[Tản mạn] Ghi chép về những hiện tượng kỳ lạ hàng ngày
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: [Tản mạn] Ghi chép về những hiện tượng kỳ lạ hàng ngày
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Ma
Thể Loại:
Lượt Xem: 608 Lượt Xem
6. CHÂN TƯỚNG DUYÊN ÂM – MANG ƠN NHÀ NGOẠI CẢM:
1 năm rồi cũng thấm thoắt trôi qua. Chuyện em bị ma ám, em không kể cho 2 thằng cùng phòng nghe mà chỉ giữ cho riêng mình. Kể cho tụi nó nghe thì có lợi gì? Cũng đâu giúp được gì, mà có khi còn gây ảnh hưởng tâm lý rồi tụi nó dọn đi nữa. Dù sao cũng là bạn mới chưa hiểu tính nhau, không nên manh động.
Hè năm 2009, anh Nam khoe có ông ngoại ở ngoài quê vào SG chơi 1 tháng. Ông ngoại của anh Nam ở ngoài đó được xem như “thầy” vậy vì ông chuyên xử lý các vấn đề về phần âm: trục vong, cho bùa, giải hạn, coi hướng coi đất, phong thủy, bói toán… Nhưng mà cái hay là ông chỉ giúp thôi chứ không lấy tiền của ai. Ai mà ông quý thì ông giúp. Ai mà quý ông thì biếu ông ít hoa quả hay bao thuốc lá là ông vui rồi.
Kể sơ về ông: từ nhỏ đến lớn ông cũng bình thường như bao người, ông cũng lấy vợ sinh con, làm nghề nông sống qua ngày. Năm ông sáu mấy tuổi, bỗng 1 đêm ông nằm mơ thấy ông nội của ông hiện về bảo là mày ăn ở phúc đức nên ông truyền cho ít kiến thức sau này cố gắng giúp người, hành thiện tác phước. Tỉnh dậy bỗng nhiên ông đọc vanh vách các thứ tiếng, bao gồm tiếng Anh và tiếng Trung, mặc dù ông học chưa hết tiểu học. Sau đó ông tìm đường sang Trung Quốc xin mấy cuốn sách cổ về nghiên cứu. Theo như lời ông kể thì ông có thể nhìn thấy được vong, hình ảnh rõ nét: họ trong mắt ông thấy là không màu, trắng và đen thôi, cao hơn 2 mét, đàn ông ai cũng để râu dài, phụ nữ ai cũng để tóc rất dài, trên đầu mỗi người đội 1 cái mũ màu trắng không biết để làm gì. Thế giới âm cũng giống như thế giới dương, cả hai hòa trộn vào nhau. Dương có công an, có pháp luật, có quan chức, thì âm cũng vậy. Những vong có công lớn, có ý chí lớn, có căn tu luyện thì sau khi chết có pháp lực mạnh hơn vong thường nên được bầu vào các vị trí quản lý vùng. Âm cũng có người tốt, kẻ xấu, cũng có tội phạm và những kẻ chuyên đi phá hoại. Ngoài ra ông còn bày cho cách để thấy được vong nữa, hình như bôi cái gì đó vào mắt và đọc 1 đoạn chú, cụ thể thì lâu quá em quên rồi.
Từ khi có được năng lực ngoại cảm, nghe được vong, thấy được vong thì ông bắt đầu giúp nhiều người trong địa phương thoát được bệnh lạ, sửa lại nhà cửa tránh tai ương, phòng tránh được kiếp nạn, sinh tử… Ông làm miễn phí nên rất được bà con yêu quý và tiếng lành thì đồn xa. Theo ông kể thì mỗi lần giúp được 1 người, tùy vào tình trạng nặng nhẹ mà bản thân ông cảm thấy mệt ít hay nhiều. Nếu nặng quá thì ông ngã bệnh. Giống như ông giải cái “quả” mà đúng ra người đó phải chịu nên ông chịu thay vậy. Ông bảo còn giúp được ai thì giúp, sau này chết rồi ông hi vọng sẽ thành tiên, phù hộ cho con cháu. Có 1 số việc con cháu nhờ ông không bao giờ giúp: dự đoán lô đề, Ông bảo tự thân con cháu phải lao động, những việc ỷ lại như thế ông không giúp vì của thiên trả địa thôi, tiền đó rồi cũng mau chóng tiêu hết mà còn hư người.
Nghe anh Nam kể về ông ngoại, em mừng như bắt được vàng, thằng Tuấn cũng vậy. Hẹn bác Nam đợt nào về nhà thì cho 2 thằng theo về để gặp ông, với xin ông xem cho 1 quẻ. Đợt đó thằng cu ở Vĩnh Long tót lên SG chơi (vì em trai nó vừa đậu ĐH ở đây), thăm em, thế là rủ nó đi cùng luôn cho vui.
Trước khi về đến nhà anh Nam ghé tạp hóa bảo mua mỗi thằng 1 bao thuốc lá biếu ông, xem như làm quen để dễ nói chuyện.
Gặp ông thì mới thấy ông rất giản dị. Ông ăn mặc đúng kiểu người miền Bắc: áo sơ mi màu nâu, quần màu xanh sẫm, loại vải gì dày dày. Trước đó anh Nam cũng có kể về 2 người bạn cùng phòng rồi nên mấy ông cháu cũng nhanh chóng nói chuyện cởi mở với nhau.
Ông xem 2 bàn tay của em. Không phải xem chỉ tay mà là xem bàn tay. Ông lật úp, rồi lật ngửa, rồi xem kỹ từng đầu ngón tay, cứ chốc chốc ông gật đầu 1 cái như đã nghe và hiểu “ai đó”vô hình kể lại.
Ông nói em có 2 vong theo. 1 vong nữ, 23 tuổi, tên là **** (ông nói cả họ và tên luôn). Vong nữ này theo em từ lâu lắm rồi, từ khi còn ở nhà cũ, theo vì có duyên âm. Nếu em không cắt duyên âm với nó đi thì nó cứ theo phá em cả đời, không cho em có người yêu, nếu có cũng chia tay sớm. Ngoài ra còn vấn đề sức khỏe nữa, bị vong ám rất hao năng lượng. Ông nói để ông nói chuyện thuyết phục nó thử xem, nếu được thì ngày mai em phải quay trở lại đó với 1 bó nhang (hương) và phải chọn loại có chân nhang to cứng. Vong thứ 2 theo em là 1 người ông bên nội (anh em với ông nội) chết trong chiến tranh, theo để giúp em. Tuy nhiên vì vong nữ kia quá mạnh nên ông cũng không giúp được nhiều.
Em ra về mà lòng ngổn ngang suy nghĩ: không biết ông có giúp mình giải được thật không? Và phải mua nhang có chân to để làm gì?
Ngày hôm sau là chủ nhật, em bắt xe bus 1 mình đến nhà anh Nam. Nhà ổng ở Hóc Môn lận, mà học thì quận 3 nên ổng mới đi ở trọ cho tiện chứ không phải nhà ở tỉnh. Phần của thằng Tuấn và thằng ở Vĩnh Long đã giải quyết xong.
Chiều tối hôm trước theo như lời ông dặn thì em ráng đi tìm mua bằng được 1 bó nhang có chân thật to, lựa mà thấy chân nhỏ bỏ đi chỗ khác.
Lúc vào nhà, ông chỉ nói “Cháu đi lên đây với ông”, ngoài ra không nói gì thêm. Quan sát khuôn mặt ông bình thường, không vui vẻ cũng không lo âu nên em cũng không đoán được kết quả cuộc thương thuyết như thế nào rồi.
Em với ông vào phòng. Ông bảo em cởi áo ra. Ông rút từ trong bó nhang em đưa ra 1 cây, chỉ 1 cây. Sau đó ông châm nhang lên rồi ông đi vòng quanh người em (em ngồi trên ghế đôn). Miệng ông lẩm nhẩm đọc 1 thứ ngôn ngữ gì em không hiểu. Cứ mỗi lúc ông ngừng đọc thì ông lại gằn giọng và hô to chữ cuối lên 1 cái làm giật mình, rồi ông thổi cho tàn của cây nhang bay vào người em, lần lượt khắp mình từ đầu đến cổ rồi lưng, ngực, 2 cánh tay, bụng. Nghi lễ tiến hành mất khoảng 10 hay 15 phút gì đó rồi ông đưa cây nhang cho em:
– Cháu cầm nén hương này đi ra ngoài đường và cắm vào bãi cỏ trước nhà giúp ông.
Em làm theo. Khi ra đến nơi ngồi xuống sờ thử thì em đã hiểu vì sao hôm qua em phải tìm mua bằng được nhang có chân to: đất ở chỗ bãi cõ rất cứng, đặc biệt cứng, nếu nhang chân nhỏ thì cắm không được mà sẽ gãy. Nhưng làm sao ông biết trước điều này? Em vừa cắm xuống, đứng lên đi được vài bước thì ở đâu có con chó chạy lại và tè vào gốc nhang.
Khi em vào lại nhà thì ông đã xuống ngồi hút thuốc ở bàn nước. Thấy thế em mới sấn lại hỏi han xem ông có mệt không. Ông bảo là ông mệt, mệt nhất từ khi vào SG đến giờ.
– Nó không chịu đi cháu ạ. Nên ông phải dùng vũ lực bắt nó vào nén hương đó.
Ông làm nhiều việc thiện nên có cũng có nhiều vong xin đi theo giúp. Vừa rồi ông đã nhờ đến sức của họ. Ngoài ra phần bùa mà ông thổi lên người em còn có tác dụng bảo vệ em tránh không bị vong ám về sau này. Nôm na nó giống như kết giới vậy. Thứ ngôn ngữ mà ông vừa sử dụng là tiếng Phạn, đó là ngôn ngữ giao tiếp với cõi âm.
Sau đó ông hỏi em vài câu hỏi về căn nhà hiện giờ của em ở ngoài quê. Nhưng mà ông mô tả không đúng. Điều này rất lạ, ông mô tả căn nhà của thằng Tuấn và thằng kia thì đều chính xác nhưng nhà em thì ông nói sai, em phải vẽ ra giấy. Ông cầm tờ giấy và nói vị trí đặt bàn thờ ông Địa của nhà em hiện giờ không đúng. Nhà em hình ống, toàn bộ phòng đều dồn qua 1 bên, hành lang lại thông từ trước ra sau nên dễ có vong từ ngoài vào mà không có gì ngăn lại. Ông lấy 1 cây viết bi đen, vẽ rất nhiều chữ lên đó rồi gấp lại làm 4 đưa em. Ông bảo gần Tết có về quê thì cầm tờ giấy này về, không được đút túi quần hay túi áo mà phải bỏ vào 1 quyển vở trắng rồi bỏ balo. Em phải ép plastic tờ giấy đó, và không được để bất cứ ai khác ngoài ông đọc được nội dung bên trong, không được để giấy dính nước hay bị rách bị cháy vì sẽ gây ra thảm họa cho gia đình.
Đó là 1 tờ giấy hiệu triệu. Trong đó có tên của 17 vị tiền nhân trong dòng họ. Ông nói em và ba mẹ em sống có phúc đức dày nên có nhiều tổ tiên đồng ý theo trợ giúp. Người thường ông cũng làm bùa này nhưng chỉ được dưới 10 người. Tên của bùa hình như là “Gia hộ – Ngoại bất xâm”. Vị trí của lá bùa phải đặt dưới bát nhang của ông bà tổ tiên. Sau này có chuyển nhà nhớ làm lễ rước bùa đi theo. Như vậy nhà em và cả các nhà hàng xóm nữa sẽ được bảo vệ từ đời này sang đời khác, miễn là lá bùa còn, khỏi bị các cô hồn trong vùng quấy phá nữa. Ngoài ra thì về quê di chuyển vị trí của bàn thờ ông Địa ra sát cửa, đầu hành lang để ổng bảo vệ chặn bớt đi. Sau khi em làm những việc ông dặn thì em không còn gặp những hiện tượng kỳ lạ như trước nữa, khả năng làm tắt bóng đèn cũng mất luôn ngay từ hôm đó. Em chạy về nhà trọ và thử nghiệm với cột đèn trước nhà, quả thật rất công hiệu! Em đã trục được vong hoàn toàn rồi. Nó đã bị phong ấn.
Vong nữ chết trẻ, xác nằm ở vị trí gốc cây mãng cầu trước nhà cũ của em (đúng là trước nhà cũ có 1 cây mãng cầu, của nhà hàng xóm). Vì chết trẻ mà lại không được nhang khói, cũng không ai hay biết nên nó cô đơn và rất muốn có người làm bạn. Em lại hợp mạng với nó nên nó theo đến tận nhiều năm sau. Cái cảm giác có người ở sau lưng mỗi khi ngồi máy tính 1 mình giữa đêm, sau đó cũng hết luôn. Mà em chưa kể, trước khi được giải, em luôn có cảm giác có người ở sau lưng nhìn mình. Thậm chí, em chỉ cần đánh mắt sang ngang là thấy cái bóng mờ mờ mặc đầm ống màu trắng sọc đen (đúng là chỉ có màu trắng và đen) ở góc 7h sau lưng mình, em quay lại ngay lập tức thì không còn thấy nữa
Em về nhà trọ ngủ 1 giấc rất ngon. Phải nói là ngon nhất từ khi vào SG đến giờ. Mỗi buổi sáng không còn thấy tóc dài trong phòng nữa…
Xong xuôi em cảm ơn ông rất nhiều và hứa mỗi chủ nhật sẽ ghé thăm ông cho đến khi ông ra Bắc trở lại. Đúng 1 năm sau anh Nam báo tin là ông ngoại đã mất ở quê Em nghe mà bàng hoàng. Lúc ông chữa cho em thì trông ông vẫn rất khỏe mạnh hồng hào, thậm chí ông còn tự 1 mình bắt xe đi Củ Chi, chiến khu D thăm lại chiến trường xưa nữa mà. Em ghé nhà anh Nam nhiều lần thắp cho ông nén hương, rồi dự đám giỗ của ông, bẵng đi từ đó đến nay đã 3 năm rồi. Sau đó em chuyển đi nơi khác ở, anh Nam và em cũng bị mất liên lạc luôn nên em không ghé nữa vì thấy cũng ngại. Trong lòng em luôn ghi nhớ cái ơn của ông Nếu không gặp được ông thì không biết giờ số phận em như nào, chắc là còn tệ hơn shit nữa