SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239
Tác Giả: boss1111
Danh Mục: Bú Cu, Gái Xinh, Phá Trinh, Sinh Viên, Truyện Sex Người Lớn, Tưởng Tượng
Thể Loại: gái xinh, Lạng Mạn, truyện dài
Lượt Xem: 5328 Lượt Xem
Chương 137: Công nghệ cao
Với hệ số quy đổi 1/1.000.000 thì con số mà cửa hàng bán ra với danh mục cùng phân khúc đó chính là năm trăm ngàn, tính ra đó chính là năm trăm tỷ mới có thể đổi ra được.
Phương lúc này mới bình tỉnh trở lại, nó bắt đầu xem xét xem lần này hệ thống cho mình đó là thứ gì. Giá tiền cao đồng nghĩa với việc công cụng phải rất nhiều hoặc là công nghệ cao.
Lần trước nó nhớ không lầm thì công nghệ bán dẫn bằng nguyên liệu mới được tổng hợp giá cũng lên tới sáu con số, nhưng lại không bằng một nửa của tri thức chữa bệnh này. Nhưng suy đi phải nghĩ lại hai thứ này nằm ở hai phạm trù khác nhau, một thứ thuộc về công nghệ, còn một thứ dùng để cứu người. Giá tiền đương nhiên không phải so sánh được.
Sau khi nó đọc sơ qua thì lúc này mới bắt đầu hít thở không thông. Bởi sau khi biết được con số năm trăm ngàn hoàn toàn có thể hiểu được.
Một công nghệ khá cao được lưu trữ bằng những tệp tin 8D trong không gian, những thông tin đó chỉ có thể đọc được khi ở trong không gian hệ thống.
Còn khi muốn mang ra ngoài thì phải sử dụng một công nghệ cùng đẳng cấp mới có thể đọc được.
“Thật là đau lòng mà……”
Không có cuộc chơi nào là miễn phí cả, một bàn máy tính công nghệ cao được nó mua từ hệ thống với giá hai tỷ đồng.
Lựa chọn một căn phòng rồi sau đó nó đặt cái bàn máy tính kia xuống sàn, công việc kết nối dây điện nó có thể tự lắp đặt xong.
Loay hoay một hồi thì nó cũng kết nối dây điện xong, bỗng nó chợt nhận ra:
“Ủa khởi động chỗ nào nhỉ?”
Đây chỉ là một cái bàn với khung kim loại, bề mặt kim loại đó lại mát lạnh khi sờ vào, cảm giác hơi tê tê giống như đang có điện chạy trong đó vậy.
Bên trên là một lớp kính dày màu xanh dương có thể nhìn thấu bên trong. Ở trong đó là một thứ gì đó với vô số dây nhợ chằng chịt nhưng nó cảm giác lại rất có sự sắp đặt.
“Nhìn giống cấu trúc mạch máu vậy ta?”
Phương đi lảo đảo xung quanh nhìn cái bàn, cái bàn này khá dài đến tận hơn hai mét, còn thêm hai cái bàn phụ nằm ở hai bên một góc xéo tầm ba mươi độ. Loay hoay mấy vòng thì nó không thể nào tìm được chỗ nào khởi động cả. Bởi vì ngoài mặt kính trơn bóng ra thì hầu như không có một nút ấn nào lồi lên trên mặt cả.
“Ting. Chúc mừng bạn tiếp xúc với công nghệ cao, bạn nhận được trí tuệ AI Javis.”
“Javis bắt đầu tự động cài đặt.”
Âm thanh hệ thống vừa dứt lời thì trên chiếc bàn kia bỗng màu sắc từ xanh dương chuyển sang màu đỏ tươi. Từ trong các thanh kim loại phát ra một ánh đỏ rực rỡ cả gian phòng. Màu sắc đó làm ánh đèn trắng trong phòng phải tối đi nhường chỗ cho màu đỏ kia.
Phương ngỡ ngàng trước khung cảnh hiện tại, đúng là công nghệ cao làm nó phải trầm trồ. Đây rõ ràng chính là một sự viễn tưởng không thể nào có được ở cái thời đại này. Nó cứ ngỡ rằng mình đang lạc trong một bộ phim nào đó.
“Xin chào ông chủ……..”
Bỗng một âm thanh vang lên trong phòng, Phương nhìn xung quanh không nhận ra được âm thanh phát ra từ đâu.
Từ trên mặt bàn làm việc, một màn hình màu xanh hiện ra giữa không gian. Trên đó xuất hiện một gương mặt đại diện, sau đó xuất hiện một cánh tay chào nó.
“Mày là Javis?”
“Đúng vậy thưa ông chủ.”
“Nhìn giống phim khoa học viễn tưởng nhỉ?” Phương tự đặt một câu hỏi trong đầu, nó vô cùng ngỡ ngàng trước cái thứ gọi là công nghệ cao này. Dường như trên Trái Đất vẫn chưa chạm tới cảnh giới công nghệ này.
“Mở các file tài liệu đi.” Phương ra lệnh cho hệ thống.
Phương bắt đầu làm quen với việc sử dụng cái máy tính này, mọi thao tác đều có thể trực tiếp thông qua Javis thực hiện. Phương cảm thấy việc này chỉ giống như việc chỉ đạo một con robot làm việc.
Ngoài ra Javis còn cung cấp cho nó biết một số thiết bị trong nhà có sử dụng công nghệ cấp thấp đều có thể điều khiển thông qua Javis.
Phương ngay lập tức nhớ lại có vài thứ nó mua từ hệ thống ra để sử dụng trong nhà. Bao gồm đèn điện hay tivi và camera các thứ.
Thông qua camera thì Javis có thể nhận diện được người có thể sử dụng và khởi động nó. Bên cạnh đó trên mặt bàn cũng có tích hợp công nghệ nhận dạng vân tay.
Tuy sử dụng đơn giản nhưng Phương biết để chế tạo ra được thứ này thì phải cần nâng cấp nền khoa học kỹ thuật lên một cấp độ cao hơn nữa.
Ngoài thị trường vẫn có những căn nhà ở thông minh tích hợp trí thông minh nhân tạo. Có thể nhận diện chủ nhân, có thể bật tắt thiết bị một cách tiện lợi.
Nhưng có một thứ mà những con robot AI trên thị trường hiện tại không thể thực hiện được đó chính là việc thâm nhập vào hệ thống internet toàn cầu.
Sử không không khác con con chat GPT vừa ra mắt cách đây không lâu. Và giờ đây Phương đang sử dụng một con AI với chất lượng vô cùng cao mà trên thế giới vẫn chưa có được.
Bên cạnh đó thì Javis vẫn còn vài hạn chế mà theo Phương chắc chắn là do hệ thống sắp đặt. Đó chính là việc trực tiếp nhúng tay vào các thông tin trên internet, nghĩ theo chiều hướng tích cực thì hệ thống đang muốn nó phải tự thân vận động.
Công ty Tiên Hoa mà nó vừa nhận được cũng có thể làm được những việc tương tự, tuy rằng có thể không hiệu quả bằng Javis nhưng mà cũng có những việc mà con người sẽ làm tốt hơn so với trí thông minh nhân tạo.
“Mở ra xem nào.”
Phương mở ra tri thức chữa bệnh, trên màn hình xanh kia hiện ra vô số tập tin, mỗi tập tin là một bảng thông tin ghi lại các phương thức điều trị bệnh từ nặng tới nhẹ.
Từ các bệnh rất phổ biến hiện nay và những bệnh chưa có cách điều trị tận gốc thì bây giờ đang nằm gọn trong những tập tin kia.
Nhưng cách điều trị kia đổi lại phải chấp nhận thay thế những công nghệ cấp cao hơn mới có thể thực hiện.
“Để xem nào……” Phương bắt đầu nghiên cứu những căn bệnh phổ biến.
Các bệnh liên quan tới đường hô hấp như hen suyễn, viêm phế quản, bệnh lao, viêm phổi,…. Đều nằm trong đó hết.
Sau khi nghiên cứu và suy nghĩ một hồi lâu, Phương mới nhấc máy gọi cho giám đốc Lâm Nhật Duy, hiện đang là giám đốc bệnh viện Hạnh Phúc.
“Alo……”
“Giám đốc Lâm đúng không?”
“Vâng vâng….. Xin hỏi ngài giám đốc Phương cần gì.”
Lần trước sau khi nhận thức được Phương, ông ta đã lưu tên vào danh bạ nên lần này ngay khi bắt máy liền tỏ thái độ vô cùng hòa nhã.
“Tôi cần bàn với ông một số chuyện.” Phương lại nói, sau đó không nhanh không chậm nói việc mình cần làm ra.
.
.
“Sao? Cậu muốn thử nghiệm quy trình điều trị mới hay sao? Việc này cần phải tham mưu kỹ càng mới được.”
Giám đốc Lâm Nhật Duy ngay lập tức chuyển đổi thái độ vô cùng nghiêm túc, việc này không thể lơ đễnh được.
“Tôi sẽ gửi cho ông tài liệu, ngay lập tức lập ra hội đồng kiểm nghiệm quy trình này cho tôi.”
“Việc này….. Có cần sự chứng kiến của cậu hay không?”
“Không cần. Sau đó gửi báo cáo cho tôi là được.” Phương thản nhiên trả lời, nó không rảnh để vào ngồi nghe các ông bà bác sĩ bàn bạc. Đồ do hệ thống cung cấp thì đương nhiên nó sẽ không có một chút ý kiến nào.
“Được được….. Việc này sẽ không chậm trễ.” Giám đốc Lâm tâm trạng lúc này vô cùng hồi hộp và mong chờ.
“Xin cho tôi hỏi….. Cậu có phải là bác sĩ hay không?” Nén lại tâm trạng, giám đốc Lâm lại hỏi.
“Không phải. Tôi chỉ là một nhà đầu tư.” Phương trả lời, sau đó cúp máy.
Giám đốc Lâm nghe câu trả lời liền ngả người ra ghế, trong đầu lúc này muôn vàn dấu chấm hỏi cho vị giám đốc trẻ này.
Đang trong lúc suy nghĩ, thì hộp thư lại nhận được tin nhắn từ Phương, hít thở một hơi sau đó ông mở ra xem.
“Điều trị ung thư phổi”
Là một người trong ngành bác sĩ, ông đương nhiên có kiến thức về những quy trình điều trị này. Ngay sau khi đọc sơ ngang liền vội vàng phát đi thông báo khẩn cho toàn bộ bệnh viện.
“Mau… Mở cuộc họp toàn bộ bác sĩ ngay lập tức.”
– Chúc các bác đầu tuần vui vẻ nhé, hẹn gặp các bác vào thứ sáu cuối tuần.