỷ Hỷ gọi nơi đó là “căn phòng khủng khiếp”.
Trong phòng nuôi sáu con vẹt sặc sỡ, không nhốt trong lồng và béo múp như gà, chúng thường tản bộ tự do trong phòng khách. Những con vẹt này hễ thấy Trịnh Lỗ trở về là sẽ bay phành phạch lên người anh ta, hò hét làm nũng:
“Trịnh Lỗ! Trịnh Lỗ!”
Ngoài ra, trong phòng còn có một con thằn lằn vàng thích ngủ trên sô pha, và một con thằn lằn xanh thích cuộn tròn trên đầu tượng phật lớn ở phòng khách, tên của nó là Vô Hoa.
Chim chóc thường xuyên bay đến và trú chân trong khu vườn. Ban đêm, trong rừng thi thoảng còn vọng lại tiếng gu gu của cú mèo.
Một tối nọ, Hỷ Hỷ đứng trước khung cửa số kiểu Pháp trong phòng khách và ngắm nhìn khu rừng.
Sương đã buông trĩu và sắc đêm mịt mùng, gần đây dường như chẳng có nơi nào có thể ẩn náu.
Lâm Khắc đang trốn ở đâu.
Cô từng bước từng bước men theo khung cửa, ánh mắt lần tìm bóng dáng anh ta. Trong giây phút này, có lẽ chỉ anh ta nhìn thấy cô, còn cô thì không. Liệu anh ta có trốn đằng sau những chiếc cột cầu thang dưới mái hiên khu nhà?
Cô lấy chiếc kính viễn vọng mà Trịnh Lỗ dùng để ngắm gà soi ra bên ngoài.
Lúc này, Trịnh Lỗ bước đến bên cạnh cô và nói:
“Buổi tối không nhìn thấy gà đâu.”
Cô trả lời: “Em định nhìn cú mèo mà.”
“Cú mèo rất hiếm khi để con người nhìn thấy. Chúng đều trốn hết cả rồi.”
“Vậy em sẽ xem chúng trốn thế nào.”
Một trong sáu con vẹt vỗ cánh phành phạch bay về phía Trịnh Lỗ, anh giơ cánh tay đón lấy nó.
Hỷ Hỷ khẽ tránh sang một bước.
“Em không thích động vật à?” Trịnh Lỗ hỏi.
Cô bỏ kính viễn vọng ra, nói:
“Em thích mà! Từ trước đến nay em vẫn thích nuôi một chú mèo, mỗi tối em sẽ buộc dây và dắt nó đi dạo.”
Trịnh Lỗ bật cười ha hả.
“Chỉ có người dắt chó đi dạo, chứ làm gì có ai dắt mèo đi chứ?”
Cô bĩu môi:
“Vậy em sẽ tìm một con mèo thích được người dắt đi dạo…”
Đột nhiên Trịnh Lỗ cong hai vai lên, dùng tay ra dấu cho cô im lặng.
“Bên ngoài có người!” Anh khẽ nói.
Nói xong, anh thả con vẹt trên tay xuống, vớ một cây gậy rồi xông thẳng ra bên ngoài.
Cô quay người, mắt dõi ra ngoài căn phòng.
Đèn trong sân lần lượt bật sáng, tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, tay với lấy chiếc kính viễn vọng.
Cô nhìn thấy một bóng người nhảy qua tường rào nhanh như cắt.
Chạy mau đi! Lâm Khắc.
Sau đó vài phút, Trịnh Lỗ đã quay trở lại.
“Ngoài đó có người à?” Cô hỏi, giọng hơi run.
“Có lẽ là lợn rừng!” Anh quẳng cây gậy trên tay xuống, đến bên ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về:
“Đừng sợ.”
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Chín giờ tối, Trịnh Lỗ lái xe đưa cô về khách sạn.
10 giờ đêm anh về đến nhà, lên giường đi ngủ.
Còn Hỷ Hỷ, 12 giờ đêm vẫn đang ngồi trong quán bar uống vodka vị đào của cô. Và Lâm Khắc thì sớm đã ngồi bên quầy bar giải sudoku.
Đêm hôm đó, anh ta đã uống nửa chai brandy. Bộ dạng đắng chát kia cho thấy, thứ mà anh ta đã uống dường như là sự giày vò và cảm giác bất lực.
12.
Trịnh Lỗ thích gọi khách sạn nơi cô ở là Hang Thỏ.
Anh ta luôn trêu rằng:
“Em lại trở về với cái Hang Thỏ kia đấy à?”
Một tối, anh ta đưa cô về, nhân tiện thăm quan luôn căn phòng của cô.
Anh ta ngó qua cái ổ bừa bộn của cô, tặc lưỡi một cách thương hại:
“Một cô gái mà suốt ngày ở khách sạn, liệu có ổn không?”
“Rất ổn mà! Tự do lắm nhé!”
“Nếu là vì tiền thì…”
“Không…” Cô ngăn anh ta nói tiếp, “Em và anh trai từ bé đã quen ở khách sạn. Bố của em là nhiếp ảnh gia, ông thường đưa mẹ và chúng em đi rất nhiều nơi… Budapes, Berlin, và cả Tây Phi nữa… nhiều lắm… lúc đó em vẫn còn bé, có rất nhiều chỗ mà em đã quên mất rồi.”
Cô đi đến bên cửa sổ, tiếp tục kể:
“Mỗi lần cả nhà đều ở khách sạn, cứ từ căn phòng này chuyển sang căn phòng khác… Cho đến một ngày, chúng em đến Nam Tư, bố lái xe chở chúng em ra ngoài thì không may xảy ra tai nạn, chiếc xe rơi xuống sườn núi, chỉ có em và anh trai sống sót. Anh ấy đã cõng em bò ra khỏi khoang xe. Lúc đó em chỉ mới 7 tuổi.”
Cô cúi gằm, mân mê chiếc vòng ngọc thạch trên cổ tay, nước mắt lưng tròng.
Trịnh Lỗ bước qua nắm lấy tay cô, đôi mắt trong vắt ánh lên niềm an ủi xen lẫn thương cảm.
Cô nói tiếp:
“Anh của em cũng suốt ngày ở trong khách sạn, anh ấy là một phóng viên chiến trường, làm việc cho các tờ báo tin tức. Chúng em hứa với nhau rằng mỗi năm sẽ tương phùng ở một nơi nào đó. Anh ấy rất thương em, anh ấy thường xoa đầu và nói rằng, em là niềm tự hào của anh ấy.”
Cô đặt tay lên đỉnh đầu, nhìn ra bên ngoài.
Đêm đã về khuya, bóng dáng mặc chiếc jacket màu xanh vẫn đang lặng lẽ canh chờ dưới ngọn đèn đường vàng nhạt ở phía con phố đối diện.
13.
Ngày sinh nhật, Hỷ Hỷ mua cho mình một đôi tất dài.
Trịnh Lỗ tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho cô trong căn nhà kính, mời đến vài người bạn của anh ta. Bà chủ của cơ sở trị liệu hương thơm tặng cho cô một bó cỏ thơm ướp quần áo, còn anh chàng nông dân thì mang đến một giỏ trứng gà tươi.
Sau khi khách khứa rời đi, Hỷ Hỷ đuổi con thằn lằn vàng ra chỗ khác rồi ngồi lên chiếc ghế salon bọc vải ở phòng khách, thưởng thức chai vodka vị đào tự mình mang đến.
Trịnh Lỗ ngồi bên cạnh cô, nắm lấy bàn tay trắng ngần đang cầm cốc rượu, nhẹ nhàng khuyên bảo:
“Đừng uống nhiều rượu như vậy, chí ít là… đừng uống vodka…”
Cô cười híp mắt nhìn anh ta:
“Rượu này rất ngon đấy!”
Buổi tối hôm đó, cô không về.
Ba giờ sáng, cô tỉnh dậy trên giường, ngoảnh sang nhìn Trịnh Lỗ.
Anh ta ngủ rất ngon, phát ra những tiếng thở đều đều.
Cô choàng tạm một chiếc vỏ chăn mỏng, lần mò trong bóng tối và đi ra ngoài phòng khách.
Đang đi thì chẳng may trượt chân, Hỷ Hỷ vội vàng tóm lấy một vật bên cạnh để giữ thăng bằng, cô chạm phải một miếng da sần sùi lỗ chỗ, giật nảy mình rồi buông tay ra, cảm thấy một chiếc đuôi vừa lọt qua giữa hai chân.
Cô sợ hãi bật ngọn đèn nhỏ trong phòng khách.
Thứ mà cô vừa chạm phải thì ra là đầu của pho tượng phật. Con thằn lằn xanh Vô Hoa thường ngày hay nằm cuộn tròn ở đó giờ không thấy đâu nữa.
Hỷ Hỷ tìm thấy chai vodka vị đào của mình trong tủ lạnh phòng bếp.
Cô đứng trước khung cửa sổ kính phòng khách, trông ra khu vườn tối om và nhấm nháp vodka. Đâu đó trong khu rừng vẳng lại tiếng cú mèo khắc khoải.
Con thằn lằn xanh lại nhẹ nhàng trườn lên đỉnh pho tượng phật.
Năm giờ sáng, một bầy chim trong vườn hót vang inh ỏi.
Vodka đã cạn, cô trở về ngủ trên chiếc giường xa lạ.
Sáu giờ ba mươi phút, cô chìm trong giấc ngủ. Trịnh Lỗ tỉnh dậy, vào bếp uống nước ép cỏ lúa mỳ, rồi ra vườn tập yoga.
Tập xong yoga, anh ta cho đàn vẹt và hai con thằn lằn ăn.
Thỉnh thoảng Hỷ Hỷ sẽ qua đêm ở nhà anh ta.
Lúc cô ở đó, Trịnh Lỗ sẽ nhốt lũ vẹt lại.
Sáu con vẹt đó chắc chắn rất hận cô. Và cô cũng hận chúng.
Một buổi tối, cô và Trịnh Lỗ ngồi trên những bậc cầu thang làm bằng gạch đỏ trong vườn và trò chuyện.
Anh ta uống nước khoáng có ga.
Còn cô uống vodka vị đào.
Anh ta nhìn cô nói:
“Em trả phòng khách sạn rồi chuyển đến đây ở được không? Anh không yên tâm khi để em một mình sống trong cái hang thỏ đó.”
Cô nhìn nhìn anh ta, nói:
“Không được đâu!”
Anh sửng sốt:
“Tại sao lại không được?”
Cô nói:
“Có nhiều lúc em muốn ở một mình.” Trịnh Lỗ tần ngần hỏi:
“Em không thích sống cùng anh sao?\’
“Hãy cứ để căn phòng đó, nếu như ngày nào đó anh ghét em, em còn có thể trở về chứ.”
“Sao anh có thể ghét em được?”
Cô lặng im nhìn về phía cánh rừng.
“Cũng không sao… em có thể yêu chính em…”
“Một người làm sao có thể yêu đương chính mình được?”
Cô lắc lắc chiếc cốc trong tay, nói:
“Sao mà không được nhỉ? Em sẽ tự thủ thỉ ngọt ngào, tự thề non hẹn biển… và sẽ không bao giờ tự phản bội chính mình…”
“Vậy thì thật cô đơn…” Trịnh Lỗ tìm cầm lấy tay cô, “anh sẽ không để em làm như vậy.”
Giọng cô chìm đắm trong bi thương:
“Tình yêu, là Trăm năm cô đơn mà anh.”
Sáng sớm ngày hôm sau, cô rời khỏi căn nhà.
11 giờ, cô mua một tờ báo.
11 giờ 20, cô đọc Chòm sao hôm nay trên giường khách sạn.
Không thể sống nếu thiếu tình yêu không phải là tính cách của Song Ngư,
Bạn sẽ gặp được mối lương duyên tốt đẹp.
Khi hạnh phúc tự tìm đến,
Đừng để nó vụt mất khỏi tầm tay.
Bảy giờ tối, Trịnh Lỗ cầu hôn cô trong nhà hàng.
Anh ta đặt một chiếc nhẫn bạch kim sáng lấp lánh trước mặt cô, ngọt ngào tình ý:
“Em không cần phải trả lời ngay, cứ suy nghĩ thật kỹ rồi nói với anh nhé.”
Cô mím chặt môi, đôi mắt đen láy nhìn Trịnh Lỗ, chỉ mỉm cười mà không nói.
Chín giờ, họ rời khỏi nhà hàng, trở về căn nhà kính trên núi.
Ba giờ đêm, cô tỉnh dậy, đi chân trần sang phòng bếp mở tủ lạnh lấy chai vodka.
Trong tủ lạnh không có thứ mà cô muốn tìm.
Cô trở vào phòng khách, bật một ngọn đèn nhỏ, đứng lặng trước khung cửa kính nhìn màu đêm mịt mùng.
Đêm nay không có sao.
Cô ngắm nhìn chiếc nhẫn trên tay.
Không đúng… không phải là cảm giác này.
Rốt cuộc là còn thiếu điều gì?
Một con vẹt trong lồng bồn chồn đập cánh, như đang muốn đòi ra ngoài.
Con thằn lằn xanh Vô Hoa bám trên đầu pho tượng phật trừng trừng nhìn cô.
Cô nhìn quanh căn nhà, cảm thấy mình như một kẻ xa lạ.
Thứ gì đó trong cô bỗng trở nên héo úa.
Cô tháo chiếc nhẫn sáng lấp lánh khỏi ngón áp út, chầm chậm bước qua, đeo lên chiếc đuôi sần sùi của Vô Hoa.
Con thằn lằn chẳng chút động đậy, như thể chiếc nhẫn đó vốn vẫn thuộc về nó.
Hỷ Hỷ lui lại vài bước, lặng lẽ nhìn nụ cười của pho tượng phật.
Mọi thứ như bong bóng ảo mộng.
Thấm buốt như sương, và tê tái như điện.
Cô xách theo đôi giày đỏ bóng lộn của mình, âm thầm lẻn ra ngoài.
Năm mươi phút sau, cô trở về khách sạn, lập tức gói ghém hành lý rồi ra quầy lễ tân trả phòng.
Cô ngủ một đêm trong khách sạn của sân bay, tắt nguồn điện thoại và nhuộm đen lại mái tóc.
Ngày hôm sau, cô thay một chiếc sim mới.
Trịnh Lỗ sẽ không bao giờ còn tìm thấy cô nữa.
Bỗng nhiên cô hiểu ra rằng, cô sợ những người quá yêu mến cuộc sống. Khi đứng trước mặt họ, cô luôn cảm thấy tủi hổ và choáng ngợp.
10 giờ, cô kéo hành lý và bức Đêm đầy sao đáp chuyến bay đến Tokyo.
Trên máy bay, cô phát hiện ra Lâm Khắc.
Anh ta xách một túi tư trang gọn nhẹ, bước qua người cô tự nhiên như không, rồi đến chỗ của mình ở hàng ghế cuối và ngồi xuống.
Cô cúi thấp đầu, chăm chú đọc Chòm sao hôm nay và cuốn Trăm năm cô đơn.
Tình yêu, là sự cô độc kéo dài trăm năm.