SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239
Tác Giả: boss1111
Danh Mục: Bú Cu, Gái Xinh, Phá Trinh, Sinh Viên, Truyện Sex Người Lớn, Tưởng Tượng
Thể Loại: gái xinh, Lạng Mạn, truyện dài
Lượt Xem: 5264 Lượt Xem
Chương 121: Bệnh viện Hạnh Phúc
Kiều Thu chợt giật mình, cơ thể nàng dán chặt lên người nó làm nàng vô cùng xấu hổ, vội buông Phương ra kèm theo gương mặt đỏ hồng.
Biết mình vừa có hành động không đứng đắng, Kiều Thu liền tìm chuyện để nói:
“Nơi này anh thuê lại hay sao?”
Nhìn không gian rộng lớn như thế này, Kiều Thu đơn giản nghĩ rằng Phương thuê lại của ai đó trong thời gian này để dành cho các nàng tập luyện mà thôi.
“Xem đủ điều kiện tập luyện chưa. Nếu chưa thì cứ cho ông ta hay.” Phương cười không đáp, lại chỉ về phía ông Khải đang ngồi một góc đằng kia.
“Ông ta là…..?”
“Chú Khải… Sau này ông ta sẽ chịu trách nhiệm quản lý nơi này.” Phương lại nói.
Sau khi bàn bạc với ông Khải xong, ông ta cũng đồng ý chịu trách nhiệm quản lý nơi này và kèm theo đó cũng sẽ theo dõi các cô gái trong quá trình tập luyện.
Một người có kinh nghiệm như ông ta thì Phương không thể nào bỏ qua được, trong thời điểm này ai có thể giúp nó đỡ một chút công việc nào thì nó không ngại bỏ tiền ra.
“Được….”
Kiều Thu gật nhẹ đầu, nhìn sân tập này nàng không thể không nôn nóng được. Nàng muốn báo tin vui này cho tất cả mọi người hay.
“Vậy đi, cứ thoải mái xem như là của mình. Việc ăn uống anh đã an bày xong nên em không cần phải lo lắng nữa. Cứ tập luyện cho tốt là được.” Phương lại tiếp tục nói.
Kiều Thu cả người cảm thấy ấm áp, nàng không nghĩ một vài câu nói vô cớ mà Phương lại có thể để tâm tới như vậy.
“Em không biết nên cảm ơn anh như thế nào….” Kiều Thu nhìn Phương bằng ánh mắt lấp lánh, nàng thật tâm nói ra.
“Thi đấu cho tốt là được rồi, nhất định phải có giải.” Phương cười ấm áp, nó đặt ra mục tiêu cho nàng, để không làm nàng tự phụ bản thân. Vì tất cả những thứ này thì nàng phải bỏ ra công sức thật xứng đáng mới được.
“Nhất định không để anh thất vọng.” Kiều Thu gương mặt rạng rỡ, nàng kiên quyết nói ra.
“Ngéo tay danh dự nào.”
“Được….”
Kiều Thu nhanh chóng đưa tay ra, một lời hứa đã định, nàng vô cùng tự tin với khả năng của toàn đội mình. Trong suốt thời gian qua liên tục bị người khác xem thường thì bây giờ nhất định phải lấy lại tất cả những gì đã mất.
Giải đấu sắp tới thời gian tuy còn tới hai tháng, nhưng không phải là nhiều. Ngay giờ phút này nhất định phải lao vào tập luyện mới có thể đạt được mục tiêu.
Phương chở nàng quay trở về phòng trọ, trước đó đã giao phương thức liên lạc với ông Khải lại cho Kiều Thu.
Bên cạnh đó cũng cho nhà bếp bên Hàng Châu thông tin cùng với ông Khải chuẩn bị các bữa ăn cho đội của nàng. Mà trên danh nghĩa ông Khải sẽ là huấn luyện viên của các cô gái.
Để đảm bảo thể trạng của các cô gái đạt phong độ đỉnh cao nhất thì nhất định phải được ăn uống khoa học và đầy đủ.
Xem như đã cho các nàng đầy đủ dụng cụ, thứ duy nhất mà Phương chờ đợi đó chính là phút giây các nàng có thể tỏa sáng mà thôi.
Định lái xe vòng về căn hộ nhưng đường đi lại ngang bệnh viện quốc tế Hạnh Phúc nên nó đánh xe vào trong đảo một vòng xem tình hình.
Nó chính thức trở thành cổ đông của bệnh viên này từ mấy tuần trước nhưng vẫn chưa lần nào ghé qua nơi đây xem tình hình. Lần này sẵn tiện có dịp ghé ngang xem nơi này như thế nào.
Bên cạnh đó Phương nghe thằng Đức nhắc đến việc ông lão kia đang nằm viện nó cũng có ý định xem tình hình lão già kia ra sao.
Vòng vào bãi đậu xe, nó rảo bước vòng quanh khuôn viên bệnh viện một vòng.
Đúng thật là bệnh viện được đầu tư vô cùng bài bản, trong khuôn viên còn có cả một vườn cây xanh mát và hồ cá bên cạnh để bệnh nhân ngồi thư giãn.
Phương đi một vòng ở khuôn viên xong lại tiếp tục bước vào bên trong. Ở sảnh giữa có không quá nhiều bệnh nhân đang chờ đợi, đi kèm họ đều có con cháu theo canh giữ. Nhìn sơ qua liền biết tất cả đều là những người có tiền.
Quả thật đi tới đây không phải người bệnh nặng khó chữa trị thì cũng là dạng người có điều kiện muốn được hưởng các dịch vụ chữa bệnh cao nhất.
Dịch vụ thì không cần phải bàn cãi nhiều, đón các bệnh nhân đều là những cô y tá trẻ và luôn giữ nụ cười trên miệng. Được đào tạo bài bản nên cho dù gặp các tình huống khó thì các cô vẫn có thể xử lý ổn thõa.
Dưới sảnh bệnh viện, trong lúc Phương đang đi vòng quang khảo sát thì ở tầng trên, ngay trong phòng điều hành.
“Cổ đông lớn đi thị sát bệnh viện. Mọi người chú ý không được xảy ra bất kỳ tình huống gì gây ảnh hưởng đến tâm tình của cổ đông.”
Ngay trong phòng điều hành, mà thông điệp này được chính tay giám đốc bệnh viện đưa ra. Năm phút trước đó ông nhận được một thông báo rằng vị cổ đông kia đã âm thầm đến bệnh viện mà không cần tiếp đón.
Điều này làm ông nổi cả da gà, phải biết trong tháng vừa rồi thì vị cổ đông kia đã bỏ một số tiền khủng để mua lại toàn bộ số cổ phiếu của người kia. Với mức giá không tưởng đó thì tất cả ai trong ban lãnh đạo đều phải âm thầm đề phòng.
Ngày hôm nay vị cổ đông kia lại đích thân đi thị sát bệnh viện chứng tỏ muốn xem tình hình hoạt động của nơi này ra sao. Để đảm bảo không có chuyện gì xảy ra thì ông buộc phải phát ra thông báo. Bởi chính ông cũng không biết vị cổ đông kia là ai trong vô số người ngoài sảnh.
Phương lúc này không hay biết rằng cả bệnh viện đang nháo nhàu lên vì bản thân nó đến đây. Nó vẫn còn có thời gian đi dạo xung quanh các dãy phòng bệnh.
“Không thấy ông ta nhỉ?”
Đi dạo lòng vòng nãy giờ Phương vẫn không bắt gặp lão già kia, không biết ông ta vẫn còn nằm trong bệnh viện hay không.
“Không gặp thì thôi vậy.” Phương thầm nghĩ, nếu ông ta đã xuất viện thì chắc chắn không có gì để nói nữa rồi.
Nhưng nó nhớ lại lần đó nó đã lỡ hứa với ông ta rằng một ngày nào đó sẽ cùng lão uống rượu rồi, không biết sau lần nằm viện này thì lão ta có thể uống rượu được không nữa.
Đi thêm một vòng nữa và không thấy bất kỳ chuyện gì đáng để tâm, thế là nó hài lòng quay trở ra. Chứng tỏ bệnh viện đang làm việc rất hiệu quả mà không có bất kỳ sai sót gì.
Nhưng ngay khi nó vừa bước ra khỏi bệnh viện, âm thanh xôn xao ngay ở bãi xe làm nó phải chú ý.