RED WOLF

“Mấy giờ rồi?”

Frank nhỏm dậy, lay lay thân hình người đàn ông đang nằm cạnh mình. Hắn khẽ cử động, lầm bầm mấy tiếng rồi lại im lặng.

“Nghe tôi hỏi này. Mấy giờ rồi? Không thể dậy muộn được.” – Frank kiên nhẫn đánh thức hắn.

soi_do

“$^*#@*” – hắn chửi thề, nhưng rốt cuộc cũng chịu ngóc đầu dậy, mắt còn nhắm tịt vì ngái ngủ, tay lục lọi trong chiếc balô cũ mèm ở bên cạnh. Mãi sau hắn mới lôi ra được một cái đồng hồ phát quang xước ngang xước dọc, quăng sang chỗ Frank. Anh nhìn mặt đồng hồ, thở phào.

“Còn một tiếng rưỡi nữa. Thế mà tôi cứ lo…”

Tiếng của hắn vọng ra dưới lớp chăn.

“Ngủ tiếp đi. Tôi chưa bao giờ ngủ quên cả. Tới giờ tôi sẽ gọi.”

Và ngay lập tức, một bàn tay thò ra, thô bạo kéo Frank ngã xuống người hắn, đồng thời nhanh chóng phủ chăn lên người anh. Frank không phản đối, tự cho phép mình buông thả trong hơi ấm dễ chịu ấy. Trong căn hầm lạnh lẽo và kín bưng, bóng tối đen đặc nuốt trọn cả hai người.

***

“Frank, con thấy sao?”

Tiếng nói của người cha vang lên khiến Frank rời mắt khỏi con chim sẻ đang nhảy nhót rất vui sướng trên cành cây. Cha anh đang ngồi sau cái bàn lớn để hàng đống giấy tờ, và bức tượng bà ngoại anh bằng vàng ròng lấp lánh mỗi khi có một tia nắng chạm vào.

“Con thấy sao?” – cha anh hỏi lại, sợ anh chưa nghe thấy – “Con thật sự muốn đi à? Chiến trường thực sự khác xa những gì con thấy trên phim ảnh, gian khổ và khốc liệt gấp ngàn lần việc tập luyện ở thao trường. Hơn nữa, còn bao kẻ lăm le ám sát con ngoài đó. Dù gì con cũng là hoàng tử của vương quốc Lengand…”

Frank từ tốn đáp lời cha.

“Con đi đâu chỉ vì cái danh hão, thưa cha. Nhưng chúng ta đã quá lún sâu vào cuộc chiến này rồi. Vì các nước đồng minh còn lại, chúng ta lại không thể lùi bước. Việc con ra trận bây giờ có thể củng cố lại niềm tin đang ngày càng suy giảm của dân chúng, đồng thời giúp cha có thể có lý do tiếp tục rót tiền cho đội quân đang tham chiến ở Qari.”

“Con nghĩ ta sẽ để con trai mình đi vào chỗ chết à?”

“Chỉ một thời gian thôi, thưa cha. Và con còn sống giữa cả một tiểu đoàn. Họ sẽ bảo vệ con, và con cũng có thể tự bảo vệ mình. Làm sao con có thể vào quân ngũ để rồi chui rúc một xó trong khi biết bao nhiêu người lính khác phải xả thân nơi sa trường?!”

Thái tử Sacrx im lặng. Ngài biết rõ một khi con ngài đã quyết thì có trời cũng không lay chuyển nổi. Chẳng hiểu nó đang nghĩ gì trong đầu ?!! Tất cả những lý do ấy nào có quan trọng hơn mạng sống của nó. Một chàng hoàng tử sống trong nhung lụa, được bảo bọc tới gót chân mà còn luôn phải lo đối phó với nguy cơ bị bắt cóc, ám sát, huống chi tự biến mình thành miếng mồi ngon cho những kẻ vốn đã có mối thâm thù với hoàng gia Lengand. Nhưng ngay cả khi nó quyết định không học đại học để vào lính, ngài cũng có cản được nó đâu. Ngài chưa bao giờ nắm bắt được cậu con út bướng bỉnh của mình, mặc dù ngài có thể nắm trong tay cả vương quốc này.

“Thôi được!” – ngài thở dài, lắc đầu chịu thua.

Khi Frank ngoảnh lại nhìn, con chim sẻ đã bay mất từ lúc nào.

***

Đầu tháng 9 năm ấy, Frank cùng với tiểu đoàn của mình được đưa xuống tàu chở sang Qari. Anh nhớ rằng lúc mình ra đi ở Lengand là đầu mùa thu, những con đường bắt đầu lác đác lá vàng rơi và thời tiết thật mát mẻ dễ chịu. Nhưng khi tàu cập cảng, vừa đặt chân xuống đất liền, các chàng lính trẻ được đón chào bằng bầu không khí ngột ngạt nóng bức của đất nước quanh năm là mùa hè. Tiểu đoàn của anh được chào đón nồng nhiệt hơn tất cả những đội quân khác – dĩ nhiên là trong an ninh được thắt chặt tối đa – vì có một người là VIP ở đấy. Frank cảm thấy hơi khó chịu vì những nỗ lực hoà đồng với đồng đội xung quanh của anh luôn bị cản trở, nhưng mặt khác vì nhận thức được đây là điều cần thiết để bảo vệ tính mạng của mình nên anh nhanh chóng tự thích nghi.

Những ngày đầu ở chiến trường với anh và các bạn thật khó khăn. Mặc dù đã được bố trí đóng quân ở một địa điểm khá an toàn, ngoại trừ cả lý do khó làm quen ngay được với khí hậu ở đây, tuy vật chất được cung cấp khá đầy đủ nhưng có cái gì đó khiến họ không thể an tâm được. Có lẽ là do những bản tin ngắn nhưng luôn gây shock là con số thương vong được báo về từ điểm nóng mỗi ngày. Tất cả đều hiểu, trừ chàng hoàng tử ra, bất kỳ ai trong số họ cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị cử ra những điểm nóng kia bất cứ lúc nào quân số bị thiếu. Frank không vui vì ý nghĩ mình được đối xử khác biệt so với mọi người. Frank luôn tâm niệm rằng nếu có một ngày các đồng đội của anh bị cử đi, anh nhất định sẽ không là kẻ hèn nhát ở lại.

Nhưng anh không phải đợi tới ngày đó.

Một buổi chiều, như thường lệ, Frank cùng bốn người đồng đội khác làm nhiệm vụ tuần tra quanh thị trấn mà họ trú quân. Nơi đây khá tách biệt với bên ngoài do nằm trong một thung lũng sâu, cuộc sống vẫn diễn ra bình thường như không hề có những cuộc chiến tranh diễn ra liên miên trên khắp đất nước. Những người lính vẫn thường coi những cuộc tuần tra như thế này đồng nghĩa với một cuộc đi dạo. Frank cùng ba người bạn nữa ngồi chung trên xe jeep, họ lái xe vòng vòng quanh thị trấn, cười đùa và vẫy tay với những cô gái trẻ đi qua. Họ còn dừng xe để mua một ít hoa quả đặc sản địa phương vì phần lớn đồ ăn của họ được chở trực tiếp bằng máy bay trực thăng từ trong nước sang.

Bỗng Frank nghe thấy một tiếng nổ rất đanh vang lên. Trước khi anh kịp định thần để xem việc gì vừa xảy ra, người đồng đội ngồi bên cạnh anh gục xuống. Một tia máu phun ra từ phía sau đầu anh ta.

Frank vô cùng kinh hoàng, nhưng bằng phản xạ của một người lính, anh nhanh chóng rút khẩu súng ra và quay lại theo hướng bắn. Nhưng mọi việc diễn ra quá nhanh, hai người bạn còn lại của anh cũng bị hạ gục. Tiếng súng vang lên từ nhiều hướng. Người dân xung quanh chạy trốn trong tiếng la hét hỗn loạn.

“Có phục kích!!!”

Frank hốt hoảng nghĩ rồi nhanh chóng nằm sụp xuống sàn xe. Những làn đạn bắn riết từ nhiều hướng nhằm mục tiêu chiếc xe; kính, mui chắn, gương xe thi nhau tan nát. Frank muốn nhỏm dậy để bắn trả nhưng không thể. Thậm chí anh còn không thể mở cửa xe để chui ra ngoài. Frank hoảng sợ nhìn thi thể nhuốm máu còn ấm nóng của người bạn. Lần đầu tiên anh hiểu ra cái khốc liệt của chiến trường thực sự.

Tiếng súng chợt ngưng bặt. Frank định thần định ngồi dậy, nhưng ngay lập tức, gần chục họng súng đen ngòm chĩa vào anh từ bốn hướng. Chiếc xe bị quây bởi một toán người lạ mặt ăn mặc bẩn thỉu và rách rưới nhưng được vũ trang khá đầy đủ. Một kẻ trong số chúng chĩa súng vào trán Frank, ra lệnh cho anh bằng giọng lạnh lùng:

“Đứng dậy!”

“Các người là ai? Các người muốn gì?” – Frank cố tình kéo dài thời gian. Chắc hẳn tiểu đoàn của anh phải nghe thấy tiếng súng hỗn loạn như vậy chứ.

“Đừng mong chờ hão, hoàng tử ạ!” – qua tấm khăn bịt mặt, Frank cũng có thể nghe thấy tiếng cười chế giễu nho nhỏ của hắn. “Hoàng tử”??? Chết tiệt, vậy ra mục tiêu chính của chúng là anh.

“Mong…mong chờ gì?” – Frank hỏi lại.

“Những tên đồng đội của ngươi, hả? Chúng còn đang bận lo cho số thương vong vì căn cứ bất ngờ bị đánh bom kìa.”

“CÁI GÌ???” – Frank bật dậy, thét lên. Nhưng trước khi anh kịp có bất kỳ hành động phản kháng nào, một cảm giác đau nhói phía sau gáy khiến anh gục xuống. Frank rơi tõm vào một màn đen thăm thẳm.

***

“Đau quá…!”

Frank rên lên. Anh đưa tay xoa xoa gáy. Bóng tối đen kịt bao vây xung quanh khiến anh lo lắng, anh không thể xác định được tình thế của mình lúc này.

“Đây là đâu?!”

Anh tự hỏi, tay quơ quơ bốn phía. Tay anh chạm phải một “bức tường” lồi lõm. “Hang đá” là câu trả lời. Hang không ẩm mà khá khô, không lạnh lắm, chứng tỏ nó nằm không sâu so với mặt đất. Trần hang thấp, chỉ khoảng 1m2. Frank nín thở. Không có một gợn gió nào cả. Không khí đặc quánh. Xung quanh im lặng như tờ. Anh không xác định được đâu là đường ra, nhưng Frank vẫn quyết định lần tìm theo một hướng bất kỳ.

Anh bò lồm cồm trong hang. Được một đoạn, anh thấy vòm hang ngày càng thu hẹp. Đến lúc nó chỉ còn đủ để Frank nằm xuống và trườn đi, anh cho rằng mình đã sai hướng nên quay ngược lại. Tư thế bò gò bó khiến anh mệt, dạ dày đói cồn cào. Cơn đói cho anh biết anh đã không ăn gì ít nhất là một ngày.

Khi trần hang cao lên, vòm hang mở rộng ra, Frank cảm thấy rất vui mừng. Giờ anh còn có thể đứng thẳng để đi. Nhưng niềm vui không kéo dài bao lâu.

“Hang cụt?!!”

Frank kinh ngạc. Thành hang phía trước anh vô cùng chắc chắn, cùng chất đá với thành hang phía hai bên. Anh thử gõ nhưng không có tiếng vọng lại. Vậy đây không phải cửa hang giả rồi.

Frank ngần ngừ suy nghĩ. Thế là thế nào? Bọn chúng đã đem anh vào đây thì hẳn cũng có lối ra chứ. Trên đường đi anh cũng không thấy có một ngã rẽ nào cả. Vậy chẳng lẽ lối ra đúng là ở đằng kia?!

Frank mệt mỏi quay ngược lại. Lần này, anh nằm hẳn xuống và trườn như một con thằn lằn qua phần hang rất hẹp. Anh ngạc nhiên vì phần hang hẹp ấy chỉ dài không quá hai mươi mét, sau đó hang lại mở rộng ra, vậy mà anh đã sớm bỏ qua nó. Một lúc sau, anh bắt đầu cảm thấy ánh sáng mờ mờ và những làn hơi chuyển động mạnh hơn. Frank bò nhanh hơn nhưng vẫn thận trọng.

Cửa ra tròn tròn và thứ ánh sáng đỏ quạch ngoài đó khiến anh cảm thấy có gì đó không ổn. Frank cố gắng không gây ra tiếng động nào, lặng lẽ áp sát cửa hang, tò mò nhìn xuống.

Anh đã đoán đúng. Đây chưa phải là cửa hang mà chỉ là lối thông sang một cái hang khác to hơn. Ánh sáng đỏ ban nãy là do những bó đuốc lớn đặt rải rác trong hang phát ra. Có khoảng hơn hai chục người nằm ngồi lố nhố trong hang. Bọn họ rì rầm nói chuyện với nhau bằng thứ ngôn ngữ xa lạ mà Frank chỉ láng máng biết rằng đó là thổ ngữ được sử dụng khá nhiều tại Qari. Frank đoán chúng chính là bọn đã bắt anh về đây. Nghĩ lại chuyện đó, Frank thốt nhiên lo lắng và xót xa cho những người đã vì anh mà chết. Có lẽ tất cả mọi chuyện đều là do anh, do cái tính bốc đồng trẻ con của anh mà ra. Anh ra trận vì cái gì chứ??? Nếu không phải vì lòng sĩ diện hão của một chàng hoàng tử?! Nếu anh nói thật cho cha anh biết anh xin đến chiến trường Qari chỉ vì những lời móc mỉa, thách thức của bạn bè, ông sẽ thất vọng thế nào?!

“Hô hô, chàng hoàng tử bé bỏng của chúng ta dậy rồi này!”

Chỉ trong thoáng chốc, linh cảm mách bảo Frank đây là giọng của kẻ hôm trước đã chĩa súng vào anh. Chắc hẳn hắn đã nhìn thấy bóng của Frank in trên nền đất khi anh bất cẩn nhô đầu hơi cao. Vừa nghe lời hắn, những kẻ còn lại trong hang lập tức cầm lấy súng, đồng loạt chĩa về phía Frank. Chúng ồn ào gầm gừ gì đó bằng thổ ngữ mà Frank không hiểu, nhưng thái độ thù địch thì thấy rõ. Nhưng chỉ cần kẻ kia lên tiếng, chúng lại đồng loạt hạ súng xuống. Frank lờ mờ đoán hắn là tên thủ lĩnh của bọn này.

Biết không còn chỗ nấp, Frank đành ngồi dậy. Tên thủ lĩnh ra lệnh cho anh:

“Xuống đây.”

Phía dưới chỗ Frank nằm có một cái thang dựa sát thành hang. Anh thận trọng leo xuống, lòng có chút lo lắng không biết có bị bắn lén như những người đồng đội kia không.

Khi anh vừa đặt chân xuống đất, tất cả bọn chúng vây quanh anh. Sự đe doạ tăng cao, nhưng Frank đã bớt sợ hơn vì anh hiểu, chúng đã không giết anh ngay từ đầu như những người kia thì chắc hẳn bởi chúng đang cần anh. Frank nhận thấy tất cả bọn chúng đều rất cao lớn, vạm vỡ và có vẻ thiện chiến. Chúng nhìn anh, chỉ trỏ, cười cợt bàn luận gì đó khiến Frank rất tức giận. Bỗng chúng rẽ ra, nhường đường cho một tên đàn ông.

Dưới ánh sáng nhập nhoè của những ngọn đuốc, ban đầu Frank cứ ngỡ mình nhìn lầm. Nhưng càng quan sát kỹ, anh càng thấy màu mắt của tên kia khác hoàn toàn so với những kẻ còn lại. Hắn không có nét nào của chủng tộc Á Đông, mắt màu sáng, tóc đỏ, mũi cao, nhìn thế nào cũng giống người Âu Mỹ. Hắn nói với anh bằng thứ tiếng Anh cực chuẩn:

“Ngủ ngon chứ, hoàng tử?”

Frank trơ ra như gỗ, không biết trả lời hắn thế nào. Khuôn mặt hắn tuy cũng lấm bẩn như bọn kia, nhưng làn da vẫn trắng hơn rất nhiều. Bởi những vết bẩn và hàm râu lởm chởm vì cạo vội, Frank không đoán được chính xác tuổi của hắn, nhưng chắc chắn hắn chưa quá ba mươi.

“Các người thuộc tổ chức nào?” – Frank bình tĩnh lại. Biết được chúng thuộc tổ chức nào thì cũng đoán được cách hành xử, mục đích của chúng cũng như khả năng sống sót của bản thân.

“Câu hỏi thông minh hơn lần trước.” – hắn cười khẩy – “Bọn ta là Red Wolf, không lạ chứ?”

Red Wolf??? Frank kinh ngạc lùi lại. Tổ chức phiến loạn lớn vẫn hoành hành ở phía Đông Qari, một trong ba tổ chức lớn nhất ngang nhiên đối đầu với chính phủ. Điểm đặc biệt là Red Wolf không dùng tôn giáo hay chính trị làm lý do chiến đấu, chúng tuyên bố thẳng thừng chúng chỉ cần hoà bình và cơm ăn áo mặc. Red Wolf nổi tiếng vì những trận đánh táo bạo và thông minh vào căn cứ của quân chính phủ vốn được trang bị tới tận răng. Lẽ ra anh phải đoán ra sớm hơn. Nơi anh đóng quân là phía Đông Qari, tức là địa bàn của Red Wolf. Nhưng anh chợt nảy ra một băn khoăn: tại sao những kẻ kia lại có thể nắm rõ lịch phân công tuần tra của đơn vị, để biết được rằng hôm đó đến phiên anh làm nhiệm vụ để cùng một lúc tiêu diệt đơn vị của anh và bắt cóc anh???

“Tại sao ư? Vì trong quân đội của các ngươi dĩ nhiên phải sử dụng người bản địa làm thông dịch hoặc dẫn đường, mà tất cả những người đó đều do Red Wolf bọn ta cài vào. Việc tìm hiểu lịch phân công tuần tra của các ngươi đâu có khó.”

Tên thủ lĩnh giữ nguyên thái độ thản nhiên khi giải thích cho anh những điều đó. Nhìn khuôn mặt tràn ngập đau khổ và hối hận của Frank, hắn nhếch mép:

“Đừng vội buồn! Ta vẫn còn ‘quà’ cho mi đấy.”