Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117

Tác Giả:

Thể Loại: , ,

Lượt Xem: 7335 Lượt Xem

, 255, 0)”>Chương 42: Có người xen vào

Trần Lãm tiếp tục thi triển Mê Ảnh Tung Bộ để lại năm tàn ảnh đổi hướng liên tục đâm thương từ mọi hướng.

Thật giả khó phân, Các vết thương lớn nhỏ bắt đầu xuất hiện trên thân Dương Minh Tu.

Hắn không thể nào diệt hết tất cả tàn ảnh Trần Lãm. Trùng hợp đúng chân thân thì Trần Lãm lại dùng Mê Ảnh Tung Bộ né tránh.

Một khắc trôi qua, sàn đấu bị đánh nát bung lên từng mảng lớn. Hai thanh niên vẫn chưa dừng lại.

“A!”

Đột nhiên Dương Minh Tu gầm lớn.

U Minh Thương đâm xuyên cánh tay của Dương Minh Tu. Trong người khác bộc phát một lực lượng kỳ lạ bức lui Trần Lãm.

“Tốt lắm!”

Dương Minh Tu hai mắt long lên sòng sọc gằn giọng:

“Xưa nay không có người nào bức ta đến mức này. Một chiêu này ta chưa từng nghĩ phải vận dụng ở đây, nhưng ngươi hôm nay buộc phải chết.”

“Ngươi có thể chết!”

Dương Minh Tu quát lên một tiếng lớn, hai quyền nắm chặt, cơ thịt cả người hắn gồng lên, một luồng khí đen kịch như sóng triều cuồn cuộn lan tràn ra khắp bốn phía.

Làn da và ánh mắt hắn đều phủ kín một màn sáng hắc ám nhạt, mạch máu toàn thân hắn nổi vồng lên như con giun, thậm chí có vài chỗ trực tiếp nổ tung.

“Hắc Diệt Gia Thân.”

Trần Lãm ngưng trọng nhìn Dương Minh Tu. Hắn đánh giá khí thế của Dương Minh TU đã tăng thêm một bậc.

Cao thủ so chiêu, nếu phán đoán sai thực lực của đối phương mà không kịp toàn lực ra tay thì có thể trọng thương, thậm chí chết đi.

Phá Linh Huyết Diễm chắc đã bị cường giả Phân Thân kỳ nhận ra, hắn không cần phải giấu tiếp. Hỏa tinh đồng thời xoay vòng cùng thủy tinh quanh kim đan như chong chóng.

Tả nhãn vận chuyển tối đa. Toàn bộ lực lượng giải khai.

Nếu là tu sĩ Kim Đan viên mãn bình thường sớm đã cạn linh lực sau khi cường ngạnh tung ra chiêu số liên tục. Trần Lãm nhờ có tam tinh không ngừng bổ trợ linh lực mới duy trì đến hiện tại.

Hỏa linh lực dồn nén bao phủ U Minh Thương tạo ra một màn sáng đỏ nhàn nhạt. Nhưng khán giả ngồi sát sàn thì đấu lại cảm nhận sự nóng bức ngột ngạt. Một số người vội vã lùi ra sau. Bốn lão giả Phân Thần kỳ trấn thủ sàn đấu phải tiếp theo lực lượng gia tăng kết giới bền vững.

“Lực lượng này không phải của Thổ Di Tông?”

Đoạn Lăng Nguyệt nhíu mày. Sợ rằng Dương Minh Tu đã gặp phải cơ duyên nào đó. Nàng từ khí tức của hắn cảm nhận được một tia áp lực mạnh mẽ.

Khí thế bùng phát đến mức tận cùng, Dương Minh Tu trừng hai mắt thấy cả tia máu, rống to một tiếng, hai tay đấm về Trần Lãm, tốc độ tăng ít nhất năm lần.

Song chưởng hướng tới giống như một ngọn núi đè ép Trần Lãm, mang theo khí thế hủy diệt cực kỳ khủng bố.

Sàn đấu vỡ nát đáng sợ. Ngay thời điểm song chưởng tiếp xúc, Trần Lãm đã xuất hiện một bên Dương Minh Tu. Ngoài ý muốn của hắn là bốn tàn ảnh bị hủy diệt ngay tức khắc mà Dương Minh Tu tốc độ không kém thay đổi hướng công một cách hoàn mỹ muốn phá nát đầu U Minh Thương cùng cánh tay Trần Lãm.

“Liệt Hỏa Tình Thiên.”

Trần Lãm nghiến răng. Hai mươi hỏa cầu khủng bố từ đầu thương bắn ra theo hình quạt hẹp đón tiếp song chưởng của Dương Minh Tu.

Ầm!

Một vụ nổ chấn rung không gian phát ra âm thanh điếc tai. Cả hai cùng hét lên đau đớn văng về hai phía.

Từ miệng Trần Lãm trào ra một dòng máu tươi. Bên kia Dương Minh Tu có phần nặng hơn, miệng phun ra từng búng máu lớn. Hắn ăn hết mười hỏa cầu, hắc khí quanh thân ảm đạm đi một phần.

Trần Lãm không bỏ lỡ thời cơ, Mê Ảnh Tung Bộ tiếp tục được thi triển. Hắn lần nữa áp sát Dương Minh Tu đâm ra một thương Liệt Hỏa Tình Thiên.

Dương Minh Tu chưa kịp hồi phục thần trí đã bị áp lực khủng khiếp kèm theo nóng bức áp tới. Hắn không né tránh ngược lại gào thét dồn hết lực lượng tung ra hai chưởng.

“Đại Thiên Minh Chưởng.”

Hỏa cầu và song chưởng tiếp xúc lần nữa. Sàn đầu bị xới tung, bụi bay ngập tràn.

Khán giả chỉ thấy một ngọn lửa lớn bao lấy song chưởng như muốn nuốt trọn.

“A.”

Hai thân ảnh văng ngược ra ngoài. Dương Minh Tu bật ngược lại như diều đứt dây. Cả người đẫm máu, ngực nát nhừ, hắc khí ảm đạm nhưng trong hai tròng mắt đỏ rực của hắn lại phát ra hận ý cùng sát khí ngập trời. Hắc Diệt Gia Thân không thể chống đỡ nổi mười ba hỏa cầu chứa đựng Phá Linh Huyết Diễm. May mắn là hắc khí còn lại vừa đủ tiêu hao hết lực lượng Phá Linh Huyết Diễm. Nếu không hắn còn thê thảm hơn nữa.

Trần Lãm ngược lại ổn định hơn lần trước. Hắn nhanh chóng lấy lại cân bằng vận dụng Mê Ảnh Tung Bộ, một thương không hề trì hoãn đâm tới cổ họng Dương Minh Tu.

“Chết!”

Hai mắt Trần Lãm đỏ rực, cái chết của kẻ thù đã định.

Đột nhiên từ một cái nhẫn trên ngón tay Dương Minh Tu lấp lóe, một cỗ khí tức bộc phát.

“Không ổn!”

Trần Lãm giật mình, cảm giác như tử vong đến gần vội vã cưỡng chế hóa giải thế công tránh đi. Bởi vì hắn vừa đối mặt với uy áp Xuất Khiếu viên mãn.

Ầm!

Trần Lãm văng ngược hai trăm trượng thổ huyết nằm trên sàn đấu.

“Dương Minh Tu phạm quy sử dụng ngoại lực. Loại khỏi hội võ.”

Thanh âm Lý Phương cùng lúc vang vọng không gian, một lão giả Phân Thần sơ kỳ đã chắn trước mặt Dương Minh Tu.

“Khốn kiếp! Đại thiếu gia.”

Phía Dương gia có một nam trung niên quát to lao tới nâng đỡ Dương Minh Tu, mắt đỏ lăng lệ gằn giọng:

“Hay cho một Trần Lãm ngoan độc. Nếu không phải thiếu gia còn con bài giữ mạng thì hắn đã thành cái xác. Ngươi còn đui mù quyết định như vậy?”

“Hừ!” Lý Phương hừ mạnh, uy áp Phân Thần trung kỳ khóa chặt nam trung niên. Hắn lạnh nhạt nói:

“Quy định là quy định. Ngươi đánh không lại thì đầu hàng, không ai bắt ngươi phải cố. Phó gia chủ không lẽ không hiểu điều này?”

Nam trung niên là phó gia chủ Dương gia bị trấn áp run rẫy. Hắn căm phẫn không cách nào giải thích. Chẳng phải tên kia ra đòn thâm độc không cho thiếu gia cơ hội nhận thua sao?

“Ha ha. Con chó ngu dốt đối cứng với ta thì chịu chết. Ta đâu có ép hắn.”

Trần Lãm lúc này đã đứng lên phũi tay, lời lẽ như cũ không nể nang Dương gia trực tiếp chửi.

Hắn thầm nghĩ vừa rồi hắn không bị sát ý tha hóa mà rút kịp, nếu không chắc chắn biến thành cái thây lạnh rồi. Hắn chú ý đến cái nhẫn của Dương Minh Tu, bảo bối a.

“Hừ!” Phó gia chủ liếc nhìn Trần Lãm thật sâu ghi nhớ tất cả hừ lạnh ôm Dương Minh Tu trở về.

Hắn oán hận Trần Lãm không thôi, trong lòng ra quyết định phải khử Trần Lãm mới có thể vượt qua nỗi nhục này. Mọi kế hoạch đổ sông đổ biển, thiếu gia trọng thương đồng thời bị loại khỏi hội võ đồng nghĩa Dương gia chắc chắn mất ngôi vị thành chủ Lam Cực Thành.

Tuy nhiên ở xa xa trên phủ thành chủ, sắc mặt Dương Thanh Sơn không có bất kỳ biến hóa nào.

“Tinh! Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến Lam Cực Thành đổi chủ. Ký chủ nhận được một chiến kỹ Thiên cấp ngẫu nhiên, một pháp bảo Địa cấp ngẫu nhiên, một Mặt Nạ Biến Dạng.”

Âm thanh hệ thông thông báo nhưng Trần Lãm không có tươi cười. Ngược lại hắn cung kính chấp tay hướng về Lý Phương nói:

“Các vị tiền bối anh minh.”

Lý Phương cười hiền hòa phất tay:

“Không có gì, ta chỉ làm theo quy định.”

Lý Phương đánh giá Trần Lãm là loại người thắng không kiêu, bại không nản. Chiến đấu sỉ nhục đối thủ nhưng kết thúc rất biết mình biết ta. Chiến lực vượt cấp xứng đáng trực tiếp vào Thiên Việt Thư viện. Xem ra đã nhặt được một hạt mầm tốt để bồi dưỡng.

Trần Lãm trở về ngồi cùng Hoàn Nhan Yên Vũ. Nàng như muốn khóc tới nơi, cẩn thận lấy khăn lau đi vết máu cho hắn. Nào ngờ Trần Lãm cười mỉm phất tay điều động thủy linh lực tẩy rửa khôi phục vẻ anh tuấn. Hắn ôn nhu hôn lên mu bàn tay nàng, nhẹ nhàng vén khăn che mặt áp môi mút cái lưỡi đinh hương của giai nhân.

Hoàn Nhan Yên Vũ xấu hổ bị hôn giữa thanh thiên bạch nhật nhưng trong lòng ngọt ngào chảy nước. Nàng thả lỏng đáp lại nụ hôn của nam nhân mà không để ý mọi ánh mắt đang hướng về.

Hàng loạt ánh mắt ghen tỵ lộ ra. Nam nhân thì tiếc hận không có hồng nhan tri kỷ đồng hành, nữ nhân ghen ghét vì người xấu như vậy lại được nam nhân tài sắc kia sủng hạnh.

Hoàn Nhan Yên Vũ không thèm để ý, nàng tận hưởng phút giây chìm đắm trong mật ngọt, bên dưới tiểu khố đã ẩm ướt từ lúc nào. Nàng ngã vào người hắn thỏ thẻ như muỗi kêu:

“Chàng lại làm thiếp nứng giữa trời thế này, xấu hổ quá đi.”

“Khà khà xong chuyện ta cho nàng lên mây.” Trần Lãm cười xấu xa bóp cái mông một cái làm nàng rên khẽ đánh yêu vào ngực hắn.

Lúc này hắn cho mở quà hoàn thành nhiệm vụ.

“Tinh! Mở chiến kỹ Thiên cấp ngẫu nhiên. Ký chủ nhận được thân pháp kỹ Thiên cấp trung phẩm Lăng Ba Vi Bộ (Hạ).”

“Tinh! Mở pháp bảo Địa cấp ngẫu nhiên. Ký chủ nhận được pháp bảo Địa cấp kim sắc Dưỡng Hồn Ngọc.”

Lăng Ba Vi Bộ là một loại đỉnh cấp thân pháp của phái Tiêu Dao, di chuyển theo dựa theo phương vị trên bát quái trận đồ. Có tổng cộng 64 phương vị tương ứng với 64 hướng di chuyển biến ảo khôn lường khiến đối thủ khó có thể nắm bắt. Trừ phi đối phương nhãn lực cực cao quan sát được tất cả 64 loại biến hóa và ghi nhớ.

Lăng Ba Vi Bộ Hạ ở đây chỉ có 32 hướng di chuyển, phải hợp nhất với phần Thượng mới phát huy tối đa tác dụng.

Đó không phải là vấn đề, mấu chốt là hai chữ “Tiêu Dao”. Trần Lãm thầm mắng có duyên trời gì với cái môn phái này không mà hai lần ba lượt đưa ra đồ liên quan.

Hắn cũng không chắc phái Tiêu Dao này và Tiêu Dao Các có dính líu không. Hi vọng chỉ là trùng tên.

Về phần Dưỡng Hồn Ngọc, đây là một pháp bảo lưu giữ linh hồn của người đã mất đi thể xác, chậm rãi khôi phục lực lượng linh hồn theo thời gian. Trần Lãm hiện tại không có nhu cầu sử dụng nên tạm thời cất vào không gian hệ thống cùng với quyển trục Lăng Ba Vi Bộ.

Trên sàn đấu, Đoạn Lăng Nguyệt và Tô Lăng Sương đã sóng vai. Bên dưới hú hét dữ dội, trận chiến giữa hai vị thiên kim tiểu thư danh giá nhất Lam Cực Thành sắp bắt đầu.

“Trận bán kết hai bắt đầu.”

Lý Phương vừa tuyên bố, hai nữ nhân liền tách nhau ra.

“Phá Liệm”

Tô Lăng Sương khẽ quát, hắc xích trong tay phóng ra chục trượng xé gió đâm tới ngực Đoạn Lăng Nguyệt. Hắc xích sắt bén ma sát không khí phát ra âm thanh chi chi chói tai.

“Khê Sơn Hành Lữ.”

Một bức họa núi non thoắt hiện bắn ra ngọn lửa nóng rực và dây leo hóa thành từ mộc linh lực quắn chặt hắc xích.

Ầm!

Hắc xích run rẩy bạo tạc chấn nát dây leo đồng thời dập tắt ngọn lửa. Tô Lăng Sương tức thời thuấn di đồng thời kết ấn lắc nhẹ hắc xích.

“Liệm Phọc.”

Hắc xích tách làm hai phong tỏa không gian xung quanh Đoạn Lăng Nguyệt.

Nàng bình thản ngưng tụ linh lực toàn thân cất tiếng:

“Lăng Ba Vi Bộ.”

Trong ánh mắt mở to của Trần Lãm, Đoạn Lăng Nguyệt thân người lã lướt như hòa vào không khí chớp động đứng trước Tô Lăng Sương trong khi thiếu nữ váy đỏ thuấn di.

Cạch!

Trúc phiến khẽ bung kề ngay cổ Tô Lăng Sương. Nàng không sợ hãi mà buồn bã trầm giọng:

“Ta thua rồi, trong thời gian ngắn ngươi lại luyện thành 16 thức.”

Nàng thu xích nhảy xuống dưới không quên liếc xéo Đoạn Lăng Nguyệt nãi thanh nãi khí:

“Ngươi chờ đó vào Thiên Việt Thư viện ta sẽ đánh bại ngươi.”

Trần Lãm hoàn toàn không để ý tới tốc độ cực nhanh của Đoạn Lăng Nguyệt. Hắn đang bực bội với bốn chữ “Lăng Ba Vi Bộ.”

Con mẹ nó chứ đồ ngon thì hết hai món của Tiêu Dao Các, ta luyện thân pháp này khác nào các nàng nói ta ăn cắp. Bởi trước đây hắn thường mồm mép không yên hay nói cướp giật mà có thành ra hệ thống cho đồ thế này khiến hắn khó chịu không thôi.

Cũng may hắn đã ghi nhớ hết nội dung quyển trục, tìm thời cơ thích hợp giao cho Đoạn Lăng Nguyệt, có thể phần Lăng Ba Vi Bộ nàng đang tu luyện là phần thượng còn lại. Hắn cảm giác nếu ghép hai phần Lăng Ba Vi Bộ hoàn chỉnh sẽ vượt qua Mê Ảnh Tung Bộ của hắn.

Nghĩ đến đây như là cơ hội kéo Đoạn Lăng Nguyệt lại gần hơn, nét mặt Trần Lãm giãn ra không ít.

Đám đông khán giả thờ dài tiếc nuối. Hai vị tiểu thư làm quá nhanh. Đoạn Lăng Nguyệt có một sư tôn là Tiêu Dao Các chủ lừng danh nên kết quả có thể đoán trước được. Bọn hắn trong lòng khẩn trương trông chờ xem màn thể hiện đặc sắc của hai thiên tài nam thanh nữ tú ở trận cuối cùng.

“Đoạn Lăng Nguyệt thắng.” Lý Phương dõng dạc tuyên bố kết quả. Hắn nói thêm:

“Do Dương Minh Tu đã mất quyền thi đấu nên Tô Lăng Sương hạng ba. Tiếp theo Trần Lãm và Đoạn Lăng Nguyệt chuẩn bị cho trận chung kết.”

Vù vù!

Lý Phương vừa dứt lời thì trên không trung hiện ra một vòng xoáy không gian đầy uy áp.

Một bóng người khẽ bước chân ngọc đi ra kèm theo tiếng cười khanh khách đả kích:

“Tiện nhân kia đến nơi này hôm nay muốn chết sao?”

Toàn trường chấn động, hô hấp dồn dập khó thở. Ngay cả Lý Phương cũng toát mồ hôi phải điều động linh lực hộ thân.

Nữ nhân vừa xuất hiện là cường giả Phân Thần viên mãn.