Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117

Tác Giả:

Thể Loại: , ,

Lượt Xem: 7367 Lượt Xem

, 255, 0)”>Chương 32: Lời hứa với Đế Tôn

Bên trong Trung Viên.

Trần Lãm co giựt chân mày, hắn chậm rãi mở mắt nhìn thấy Thiên Ngọc Ly say giấc nằm bên trên. Khe thịt tư mật của nàng vẫn đang bị dương căn lắp đầy, chỉ là trong mắt Trần Lãm lúc này không hề có dục vọng.

Hắn chăm chú quan sát Thiên Ngọc Ly phát hiện vẻ mị hoặc câu hồn đoạt phách biến mất đâu hết, chỉ có một nữ nhân tuyệt sắc mỏng manh cần che chở.

Trần Lãm nhớ rất rõ quá trình đã xảy ra giữa hai người. Hắn xót xa muốn vuốt ve nàng thật tâm nâng niu nhưng không nỡ động. Hắn sợ nàng tỉnh giấc, hắn muốn nàng khôi phục toàn diện, hắn muốn thấy một Thiên Ngọc Ly tràn đầy sức sống mị hoặc tới tâm can lanh lảnh cái miệng bỗ bã.

“Nàng đã cho ta quá nhiều. Tiếp theo để cho ta, ta nhất định sẽ khiến trái tim nàng rung động.”

Hắn mỉm cười mãn nguyện nhắm mắt, cảm giác chìm vào thân thể.

Xương cốt chắc chắn hơn, cơ thịt dẻo dai hơn trước nhiều lần. Trần Lãm cảm thấy trong họa có phúc, cơ duyên đi cùng với nguy hiểm không sai. Giống như khi tiếp nhận Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết, cơ thể của hắn một lần nữa được tôi luyện bởi Phá Linh Huyết Diễm.

Phá rồi lập, vòng tuần hoàn vô tận khiến hắn thống khổ thực chất chỉ đau về mặt thể xác. Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết oanh tạc đến cả linh hồn hắn còn chịu được thì một phần thể xác như vậy có đáng gì. Hắn đã vượt qua một chướng ngại vật lớn để đưa sức mạnh lên một tầm cao mới. Qua lần này, hắn khẳng định về sau sẽ không phải sợ loại tra tấn như thế nữa. Bởi hai lần đã khắc sâu trải nghiệm vào tâm trí, những lần tiếp theo như là đi lại đường cũ mà thôi.

Trần Lãm không mệt mỏi chút nào, tu vi luyện thể của hắn đã đột phá đến tam trọng hậu kỳ tương đương với linh hồn. Linh hồn do tiêu hao quá độ nhưng nhờ vậy mà hồn lực mới tự hồi phục kết hợp với hồn lực của Đoạn Lăng Nguyệt phụ trợ đã đưa linh hồn hắn chạm đến đỉnh hậu kỳ.

Hồn thể đều có sự tăng tiến. Tuy nhiên thứ khiến hắn thỏa mãn nhất chính là mặt linh lực.

Hấp thụ Phá Linh Huyết Diễm đưa hỏa tinh trở thành vệ tinh lớn nhất. Lực chưởng khống hỏa linh lực còn tốt hơn thủy linh lực. Hắn có thể điều động linh cao hơn lúc trước ít nhất ba lần. Nếu gặp lại Dương Minh Khiêm hắn chỉ cần một kích liền đánh bại. Hỏa tinh dường như hiểu ý chủ nhân lay động nhẹ.

Cách hỏa tinh một vòng là mộc tinh. Mộc tinh nhỏ hơn hỏa tinh nhiều chỉ cỡ một phần tư, còn nhỏ hơn thủy tinh. Trần Lãm hiểu lí do, mộc tinh ngưng tụ từ lượng lớn mộc linh lực của Đoạn Lăng Nguyệt nhưng không thể nào bì được thủy tinh và hỏa tinh được Hành Vân Lưu Thủy và Phá Linh Huyết Diễm tọa trấn.

Mộc tinh hình thành, Trần Lãm có thể điều động mộc linh lực mà không cần linh căn. Hắn bái phục Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết quá thần kỳ. Hắn không khác gì một tu sĩ sở hữu tam linh căn, phải biết tu sĩ như thế rất hiếm hoi. Hiện tại hắn đã có được thứ mà hắn đã mất cách đây tám năm. Cao hứng không phải nói a.

Trần Lãm nhận ra tình huống đan điền suy tính đến một chuyện mà nói ra ai cũng sẽ kinh hãi. Hắn nghĩ đến một khả năng có thể hấp thụ mọi hệ linh khí trong thiên địa để đúc thành vệ tinh. Như vậy hắn có thể chưởng khống mọi lực lượng trong thiên địa. Không phải quá điên rồ sao?

Đan điền giống như hệ mặt trời lúc trước. Kim Đan là mặt trời, hỏa tinh và thủy tinh các thứ như hành tinh. Trần Lãm tò mò đan điền tương lai biến hóa như thế nào. Phải đợi đến khi có thể đục thêm một lỗ trên tấm kinh kia mới biết được.

“Tinh! Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến Kinh động giai nhân. Ký chủ nhận được một vật phẩm ngẫu nhiên.”

Hệ thống vừa thông báo hoàn thành nhiệm vụ mà Trần Lãm cho là khó với độ khó tiểu khiên hắn cuồng hỷ. Nữ nhân lạnh lùng kia có ngày phải bị đánh bại a.

“Mở cho ta.” Trần Lãm lập tức cho mở quà trong ánh mắt mong chờ.

“Tinh! Mở vật phẩm ngẫu nhiên. Ký chủ nhận được một bùa may mắn, hạn sử dụng bảy ngày.”

Trần Lãm ngu người, cái nhiệm vụ ác ôn này cho ra cái bùa ghẻ này không phải quá phí công hắn rồi. Hắn trong kiếp trước hay mở quà dùng bùa may mắn để tăng thêm khả năng ra vật phẩm hiếm, kết quả là sắt vụn. Kiếp này vận may ngập trời từ khi mở quà hệ thống cho chưa bao giờ đen vậy mà hệ thống ném cho một bùa may mắn. Đây là khi dễ hắn chưa đủ vận hay nhận thấy hắn tốt số quá mà muốn hãm lại?

Bạch Định được Trần Lãm gọi ra giải thích:

“Thiếp thân khẳng định rằng bùa may mắn mười thành sẽ cho công tử vận may từ tốt đến siêu tốt thôi. Tuy nhiên bùa may mắn này chỉ có hạn sử dụng bảy ngày nên thiếp thân kiến nghị công tử sử dụng để mở vật phẩm của hệ thống thì tốt hơn.”

Nhắc đến vật phẩm hệ thống, Trần Lãm nhanh tay mở ra ngôi nhà bí bảo. Trần Lãm nhìn vào thấy có tới bốn bảo rương trong đầu hiện lên dấu chấm hỏi.

“Do công tử đạt tới mười vạn điểm uy danh nên hệ thống cho phép công tử tích lũy rương tại ngôi nhà bí bảo với số lượng không quá sáu rương.” Bạch Đình ôn tồn giải thích.

Trần Lãm giật mình, bốn rương tồn đọng vậy tức là đã bốn tháng trôi qua. Hắn không ngờ một lần ngủ kéo dài đến bốn tháng. Bốn tháng tựa như mới hôm qua, Trần Lãm cảm thán câu nói tu sĩ chớp mắt liền trăm năm.

Như vậy Yên Vũ và Đoạn Lăng Nguyệt đã ở trong trang viên bốn tháng. Yên Vũ thì không sao vì nơi đây là nhà của nàng. Chỉ có Đoạn Lăng Nguyệt phải chịu ủy khuất thời gian qua.

“Tại sao ta lại có tới mười vạn điểm uy danh? Trước đó ta nhớ chỉ còn khoảng hai vạn.” Trần Lãm không khỏi thắc mắc.

“Công tử ra ngoài khắc sẽ biết ngay.” Bạch Đình lém lỉnh lè lười biến mất.

“Sử dụng bùa may mắn mở hết rương trong ngôi nhà bí bảo.” Trần Lãm ra lệnh cho hệ thống, vấn đề điểm uy danh đợi rời khỏi đây tính sau.

“Tinh! Xác nhận sử dụng bùa may mắn. Kích hoạt sau nửa canh giờ.”

“Má nó lại còn đợi.” Trần Lãm bực mình chửi rủa, trong lòng càng khẩn trương.

Trần Lãm động đậy khiến dương căn di chuyển trong động huyệt của Thiên Ngọc Ly khiến nàng tỉnh giấc thỏ thẻ:

“Ưm… Chuyện gì thế? Bên dưới ta đầy quá.”

Môi đào khẽ mở tỏa ra hương thơm mê người khiến Trần Lãm nóng người. Hắn vuốt ve lưng trần hoàn mỹ chậm rãi hất dương căn vào từng nhịp.

“Ư… nhẹ thôi ta mệt quá không làm nổi đâu… chậm một chút.”

Trần Lãm hiểu ý giảm tốc độ đáng kể, hắn lúc này như đang tập dưỡng sinh vậy. Thật chậm nhưng cảm nhận dương căn ma sát vào từng thớ thịt cũng rõ rệt hơn hẳn. Một cảm giác mới lạ sướng tê người.

“Ư… đúng rồi chậm… sướng.” Thiên Ngọc Ly rên khẽ, mắt phượng khẽ mở, mi liễu khe cau. Nàng dịu dàng nhìn vào mắt Trần Lãm nói:

“Ngươi nhìn ta nhiều quá.”

“Vì nàng đẹp.” Trần Lãm dõng dạc trả lời.

“Đẹp thôi hả?” Thiên Ngọc Ly bĩu môi không hài lòng.

“Rất thơm nữa.” Trần Lãm ôn nhu nói.

“Thơm ở đâu ta không biết?” Nàng phồng má như thiếu nữ mới lớn khiến Trần Lãm phải bật cười. Không ngờ lúc này nữ nhân này lại đòi làm nũng.

“Mũi thơm, môi thơm, mọi thứ của nàng đều rất thơm nha.” Trần Lãm chìu lòng hết mức có thể.

“Thơm thì hôn ta đi, nhìn hoài.” Thiên Ngọc Ly nhếch miệng đắc ý nhắm mắt chu môi.

Trần Lãm đương nhiên không thể không thực hiện yêu cầu của giai nhân, nàng đã chờ đợi sẵn kia mà. Hắn đặt nàng nằm cạnh bên cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên bờ môi thơm như u lan.

Chụt!

Thiên Ngọc Ly toàn thân run rời không phải nói chơi, nàng để mặc Trần Lãm chủ động cuốn mút cái lười thành đủ mọi hình dạng. Hắn hút hết chất mật ngọt ngào trong miệng nàng rồi truyền vào dịch mật của hắn cho nàng nuốt hết.

Hai cái lưỡi cọ quẹt không biết mệt phát ra âm thanh nhóp nhép khiến hai nữ nhân khác âm thầm chịu trận.

Trần Lãm quái ác một úp vào bầu ngực như bóng nước của Thiên Ngọc Ly. Ba ngón tay ngắt lấy nụ hoa cộm cứng se nắn kéo căng.

“Ư… a… a…” Thiên Ngọc Ly muốn nói như miệng đã bị hắn khóa chặt.

Dâm huyệt đột nhiên co rút siết chặt dương căn mãnh liệt. Nàng run rẩy toàn thân, một luồng dịch nóng phun ra từ dâm huyệt. Bên đây Trần Lãm vốn một thân tinh lực toàn thịnh bị nàng đột kích bất ngờ, dương tinh không kiểm soát mà phóng xuất hòa trộn với dịch nóng trong dâm huyệt ướt át.

Đôi nam nữ đồng loạt xuất khí, thỏa mãn ngắm nhìn nhau đầy nhu tình.

“Ta tỉnh lại đột nhiên nhớ ra một số chuyện.” Thiên Ngọc Ly lên tiếng sau khi từ chín tầng mây tiếp đất.

“Nàng nhớ chuyện gì?” Trần Lãm nhẹ nhàng ôm mặt nàng vào lòng hỏi.

“Ngươi phải hứa mỗi tuần thời gian phải ôm ta ngủ ít nhất một đêm.” Thiên Ngọc Ly nhỏ giọng như muỗi kêu.

“Được ta hứa.” Trần Lãm nhướn mắt những vận tự tin đáp. Hắn không hiểu vì sao nàng lại yêu cầu như vậy.

Thiên Ngọc Ly nhìn nam nhân trước mặt đắm đuối chậm rãi nói:

“Ta từng được người đời gọi là Ly Hỏa Đế Tôn, sau một trận chiến chỉ còn chút hơi tàn phải thi triển bí pháp đánh đổi tu vi để đưa bản thân vào dòng chảy thời gian tìm đường sống. Cảm giác một mình trôi nổi trong dòng chảy thời gian phó mặc cho vận mệnh rất đáng sợ, nơi đó chỉ mỗi mình ta, ta không biết mình lưu lạc bao lâu, khi tỉnh dậy ta đã biến về một hồ ly như hiện tại. Ta chỉ nhớ được như vậy.”

Trần Lãm tiếp thu lượng kiến thức mà hắn chưa từng nghe qua. Nàng gọi là Đế Tôn, Đế Tôn mạnh cỡ nào?

“Ngươi đã nói rồi phải thực lời hứa đó.” Thiên Ngọc Ly ngẩng giương mắt đẹp nhìn hắn.

Trần Lãm gạt mọi thắc mắc qua một bên yêu chìu vuốt ve nàng gật đầu:

“Ta hứa, nàng muốn bao lâu cũng được.”

“Ngươi chỉ giỏi dẻo miệng, ta biết ngươi có nhiều chuyện phải làm bên ngoài nên chỉ cần như vậy là được, ta đỡ cô đơn.” Nàng khẽ lắc đầu nhìn xa xăm.

Trần Lãm không nghĩ Thiên Ngọc Ly còn có mặt khuất như thế. Đây chẳng phải là dáng vẻ một hồ ly nhỏ đáng yêu ngày đầu mới gặp hay sao. Có lẽ những khi đặc biệt nàng mới thể hiện bộ dáng này với hắn. Rất tinh tế, tình cảm và nhu hòa.

“Hôm nay ta sẽ hảo hảo bồi nàng một phen.” Trần Lãm cọ quẹt hai chóp mũi.

“Xem như ngươi còn có lương tâm.” Thiên Ngọc Ly hé môi chào đón.

Trần Lãm áp môi phục vụ giai nhân. Dương căn chậm chạp ra vào. Xuân sắc triền miên không hề dồn dập, ngược lại nồng đậm nhu tình.

“Tinh! Kích hoạt bùa may mắn.”

“Tinh! Mở rương ngôi nhà bí bảo. Ký chủ nhận được 50 cực phẩm linh thạch.”

“Tinh! Mở rương ngôi nhà bí bảo. Ký chủ nhận được cái nịt.”

“Tinh! Mở rương ngôi nhà bí bảo. Ký chủ nhận được vũ khí Địa cấp lục sắc Trường Dương Kiếm.”

“Tinh! Mở rương ngôi nhà bí bảo. Ký chủ nhận được Chí Tôn Phong Thần Đế Ấn – Mảnh 1.”