Thằng Tâm 2 – Truyện Người Lớn Mới 2021 ( Update Chương 217 )

Chương 131

Thảo Nguyên cầm cái túi quay quay vòng vòng, khẽ huýt sáo cô chạy lên cầu thang mất hút. Sương nhìn con lắc lắc đầu, rồi nàng ngồi bên cạnh thằng Tâm lau mặt mũi cho nó. Khuôn mặt thằng Tâm đen nhẻm vì nắng, nhưng khá góc cạnh. Sương bất chợt đưa ngón tay theo từng đường nét trên khung mặt nó. Nàng chợt nhớ lại cách đây 20 năm, khi còn là cô giáo thực tập, nàng cùng các bạn đi Ninh Thuận thực tập. Ngày đó, Sương thực tế không cần đi thực tập, vì bố nàng bố trí sẵn cho nàng chỗ làm ở thành phố. Nhưng nàng còn trẻ lại ham chơi, nàng theo chúng bạn vào miền núi Quảng Nam thực tập. Ở đây nàng gặp Trần Hùng, tiếng sét ái tình của nàng, người là mối tình đầu cũng như đem lại những nỗi đau trong nàng.

Trần Hùng là một cán bộ trẻ được luân chuyển xuống huyện. Anh đã có người yêu, một lý lịch hoàn hảo, chỉ cần đợi 2 năm làm ở vùng cao, là có thể trở về thành phố leo vào cái chức bố vợ tương lai đã định sẵn. Anh đã làm gần hết 2 năm, cũng có lệnh điều về lại thành phố. Nhưng Ở đây, anh bắt gặp Sương, cô giáo tương lai với vẻ đẹp khiến anh mê mẩn. Sương và Hùng quấn quít lấy nhau, thề non hẹn biển. Sương đã trao cho Trần Hùng lần đầu tiên của mình, và rất nhiều lần sau nữa. Cả hai định trước sẽ về thành phố rồi lấy nhau. Trần Hùng dấu Sương anh đã có người yêu, anh nghĩ về anh sẽ thưa chuyện ba má, chia tay Ly rồi lấy Sương. Nhưng sự đời ai có ngờ, ngày Sương trễ kinh, là ngày Trần Hùng về thành phố. Sương vui sướng, nàng cũng sắp kết thúc thực tập. Nàng sẽ về thưa với ba về Hùng. Ngày Sương về, cái xe ô tô làm nàng nôn nao, mệt gần chết. Mãi đến ngày hôm sau Sương mới khỏe lại, nhưng từ đó nàng cứ nôn nao như vậy. Mẹ Sương phát hiện, dò hỏi. Sương cũng thật thà, nàng tin ở Trần Hùng. Nhưng đã tuần rồi từ lúc nàng về, Hùng không tới. Quảng Nam vơi Quảng Ngãi có xa gì nhau. Sương bồn chồn, nàng đi tìm Trần Hùng. Nàng gặp lại Hùng, nhưng là anh và Ly đang đi chụp ảnh cưới. Anh đã không dám dứt bỏ tương lai đã được định trước cho mình. Anh xin lỗi Sương, nhưng Sương đâu cần điều đó. Sương bỏ chạy trong vô định, mãi đến khi gục ngã không thể đi được nữa. Sương chỉ biết khi tỉnh lại, mẹ nàng đã ngồi bên cạnh. Khuôn mặt già nua khắc khổ của cha đang ngồi gần đó ngóng nhìn nàng. Sương khóc, nhưng nàng không nói gì nữa. 8 tháng sau, Thảo Nguyên ra đời. Cái tên là kỷ niệm lần đầu tiên của Sương, nơi thảo nguyên xanh mát, nàng đã trao đi lần đầu của nàng, tình đầu của nàng, và có lẽ là tình cuối.

Sương không làm giáo viên nữa, nàng chuyển sang làm ăn. Sương trải qua vài mối tính, nhưng không cái nào đến được chung kết. Có lẽ vì tình đầu khó phai, có lẽ vì Thảo Nguyên con gái nàng, có lẽ vì cái sự kinh doanh làm nàng hay nghi kỵ… có lẽ vì…Nhưng cái sự trêu người, 15 năm sau, Sương lại gặp Trần Hùng, giờ đang làm quan to cùng thành phố với nàng. Sương quay đi ngay khi nhìn thấy Trần Hùng. Nhưng hắn đã kịp nhìn thấy nàng. Chả mấy chốc, lý lịch cá nhân của nàng đã nằm trên bàn làm việc của hắn. Hắn đã có vợ và một trai một gái, nhưng thi thoảng trong đêm khuya hắn với nhớ tới nàng. Vì thế hắn lại tiếp tục theo đuổi, dù đáp lại là sự giận dữ của Sương. Sương càng giận dữ, hắn càng mềm mỏng. Những cuộc gặp mặt vô tình hay cố ý của hắn, những lời ngọt ngào như ngày xưa… dần làm Sương mềm lòng. Sương và hắn lại lao vào vòng tay nhau, cuộn vào nhau đắm say như hôm nào.

Nhưng đời mà, cái gì không phải của mình thì không bao giờ nên chiếm. Ly vợ hắn cũng phát hiện. Ly đến gặp Sương đem theo đám chị em của mình. Sương xù lông ra, chống trả quyết liệt nhưng không lại. Tàn cuộc, đám đàn bà rời đi, bỏ lại Sương với mái tóc bị cắt nham nhở, quần áo bị xé rách. Cô đã gọi điện cho Trần Hùng để tìm sự trợ giúp trước khi đám đàn bà đó hành hạ cô. Nhưng đáp lại là sự im lặng đáng sợ. Như trước kia, chỉ cần nàng gọi là hắn sẽ trả lời, và hắn đến ngay tắp lự. Sương nằm trên đường, người đầy vết thương, quần áo tả tơi, những lọn tóc dài nuôi bao năm tơi tả trên đường. Nàng nằm đó không khóc, mà chỉ cười. Cười vì quá ngu dốt, không ai nên sai lầm cùng một lỗi 2 lần, nhưng nàng lại mắc. Nàng vốn giỏi giang trên thương trường, nhưng trong tình yêu nàng thật quá ngu ngơ.

Kể từ đó, Sương như thay đổi. Nàng vẫn là cô Sương xinh đẹp, nhưng không khó gần như trước. Nàng à ơi với đối tác, ỡm ờ với các vị quan chức. Ai cũng muốn dê nàng. Ừ thì nàng cho sờ mó, thậm chí nàng cũng sờ mó lại, nhưng không có gì nữa hết. Đã mấy lần vuốt đuôi cọp tí bị cọp thịt, nhưng nàng không sợ. Nàng sống buông thả bên ngoài, nhưng tâm nàng đã khép kín. Chỉ mãi đến khi Tiến đến. Anh như một chàng lãng tử, dày dạn gió sương, ùa vào cuộc đời nàng. Nhìn cách anh nhìn mình, Sương biết đã thêm một người đàn ông trúng gió mình rồi. Nhưng anh không như những người khác, anh ngây ngô mà chân thành, luôn bên nàng mọi lúc mọi nơi. Sương dần cởi mở với anh hơn. Và rồi anh chính là người đàn ông thứ 2 được chiếm hữu nàng.

Nhưng như con thú bị thương, dù vết thương đã lành, Sương vẫn gờn gợn chưa quyết cùng anh. Mà cũng do nàng quá tham lam, vừa muốn có anh, lại vừa muốn lừa lọc những gà già dê kia để thuận lợi việc của mình. Đã mấy lần Tiến ghen, dứt áo ra đi. Sương khóc cả đêm hôm đó. Đến hôm sau, mở cửa ra là lại thấy Tiến, hốc mắt hõm sâu, cả người đầy mùi thuốc lá. Cả hai lại quấn vào nhau, rồi chuyện đâu lại y như vậy.

Sương vân vê gò má thằng Tâm. Nàng nhìn nó, như thấy lại gương mặt trẻ trung, góc cạnh y như vậy của ai đó 20 năm về trước. Sương chợt khóc, giọt nước mắt tuôn rơi vì sự rối rắm của chính nàng. Nàng rõ ràng yêu Tiến, nhưng ở nơi sâu xa nào đó, cái ấn tượng về người đó gắn quá chặt vào nàng. Dù biết hắn khốn nạn, chỉ lợi dụng nàng, và thật vô trách nhiệm, nhưng nàng vẫn….

Tiếng bước chân chợt vang lên ở cầu thang, Sương vội lấy tay lau vội đi nước mắt. Thảo Nguyên xuống uống nước, chả hiểu cô đi đâu mà giờ tu nước ừng ực hết cả bình nước.

Uống nhiều nước một lúc không tốt đâu con.
Nhưng khát lắm mẹ ạ. Mẹ lại khóc à.
Không có, mẹ chợt nghĩ linh tinh thôi.
Con đã bảo rồi, mẹ chốt nhanh đi, đừng nghĩ linh tinh nữa. Mẹ vẫn còn thương ba con phải không. Nhưng ba con không bao giờ bỏ bà vợ của ba đâu. Mẹ lấy chú Tiến đi, chú ý đợi mẹ mấy năm rồi còn gì.
Con chưa lấy chồng đã định đuổi mẹ đi à.
Con không lấy chồng đâu. Con bị lừa một lần, cũng đã chết đi sống lại một lần, thế là quá đủ. Giờ với con chỉ ăn chơi thôi, chả có ai để con thấy thích cả. Dây thần kinh yêu của con liệt hẳn rồi.

Chợt tiếng ú ớ của thằng Tâm làm hai người đàn bà dừng nói chuyện. Có vẻ nó đang mơ. Nó vã mồ hôi ra, đầu cứ xoay hết bên nọ bên kia trong tuyệt vọng.

An ơi… anh xin lỗi… An… ở lại với anh… đừng đi An ơi.
An ơi… anh có lỗi với em… anh là thằng tồi… anh sung sướng bên người khác, không nghĩ rằng em vẫn đợi anh… An…..

Sương phải giữ chặt người nó lại, cả người nó rung lên bần bật. Mãi một lúc sau, nó lại dần lịm xuống, tiếng thở nặng nhọc. Một dòng nước mắt chợt lăn xuống gò má, chảy vào rãnh tai.

Lấy cho mẹ cái khăn, dấp nước mát vào mẹ lau cho anh Tâm.
Lau làm gì. Lại một thằng tồi, chắc lại làm hại đời con gái nhà khác.
Con đi lấy khăn đi. Chưa biết gì rõ sao lại nói vậy.
Con thừa biết. Bọn đàn ông trên đời đều 1 giuộc.

Thảo Nguyên nói vậy nhưng vẫn đi lấy khăn. Sương lau hết khuôn mặt Tâm, lau đến cổ.

Trời, sao nó ra nhiều mồ hôi thế này. Ướt hết cả áo. Giờ nó ngấm ngược lại dễ viêm phổi à.
Sao anh ta tự dưng bị vậy thế má.
Nó đi uống rượu với chú Tiến, xong rồi đi tắm biển.
Kết hợp câu truyện lúc nãy, không phải chán đời tự tử chứ.
Không đâu, mẹ nhìn người chuẩn lắm, nó không phải dạng người như vậy.
Sùy, mẹ mà nhìn chuẩn. Người đầu tiên nhìn đã sai lè lè rồi.
Cái con này. Lấy cái chậu với nước hơi âm ấm ra đây. Mẹ lau người cho nó. Xem trên gác có cái áo sơ mi của chú Tiến Mẹ mua mà dài quá ý, chắc nó mặc vừa. Con đem xuống đây cho mẹ.

Thảo Nguyên xị mặt lầu bầu trong mồm nhưng vẫn lên gác. Ở dưới, Sương đã cởi dần cái áo sơ mi của thằng Tâm ra. Khá khó khăn, vì nó quá to và nặng đối với Sương. Nàng lột mãi chỉ được 1 tay của nó, tay kia thì chịu. Bàn tay thon dài khẽ lau khăn ấm lên trên người thằng Tâm. Sương vừa lau vừa nhìn cơ thể thằng Tâm. Chậc, thằng bé vậy mà người đẹp đó chứ. Bộ ngực rắn chắc nhưng không phình cơ như mấy ông tập thể hình, cái bụng rắn chắc, sờ vào là thích. Cánh tay rắn rỏi, không chút mỡ thừa, nhưng lại thon gọn không cơ bắp. Sương thích kiểu đàn ông này, rắn chắc tự nhiên chứ không phải tập tành rồi ăn một đống thức ăn vào.

Bàn tay nàng lau dần đến chỗ rốn, cái quần đùi bên trong có vẻ cũng ẩm ẩm. Có nên cởi ra không nhỉ. Để con bé Thảo Nguyên nhìn thấy thì nó kêu ầm lên haha. Sương chợt nghĩ tới, nếu thằng bé này ngoan hiền thật, có nên dấm nó cho con gái mình không. Chứ con bé dạo này chơi bời quá, rồi nhỡ đâu thằng nào nó lừa cho thì…

Sương vừa ngẫm nghĩ, tay vừa lau đi lau lại phía sau lưng thằng Tâm. Cũng chỉ quanh quanh vì không lật được người nó lại. Nàng quỳ 2 chân lên salon, cố sức kéo cái lưng thằng Tâm nghiêng ra để lau. Cái thằng trông gầy gầy sao mà nặng ghê thế. Lúc nãy mình còn chê anh Tiến cõng nó than mệt. Mải nghĩ, chợt thằng Tâm hơi xoay người, Sương mất đà, ngã chồm vào người nó. Sương vội lồm cồm chống tay lên người nó định ngồi dậy, chợt một bàn tay rắn chắc giữ chặt lấy cổ tay nàng.