Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117

Tác Giả:

Thể Loại: , ,

Lượt Xem: 7373 Lượt Xem

, 255, 0)”>Chương 25: Mảnh giấy bí ẩn

Vân Kiều như cười như không đánh mắt về căn phòng Trần Lãm đang ngồi đầy ý vị.

Nàng phất tay, một thị nữ khác bưng một cái mâm tiến ra.

Nàng kéo khăn che mỉm cười giới thiệu:

“Đây là Mộc Nhu Linh Quả, Địa cấp thượng phẩm. Tu sĩ có mộc hệ linh căn phục dụng có thể hấp thu toàn bộ hiệu quả không để lại di chứng. Dưới Nguyên Anh kỳ tăng trực tiếp gia tăng một tiểu cảnh giới. Giá khởi điểm 30 linh thạch cực phẩm, mỗi lần ra giá không ít hơn 5 linh thạch cực phẩm.”

Đa số tu sĩ thở dài tiếc nuối vì không phải ai cũng là tu sĩ mộc hệ.

“35 linh thạch cực phẩm.” Một nam trung niên lên tiếng.

“Ta ra 40 linh thạch cực phẩm.” Lập tức có một giọng nói chồng tiếp.

“45 linh thạch cực phẩm.”

Từng tiếng reo nâng giá chậm rãi vang lên. Mộc Nhu Linh Quả đối với tu sĩ sở hữu mộc hệ linh căn không khác gì mỡ dâng miệng mèo, từ chối chính là ngu. Trần Lãm thấy Đoạn Lăng Nguyệt ngồi thẳng dậy liền hỏi:

“Nàng chủ tu hệ mộc?”

Đoạn Lăng Nguyệt gật đầu, nàng đã chạm đến ranh giới Nguyên Anh trung kỳ, tận dụng Mộc Nhu Linh Quả chắc chắn đột phá, nâng cao thực lực trước thềm Lam Cực Hội Võ.

“65 linh thạch cực phẩm.” Thanh âm nhàn nhạt êm tai vang lên.

Lặng!

Đoạn Lăng Nguyệt một hơi nâng lên 10 linh thạch cực phẩm khiến Mộc Nhu Linh Quả chạm tới nóc của đám tu sĩ bên dưới. Đây chỉ mới là vật phẩm thứ hai, phía sau còn rất nhiều, nếu nâng giá nữa khẳng định phải chịu thiệt thòi lớn.

Keng!

Không ai ra giá nữa, Mộc Nhu Linh Quả thành công về tay Đoạn Lăng Nguyệt.

“Hình như vừa rồi là Đoạn Lăng Nguyệt?” Một người hướng về căn phòng đặc biệt số 4 vừa phát ra âm thanh.

“Phải a, nàng chủ tu hệ mộc mua cũng là hợp lý.” Một người khác đồng tình.

Không ít người nhận ra giọng nói của Đoạn Lăng Nguyệt bởi nàng rất có danh tiếng tại Lam Cực Thành.

“Hay quá, lần này Nguyệt tỷ chắc chắn đột phá trung kỳ rồi.” Yên Vũ vui vẻ chúc mừng.

Một thị nữ gõ cửa bước vào mang đến Mộc Như Linh Quả tỏa ra mộc linh khí nồng đậm, Đoạn Lăng Nguyệt bỏ vào một hộp ngọc liền thu vào nhẫn trữ vật. Trần Lãm tiếc nuối không phải hệ thủy hoặc hệ hỏa, đành đời vật phẩm tiếp theo.

Tại phiên đấu giá thứ ba, một nam trung niên sau rèm mang ra một cây côn dài gần hai thước màu xanh lục phủ lên từng đường vân màu tím.

Vân Kiều trịnh trong nói:

“Đây là Tử Kim Huyền Côn được đúc từ Tử Huyền Trúc và Huyền Thiết Thạch có độ đạt hồi cao và chịu được linh hỏa. Tử Kim Huyền Côn chỉ là Địa cấp kim sắc nhưng có thể công phá pháp bảo phòng ngự Thiên cấp lục sắc. Giá khởi điểm 50 linh thạch cực phẩm, mỗi lần ra giá không ít hơn 5 linh thạch cực phẩm.”

“55 linh thạch cực phẩm.”

“60 linh thạch cực phẩm.”

Đấu giá trường nhao nhao tiếng ra giá, ngay cả các phòng đặc biệt cũng không bỏ qua.

Tuy nhiên Trần Lãm không cần tới. Địa cấp hắn có Lãnh Nguyệt Bảo Đao, Thiên cấp có U Minh Thương, Hoàng cấp có Bạo Vũ Lê Hoa Châm. Như vậy là quá đủ, lấy thêm vũ khí chỉ có hao tốn linh thạch.

Yên Vũ đã có pháp kiếm Thiên cấp cũng không ngó ngàng gì tới.

Đoạn Lăng Nguyệt càng là tương tự.

Trần Lãm cảm giác mình và hai mỹ nữ trong phòng như là đại gia. Mặc kệ đám người bên dưới hò hét, bọn hắn chỉ việc thong thả trò chuyện uống trà.

Keng!

Cuối cùng Tử Kim Huyền Côn về tay một nữ trung niên thân mặc võ y với cái giá tròn trĩnh 100 linh thạch cực phẩm.

Nối tiếp theo là các vật phẩm quý giá đưa ra nhưng Trần Lãm và hai nữ không thu được gì vì không phù hợp.

“A… chán quá toàn mấy thứ tào lao, không có một thứ gì hỗ trợ hệ hỏa.” Trần Lãm ngã dài ra ghế than thở.

“Huynh đừng vội, còn rất nhiều vật phẩm phía sau mà.” Yên Vũ cười khúc khích tay đút quả nho vào miệng Trần Lãm.

Liên tiếp nhiều vật phẩm trôi quá, đến vật phẩm thứ mười thì không có ai mang ra. Vân Kiều cười duyên luồn ngón tay vào trong cổ áo rút ra một mảnh vải. Không, một mảnh giấy thì đúng hơn.

Vân Kiều ung dung nói:

“Mảnh giấy này Kỳ Trân Các tìm thấy trong một di tích cổ đại cách đây nhiều năm, đến hiện tại vẫn chưa xác định được là gì. Các vị khách có thể dùng thần thức kiểm tra thoải mái. Nếu ai muốn tìm hiểu có thể đấu giá đem về. Không có giá khởi điểm, mỗi lần ra giá không ít hơn 10 linh thạch cực phẩm.”

Đám nam nhân bên dưới tai điếc không nghe, chỉ nhìn thấy hành động của nàng mà nóng ran dưới bụng, nuốt nước miếng phải giành được thứ này để hít lấy hương thơm của vị quản sự nóng bỏng kia.

Chỉ có Trần Lãm bật dậy mở to hai mắt. Hắn lấy ra mảnh giấy thu được từ nhẫn trữ vật Đạo Liệt lúc trước so sánh. Màu sắc cả hai mảnh giấy y như nhau đều là vàng nhạt, chỉ có mảnh giấy trong tay hắn có một hình cung màu nâu sát một mép giấy.

Yên Vũ và Đoạn Lăng Nguyệt ngạc nhiên không kém, xác định được hai mảnh giấy kia tương đồng, chắc chắn thuộc một bộ gì đó.

Trần Lãm hít sâu nói: “Hai nàng có đoán được đây là gì không?”

Yên Vũ nhăn mặt lắc đầu.

Đoạn Lăng Nguyệt nói khẽ: “Ta nghĩ là một phần điển tịch, bí tịch hoặc manh mối nào đó bị phân rã thành nhiều mảnh một cách cố ý. Đây chỉ là hai trong số nhiều mảnh mà thôi.”

Trần Lãm thầm tán thưởng Đoạn Lăng Nguyệt thông minh. Nhìn kỹ phát hiện vết rách không được tư nhiên, nếu xé toạc bình thường thì cả hai mảnh sẽ không đồng đều như vậy.

Mua. Trần Lãm quyết định phải mua cho bằng được. Hắn muốn giải mã các mảnh giấy này.

Lúc này mảnh giấy bên dưới chỉ được nâng lên 60 linh thạch cực phẩm.

Từ trong căn phòng một giọng nói thiếu niên lanh lãnh vang to:

“100 linh thạch cực phẩm, Đoạn tiểu thư thích thú tìm hiểu những thứ kỳ lạ trong thiên địa. Xin các vị nhường cho lần này.”

Nghe danh Đoạn Lăng Nguyệt và tờ giấy này gần như không có tác dụng, đám khách nhân lắc đầu bỏ của. Không ai muốn phí tiền vào thứ vô nghĩa này cả. Đến các vị trong phòng đặc biệt còn chưa đưa ra giá.

Trần Lãm không sợ có người kê giá. Đoạn gia đối nhân xử thế đáng được tôn trọng trong Lam Cực Thành. Nếu Vô Đạo Bang hoặc Dương gia đẩy giá lên cao thì Trần Lãm có thể từ bỏ vì bọn hắn cũng không thể làm gì với mảnh giấy. Trong khi Trần Lãm đối với hai thế lực này đã kết thù, trong tương lai thực lực tăng lên có thể tìm về cướp đoạt.

Keng!

“Thành giao.” Vân Kiều tuyên bố.

Trần Lãm thở ra một hơi, mảnh giấy bí ẩn thứ hai này đến tay khá dễ dàng. Xem ra cuộc đấu giá này đã lời thêm một khoảng. Bởi vì hắn đã giao cho Vân Kiều hai bình Xuân Nhan Thủy trước đó.

Sau mảnh giấy thì Trần Lãm lại chìm vào thất vọng. Mấy món đồ sau không có thứ gì ra hồn. Hắn chỉ thu được một viên Lập Anh Đan hỗ trợ đột phá Nguyên Anh kỳ.

Nửa ngày trời trôi qua, đấu giá đã đã tiến về giai đoạn cuối, ai nầy đều khẩn trương.

Trần Lãm hớn hở trở lại, linh thạch chuẩn bị tới tay.

Vân Kiều lần này không cần tới thị nữ mang vật phải ra. Đích thân nàng đi vào sau rèm, khi trở ra trên tay cầm theo hai bình ngọc.

Nàng liếc nhìn toàn trường, nhất là các nữ nhân. Sau đó hé môi thơm cười mỉm:

“Trên tay thiếp thân là hai bình Xuân Nhan Thủy, công dụng là gì mọi người đã biết rõ, đây là Xuân Nhan Thủy Địa cấp trung phẩm giá khởi điểm là…”

Vân Kiều chưa kịp dứt câu bên dưới đã ầm ĩ:

“50 linh thạch cực phẩm.”

“70 linh thạch cực phẩm.”

“100. Hừ dám giành của ta.”

Đám nữ nhân nhao nhao hùng hổ tranh giá không khác gì nam nhân thô tục. Trần Lãm sướng mắt cười muốn méo cả mặt.

Yên Vũ chợt đứng dậy liền bị Trần Lãm kéo ngã vào lòng khẽ hỏi: “Nàng muốn mua sao?”

Yên Vũ gật đầu sóng mắt rung rinh đáng yêu. Trần Lãm từ đâu đặt một bình Xuân Nhan Thủy vào tay Yên Vũ trong ánh mắt ngỡ ngàng của nàng ôn nhu nói:

“Ta cũng có Xuân Nhan Thủy còn là thượng phẩm, tặng cho nàng, không cần mua nữa.”

Yên Vũ cầm lấy mở ra đánh giá, đúng là thượng phẩm hơn hẳn loại hàng phổ thông Kỳ Trân Các bán ra.

“Trần Lãm.” Giọng nhỏ như muỗi kêu, ánh mắt như tan chảy, nàng lớn mật hôn lên má hắn.

“Ư…”

Trần Lãm cố tình để Yên Vũ môi chạm môi. Hắn giữ chặt vòng eo nhỏ gọn tiến công quấn chặt cái lưỡi trơn trợt của nàng.

Yên Vũ bị hắn cưỡng hôn trước Đoạn Lăng Nguyệt xấu hổ vô cùng, bên trong trái tim ấm áp ngập tràn hạnh phúc. Nàng nửa muốn đẩy hắn ra nửa muốn hắn mút cái lưỡi thơm thật chặt. Tiểu khố bên dưới đã ướt hết một mảng.

“Khụ.” Đoạn Lăng Nguyệt không tự nhiên ho khan, hai người liền tách ra. Nàng thầm mắng đôi nam nữ không biết xấu hổ ngay giữa thanh thiên bạch nhật.

Đoạn Lăng Nguyệt ngoài mặt bình thản nhưng nội tâm gợn từng cơn sóng nhỏ. Đây là hôn nhau khi yêu sao? Rõ ràng tên kia nhìn vào không thấy đàng hoàng một chút nào. Yên Vũ muội dường như không thoải mái nhưng ta cảm thấy nàng có vẻ rất hưởng thụ a.

Yên Vũ đỏ mặt hai tai nóng hổi cúi mắt không dám nhìn. Trần Lãm ngược lại vui vẻ vô cùng, trên môi hắn còn đọng lại làn nước óng ánh.

Trần Lãm từ trong tay lấy ra thêm một bình Xuân Nhan Thủy Địa cấp thượng phẩm đặt vào hai lòng bàn tay của Đoạn Lăng Nguyệt ôn tồn nói:

“Lăng Nguyệt, đây là phần ta tặng nàng, nàng phải nhận lấy.”

“Đa tạ.” Đoạn Lăng Nguyệt liếc nhìn hắn một lúc thu Xuân Nhan Thủy vào nhẫn, giọng điệu nhàn nhạt:

“Ngươi sao có mấy thứ này?”

“Tùy tiện cướp người xấu nha.” Trần Lãm ra vẻ quân tử cười khẩy, xem nàng tin không.

Đoạn Lăng Nguyệt nói không nên lời, có quỷ mới tên ngươi. Hắn thật là tùy ý, nàng nhìn sang Yên Vũ mong rằng muội muội này thật sự hạnh phúc.

Bên dưới vẫn tranh nhau từng chút để giành lấy Xuân Nhan Thủy.

“150 linh thạch cực phẩm.”

“160 linh thạch cực phẩm.”

“180.”

“200 ai dám giành với lão nương.” Một tiếng quát lớn toàn trường.

Trần Lãm rùng mình. Toàn bộ vật phẩm trước đó giá cao nhất chỉ tới 150 linh thạch cực phẩm. Tình huống hiện tại chắc chắn chưa dừng lại tại 200 linh thạch cực phẩm.

Cuối cùng bình này được một nữ nhân đoạt được với giá 250 linh thạch cực phẩm. Hắn sợ mấy nữ nhân điên này, về sau hạn chế tranh chấp xung đột với nữ nhân. Đụng mấy bà điên kết cục thật sự khó nói. Nữ nhân là để yêu thương a.

Tính toán Kỳ Trân Các thu lấy một thành làm chi phí còn lại 225 linh thạch cực phẩm. Thêm bình Xuân Nhan Thủy còn lại phẩm cấp tới cực phẩm chắc chắn còn cao giá hơn. Hắn có niềm tin tranh đoạt vật phẩm Hoàng cấp.