Seri Kinh Hoàng – Chạy Đâu Cho Thoát
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Seri Kinh Hoàng – Chạy Đâu Cho Thoát
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Ma
Thể Loại:
Lượt Xem: 376 Lượt Xem
Chap 5 ma trong nhà.
Kể sơ qua về gia đình, ba mẹ mình lấy nhau hai bàn tay trắng về một quận ở tphcm lập nghiệp, ngày trước còn hoang sơ ao hồ là chính, ba mẹ mình thuê một căn chòi nhỏ rồi tích cóp mua được một căn nhà, lúc còn thuê nhà nó mua rượu ở mối rồi về bán rượu sống qua ngày, lúc sinh mình ra vẫn còn bán rượu tới năm 4 tuổi mới mua được một căn nhà mới.
Ngày trước bán rượu, có một ông già neo đơn nhà nghèo thường hay lại uống rượu, hồi trước mình còn nhớ mỗi lần ổng lại là mua 1500 đồng rượu gạo rồi ngồi uống xong rồi về, nhà ổng thi nghèo có mấy đứa con toàn đi làm xa, lâu lâu mới về, có lúc ổng đói thấy nhà mình luộc khoai ăn cũng ghé xin một củ khoai ăn cho đỡ đói, mẹ mình thấy tội nên cho nguyên nồi về ăn dần, lúc đó còn nhỏ ký ức trong mình chỉ có thế thôi chứ không nhớ nhiều về ổng, chỉ nhớ một ông già mua 1500 đồng rượu rồi ngồi uống.
Rồi một hôm ông ấy chết trong căn nhà, may sao có mấy ông bạn già ghé qua chứ không la không biết ổng chết khi nào, đám tang diễn ra sao mình cũng không nhớ, rồi căn nhà của ổng bán lại cho một gia đình miền trung, rồi không hiểu sao lại bán lại cho một ông miền bắc, lúc bán lại thì căn nhà cũng bỏ hoang vài năm.
Gia đình mình thì gặp biến cố lớn nên phải bán nhà rồi thuê nhà ở, thế là thuê ngay đúng căn nhà hoang ấy mới ghê đó chứ.
Khi mới bước vào căn nhà đó thì mình cũng đã thấy nó tối thui rồi, nhất là phòng của mình, nó thấp thấp và thấy hơi lạnh lạnh, rồi mẹ mới gợi mình nhớ lại.
Mom: mày nhớ ông Ng hồi đó hay uống rượu nhà minh không?
Me: dạ nhớ má.
Mom: hồi đó ông ở nhà này nè, rồi chết hồi nào không hay.
Nghe mẹ mình nói thế tự nhiên da gà mình cũng nổi dựng đứng lên hết.
Me: ổng chết ở đâu má?
Mon: nghe nói trong phòng con hay phòng má thì phải.
Các thím tưởng tượng một đứa lớp 7 nghe chuyện có người từng chết trong phòng ngủ của mình thì thế nào ạ? Vâng, đó là cảm giác của mình, nhưng rồi cũng 1 năm mấy khó ngủ vì sợ có khi nào mở mắt ra thấy ổng cạnh bên thì có nước mai phải giặt nệm.
Sau khi ông ngoại về có nói:
Ô: nghịch ngu thì ráng chịu nha con, sau này con sẽ thấy nhiều điều thú vị lắm đó.
Me: thú vị như thế nào ông?
Ô: như chị họ mày đó.
Đơ người, méo mặt. Nhưng rồi cũng chẳng cần chờ làm gì.
Nhà mình có một góc nhỏ bên hông để phơi đồ, nó hoàn toàn cách biệt với nhà, chỉ có ánh sáng đèn từ phòng mẹ mình hắc ra không đủ để chiếu sáng khu ấy, nhưng mình cũng mắc cái bóng đèn dây tóc ra đó khi phơi đồ vào ban đêm, vì sáng nhà mình đi làm hết nên phải phơi đồ vào ban đêm để mai lấy vào sớm và người phơi đồ là ai? Mình chứ ai.
Để thêm phần sống động mình sẽ miêu tả lại nhé, các bạn hãy tưởng tượng 4 bề tối thui, chỉ có một mình bạn và cái bóng đèn dây tóc chiếu sáng với những góc tối mà không thấy được, bạn cứ nhìn vào góc tối đó mà nơm nớp sẽ có gì chui ra từ đó mà thôi. Nhưng đơi có nào ngờ, đúng thiệt, một hôm đang phơi đồ vừa làm cho nhanh và phóng vào nhà, vừa làm vừa nhìn coi có “con” gì mò ra không thì mình thấy trong một góc tối ở kho chứa đồ, có cái gì đó mờ mờ tiến ra….
Nói chung là chuẩn bị teo đó, mà không biết nó phải teo không nữa. Mà đứng chết trân không nói lời nào. Cũng may là phơi đồ xong rồi, ôm cái thao chạy vào trong nhà, nhưng rồi có câu nói vang lên.
???: con ơi, có củ khoai không? Ông đói quá.
Vâng, với thiên tài tò mò bẩm sinh, mình quay lại và vâng, chính là ông đó cái ông hồi đó uống rượu nhà mình đó, nhưng mặt thì trắng bệch, mắt thì vô hồn nhìn vào mình đứng ngay cửa nhà kho.
Còn làm gì được nữa, đóng cửa cái ầm lao vào nhà, mẹ mình từ trên vọng xuống.
Mon: phá nhà hả con?
Me: gió lớn má ơi ( thêm từ chém nữa mới đúng)
Vâng, chính thức sợ từ đó, tối đó không dám ngủ luôn, mắc mùng lên ngủ ma cứ sợ sợ ổng kêu minh nữa thì “án mạng trong mùng” nhưng rồi ngủ thì cứ ngủ thôi.
Tuy là ngủ nhưng có ngủ yên được đâu, rồi cảm giác nhẹ nhàng như lúc bóng đen đó rọi tia sáng đỏ vào mình lại trở lại, mình như nhẹ nhàng và rồi thấy ổng lại đứng trước cửa nơi mà mình chạy vào nhà, ổng đứng đó nhưng mặt ông đầy vết thương và máu khắp người, quần áo ổng thì rách nát, người ốm nhom trơ xương.
???: con ơi chú đói quá, con có gì cho chú ăn không?
Me: ( hơi sợ) con không có chú ơi, mà chú là ai?
???: chú là Ng, chủ cũ của nhà này, hồi đó hay lại nhà con uống rượu đó.
Me: à, thì ra là chú, mà sao chú không vào nhà?
???: nhà này là của nhà con ở rồi, chú đâu được vào nữa, mà nhà cũ là thiên chúa giáo, họ không cúng gì hết, nên chú đói lắm.
Me: à thì ra thế, tại chú chết rồi mà.
Tự nhiên nói xong từ chết đó mình cứng họng, ủa ổng chết rồi mà, vậy là… thực sự là sợ hãi tăng cao max lever.
Me: con lạy chú, chú tha con, chú có muốn gì thì nói để con cúng, con sợ ( mếu)
???: con cho chú bữa ăn nha, chú đói lắm, nhưng mà khi cúng con nhắc mẹ con nhớ ghi tờ sớ là cúng cho tên chú, ngày tháng năm sinh, năm mất. Hiện cúng tại đâu để chú lên nha con, với cúng những tờ giấy bla bla bla mới đúng nha con.
Me: dạ rồi mai con nói mẹ con.
Tới đó thì mình chợt tỉnh lại, và nhìn ra hướng cánh cửa đó… nó chưa đóng??? T-T
Sáng hôm sau, mình nói cho mẹ nghe giấc mơ đó của mình, mẹ cũng chợt nhớ ra là khi về nhà chưa cúng cho ổng lần nào vì cứ nghĩ là ổng đi rồi, thế là nhà mình làm một mâm cơm ra cúng ổng ngay cái góc mà ổng chỉ, rồi có viết sớ giấy tiền vàng bạc, mình có kể ổng ăn mặc rách rứa lắm nên mẹ mình có mua cho ổng hai bộ quần áo vàng mã đốt luôn.
Mọi chuyện cũng vơi đi khoảng 1 tuần sau đó, tới lúc mình thi học kỳ nên hay thức khuya ngồi học bài cho xong kịp thi, tối đó nóng quá nên mình có mở cái cửa sổ thông với khu nhỏ phơi đồ cho gió mát tí, khoảng 11h đang ngồi lẩm bấm vài câu lịch sử thì nó bắt đầu buồn ngủ, mặt hiu hiu nhắm nhưng một tiếng nói làm mình tỉnh giấc.
???: cảm ơn con nha.
Mở mắt ra thì thấy chú đó đang đứng trước mặt mình, khuôn mặt thì khá hơn trước nhưng vẫn còn màu trắng bạch, ánh mắt chó chút hồn và đang mặc bộ đồ mà mẹ mình đã đốt cho ông ấy. Không biết phải tả ntn luôn nhưng mình đóng cửa cái rầm, tay chốt cửa rồi ngồi không dám nhìn lên cửa sổ.
???: chú có làm con sợ thì chú xin lỗi nha.
Aaaaaaa
Không học nữa, chạy lên giường trùm mền. Sáng hôm sau có nói lại với mẹ mình thì mẹ mình có cúng một mâm cơm giấy tiền và áo quần rồi khấn đừng có hù mình nữa, nếu có gì thì kiếm mẹ minh, cho mình yên tâm học.
Sau này mãi về sau mình quen với việc thấy hồn ma rồi mới gặp lại ông ấy, có những hồn ma đói chỉ xin một chút cơm ăn do họ đã bị lãng quên lâu quá, ma cũng có ma tốt và cũng có ma xấu nữa.