Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117
Tác Giả: YingShen
Danh Mục: Dâm Hiệp, Gái Xinh, Loli, Truyện Sex Người Lớn, Tưởng Tượng
Lượt Xem: 7318 Lượt Xem
, 255, 0)”>Chương 102: Đánh tới cửa
Những ngày này, Trần Lãm một mực bế quan trong trang viên. Hắn không biết chính bản thân hắn vô tình đã làm Quỳnh Hoa Cung loạn không đỡ được.
Trần Lãm đang chìm đắm ngâm mình bên trong Tuyệt Mỹ Hồ, sử dụng Tôi Tủy Đan được Lê Nhã Nhu luyện chế để tu luyện. Hắn phát hiện có thể nhìn rõ từng tế bào bên trong cơ thể, chúng hoàn toàn chuyển động theo một lộ tuyến nhất định thông qua khẩu quyết Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết. Không biết từ đâu trong các tế bào ở các mô nội tạng và cơ thịt ép ra một loại khí mỏng manh tràn lan khắp nơi bắt đầu thẩm thấu vào bên trong từng đường gân.
Phành!
Trần Lãm mở mắt, đánh ra song quyền, âm ba tí tách vang lên ngay đầu quyền của hắn.
“Luyện Gân. Ta đã đột phá Tứ Trọng.”
Hắn hài lòng nhìn hai lòng bàn tay, dựa theo Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết thì lượng khí mỏng manh vừa bộc phát gọi là cương khí, một loại lực lượng sản sinh từ từng tế bào trong cơ thể hắn. Mà theo lời chỉ dẫn của Hoàn Nhan Tuyết Y có chút khác biệt, phải đánh vào giai đoạn Luyện Mạch mới có thể xuất hiện cương khí.
Nói như vậy so với thể tu thông thường, Trần Lãm đã đi trước mấy bước.
Mà song quyền vừa rồi, hắn cảm nhận được Ly Tạng Quyết trong Thất Thương Quyền đã đạt tới giới hạn. Nhờ vào Thất Thương Quyền, lấy tổn thương bản thân để luyện thể, hiệu quả thật cao.
Quan trọng hơn hắn còn khai phá thêm một số huyệt đạo trên cơ thể, làm nền móng vững chắc ngày sau tiến vào Luyện Mạch, đến lúc đó có thể nói nước chảy thành sông.
Hiện tại Trần Lãm đã đem tu vi toàn bộ đồng cấp, trong đó linh hồn mạnh nhất với Nguyên Anh trung kỳ. Điều kiện trong trang viên rất tốt nhưng đan điền của hắn vốn dĩ đã dị thường nên hấp thu linh khí nhiều đi nữa cũng không tiến triển bao nhiêu. Thứ hắn cần là các loại kỳ trân thuộc tính.
Trần Lãm mở bảng thông tin ra kiểm tra tổng thể một lần.
Điểm uy danh: 121000.
Tu vi – linh: Nguyên Anh sơ kỳ.
Tu vi – thể: Tứ Trọng sơ kỳ.
Tu vi – hồn: Nguyên Anh trung kỳ – Tam Chuyển trung kỳ.
Thể chất: Phàm thể.
Huyết mạch: Không có.
Công pháp: Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết – Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Chiến kỹ (Năm loại cao nhất): Thất Thương Quyền, Liệt Hỏa Tình Thiên, Hấp Hồn Đại Pháp, Mê Ảnh Tung Bộ, Liệt Không Trảm.
Bí thuật (Năm loại cao nhất): Cửu Tự Chân Ngôn, Trấn Hồn Thuật.
Vũ khí (Năm loại cao nhất): Bạo Vũ Lê Hoa Châm, U Minh Thương, Lãnh Nguyệt Bảo Đao.
Pháp bảo (Năm loại cao nhất): Ẩn Tức Bào, Tàn Dương Ảnh Huyết Giáp, Dưỡng Hồn Ngọc, Mặt Nạ Biến Dạng.
Thiên Địa Dị Vật: Hành Vân Lưu Thủy, Phá Linh Huyết Diễm, Song Ảnh Hợp Phong.
Hệ thống: Hoàng Kim.
Tính năng: Không gian thí luyện (1), Trang viên (2), Cửa hàng tiện lợi (2), Ngôi nhà bí bảo (2), Nữ hiệp trận hình (1), Vòng bạn bè (1).
Điểm uy danh hơn 12 vạn, Trần Lãm quyết định mở hết rương ngôi nhà bí bảo. Nếu là lúc trước hắn sẽ làm mới tất cả rương có linh thạch nhưng hiện tại có thêm hệ thống Nhân duyên tiền định nên hắn sẽ lưu lại tất cả. Có thêm An Tinh Mỹ, hắn không thể chỉ nghĩ cho mỗi bản thân.
“Tinh! Mở rương ngôi nhà bí bảo. Ký chủ nhận được 5 linh thạch cực phẩm.”
“Tinh! Mở rương ngôi nhà bí bảo. Ký chủ nhận được chiến kỹ Huyền cấp hạ phẩm Nhiếp Hồn Nguyệt Ảnh.”
“Tinh! Mở rương ngôi nhà bí bảo. Ký chủ nhận được 15 linh thạch cực phẩm.”
“Tinh! Mở rương ngôi nhà bí bảo. Ký chủ nhận được linh thảo Thiên cấp trung phẩm Hàn Phong Dạ Lan.”
Trần Lãm vui vẻ nhận lấy tất cả, trước mắt xem chiến kỹ mới.
Nhiếp Hồn Nguyệt Ảnh, Ngân Đao Xạ Nguyệt, tuyệt học Đường Môn, ám khí vô ảnh, hạ thủ vô tình. Công kích trấn nhiếp linh hồn thần bí khó lường, linh hồn kẻ địch trúng phải như bị khóa chặt trong ánh trăng mang theo hàng vạn phi đao liên trảm linh hồn. Có thể dung hợp với mọi loại ám khí trong thiên hạ.
Trần Lãm thích thú, chỉ ngheo giới thiệu đã thấy uy lực cường đại. Đúng lúc thứ hắn thiếu chính là thủ đoạn công kích linh hồn, có Nhiếp Hồn Nguyệt Ảnh thì Bạo Vũ Lê Hoa Châm càng thêm lợi hại. Đối với chiến kỹ Huyền cấp, hắn không còn kinh động như trước, hiện tại chí có bất ngờ, quan trọng là bản thân có đủ sức lĩnh hội được nó hay không.
Còn lại là Hàn Phong Lạ Lan, một loại linh thảo cung cấp phong linh khí dồi dào, hắn không do dự nuốt vào luyện hóa.
Hắn chỉ cảm thấy một luồng lực lượng cuồng bạo như bão tố bành trướng tràn ngập khắp kinh mạch toàn thân, trong đó còn có một tia khí tức thần bí mát lạnh, thẩm thấu vào tận tâm thần.
Trong giây lát, hắn cảm giác được toàn bộ kinh mạch giống như đang hô hấp kịch liệt căng mình dưới sự quán nhập của từng sợi khí tức lạnh lẽo này. Phong tinh chấn động tăng tốc xoay vòng quanh kim đan, ý thức Trần Lãm lập tức thanh tỉnh, đúng như cái tên Hàn Phong, hắn thúc giục phong tinh điên cuồng hấp thụ toàn bộ phong linh khí cuồn cuộn kia nếu không sẽ bị nội thương.
Cùng lúc đó, hồng liên lay động nhè nhẹ, tiện tay dời bớt một phần phong linh khí hút vào khiến cho áp lực khổng lồ của Hàn Phong Dạ Lan phân hóa tản bớt, khiến tâm thần hắn cảm thấy dễ chịu một phần.
Nội thị cơ thể quan sát, Trần Lãm thầm tiếc nuối một phen, nhưng nghĩ đến hồng liên hấp thụ ắt có diệu dụng có nó, sắt mặt trở nên hòa hoãn hơn.
Thời gian dần trôi, kim đan đột nhiên rung động.
Trần Lãm mở mắt xòe tay ra, ánh mắt máy động, một luồng sáng nhạt màu trắng xuất hiện trong lòng bàn tay chớp lóe.
“Nguyên Anh trung kỳ.” Khóe môi cong lên, da thịt và linh lực đồng thời lột xác.
Hắn dự đoán hiện tại nếu đánh với Bạch Thanh Huy, hắn tự tin mười phần có thể đánh bại.
Lông mày hắn bỗng nheo lại, hắn phát hiện phong tinh sau khi cắn nuốt Hàn Phong Dạ Lan vẫn nhỏ hơn hỏa tinh. Thật quái lạ!
“Không có gì lạ hết nha, tu vi công tử tăng lên thì lượng kỳ trân dị bảo hấp thụ cũng tăng lên.” Bạch Đình thản nhiên giải thích.
Trần Lãm không khỏi đau đớn, luyện như vậy có phần tiêu hao quá rồi. Nghĩ đến tu vi Xuất Khiếu hay Phân Thần thì phải luyện hóa biết bao nhiêu linh dược, linh thảo các loại cho đủ.
Có trách chỉ có thể trách Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết không hợp lẽ thường mà thôi, đây là cái giá của công pháp Độc Nhất.
Bù lại tu vi tăng lên một khoảng nên tâm tình hắn không có vơi vớt bao nhiêu, trước mắt lo cho hiện tại trước. Hắn quyết định tham ngộ Nhiếp Hồn Nguyệt Ảnh trong không gian thí luyện một chút rồi ra ngoài xem tình hình các nàng thế nào.
Sắc trời vẫn là một màn đêm u tối, Trần Lãm vừa đặt chân xuống giường đã ngửi ra trong không khí tràn ngập mùi khói. Hắn lập tức nhận ra có chuyện vội vã chạy ra ngoài.
Điệp Tử Nghiên là người đầu tiên hắn bắt gặp. Trên người nàng quấn đầy băng vải. Vết máu đỏ thẫm thấm ướt qua lớp vải, lộ rõ ra ngoài. Nàng ngồi khoanh chân tĩnh tọa, đang tranh thủ thời gian khôi phục linh lực và trị thương.
“Tử Nghiên! Đã xảy ra chuyện gì?” Trần Lãm liếc mắt đã nhận ra nàng nội thương không nhẹ, may mắn kinh mạch không bị ảnh hưởng.
“Cung chủ đang bị Vô Ngân thương hội vây công, chúng phát hiện ra vụ việc tại Trung Thiên Sâm Lâm ngày trước.” Điệp Tử Nghiên mệt mỏi nói nhanh, khóe môi còn vương lại vệt máu khô.
Trần Lãm không suy nghĩ nhiều, có lẽ Vô Ngân thương hội có phương pháp đặc biệt gì đó mới tra ra được. Hắn vội nhét vào tay Điệp Tử Nghiên một bình Ngũ Hoa Ngọc Lộ Hoàn Thiên cấp trung phẩm rồi lao vọt ra khỏi Thanh Vũ Phường.
Khói lửa tràn ngập Thanh Vũ Phường, kiến trúc đổ nát một nửa. Sát khí cường đại khiến người ta khiếp sợ tránh xa tất thảy. Âm thanh đối chiến vang động ngập bầu trời. An Tinh Mỹ và Hạ Tư Ngọc trong vòng vây của một nhóm người. Nổi bật nhất là bốn nam tu sĩ, trong đó có hai Xuất Khiếu sơ kỳ, một Xuất Khiếu trung kỳ và một Xuất Khiếu hậu kỳ.
Chỉ có nam trung niên Xuất Khiếu hậu kỳ Trần Lãm đoán ra là Ứng Thành Nhân vì có gương mặt gần giống với Ứng Thành Hỏa.
Sáu tên tu sĩ còn lại đều mang tu vi từ Nguyên Anh hậu kỳ đến viên mãn chia ra áp sát Hạ Tư Ngọc để An Tinh Mỹ đơn đả độc đấu.
Chiến đầu kéo dài nhưng đám người Ứng Thành Nhân vẫn chưa giải quyết được An Tinh Mỹ, nhưng với số lượng áp đảo muốn tiêu hao lực lường của nàng là chuyện sớm muộn.
Màn nước xanh biếc có dấu hiệu tan rã, An Tinh Mỹ sắp đến giới hạn.
“Lưu Thủy.”
An Tinh Mỹ một lần nữa chìm vào dòng nước mất dạng. Trong phút chốc một tia sáng lạnh toát lóe lên, trường kiếm bất ngờ đâm một đường vào gáy nam trung niên Xuất Khiếu sơ kỳ.
Keng!
Một đao sắc bén chặn ngang trường kiếm đánh bật An Tinh Mỹ vào lại dòng nước.
“Ngô quản gia! Nữ nhân này vẫn chưa suy kiệt!” Tên này toát mồ hôi.
“Hừ! Hồi quang phản chiếu mà thôi, cho ả giãy giụa thêm một chút.” Ngô quản gia gằn giọng:
“Tập trung cảnh giác, Chu Cương Chu Liệt hai ngươi chú ý không giãn ra quá xa.”
“Rõ.” Chu Cương trầm giọng đáp, mục quang nhìn chằm chằm vào dòng nước bám mãi không thoát ra được.
Trong dòng nước, An Tinh Mỹ không khỏi kinh ngạc, sức mạnh bản thân đột nhiên tăng thêm một chút. Kiếm vừa nãy đánh ra tăng rõ ràng thêm ít nhất một thành lực lượng.
Hắn tới rồi?
An Tinh Mỹ tràn đầy hi vọng nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện khí tức của Trần Lãm. Cảm giác thực tăng lên vừa rồi giống như đúc lần giao chiến tại Trung Thiên Sâm Lâm.
“Hừ! Xem ngươi trốn đi đâu.” Hai mắt Ứng Thành Nhân trắng dã khóa chặt vào dòng nước, trầm giọng quát:
“Ngươi trốn trong nước xem thế nào. Đại…”
Hắn chưa tung ra chiêu thức đã muốn lọt con mắt ra ngoài.
Phụt phụt phụt!
Bốn tên thuộc hạ Nguyên Anh kỳ sắc mặt vặn vẹo, hai mắt vỡ nát, mạch máu nổ tung, kinh mạch cả người gãy lìa từng khúc, đan điền sụp đổ bạo tạc xuất huyết, người như bịch máu nổ tung thành từng mảng huyết vụ.
Ứng Thành Nhân chớp mắt, đầu bọn hắn nổ tung như dưa hấu, óc bắn đầy đất mà hai người còn lại run rẩy kịch liệt, thân thể đột nhiên chấn động.
Bụp bụp!
Hai tiếng nổ trầm, hai tên này mềm nhũn ngã xuống mặt đất như bùn lầy. Toàn bộ thi thể không đầu còn đang co quắp lay động.
Một màn thình lình xảy ra làm cho hai bên hoàn toàn sửng sốt, mấy người bọn hắn chết như thế nào?
“Kẻ nào giết người Vô Ngân thương hội? Lão phu lấy tính mạng ngươi!”
Hai mắt Ứng Thành Nhân đỏ tươi nhìn chằm chằm vào thân ảnh như u linh cấp tốc mang An Tinh Mỹ và Hạ Tư Ngọc tránh xa.
“Tịch Nhan đâu rồi?” Trần Lãm khoác Ẩn Tức Bào hỏi.
“Nàng ta năm ngày trước đã rời đi, ta đã truyền tin nhưng không kịp rồi.” An Tinh Mỹ thều thào nói.
“Trưởng lão mau chạy đi, quan trọng là còn sống báo thù cho chúng ta.” Hạ Tư Ngọc phun ra ngụm máu.
Trong một khắc vừa nãy, đột nhiên sáu tên thuộc hạ Vô Ngân thương hội bất ngờ đình chỉ hoạt động, một giọng nói đã truyền âm tới:
“Mau đánh vào linh hồn bọn chúng.”
Nàng vừa nghe đã biết là ai, linh hồn nàng mạnh hơn sáu tên này nhưng xa luân chiến mọi phía khiến nàng phải phân tâm phòng thủ nên tiêu hao phần lớn. Lúc này chỉ có thể vận dụng được hai thành sức mạnh.
Bất ngờ là Trần Lãm từ đâu xuất hiện chớp nhoáng tấn công một làn hai loại công kích khiến bọn chúng nhanh chóng tử trận.
“Hừ! Mấy con chó này rất biết canh thời điểm.” Trần Lãm cười lạnh một tiếng, nhét mấy viên Ngũ Hoa Ngọc Lộ Hoàn và Hồi Thiên Đan vào miệng hai nữ nói:
“Nàng còn một tấm phù chứa công kích Phân Thần viên mãn sao không xài?”
“Ta sợ phá hủy mất Thanh Vũ Phường.” An Tinh Mỹ mím môi:
“Ta nghĩ rằng ngươi sẽ kết thúc bế quan sớm.”
“Nàng thật là…” Trần Lãm hết nói nổi, cô nàng này lúc quan trọng sao lại ngốc nghếch như vậy.
Chu Cương không có ý định để Trần Lãm kéo dài thời gian, hắn rút trường kiếm, linh lực rung động tỏa ra quang mang phá tan màn đêm. Sát khí ngưng tụ trên mặt Chu Cương, một kiếm bổ về Trần Lãm.
Kiếm quang phun ra nuốt vào, tiếng rít chói tai vang động không gian.
Đối mặt với kiếm của tu sĩ Xuất Khiếu sơ kỳ lúc này, mặt Trần Lãm không một chút thay đổi, sát khí như cũ không hề che giấu. Tay nhoáng một cái, U Minh Thương xuất hiện.
Hành Vân Lưu Thủy và Song Ảnh Hợp Phong vận chuyển dung nhập vào mũi thương, Dạ Hành Ngoa tăng tốc, thân ảnh Trần Lãm như một tia chớp đã tới trước một kiếm của Chu Cương.
Ầm!
Không gian phảng phất xuất hiện gợn sóng muốn bị đập nứt ra như mạng nhện. Phong thủy giao dung trong mũi thương trực tiếp truyền vào kiếm quang, cường thế ngạnh kháng bao phủ toàn bộ kiếm quang của Chu Cương.
Phốc!
Ngực của Chu Cương như gặp phải đòn nghiêm trọng, thân thể của hắn bay trở ngược ra ngoài, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, thiếu chút phá toái lồng ngực phun máu.
“Cái gì?”
Chu Cương kinh hãi trong lòng, hơn gần một đại cảnh giới nhưng một thương này khiến hắn như đụng phải ngọn núi cực kỳ kiên cố.
Một thương vừa rồi khiến Trần Lãm sảng khoái cao độ, thể tu làm nên thân thể hắn cứng rắn vững vàng, chỉ thuần túy lấy lực lượng thân thể và hai loại Thiên Địa Dị Vật đã bức lui được Xuất Khiếu sơ kỳ.
Nhưng cũng phải nói lại hắn còn có Tàn Dương Ảnh Huyết Giáp phụ trợ đã chặn được kiếm quang kia. Căn cơ Chu Cương so với Bạch Thanh Huy chỉ như một đứa trẻ đối với người trưởng thành. Lấy tu vi thể tu hiện tại kết hợp với Tàn Dương Ảnh Huyết Giáp hoàn toàn trâu bò hơn.
Trần Lãm không để cho Chu Cương có bất cứ cơ hội nào, U Minh Thương trong tay tiếp tục đâm, Mê Ảnh Tung Bộ khai triển trong chớp mắt xuất hiện sáu Trần Lãm. Đã chiếm thế thượng phong, hắn tuyệt đối không để cho kẻ địch hít thở, phải chủ động công kích.
“Liệt Hỏa Tình Thiên.”
Hỏa tinh vận chuyển nhanh chóng, Phá Linh Huyết Diễm cuồn cuồn trào ra, hỏa cầu đặc màu huyết sắc phô thiên cái địa theo mũi thương nhắm vào đầu Chu Cương.
“Cẩn thận!”
Ngô quản gia hết lớn, nhân thấy uy lực hỏa cầu này quá mức nghịch thiên, không phải lực lượng mà Nguyên Anh trung kỳ có thể đánh ra. Đại đao xé trời chém xuống.
Đao thương chạm nhau, quang mang rực như pháo hoa đầu xuân bạo nổ sáng một góc trời.
Phá Linh Huyết Diễm phân tán thành hàng trăm mảnh nhỏ bắn ra ngoài bao trùm lên hai người Chu Cương và Ngô quản gia.
“Khốn kiếp! Lửa này là gì?”
Hai người bọn hắn kinh hô đồng thời tỏa ra linh lực hộ thể, nhưng không cách nào ngăn cản toàn toàn Phá Linh Huyết Diễm thiêu đốt, chỉ nghe tiếng quần áo cháy rụi, da cháy đen một mảng lộ ra máu thịt đỏ tươi.
Ngô quản gia xác định nhất thời không thể dập Phá Linh Huyết Diễm, tròng mắt đỏ ngầu ác độc, một tay tàn nhẫn hạ đao chém đứt lìa cánh tay cháy phừng phực.
“Muốn chết ta thành toàn ngươi!”
Hắn nắm chặt đại đao chém xuống, cánh tay nổi lên mấy đường gân máu dày cộm cho thấy ý nghĩ tàn bạo muốn giết Trần Lãm lớn cỡ nào.
Dùng tu vi Xuất Khiếu trung kỳ, kết hợp thần thức tập trung toàn lực dễ dàng làm thịt Trần Lãm, Ngô quản gia chém ra một đao này như là phân Vũ Lăng Thành làm hai, linh lực cuồn cuồn vặn xoắn không gian kịch liệt mơ hồ xuất hiện một vết nứt mỏng manh. Trần Lãm nếu đối chính diện nghênh đón tuyệt đối bị chặt thành hai đoạn.
Trần Lãm chỉ là nhếch khóe miệng cuời nhạt. Tả nhãn vận chuyển, con ngươi của hắn xoay vòng bốn màu tựa như kính vạn hoa, mọi chuyển động của Ngô quản gia trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Nhìn qua giống như hắn trơ mắt nhìn một đao này bổ xuống. Đột nhiên trong mắt tất cả những người có hiện trường, bàn chân hắn điểm nhẹ, lực lượng từ chính thân thể sau khi đột phá Luyện Gân lần đầu tiên bộc phát.
Thân thể đột phá cực hạn, tốc độ lập tức đạt đến mức tận cùng từ trước tới nay, uy áp Xuất Khiếu trung kỳ hoàn toàn bị đẩy lui. Hắn như u linh đột biến ban nãy, thân ảnh như làn khói nhẹ còn vương lại tiêu thất trong gió.
Ầm!
Ngô quản gia chém một đao thẳng vào nền gạch đá bên dưới, toàn bộ đường đi âm ầm sụp đổ vỡ tan tành bay bụi mù mịt, đất đá văng tung tóe. Tu sĩ xung quanh sớm đã rời đi nếu không bị dư ba xung kích trực tiếp đẩy tới cũng phải thất khiếu chảy máu, tu vi yếu còn có thể bị chấn đến thổ huyết vong mạng.
Mà lúc này, mắt Ngô quản gia đã thấy Trần Lãm xuất hiện ngay bên cạnh Chu Cương. Trong nội tâm hắn không thể tin Trần Lãm có thể tránh một đao vừa rồi, thần thức khóa chặt nhưng dưới góc độ thấp hơn một đại cảnh giới dễ dàng thoát ra.
Tiểu tử này rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào?
Một màn quỷ dị đủ để cho Ngô quản gia quát to:
“Chu Cương mau chạy!”
Hắn rống to một tiếng nhưng đã muộn, Chu Cương vẫn còn đang loay hoáy đối phó Phá Linh Huyết Diễm đã đốt gần một nửa lồng ngực. Chu Cương không đủ tàn nhẫn để phế đi bộ phận cơ thể như hắn.
“Chết!”
Trần Lãm ngay cả nhìn Ngô quản gia cũng không nhìn, lạnh như băng nhổ ra một chữ, mục tiêu hiện tại chỉ có một. Bàn tay nắm chặt U Minh Thương dung nhập Hành Vân Lưu Thủy đẩy nhanh tốc độ đâm vào đầu Chu Cương.
Bụp!
Một tiếng nổ như bị thịt vỡ tan, trên cổ Chu Cương chỉ còn lại một bãi máu điên cuồng phun trào, cơ thể nhanh chóng rớt thẳng xuống đất.