SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239
Tác Giả: boss1111
Danh Mục: Bú Cu, Gái Xinh, Phá Trinh, Sinh Viên, Truyện Sex Người Lớn, Tưởng Tượng
Thể Loại: gái xinh, Lạng Mạn, truyện dài
Lượt Xem: 9416 Lượt Xem
Chương 120: Quá đủ rồi
Âm thanh của Phương vang lên sau lưng làm Kiều Thu khẽ giật mình xíu chút nữa làm rơi chiếc nhẫn xuống sàn gạch.
“Thích nó à?” Phương nhìn biểu cảm của nàng liền khẽ cười.
“Có đắt không? Em mua lại.” Kiều Thu ánh mắt long lanh, quay sang nhìn Phương. Nàng vừa hay ưa thích món đồ này, đã đeo lên tay lại không muốn gỡ ra chút nào.
Phương lại bị ánh mắt của nàng làm cho bất ngờ:
“Đủ tiền mua không?”
Nó đến bây giờ vẫn cho rằng Kiều Thu chỉ là một cô gái có gia đình khá giả hơn bao người một chút mà thôi. Nó không hề biết rằng gia đình nàng cũng là một gia đình giàu có hơn bao người khác, xét về mức độ tài chính còn hơn cả gia đình Phương vài bậc.
“Ừm…. thì trả từ từ…” Bị ánh mắt soi xét của Phương nhìn trúng, đôi mắt đảo một vòng sau đó cô nàng lanh lẹ nói ra.
“Trả biết khi nào hết đây….” Phương một tay tựa vào chiếc tủ kính, nhìn dáng vẻ ngây thơ của Kiều Thu rồi lại nói.
“Không bán thì thôi…. Trả đó….” Cô nàng bĩu môi, thái độ bất cần mang một chút nũng nịu tháo chiếc nhẫn trên ngón tay ra định trả về hộp gỗ.
“Nếu vừa thì xem như tặng em đó. Cơm chín rồi, mau vào ăn đi.” Phương cười cười, quay đi rồi nhẹ nhàng thở ra một câu.
Kiều Thu vừa nghe câu nói của nó thì ngay lập tức vô cùng vui vẻ, trong lòng lâng lâng như mùa xuân đang tới. Nàng biết rõ món đồ này vô cùng giá trị, nên tuy Phương nói tặng mình nhưng Kiều Thu vẫn không muốn mắc nợ từ Phương, trừ khi nàng chính thức sở hữu được nó.
Cô nàng đeo lại chiếc nhẫn lên ngón tay, sau đó đánh chân sáo vào trong nhà bếp. Ánh mắt lại liên tục ngắm nghía chiếc nhẫn trên tay của nàng.
“Được rồi ăn cơm đi nào. Một chút đi với anh có tí công việc.” Phương nhìn dáng vẻ của Kiều Thu liền biết nàng đang rất vui vẻ, nhưng chính sự vẫn nên đề cập tới.
“Được….” Cô nàng chẳng một chút suy nghĩ, nhanh chóng gật đầu.
Trong lúc Phương dọn dẹp nhà bếp thì cô nàng lại quay ra ngoài phòng khách nằm tiếp tục ngắm nghía chiếc nhẫn, sau đó ánh mắt vô cùng nóng bỏng nhìn lại chiếc tủ kính kia.
Tuy vô cùng ước muốn mở hết những chiếc hộp kia ra xem bên trong đó chứa những thứ gì nhưng nàng sợ bản thân kềm lòng không nổi nên quyết định không để mắt tới nó nữa.
Dọn dẹp xong xuôi, Phương bước ra thấy cô nàng vẫn mải mê nâng niu chiếc nhẫn. Đôi chân mượt mà của nàng khoe ra trướt mắt nó vô cùng khiêu khích, bởi Kiều Thu chăm chỉ tập thể thao nên đôi chân trông vô cùng khỏe khoắn, bên cạnh đó chiếc quần thun ngang đùi lại phô đôi chân ra thế kia khiến nó âm thầm chảy nước miếng.
Không để ý nghĩ xấu xa lên ngôi, nó lên tiếng gọi.
“Đi ra xe nào.”
Kiều Thu vui vẻ đứng lên ngay sau khi nghe âm thanh của nó, không nhìn lấy nó một cái mà nàng quay người đi thẳng ra cửa chính.
Phương bước ngay sau lưng nàng lại một lần nữa chứng kiến dáng người siêu nóng bỏng của nàng. Đôi khi người mẫu còn có thể không so sánh được với dáng người của Kiều Thu.
“Đi đâu thế?” Sau khi lên xe, cô nàng mới sực nhớ ra là Phương chưa nói rằng sẽ đi đâu, giác quan thứ sáu lên ngôi khiến nàng quay sang nhìn Phương với ánh mắt đề phòng.
“Có cần nhìn anh bằng ánh mắt đó không?” Phương liếc nhìn nàng một cái, sau đó nhếch môi. Nếu có ý đồ xấu với nàng thì nó cũng chẳng làm ra vẻ đạo mạo như thế này.
“Phải đề phòng những người như anh.” Kiều Thu gương mặt đề phòng, lại nói.
Phương cười cười không đáp, lái xe thẳng tới căn nhà thi đấu.
Hôm nay mọi thứ đã lắp đặt xong xuôi, việc cuối cùng đó chính là đưa các nàng vào tập luyện mà thôi.
Tốn một cái giá khá hợp lý vì có ông Khải vô cùng nhiệt tình hướng dẫn từ mua vật dụng cho tới lắp đặt phù hợp, vì lẽ đó nên thời gian rất nhanh đã hoàn thiện gần như hoàn toàn.
Ngay khi xe vừa tới nơi, ở đó đã có ông Khải chờ từ bao giờ.
“Xuống xe nào.” Phương mở cửa, khẽ gọi Kiều Thu.
Cô nàng nãy giờ không chú ý đường đi, mải mê xem điện thoại rồi chụp hình với chiếc nhẫn các kiểu. Cho đến khi Phương gọi thì nàng mới hoàn hồn.
“Tới rồi à?”
“Xuống xe….” Phương gằng giọng làm cô nàng giật bắn mình, quay sang nhìn Phương thì bắt gặp ánh mắt đầy trêu đùa của nó khiến nàng muốn bay sang cắn nó một phát.
Kiều Thu bước xuống xe, ánh mắt lúc này mới đảo đi xung quanh, nhận ra điều gì đó làm nàng vô cùng bất ngờ.
“Đi vào trong xem nào.” Phương lại nói.
Kiều Thu vẫn ngây người nhìn nó một cách khó tả, nàng nhớ lại câu nói của nó mấy ngày trước, trong lòng đang vô vàn cảm xúc khó tả.
Nàng cứ nghĩ rằng đó chỉ là một lời nói đùa của Phương mà thôi, nàng chẳng trông mong gì về điều đó. Lúc đó nàng vô cùng ấm áp khi Phương có ý định giúp mình, nhưng nàng chỉ mong đợi một cách mơ hồ mà thôi.
Cho đến ngày hôm nay Phương đưa nàng tới chỗ này thì Kiều Thu biết rõ Phương để tâm tới mong muốn của mình.
Phương đã bước chân vào bên trong, Kiều Thu cảm động bước theo từng bước chân của Phương. Cánh cửa đã mở sẵn từ bao giờ đón chào nàng và Phương bước vào.
Ngay sau cánh cửa là một bức tường cao, men theo bức tường đi vào trong, qua thêm một cái hầm nhỏ thì đã tiến vào bên trong sân tập.
Khoảng sân rộng lớn sáu trăm mét vuông vô cùng rộng lớn, giữa khoang không rộng lớn như thế này làm Kiều Thu vô cùng bỡ ngỡ.
So sánh với cái khu luyện tập trong trường thì khoảng sân này to đến gấp đôi, hơn nữa không gian lại rộng rãi thoải mái hơn trong đó vô số lần.
Tuy khép kín nhưng bước vào bên trong nàng cảm nhận được sự mát mẻ vô cùng, không khí không tù đọng mà như đang vận chuyển một cách tuần hoàn tạo nên sự thoải mái.
Qua từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, Phương dẫn nàng đi một vòng quang khi tập luyện, giới thiệu nàng các phòng khác nhau trong này.
Các thiết bị vẫn còn mới tinh như chưa có ai sử dụng bao giờ khiến Kiều Thu không khỏi ngạc nhiên, thầm nghĩ không phải là nơi này mới được xây dựng xong chứ?
Ngoài các thiết bị hiện đại ra thì Phương còn giới thiệu đến nàng tất cả các phòng ốc trong nhà thi đấu này, từ nơi nghỉ ngơi cho tới các phòng tập luyện.
Kiều Thu lúc này trong đầu không suy nghĩ được gì nữa, cả người mang một cảm giác khó tả vô cùng, vừa lâng lâng mừng rỡ kèm theo đó một sự lo lắng bồn chồn.
“Nơi này đủ cho các em luyện tập chưa?” Sau khi dẫn nàng quanh một vòng, Phương mỉm cười hỏi.
“Đủ…. Quá đủ…….” Kiều Thu rưng rưng trả lời.
“Vậy thì tốt…….” Phương khẽ gật nhẹ đầu, đủ là tốt rồi.
Kiều Thu không nói nên lời, ngay lập tức choàng tay lên cổ nó rồi ôm thật chặt.
– Chúc các bác đọc truyện vui vẻ nhé, hẹn gặp cuối tuần.