SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239

Tác Giả:

Lượt Xem: 9540 Lượt Xem

Chương 134: Sang chơi

Phương dặn dò nhân viên bên khách sạn Hàng Châu cho Mỹ Hoa một căn phòng để nàng có thể sinh hoạt gần Thùy Dung.

Hoàn thành hợp đồng với Mỹ Hoa, cho nàng ký hợp đồng với công ty Xuyên Á để có thể hưởng một số quyền lợi của công ty. Với số tiền lương khủng của Mỹ Hoa ngay lập tức làm chú Định phải hoài nghi về việc Phương đang làm gì.

Sau khi giải thích rõ về công việc của Mỹ Hoa thì chú Định mới đồng ý cho Phương cùng Mỹ Hoa ký kết hợp đồng. Với mức lương năm mươi triệu một tháng, kèm vô số khoản chi khác thì mức lương của nàng lên đến gần một trăm triệu cho một tháng làm việc.

Nhưng Phương cũng không để Mỹ Hoa có thể ăn không ngồi rồi hưởng lương, nó bắt buộc nàng phải kê khai tóm tắt công việc trong một ngày, bên cạnh đó cũng phải giúp đỡ công ty trong việc mở rộng các hoạt động kinh doanh. Sau một tháng nếu nàng làm việc có hiệu quả thì mới chính thức nhận mức lương đó.

Mỹ Hoa đối với mưc lương khủng mà Phương chấp nhận chi trả cho nàng thì thêm vài công việc cũng không đáng là bao. Công việc đối với nàng khó khăn nhất đó chính là theo dõi các hoạt động của Thùy Dung thì Mỹ Hoa vô cùng tự tin rồi. Bằng vào vô số mối quan hệ mà nàng đang có được thì không một tin tức nào mà nàng không thể nắm được cả.

Phải nói chỉ cần chi tiền ra là nàng có thể thoải mái nằm ở nhà mà lười biếng, có người sẵn sàng làm việc thay nàng.

Còn việc thử thách một tháng đối với nàng không quá quan trọng, bởi vì trước đó Phương đã chuyển cho nàng tận ba trăm triệu. Số tiền đó đủ để nàng sung sướng trong một thời gian ngắn sắp tới.

Điều mà Mỹ Hoa mong muốn ngay bây giờ đó chính là chạy thẳng ra cửa hàng xe rồi mua cho mình một con xe yêu thích còn những chuyện khác tính sau. Chỉ tiếc hiện tại cô không ở trên kia, nếu không đã chạy đi thực hiện mơ ước của mình rồi.

Phương quay về khách sạn thì hay tin Thùy Dung và trợ lý đã đi đâu đó rồi, nó đảo sang nhà hàng một vòng rồi về căn hộ để nghỉ ngơi.

.

.

.

“Hôm nay anh có rảnh không?”

“Đương nhiên là rảnh rồi.”

“Vậy…… Hôm nay sang dạy em điêu khắc đi.”

“Dạy là phải có phí đấy nhé.”

“Hừ….. Rồi có dạy hay không thì nói một lời nào?”

“Được được….. Không thành vấn đề.”

“Phải như vậy chứ… Haha….. Em đang ở nhà, anh mau sang nhà em đi.”

“Được. Đợi anh một lát.”

Sáng sớm vừa mở mắt chưa được bao lâu thì Minh Nguyệt đã gọi điện cho nó. Nhớ mấy ngày trước gặp nhau nó hứa sẽ chỉ nàng cách điêu khắc trên ngọc, không ngờ nàng lại hào hứng tới như vậy. Chỉ mới có mấy ngày thôi mà đã gọi sang cho bằng được.

“Cũng thật là….” Phương khẽ cười bất đắc dĩ, ai bảo nó khoe khoang việc nó biết điêu khắc làm chi.

Ai rủ chứ Minh Nguyệt triệu hồi là nó chắc chắn phải đi, với cái tính đa nghi của nàng thì không biết sẽ suy diễn ra tới cái thứ gì nữa.

Dọn dẹp xong hết công việc thế là nó lên xe chạy sang nhà nàng. Chắc chắn hôm nay nó sẽ phải nấu cơm nên nó quẹo sang chợ mua đồ ăn sẵn luôn.

“Ting Tong”

“Đến rồi à? Sao lại nhanh thế?”

Nghe tiếng chuông cửa thì nàng nhanh chóng bước ra, nhưng nhìn cái dáng vẻ kia thì liền biết nàng vẫn còn đang mơ ngủ.

“Giờ này mà vẫn còn ngủ?” Phương lại khẽ nói, lần đầu tiên thấy nàng trong bộ dạng này làm nó hơi mắc cười.

“Kệ người ta.” Minh Nguyệt khẽ hờn dỗi một câu, sau đó mở cửa cho nó vào thì nàng nhanh chóng nhảy chân sáo vào trong phòng sửa soạn lại trang phục.

Phương nhẹ cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn nàng nhảy nhót vào trong nhà. Lần nào trông thấy dáng vẻ đầy năng lượng của Minh Nguyệt cũng làm nó cảm thấy yêu đời hơn.

Nay dường như cô Hiền mẹ Minh Nguyệt không có ở nhà, chắc sáng sớm liền đi sang công ty xử lý chuyện. Nó cũng nghe nói trong tuần này hai mẹ con nàng lên thành phố phía trên tìm mặt bằng mở cửa hàng chi nhánh.

Hôm nay chắc chắn là một ngày hiếm hoi mà Minh Nguyệt được thoải mái nằm ở nhà ngủ nướng như thế này.

Tự nhiên như người nhà, Phương dọn đồ vào bếp xong lại ra phòng khách ngồi xem ti vi đợi Minh Nguyệt sửa soạn. Nó đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đợi nàng trong vòng vài giờ đồng hồ, bởi lẽ nó biết rõ mỗi lần con gái sửa soạn ít nhiều cũng trên dưới một giờ.

Trong thời gian rảnh rỗi nó bật lên mạng xã hội lướt xem hôm nay có gì mới hay không. Vừa kéo xuống không xa thì gương mặt Mỹ Hoa hiện lên kèm theo đó là một chiếc đồng hồ khá sang trọng nằm gọn gàng trên cổ tay nàng với dòng caption: “Tự thưởng cho bản thân sau những ngày làm việc vất vả.”

Phương cảm thấy như có gì đó vừa bay ngang đầu mình, chắc mấy hôm nay đi mua sắm hơi vất vả rồi.

Vừa có tiền liền đi mua sắm tiêu xài, nhưng mà đổi lại thì Mỹ Hoa làm việc cũng khá hiệu quả. Sau khi hỏi thăm thì lý do nàng đưa ra là không phải là nàng tự ý tiêu xài mà là do Thùy Dung vào trung tâm thương mại, nàng đi theo nên sẵn tiện mua mà thôi.

Một lý do chính đáng mà nó không thể nào bàn cãi được, chỉ là sẵn tiện mà thôi. Thấy nàng tùy tiện vậy nên nó cũng không bình luận gì nữa. Chỉ cần nàng hoàn thành xong nhiệm vụ là được.

.

.

.

“Cạch”

“Ồ xong rồi à?”

Nghe âm thanh mở cửa, nó ngay lập tức quay sang căn phòng của nàng. Một bóng dáng mỹ nhân xuất hiện trước tầm mắt làm đôi mắt nó sáng rỡ.

“Sao thế?” Thấy ánh mắt thất thần của Phương, Minh Nguyệt vừa không một chút ngại ngùng mà còn cảm thấy tự hào và sung sướng trong lòng.

“Sao em lại có thể đẹp như vậy?” Phương cười nhẹ rồi đặt một câu hỏi.

“Ba hoa…. Cái miệng ngọt ngào này không biết sẽ làm chết bao nhiêu cô nữa đây.” Minh Nguyệt nhoẻn miệng cười khẽ trách móc khẽ bước lại gần rồi dí ngón tay lên trán nó rồi lại nói: “Có trời mới biết cái miệng của anh sẽ gây bao nhiêu họa nữa.”

Nghe câu nói của Minh Nguyệt làm nó bỗng nhiên bừng tỉnh, một cảm giác giống như bị bắt ghen làm nó rùng cả mình. Minh Nguyệt tui thấy bên ngoài không quan tâm gì mấy nhưng mà rõ ràng nàng dễ dàng âm thầm đoán ra được chàng trai của mình có rất nhiều thứ đang che giấu.

“Hôm nay em thật sự xinh đẹp hơn nha. Có bí quyết gì không đây?” Phương lại đổi chủ đề, nếu nói tiếp nó sợ nó lỡ miệng vì mấy câu hỏi vu vơ của nàng.

“Không phải là do cái loại kem mà anh tặng cho em hay sao? Quả thật dùng nó đúng là mê mà, thấy đẹp hơn nhiều đúng không?” Minh Nguyệt lại thay đổi chủ đề theo Phương, nàng tựa vào ghế rồi hào hứng hỏi nó.

Đến cả nàng còn cảm thấy thay đổi mạnh sau khi sử dụng nữa là, sau nàng có thể không cần dùng đến một loại kem nào nữa hết. Minh Nguyệt tự tin rằng nếu loại kem này được đưa ra thị trường chắc chắn tạo nên tiếng vang lớn trong thời gian ngắn.

“Đúng vậy. Da mặt sáng hơn, đàn hồi hơn nữa nè.” Phương không nhịn được sờ thử tay lên má nàng, khẽ véo nhẹ vài cái, cảm giác đàn hồi vô cùng làm nó thích thú.

“Bỏ cái tay ra nào…..” Minh Nguyệt trừng mắt, rõ ràng là lợi dụng thời cơ xoa nắn má của nàng.

“Hahahaha….. Đàn hồi lắm…..” Phương cười lớn, không một chút giả dối mà khen ngợi, nó vẫn còn lưu luyến làn da mịn màng của nàng.

Đùa giỡn một hồi thì cũng tới giờ cơm mà việc chính vẫn chưa làm được một chút nào, thế là nó đành xách mông đi nấu một bữa cơm rồi vào việc chính.