Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117

Tác Giả:

Thể Loại: , ,

Lượt Xem: 7326 Lượt Xem

, 255, 0)”>Chương 43: Thanh Hàn và Liên Nguyệt

Tại một vùng núi đá khô cằn, xung quanh là những đụn cát khổng lồ, cách đây ba năm đã xảy ra một hiện tượng kỳ lạ. Hắc khí tran làn mang theo hơi hám hủy diệt khiến toàn bộ yêu thú chạy loạn chấn động toàn bộ không gian trăm vạn dặm xung quanh.

Ngay cả những sinh vật cường đại nhất trong khu vực cũng phải tránh né hắc khí ăn mòn này. Chấn động ảnh hưởng đến một nhóm người đi ngang. Với bản tính tò mò và tư duy trong hung hiểm có cơ duyên, nhóm người này đã dấn thân vào vùng đất này thăm dò. Kết quả chỉ có một người sống sót đi ra nhưng toàn thân hoại tử xói mòn không thể nhận ra diện mạo.

Sự kiện này đã đánh động đến rất nhiều người, thu hút rất nhiều cường giả kéo đến dò xét. Tuy nhiên không ai có thể chịu được lực lượng hắc ám quái dị đó.

Tiêu Dao Các chủ là người thích ngao du bốn phương vô tình tiếp xúc được tin tức hắc khí không ngần ngại tìm hiểu một phen.

Đến nơi thì nàng không còn thấy bất kỳ hắc khí nào như lời đồn truyền ra, chỉ còn sót lại một ít tia khí tức mỏng manh. Cùng thời điểm lúc đó sâu bên trong núi đá bộc phát nổ một trần long trời lở đất khiến nàng không thể nào quên. Đó là một cột hắc khí cự đại đâm thẳng bầu trời trong thoáng chốc liền biệt vô âm tín, toàn bộ sa mạc không còn bất kỳ khí tức hắc ám. Nhưng nàng vẫn ghi nhớ được nó.

Giờ đây một lần nữa quan sát thứ Hắc Diệt Gia Thân của Dương Minh Tu nàng lại cảm nhận được một tia khí tức quen thuộc, tuy mỏng manh nhưng nàng chắc chắn chính là hắc khí năm xưa.

Đầu óc đang suy nghĩ về hắc khí năm xưa thì một nữ nhân bất ngờ xuất hiện gắt gao nhìn mình, Tiêu Dao Các chủ lập tức ngưng trọng, tâm thần khẽ động.

“Hả? Sao lại là nàng?”

Trần Lãm trổ mắt nhìn lên thân ảnh tuyệt diễm cường thế ngự không thắc mắc nhiều không kể hết.

Nữ nhân này một thân cung trang xanh thẳm để lộ lưng trần trắng nõn không tì vết hút chết người, hai mắt được che phủ bởi một tấm khăn cùng màu y phục. Không phải Thanh Hàn Lâu chủ của Thanh Huyền Lâu thì còn ai?

Không chỉ Trần Lãm, hầu hết những người xem đấu đều bị cuốn vào sự kiều diễm huyền bí mà Thanh Hàn mang đến.

“Thanh Hàn, ta chỉ đến để quan sát đồ nhi thi đấu.”

Tiêu Dao Các chủ lạnh lùng đạp chân đứng cách Thanh Hàn một trăm trượng, toàn thân bộc phát ra khí tức cường đại không kém.

Trần Lãm méo mặt quan sát một màn trên, hai nữ nhân này đều là Phân Thần viên mãn. Chẳng trách Lý Phương từ đầu khách khí như vậy.

Hắn từ khi tiếp xúc Thanh Hàn cảm thấy nữ nhân này thực lực sâu không lường được. Hóa ra giai thoại Lam Cực Thành lưu truyền về nàng là có thật không phải giả.

“Hừ, tiện nhân tham lam bảo tàng mà ra tay với chính trượng phu. Liên Nguyệt ngươi có nhớ ta đã từng nói. Ta không tìm ngươi nhưng nếu ngươi xuất hiện trước mặt ta thì đừng trách ta không giữ lời.”

Thanh Hàn hững hờ nói ra, lời nói không một chút kích động lại như sét đánh vào tai toàn trường. Tất cả đều không tin Tiêu Dao Các phiêu dật thoát trần cao quý còn có đoạn quá khứ kia.

“Nếu không phải hắn, năm đó ta đã phế ngươi lột truồng bán vào thanh lâu.” Thanh Hàn nhếch môi, lời nói đánh thẳng vào tâm can Liên Nguyệt.

Tĩnh lặng.

Không ai dám thở ra.

Họ dường như sắp biết được một chuyện quá khứ hoang đường nào đó rồi. Đoạn Lăng Nguyệt bên dưới mím môi lo lắng nhìn sư tôn của nàng là Liên Nguyệt. Nàng chưa nghe sư tôn nói về chuyện này bao giờ, có lẽ là thời điểm xảy ra còn trước khi nàng ra đời.

Trần Lãm bỗng dưng cảm thấy thú vị. Đây không phải đánh ghen vả mặt trả thù tình cũ như trong các tiểu thuyết cấu huyết hay sao? Lập tức hắn rùng mình cảm thấy không ổn, toàn thân vận chuyển linh lực.

Chỉ thấy Thanh Hàn khẽ phất tay, một cỗ đàn tranh trôi nổi trước mặt. Bàn tay ngọc lã lướt điểm nhấn trên từng cọng dây đàn nhanh chậm tùy thời. Một giai điệu ngân vang theo dây đàn chảy xuôi đi ra ngoài, khúc âm du dương mềm nhẹ, nhưng ẩn chứa hàng loạt âm ba ngưng tụ từ sóng âm như vô hình bén nhọn bắn tới Liên Nguyệt.

Liên Nguyệt tay đã cầm trường kiếm hồi nào, miệng lẩm bẩm:

“Lục Kiếm Tề Phát.”

Thân ảnh tao nhã tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành vung kiếm tựa như múa kiếm giữa trời. Động tác thanh thoát, yểu điệu nhưng phát ra kiếm khí không hề yếu ớt.

Sáu đạo kiếm khí cô đọng như thực thể sáng lấp lánh như vì sao muốn lấn áp ánh mặt trời cường ngạnh phá tan hàng loạt âm ba.

Ầm ầm!

Tiếng nổ kịch liệt trên không chấn đầu óc khán giả bên dưới nhức nhói đau đớn.

“Tất cả Phân Thần kỳ mau khống chế kết giới chống đỡ.”

Lý Phương gấp gáp nói, điều động linh lực mở ra màn chắn kết giới bao phủ toàn bộ quảng trường và khu vực xung quanh. Bốn vị Phân Thần kỳ của Kỳ Trân Các và ba vị gia chủ Dương, Đoạn, Tô đồng loạt cung cấp linh lực duy trì kết giới.

Sắc mặt mọi người dễ chịu hơn hẳn. Ấy vậy mà kết giới vẫn rung lắc không ngừng, có thể thấy giao chiến cấp bậc Phân Thần viên mãn kinh khủng cỡ nào, nếu không phòng hộ chỉ sợ nổ nát toàn khu phủ thành chủ.

“Khúc Cao Trào.”

Giai điệu chuyển sang dồn dập kịch tính, ngón tay Thanh Hãn khẽ chuyển, móng ngón út vén lên một dây đàn đột nhiên buông tay. Một đạo âm ba không nhìn thấy như mũi tên bay vụt đi ra ngoài. Kiếm khí sắc bén gần chạm đến khuôn mặt trắng của nàng liền bị đạo âm ba này triệt tiêu hoàn toàn. Âm ba không hề suy yếu băng băng cắm vào mặt Liên Nguyệt.

Quá nhanh, Trần Lãm vận chuyển tả nhãn hết mức vẫn chậm hơn âm ba một nhịp.

Liên Nguyệt múa kiếm chợt dừng hẳn, hai tay nâng trường kiếm chắn trước mặt, tay trái kết một ấn điểm lên lưỡi kiếm.

“Bách Điểu Triều Phượng.”

Hỏa linh khí ngưng tụ thành hư ảnh phượng hoàng mỹ lệ xuất kiếm nuốt lấy âm ba vô hình.

Đạo âm ba xuyên thủng hư ảnh phượng hoàng biến thành hư vô, nhưng nó cũng mất tính cường bạo ban đầu đầm vào lưỡi kiếm đã chắn trước.

Keng!

Hai thứ đều hàm chứa lực chấn động cường đại, sau khi đụng nhau, tiếng rít chói tai vang lên. Hai cánh tay đỡ kiếm của Liên Nguyệt run nhẹ. Kết giới thủ hộ cũng không ngăn cách thanh âm, thế cho nên rất nhiều người tu vi yếu xung quanh không thể không bưng kín lỗ tai, sắc mặt tái nhợt lui về phía sau.

“Âm ba vậy mà vẫn chưa hết lực.”

Liên Nguyệt cắn môi, lực chấn động đã bị triệt tiêu một phần nhưng vẫn khiến nàng khó chịu. Sức mạnh âm ba của Thanh Hàn là đưa linh lực vào trong âm ba chấn động không khí, dựa vào linh lực cùng mức độ cảm thụ linh khí trong thiên địa mà Thanh Hàn có thể tùy ý thay đổi theo âm ba cao thấp gây ra các loại chấn động cũng như tốc độ khác nhau.

Chỉ hai chiêu nhưng nàng nhận ra Thanh Hàn đã có phần áp chế mình.

Nhiều người nhìn thấy Liên Nguyệt bị bức lui mà trong lòng phức tạp. Cả hai đều là mỹ nhân vạn người đắm say nhưng ra chiêu đều muốn diệt đi dung nhan của đối phương.

Thanh Hàn đối với toàn trường bên dưới như mắt điếc tai ngơ, nàng chỉ có một mục tiêu duy nhất là Liên Nguyệt. Âm ba thuận lợi chấn lui Liên Nguyệt khiến nàng cảm thấy thỏa mãn, đôi tay ngọc thoăn thoắt tăng tốc.

“Phiếm Thương Lãng.”

Môi thơm khẽ mở. Liên tiếp ba đạo âm ba lạnh buốt bắn về phía trước chấn rung khung gian. Âm ba đi đến đâu kéo theo không gian dọc theo tựa hồ có dấu hiệu xuất hiện vết nứt.

“Nàng ta từ khi nào chuyển sang đàn thế này?”

“Lăng Ba Vi Bộ.”

Liên Nguyệt không có nhiều thời gian suy nghĩ, liền vận thân pháp theo phương hướng kì dị trong tích tắc.

“A!”

Nàng tránh được hai đạo âm ba, riêng đạo âm ba cuối sượt qua cắt phăng lớp khăn che mặt lộ ra dung nhan xuất trần kinh động toàn trường.

Nhất mạo khuynh thành. Chỉ có thể dùng lời nãy để diễn tả. Một nửa mang phong vận cao quý như Thanh Hàn, một nửa kiều mị như Thiên Ngọc Ly lại có phần sắc sảo, thành thục như muốn khuynh đảo nam nhân thế gian cúi đầu sùng bái.

Đặc biệt là khí chất tiêu diêu tự tại thoát tục của nàng là khiến hắn ấn tượng nhất. Loại khí chất này hoàn toàn ngược lại với nét mặt hồng nhan họa thủy kia.

Tâm trí hắn rối bời, trong lòng cầu khấn hai bà nương ơi chuyện gì không làm lại đi đánh ghen cho thiên hạ coi. Đã tu đến Phân Thần kỳ không thể nào tuổi còn trẻ nhưng hành động thì rất là ba chấm. Nữ nhân thật khó hiểu nha.

“Kết thúc đi.”

Thanh Hàn lạnh nhạt hờ hững nhìn Liên Nguyệt như kẻ bên trên. Nàng chậm rãi gảy đàn, thanh âm như xoa dịu gột rửa linh hồn tất cả mọi người, một cảm giác khoan khoái khỏa lấp tâm hồn. Nhưng đồng thời bọn hắn chấn động, một cỗ lực lượng cường đại vô hình trấn áp vào màn nhĩ từng người.

Trương Vy Vy cảm thấy tim đập thình thịch như có một sức hút nào đó dẫn dắt hướng vừa Thanh Hàn. Không chỉ đàn tì bà của nàng mà một số vũ khí dạng đàn các loại của người khác cũng run lên như gặp phải thiên địch.

“Cái này…” Lý Phương không nhịn được lắp bắp:

“Chẳng lẽ là cầm ý?”

“Chính là cầm ý. Làm sao có thể?”

Toàn trường bất động bởi lời vừa nói ra của Lý Phương.

Cầm ý chính là sự lĩnh ngộ tối cao về cầm hay nói cách khác là tất cả loại đàn trên thế giới này. Một chiêu tung ra không còn đơn giản là vận dụng linh lực theo chiến kỹ mà còn dung nhập vào ý niệm của người lĩnh ngộ. Chỉ cần tay động, âm ba liền động, tiếng đàn vừa ra liền vô tức đoạt mạng. Nếu dung nhập vào chiến kỹ còn khủng khiếp cỡ nào.

Người lĩnh ngộ được cầm ý sẽ hình thành một loại khí thế mênh mông bao phủ người đó và khuếch tán thiên địa. Mà trong phạm vi này người chưa lĩnh ngộ được ý cảnh sẽ chịu phải một loại áp lực khó diễn giải giống như bị âm ba vô hình công kích trong khi người kia chưa hề phát công. Chỉ cần một cái gãy đàn có thể gây ra hiệu quả này. Đặc biệt nhũng người sử dụng đàn sẽ gánh tải thêm áp lực vào chính vũ khí của họ.

Trần Lãm cảm thán sau khi nghe Bạch Đình giải thích, may mắn hắn không dùng đàn cũng như Thanh Hàn không dùng thương hoặc đao. Nếu không chỉ còn nước quỳ rạp, đánh gì nữa mà đánh.

“Họa Địa Vi Lao”

Liên Nguyệt cắn răng vận chuyển linh lực hộ thân chống lại áp bức từ cầm ý từ Thanh Hàn. Nàng khẽ quát kết ấn, mộc linh lực xung quanh Thanh Hàn lập tức đông cứng vây nhốt Thanh Hàn vào bên trong phong bế toàn bộ âm thanh phát ra.

“Đã biết ta lĩnh ngộ cầm ý còn không chịu thua.”

Thanh Hàn như cười như không nhấn ngón tay tùy ý trước mặt.

“Bích Giản Lưu Tuyền.”

Đột nhiên mười đạo âm ba vô tung vô ảnh bên ngoài lồng giam bắn mạnh về Liên Nguyệt bộc phát khí thế lạnh lẽo kinh người. Tuy bị nhốt bên trong nhưng âm thanh vốn dĩ lưu truyền trong không khí, tất cả âm thanh từ giai điệu lúc nãy hóa thành âm ba công kích bởi cầm ý của Thanh Hàn.

“Khê Sơn Hành Lữ.”

Liên Nguyệt quát to, bức họa núi non trước mặt bắn ra hai đoạn dây leo to lớn phân tán thành vô số nhánh bao phủ lấy tất cả âm ba. Nàng đổ mồ hôi hột đầy mặt, liên tục điều động linh lực hộ thân đồng thời giam giữ Thanh Hàn lại thêm một chiêu mạnh mẽ Khê Sơn Hành Lữ khiến linh lực tiêu hao quá mức. Nhưng nàng không còn đường lui, nếu chạy thì lồng giam tiêu biến Thanh Hàn sẽ có cơ hội tạo ra hàng loạt âm ba kinh khủng nữa, chỉ còn cách đối cứng tại một chiêu này.

Ầm ầm ầm!

Rắc!

Hai loại công kích tiếp xúc khiến không gian xung quanh hai nàng bùng nổ đến nứt vỡ, hàng loạt cơn sóng chấn động trong không khí lan ra xung quanh vụ nổ.

Kết giới bảo hộ bên dưới đồng thời vỡ nát.

Phốc!

Tám vị Phân Thần kỳ gia trì kết giới phun ra một búng máu. Chỉ thấy ở trên tiếng nổ vang trời chấn đến lỗ tai nhiều người tu vi yếu rỉ máu. Hàng trăm tia dư ba công kích từ vụ nổ bắn ra khiến vô số người dùng hết sức bình sinh tẩu tán. Ăn phải chỉ có từ chết đến trọng thương.

Trần Lãm vận chuyển linh lực hộ thân đạp bước nhảy cao. Bởi hắn nhìn thấy một thân ảnh nữ nhân từ trên cao vô lực rơi xuống.

“Á!”

Nàng là Liên Nguyệt, vừa rơi vào vòng tay Trần Lãm liền phun ra ngụm máu tươi ướt một mảng trước ngực, mặt mày nhợt nhạt, đầu tóc rối bời.

“Là hắn? Sao… sao hắn có mùi thơm như vậy?”

Trong đôi mắt màu hổ phách khép hờ hiện lên khuôn mặt anh tuấn của Trần Lãm, trong đầu đột nhiên nảy lên suy nghĩ khác lạ.

Liên Nguyệt phát hiện Trần Lãm ngược lại không có tâm tình hưởng thụ cơ thể ôn hương nhuyễn ngọc trong tay. Thân là Phân Thần viên mãn nhưng trong lòng nàng giật thót, bởi ánh mắt Trần lúc này nồng đậm sát khí.