[Tản mạn] Ghi chép về những hiện tượng kỳ lạ hàng ngày
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: [Tản mạn] Ghi chép về những hiện tượng kỳ lạ hàng ngày
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Ma
Thể Loại:
Lượt Xem: 548 Lượt Xem
4. VONG CÓ KHẢ NĂNG VẬT CHẤT HÓA, TÁC ĐỘNG VÀO VẬT CHẤT:
Em gặp con bé mặc áo dài trắng ngồi ở ghế đá trước nhà là khoảng gần cuối năm 12, hình như là gần gần Tết Âm lịch. Từ lúc đó trở đi, phần vì em quá bận rộn học thêm luyện thi, thi thử… bla bla, phần vì em cũng bị áp lực khá lớn từ gia đình vì năm 12 em học hành chểnh mảng nên học lực không tạo được niềm tin cho gia đình – thế là em *éo còn tâm trí đâu mà nghĩ đến “nó” nữa.
Bẵng đi 1 thời gian, em cũng quên cmn luôn Và cứ thức khuya, tắm khuya như thường.
Đợt đó bài tập đang căng, tối không lo làm cứ cà lơ phất phơ nhởn nhơ để từ từ làm. Cuối cùng nó dồn 1 cục lại làm đến gần 1h sáng mới xong. Nhà chỉ còn mình em thức. Đèn sáng nên em cũng đâu sợ gì. Em mới rời bàn học lại chỗ tủ lạnh lấy nước uống. Đi đến gần tủ lạnh thì em nghe có tiếng:
“Cạch, cạch, cạch…” đều đều.
Cứ 1 giây có 1 tiếng “cạch” nho nhỏ.
Tủ lạnh nhà em lúc đó là mới mua, ngày thường chạy rất êm không thể có tiếng kêu như vậy được. Mà các bác biết đêm khuya thanh vắng nên cái tiếng động dù nhỏ đó nó lại rõ mồn một không thể nghe nhầm được: nó phát ra từ chỗ cái tủ lạnh!
Em lúc này đứng hình mất mấy giây:
“Chết mọe, tự nhiên nhớ lại cái phim Ju-On của Nhật. Lúc nửa đêm mà có tiếng gõ cạch cạch là tiếng của 1 cái xác treo lủng lẳng đá chân vào tường!”
Em quay lưng lại toan bỏ chạy về phòng trùm mền, lúc này là 2 hòn *ái đánh lô tô cmnr vì xung quanh còn mỗi mình
Nhưng có 1 cái gì đó cứ thôi thúc em quyết vạch cho bằng được sự thật, chân tướng đằng sau tiếng động đó là cái chó gì. Cùng lắm chết chứ làm gì ghê. Trong đầu cứ tưởng tượng mở tủ lạnh ra là “nó” nằm trong đó rớt ra cái “bịch” từng khúc 1 nhưng mà chân thì cứ bước tới và tay thì cứ nắm cái tay nắm tủ mở toang ra.
Trong tủ lạnh sáng đèn và chỉ có đồ ăn thức uống thôi mấy bác ạ
Nhưng nó không hoàn toàn bình thường, tiếng cạch cạch vẫn còn! Em nhìn quanh bên trong tủ lạnh lần nữa và cuối cùng đã phát hiện ra cái thứ gây ra tiếng động đó:
Đó là 1 chai nước lọc để ở khay dưới của cánh tủ. Chai nước này ngày thường nhà em vẫn uống, nó còn khoảng 50% nước. Mọi thứ đều bình thường trừ cái nắp chai cứ 1 giây lại tự nảy lên và gõ xuống 1 cái “CẠCH”/ Cái nắp chai tự gõ vào miệng chai! What the fuck!!!
Em cứ ngồi đó, nhìn nó, vì em không tin chuyện này tồn tại trên đời! Nó không thể có thật được. Vô lý và phản khoa học. Không có ngoại lực tác động làm sao 1 vật như cái nắp chai lại tự bật lên được? Mất đâu khoảng 10 giây, em quan sát rất kỹ cái chai và cái nắp, rồi lại đưa tay lên véo má mình xem có phải nằm mơ không. Đau
Thu hết can đảm em đưa tay túm lấy cái nắp chai, rồi buông ra, nó hết gõ. Tiếng cạch cạch đã chấm dứt. Nhưng có 1 luồng hơi lạnh từ đâu xộc đến sau lưng em, lạnh khủng khiếp, giống như thấu vào xương rồi có 1 giọng nói thoang thoảng qua tai mà em nghe không được, chỉ là 1 chữ “Hờ ờ ờ ờ……” kéo dài. Lúc này thì mọi thứ đã rõ như ban ngày, ma 100% chứ chả có khoa học mẹ gì ở đây hết. Em chạy như bay về giường nằm trùm mền kín đầu quên cả tắt đèn.
Trưa hôm sau em kể chuyện này cho cả nhà nghe, nhưng không ai tin cả. Ba em là một người theo chủ nghĩa khoa học 100% nên ba đặt cho em các câu hỏi để hướng em theo ý đó chỉ là 1 hiện tượng vật lý mà ta chưa giải thích được. Ba em luôn bắt em phải suy nghĩ làm sao để giải thích nó chứ đừng nghĩ là tâm linh nên lúc nào em cũng phải tra cho ra ngọn nguồn, mặc dù ngay từ đầu đã thấy bất ổn. Bà nội em thì tuổi Dần nên cả đời chả bao giờ gặp ma. Anh trai em và mẹ em thì có thấy 1 vài hiện tượng lạ trong nhà nhưng có vẻ như họ cũng không quan tâm lắm:
Nhà em có 1 bàn thờ tổ tiên rất lớn đặt ngoài phòng khách. Phía trên ban thờ tổ tiên là tượng phật Bà Quan Âm. Tượng này rất thiêng nhé, vì lúc thỉnh từ chùa về có làm phép đàng hoàng (ba mẹ em kể vậy). Rồi ngay dưới chân bàn thờ tổ tiên là ban thờ ông Địa, ông Thần Tài. Tóm lại tất cả thờ cúng đều đặt ở phòng khách. Cái tủ lạnh cũng nằm ở phòng khách. Thế mà vong từ bên ngoài có thể ngang nhiên vào nhà quậy phá thật không thể lý giải nổi. Sau này em mới biết là có nguyên do, một nhà ngoại cảm từ Bắc Ninh vào đã mách em như thế, kể sau.
Quay lại chuyện nhà em. Sau khi em kể xong chuyện của em, rồi thì anh trai em mới bắt đầu kể là có hôm anh đang từ nhà sau đi lên phòng khách (buổi trưa) thì thấy từ trên trần nhà có rất nhiều nước, hay chính xác là các hạt nước li ti giống như xịt bằng chai khử mùi ấy, từ trên trần phủ xuống phòng khách, ngay trước bàn thờ. Anh hai mới nhanh chân chạy ra xem đó là cái gì thì không phát hiện được gì hết. Sàn nhà, bàn nước, bàn thờ, ghế, tất cả đều khô queo. Và giữa trưa nắng lấy đâu ra mưa?
Chuyện này không ai giải thích được, tạm gác qua 1 bên.
Mẹ em mới kể tiếp:
Chả là ba em thường để đồng hồ 5h sáng mỗi ngày để dậy chạy bộ ra biển. Ông rất mê thể thao. Nhưng có 1 buổi sáng để báo thức nhưng nó không kêu. Sáng sớm hôm đó, không biết là mấy giờ, bỗng mẹ em đang ngủ thì thấy tay bên trái có 1 cánh tay khác nắm lấy và lắc lắc tay mẹ. Trong cơn nửa tỉnh nửa mê mẹ nghe có tiếng ai đó gọi: “Dậy, dậy…” Mẹ bừng mắt dậy thì không thấy ai, ba nằm bên cạnh đang ngáy đều. Mẹ mới lấy cái đồng hồ báo thức kề sát mắt xem giờ thì ra là 5 giờ đúng. Nhưng tại sao 5h đúng rồi mà đồng hồ không kêu như mọi ngày? Mẹ mới lật mặt sau xem cái chốt báo thức, nó vẫn ở vị trí ON, nhưng nó không kêu. Và từ hôm đó về sau cái đồng hồ đó bị hỏng luôn chức năng báo thức. Mẹ mới gọi ba dậy để đi tập thể dục như mọi ngày.
Sau đó mẹ em ngủ tiếp. Khi đang nhắm mắt chưa kịp chìm vào giấc ngủ thì mẹ em mới giật mình: cái cảm giác tay mẹ bị nắm và lay, chắc chắn là cánh tay trái, mẹ vẫn còn cảm nhận được. Nhưng cánh tay trái của mẹ nếu chiếu theo hướng nằm thì là vách tường! Giường ba mẹ kê sát tường và mẹ cũng nằm sát tường. Bên kia bức tường là đường luồn bên hông nhà, dùng để xe máy. Tường có 1 cửa sổ thông ra đường luồn đó nhưng nó đã bị rỉ sét từ lâu, chỉ có đóng chứ không ai mở nó ra nổi.
Câu chuyện mẹ kể đến giờ vẫn là 1 bí ẩn không lời giải.
Sau bữa cơm đó, ai cũng đã có câu trả lời cho riêng mình. Mẹ và anh trai thì cũng tin em 70% rồi, chắc là nhà này có cái gì đó rồi. Nhưng ngặt nỗi nó cũng chả ảnh hưởng gì đến sức khỏe mọi người, không làm hại ai nên cũng không đưa ra phương án giải quyết triệt để mà cứ để đó. Ba em thì cứ bảo là mọi người mê tín dị đoan này nọ
Haizzz…
Vài tháng sau cuối cùng đến ngày em lên kinh ứng thí (vào SG ạ). Mẹ nó tối hôm trước ngày đi, không biết ma xui quỷ khiến thế nào có 1 băng xã hội đen kéo đến trước cửa nhà em đòi nợ máu.
Lúc đó là gần 2h sáng rồi. Tiếng bước chân sột soạt rất nhiều ở trước cửa sắt nhà em. Rồi cái tiếng 1 thằng kêu lè nhè làm em tỉnh cả ngủ:
– Đm, thằng Cường đâu mày ra đây. Đm, mày dám uýnh em tao nha. Bữa nay mày không ra tao chém chết m hết nhà mày
Ở đây làm gì có Cường nào
Em định ngồi dậy ra mở cửa sắt và phân trần cho tụi nó kiểu thế. Nhưng mà chợt nghĩ mình ngu, nhỡ đâu cướp nó lấy cớ thì sao, thò đầu ra nó cho 1 đao rồi nó tràn vào nhà. Lúc đó nhà em còn mỗi em với mẹ với bà nội, ba thì đã đi công tác xa, anh trai về ăn Tết xong lại vào SG rồi.
Xong em quyết định cố thủ ở lỳ trong nhà coi tụi nó làm gì tiếp.
Thằng kia chửi chán chê rồi tụi nó lấy cây lấy gậy, lấy tuýp sắt, lấy gạch đá chọi vào cửa sắt. Cứ đập mạnh 1 nhát nó lại chửi thề 1 tiếng “Đm”
Rồi em nghe tiếng “Á” rồi 1 tiếng “choeng”. Sáng hôm sau cô hàng xóm mới kể là cô ở trên lầu nghe tiếng rầm rầm bên nhà em mới mở cửa ban công ra đứng ngó xuống. Cô thấy khoảng gần 20 mạng đang đập cửa nhà em mới “Á” lên 1 tiếng. Thì có 1 thằng nghe thấy, nó mới ném cây tuýp sắt lên may mà sượt qua đầu cô. Cô mới chạy vào trong nhà gọi cho Công an 113.
Cái cửa sắt nhà em lúc nó sắp chịu hết nổi rồi, sắp bung rồi, thì có 1 thằng lên tiếng:
– ĐM, nó ở lỳ trong đó trốn rồi. Mày, đi mua can xăng về đây cho tao. ĐM, nó không ra tao đốt chết m hết cả nhà nó luôn!
Thốn thật Giờ ra cũng chết, *éo ra cũng chết. Em đang rối quá không biết làm sao thì đầu ngõ tiếng chó sủa inh ỏi. Thấy động 1 thằng kêu lên: Công an tới tụi bây ơi! ĐM, nó ở trong gọi công an rồi.
Thằng có vẻ như là cầm đầu ném cây mã tấu vào cửa nhà em lần cuối rồi không ai bảo ai tụi nó lục đục rút hết.
30 phút sau em nghe tiếng cửa nhà bên cạnh nhà em mở. Rồi tiếng xe máy vút đi. Thế là hiểu rồi, cái nhà bên cạnh nhà em mới là dân giang hồ, tụi kia đến đòi nợ máu mà bị sai số 1 căn.
Hôm sau em vào SG thi mà hồn còn chưa trở lại. Bị dư chấn tâm lý nên thi trượt vào trường mơ ước các bác ạ Chỉ đủ điểm đậu vào trường bán công. Em học tạm trường bán công 1 năm, vừa học vừa luyện thi lại thì sang năm lại đậu vào trường mơ ước. 1 năm học trường bán công biết bao nhiêu là chuyện quỷ kỳ xảy ra liên quan đến “nó”.
Em không ngờ em chạy vào tận trong SG, quãng đường 500km hơn mà vẫn không thoát.