SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239

Tác Giả:

Lượt Xem: 5215 Lượt Xem

Chương 216: Vui chơi

Phương ngay khi vừa về khách sạn nghỉ ngơi thì ngay lập tức nhận được một cuộc gọi, sau khi nghe hắn ta mời gọi tới buổi tiệc cũng có chút chần chừ.

Nó còn không biết tại sao hắn ta biết nó đang có mặt ở đây mà mời nữa. Tuy nhiên với sự nhiệt tình của hắn ta thì lần này nó muốn không đến cũng không được.

Dù gì thì trước sau cũng là người nhà, đến gặp mặt một chút chắc sẽ không có vấn đề gì.

Lần này không có xe nên nó phải bắt taxi tới chỗ kia, sau khi tới thì nó nhận ra mọi người cũng đã có dấu hiệu say xỉn.

“Mọi người không tin lời của tôi nói hay sao? Được rồi, để có thể chứng minh cho mọi người lời nói của tôi là sự thật thì….. đợi tôi một lát….” Khả Lương chợt nhận ra, nhìn đồng hồ cũng hơn bảy giờ tối. Khi nãy hắn hẹn Phương tới sớm một chút, nhưng mãi cho tới bây giờ vẫn chưa thấy xuất hiện làm hắn có chút lo lắng.

Chẳng biết vì sao một người tự cao tự đại như hắn lại có thể trở thành một tên dựa dẫm người khác như vậy. Nhớ khi trước hắn chẳng bao giờ có biểu hiện như thế này.

“Tôi đây… Không cần phải gọi.” Phương khẽ mỉm cười đẩy cửa bước vào.

Ngay khi vừa móc điện thoại ra thì một giọng nói vang lên, hắn ta bất chợt hướng mắt về phía âm thanh kia. Âm thanh rất quen thuộc bởi vì hắn rất hay trao đổi tình hình chứng khoán với hắn.

Dáng người cao ráo nhưng tràn đầy khỏe mạnh, gương mặt vô cùng điển trai với khóe môi hơi cười tạo một cảm giác vô cùng khó tả.

Hắn cảm nhận được sự tự tin tới từ biểu cảm gương mặt, từ phong cách đi đứng của người kia. Cảm giác giống như đối phương có thể làm chủ mọi việc.

Tuy nhiên có một điều làm hắn vô cùng bất ngờ đó chính là gương mặt kia vô cùng trẻ tuổi. Không giống bất kỳ một tay cộm cáng nào trong xã hộ cả.

Nhìn đơn sơ làm sao có thể nhận thức được đối phương là một người nắm trong tay tài sản vài chục tỷ đồng. Nếu không phải vì là người trong cuộc thì hắn ta không tin được Phương xuất thân chỉ là một nhà kinh doanh bình thường, chẳng có một chút gốc gác nào cả.

“Sếp…. Anh ta là?”

Ngay khi Phương bước vào đã tạo một cảm giác không đúng, người mà sếp muốn nói chẳng lẽ là ông chủ mới của công ty. Nhưng thoạt nhìn thanh niên này chẳng có dáng vẻ gì của một ông chủ cả.

Một thanh niên với dáng vẻ khá đẹp trai với phong độn của tuổi trẻ mà thôi, chẳng có một chút gì tạo cho bọn họ cảm giác là ông chủ lớn cả.

Đơn giản bởi vì bọn họ đều là những nhân viên bên dưới, ánh mắt làm sao có thể so sánh được với sếp của họ cơ chứ. Họ đánh giá Phương bằng cái tuổi cùng ngoại hình bên ngoài mà thôi.

Đến cả sếp Lương của bọn họ còn không tin được thanh niên trước mặt kia là sếp của mình nữa cơ mà. Chưa lần nào gặp mặt hắn cả, đây là lần đầu tiên gặp nên có chút bất ngờ và bỡ ngỡ không biết phải xử lý như thế nào.

Thấy hắn ta gương mặt không biết xử lý như thế nào thì nó đành lên tiếng giải vây, chắc có lẽ hơi bất ngờ về tuổi tác nên mới xảy ra tình thế như này.

“Tôi là Phương… Anh em làm ăn với sếp Lương.” Phương khẽ mỉm cười, lại nói ra một câu.

Nếu thật sự công khai thân phận thì chắc làm mọi người sốc hơn nữa, thì ngoài mặt vẫn xem như là cùng nhau hợp tác làm ăn mà thôi.

“Ừ đúng rồi…… Nhờ cậu ấy mà công ty mới thoát khỏi nguy hiểm. Nhất định chúng ta phải cảm ơn cậu ấy nhiều lắm….” Sếp Lương của bọn họ gật gù, lấy lại dáng vẻ rồi lại nói.

“Vậy chẳng phải cậu ta là người mua công ty của mình hay sao?”

Đám nhân viên nghe vậy cũng hỏi tiếp, bởi vì theo như họ biết thì người kia cũng ra tay mua lại công ty.

“Tôi đại diện công ty Xuyên Á mua lại mà thôi. Mọi người đừng suy nghĩ nhiều làm gì.” Phường cười nhẹ, tìm một lý do khác để điệu thấp. Nó không muốn mọi người nhìn nó bằng ánh mắt cung kính kia đâu.

“Ồ…. Thì ra là vậy….”

Mọi người như được vỡ lẽ, sau đó vui vẻ mời Phương ngồi xuống bàn tiệc. Ai nấy cũng đều đã say, cho nên tác phong có phần hơi quá khích.

“Công ty Xuyên Á có một bộ phận hoạt động bên phần mềm máy tính. Nên việc kia đã giúp đỡ sếp của mọi người vượt qua cơn khốn đốn. Bên cạnh đó tòa phức hợp HLC kia cũng thuộc về công ty Xuyên Á, từ đây về sau mọi người xem như là người nhà mà thôi.” Phương mỉm cười, lại tiếp tục giải thích cho mọi người những thắc mắc.

Công ty Xuyên Á là của nó, nên nó muốn nói sao mà chẳng được. Chỉ cần tìm một lý do chính đáng mà thôi.

Mọi người nghe Phương giải thích xong thì mới vỡ lẽ, thì ra công ty Xuyên Á lại có tài chính khủng bố tới như vậy. Bề ngoài chỉ hoạt động về mặt đầu tư kinh doanh thôi mà sâu bên trong tài sản vô cùng to lớn.

Lại một lần nữa mọi người phải khiếp sợ, họ còn chưa biết được ông chủ chính thức của Xuyên Á là ai. Bởi vì nghe Phương kèm sếp Lương của bọn họ kể thôi cũng đủ biết ông chủ lớn kia là người khủng bố như thế nào.

Mà sếp Lương của bọn họ ngoài mặt vẫn bình tĩnh hùa theo những gì mà Phương vừa vẽ ra, nhưng bên trong sóng to gió lớn vô cùng.

Hắn làm sao không biết được Xuyên Á chỉ có duy nhất một giám đốc, mà chính người đó lại đang ngồi chém gió ở đây. Hơn nữa Xuyên Á làm gì có bộ phận nào hoạt động bên lĩnh vực đó cơ chứ. Vậy thì chứng tỏ những gì mà hắn nhìn thấy được vẫn còn chưa phải là những gì mà hắn thấy đúng về Xuyên Á.

Âm thầm khiếp sợ một phen, thanh niên ngồi kế bên mình tuổi đời thậm chí còn kém hơn mình thì tại sao lại có những thành công vĩ đại như vậy? Tự đặt một câu hỏi cho bản thân rồi hắn lại tiếp tục trò chuyện với mọi người.

Trong khi đó Phương thoải mái chia sẽ những gì mà sau khi Tiên Hoa trở thành một bộ phận của Xuyên Á.

Mọi người nghe Phương kể mà trong lòng nóng như lửa, những thứ kia quả thật bọn chưa bao giờ nghĩ tới.

.

.

Sau khi tiệc tùng xong thì mọi người dần giải tán, chỉ còn ngồi lại vài người. Phương cùng Khả Lương đương nhiên là vẫn còn ngồi lại, bên cạnh đó còn mấy cô gái ham vui muốn ở lại chơi cùng.

Đương nhiên là Phương không ngăn cản bọn họ, đơn giản bởi nó cũng giống như những người này, vẫn còn vô cùng ham vui chơi.

Điều hơi khó tả là ngoại trừ hai người nam thì bốn người còn lại đều là nữ nhân. Phương cũng không ngờ tửu lượng của bốn người này lại lớn tới như vậy. Uống mỗi người gần chục lon bia mà bốn người này vẫn còn vô cùng tỉnh táo.

Tiếp tục vui chơi giải trí một vòng nữa, lúc này Khả Lương mới bắt đầu có dấu hiệu say xỉn, hắn khẽ nói vào tai Phương:

“Muốn đi chỗ khác vui hơn không sếp?” giọng điệu mang chút khiêu khích.

“Nói…..” Phương cũng chẳng vừa, nó rảnh rỗi cũng thích đi chơi mấy thú vui ngoài kia.

“Đi tới chỗ vui chơi giải trí….” Khả Lương lại mỉm cười, hắn đối với mấy chuyện này cũng có chút vui thú.

Tuy nhiên hắn lại muốn gạ gẫm Phương cũng có một chút lý do, biết rõ Phương dù gì vẫn là người trẻ tuổi thích vui chơi. Hắn không ngại cùng Phương vui chơi một phen để giải tỏa căng thẳng.

“Còn bốn cô ta thì như thế nào?” Phương khẽ liếc mắt, dù gì bốn cô gái này cũng là nhân viên của hắn, dưới tình hình này lỡ có hậu quả gì thì đổ lên đầu hắn cho mà xem.

“Không sao. Đều là dân chơi gác kiếm cả… Hahaha…..” Khả Lương cười lên một tiếng, lại nói tiếp.

“Bọn họ đều là người quen từ trước, nhìn vậy thôi chứ lúc trước cũng ăn chơi khét tiếng đó.”

“À…..” Phương mới à ra một tiếng, bởi vậy nó cảm thấy bốn cô gái này tuy bề ngoài có vẻ ngây thơ những rõ ràng đó chỉ là chiếc mặt nạ bên ngoài mà thôi.

“HỪ….. Sếp lại khui chuyện nữa rồi… Người ta còn muốn đi chơi nữa…. Đúng không chị em…” một cô gái lên tiếng, giọng nói mềm mại như lụa dễ làm người khác say đắm.

Nhưng đối với Khả Lương và Phương thì lại khác, một tên thì tỉnh như sáo, làm gì để tâm tới mấy cô gái bên ngoài. Còn một tên thì như khúc gỗ, chỉ biết chơi và làm thì làm gì có tâm tình hưởng thụ cái đẹp.

Mà nói đi cũng phải nói lại, Khả Lương cũng một thời ăn chơi rồi mới lao vào công việc như bây giờ. Nhìn bề ngoài nếu chưng diện lên dễ dàng lấy được tình cảm của vô số cô gái.

“Mệt mấy cô quá…. Đi thì đi…..” Khả Lương xua tay, bốn cô gái này tuổi nhỏ hơn hắn không nhiều, tuy nhiên độ ăn chơi không thua kém gì hắn.

“Còn muốn đi theo để trợ lực cho sếp cua gái nữa chứ? Đúng không anh Phương?” Cô gái kia khẽ nháy mắt với Phương một cái.

“Bốn cô tìm được người yêu cho hắn thì tôi có thưởng cho bốn cô.” Phương nhếch miệng cười, ra điều kiện.

Bởi nó biết rõ cái tên này tính cách như thế nào, nếu tìm được một thứ gì đó làm mềm khúc gỗ này quả thật khó như lên trời.

“Hahaha…. Hứa là phải làm đấy…. Em còn muốn một căn nhà trong HLC nha….” Một cô gái kia lại khẽ che miệng cười nhẹ.

“Dễ mà…. Hahaha….” Cười lớn một tiếng, sau đó sáu người chui lên xe taxi rồi đi tới một tụ điểm ăn chơi khác.