Thụ Tinh Cho Con Dâu – Seri Truyện Sex Siêu Phẩm – Update Chap 78 END

Chap 27: Hoa Diệp Chi – Bản làng cổ.

-Thôi vậy cũng được, chỉ là chỗ ngủ thôi mà, bố cứ ngủ với bọn con, bố đừng ngại… Bác Nho nói giường cũng rộng mà bố… –Minh khoác vai Thảo như xin ý kiến vợ, nhưng Thảo chẳng nói gì, chỉ đứng mím môi nhìn xuống đất, trong nàng đang cảm thấy lo lắng hơn là thoải mái….

-Haizz…. Thật tình…. –Ông Vũ chống nạnh nhìn xuống đất lắc đầu, nhưng thực ra ông đang rất hồi hộp… tim đập nhanh, chắc chắn ông đang rất hưng phấn vì được ngủ chung giường với con dâu, ông Vũ đang hy vọng mảy may thế nào có thể chấm mút được một chút, vì dù gì quan hệ của ông với Thảo lúc này không giống như ngày xưa…

Sau khi thống nhất, tất cả mọi người chia ra ba ngôi nhà, Minh, Thảo và ông Vũ ở cùng nhà với bà Liên cùng các cháu. Đây là ngôi nhà sàn cách tân theo phong cách hiện đại hóa của người dân tộc Thái đề làm home stay cho khách du lịch, phần lớn được làm từ bê tông và gỗ. Mỗi ngôi nhà chỉ có một phòng vệ sinh duy nhất ở bên dưới cách nhà khoảng vài chục bước chân ở lưng chừng đồi, phòng vệ sinh đầy đủ cơ sở vật chất đủ phục vụ 5 người một lúc, có cả phòng tắm nam nữ riêng. Tuy hơi xa chỗ ngủ nhưng chất lượng không kém gì ở thành phố. (các bác muốn biết rõ hơn về nhà sàn hiện đại của người Thái các bác có thể tìm trên internet để có một trải nghiệm tốt nhất khi đọc). Nhà sàn này thiết kế rộng lớn nên có 27 cột chống bằng gỗ rất to, chia thành ba hàng, nếu là nhà sàn nguyên bản người Thái họ sẽ nuôi trâu bò lợn gà bên dưới, nhưng đây là nhà sàn hiện đại nên phía bên dưới họ để bàn ghế gỗ, nơi uống nước, bàn chờ, decor trang trí giới thiệu về bản sắc văn hóa của dân tộc Thái.

Thảo và Minh rất hào hứng với những trang phục của dân tộc Thái và dân tộc Hmong được bầy biện tại đây, có rất nhiều đồ lưu niệm mang đậm văn hóa bản sắc dân tộc, đối với Thảo đây là lần đầu tiên nàng được lên tây bắc, vì vậy mọi thứ ở đây đều rất lạ lẫm thú vị đối với nàng, tất cả những điều này trước đây chỉ được xem trên truyền hình hoặc sách báo, nay nàng đã được trải nghiệm thực tế, thật là tuyệt vời.

-Các con ơi! lên nhận phòng thôi, chúng ta còn ba ngày ở đây cơ mà Khà! Khà!!! –Ông Vũ đứng bên ngoài cười rung rung cái bụng, đối với ông thì ở mảnh đất Việt Nam này chưa chỗ nào là ông chưa đặt chân tới, văn hóa và bản sắc trên vùng tây bắc này ông đã đi rất nhiều lần rồi nên ông không ngạc nhiên cho lắm, điều hứng thú duy nhất của ông lúc này là tối nay sẽ được nằm cạnh Thảo… nhìn vào cơ thể con dâu mình, ông Vũ lúc nào cũng cảm thấy râm ran trong lòng, càng nhìn lâu tim đập càng nhanh, cái cảm giác mong chờ này làm ông lúc nào cũng vui vẻ tràn đầy năng lượng.

-Vâng ạ! mình lên nhận phòng đi anh hihi! Lúc về em sẽ mua cho bố mẹ và bác Phú một ít đồ ở đây! –Thảo khoác tay Minh và kéo đi.

Để lên đến phòng ngủ, Thảo và Minh phải leo bậc thang gỗ chín bước, mới đầu hơi sợ vì chỉ có bậc bước lên chứ không có bậc chắn bên trong, lên đến cửa chính, ngôi nhà sàn này có vài cái cửa sổ ở bốn mặt tiền, mỗi mặt hai cái, xung quanh là hành lang bao quanh bốn phía của ngôi nhà, mọi người có thể ngồi hóng mát, trà đạo hút thuốc lào, tán gẫu ở đó… Lên đến nơi cả Thảo và Minh đều hết sức ngạc nhiên vì không có một đồ nội thất hay phòng ốc gì trên này cả, chỉ là một khoảng rộng thênh thang.

-Các con thấy lạ lắm đúng không khà khà! Tối nay nhà ta sẽ được trải nghiệm cách ngủ của người dân tộc Thái xưa, các con để ý có những cái cột to nằm cách nhau một đoạn đúng không, mấy cái rèm kia, nếu kéo xuống sẽ trở thành phòng ngủ đấy! từng ô, từng ô một… –Ông Vũ đứng chỉ tay giải thích.

-Đúng rồi! ở đây không có giường đâu các cháu, tối nay chúng ta sẽ ngủ đệm, nếu xem các phim Hàn Quốc các cháu sẽ để ý thấy người Hàn cũng chỉ nằm đệm để ngủ còn gì! –Bà Liên cười nói.

-Vậy cho cháu hỏi, nếu đây là cách ngủ của người Thái thì nhỡ đâu trong gia đình có vợ chồng mới cưới, không có phòng riêng vậy thì… -Minh lưỡng lự hỏi.

-Ha ha cái này thì chúng ta phải trải nghiệm mới biết được, theo như cô biết thì thứ nhất là để tiết kiệm diện tích, thứ hai là do phong tục tập quán của họ từ xa xưa rồi, với lại… các cháu nhìn theo hướng tay cô chỉ, đầu tiên sẽ là ô của các cụ, sau đó đến ô của ông bà rồi bố mẹ, anh chị em, cuối cùng mới đến ô của vợ chồng mới cưới, là người con lạ mới vào gia đình đó, không bất tiện như cháu nghĩ đâu… Nhưng đến thời nay thì chuyện đó cũng được hạn chế đi nhiều, người Thái đã phân chia làm từng phòng. Còn như ngôi nhà chúng ta đang ở đây nếu không tính mấy thiết kế cách tân thì đây đúng là cách ngủ của người Thái xưa, cô muốn tất cả mọi người có thể cảm nhận được nền văn hóa của họ một cách gần gũi nhất nên mới chọn nơi đây là nơi nghỉ chân. –Bà Liên mỉm cười giải thích.

-Cô liên ơi, thế tại sao họ làm nhà cao thế này ạ? –Thảo tò mò hỏi. Minh đứng ôm cằm suy nghĩ và nhìn khắp nơi, dường như anh vẫn thấy sự bất tiện ở đây.

-À! họ làm cái nhà cao thế này cũng vì tránh bão lũ và động vật ăn thịt đó ha ha! Tối đừng có đi đâu không hổ nó bắt vào rừng ăn thịt đấy ha ha! –Bà Liên cười trêu Thảo.

-Thật ạ? Eo ơi!!! –Thảo nắm hai tay lại với nhau để trên ngực sợ hãi.

-Ngốc nghếch!! thời này làm gì còn hổ -Minh gõ nhẹ vào đầu Thảo một cái.

-Ha ha cô Trêu thôi, nhưng ngày xưa dân tộc Thái họ chuyên sinh sống ở trong rừng núi, việc có động vật ăn thịt là chuyện có thật, nên họ phải làm cái nhà cao thế này đó cháu. À một bật mí nữa, phần lớn đất ở Tỉnh Sơn La là của người dân tộc Thái đó, không phải của người Kinh đâu. –Bà Liên nghiêm túc nói.

-Khà! Khà! Quyển bách khoa toàn thư đó các con, đứng nói chuyện với bà Liên có mà đến đêm không hết chuyện. –Ông Vũ vỗ bồm bộp vào lưng bà Liên cười nói.

-Thôi thôi, cái ông này khen đểu tôi đấy! –Bà liên lườm ông Vũ.

-Cô giỏi thật mà! hihi! –Thảo ôm bà Liên cười tít mắt.

-Thôi lại được con bé này nữa! giỏi nịnh! NÀO! MỌI NGƯỜI! giờ chúng ta chia gian nhé! Lát họ sẽ mang đệm và chăn lên setup, mọi người để hết đồ ở gian của mình chọn rồi chúng ta xuống dưới tập chung! –Bà Liên đứng ra giữa nhà nói to.

-Nhà mình ở đâu đây anh Minh –Thảo kéo áo Minh nhìn xung quanh.

-Minh nhìn thấy bà Liên đi đến gian giữa phòng đặt đồ, chắc chắn bà ở đó rồi, nhiều lần nghe vợ kể bà Liên là người khó ngủ, và tính tình thất thường, tốt nhất nên ở xa bà ta một chút… -Chưa nghĩ xong thì Minh đã thấy Thảo lon ton chạy đến gian cạnh bà Liên.

-Thảo! Thảo! trời ơi! Cái đồ lanh tranh này! –Minh ra kéo cổ áo Thảo lại.

-Sao thế, em tưởng nhà mình ngủ cùng cô Liên? –Thảo xị mặt nói.

-Suỵt! nói bé thôi! Em không nhớ em kể với anh cô Liên khó ngủ hả??? nhỡ đâu anh muốn làm gì thì sao he he –Minh hất hất cái lông mày lên cười dâm dê với Thảo.

-Eo! Nhìn mặt anh xảo quyệt thế? Không đâu nha! Có bố ngủ cùng đó! –Thảo nheo mắt lườm Minh, tự dưng hôm nay lại bị gạ gẫm thế này, có lẽ do công việc đã hoàn thành nên tư tưởng của Minh rất thoải mái.

-Chả thích bỏ xừ ra còn chối à, nhìn mặt em kìa ha ha! –Minh khoác vai Thảo kéo ra cuối nhà.

-Mặt em thì sao, anh thích trêu em không? –Thảo cấu bụng Minh một cái, rồi cắn vào cánh tay Minh.

-Ai da! Anh đau! Anh đùa ha ha –Minh rụt người lại uốn éo tránh né Thảo.

-Đây! Chúng ta sẽ ngủ ở đây! –Minh đứng ở gian cuối cùng và đặt đồ xuống, thực ra Minh là người thích riêng tư và một phần cũng không muốn ngủ cạnh bà Liên nên anh chọn chỗ này, gian cuối nhà, cạnh cửa sổ, và quan trọng hơn gian bên cạnh là ba đứa trẻ con của một đôi vợ chồng giáo viên của trường Thảo, nên rất yên tâm vì lũ trẻ thường ngủ rất say.

-Bố ơi! Chúng ta ngủ ở đây nhé! –Minh gọi ông Vũ.

-Khà khà! Bố thì thoải mái, các con đặt đâu bố ngủ đấy! khà khà! –Ông Vũ cầm túi đồ đi tới cười tươi hơn hoa.

-Anh phải cho bố chọn chứ! tự ý chọn chỗ thế? –Thảo lườm Minh, nàng vẫn chưa tha cho Minh vụ trước, vẫn muốn cắn cho vài cái.

-Anh biết tính bố mà, bố cũng thích ngủ chỗ riêng tư thôi ha ha… Khịt khịt! –Minh nói xong dơ cánh tay chỗ Thảo cắn lúc nãy đưa lên mũi ngửi rồi giả vờ làm mặt khó coi. Thảo thấy vậy mở to mắt rồi trùng xuống chạy tới chỗ Minh cắn thêm một cái nữa.

-Ai da! Anh làm gì đâu ha ha ha!!! –Minh lăn xuống sàn nhà cười lăn cười bò, tránh né những đòn tấn công của Thảo.

-Khà khà!!! –Ông Vũ đứng đó nhìn thằng con trai mình, ông mỉm cười, lâu lắm rồi mới thấy nó vui thế này, chuyến đi này thực sự rất ý nghĩa.

-Anh cẩn thận đó! Hừm!!! –Thảo đứng dậy, lau nước bọt ở quanh miệng.

-Ha ha ngang ngược, thù dai haha!!! – Minh nằm ở sàn mỉm cười nhìn vợ mình, vợ anh thật sự rất đáng yêu, lâu lắm rồi anh mới nhìn kỹ Thảo thế này, công nhận vợ đúng là một mỹ nhân không góc chết, đến một chút nước bọt dính lại da mình lúc bị cắn cũng mùi thơm như hoa vậy. Minh đôi lúc không biết mình đã lấy phải người phàm hay là tiên nữ nữa… Minh thực sự rất tự hào, hãnh diện về vợ mình, chắc kiếp trước anh phải tu thành chính quả rồi kiếp này mới gặp được một người con gái hoàn mỹ như Thảo.

Tầm 1 tiếng sau tất cả mọi người tập chung ở dưới đồi, Thảo mặc một bộ váy màu sữa dạng ống bó sát từ trên cổ xuống đến bắp chân để lộ ra ba vòng đẹp hơn người mẫu, mông cong ngực to, vòng eo nhỏ, đôi chân dài miên man, tóc buộc gọn gàng, môi đỏ má hồng da trắng như tây. Lúc này Thảo mới bỏ khẩu trang ra, mọi người ai nấy đều phải ngước nhìn choáng ngợp vì vẻ xinh đẹp của Thảo, mấy ông con trai và mấy ông chồng của mấy bà giáo như bị hút hồn, họ không ngừng nhìn vào cơ thể và gương mặt đẹp xuất sắc của Thảo, làm mấy bà ghen nổ mắt, bà thì cấu bà thì lườm…

-ôi trời ơi! Cái con bé này, sao mà nó xinh như tiên vậy, bố mẹ đẻ khéo thế không biết! –Bà Nho đi tới chỗ Thảo khen nàng hết lời.

-Dạ… hihi cháu cảm ơn bác ạ… -Thảo cười tít mắt, hai má phính phính ửng đỏ.

-Vợ cháu là hoa khôi của trường đó bác ha ha! –Minh cực kỳ tự hào về vợ mình, anh chạy ra khoác vai Thảo tươi cười nói.

-Bác sống từng này tuổi rồi nhưng chưa thấy ai đẹp như cháu, bác xin thề có thần núi chứng giám! Thế này thì phải đi thi hoa hậu chứ cháu ơi!! –Bà Nho vừa nói vừa nhìn quanh người Thảo.

-Hoa hậu cũng làm sao đẹp bằng con dâu tôi khà khà!! –Ông Vũ đi đến nói. Ông khoanh tay đứng nhìn bà Nho, hoa hậu làm sao so với con dâu ông được, hoa hậu chỉ là cái mác để nâng giá trị con người, để đại gia tìm kiếm… Thực chất những siêu phẩm thực sự đang ẩn mình trong cuộc sống của ta đây này… Vừa nghĩ ông Vũ vừa tự hào nhìn con dâu mình.

-Hihi cháu nghe nói con gái ở đây cũng đẹp lắm đúng không ạ… -Thảo mỉm cười, nàng ngại lắm khi được mọi người khen, mặc dù cũng thường xuyên được khen ngợi nhưng Thảo lúc nào cũng thấy thẹn trước những lời khen đó.

-Con gái ở đây, cũng xinh trắng, nhưng không cao được như cháu, với lại… -Bà Nho cười tủm tỉm huých vai Thảo một cái rồi nhìn xuống ngực nàng, ý bà Nho là không ai có vòng một to như Thảo. Thảo không nói gì cũng nhìn bác Nho rồi ôm hái má cười, nàng cảm thấy bác ấy thật vui tính…

Sau khi tập chung và phổ biến một số điều, tất cả mọi người bắt đầu di chuyển vào sâu trong bản, nơi đây được gọi là Bản Làng Cổ, bởi lẽ nó có tên gọi như vậy là bởi vì người dân ở đây sinh sống cách khá xa thị trấn, họ vẫn sống chủ yếu dựa vào sự ưu đãi của thiên nhiên và nguồn thực phẩm tự cung tự cấp, nơi đây là một trong số ít những làng bản ở địa bàn Tỉnh Sơn La vẫn còn giữ được những nét truyền thống cổ xưa của đồng bào dân tộc Thái.

Cả đoàn vừa đi bộ vừa tham quan chụp ảnh, phải công nhận phong cảnh nơi đây đẹp như trong truyện cổ tích, nó giống như thủa sơ khai của con người vậy, cây cối xanh tươi, dòng suối róc rách chảy đầy cá, những đứa bé chăn trâu, những người làm ruộng, những ngọn đồi trải đầy hoa, những làn gió man mát đầu thu…. tất cả đã tô điểm lên bức tranh thiên nhiên bình dị đến nhẹ lòng, khác xa với sự náo nhiệt ở thành phố đông đúc, chật trội. Thảo thực sự rất thích, rất thích nơi đây, mọi thứ đều quá đẹp, vượt xa sự tưởng tượng của tất cả mọi người…

-Anh Minh! Chụp cho em, nhìn em xinh không? Hihi –Thảo mỉm cười, nàng vừa hái một bông hoa màu trắng cài vào mái tóc, đằng sau Thảo là một vườn đầy hoa phủ trắng một vùng rộng lớn.

-Tuyệt vời! quá đẹp, nhìn bông hoa đẹp hơn khi ở trên mái tóc của em đấy! –Minh cầm điện thoại lên nói.

-ỌE! anh định tán tỉnh em à? –Thảo bĩu môi, nhưng thực sự nàng thấy mỗi lần Minh rời xa công việc là mỗi lần anh ấy rất tình cảm, nói với nàng những lời hết sức ngọt ngào, Thảo chỉ ước gì Minh mãi mãi như thế này…

-Em là vợ anh rồi, anh sao phải tán nữa… -Minh nhìn vào điện thoại, Thảo ở giữa khung hình bỗng anh dừng lại, bỏ điện thoại xuống và nhìn Thảo. Một làn gió thổi qua làm mái tóc Thảo bay lên… nhìn Thảo lúc này rất xinh, xinh đến mức làm Minh phải đứng hình mất một lúc, thời gian như dừng lại vậy…

-Anh nhìn em ghê thế? –Thảo đỏ mặt khi thấy chồng cứ nhìn chằm chằm mình. Minh không nói gì, đi tới hôn Thảo một cái lên trán.

-Em xinh quá… anh không biết cảm xúc lúc nãy là gì… anh cảm giác như anh đã bỏ qua một chuyện gì đó, một khoảng thời gian không để ý tới em, anh thật có lỗi… -Minh lúc này chỉ muốn ôm và hôn Thảo thật lâu nhưng có nhiều người đang đi đằng trước nên anh không dám.

-Hâm này, lỗi lầm gì chứ…. chúng mình sau này phải đi chơi với nhau nhiều hơn nha… –Thảo mỉm cười nói, lâu lắm rồi chồng nàng mới tình cảm thế này, cảm giác này thật giống lúc mới yêu.

-ÔI TRỒI ÔI! TRỒI ÔI! CHÚNG MÀY ƠI! ĐƯỢC ĂN CƠM CHÓ KÌA!!! –Bỗng ở đâu xuất hiện ba đứa đáng ghét kia, chúng nó lại cạnh khóe nhà Thảo. Minh cau mày quay lại nhìn thì chúng nó hất tóc đi thẳng. Điều này đã được ông Vũ đứng hàng trên nhìn thấy.

Tất cả mọi người di chuyển tầm 10 phút đã đến trung tâm của làng cổ, đi vào bên trong có rất nhiều nhà sàn kiểu truyền thống, người dân nơi đây rất hiền hòa và thân thiện, thấy đoàn đi đến đâu là họ mỉm cười chào hỏi đến đó, bọn trẻ con trong bản thi nhau chạy theo đoàn Minh và Thảo đi cuối cùng, Thảo lục trong túi có vài cái kẹo liền chia cho bọn trẻ con, nàng chỉ tiếc mình không mang nhiều hơn. Minh đứng cạnh Thảo để ý thấy nhiều đàn ông và mấy ông già trong bản đang nhìn chằm chằm Thảo cười tủm tỉm và thì thầm với nhau rồi sau đó cười hô hố lên, chắc hẳn họ đang nói những câu chuyện không tử tế khi nhìn Thảo… Thậm chí cả mấy thanh niên choai choai mới lớn cũng nhìn vào cơ thể Thảo không sót một chi tiết. Điều này khiến Minh hơi khó chịu nhưng cũng do vợ mình quá cuốn hút mà thôi…

Minh lùi lại hai bước, anh lúc này mới để ý, mông vợ mình cong thực sự, chiếc váy ôm sát lại nhìn thấy cả viền quần lót, bảo sao mấy ông tướng này không chết mê chết mệt mới lạ, nhìn ánh mắt của họ đi… haizz Minh chỉ biết thở dài… Minh liếc lên ngực Thảo thấy nó đang nẩy lên theo cử động của cơ thể. Minh đứng ôm mặt suy nghĩ, chắc chắn vợ mình chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng nên độ đàn hồi nhìn mới hấp dẫn thế kia… cái thói quen không bao giờ bỏ được, ở nhà thì không mặc áo lót, đi chơi xa thế này cũng không bao giờ mặc đồ lót có gọng… ti thì to… Mà thôi… tính Minh cũng không muốn để ý nhiều nên anh đành mặc kệ, coi như chiêu đãi họ một chút…

Nhưng nhìn những ánh mắt kia xem, chắc họ phải thích cơ thể của Thảo lắm, chắc chắn họ cực kỳ tò mò bên trong những lớp quần áo đó là gì… và tại sao cô gái này lại có dáng người, đôi chân đẹp thế kia?… những người đàn ông nơi đây quanh năm lao động ruộng đồng, gặp một mỹ nhân như Thảo họ tò mò vậy cũng không có gì là lạ… càng nghĩ Minh càng cảm thấy kỳ lạ, tại sao mình lại có những suy nghĩ phóng túng đến vậy… Làn da trắng mịn này… mà kéo lên một chút nữa… không biết phản ứng của họ sẽ ra sao… chiêu đãi ư?… có điên rồ quá không?… Minh vừa nghĩ vừa thử cầm vào váy vợ và kéo lên.

-Ơ! Anh làm cái gì đấy? –Thảo quay lại lấy gót giày đá vào tay Minh một cái khi anh kéo váy Thảo lên đến đầu gối, hai bắp chân trắng mịn lộ ra khiến toàn bộ đàn ông trong bản lúc ấy mở to mắt nhốn nháo cả lên, điều này cũng bị Minh để ý đến, và anh nghĩ rằng đó chỉ là bản năng của đàn ông muốn thưởng thức cái đẹp, nhưng đối với những người đàn ông nơi đây lại rất khác, nhìn ánh mắt của họ Minh biết những ham muốn đó được thể hiện hết ra bên ngoài, họ như những con thú săn mồi, chỉ cần có cơ hội họ sẽ lao vào “thưởng thức” ngay lập tức.

-Anh Minh! Sao anh kéo váy em? –Thảo cau mày, đập vào vai Minh một cái làm bầu ngực rung lên trong chiếc áo.

-Anh thấy có con gì… nhưng hình như không phải he he! –Minh cười nhăn nhở rồi khoác vai Thảo đi tiếp, vừa đi anh vừa liếc những người đàn ông đang ghen tị với mình mà cảm giác hãnh diện khó tả.

Sau một tiếng tham quan làng cổ, bà Liên như một hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp, bà đã kết hợp cùng bà Nho, giới thiệu và giải thích cho cả đoàn về toàn bộ nét văn hóa và lối sống của người dân nơi đây. Mọi người rất hào hứng và bàn tán sôi nổi về những vấn đề này, chưa bao giờ bà Liên thấy giáo viên trong trường lại thích thú chuyến đi này đến vậy, việc lựa chọn lên tây bắc quả là một quyết định sáng xuất. Trên đường đi bộ về, mọi người lại một lần nữa bị choáng ngợp bởi cảnh hoàng hôn nơi đây đẹp như trong chuyện cổ tích, cả đoàn dừng chân tại một con suối, ai cũng lôi máy ảnh ra chụp, họ rất hào hứng khi lưu lại những khoảnh khắc đẹp này… Riêng Minh và Thảo sau khi chụp vài tấm làm kỷ niệm cả hai ngồi đung đưa cạnh suối ngắm hoàng hôn, nhìn thực sự rất lãng mạn… Ba đứa hay ghen tị thấy vậy càng thêm khó chịu, chúng lại chuẩn bị đi tới để đá đểu vài câu thì bị ông Vũ tóm lại.

-Này! Ba cháu! Lại đây bác bảo! –Ông Vũ đứng ở gốc cây vẫy tay. Thảo quay lại nhìn tưởng bố chồng gọi mình.

-Sao vậy bác? –Ba đứa nó đi đến mặt tỏ ra khó chịu.

-Cháu này là Điêu Thị Liên đúng không? –Ông Vũ chỉ vào một đứa nói.

-Vâng! Sao thế bác? –Mặt cái Liên câng lên.

-À! Không có gì, bác chỉ muốn hỏi cháu Điêu văn Lâm có phải là bố cháu không?

-Vâng! Sao thế ạ?

-Bố cháu đang nợ ngân hàng chỗ bác 4 tỷ và không có khả năng thanh toán, bác vẫn đang giữ sổ đỏ của nhà cháu, cháu về nói với bố nhanh chóng trả nợ cho bác! –Ông Vũ nói từ tốn nhưng từng câu nói ông như những con dao đâm vào tim cái Liên.

-Ơ! Tao tưởng nhà mày giầu lắm cơ mà, mày còn kể bố mày suốt ngày mua đồ hiệu cho mày! –Một đứa trong nhóm nói.

-Còn cháu này! Chồng cháu là Phạm Hừng Hực đúng không nào? Cái tên nghe quyết tâm quá nên bác nhớ rõ lắm.

-Vâng! Sao bác biết? –Đứa này là đứa béo nhất nhóm, nhìn mặt nó biến sắc khả năng nó đã nhận ra cái gì đó.

-Đợt nọ cháu và chồng có đến chỗ bác xin vay vốn, hồ sơ bác vẫn cầm, và bác chưa quyết định, nhưng bác nghe nói là chồng cháu rất cần số tiền này, nếu không có thể cậu ta sẽ bị phá sản… đúng không? –Ông Vũ cười nói, tuy cười nhưng nhìn mặt ông khá đáng sợ.

-Ơ!… Thế mà mày bảo chồng mày giám đốc to lắm… -Đứa còn lại vẩu mồm lên nói.

-Còn cháu, đến sếp của mẹ còn không biết thì khả năng mai bác bảo mẹ Nhung dậy lại con rồi! Khà khà khà! –Ông Vũ cười lớn.

-Dạ… dạ… thế bác là bác Vũ… giám đốc ngân hàng quốc tế ạ… -Con bé còn lại khúm núm nói khi nhận ra đây là sếp của mẹ.

-Khà! Khà!… các cháu này! Bác thấy các cháu hay bắt nạt con dâu nhà bác, bác thấy điều đó không hay chút nào, cùng là giáo viên trong trường với nhau, các cháu phải bảo ban nhau, coi nhau như bạn bè cùng giúp đỡ nhau, sao lại cứ đi tìm cách cạnh khóe nhau vậy… Bây giờ bác chỉ cần nhấc điện thoại lên là gia đình các cháu lâm vào bế tắc. Nhưng bác không muốn làm vậy, bố của Liên cũng làm trong nghành giáo dục, chí ít ông ta cũng có đóng góp cho trường mà con dâu bác đang giảng dậy, vậy nên lần này bác cảnh cáo, nếu các cháu còn gây khó dễ cho con dâu nhà bác nữa thì các cháu biết hậu quả rồi đó! –Ông Vũ đứng chỉ tay dằn mặt từng đứa, khiến cả ba đứa đứng run như cầy sấy, cả ba đều chột dạ không dám nói câu gì.

Ông Vũ chắp tay sau lưng ưỡn cái bụng béo lên và đi ra chỗ Thảo và Minh, ông nhìn hai đứa con mình, chuyện vừa rồi ông làm cũng chỉ muốn chúng nó có một chuyến đi trải nghiệm vui vẻ nhất có thể, không bị mấy con ruồi nhặng phá bĩnh… Nhưng điều ông lo lắng nhất đó là sau chuyến đi này không biết con bé Thảo có thay đổi gì không, vì nhìn chúng nó hạnh phúc thế này, ông Vũ lo và cảm thấy mình sắp hết may mắn…

Đang đứng nghĩ linh tinh thì ông Vũ thấy Thảo quay lại nhìn mình, như kiểu con bé biết ông đang suy nghĩ về chuyện đó vậy, Thảo hơi mỉm cười một cái rồi quay đi, như thần giao cách cảm, ông Vũ không nói gì, mặt nghiêm nghị như thời Thảo mới về làm dâu, nhìn bộ mông kia ông không nghĩ đã từng sờ qua nó rồi, cơ thể đó ông đã ôm rồi… thực sự ông rất nhớ cái cảm giác ở bên trong con dâu mình… dù mới được có một lần nhưng lần đó như một giấc mơ vậy, không biết con bé có ấn tượng gì khi làm chuyện đó không? Vì ông Vũ chưa thấy cảm xúc đặc biệt nào từ Thảo… Thảo khác hẳn với tất cả những người phụ nữ mà ông từng làm., chưa ai chịu nổi con cu của ông quá một phút cả, tất cả đều phải trợn mắt rùng mình, giật liên hồi, vậy mà…. Haizz… “con dâu mình thật là đặc biệt. Chắc hẳn khi con bé làm tình với thằng Minh sẽ rất khác đây… Chả nhẽ… trong tâm khảm của nó quan điểm về việc làm tình với mình chỉ là hợp tác để có thai?, nếu đúng là vậy… thì “mày” thực sự vô dụng”. Ông Vũ thở dài nhìn xuống dương vật mình…

Ông Vũ lắc đầu buồn bã và đi về chuẩn bị, vì tối nay bên nhà văn hóa bản sẽ tổ chức một bữa cơm mời cả đoàn ngay tại home stay, đây cũng là một nét văn hóa rất đặc sắc của người Thái nên bà Liên đã yêu cầu toàn bộ mọi người phải có mặt đúng giờ.

….

18h30…

Thảo, Minh và ông Vũ có mặt tại ngôi nhà sàn thứ hai nơi được chọn tổ chức tiệc, vì ở đây có sân rộng và cũng là ngôi nhà rộng nhất trong ba cái. Tối nay Thảo mặc một bộ váy zip mầu trắng sữa dài đến nửa đùi, đáng nhẽ mẫu thiết kế này phải dài tới gần đầu gối nhưng vì Thảo có một đôi chân dài nên chiếc váy đã bị ngắn hơn so với thiết kế, nhưng như vậy lại rất đẹp, để lộ ra đôi chân dài miên man thẳng tưng như của người mẫu, phần mông được ôm sát lại tròn xoe cong lên trông rất đầy đặn, bên dưới nàng đi một đôi giầy búp bê nhìn rất nữ tính, bên trên Thảo mặc một chiếc áo sơ mi kiểu ba lỗ, cổ hình chữ V màu trắng, trên cổ đeo một chuỗi ngọc trai, tóc nàng búi cao, để lộ ra phần cổ trắng mịn làm chiếc vòng ngọc trai càng thêm đẹp hơn, sáng hơn…đôi môi đỏ lúc nào cũng mỉm cười, làn da trắng mịn như da em bé, má hồng phúng phính, Thảo có một đôi mắt bồ câu, ai nấy nhìn vào cũng đều bị hút hồn vì nó đẹp một cách xuất sắc, tay nàng đeo vài chiếc lắc nhỏ làm bằng vàng và bạc. Nhìn Thảo cực kỳ xinh đẹp và sang trọng. Thảo đứng bên dưới sân cùng chồng và bố chồng, nàng làm cả một khoảng sân sáng rực, ai đến dự tiệc cũng phải liếc nhìn trầm trồ, kể cả những bà giáo hàng ngày gặp Thảo cũng không ngoại lệ, lúc nào nàng cũng lộng lẫy như những cô gái xinh đẹp bên Hàn vậy.

-Thảo ơi! Thảo! hì hì… -Bỗng mấy đứa hay ghen ghét với Thảo từ đâu đi tới mặt tươi cười hớn hở.

-…. –Thảo không nói gì chỉ nhìn chúng bằng một ánh mắt đề phòng.

-Ui dời ơi! Sao hôm nay cậu xinh thế, trồi ôi cái vòng cổ này chắc đắt lắm nhỉ… -Tự nhiên cả ba đứa nó thay đổi thái độ nhanh hơn lật bánh tráng làm Thảo rất ngạc nhiên.

-ừ… chồng tớ mua tặng… -Thảo ngơ ngác nhưng vẫn phải trả lời cho lịch sự.

-Trời ạ, sướng nhất cậu đấy, có tấm chồng tuyệt vời, anh Minh này ý, cao to đẹp trai còn chiều vợ hết lòng, em ước chồng em chỉ được bằng một nửa anh thôi!!! –Mấy con lại quay sang Minh cười nói, Minh mặt lạnh te chẳng nói gì, anh quay mặt đi chỗ khác.

-Sao… tự nhiên… -Thảo ngơ ngác nhìn ông Vũ và chồng, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, ông Vũ chỉ đứng cười nhìn ba con hâm làm trò. Ông Vũ liếc nhìn cách lên đồ của chúng nó mà ông cảm thấy khác xa con dâu mình một trời một vực, nhìn váy vóc lòe loẹt, chân đi mấy đôi guốc cao phải đến 10 phân mà vẫn chưa cao bằng Thảo, nhìn phèn hết sức.

-Sao cậu không nói sớm, bố chồng cậu là giám đốc ngân hàng quốc tế? trời ạ, tớ là tớ nhờ vào bác nhiều lắm đấy… hihi… -Mấy đứa đó bắt đầu xu nịnh Thảo. Thảo không thích kiểu này lắm, nàng hơi nhíu mày lại nhìn chồng rồi nhìn sang ông Vũ, chắc chắn chiều nay ông đã nói gì với bọn chúng rồi…

-Thôi tớ phải lên trên đây, các cậu cứ chụp ảnh đi nha hihi! –Thảo lịch sự chào ba đứa dở rồi nàng cùng chồng và bố chồng đi lên cầu thang.

Minh để bố lên trước, sau đó đến vợ đi giữa và mình đi sau cùng, anh cảm thấy thật nực cười, ba đứa đồng nghiệp của vợ mình đúng là hết thuốc chữa, không có chút liêm sỉ nào, chắc ông già lại dọa dẫm chúng điều gì rồi, vẫn như cách ông thường làm, dùng tiền để chi phối mọi người, Minh cau mày cảm thấy hơi khó chịu vì người giải quyết chúng không phải mình, nhưng để mà nói thì cách làm của ông già rất thực dụng nhưng cũng rất tác dụng. Đang suy nghĩ bỗng Minh nhìn thấy dưới gầm cầu thang có một ông già ngồi hút thuốc lào bên dưới, ở đây không có bàn có ghế, như kiểu ông ta cố tình ngồi ở đây vậy, nhìn không giống người cùng đoàn.

Minh liếc nhìn Thảo, chiếc váy của Thảo khá ngắn, nếu nhìn lên chắc chắn sẽ thấy quần lót, “tối nay vợ mình còn mặc quần lót màu trắng nữa, nhìn kiểu gì thì kiểu cũng lộ hết ra cho mà xem”. Chưa kịp nghĩ xong thì y như rằng, ông già ngửa cổ lên nhìn, Minh cau mày, anh cảm thấy ngại thay cho ông ta nên giả vờ không nhìn thấy. “Chết tiệt! lão già này, còn biết ngồi phục sẵn ở đây, lão ta là ai mà biến thái vậy…”. Minh nghĩ như vậy nhưng lồng ngực anh thở mạnh, anh không hiểu cảm giác lúc này ở đâu ra nữa. Càng nghĩ đến cảnh lão già sẽ thấy quần lót của vợ mình Minh càng cảm thấy khó tả trong lòng, anh vừa tức vừa ghen nhưng cũng vừa hưng phấn… một lão khọm già đang lợi dụng vợ mình ngay trước mặt mình… “được nhìn quần lót của vợ tôi là phúc phận của lão đó lão già, chắc lão ta đang muốn lao vào bú liếm lắm đây, nếu là mình, mình cũng nghĩ vậy”…. Tự nhiên Minh đặt mình vào lão già bên dưới, bỗng anh cảm thấy rất hưng phấn, chim trong quần cửng lên, “nếu như mình là lão ta, mình sẽ sướng điên lên khi được nhìn thấy quần lót của cô gái trẻ chung xinh đẹp thế này, nếu lão già được chạm vào chúng thì sẽ thế nào nhỉ…” Minh vừa nghĩ vừa nhìn lên Thảo rồi lén nhìn xuống lão già bên dưới, một cô gái xinh đẹp, căng mọng tràn đầy sức sống, đang ở độ tuổi có nhu cầu tình dục mãnh liệt, một lão khọm già nhăn nheo xấu xí, đang ở cái độ tuổi gần đất xa trời … thật hết sức đối lập… cảm giác một ông già được “hưởng” gái trẻ thực sự làm anh nuốt nước bọt một cái, Minh không hiểu trong chuyến đi này mình xuất hiện rất nhiều cảm xúc khó tả, nó khá là bệnh hoạn nhưng thực sự rất kích thích…

Minh giống như bị kích thích bởi những thứ đối lập nhau, là một nhà chiến lược kinh doanh, Minh chưa bao giờ thích đi theo lối mòn cũ, lối mòn của truyền thống bảo thủ, những thứ sinh ra là để cho nhau nó là điều quá đỗi bình thường của thế giới này rồi… Minh và Thảo, một đôi trai tài gái sắc, hai người đến được với nhau, làm tình với nhau là chuyện hết sức bình thường, những điều như vậy lại không có gì đặc biệt cả, tại sao những người xấu xí thấp kém lại không có cơ hội với tới những siêu phẩm đó, họ cũng có những khao khát mãnh liệt được hưởng thụ cái đẹp, được chạm tới giấc mơ xa xỉ đó… nếu như một lão già được ngủ với gái trẻ nó là một điều cực kỳ phi lý, nhưng điều ngược đời đó không hiểu sao lại làm Minh cực kỳ cảm thấy phấn khích.

Minh nhìn vào bộ mông cong của vợ mình, mặc dù đã nhìn nó nhiều nhưng lúc nào anh cũng muốn bóp nó, có thể Thảo không biết nhưng mông của cô ấy cực kỳ gợi dục, nó to tròn và cong lên như đang quyến rũ bất kể ánh mắt nào nhìn vào đó… nghĩ đến đây Minh lại tưởng tượng nếu như lão già kia được bóp mông vợ mình chắc lão phải phụt luôn không biết chừng… Một người như lão chắc quanh năm suốt tháng ở nơi này, hàng ngày thị dâm phụ nữ trong bản, đã bao giờ được nhìn thấy một người xinh đẹp tuyệt mỹ như Thảo đâu, sự xuất hiện của Thảo ở đây như một món quà của thượng đế ban cho đàn ông nơi này, họ được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của tiên nữ chứ không phải người thường nữa rồi…

-Anh Minh… Anh Minh!!!! –Thảo gọi Minh và vỗ bồm bộp vào vai anh.

-Ơ! À! Anh đây! Sao thế em? –Minh bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ quái đản, mặt anh đổ mồ hôi nhìn như người mất hồn.

-Anh! Suy nghĩ gì mà người đờ đẫn ra, mọi người gọi anh kìa! –Thảo nhíu hai lông mày lại nhìn Minh.

-Không! Anh suy nghĩ gì đâu! –Minh cười nhăn nhở nhìn Thảo. Lúc này Minh mới để ý ngôi nhà này đúng là rộng nhất, trừ giường ngủ đi cũng sắp được 10 mâm cỗ to, mỗi mâm ngồi được 10 người, lúc này mọi người cũng gần như có mặt đầy đủ, nhà Minh được ngồi mâm trên cùng, là mâm tiếp khách vip của bà Nho, có cả bà Liên và ba đứa cháu, gia đình Minh Thảo, ông Vũ và một người nữa chưa tới.

-Thằng Minh ngồi vào mâm đi con! –Ông Vũ cau mày dục.

-Anh ơi! –Bỗng Thảo kéo áo Minh.

-Sao đấy em?

-Em cứ nghĩ ngồi bàn cao, ngồi bệt thế này, em sợ hở lắm… váy em hơi ngắn… -Thảo nói lí nhí vào tai Minh.

-Thôi, không sao đâu, toàn người nhà, với lại có ai đâu, mâm mình toàn phụ nữ, em để ý chút là được… -Minh cũng ghé lại nói vào tai Thảo, Minh và Thảo không hề biết trên vùng tây bắc họ ăn cỗ lúc nào cũng ngồi ở dưới chiếu, có 10 cái đệm cho 10 người, ở giữa có một mâm người Thái, có đế cao khoảng 20cm… Trên mâm bầy biện rất nhiều thức ăn và rượu.

Minh và Thảo cười tươi và đi đến ngồi cạnh ông Vũ và bà Liên, đối diện là bà Nho, chỗ của bà Nho còn trống một cái đệm, chắc còn một người nữa. Đúng là bữa tiệc của gần 100 người, ngôi nhà sàn lúc này rôm rả tiếng cười nói, phải nói bên trong khá là ồn, tuy nhiên không khí của tiệc chào mừng lại rất vui, buổi chiều ai nấy đều choáng ngợp bởi cảnh đẹp nên tối nay ai cũng vui vẻ hứng khởi, dự là sẽ có một buổi tiệc say quên lối về của mấy ông con trai.

-Anh Ma! Mọi người chờ mỗi anh thôi! Nhanh nhanh #$^#$%^#$% -Bà Nho vẫy tay, bà vừa nói tiếng phổ thông vừa bắn cả tiếng Thái, khiến ai nấy đề tròn mắt lên mỉm cười và chẳng hiểu gì.

-Xin lỗi! xin lỗi mọi người… Ma đến muộn… @#[email protected]%#$^ -Đứng cạnh bà Nho ông ta cũng vừa bắn tiếng Việt vừa tiếng Thái, ông ta là một ông già tầm 68 tuổi, nhìn khá già rồi và dường như cũng là người có chức sắc ở đây nên bà Nho mới mời đến.

-Chào bác! Chào chú ạ! Mời bác ngồi! –Mọi người trong mâm lịch sự mời ông Ma ngồi xuống. Minh nheo mắt nhìn, lúc này Minh mới nhận ra đây là ông già lúc nãy ngồi dưới cầu thang, thật là bất ngờ… Hóa ra ông già háo sắc này lại là khách của bà Nho, từ lúc vào đến giờ, mắt ông ta không rời cơ thể Thảo một khắc nào. Thảo thấy ông ta nhìn chằm chằm mình nên nàng cũng rất ngại nhưng chỉ biết cười…

Cuối cùng bữa tiệc cũng chính thức bắt đầu sau màn phát biểu của bà Liên hiệu trưởng, người ăn người uống rượu tưng bừng, có vài tiết mục văn nghệ do các cô gái trong bản thể hiện để chào mừng những vị khách quý, vì là ngày đầu tiên nên mọi người rất phấn khởi, vui vẻ hát múa cùng nhau. Phía mâm của Thảo cũng vậy, tuy Thảo và Minh không uống rượu nhưng vẫn bị bà Nho ép uống vài chén rượu, lại được cả ông Vũ cũng hưởng ứng việc đó, ông đang cố ý ép Minh và Thảo uống say. Tầm 15 phút sau, Minh nìn xuống váy vợ mình thấy có vẻ vén hơi cao lên rồi, nếu ngồi ở vị trí lão Ma kia chắc chắn sẽ thấy quần lót của Thảo. Minh vừa nghĩ vừa cầm cốc nước uống nhưng mắt lại để ý ông Ma, y như rằng, cứ một lúc ông ta lại liếc xuống đùi Thảo. Minh thấy vừa ghen vừa thú vị, chắc lão Ma chưa bao giờ thấy đùi ai trắng trẻo thế này, đôi chân Thảo lại rất dài và cân đối, nhìn ánh mắt lão ta như rất muốn sờ vào đó rồi, Minh lại bắt đầu cảm thấy râm ran trong cơ thể, anh không ngừng liếc vào đùi Thảo và liếc lên nhìn ông Ma, chắc chắn ông ta đang được nhìn quần lót của Thảo, càng nghĩ Minh càng thấy cộm cộm trong quần, bình thường anh rất khó lên nhưng tại sao nhìn những hình ảnh này lại lên nhanh như vậy?… Cái cảm giác này thật khó tả.

-Tôi quên kể về cái tên của anh Ma, chắc mọi người thắc mắc lắm đúng không? –Bà Nho cười nói.

-Dạ! đúng rồi ạ hihi –Thảo nhìn ông Ma và nhìn sang bà Nho, nàng cũng hơi tò mò vì cái tên của ông Ma khá lạ. Nàng bị uống vài chén rượu nên khá hứng thú với những câu chuyện kể của bà Nho..

-Chuyện là thế này… ngày trước lúc anh Ma mới đẻ ra, ở trong làng có một vụ cháy lớn, lúc đó già làng nhìn thấy rất nhiều bóng trắng bay từ dưới đồng ruộng lên trời, anh lúc đó Ma khóc không ngừng, ông bà đã phải mời thầy cúng đến nhà, vừa cúng vừa chữa cháy, chuyện chưa dừng ở đó, phía sau nhà anh Ma có rất nhiều khỉ nhảy qua những ngọn cây tre, chúng kêu những tiếng thất thanh rất khó nghe, trai tráng và già làng trong bản cầm gậy gộc đuổi chúng đi, lúc đó tất cả mọi người đều nhìn thấy một con khỉ rất lớn, nó còn mặc cả quần áo của người, lúc đó già làng mới nhận ra, đó không phải là khỉ…

-Là con gì đấy bác, eo sợ thế… -Thảo mở to mắt nghe chuyện, nàng rất thích thú với những câu truyện thần bí ma quỷ, mặc dù là chúa sợ ma. Minh và ông Vũ vờ như không nghe nhưng cũng đang lắng nghe lời kể của bà Nho.

-Đó là… một con ma cà rồng… -Bà Nho dơ một ngón tay lên, giọng trầm xuống nhìn Thảo.

-Eo ơi!!! Cháu nổi hết cả da gà rồi! –Thảo rùng mình rụt người lại dựa vào Minh sợ hãi, Minh liếc xuống thấy váy của Thảo lại bị xô đẩy lên trên, Minh định nhắc nhưng nghĩ thế nào lại thôi, anh liếc qua ông Ma, y như rằng ông ta lại liếc vào háng Thảo.

-Ma cà rồng? tôi tưởng nó chỉ có trong trí tưởng tượng? –Ông Vũ thắc mắc.

-Ma cà rồng là có thật, thực chất chúng là con người, nhưng chúng có đặc điểm khác người đó chính là sức mạnh, đôi mắt và sắc đẹp.

-Đôi mắt? –Ông Vũ nói.

-Đúng! ban ngày chúng sinh hoạt như con người bình thường, nhưng về đêm nếu chiếu đèn vào mắt chúng chuyển màu đỏ, chúng đi săn ếch nhái, thích mùi máu tanh, và đặc biết chúng rất khỏe, có thể nhảy từ cây tre này sang cây tre khác một cách dễ dàng…. Một điều nữa, nếu là con gái, ma cà rồng nữ thường rất xinh đẹp, càng về đêm hoặc trăng càng tròn thì nhìn những con ma cà rồng nữ càng xinh, tuy nhiên chúng chỉ ngồi trước nhà cầm một cái gương nhỏ rồi chải tóc hát vu vơ… Nhưng nếu ai đến không đúng lúc có thể sẽ bị chúng dụ dỗ và hút máu đến chết. –Bà Nho giải thích làm ông Vũ cũng rén phần nào. Không tin cũng phải tin vì theo cơ sở khoa học có nhiều trường hợp con người thích máu tanh và hành xử như zombie về ban đêm, điều này càng củng cố thêm truyện bà Nho kể là có thật.

-Quay lại câu truyện cũ, tại sao bác Ma đây lại tên là Ma, Sau khi già làng và trai tráng trong làng nhìn thấy con ma cà rồng bay nhảy theo lũ khỉ trên cây, bác Ma khóc một tiếng thất thanh bỗng cả cánh rừng im lặng đến đáng sợ, từ đó trở đi già làng đặt tên cho bác như vậy, vì coi đó là một sự hữu duyên, một cái phận của bác. Và lớn lên và cho đến tận bây giờ bác Ma đã là thầy cúng chuyên xua đuổi tà ma của bản… -Bà Nho vừa kể vừa nhìn ông Ma.

-Ơ! Bác Nho ơi! Từ lúc xảy ra chuyện đến nay, mọi người có nhìn thấy ma cà rồng lần nữa không ạ? –Thảo tò mò hỏi.

-Chưa cháu ạ, cũng nhờ bác Ma làm phép trấn yểm, có lẽ bọn chúng đã bỏ sâu vào trong rừng rồi…

-Thôi nào! Bà kể vậy các cháu nó sợ thì sao? Hô hô hô –Ông Ma cười lớn nói, có vẻ như ông rất hãnh diện khi được bà Nho kể về mình như vậy nhưng đang cố tỏ ra khiêm tốn.

-Đáng sợ thật, không ngờ thời buổi này vẫn còn ma cà rồng… -Minh lẩm bẩm, vốn không bao giờ tin vào những câu chuyện không có bằng chứng xác thực, nhưng nghe xong cũng khiến Minh nổi da gà.

-Ma nữ rất đẹp? tôi lại nghĩ ma nữ phải trông đáng sợ lắm khà khà!! –Ông Vũ cười nhìn bà Nho.

-Hô hô hô! Đẹp đến mấy cũng không đẹp bằng cô gái này đâu –Ông Ma cười nói và nhìn Thảo.

-Dạ!… –Thảo ôm má cười ngại. Minh để ý ông già này liếc nhìn Thảo từ nãy, ông ta còn không ngại khi nhìn xuống đùi vợ mình, Minh hơi cáu vì cảm giác ông ta không coi Minh ra gì, chồng ngồi lù lù một đống bên cạnh mà ông ta vẫn không có chút ý tứ nào. Minh đứng dậy giả vờ đi lấy nước uống, nhưng anh vòng ra sau lưng ông Ma ngồi xuống giả vờ uống nước để nhìn từ góc này xem vợ mình có lộ không, y như rằng, nếu hơi rướn người lên, chiếc váy của Thảo bị kéo lên đùi khá nhiều, để lộ cả quần lót mầu trắng, chắc chắn là ông Ma thấy rồi… lão già dâm đãng này còn biết ngồi dưới cầu thang để nhìn váy người khác… Minh đi về chỗ ngồi, anh định ra hiệu cho Thảo kéo váy xuống hoặc lấy cái gì đó che đi nhưng nghĩ thế nào Minh lại không nói, anh thấy chuyện này khá là thú vị đây, anh thử để im “chiêu đãi” ông Ma một chút xem phản ứng của ông ta thế nào…

-Thôi! Chúng ta lại nâng chén vì câu truyện của bác Ma… -Tất cả mọi người bắt đầu bị cuốn vào vòng xoáy của bữa tiệc chào mừng, đội văn nghệ bắt đầu đi chúc rượu từng mâm, khiến cho nhiều người bắt đầu say và đứng lên múa hát tưng bừng.

Bên mâm Thảo cũng vậy, mặc dù Thảo và Minh đã từ chối nhiều nhưng không biết hai vợ chồng đã uống bao nhiêu chén, lúc này Thảo đang ngồi cạnh bà Nho và ông Ma, nàng rất hứng thú với câu truyện ma cà rồng, nàng đang hỏi bà Nho về những lần dân làng bắt gặp chúng. Lúc này Minh ngồi đối diện Thảo, anh thỉnh thoảng để ý thấy mắt ông Ma liếc sang ngực áo Thảo, vì Thảo mặc áo sơ mi và có bộ ngực khá to nên chiếc áo giãn ra giống như sắp bục cả cúc đến nơi, để lộ một lỗ nhìn vào bên trong, chắc chắn ở góc nhìn của ông Ma, ông đã thấy áo lót và một chút ngực của Thảo. Minh vẫn không nói gì, thậm chí thỉnh thoảng ông ta còn mời Thảo một chén rượu để lợi dụng sờ tay nàng, nhìn bàn tay thô kệch nhăn nheo đen nhẻm của lão ta đang sờ tay Thảo mà Minh cảm thấy có chút ghen tức nhưng chẳng hiểu sao lại khá kích thích… Hôm nay có lẽ là ngày rất vui đối với Thảo nên ông ta mời chén nào Thảo uống chén đó không từ chối.

-Con bé này! Bác chúc mày bao nhiêu chén rồi, chưa thấy mày chúc lại bác! Hô hô hô! –Ông Ma cười nói với Thảo.

-Thảo mời bác Ma một chén đi, trên tây bắc bọn bác có tục lệ mời rượu qua lại đó, mình còn trẻ mình phải đi mời người lớn tuổi trước, sau đó họ quý mình họ sẽ mời lại mình một chén… -Bà Nho cười và giải thích tục lệ cho Thảo.

-Dạ… cháu sơ ý quá, cháu xin lỗi ạ, cháu mời bác ạ… -Thảo quay người sang ông Ma tươi cười, lễ phép cầm chén rượu.

-Hô hô hô phải uống chén đầy vào cháu, chả mấy khi được lên tây bắc chơi $%^%&$ -Ông Ma cười tít cả mắt, ông sướng quá bắn cả tiếng Thái khiến Thảo cười mỉm vì chẳng hiểu gì.

-Dạ… nhưng cháu say lắm rồi ạ… cháu xin bác cháu uống một nửa được không ạ?

-Thôi được! nhưng chồng cháu phải uống nốt nửa còn lại hô hô hô… -Ông Ma cười chỉ tay vào Minh. Vừa nói dứt lời Thảo uống hết một nửa và đưa phần còn lại cho Minh.

-Cháu xin phép ạ… -Minh cũng khá say rồi, anh cầm nửa chén rượu của Thảo uống ực cái tí nữa thì chớ ra ngoài.

-Khà! Khà khà!!! Thôi anh tha cho các cháu, mấy đứa con của em tửu lượng kém lắm… -Ông Vũ ngồi đó cười vỗ bồm bộp vào lưng Minh nói.

Tầm 30 phút sau, Thảo bắt đầu hoa mắt, rượu bắt đầu ngấm dần, Minh cũng vậy, nhưng anh uống ít hơn Thảo nên vẫn tỉnh táo hơn, Thảo sang chỗ Minh ngồi và dựa đầu vào vai chồng bấm điện thoại, ông Ma bà Nho, bà Liên và ông Vũ vẫn ngồi uống rượu, thi thoảng có một vài người từ mâm khác sang chúc rồi đi luôn, công nhận tửu lượng của ông Vũ khá thật, ông ngồi solo với hai tiên tửu của Tây Bắc mà vẫn chưa thấy ông say.

-Thảo ơi!… Thảo! –Minh thấy Thảo không ngồi vững nữa, anh liền vỗ vào vai vợ, thấy Thảo không phản ứng gì mấy, Minh ngó xuống thì thấy Thảo đã ngủ từ lúc nào không biết, có lẽ là do say quá.

-Dạ… -Thảo lí nhí trả lời nhưng không mở được mắt.

-Em tỉnh không, để anh đưa em về ngủ… Thảo! –Minh vỗ vào người Thảo, thấy lắc lư sắp ngã, Minh liền vòng tay qua ôm vợ. Thảo đã quá say rồi.

-Thôi Minh đưa con bé về đi, chắc rượu ngấm say rồi đây mà ha ha!!! Yên tâm rượu này tỉnh rất nhanh mà không đau đầu! Cháu đưa vợ về đi! –Bà Nho cười sảng khoái.

-Vâng! Con xin phép bố, cháu xin phép các cô các bác, cháu đưa vợ về ạ… -Minh cũng loạng choạng đứng dậy, anh cũng biêng biêng không kém gì.

-Ừ! Đưa nó về ngủ đi, cẩn thận không cảm, có gì thì gọi cho bố! –Ông Vũ lo lắng nói.

-Nhìn thằng bé cũng say lắm rồi, thôi để tôi hộ tống chúng nó về! –Ông Ma bất ngờ xung phong nhận trách nhiệm, nhìn ánh mắt ông ta lóe lên sáng rực.

-Anh Ma cầm cái đèn pin tiễn các cháu một đoạn, từ đây ra nhà đầu tiên cũng một đoạn mà đường hơi tối, sợ thằng bé không quen đường lại ngã. –Bà Nho lo lắng nói, có ông Ma đưa về khiến bà yên tâm hơn.

-Vâng! Cháu phiền bác một chút ạ, cháu cảm ơn bác. –Minh nhìn ông Ma, anh cảm giác như ông ta đang có ý lợi dụng điều gì đó, thật là thú vị, Minh sẽ xem ông ta làm gì, tự dưng lại nhiệt tình đến vậy. Một phần sau khi nghe xong câu truyện ma cà rồng, Minh cũng hơi sợ khi đưa Thảo về một mình.

Ông Ma chống tay vào đầu gối khom cái lưng đứng dậy, đầu tóc bạc bạc đen đen, nước da ngăm đen và nhăn nheo, ông Ma ngót nghét 70 tuồi nhưng nhìn vẫn còn rất khỏe khoắn, ông mặc bộ quần áo của người Thái, đầu đội mũ nồi đen, ông cầm đèn pin đi xuống cầu thang đứng chờ Minh và Thảo.

Tầm một lúc sau Minh cõng Thảo xuống, nàng lúc này người đã mềm như bún sợi, không đi được nữa, Minh thận trọng bước từng bước xuống cầu thang… trên con đường mòn nhỏ về ngôi nhà đầu tiên, hai bên tuy có đèn đường và rất nhiều hoa nhưng âm thanh của bữa tiệc đang nhỏ dần, thay vào đó là sự tĩnh lặng của màn đêm, chỉ còn tiếng dế kêu và tiếng chó sủa đâu đó.

-Các cháu đã uống rượu bao giờ chưa mà được vài chén đã say thế này rồi? –Ông Ma đi sau hỏi chuyện.

-Dạ, bình thường chẳng bao giờ vợ cháu uống, hôm nay chắc cô ấy vui quá bác ạ… -Minh vừa thở dốc vừa nói.

-hô hô không sao, rượu này tỉnh nhanh lắm, có khi nửa đêm là tỉnh rồi, lát bác lấy cho ít nước lọc, đêm khát dậy uống là tỉnh… -Ông Ma vừa nói vừa nhìn lên phía trước, bộ mông to của Thảo đang lộ ra, lúc này nó chỉ được mỗi chiếc quần lót ôm lấy, Minh biết điều đó vì hai bàn tay anh đang đặt ở mông Thảo, do Thảo mặc váy zip nên không còn cách nào khác phải vén chiếc váy lên để cõng, anh biết chắc chắn lão Ma sẽ được một phen bổ con mắt, nhưng điều gì đó khiến Minh mặc kệ vì cảm giác râm ran trong lòng càng lúc càng lớn. Bỗng nhiên hôm nay đi du lịch ở một nơi xa xôi thế này, Minh như được giác ngộ được sở thích, thức tỉnh một con người khác trong mình…

-Phù phù! Mệt quá!… –Cuối cùng thì Minh cũng cõng được Thảo lên bậc thang của nhà sàn, ông Ma đứng cầm chìa khóa mở cửa, nhìn ông Ma cũng nhỏ bé giống dáng người của ông Phú bảo vệ, thấy ông cũng nhiệt tình đưa mình về Minh bỗng nẩy ra một ý tưởng điên rồ, một phép thử cho một người có chức sắc trong làng, Minh muốn xem ông già này sẽ làm gì, phản ứng của ông ta và xem ông ta có thoát khỏi cám dỗ này không?… mặc dù biết ông ta là kẻ háo sắc nhưng Minh lại cảm thấy rất thú vị, trong anh đang rất hưng phấn, thật là điên rồ, nhưng dường như do Minh có chút men trong người nên sự điền rồ của anh càng lúc càng được thể hiện nhiều hơn.

-Bác Ma! Tự nhiên cháu đau bụng quá… bác đỡ hộ cháu… Thảo ơi!…. –Minh khum người đặt Thảo xuống dưới đất, người nàng vẫn đang rất mềm, Thảo như nửa tỉnh nửa mơ, nàng không đứng vững được chứ không hẳn là ngất.

-um… khụ khụ! –Thảo ho vài cái, nàng đứng xuống đất, mắt nhắm tịt dựa đầu vào cửa nhà.

-Bác giúp cháu, đưa vợ cháu vào giường ngủ được không ạ? Cháu đau bụng quá…. –Minh vừa nói vừa ôm bụng, mặt nhăn nhó.

-Ừ! ừ! Được rồi, cháu đi đi, nhà vệ sinh bên dưới kia kìa… -Ông Ma chỉ tay xuống dưới giữa đồi, Minh liếc thấy thái độ của ông Ma có vẻ luống cuống, chắc ông ta đang rất bất ngờ đây, nhìn lén Thảo từ nãy đến giờ bây giờ được rìu nàng vào phòng ngủ, không còn gì có thể sướng hơn. Minh lao ù một cái xuống dưới đường mòn đen tối. Ông Ma thấy vậy liền tiến tới chỗ Thảo.

-Cháu ơi! Để bác… đưa cháu vào ngủ… Say quá rồi… %$&$%*$%&# -Ông Ma luống cuống chẳng biết nói thế nào, ông bắn cả tiếng Thái, nhưng thấy Thảo say lắm rồi, chẳng nói được gì, chỉ đứng dựa đầu vào cửa người như sắp ngã, Minh lại vừa chạy xuống dưới đi vệ sinh, lúc này trên nhà chỉ có mỗi ông và Thảo, mặt ông Ma bắt đầu nẩy sinh ý đồ. Nhưng ông đâu ngờ lúc này Minh đang đứng ở dưới, trong bóng tối để nhìn xem ông sẽ làm gì.

Ông Ma run run cầm vào cổ tay mịn của Thảo và vòng qua vai mình, sau đó lấy một tay đưa qua eo Thảo ôm lấy. Mùi thơm cơ thể của Thảo thoang thoảng làm ông Ma bắt đầu thở gấp vì hồi hộp.

-ưm… ư… khụ khụ!! –Thảo bắt đầu lết theo ông Ma. Đi vào gần giữa nhà, ông Ma dùng sức ôm chặt Thảo hơn, vì Thảo cao hơn ông khá nhiều nên khá mất sức để rìu vào trong. Bên dưới Minh bắt đầu lén đi lên cầu thang đứng ở cửa sổ nhìn vào cái khe nhỏ, anh đứng im như một con ma vậy. Minh để ý thấy hình như tay ông Ma để hơi cao, Minh dám chắc lúc này tay ông đang động vào một phần ngực của vợ mình, nhìn cảnh tượng vợ mình đang bị người khác ôm rìu vào giường làm Minh bỗng hưng phấn, bên dưới quần Minh bắt đầu cộm lên.

-Ai dà! –Ông Ma lết dần, ông dùng hết sức mình để rìu Thảo, đầu ông Ma hơi choáng vì ông nghĩ sẽ lợi dụng một chút, ông ngoái đầu lại nhìn ra cửa.

-Thảo ơi!… cháu ơi… -Ông Ma gọi nhỏ để thăm dò xem Thảo có tỉnh không, thấy không phản ứng gì, vừa gọi tay ông vừa giả vờ đập nhẹ vào người Thảo, nhưng thực tế ông ta đang dịch tay lên để chạm vào ngực Thảo. Chim ông Ma cửng tướng lên, làm chiếc quần nhô hẳn lên khi tay ông chạm vào một phần ngực Thảo, đầu óc ông quay cuồng choáng váng, máu mũi trong mũi ông bắt đầu chảy thành hai hàng, ông Ma hưng phấn quá rồi.

Cuối cùng ông Ma cũng đưa Thảo vào được bên trong và từ từ để Thảo nằm xuống đệm, sau đó ông lấy giấy lau hết máu mũi mình, đây là lần đầu tiên ông bị chảy máu cam trước một cô gái đẹp. Ông Ma đứng nắm vào hai hông và ưỡn ra, có vẻ như ông ta đang đau lưng, đúng là một ông già đáng thương nhưng cực kỳ may mắn. Minh nheo mắt lại, lúc này anh mới để ý, chiếc quần của ông Ma đang nhô ra, chắc chắn ông ta cửng rồi, ôm Thảo từ nãy không cửng hơi lạ, lại còn chảy máu cam nữa, theo như Minh biết khi đàn ông chảy máu cam có nghĩa là ông ta đã đạt được ngưỡng của đỉnh cao của sự hưng phấn tột độ.

Minh cười thầm, bỗng Minh thấy ông Ma nhìn trái phải, biểu hiện của một người sắp lén lút làm điều gì đó, Minh nhẹ nhàng vòng ra phía cửa sổ bên giường nằm của mình, chỗ này sẽ nhìn rõ hơn rất nhiều, điều kỳ lạ ở đây là ông ta không hề đóng cửa lại mà chỉ tắt bớt điện đi, có lẽ ông ta sẽ dùng thính giác của mình để phát hiện người lên nhà, nhưng do quá tập chung vào Thảo nên ông không phát hiện ra Minh, anh nhẹ nhàng như một cơn gió đứng ở ngay chiếc cửa sổ chỗ nằm của Thảo và đang nhìn từng cử chỉ của ông mà ông không hề hay biết.

Minh nhìn vào trong thấy vợ đang nằm nhắm tịt mắt, chắc lúc này đã ngủ rất say rồi, Minh hồi hộp không biết ông già kia sẽ làm gì vợ mình đây… Minh thấy ông Ma bắt đầu quỳ xuống cạnh Thảo, ông ta nhìn cơ thể Thảo được một lúc rồi, bỗng bàn tay ông Ma đưa lên áo sơ mi Thảo và đưa một ngón tay vào lỗ giữa hai cúc và nhấc lên, sau đó ông ta cúi xuống nhìn… Minh đứng bên ngoài tim đập thình thịch, anh mỉm cười khi thấy ông ta không dám chạm vào người Thảo, có lẽ ông ta cũng rất sợ Minh lên bất chợt, và sợ Thảo tỉnh dậy nên ông nhẹ nhàng như một kẻ ăn trộm.

Lúc sau, Minh lại thấy ông Ma tiếp tục dùng hai tay đưa lên ngực Thảo, cứ tưởng ông ta làm liều nhưng không phải, ông ta cởi hai chiếc cúc áo của Thảo, sau đó ông ta nhấc vạt áo sơ mi ra, một phần ngực trắng phau của Thảo hiện ra, lộ cả một phần áo lót ren, Minh đứng ngoài hồi hộp, càng nhìn anh càng thấy hưng phấn, chim anh cửng lên rất nhanh, tại sao lại như vậy, chính Minh cũng không giải thích được tại sao mình lại bệnh hoạn thế này, vợ mình đang bị lợi dụng mà bản thân lại đứng đây nhìn…

Thấy Thảo vẫn nằm im, ông Ma nhìn ra cửa một cái rồi quay lại, có lẽ ông ta sợ Minh đi lên bất chợt, sau đó ông Ma nuốt nước bọt, bàn tay ông run rẩy đưa từ từ xuống chiếc váy Thảo. Minh đứng ngoài hồi hộp, chim cửng tướng trong quần, ông Ma nắm vào váy Thảo và vén lên, để lộ toàn bộ đôi chân dài thẳng tưng của nàng, cùng với chiếc quần lót màu trắng đang phơi bày trước mắt ông Ma. Làn da trắng mịn của Thảo khiến ông Ma nuốt nước bọt ừng ực, nếu như Minh không đi vệ sinh, nếu như Minh vẫn ở bữa tiệc có phải ông Ma đã cúi xuống liếm từ gót chân của Thảo lên đến bướm rồi không…

Minh có hơi ghen tức, nhưng ngay lập tức anh lại cực kỳ hưng phấn, chân anh cứng đơ, không nhúc nhích được, nhìn thấy cảnh tượng này khiến Minh cảm thấy rất nứng, một ông khọm già nhỏ bé xấu xí đang ngồi nhìn chằm chằm vào bướm của Thảo … chiếc quần lót đang ôm lấy mu bướm Thảo ngay trước mắt ông Ma, lồng ngực ông Ma thở mạnh, tay ông run run kéo chiếc chăn lại gần Thảo, tự nhiên ông thò tay vào trong quần và móc con cu cửng cứng đơ nhăn nheo đầy lông ra ngoài, Minh mở to mắt nhìn, tim đập thình thịch không biết ông ta định làm gì đây….

…..

______________________

Hết Chap 27.