SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239

Tác Giả:

Lượt Xem: 5291 Lượt Xem

Chương 130: Chuyện của em chính là chuyện của anh!

Một đêm sảng khoái trôi qua, dư âm của đêm qua vẫn còn đọng lại bên trong cơ thể nàng. Tuy cơ thể tràn đầy mệt mỏi nhưng bên trong lại vui tươi đến lại thường, tâm trạng giống như vừa trả xong một khoản nợ khổng lồ.

Cảm nhận được một vòng tay rắn chắc đang siết lấy cơ thể mình, bỗng dưng Thùy Dung cảm thấy đêm qua như một giấc mộng. Tuy vậy nàng hết sức thỏa mãn với việc làm của mình, chẳng một chút hối hận.

Khẽ quay đầu nhìn lại gương mặt nam nhân đêm qua đã lấy đi sự trong sạch của nàng.

“Cũng rất đẹp trai…..” Thùy Dung âm thầm nhận xét, nam nhân nàng lựa chọn trao thân ít nhất cũng phải như vậy đương nhiên không làm nàng hối hận.

Chợt cánh tay kia lay động, siết lấy vòng eo của nàng rồi kéo mạnh khiến cả cơ thể nàng nằm gọn trong lòng ngực nam nhân kia.

“Còn sớm… Ngủ thêm một lát….” Một giọng nói ấm áp nhè nhẹ vang lên làm trái tim nàng khẽ đập mạnh.

Thùy Dung im lặng một hồi, đúng là nàng vẫn còn cảm thấy mệt mỏi, vẫn còn quá sớm để thức dậy nên nàng tiếp tục chợp mắt thêm một chút.

Mãi cho đến hơn tám giờ, khi chiếc màn cửa đã bị ánh sáng mặt trời chiếu rọi đến sáng rực thì Thùy Dung mới giật mình tỉnh giấc.

Bản năng khiến nàng nhìn dáo dác xung quanh, chợt một cảm giác hụt hẫng dâng trào khi không tìm thấy nam nhân kia nữa. Thùy Dung tuy không hối hận về đêm qua, nhưng nuối tiếc thì vẫn có. Nàng ước gì nàng có một nam nhân ôn nhu, cuồng nhiệt và tử tế như vậy.

Trên người không mảnh vải che thân, Thùy Dung thở dài một hơi rồi đứng dậy, bỗng một cơn đau đớn truyền đến từ phía dưới khiến nàng ngay lập tức lảo đảo rồi ngã xuống giường.

Dưới nệm còn in dấu vết đỏ mờ nhạt, nhưng minh chứng cho đêm qua vẫn còn nằm đó. Thùy Dung nở một nụ cười chua xót, nàng không nghĩ rằng có một ngày nào đó nàng sẽ trao thân cho một người không quen biết như vậy.

“Cạch…….”

Chợt cánh cửa bị mở ra, một bóng dáng nam nhân bước vào khiến nàng giật bắn mình kéo chăn che lại cơ thể.

“Tỉnh rồi sao?” Phương nở một nụ cười về phía nàng, bước vào phòng rồi khẽ đóng cửa lại.

Lúc này nó đã thay lên người một bộ quần áo khác, với quần áo lịch lãm sang trọng thì khí chất trên người nó thay đổi đến vô cùng.

Thùy Dung khẽ chớp đôi mi xem nhìn về phía người kia, giọng nói đó làm sao nàng có thể quên được. Hơn nữa khí chất kia còn có thể cao hơn những tên mà từng theo đuổi nàng. Trái tim Thùy Dung lại khẽ dâng lên một nhịp, trong đầu vô số suy nghĩ làm nàng rối bời.

Phương tranh thủ lúc nàng còn say giấc ngủ thì xuống dưới nhờ nhân viên an bày. Mua cho cô nàng một bộ quần áo mới theo kích thước bộ váy đêm qua nó tháo xuống.

Điều đó làm đám nhân viên nữ nhìn Phương bằng một ánh mắt đầy phán xét, nhưng sau đó lại khẽ cười một cách đầy trêu đùa và làm theo những yêu cầu của Phương. Việc mua đồ nữ đương nhiên sẽ do chính tay các cô làm sẽ tốt hơn.

Bên cạnh đó còn không quên mang một phần đồ ăn sáng đặt lên bàn, Phương lại ân cần nói:

“Có đồ ăn sáng luôn đây. Tắm rửa thay đồ rồi ăn nhé.”

Thùy Dung đang suy nghĩ miên man, lại bị sự chu đáo của nó đánh thẳng vào tâm lí thì càng làm nàng trở nên ngây ngốc.

Thấy cô nàng trơ ra một cục ở góc giường, nó lại không biết phải làm gì. Nhưng nhìn dung nhan của nàng thì quả thật đúng là cực phẩm, gương mặt trái xoan kèm làn da hồng hào, nổi bật nên đó chiếc mũi cao và thẳng, đôi mắt lại sâu hút hồn.

Cho dù Thùy Dung chưa trang điểm nhưng những đường nét kia vẫn nổi bật trên gương mặt của nàng. Thêm một điều may mắn nữa đó chính là cơ thể hoàn hảo của Thùy Dung cũng bị nó nếm qua đến gần như hoàn toàn. Phương cảm thấy nó thật may mắn khi lại có thể phát sinh quan hệ với nàng.

“Còn không mau đi tắm…. Đợi anh tắm chung hay sao?” Phương cười cười làm ra thái độ thèm thuồng, mà đúng thật là cơ thể mỹ miều kia làm nó nhịn không nổi.

Thùy Dung khẽ giật mình, nàng xấu hổ quơ lấy chiếc khăn đang giắt bên kia ghế, che được một phần thân thể rồi sau đó chạy thẳng vào phòng tắm mặt kệ cho giữa hai chân vẫn còn cảm giác hơi đau. Trong lúc đó còn không quên đưa mắt nhìn về Phương đầy nghi ngờ.

Không quan tâm ánh mắt của nàng ra sao, nhưng đã phát sinh quan hệ với nó thì đương nhiên nó không thể nào phủi lưng quay đi được. Nó cảm giác cô nàng có vô số điều ẩn khuất cần nó hỗ trợ trong thời gian sắp tới.

“Căn phòng này…. Xem ra không thể cho thuê được rồi.” Phương bước lại giường, sau đó khẽ cười.

Nhìn lại thì căn phòng rộng lớn này chỉ thiếu nhà bếp đã có thể thành một căn hộ với đầy đủ tiện nghi rồi còn gì. Nó an bày cho nhân viên đưa căn phòng này ra khỏi danh sách cho thuê. Bởi đây chính là nơi mà nó với nàng phát sinh quan hệ, đáng để nó giữ lại nơi này.

Khẽ ngồi xuống ghế ngắm nhìn khung cảnh thành phố, đến bây giờ nó mới có tâm trạng để đi một vòng căn phòng này. Đúng thật là không mấy khách sạn có thể xây dựng ở một vị trí đắc địa như thế này.

Hai góc của căn phòng có thể nhìn bao quát đến tận hơn phân nửa thành phố kia, một mặt còn có thể ngắm nhìn dòng sông rộng lớn bao quanh thành phố.

Đây chắc chắn là một trong số rất ít phòng có không gian ngắm cảnh đẹp như thế này. Buổi sáng có thể ngắm bình minh, buổi tối còn có thể ngắm hoàng hôn.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Thùy Dung khoác chiếc áo tắm trong kia lên người rồi khẽ bước ra, đôi chân trắng tinh tươm hiện bên dưới chiếc áo, bên dưới đó bàn chân quá hoàn hảo, không một vết rạn. Mái tóc hơi ướt xõa xuống quá vai càng làm nàng trở nên quyến rũ.

Đến lượt Phương say mê nhìn lấy nàng, nó không ít lần thấy hoa hậu trong tivi. Nhưng chắc chắn đây là lần đầu tiên nó thấy hoa hậu bằng xương bằng thịt ngoài đời thật, hơn nữa còn ngủ với hoa hậu một đêm, đúng là một kỷ niệm không thể nào quên được.

Thùy Dung không biết phải đối mặt với Phương như thế nào. Cái bụng đói của nàng qua một đêm say khiến nàng chú ý tới phần thức ăn được đặt trên bàn kia.

“Thơm quá…… Ngon quá…….”

Thùy Dung không khỏi bất ngờ sau khi nếm thử món ăn trên bàn. Mặc dù đó chỉ là một bát cháo mà thôi, nhưng lại khiến nàng ăn đến say mê. Cảm giác như một phần này không đủ để làm nàng no vậy.

“Khi nãy có người gọi cho em đó.” Phương cất tiếng nhắc nhở, khi sáng lúc nàng còn ngủ thì nó bất chợt nghe tiếng điện thoại rung. Thấy nàng vẫn còn say ngủ nên nó không đánh thức nàng, tới bây giờ nó mới nhắc lại.

Thùy Dung nghe Phương nhắc thì chợt nhớ lại nàng vẫn còn quản lý ở đây, cô nàng kia chắc sáng sớm tìm cách liên lạc với mình nên mới gọi. Thùy Dung mở điện thoại lên gọi cho cô quản lý nọ một cuốc điện thoại, sau đó lại tiếp tục ăn.

“Anh có chuẩn bị đồ thay cho em. Còn bộ váy đêm qua đã cho người đi giặt, khi nào xong sẽ liên lạc lại với em.” Phương nhẹ bước lại gần nàng, tay mở chiếc túi ra rồi lại nói.

Thùy Dung trong lòng chợt ấm áp một chút, nàng không phải chưa từng nhận quà. Nhưng lần này khắc hẳn với mọi lần trước.

“Cảm ơn anh….. Nhưng mà…… có lẽ…… em đã làm phiền anh rồi……..” Thùy Dung ấp úng cảm ơn, mập mờ ý nghĩa trong câu nói.

“Không có gì là làm phiền cả. Kể từ bây giờ thì chuyện của em chính là chuyện của anh.” Phương đứng kế bên Thùy Dung, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng rồi bá đạo nói.