Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117
Tác Giả: YingShen
Danh Mục: Dâm Hiệp, Gái Xinh, Loli, Truyện Sex Người Lớn, Tưởng Tượng
Lượt Xem: 7252 Lượt Xem
, 255, 0)”>Chương 31: Mộc tinh
Đột nhiên hỏa tinh chấn động kịch liệt phóng xuất hàng trăm tia hỏa linh lực len lỏi khắp kinh mạch Trần Lãm. Một phần chạy dọc theo tuyến đường Phá Linh Huyết Diễm của Thiên Ngọc Ly truyền tới xâm nhập ngược lại nàng.
“Sao nóng thế này?” Thiên Ngọc Ly bất ngờ cảm thấy nóng ran tại nơi tư mật. Sức nóng dần lan tỏa toàn thân.
Thiên Ngọc Ly cẩn thận quan sát nhận ra một lượng Phá Linh Huyết Diễm nồng đậm gấp mấy lần bản thân ồ ạt tiến vào. Đáng chú ý là chất lượng tinh khiết hơn nhiều lại vô cùng ôn hòa không hề xung đột với Phá Linh Huyết Diễm nàng sở hữu.
“Ưm.” Thiên Ngọc Ly rên khẽ.
Cảm giác thoải mái như nghỉ ngơi sau một trận chiến thật kỳ diệu.
Nàng không rõ tình huống cụ thể chú ý kỹ Trần Lãm đã nóng rực, lớp da nóng hơn nàng rất nhiều, chân mày nhìu chặt.
“Huynh ấy rốt cuộc là sao?” Yên Vũ nhìn thấy Trần Lãm khó chịu tỏa ra sức nóng đột biến liền lo lắng hỏi gấp.
Thiên Ngọc Ly nhíu mày lắc đầu nói:
“Ta cũng không biết, bên trong hắn trao đổi lực lượng Phá Linh Huyết Diễm nhưng linh cảm ta cho thấy Phá Linh Huyết Diễm của hắn mạnh bạo hơn ta rất nhiều.”
“Lăng Nguyệt ngươi cố gắng ổn định tâm thần của hắn một chút, chỉ cần hắn vượt qua lúc này chắc chắn đại thành.”
Đoạn Lăng Nguyệt gật đầu lấy ra một bình ngọc xanh lục uống một ngụm dịch tiếp tục áp môi lên miệng Trần Lãm.
Tình huống bên trong Trần Lãm kinh khủng hơn Thiên Ngọc Ly tưởng tượng. Kinh mạch hắn bị thiêu đốt trơ trụi, kỳ lạ thay thành vách kinh mạch không tiêu tan mà ngày càng giãn nở. Một thành… hai thành… năm thành thẳng tới gấp đôi. Kinh mạch hắn bị Phá Linh Huyết Diễm thiêu đốt nở rộng gấp hai so với ban đầu.
Trần Lãm đau rát thống khổ, Đoạn Lăng Nguyệt có thể nghe rõ mồn một linh hồn hắn gào thét dữ dội.
Chỉ có Trần Lãm hiểu rõ cơ thể hắn đang thay đổi thế nào, Phá Linh Huyết Diễm đã chủ động khai phá kinh mạch, đả thông tất cả những nơi trước đây từng được mở ra khi bắt đầu tu luyện Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết. Kinh mạch của hắn hiện tại mà nói là phiên bản hoàn mỹ nhất.
Kinh mạch rộng mở, kim đan bắt đầu xoay tròn, thủy tinh chuyển động theo quỹ đạo nhanh không kém hỏa tinh. Thủy linh lực như lũ quét không ngừng lấp đầy mạng lưới kinh mạch vừa được mở rộng.
Thủy hỏa tương khác giao dung, những nơi Phá Linh Huyết Diễm đốt cháy bị lực lượng Hành Vân Lưu Thủy càn quét với tốc độ không tưởng. Bởi bản chất của Hành Vân Lưu Thủy chính là tốc độ.
Phá Linh Huyết Diễm dường như không muốn chịu thua, nó bị Hành Vân Lưu Thủy chèn ép đẩy ra khỏi kinh mạch lập tức thẩm thấu vào từng lớp mô thịt đốt ra ngoài da. Lỗ chân lông liên tục phun ra hỏa diễm.
Trần Lãm vốn chịu đựng được kinh mạch thiêu đốt, nó chỉ là muỗi cắn so với lần đầu tiếp nhận Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết, đột nhiên bị Phá Linh Huyết Diễm đốt tới da thịt như chịu phải cực hình gắp trăm lần. Hắn vặn vẹo khuôn mặt muốn phát điên.
“Công tử cố gắng, đây là quá trình thay da đổi thịt.” Bạch Định xuất hiện bên cạnh linh hồn hắn động viên.
“AAA” Đột nhiên hai mắt Trần Lãm mở to la hét điên cuồng, hắn lấy lại ý thức lúc nào không hay.
Đau đớn khôn tả xiết. Hắn như một hỏa nhân nhưng Thiên Ngọc Ly không bị ảnh hưởng một cọng lông.
Chợt mộc linh lực nhu hòa từ Đoạn Lăng Nguyệt cố định vết thương từ trước tiếp xúc với hỏa diễm lập tức bị hút mạnh vào từng lớp thịt của Trần Lãm. Sắc mặt Đoạn Lăng Nguyệt tái mét, Yên Vũ không chậm một hơi nào bỏ vào miệng nàng mấy viên Hồi Thiên Đan.
“A… Ngọc Ly tiếp tục vận chuyển phương pháp song tu của nàng.” Trần Lãm khó khăn lắm mới mở miệng nói ra.
Phá Linh Huyết Diễm bị một lực hút kỳ lạ hướng về Thiên Ngọc Ly. Nàng trở nên nóng như điên dại, nàng chủ tu hỏa nhưng cảm giác nóng đến mức không chấp nhận được, vượt quá sự hiểu biết của chính nàng.
Một lớp hỏa diễm sẫm màu máu bao phủ Trần Lãm và Thiên Ngọc Ly.
Bên trong Trần Lãm, mộc linh lực cuồn cuộn xâm nhập đắp nặn lại da thịt như mới cho hắn. Phá Linh Huyết Diễm hủy, mộc linh lực lập, diễn biến tuần hoàn lặp đi lặp lại làm Trần Lãm lúc khổ cùng cực lúc sướng như tiên.
Thời gian trôi qua, Phá Linh Huyết Diễm bị hút về Thiên Ngọc Ly cũng như bị Hành Vân Lưu Thủy và mộc linh lực từ Đoạn Lăng Nguyệt trấn áp cuối cùng tiêu tán. Phá Linh Huyết Diễm ngoan ngoãn rút về hỏa tinh.
Hỏa diễm bao phủ đôi nam nữ dần tiêu tán.
Mộc linh lực tiếp tục đắp nặn lớp da thịt mới. Tuy nhiên nhìn kỹ Trần Lãm phát hiện da thịt bị Phá Linh Huyết Diễm thiêu đốt không hoàn toàn mất đi trước khi được mộc linh lực bồi đắp, mà sau khi được mộc linh lực đắp nặn thêm càng trở nên săn chắc linh hoạt, cứng rắn hơn.
“A.”
Đoạn Lăng Nguyệt tiêu hao quá độ dẫn đến xây xẩm mặt mày phải có Yên Vũ đỡ phía sau. Nàng không thể tiếp tục, phần còn lại phải dựa vào chính hắn.
Mộc linh lực còn dư bị kim đan dẫn dụ chảy về đan điền, nó cuộn thành từng đoàn xung quanh kim đan ngay bên cạnh hỏa tinh dần ngưng tụ thành một đốm sáng tròn nhỏ màu xanh lục. Trần Lãm gọi đây là mộc tinh.
Phá Linh Huyết Diễm không còn quấy phá, thân thể Trần Lãm giảm nhiệt, hắn chậm rãi mở ra hai mắt. Đối mặt là Thiên Ngọc Ly cực kỳ khó khăn chống đỡ lượng Phá Linh Huyết Diễm tràn ngược, hắn niệm khẩu quyết Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết vận chuyển hỏa tinh hút một phần Phá Linh Huyết Diễm giảm bớt áp lực cho Thiên Ngọc Ly.
Không biết bao lâu sau nét mặt Thiên Ngọc Ly trở nên thư thả, nàng mở mắt vô lực ngã xuống thân thể trần truồng của Trần Lãm cắn vào vai hắn thủ thỉ:
“Nóng muốn thăng thiên, ngươi mém tí hại chết ta rồi.”
Trần Lãm vòng tay ôm chặt nàng ôn nhu nói:
“Ủy khuất cho nàng rồi… cảm tạ.”
Lời vừa dứt hắn liền chìm vào ngủ say. Thiên Ngọc Ly mệt mỏi quá độ cũng nhắm mắt theo sau đó.
…
Tại Dương gia.
Dương Minh Khiêm băng bó nửa người nằm trên giường mặt mày trắng bệch.
Hắn vốn ăn một chiêu Liệt Hỏa Tình Thiên nát bấy nửa thân trên mất hết sức chiến đấu. Hắn không thể kích hoạt bùa dịch chuyển về gia tộc vì Tam hộ pháp đã kích hoạt pháp bảo khép kín toàn bộ không gian. Mãi đến khi Tam hộ pháp chết đi làm mất hiệu lực pháp bảo hắn mới có thể dùng chút hơi tàn cuối cùng hồi về.
Dương Minh Khiêm may mắn được nha hoàn phát hiện thông tri cho mẫu thân hắn kịp thời cứu sống trong gang tấc.
Hiện nay hắn vừa mới tỉnh lại lâm vào thất thần bàng hoàng, hiển nhiên tâm cảnh ngạo mạn đã sụp đổ hoàn toàn.
Hắn càng hoảng sợ hơn khi nhìn thấy nam tử trung niên đang ngồi phía trước nộ khí đằng đằng.
Nam tử trung niên này chính là phụ thân của hắn đồng thời là gia chủ Dương gia và Lam Cực thành thành chủ đương nhiệm Dương Thanh Sơn thân mang tu vi Phân Thần sơ kỳ.
Dương Minh Khiêm khiếp sợ bởi hắn chưa từng thấy phụ thân tức giận như vậy.
Dương Thanh Sơn hai mắt đỏ ngầu long sòng sọc vỗ mạnh.
Đùng!
Bàn gỗ nát bấy, hắn quát to:
“Ngươi xem đã làm ra chuyện gì?”
Trong lòng bàn tay hiện ra một khối Lưu Ảnh Kính, từ bên trong chiếu ra một đoạn hình ảnh.
Dương Minh Khiêm sợ hãi chăm chú nhìn xem, hắn mở to hai mắt run rẩy chỉ tay lắp bắp nói:
“Đây… đây là?”
“Hừ!” Dương Thanh Sơn hừ mạnh, Lưu Ảnh Kính chấn thành bột mịn.
Khối Lưu Ảnh Kính này chiếu lại toàn cảnh chiến đấu tại Hoành Vân Trúc Lâm. Từ lúc ba người Vô Đạo Bang xuất thủ đến khi Tam hộ pháp đâm tới Trần Lãm thì đoạn ảnh kết thúc.
Dương Minh Khiêm mộng bức thều thào:
“Tại sao, tại sao lại có thứ này?”
Dương Thanh Sơn nghe mà nộ hỏa xung thiên bước tới muốn một tát chết hắn tại chỗ. Mẫu thân Dương Minh Khiêm vội chạy ra chắn phái trước can ngăn.
“Xin người đừng đánh nó nữa, Khiêm nhi hiện tại quá yếu ớt, ngươi đánh nữa nó sẽ chết.”
Mẫu thân hắn khóc lóc nức nở cầu xin, Dương Thanh Sơn nắm chặt tay hừ lạnh:
“Còn không phải ngươi nuông chìu nghịch tử quá trớn sao?”
“Trần Lãm còn đặt Lưu Ảnh Kính ghi lại toàn bộ cảnh ngươi và đám Vô Đạo Bang lén lún phía sau. Ngươi ngu xuẩn bị hắn dẫn dụ mà không rõ sao?”
Dương Minh Khiêm há hốc không nói nổi, phụ thân hắn giận đến run người cố gắng kiềm chế nói tiếp:
“Tại sao ngươi lại dám cấu kết với đám Vô Đạo Bang?”
“Ngươi có biết vì sao ta có khối Lưu Ảnh Kính này? Là do Thanh Huyền Lâu phát ra, Thanh Huyền Lâu công bố một khung ảnh lớn trên đỉnh chấn động cả Lam Cực Thành, hơn nữa còn sao chép hàng trăm bản rao bán rộng rãi.”
“Ngươi giỏi lắm, ngươi có biết Vô Đạo Bang chính là đám bắt cóc trẻ con mấy năm trước không? Ta phải trả giá không ít để bịt miệng thì chính người đã đạp đổ tất cả.”
“Thanh Huyền Lâu tung bằng chứng Vô Đạo Bang ra tay bắt cóc hai đứa nhỏ năm xưa. Lần này thì toàn bộ Lam Cực Thành biết ngươi dính líu tới Vô Đạo Bang. Ngươi nói xem ta nên xử lý ngươi thế nào?
Thanh âm trầm thấp của Dương Thanh Sơn đánh sâu vào màng nhĩ Dương Minh Khiêm muốn tê liệt. Hỏa diễm lan tràn ra cơ thể khiến Dương Minh Khiêm đổ mồ hôi hột.
Dương Thanh Sơn không ngừng chửi mắng:
“Ngươi vì tham lam ích kỷ mà ra tay cướp đoạt tên Trần Lãm không rõ xuất thân, hại chết một hộ pháp.”
“Con mẹ nó, Trần Lãm này chính là người đoạt Trà Thi Yến, còn được Đoạn gia bảo hộ. Ngươi cả gan tính kế vây công Đoạn Lăng Nguyệt, tội nghiệt ngươi làm ra hỏi xem tạ hận không thể không giết ngươi sao?”
Mẫu thân Dương Minh Khiêm quỳ gối dập đầu đến tứa máu. Còn trong đầu hắn bây giờ chỉ có hoang đường và kinh sợ. Hắn nhớ tới tên Dao Nhất nhất thời run lẩy bẩy.
“Nói tới Đoạn gia, hôn sự của đại ca ngươi chính thức tan tành mây khói. Dù hắn có đoạt quán quân Lam Cực Hội Võ thì Đoạn gia vẫn kiên quyết từ chối bởi việc súc sinh ngươi làm.” Dương Thanh Sơn chửi tiếp:
“Ta đã dạy người nhiều lần, nếu người trầm ổn như đại ca ngươi thì thật tốt. Nhưng không, là vô phúc.”
Nhắc tới Dương Minh Tu huynh trưởng của Dương Minh Khiêm, Dương Thanh Sơn có chút hòa hoãn. Bởi Dương Minh Tu chính là niềm tự hào đáng kiêu ngạo nhất của hắn.
Dương Minh Tu vốn có tốc độ tu luyện bình thường thậm chí có phần chậm so với Dương Minh Khiêm nhưng sau một đêm sống chết săn bắt yêu thú trở về liền bộc lộ thiên phú tiềm ẩn tăng tiến cực nhanh, không lâu đã vượt qua Dương Minh Khiêm.
Hắn nổi danh Lam Cực Thành khi được một vị trưởng lão Thổ Di Tông vô tình ghé Lam Cực Thành nghỉ chân vô tình phát hiện thu nhận làm đệ tử. Từ đó Lam Cực Thành lần đầu tiên có một người được tông môn tam tinh thu nhận.
Cùng là tam tinh nhưng Thổ Di Tông vượt trội hơn so với ba gia tộc lớn của Lam Cực Thành. Thổ Di Tông đã là tông môn tam tinh hơn ngàn năm trong khi mấy gia tộc này chỉ vài trăm năm. Có thể hiểu nội tình sâu mức nào, một Thổ Di Tông có thể quét ngang lam Cực Thành.
Nhưng có một chuyện mà Dương Thanh Sơn không biết chính là một lần Trần Lãm bị ám sát thất bại có sự góp mặt của đệ tử Thổ Di Tông mang theo phù chú của Dương gia.
Thịnh nộ giảm bớt, hắn trừng mắt nhìn Dương Minh Khiêm tuyên bố:
“Ở trong đây tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, bằng không vĩnh viễn nửa bước không được phép ra khỏi Dương gia.”
Hắn điểm một chỉ xuất một tia linh lực xâm nhập cơ thể Dương Minh Khiêm rồi mới rời đi.
Quay lại phòng gia chủ, lúc này đã có một nhóm người đợi sẵn.
Dương Thanh Sơn trầm giọng:
“Ngoại trừ Tứ hộ pháp ở lại canh phòng, Đại hộ pháp và Nhị hộ pháp chuẩn bị theo ta đến Đoạn gia bồi tội, mang theo lễ vật bồi thường.”
“Rõ.” Ba vị hộ pháp chấp tay cung kính cáo lui.
Chỉ còn Dương Thanh Sơn trong phòng, hắn ngửa đầu sau ghế trầm tư.
Trần Lãm này là một thiếu niên kỳ tái xuất chúng. Chiến lực mạnh mẽ không hoàn toàn do vũ khí mà là cách xoay trở trong chiến đấu. Hắn nhìn ra chuyển động của Trần Lãm rất linh hoạt và thuần thục, ra chiêu rất nắm chắc. Không biết phải trải qua chiến đấu bao nhiêu mới có kinh nghiệm như vậy.
Thật ra Dương Thanh Sơn không biết rằng Trần Lãm ở trong không gian thí luyện không ngừng tưởng tượng ra cách thức đối mặt với kẻ địch. Từ đó tốc độ ứng phó tăng lên một khoảng lớn.
Dương Thanh Sơn không hiểu vì sao Thanh Huyền Lâu lại nắm giữ Lưu Ảnh Kính và bằng chứng bắt cóc trẻ con năm xưa.
Hắn rùng mình nhớ lại khi tiếp nhận vị trí thành chủ không lâu thì Thanh Hàn Lâu chủ từng tiếp cận thông tri. Nàng không lộ mặt nhưng vẫn truyền đến âm thanh.
“Trước khi rời đi, ta sẽ bảo hộ Lam Cực Thành nếu có thế lực tam tinh khác uy hiếp.”
Đó là những gì Dương Thanh Sơn nghe được, Thanh Hàn không hiện thân nhưng hắn cảm giác nàng mạnh hơn rất nhiều lần. Cùng là Phân Thần kỳ vẫn có phân chia cao thấp.
Nhắc tới chuyện bắt cóc, hắn thầm nghĩ với chiến lực của nàng lại không ra tay. Chắc chắn có uẩn khúc gì đó mà hắn chưa có lời giải, bởi hắn cũng không rõ thực hư thế nào. Thanh Huyền Lâu chấp nhận thủ hộ đối phó kẻ địch ngang tầm nhưng không ra tay đối với chuyện phát sinh này có lẽ có nguyên nhân sâu xa.
Dương Thanh Sơn đột nhiên bật dậy, có vậy mà không nghĩ ra. Trần Lãm đã gặp mặt Thanh Hàn Lâu chủ là điểm mấu chốt gỡ nút thắt, như vậy bắt đầu khai thác từ hắn, phải tìm cách hóa giải mối thù trước mắt.